Số lần đọc/download: 2325 / 42
Cập nhật: 2019-05-14 10:23:37 +0700
Chương 2 - Đám Cưới Đầu Tiên
H
oa hồng tháng sáu trang trí cánh cổng vòm bừng lên rực rỡ vào buổi sớm mai như thể đang hân hoan trong ánh mặt trời, chẳng khác gì những người bạn nhỏ láng giềng thân thiện. Vẻ phấn chấn hiện lên trên từng cánh hoa hồng tươi, chúng đung đưa trong gió, thì thầm với nhau những gì chúng trông thấy. Một vài bông hoa ngó qua cửa sổ phòng ăn, nơi bàn tiệc đã được bày biện. Một vài bông khác vươn lên cao để gật gù và mỉm cười với mấy chị em đang giúp cô dâu mặc quần áo. Những bông khác nữa rung rinh đón chào khách khứa đi lại lăng xăng trong vườn, ở cổng và tiền sảnh. Và tất cả, từ đóa hoa nở tung hết cỡ đến những nụ non hồng nhạt, đều phô hết vẻ đẹp và hương thơm của mình cho bà chủ trẻ, người yêu thương và chăm sóc chúng bấy lâu nay.
Meg trông chẳng khác một đoá hoa hồng. Vì vào ngày hôm nay, tất cả những gì tốt nhất trong trái tim, trong tâm hồn cô dường như đều nở bừng trên gương mặt cô, làm cho cô trở nên dịu dàng và kiều diễm hơn bao giờ hết. Cô sẽ chẳng có áo lụa, đăng ten, cũng không có hoa cầm.
– Ngày hôm nay mình không muốn trông quá lạ lẫm hoặc ăn mặc kiểu cách. – Cô nói. – Mình không muốn một đám cưới theo thời thượng. Mình chỉ cần có những người mình yêu dấu ở bên và trước mắt họ mình chỉ muốn là mình thường ngày.
Thế là cô tự may áo cưới, khâu vào đó biết bao hi vọng êm ái và những tình cảm lãng mạn thơ ngây của trái tim thiếu nữ. Các em giúp cô tết mái tóc đẹp và thứ trang sức duy nhất cô đeo trên người là những đóa linh lan trong thung lũng, loài hoa mà “John của cô” yêu thích nhất.
– Chị đúng là chị Meg mà chúng em yêu mến, dịu hiền và kiều diễm, khiến em muốn ôm chặt chị vào lòng, nếu như em không sợ làm nhàu chiếc váy của chị. – Amy thốt lên, ngắm nhìn chị một lượt vẻ thích thú, khi mọi thứ đã xong xuôi.
– Chị rất hài lòng. Nhưng các em cứ ôm hôn chị đi, đừng để ý đến chiếc váy. Chị muốn hôm nay nó nhàu nát vì nụ hôn của các em.
Và Meg đưa tay ra cho các em gái, tất cả chạy ùa lại, nét mặt rạng rỡ, vì cảm thấy tình yêu mới của chị không hề làm phai nhạt tình chị em.
– Bây giờ thì chị đi thắt cà vạt cho anh John và ở bên bố trong phòng làm việc một lúc.
Nói rồi Meg chạy xuống gác để thực hiện những nghi thức nho nhỏ đó, xong còn tới đi bên mẹ. Bởi cô biết rằng mặc dù gương mặt mẹ luôn tươi cười nhưng trong trái tim bà vẫn ẩn giấu một nỗi buồn sâu kín vào lúc con chim con đầu tiên rời tổ ấm.
Chúng ta hãy lợi dụng lúc ba chị em đang ở bên nhau, chỉnh chang lần cuối trang phục giản dị của các cô, để kể về những đổi thay mà ba năm qua đã đem lại trong dáng dấp bề ngoài của các cô; vì cả ba hiện giờ trông thật rực rỡ.
Các góc cạnh của Jo đã mềm mại đi rất nhiều; cô đã học được cách đi đứng thoải mái, nếu không nói là duyên dáng. Bộ tóc quăn đã dài ra thành mái tóc dày, hợp với cái đầu nhỏ trên thân hình cao ráo. Trên đôi gò má nâu là nét hồng hào. Trong đôi mắt cô là tia sáng dịu dàng. Và hôm nay, từ cái lưỡi sắc sảo của cô chỉ phát ra những ngôn từ tao nhã.
