Most books, like their authors, are born to die; of only a few books can it be said that death hath no dominion over them; they live, and their influence lives forever.

J. Swartz

 
 
 
 
 
Tác giả: Sawako Ariyoshi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Nhẫn
Biên tập: Nguyen Van Nhan
Upload bìa: Nguyen Van Nhan
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 17
Cập nhật: 2022-03-07 21:57:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
hiếc khoan của nha sĩ đâm xuyên vào răng phát ra âm thanh chói tai và làm rung màng nhĩ lẫn bộ óc của Nobutoshi. Miệng há to còn đầu ngã về phía sau, Nobutoshi rên rỉ và thở dài liên tục trong khi nha sĩ xử lý chiếc răng của anh. Nước bọt anh tiết ra không ngừng từ dưới lưỡi được hút bởi một thiết bị đã được đặt vào trong họng. Nền văn minh đã và đang tiến bộ không ngừng, ấy thế mà nha sĩ vẫn tiếp tục khoan răng như cũ, chẳng thay đổi gì so với những ngày trước Đại Chiến Thế Giới thứ hai. Nobutoshi phát cáu vì phải chịu trận thế này. Anh cố nhớ xem đã bao nhiêu lần phải đi gặp nha sĩ trong ba năm vừa rồi. Chẳng tốn nhiều thời gian để đến đây vì phòng khám nằm trong cùng tòa nhà với văn phòng công ty anh làm. Mỗi lần đến, nào là anh phải tẩy răng, hay nhổ răng hoặc trám răng. Nhưng thậm chí đã được trám bằng vàng, cái răng vẫn bị sâu sau đó ít năm, khiến cho anh đau đớn tột cùng. Cái vòng lặp không hồi kết này sẽ còn tiếp diễn trong bao nhiêu năm nữa đây?
Khi nha sĩ vừa kết thúc, Nobutoshi hỏi với vẻ mặt tàn tạ: “Răng xấu có phải do di truyền không bác sĩ?”
- Di truyền là một yếu tố. Sao anh lại hỏi vậy?
- Tôi vừa nhớ ra bố tôi cũng bị hành hạ vì đau răng. Ông bắt đầu đeo răng giả lúc còn khá trẻ.
Phòng khám nha khoa chỉ mở cửa vào sáng thứ bảy và Nobutoshi là bệnh nhân cuối cùng của ngày hôm ấy. Có vẻ nôn nóng cởi bỏ áo khoác trắng, vị nha sĩ sỗ sàng nói: “Làm một bộ răng giả cho anh thì dễ thôi. Tôi chỉ việc nhổ sạch răng của anh. Anh sẽ không cần đến khám thêm một lần nào nữa. Nhưng tôi chăm từng cái răng cho anh là để anh không phải mang răng giả đấy.”
Đôi lúc vì không thể chịu đựng nổi cơn đau, Nobutoshi đã cầu xin nha sĩ nhổ sạch răng của anh, nhưng vị nha sĩ kiên quyết từ chối. Các sếp đang mang răng giả của Nobutoshi cũng cực lực phản đối chuyện này. Bị rơi vào hoàn cảnh vô vọng, Nobutoshi tiếp tục đến nha sĩ để chữa răng, nhưng sau mỗi lần thăm khám là anh lại lê bước ra khỏi phòng khám cùng vẻ mặt ủ rũ.
- Đành chịu vậy. Răng bố tôi cũng tệ lắm.
- Nhưng răng xuống cấp lúc về già là chuyện hiển nhiên mà, vị nha sĩ cười nhạt nói.
Vị nha sĩ muốn nhấn mạnh ở tuổi của Nobutoshi thì gặp vấn đề về răng là hoàn toàn bình thường. Nobutoshi ít bị đau răng khi anh còn trẻ. Chỉ mười năm đổ lại đây việc anh đến nha sĩ đã trở nên thường xuyên. Anh tin rằng các vấn đề răng miệng của mình là kết quả từ điều kiện sống tồi tệ mà anh đã trải qua trong suốt năm tháng chiến tranh, cũng như chế độ ăn nghèo nàn khi anh ở trong trại giam. Anh cũng cho rằng mình đã thừa hưởng gen răng xấu từ người bố. Theo những gì anh còn có thể nhớ được, bố anh đã không ngừng than thở về dạ dày và răng, và Nobutoshi cũng nhớ anh đã chán ghét ông khi anh còn tuổi thanh niên. Vì mẹ anh đã dành trọn thời gian để tận tụy chăm sóc cho ông chồng ốm yếu, Nobutoshi, dù là con trai duy nhất của họ, đã tránh được việc bị cưng chiều. Anh thừa hưởng hình thể tráng kiện từ mẹ và đã khỏe mạnh trong bao năm nay, cho tới khi răng của anh bắt đầu nhiễu sự.
