"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Jasmine Oliver
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Prada Princess
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1107 / 4
Cập nhật: 2017-08-25 12:50:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
hế là người yêu của anh kẹp cổ Frankie vào nách còn người yêu của em thì vận hành dụng cụ tra tấn cảm xúc,” ở phòng kỹ thuật viên đằng sau xưởng kim hoàn, Travis đang miêu tả tỉ mỉ cho Rob nghe về cuộc khủng hoảng vừa qua. “Nói thật nhé, ông anh, cảnh tượng chẳng khác gì phiên tòa Dị giáo thời xưa!”
“Marina với Sinead là chúa cực đoan!” Rob lầm bầm, đẩy tấm kính bảo hộ lên đỉnh đầu. “Frankie bị ma nhập à?”
Travis nhún vai, “Hoóc-môn ấy mà. Anh biết tính khí cô bé rồi còn gì.”
“Ờ, phụ nữ thường vậy!”
“Em đã ghi tất tần tật vào cái máy quay HDR-HC1 rồi. Để em cho anh xem.”
“Không phải lúc này, Travis. Mình đã báo với cô Claudia là sẽ đánh bóng mấy viên ngọc mắt mèo này để đến trưa thì đem dùng được.”
Travis dựa lưng vào tường, khoanh tay lại, “Anh vẫn sẽ giúp em dựng bộ phim này chứ?”
“Có gì đâu,” Rob ậm ừ, bật công tắc máy đánh bóng lên.
“Em định cắt những đoạn đụng độ, nước mắt với đấu võ mồm ra thành từng đoạn gây sốc - Frankie trên sàn catwalk, Marina và Sinead đi dự tiệc tùng này nọ. Xen kẽ với nhau kiểu Người Đẹp và Quái Vật ấy.”
Rob bật cười, kéo cặp kính bảo hộ xuống che mắt. “Cậu đã báo với mấy cô nàng tiếng nào chưa?”
“Để phá hỏng hết mọi thứ à? Còn lâu.”
“Liều quá!”
“Thì sao?”
“Thì họ sẽ xử tử chú em chứ sao!” Rob biết Marina cực ghét bị “tóm” khi không chải mascara cùng những phụ kiện lỉnh kỉnh khác. Anh nghĩ Sinead và Frankie chắc cũng vậy.
“Không, thế mới ngầu chứ,” Travis cương quyết.
“Mà này, mình đã nói với cậu là mình nộp đơn thôi việc chưa?” Rob nói.
Travis phụt ra một tiếng rủa. Quai hàm rơi thụp xuống.
Vẻ biểu cảm của Rob đang khuất sau tấm kính bảo hộ. “Tại mình phát bệnh với việc này rồi. Mình muốn làm DJ toàn thời gian. Đã báo với cô Claudia từ tuần trước là sẽ ra đi rồi.”
“Trời đất!” Travis càu nhàu. “Sao lại giống như chuột chũi cố nhảy qua vách đá vậy!”
“Hôm nay là ngày cuối cùng mình làm ở đây,” Rob nói tiếp. “Nhưng đừng có nói với Marina đấy. Mình chưa nói gì với cô ấy đâu”.
“Đừng bao giờ quẳng khăn đi khi chưa hết tháng Năm!” Frankie bâng quơ trong lúc nằm ngửa trên bãi cỏ dưới hàng cây đang trổ hoa phía ngoài Hội Liên hiệp Sinh viên.
“Nghĩa là sao?” Sinead hỏi, nhấp một ngụm tonic nhẹ.
“Bà ngoại miền Yorkshire của em vẫn thường dặn dò thế hồi em còn nhỏ. Đại khái là hãy luôn mặc áo lá vào, em nghĩ vậy.”
“Tao nhé, tao chẳng bao giờ mặc áo lá!” Marina giở cái giọng Tara P-T [1] hay nhất của mình ra.
“Ừ, nhưng thời tiết này tuyệt quá,” Sinead chống người trên một cùi trỏ, mơ màng nhìn lên vòm cây rợp đầy hoa tím êm dịu.
Marina phá tan bầu không khí nhàn tản dưới ánh nắng rực rỡ, “Này, bọn mình bàn về dự án của Frankie đi.”