Beth lớn lên mảnh mai, trắng trẻo và kín đáo hơn trước; đôi mắt đẹp thân thiện to hơn. Trong đôi mắt ấy có nét khiến ta cảm thấy buồn, mặc dù chính chúng lại không buồn. Đó là dấu vết của nỗi đau đớn đã in lên gương mặt trẻ trung kia nét nhẫn nại thống thiết. Nhưng Beth ít khi than phiền, em luôn nói một cách tràn trề hi vọng về việc “cảm thấy ngày càng khỏe lên”.
Amy thật sự được xem như là “bông hoa của gia đình” vì ở tuổi mười sáu, em có dáng vẻ và phong cách của một thiếu phụ đã trưởng thành – không đẹp, nhưng em có nét quyến rũ khó diễn tả, gọi là sự duyên dáng. Người ta thấy điều đó trong các đường nét thân hình em, trong dáng vóc và cử động của đôi tay em, trong tà váy bay bay rập rờn của em, trong mái tóc rủ xuống của em – một cách vô thức, nhưng rất hài hòa, và thật hấp dẫn đối với nhiều người không thua gì vẻ đẹp. Cái mũi vẫn là nỗi buồn của Amy, vì nó không bao giờ trở thành mũi người Hi Lạp. Miệng của em cũng vậy, quá rộng, và em còn có một cái cằm chẻ nữa. Tất cả những nét đáng bực mình đó đã làm nên nét riêng của gương mặt em, nhưng chẳng bao giờ em thấy được điều đó, và đành tự an ủi với nước da trắng bóc, đôi mắt biếc tinh tường, và những lọn tóc óng ả hơn và dày dặn hơn bao giờ hết.
Cả ba chị em mặc những chiếc áo màu ghi bạc – những chiếc áo mùa hè đẹp nhất của các cô – với mấy đóa hoa hồng cài trên mái tóc và ở ngực. Và cả ba đều có vẻ đúng là họ: những cô gái tươi tắn, hạnh phúc, đang tạm ngưng một phút trong cuộc sống bận rộn của mình để dùng những đôi mắt đầy khát khao đọc chương ngọt ngào nhất trong cuốn tiểu thuyết lãng mạn của cuộc đời người phụ nữ.
Sẽ không có những nghi lễ phức tạp, mọi thứ càng tự nhiên và mang tính chất gia đình càng tốt. Vì vậy, khi bà cô March đến, bà không khỏi ngạc nhiên thấy chính cô dâu chạy ra đón bà và đưa bà vào nhà, chú rể thì đang treo lại một dây hoa đã bị rơi. Còn ông mục sư, bố cô dâu, thì đang bước lên cầu thang, vẻ mặt nghiêm nghị, mỗi bên nách là một chai rượu vang.
– Trời ơi, thế này là thế nào? – Bà cụ thốt lên khi ngồi xuống vị trí danh dự đã dành sẵn cho mình, trong tiếng sột soạt của vải lụa màu tím oải hương. – Cháu không được phép ra mặt trước giờ lễ như vậy, cháu à!
– Cháu không làm trò cho thiên hạ xem, bà ạ, và không ai đến để săm soi cháu, bình phẩm bộ váy của cháu hoặc đoán giá tiền của bữa tiệc cả. Cháu quá hạnh phúc nên chẳng quan tâm đến những gì người ta sẽ nói hoặc nghĩ, và cháu sẽ có một đám cưới như cháu hằng mơ ước. John, anh yêu, búa đây anh này.
Và Meg chạy đi để giúp “gã ấy” đang làm một việc không thích hợp cho ngày hôm nay tí nào.
Anh chàng Brooke không hề nói một lời cám ơn, nhưng khi đưa tay ra nhận lấy cái dụng cụ thô kệch kia, anh hôn cô dâu bé nhỏ phía sau cánh cửa kéo với một cái nhìn khiến cho bà cô March phải rút khăn tay ra để chấm giọt lệ bỗng ngân ngấn trong đôi mắt già nua nhưng vẫn rất sắc sảo của bà.