Nobutoshi tăng ca vào hôm đấy, đôi lúc anh lại ấn tay lên má và tự hỏi liệu sau này mình có trở nên giống bố. Là một con người khó chìu, Shigezō đã năm lần bảy lượt thay đổi nha sĩ. Ông gây sự với mọi nha sĩ mà ông đến khám và bắt họ làm cho ông vài bộ răng giả. Khi không có bộ nào vừa ý, ông sẽ lại tìm một nha sĩ mới. Cuối cùng ông tự mua bộ dụng cụ và vật liệu để tạo ra bộ răng giả cho mình, sau khi đã học lỏm các bước trong khi quan sát các nha sĩ làm từ bộ này đến bộ khác.
- Anh bị đau răng ạ? Một nhân viên nam trẻ tuổi hỏi trong khi bước đến chỗ Nobutoshi và đang đứng đối diện bàn làm việc của anh.
- Ừ, chán nản thật chứ. Cậu có lẽ còn quá trẻ để bị cơn đau kiểu này hành hạ nhỉ.
- Ồ không. Lúc con nhỏ em đã bị đau răng thường xuyên ạ, cho nên bây giờ em đánh răng sau mọi bữa ăn.
- Thật à? Tốt đấy. Nobutoshi nói trong lúc nhìn lên bộ răng trắng sáng của anh chàng nhân viên đã làm việc tại văn phòng được vài năm.
- Cậu có hút thuốc không?
- Không ạ.
- A, vậy cậu không có mấy tật xấu đó nhỉ.
- Dạ không phải vậy. Em đã từng hút thuốc khi học đại học, nhưng vì thế mà bị sưng amidan ạ.
- Nếu cứ đánh răng sau khi ăn thì chắc cậu không phải khổ sở khi đến tuổi của tôi đâu. Mẹ cậu có nghiêm khắc không?
- Không, Không hẳn ạ. Đa số bạn học của em đều có thói quen này. Có thể vì tụi em bị bắt đánh răng sau bữa trưa khi còn học tiểu học ạ.
- May là cậu được rèn thói quen như vậy đấy! Nobutoshi nói đầy ngưỡng mộ. Anh tự hỏi Satoshi có đánh răng mỗi khi ăn xong không.
- Khi còn trẻ khỏe, khó mà tưởng tượng được các vấn đề về răng mà mình sẽ gặp sau này, anh nói với chàng nhân viên trẻ. Bệnh về răng không có giống với đau đầu hay đau dạ dày. Dù được chữa trị, răng cũng không thể nào hồi phục hoàn toàn được. Không thể chịu nổi khi hết cái răng này đau rồi đến cái khác.
Chàng nhân viên trẻ kiên nhẫn lắng nghe và gật đầu. Bỗng nhiên biểu cảm của anh thay đổi vì anh đã quyết sẽ không tiếp nhận chuyện phiền não của Nobutoshi nữa.
- Thưa anh, phiền anh đóng dấu tài liệu này giúp em ạ.
Nobutoshi tạm dừng dòng suy nghĩ và buông tha cho cậu nhân viên, anh tự giận mình sao lại đi than vãn về răng cỏ kia chứ. Lớp thanh niên sao có thể đồng cảm với anh? Thế nhưng dù cố thế nào, anh cũng không xua đi được ký ức về người bố đang hì hục tự mình làm răng giả. Bố anh có đọc hướng dẫn từ sách không? Ngày qua ngày, ông Shigezō tạo ra vài cái răng màu trắng sữa và gắn chúng vào các miếng nướu cũng do chính tay ông làm. Sau đó ông gọt những cái răng quá to hoặc đắp thêm cho những cái quá nhỏ. Nobutoshi nhớ lại anh đã cáu tiết thế nào khi bố anh miệt mài làm việc này. Rốt cuộc ông Shigezō hết kiên trì nổi với công việc quá tỉ mỉ như vậy và tuyên bố một bộ răng giả chẳng cần phải có đủ ba mươi hai cái răng. Có một bộ răng ông làm gồm hai miếng cứng nằm ở hàm trên và dưới khiến người nhìn chết khiếp. Ông có thói quen khó chịu là đem khoe bộ răng giả độc nhất vô nhị này cho mọi người, không cần biết đó là ai. Một cảm giác kì dị trào dâng khi nhìn vào cái miếng cong trắng toát, nằm dính liền các răng còn lại, và chúng lóe sáng giữa đôi môi hở của ông. Đến bây giờ, Nobutoshi có thể hiểu được cảm giác bị hành hạ khôn nguôi vì vấn đề về răng của ông cụ. Gần đây anh đã giả điếc trước các lời than vãn không hồi kết của người bố: giờ thì anh lại đang làm việc tương tự với đồng nghiệp trẻ tuổi. Chắc cậu chàng phải khó chịu với anh lắm đây.