“Áááááá!” Frankie hét lên, lăn sấp bụng xuống và bịt chặt cả hai tai.
Sinead tặc lưỡi.
“Thế nào? Nó chỉ còn có một tiếng hai mươi phút để quyết định xem sẽ làm gì,” Marina nghếch cái đầu chứa bộ óc xét đoán lên - đúng kiểu mà cô vẫn hay dùng để phán xét Rob rằng anh uống như hũ chìm. “Hai đứa mày đã nghe thầy Tristan nói gì hồi sáng rồi đấy!”
Sinead nhướn người qua giật hai tay Frankie ra khỏi tai.
“ Hi!” Lee Wright chào ba cô gái khi băng qua sân. Anh chàng đang học ngành Điện ảnh năm thứ hai cùng Travis.
Sinead và Marina vẫy tay chào, còn Frankie thì lại tiếp tục áp tay vào bịt tai trở lại.
Lee nhún vai và mất hút vào tòa nhà.
“Tội nghiệp Lee. Anh chàng quááá... là...” Sinead lục tìm một tính từ thích hợp.
“... Lập dị!” Frankie chen vào, chứng tỏ cho hai cô bạn biết mình nghe không sót lời nào.
“... Dễ thương!” Sinead và Marina đồng thanh.
Frankie đã đi chơi với Lee hai lần - một lần đi xem phim có Brad Pitt đóng, một lần vào quán bar. (“Hai đứa không bao giờ là một được!” sau đó Frankie đã tuyên bố xanh rờn như thế.)
“Dễ thương cái ngốc xít!” Frankie xì một tiếng dài cả cây số, ngồi dậy và cởi phắt chiếc áo len mỏng cổ chữ V ra để lộ đôi bờ vai mảnh dẻ trước nắng mùa xuân. “Ôi, có ai thương tình cho tôi một ý tưởng về dự án của tôi với?”
“Ôi, Nàng Thơ của tôi ơi, thế mấy lời tuyên bố hùng hồn về sáng tạo mà nàng phun ra hồi sáng biến đâu mất rồi?” Marina mỉa mai với Frankie.
Frankie rên rẩm, “Em chả có lấy một ý tưởng nào trong đầu cả. Em sẽ từ bỏ ngành này!” Cả năm nay cô đã làm đồ trang sức từ phụ kiện quần áo phụ nữ, ngọc trai, nút nhựa, hột gỗ cho đến đá giả và bạc. Cô hết theo truyền thống lại ngoắt sang hiện đại, hết lượn xuống biển lại mò tới thổ dân châu Mỹ da đỏ - thôi thì đủ cả. Ấy vậy mà ngay lúc này, vào đúng cái giây phút định mệnh buộc phải nghĩ ra cái gì mới mẻ thì đầu óc cô lại rỗng không.
Sinead khẽ ậm ừ. Chẳng ai nghe thấy gì.
“Mấy mẫu thiết kế dựa trên nghệ thuật graffiti [2] của em thì sao?” Marina nhắc Frankie. “Chứ không phải cô Claudia khen đó là ý tưởng hay ho à?”
“Ờ, nhưng em cần cái gì đó hoàn toàn mới để triển lãm kìa.”
“Ừ.”
Marina liếc xéo qua Sinead, “Ừ cái gì mà ừ?” Rồi bỗng dưng cô kêu lên, “Ôi, đến giờ rồi hả giời? Phải đi vẽ hình họa đây!” Cô bật dậy và vụt biến mất tăm, bỏ lại Sinead và Frankie dưới tàng cây rợp bóng hoa.
“Thế này nhé,” Sinead ướm lời. “Em biết ý tưởng vẽ trên cơ thể của chị chứ?”
“Em thích lắm. Lột hết cái vỏ ngoài đi,” Frankie vẫn tin thể nào rồi Sinead cũng sẽ nảy ra một ý tưởng độc đáo - không một mảnh vải và sáng tạo trên da thịt trần đích xác là một sự kiện đặc biệt mang tên Sinead Harcourt.