Một tiếng vỡ, một tiếng thét và một tiếng cười ré lên của Laurie, kèm theo tiếng kêu không lấy gì làm đứng đắn cho lắm “Trời đất quỷ thần ơi! Jo lại làm đổ chiếc bánh nữa rồi!” khiến cho mọi người có phần bối rối. Nhưng giây phút ấy qua nhanh khi một đoàn anh em họ ồn ào bước vào và “buổi lễ bắt đầu” như Beth thường nói khi còn bé.
– Đừng để cho thằng ranh kềnh càng kia đến gần ta… Nó quấy rầy ta còn hơn lũ muỗi. – Bà cụ nói nhỏ vào tai Amy trong khi khách khứa tràn vào đầy nhà và cái đầu đen bóng của Laurie luôn trội hơn hẳn.
– Anh ấy đã hứa ngày hôm nay sẽ lịch sự, và anh ấy có thể vô cùng thanh lịch khi anh ấy muốn. – Amy đáp và bước đi để báo cho chàng Hercules cần phải dè chừng con rồng.
Lời cảnh báo đó khiến chàng trai lẵng nhẵng bám theo bà cụ một cách sùng kính đủ khiến bà cụ gần như phát điên lên.
Không có đoàn người đưa dâu, nhưng căn phòng bỗng im lặng khi ông March và đôi uyên ương đến đứng dưới vòm cung màu lục. Bà mẹ và các cô em đứng sát bên họ như không muốn bỏ rơi Meg. Và giọng nói ông bố đã vài lần lạc đi, càng làm cho buổi lễ thêm trang nghiêm và long trọng hơn. Bàn tay chú rể run thấy rõ và không ai nghe thấy câu trả lời nào của anh cả. Meg nhìn thẳng vào mắt chồng và nói “Con đồng ý!” với niềm tin tưởng dịu dàng hiện rõ trên nét mặt và trong giọng nói khiến cho trái tim bà mẹ rộn lên và bà cô March khụt khịt mũi rõ to.
Jo không khóc, mặc dù có lúc cô suýt trào nước mắt. Điều duy nhất đã cứu cô khỏi bị chú ý chính là cảm giác Laurie đang đăm đăm nhìn cô bằng đôi mắt đen láy dí dỏm pha lẫn sự vui vẻ và cảm xúc chứa chan. Beth giấu gương mặt mình sau vai mẹ. Còn Amy thì đứng như một bức tượng kiều diễm, với một tia nắng trên vầng trán trắng trẻo và đóa hoa cài trên mái tóc.
Đúng ra thì không nên như vậy, nhưng đúng vào thời khắc Meg trở thành người có gia đình, cô bật kêu lên “Xin gửi chiếc hôn đầu tiên cho mẹ!” rồi cô xoay người về phía bà mẹ và hôn bà thật thắm thiết. Suốt mười lăm phút tiếp theo, trông cô còn rực rỡ hơn cả một đóa hồng, vì tất cả mọi người đều tận dụng tối đa những đặc quyền của mình, từ ông Laurence đến vú già Hannah đội chiếc khăn thêu rất đẹp, đều dồn tới chỗ cô, nói trong nghẹn ngào “Cầu chúc cho cô dâu đáng yêu, cả trăm lần! Chuyện cái bánh cưới không đáng phải bàn, và mọi thứ đều rất tuyệt vời.”
Sau đó mọi người tản ra. Ai nấy đều cầu chúc những điều tốt đẹp bởi vì tiếng cười không thiếu khi lòng người thấy nhẹ nhõm. Không có trưng bày quà cưới, vì tất cả đều đã được mang đến căn nhà nhỏ. Cũng không có bữa sáng thịnh soạn, mà chỉ có bữa trưa nhẹ nhàng với bánh ngọt và hoa quả. Ông Laurence và bà cô March nhún vai nhìn nhau mỉm cười khi cả hai phát hiện ra là thức uống duy nhất mà ba cô gái mời khách là nước lọc, nước chanh và cà phê. Tuy nhiên không ai nói gì cho tới khi Laurie, người cứ nhất mực đòi được phục vụ cô dâu, xuất hiện trước mặt cô, tay bưng một cái khay đầy với vẻ bối rối.