Mấy năm nay, trong công ty đang bàn tán về việc được nghỉ làm vào thứ bảy và chủ nhật, nhưng việc này chưa được chính thức thông qua. Các nhân viên trẻ chẳng thích thú gì khi phải đi làm vào thứ bảy, còn đám nhân viên già lại cảm thấy không thoải mái khi phải ở nhà. Cũng vì các quản lý chưa thể hiện rõ thái độ nên nhân viên nào đã xong việc có thể về nhà mà không cần xin phép. Các nhân viên trẻ ngày nay không cảm thấy có bổn phận phải ngồi lại cùng với các tiền bối trong công ty.
Nobutoshi đang ngồi một mình trong văn phòng thì bỗng nhận ra máy sưởi đã bị tắt. Anh vươn mình dậy, một tay chà vào bên má để kiểm tra cái răng mà nha sĩ vừa trám ban nãy.
Tuy đã ngồi trong văn phòng hàng giờ liền, anh chẳng làm được việc gì đáng kể. Anh đã nói với vợ sẽ về nhà ăn tối thay vì đi uống cùng đồng nghiệp, vì anh biết sau khi chữa răng xong thì vị của rượu Sake uống vào sẽ dở.
Giữa trung tâm thành phố nơi các con đường nối với các tòa nhà cao tầng, tuyết hạt đã bắt đầu rơi. Tại thời điểm Nobutoshi đi ra từ ga tàu điện ngầm, vỉa hè đã được phủ một lớp tuyết trắng mỏng.
- Tuyết à. Anh nhăn mặt lầm bầm.
Nobutoshi thường thích tuyết. Trong suy nghĩ của anh, không có gì đẹp bằng cảnh vật được tuyết phủ. Nhưng hôm nay trong khi rầu rĩ cuốc bộ, đầu anh nghĩ về chầu rượu Sake mà mình không thể uống lúc này. Bộ răng đã phá bĩnh một trong những niềm vui thú của anh. Giao thông càng tắc nghẽn khi anh rẽ qua đại lộ Itsukaichi. Tại đây tuyết cũng phủ trắng dọc con đường.
Khi đang tiến về phía nhà, Nobutoshi dừng bước, cảm nhận có điều gì đó không ổn. Một chiếc xe hơi nhỏ lạ hoắc đang đỗ ở bên ngoài cổng. Sau đó anh phát hiện cửa trước không khóa và lò sưởi đang được bật. Vợ và con trai anh không thấy đâu. Thay vào đó, một ông cụ to lớn, chĩa lưng về phía Nobutoshi, đang ngồi xổm trên ngưỡng cửa giữa căn phòng mười chiếu và sàn gỗ.
- Có chuyện gì vậy bố?
Nhìn qua sau vai mình, ông Shigezō liếc cậu con trai một cái rồi quay đi mà không nói một lời.
Nobutoshi cởi áo khoác. Khoảnh khắc anh rướn nhìn qua vai ông cụ để xem ông đang cầm gì trên hai tay, cảm giác ghê tởm trong anh dâng lên.
- Bố đang ăn gì vậy?
- Khoai tây và cà rốt.
Á khẩu, Nobutoshi dán mắt vào người bố đang ăn bốc như một đứa trẻ chẳng biết mô tê gì.
- Akiko về chưa ạ?
- Rồi.
- Cô ấy đâu rồi bố?
- Trong phòng của bà.
- Ồ? Mà bố này, bố không sợ đau bụng khi ăn ngấu nghiến như vậy sao?