Sinead ngẫm ngợi một lát, ngồi bó gối sát ngực, hai tay ôm vòng lấy đầu gối, “Em có thấy nếu có một liên minh thì sẽ ngoạn mục đến mức nào không?”
Frankie lập tức bị cuốn hút, “Liên minh là sao?”
“Chị tìm những sắc màu thiên nhiên chủ đạo. Còn em thiết kế đồ trang sức đi kèm với chúng. Vòng tay, lắc đeo chân, thậm chí là khuyên xỏ trên cơ thể cũng xong luôn. Đằng nào thì chị cũng chuẩn bị tinh thần để chịu đựng vì nghệ thuật rồi.”
Frankie gật đầu, “Được đấy!”
“Tác phẩm của chị sẽ dựa trên khuôn mẫu truyền thống và những hình vẽ trừu tượng. Đồ trang sức sẽ làm nổi bật điều đó.”
“Bạc nhé? Hay là bạc với men? Có thể em sẽ chuyên sâu cái đó. Nhưng họ có cho phép bọn mình làm thế không?”
“Cái gì... hợp tác á?” Sinead ẹo đầu qua ẹo đầu lại. “ Xời, sao lại không? Thầy Tristan chẳng bảo bọn mình cần phải đột phá cách tân rồi còn gì!”
Giờ đến lượt Frankie vào vai chủ động, “Mình vẫn nhờ Travis chụp hình chị, với đủ mọi góc độ và ánh sáng thích hợp rồi cận cảnh này kia. Mỗi đứa sẽ làm riêng một tập hồ sơ thiết kế và phần lý thuyết cho mình. Họ có thể chấm điểm riêng cho từng đứa...”
“... hoặc chấm chung!” Sinead nảy ra trong trí.
“Tuyệt cú mèo!” Frankie cảm thấy như thể gánh nặng đã trút khỏi hai vai, và cô bỗng ngồi thẳng dậy, giờ đã hít thở được. “Ê Sinead, vụ này ngon đấy!”
“ Rất ngon!” Sinead nói giọng bảo đảm, mắt sáng long lanh.
“Men màu ngọc lam tráng lên bạc!” Frankie tán tụng. “Tông đó hợp với màu da chị đấy. Em sẽ thiết kế một bộ vòng cổ kết hợp với vòng tay đeo tận trên bắp tay chị, vắt chéo qua vai thế này này...”
“... Với những hình vẽ khoe sắc trên má và trên cổ, quấn quyện vào nữ trang.”
“Ôi tuyệt vời!” Frankie hình dung trong trí tưởng tượng của mình một tác phẩm hoàn hảo!
“Thấy được chứ?” Sinead hỏi sau một thoáng im lặng.
Frankie đứng phắt dậy và hất mái tóc ra sau. “Em đi báo cho cô Claudia biết đây!” cô vừa nói vừa phóng vù qua bãi cỏ. “Cứ chờ ở đây. Cô ấy sẽ mê mết ý tưởng này cho mà xem!”
“Sao mặt mũi cau có thế?” thầy Jack Irvine hỏi Marina trong lớp vẽ hình họa. Thầy đang soi từng nét bức tranh màu phấn của cô, phác họa nét sáng và tối hình bán thân của người mẫu nam - anh ta làm mẫu ở tư thế đứng, lưng quay về phía cô.
Marina dặm thêm độ tối cho vùng không gian giữa xương sống và bả vai của người mẫu trong bức vẽ. Sau đó cô ước lượng đường thẳng và góc vai vạm vỡ của anh ta. “Thầy không biết sao thầy,” cô nói giọng cằn nhằn. “Họ phân cho em có mỗi một khoảnh tí ti để trưng bày những mẫu giày, đã thế lại còn khuất trong góc.”
“À, ra thế nên cô Kent kém vui!” thầy giáo dạy môn hình họa chỉ ra một vùng chưa chuẩn trên tờ giấy A1 của cô. “Em phải cho họ biết điều đó chứ.”