– Có phải là Jo đã vô tình làm vỡ tất cả rượu rồi không? – Cậu thì thầm. – Hay là em vẫn bị ám ảnh với một giấc mơ rằng sáng nay có trông thấy mấy chai ở đâu đó?
– Không, em không mơ đâu. Ông nội em đã rất tốt bụng gửi cho nhà chị những chai rượu ngon nhất của ông và bà March cũng có gửi một ít đến. Nhưng bố chị để dành vài chai cho Beth và gửi những chai còn lại đến Viện điều dưỡng của lính. Em biết đấy, ông nghĩ chỉ nên uống rượu vang khi ốm đau mà thôi, còn mẹ chị bảo bà cũng như các con gái của bà sẽ không bao giờ mời rượu ai dưới mái nhà của bà cả.
Meg nghiêm túc nói và chờ đợi Laurie nhíu mày hoặc bật cười. Nhưng không, sau khi nhìn cô thật nhanh, cậu nói quả quyết như thường lệ:
– Em rất thích như vậy, vì em đã chứng kiến quá nhiều điều xấu do rượu gây ra nên mong rằng những phụ nữ khác cũng sẽ nghĩ như chị.
– Chị hi vọng em hiểu như thế không phải vì đã có trải nghiệm. – Giọng Meg có phần lo lắng.
– Không đâu, em xin hứa với chị. Tuy nhiên chị đừng cho em là một đứa quá hoàn hảo. Em không hề bị cám dỗ, chỉ có vậy thôi. Lớn lên tại nơi mà rượu sẵn như nước và được xem là vô hại nhưng em không hề quan tâm đến nó. Nhưng khi một cô gái xinh đẹp mời ta một cốc rượu, thì ta khó lòng từ chối, chị nhỉ?
– Nhưng cần phải từ chối, vì người khác, nếu không nói là vì chính em. Nào, Laurie, hãy hứa đi, và hãy cho chị thêm một lí do để hôm nay đúng là ngày hạnh phúc nhất trong đời chị.
Một yêu cầu bất ngờ và nghiêm túc khiến cho chàng trai do dự một lúc, vì sự chế nhạo đôi khi khó chịu đựng hơn là việc tự hạn chế mình. Meg biết rõ nếu như chàng trai hứa thì cậu ta sẽ giữ lời bằng mọi giá. Biết được sức mạnh ấy, cô đã dùng nó để đem điều tốt lại cho bạn của mình. Cô không nói gì, nhưng ngước nhìn cậu với gương mặt mà niềm hạnh phúc đã diễn đạt được nhiều điều và một nụ cười như muốn nói “Ngày hôm nay không ai có thể từ chối tôi điều gì cả.” Laurie chắc chắn không thể từ chối rồi. Cậu mỉm cười với cô và đưa tay cho cô, nói rất thành thật:
– Em xin hứa, chị Brooke!
– Chị cảm ơn em rất, rất nhiều.
– Còn tớ, tớ xin uống mừng “quyết tâm muôn năm của cậu, Teddy”. – Jo thốt lên, rảy nước chanh vào người cậu, rồi vung vẩy chiếc ly của mình và cười tươi tán thưởng cậu.
Ly uống mừng đã cạn, lời cam kết đã hứa và được giữ một cách trung thực, mặc cho rất nhiều cám dỗ. Với sự khôn khéo bản năng, các cô gái đã nắm lấy thời điểm hạnh phúc để giúp đỡ bạn của mình, và người bạn ấy sẽ phải mang ơn họ suốt đời.
Sau bữa trưa, khách khứa đi dạo từng tốp nhỏ hai ba người, khắp nhà và vườn, để tận hưởng ánh nắng. Meg và John tình cờ đang đứng cạnh nhau giữa một bãi cỏ. Laurie chợt nảy ra một sáng kiến đem lại niềm vui cuối cùng cho lễ cưới không phô trương này.