- Ừm…
Ông Shigezō bò ra sàn. Đột nhiên ông vươn hai tay như một con nhện đang nhảy múa và đứng dậy. Nobutoshi có khổ người và chiều cao trung bình, nhưng bố anh, tuy xương nhỏ, lại có cơ thể to và cao gần một mét tám. Vừa giãn các chi dài tong teo, ông Shigezō vừa bước xuống cửa nhà bếp và chậm chạp xỏ vào đôi dép lê.
Cùng thời điểm, Akiko đẩy mở cửa từ phía bên ngoài và lao vào trong bếp.
- Ô anh về rồi đấy à, chị nói, bối rối tột đột.
- Sao thế em?
- Bà bị đột quỵ. Em đã gọi bác sĩ ngay lập tức, nhưng…
- Xe bên ngoài là của bác sĩ à?
- Vâng. Bác sĩ sắp về bây giờ.
- Còn mẹ thì sao?
- Anh qua xem đi. Satoshi đang ở với mẹ. Akiko nói lí nhí trong khi ngước nhìn người chồng.
Sau đó chị quay sang ông Shigezō và xẵng giọng: “Tại sao bố không báo tụi con sớm hơn? Bố biết số điện thoại văn phòng của tụi con cơ mà?”
Nobutoshi giật mình khi nghe người vợ to tiếng.
- Mẹ có sao không em?
- Mẹ mất rồi. Mẹ mất được cả mấy tiếng rồi!
Akiko lật mạnh các trang của cuốn danh bạ điện thoại rồi bấm số.
- Xin chào. Có phải tiệm làm đẹp Kokuriko không ạ? Tôi là Tachibana. Mẹ chồng tôi có hẹn với bên tiệm hôm nay không ạ? Ồ? Lúc mấy giờ vậy ạ? Bà ấy có biểu hiện gì lạ lúc đó không ạ? Bà đã gội đầu và làm tóc phải không ạ? Có vẻ như bà bị đột quỵ ngay khi về nhà, vì bà vẫn đang quấn khăn trên đầu. Akiko cao giọng nói liến thoắng.
Nobutoshi chạy qua nhà bên và thấy mẹ anh đang nằm trên tấm nệm đã được trải ra ở căn phòng sáu chiếu. Satoshi ngồi bắt chéo chân trên sàn, dựa người vào cột nhà. Cậu dường như đang bị sốc.
- Chuyện xảy ra khi nào vậy con?
- Mới đây thôi ạ, ông qua nhà phàn nàn bà không chịu dậy. Mẹ và con qua xem thế nào thì thấy bà đã nằm ở kia rồi. Satoshi nói và chỉ về phía cửa ra vào hẹp.
Gương mặt của mẹ Nobutoshi vô cùng thanh thản cứ như bà đang ngủ vậy. Nước da của bà, đôi chỗ có vài vết đồi mồi do tuổi tác, trắng ra và vẫn còn khá căng trẻ. Nobutoshi không thể tin được mẹ anh đã thực sự qua đời; anh nâng một tay của bà đang đặt trên ngực và dò mạch.
- Người bà lạnh toát phải không ạ? Họ nói xác chết lạnh toát là đúng nhỉ. Satoshi nói một cách tự nhiên như thể cậu chỉ đang báo cáo kết quả của một thí nghiệm khoa học. Nhưng Nobutoshi quá choáng ngợp để có thể thốt nên lời.
Mẹ thực sự đã chết sao? Vì lý do kỳ lạ nào đó, Nobutoshi cảm thấy thất vọng. Anh đã biết từ lâu anh phải chuẩn bị tinh thần cho việc mẹ anh sẽ qua đời vì tuổi bà đã cao. Nhưng chuyện xảy ra quá đỗi bất ngờ! Bà đã không đau ốm gì, và anh cũng đã không có mặt lúc bà lâm chung. Anh không thể tưởng tượng nổi cái chết của mẹ anh sẽ diễn ra như thế này. Anh không rơi lệ vì chưa thể cảm nhận toàn bộ sự mất mát. Anh quá sững sờ để ôm khóc di thể người mẹ. Bẵng một lúc, Nobutoshi bước đến và ngồi xuống bên cạnh con trai. Anh thở dài đánh thượt. Satoshi ôm gối và đặt cằm lên trên. Dù đã trộm nhìn vẻ mặt của bố mình, cậu cũng không nói một lời.