“Đúng là em không vui!” cô thở dài. “Em làm phờ người cả năm ròng, cố tạo ấn tượng với thầy Tristan bằng xăng-đan dây, giày vải, giày đế xuồng, dép tông, giày cao gót da thuộc, da lộn, xa-tanh. Em theo truyền thống, rồi lại theo tiếp kiểu quyến rũ của thập niên tám mươi. Em còn làm cả dòng mẫu mã ảnh hưởng từ Hollywood. Thế mà em đã nhận được gì? Một cái hốc bày biện đúng bằng... cái hộp đựng giày... ha ha!”
Thầy Jack bật cười, “Thầy đã bảo em rồi, tài năng của em đã bị phí hoài vào thiết kế thời trang. Em là một sinh viên mỹ thuật lầm đường lạc lối!”
“Cảm ơn thầy!” Marina lầm bầm.
Khi thầy giáo hướng dẫn cho người mẫu nghỉ giải lao, Marina cũng lùi xa khỏi tác phẩm của mình.
Cô tự công nhận là bức vẽ không tồi. Nguyên tấm lưng trần chiếm trọn tờ A1. Cô đã vẽ bằng sự thôi thúc mãnh liệt là phải lột tả cả sức mạnh lẫn vẻ gợi cảm của người mẫu.
“Tôi nói thật đấy,” thầy Jack Irvine khẳng định. “Đừng cho thầy Tristan Fox biết là tôi đã nói vậy, nhưng tôi nghĩ em nên nghiêm túc nghĩ tới việc đổi ngành học vào đầu năm tới.”
Lời nói của thầy đã đánh trúng “tim đen”, nỗi phấn khích rộn lên trong lồng ngực Marina. Biết đâu đấy...? cô ngẫm nghĩ. Biết đâu mình thật sự có tài vẽ vời và pha màu thì sao, mà mình thì đâu phải con đầu rỗng luôn sùng bái cái món thời trang cao cấp ấy? Mình có thể chuyển qua mỹ thuật và trở thành một họa sĩ thực thụ lắm chứ!
“Chúng tôi cần những sinh viên như em, Marina,” thầy Jack nói, hai tay đút trong hai túi quần lùng thùng, lem luốc màu vẽ. Thầy chăm chú ngắm nghía tác phẩm của cô, xem xét từng điểm nhấn và sự phối hợp màu sắc trên đó.
Mình có thể trở thành họa sĩ và nhịn đói đến chết trên căn gác áp mái! Marina vẫn tiếp tục nghĩ ngợi. Mình sẽ bị phủ kín bởi bột màu, như thầy Jack, và mùi thối inh của dầu hạt lanh! Người ta sẽ khen mình có tài nhưng chẳng ai thèm mua tranh của mình. Giới phê bình sẽ tha hồ chê bai mình. Frankie thì vênh vang bước trên những sàn catwalk ở New York và Paris. Sinead sẽ lảng tránh mình vì trông mình chẳng khác nào một con ăn mày! Rồi mình sẽ là Marina-không-bạn-không-bè!
Thầy Jack Irvine dường như đã đọc được ý nghĩ của cô. “Ờ, tôi quên phéng đi mất,” thầy nói, quay lưng bước đi. “Một cuộc sống nghèo khổ và vô danh chẳng cuốn hút nổi một cô gái quyến rũ như em đâu.”
“Khoan đã thầy, em có nói thế bao giờ đâu!” cô phản đối.
Sau rốt, Marina thở dài và lắc đầu. Thực tế một tí đi! cô tự nhủ. Hãy nhận cái khoảnh đựng giày của mày và tận dụng tối đa. Đó là lý do vì sao mày ở đây, tại Trường Thời trang Trung tâm này. Thời trang là linh hồn của mày. Chẳng thể nào chối cãi được.
[1] Ví giọng Marina oanh vàng như giọng Tara Palmer-Tomkinson, người dẫn chương trình nổi tiếng, gương mặt nổi trội của giới truyền thông đại chúng Anh quốc kể từ năm 1996 tới nay - ND.
[2] Hình thức vẽ lên những bức tường ở nơi công cộng - đang trong vòng tranh cãi là một loại hình nghệ thuật hay là một kiểu bôi bẩn của những kẻ phá hoại của công - ND.
Những Công Chúa Prada Những Công Chúa Prada - Jasmine Oliver Những Công Chúa Prada