– Đề nghị tất cả những người đã có gia đình nắm tay nhau và khiêu vũ quanh tân lang và tân nương, như người Đức thường làm, còn những người độc thân chúng tôi thì xếp thành từng cặp nhảy ở vòng ngoài! – Laurie hô to khi đang cùng Amy đi dọc lối mòn, với tinh thần và vẻ điêu luyện đầy hứng khởi khiến tất cả những người khác đều răm rắp làm theo. Ông bà March, ông bà Carrol mở màn, những người khác nhanh chóng nhập cuộc. Ngay cả Sallie Moffat, sau một lúc do dự, cũng lấy tay túm đuôi váy của mình và lôi Ned bước vào vòng. Nhưng hoạt náo viên đích thực lại là ông Laurence và bà cô March. Vì khi quý ông cụ nghiêng mình thật trịnh trọng mời quý bà cụ thì bà kẹp cây gậy của mình dưới nách, đứng lên thật nhanh để cùng tham gia với những người khác, khiêu vũ quanh cô dâu chú rể, trong khi cánh trẻ chiếm lĩnh khu vườn như đàn bướm vào một ngày hè đẹp trời.
Cuộc khiêu vũ ngẫu hứng chỉ kết thúc khi tất cả đã mệt thở không ra hơi. Sau đó mọi người lần lượt ra về.
– Bà thành thật chúc phúc cho cháu, cháu yêu. Nhưng bà sợ là cháu sẽ hối tiếc vì điều đó. – Bà cô March nói với Meg, rồi nói thêm với chú rể khi chàng dẫn bà ra xe. – Anh có cả một kho báu đấy, chàng trai ạ, hãy cố xứng đáng với nó!
Bà Moffat nhận xét với chồng khi ra về:
– Đây là đám cưới tuyệt nhất mà em được dự, anh Ned à. Và em không hiểu vì sao, bởi lẽ đám cưới không hề phô trương tí nào.
Còn ông Laurence nói khi ngồi xuống chiếc ghế phô tơi của mình để nghỉ ngơi sau những hưng phấn buổi sáng:
– Laurie, cháu của ông, nếu một ngày nào đó cháu muốn dấn thân vào một cuộc phiêu lưu tương tự, thì hãy chọn một trong các cô gái đó, và ông sẽ hoàn toàn mãn nguyện!
– Cháu sẽ cố gắng làm vừa lòng ông, thưa ông.
Đó là câu trả lời đặc biệt kính trọng của Laurie khi cậu cẩn thận tháo đóa hoa mà Jo đã cài lên áo cậu.
Ngôi nhà nhỏ không xa lắm, và hành trình hôn lễ duy nhất mà Meg thực hiện là buổi đi bộ êm đềm cùng với John, từ ngôi nhà cũ của cô đến nhà mới. Khi cô bước ra, trông như một nữ tín đồ phái Quây-cơ trong bộ áo váy màu chim câu và chiếc mũ rơm với ruy băng buộc màu trắng, thì tất cả vây quanh cô để nói lời “tạm biệt”, thật thắm thiết như thể cô sẽ lên đường làm một cuộc hành trình dài.
– Mẹ đừng nghĩ là từ đấy con sẽ xa rời mẹ, mẹ yêu quý. – Meg nói, tay ôm choàng lấy mẹ, mắt ngấn lệ. – Không phải vì yêu John mà con bớt yêu mẹ. Con sẽ trở về hằng ngày, bố à, và hi vọng giữ nguyên vị trí của con trong tim mọi người, mặc dù con đã đi lấy chồng. Beth sẽ ở cạnh con thường xuyên và hai em còn lại thỉnh thoảng sẽ đến thăm con để vui vì công việc nội trợ của con. Con cám ơn tất cả mọi người về ngày cưới tuyệt vời hôm nay. Hẹn gặp lại! Hẹn gặp lại!
Tất cả nhìn cô đi càng lúc càng xa, gương mặt tràn đầy yêu thương, hi vọng và hãnh diện. Meg tựa vào tay chồng, hai tay ôm đầy hoa và ánh nắng tháng sáu chiếu sáng gương mặt tràn trề hạnh phúc của cô.
Cuộc sống hôn nhân của Meg bắt đầu như thế đó.