- Bác sĩ có tiêm cho bà không? Nobutoshi hỏi sau một lúc lâu im lặng.
- Thực ra bác sĩ chẳng làm gì cả. Ông ấy nhìn bên dưới mí mắt của bà rồi bắt mạch ở tay và nói bà đã chết được hơn bốn giờ rồi. Hiện tượng tử thi co cứng - hoặc gì đó tương tự - đã xảy ra. Ông ấy cố lắm mới gấp được tay của bà lại. Satoshi vừa nói vừa đung đưa đầu gối giữa hai tay đan vào nhau.
Có thể nghe được giọng nói cuồng loạn của Akiko phát ra từ nhà chính trong lúc chị đang gọi điện thoại liên tục.
- Mẹ hành xử như vậy nãy giờ à?
- Vâng ạ. Mẹ đã rất buồn suốt từ lúc trải nệm ra, rồi gọi bác sĩ rồi thay bộ kimono cho bà. Có thể bây giờ mẹ sẽ thấy không cần phải nạt con nữa.
- Gọi mẹ qua đây.
- Mẹ sẽ qua bây giờ và xử chúng ta vì ngồi không thế này đấy ạ.
Thế nhưng một người nên làm gì trong lúc này? Nobutoshi vẫn còn quá sốc để làm bất cứ việc gì ngoài ngồi đực ra. Sẽ không sao nếu anh ngồi tĩnh tâm suy nghĩ về việc nên làm tiếp theo nhỉ?
Nobutoshi không thể tin mẹ anh đã chết. Mặc dù đã suy nghĩ cặn kẽ, anh không thể nhớ ra được lần nào mà mẹ anh bị ốm. Bà đã luôn làm việc không ngơi tay, nào là tỉ mẩn chuẩn bị thứ thuốc thảo dược Trung Hoa phức tạp theo các chỉ dẫn từ ông chồng cực kì khó chìu, hay là chùi hành lang bằng miếng giẻ ướt. Nobutoshi không thể nhớ ra có lúc nào mà mẹ anh - người phụ nữ với nước da trắng và luôn khỏe mạnh - không nở nụ cười trên môi. Bà không tự ti về ngoại hình của mình, nhưng vì lão chồng quá kiểu cách nên bà phải chăm chuốt bản thân mọi lúc. Thậm chí bây giờ cũng không có sợi tóc nào trật nếp. Mái tóc bạc óng ánh của bà đã được chải đẹp đẽ và được bọc bởi lưới chụp tóc. Nobutoshi có cảm giác kỳ quặc mẹ anh sẽ bất chợt mở mắt, ngồi dậy và nói: “Ô con trai! Có chuyện gì vậy?”
- Hai người đang làm cái trò gì thế?
Bỗng nhiên giọng nói chát chúa của Akiko vang lên ngay trên đầu họ. Satoshi cười ngại ngùng và nhìn qua người bố. Nobutoshi trả lời bằng một câu hỏi.
- Ờ thì em trông đợi tụi anh làm gì? Bác sĩ đã nói là quá trễ rồi phải không? Giờ chúng ta chỉ có thể chờ đến khi mẹ hồi sinh thôi.
- Bác sĩ nói mẹ đã chết bốn tiếng trước. Lúc nãy em gọi bên nhà tang lễ, họ hỏi chúng ta có thể tổ chức lễ tang vào sáng thứ hai không, vì ngày mai là chủ nhật! Có chịu nổi không! Em nói lại là người ta vẫn chết vào cuối tuần chứ. Họ trả treo là dù họ phục vụ người chết, nhưng họ vẫn cần nghỉ ngơi để sống.
- Sao có thể nói câu vô cảm như vậy chứ!
- Đúng không ạ! Thật báng bổ! Em cúp máy luôn. Sau đó em gọi bác sĩ. Vợ ông ấy bắt máy và em hỏi chị ấy chồng chị có thể giới thiệu nhà tang lễ nào không. Chị ta nổi khùng lên và dập máy.
- Có lẽ do em chưa xưng tên.
- Sao kia, phải rồi! Satoshi, phiền con qua chỗ phòng khám của bác sĩ Sasayama giúp mẹ. Nói ông ấy con từ nhà Tachibana mà ông vừa mới đến khám.
- Dạ mẹ.
- Đừng quên nói ông ấy là trước giờ trong nhà chúng ta chưa có ai mất, cho nên chúng ta không biết phải làm gì cả.
- Được rồi mẹ, con biết phải nói gì mà.
- Xong việc thì về nhà ngay đấy.
Thằng Satoshi có thể đi lêu lỏng ở cái chỗ nào trong lúc này cơ chứ, Nobutoshi tự hỏi, nhưng anh giữ ý nghĩ này trong đầu. Gia đình Tachibana quả thực không hề có kinh nghiệm lo việc hậu sự. Chết chóc không mới đối với Nobutoshi, nhưng anh chưa bao giờ chịu trách nhiệm thu xếp mọi chi tiết. Khi anh còn là tù nhân chiến tranh ở Siberia, hàng trăm đồng đội của anh đã chết. Sau khi thương vong được báo cáo cho quân đội Nga, hai chiến sĩ sẽ khuân cái xác đi và thế là xong. Nobutoshi sinh động hồi tưởng về nỗi kinh hoàng mà anh đã sống trong suốt hai mươi năm trước, dù hiện giờ anh chẳng mấy khi nghĩ về thời gian đó. Về sau anh đã vô cảm trước cái chết. Nhưng thậm chí bây giờ anh đã mất đi người mẹ, cái chết cũng không khiến anh cảm thấy đầy bi thương như được tả trong sách.
- Mẹ đã đến dịch vụ làm đẹp hôm nay. Khi đặt mẹ lên nệm, em để ý là tóc mẹ rất thơm nên em đã gọi họ. Chị làm tóc kể mẹ đến đó sau mười hai giờ. Mẹ đã gội đầu rồi làm tóc, và có vẻ biểu hiện vẫn như mọi khi. Ông cứ hay nhặng xị về vẻ ngoài của mẹ. Cứ thích mẹ làm tóc trong một ngày lạnh như hôm nay kia chứ! Sau khi ngồi dưới máy sấy tóc, mẹ lại đi ra ngoài trời tuyết, việc hạ thân nhiệt đột ngột như vậy có lẽ mẹ chịu không nổi. Bác sĩ bảo mẹ đã bị xuất huyết não. Mọi người ở tiệm làm đẹp đều sốc khi nghe tin mẹ qua đời. Họ làm xong tóc cho mẹ khoảng sau hai giờ. Khi em đến đây, chỉ sau sáu giờ, mẹ nằm dài đằng kia, Akiko nói và chỉ đến vị trí mà Satoshi đã cho biết lúc nãy, khăn choàng vẫn còn vắt quanh vai khi em nhìn thấy mẹ.
- Bố không đến nói em về mẹ à?
- Không. Bố đến nhà mình chỉ để la đói. Bố xin tụi em đồ ăn và nói bà không chịu dậy. Em sợ là mẹ có thể đang cảm thấy không khỏe nên em chạy qua xem sao. Em bị sốc khi thấy mẹ nằm đằng kia! Em gọi lay mẹ dậy nhưng mẹ chẳng nhúc nhích gì cả. Người mẹ cứng như đá ấy. Em liền gọi bác sĩ Sasayama ngay.
- Satoshi có nói là bác sĩ chằng buồn tiêm thuốc cho mẹ.
- Không có ích gì cả mình ơi. Mẹ mất ngay khi bị đột quỵ. Anh không nghĩ ra đi như vậy thật nhẹ nhàng sao? Mẹ chẳng phải đau đớn gì cả. Thế mà em chẳng biết gì lúc mẹ mất, đã vậy còn đang bận hầm khoai tây cả buổi nữa chứ.
- Khoai tây à, anh thấy bố bóc từ trong nồi để ăn đấy.
- Đúng thế. Tự dưng bố lấy tay bóc khoai tây mà ăn nữa! Ôi trời!
Akiko và Nobutoshi nhìn nhau. Sau đó Akiko lao ra khỏi căn nhà nhỏ. Một phút sau chị trở lại, tay lôi theo ông Shigezō.
- Bố, chúng con sẽ tổ chức lễ canh người chết cho bà tối nay. Bà mất rồi bố có biết không. Bố làm ơn vào đây đi.
Ông Shigezō chậm chạp bước vào căn nhà nhỏ và nhìn chăm chú khuôn mặt vợ ông một cách kỳ lạ. Tiếp theo, với vẻ mặt khó đoán, ông liếc nhìn con trai và ngồi xuống theo kiểu Nhật, hai chân ông lèn bên dưới thân.
- Bố, bố ở đâu khi mẹ bị đột quỵ?
- Nếu ý con là bà, chẳng phải bà nằm đằng kia à?
- Akiko đã đặt mẹ lên nệm. Bố không thấy bà bị ngã ở cổng à?
- Bà? Ông Shigezō hỏi, từ từ chuyển cái nhìn chằm chặp về phía con dâu. Bà bị làm sao?
- “Bà bị làm sao?” là sao hả bố, bà chết rồi.
- Ồ?
Nobutoshi và Akiko lén nhìn nhau, tim họ đập mạnh.
“Nghe này, Akiko” Nobutoshi mở lời, đồng thời lúc Akiko la lên thất thanh “Bố!”
Chị nắm ve áo vest của bố chồng và lắc mạnh đến nỗi phần thân trên của ông lúc lắc mạnh tới lui. Sau đó chị ném vào ông một tràng câu hỏi.
- Tại sao bố không cho chúng con biết ngay? Chúng ta còn có hàng xóm nữa cơ mà? Nếu bố nói với bà Kihara hay bà Kadotani, họ sẽ sang ngay lập tức. Tại sao bố lại để bà nằm như vậy? Bố còn gặp con trong lúc con đi làm về nữa chứ! Tại sao bố không nói với con lúc đó? Để mẹ nằm vậy hàng giờ trong một căn nhà lạnh tanh - Bố là kiểu chồng gì thế hả?
Ông Shigezō không hề kháng cự trước việc Akiko xỉ vả ông. Đầu ông lắc lư tới lui trong khi chị lắc ông cật lực. Nobutoshi không thể làm ngơ liền ngăn vợ mình lại.
- Đừng, Akiko. Bố không còn là chính mình nữa rồi.
Hít thở lấy hơi, Akiko nhìn người chồng.
- Anh cũng thấy vậy sao?
- Ừ. Có thể bố cư xử kì lạ vì bị sốc trước cái chết của bà.
- Có lẽ anh đúng. Khi em gặp bố trên đường về nhà, mắt bố nhìn rất dữ khi bố phóng tới chỗ em. Bố mặc áo vest và cà vạt, nhưng bố không mặc áo khoác và cũng không cầm ô dù tuyết đang rơi. Em to tiếng hỏi bố đang đi đâu, thế mà bố chỉ quay ngược lại và đi bộ về nhà với em.
- Em có nghĩ là bố đi ra ngoài để gọi hàng xóm không?
- Vâng. Và chắc bố đã quên mất mình ra ngoài làm gì. Em gặp bố ngay trước chợ.
Cả Akiko và Nobutoshi đều liếc nhìn ông cụ với vẻ thăm dò. Akiko bắt đầu cảm thấy khó ở và đứng dậy.
- Em sẽ đi báo hàng xóm. Xét cho cùng, bà đã rất thân thiết với bà Kihara và bà Kadotani. Em sẽ về sớm. Chị nhanh chân ra khỏi nhà.
Nobutoshi lặng im một lúc, liếc nhìn từ người bố sang người mẹ. Đầu óc vẫn còn mê mụ, anh nghĩ về mối quan hệ huyết thống giữa anh và hai ông bà, dù rằng việc anh ra đời năm mươi năm trước giờ đây như một sự kiện thuộc về quá khứ xa xôi.
Trong khi đó, ông Shigezō tiếp tục ngồi nghiêm trang, giữ im lặng hoàn toàn, mặt của ông dán chặt lên người vợ quá cố. Cuối cùng, ông quay sang và hỏi Nobutoshi: “Bà còn ngủ như vậy đến khi nào vậy cậu?”
Giật mình, Nobutoshi nhìn chòng chọc vào mặt bố anh. Tông giọng của ông rất khác thường. Ông có vẻ xem Nobutoshi như một người lạ. Ông Shigezō chưa bao giờ dùng kính ngữ khi gọi anh trước đây. “Này Nobutoshi” là câu mà ông thường dùng. Có lẽ nào bố anh đã quên mất anh? Cố không tin vào sự thật hiển nhiên trước mặt, Nobutoshi nhìn chằm chằm vào đôi mắt không chớp của ông Shigezō, chúng đang hướng về một điểm nào đó trong khoảng không phía trước. Ông cụ dường như đã bị lạc trong cõi mộng.
Những Năm Tháng Thu Tàn Những Năm Tháng Thu Tàn - Sawako Ariyoshi Những Năm Tháng Thu Tàn