If we are peaceful, if we are happy, we can smile, and everyone in our family, our entire society, will benefit from our peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Little rain
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 12992 / 32
Cập nhật: 2015-07-24 13:23:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
iáng Hương bước ra sân khấu nhạ nhàng tha thướt trong trang phục dạ hội màu trắng. Đây là mốt mới, với chất liệu vải mềm nhẹ, mỏng manh như sương, cổ áo thật rộng, bờ vai thon thả của cô được che nửa kín nửa hở bởi hai chiếc nơ rộng bản bằng voan mỏng, tay áo cũng bằng voan được xếp dún bởi chiếc nơ ruy băng trắng. Giang Huong đặt tay lên ngực, cổ tay với 2 dây ruy băng dài làm cử chỉ cô thêm dễ thương. Ra đến trước sân khấu, cô khẽ xoay nghiêng người giới thiệu chiếc nơ khác cũng bằng voan, được cài một cách duyên dáng bên hông áo, cô đứng yên như thế, rồi quay người đi vào, một tay vẫn giữ trên ngực, tay kia nâng nhẹ tà áo. Bên cạnh các cô người mẫu trong trang phục dạ hội sặc sỡ, bộ trang phục của Giáng Hương không bị chìm nghỉm bởi màu trắng thanh nhã, mà còn làm cô nổi bật ở dáng vẻ thướt tha uyển chuyển. Với khuôn mặt khả ái và dáng điệu nhẹ nhàng, cô gợi cho người ta liên tưởng tới những tiểu thư và những vị phu nhân trong các dạ hội thời phong kiến phương tây. Phíc dưới sân khấu bỗng nổi lên một tràng pháo tay tán thưởng.
Xong buổi biểu diễn, Giáng Hương vào phòng thay áo, cô trở lại với bộ đồ giản dị như khi đi học. Trời đã khuya, cô vội vã lấy xe về.
Giáng Hương gặp Phong Vũ ở sân, anh đứng lặng lẽ như chờ ai đó, thấy Giáng Hương, anh đi lại gần cô:
- Hương đi bằng xe gì vậy?
- Dạ, xe đạp.
- Để anh đưa về, Hương cứ gởi xe ở đây mai lấy.
Giáng Hương hơi ngạc nhiên nhưng không phản đối. Thấy chiếc Toyota màu xanh bên đường, cô nhìn anh lạ lùng:
- Anh Vũ cũng đi xem biểu diễn nữa à? Vậy mà em nghĩ anh không quan tâm đến công việc của anh Phương chứ, mấy lần trước em không thấy anh lần nào cả.
Phong Vũ mở cửa cho cô, ngồi vào tay lái, anh cười tự nhiên.
- Anh đi công việc ngang qua đây, sẵn muốn đưa Hương về luôn
- Anh Vũ siêng ghê
Phong Vũ nhìn đồng hồ, đề nghị:
- Đi ăn kem với anh, giờ này ký túc xá chưa đóng cửa đâu
"Hai anh em thật giống nhau, bao giờ cũng có cách nói chuyện ra lệnh" Giáng Hương nghĩ thầm, nhưng cô không thấy mình muốn phản kháng, vì cả 2 chẳng bao giờ làm cô bực mình, họ luôn đặt cô vào tình trạng không muốn lắc đầu và cũng không tự hỏi tại sao lại thế. Cô đã quen như vậy rồi.
Ngồi đối diện với Gáng Hương ly kem trước mặt, nhưng Phong Vũ không hề đụng đến ly, anh khoanh tay nhìn Giáng Hương ngậm muỗng kem, có vẻ thích thú, Giáng Hương hơi ngượng:
- Anh Vũ nhìn gì vậy?
- Nhìn muỗng kem
- Vậy hả?
Cô tinh nghịch giơ chiếc muỗng, đưa qua lại trước mặt anh:
- Anh Vũ thấy có đẹp khong?
Thấy anh chỉ cười không trả lời, Giáng Hương hỉnh mũi:
- Muốn ăn kem của em thì nói, em nhường cho
- Làm bộ nhường rồi xin ly của anh hả, anh đâu có ngu
Giáng Hương bật cười:
- Anh Vũ có tâm hồn ăn uống, vậy mà em tưởng anh sẽ nhường em đó chứ.
Nhìn Phong Vũ đẩy ly kem về phía mình, cô tròn mắt:
- Cho em thật hả?
- Anh thích nhìn Hương ăn, con gái khi ăn quà nhìn cô nào cũng dễ thương
- Nhưng ăn quà nhiều quá thì sẽ trở thành khó thương
- Đâu có.
- Có, có mà, nhìn mắt anh Vũ, em biết anh nghĩ vậy đó, em mà ăn kem của anh hả, anh sẽ "nguyền rủa" suốt đời.
Phong Vũ cười thành tiếng:
- Gì mà ghê vậy, vậy nếu anh làm ngược lại, anh cũng sẽ bị nguyyền rủa chứ gì?
- Anh này, em đâu có dữ quá vậy.
- Phải không đó
Thấy Giáng Hương cười mím miệng, anh nheo mắt:
- Mới gặp lần đầu đã biết Hương dữ rồi.
Cô hơi ngượng:
- Tại lúc đó em tưởng bị đùa chứ bô.
Phong Vũ làm như không nghe:
- Môi thì mím lại, mắt thì mở lớn, mặt thì im lìm, hỏi gì cũng không thèm trả lời, dữ thấy ghê
Giáng Hương lè lưỡi nhại lại anh, cười khúc khích 1 mình.
Chợt nhớ tới Vien Phuong, cô tò mò:
- Anh Vũ này, vậy ba má anh có lầm 2 anh khong?
- Không hề.
- Chắc tại nhìn quen há.
- Còn Hương, bây giờ còn lầm không?
- Em ấy hả? Thỉnh thoảng!
-...
- Anh Vũ này!
- Gì?
- Tới bây giờ em vẫn chưa biết anh và anh Phuong làm gì trong công ty nữa.
Phong Vũ nhướng mắt:
- Huong muốn biết cái gì?
- Chưa biết giám đốc của công ty là ai và không biết ông ấy có chịu nhận em không?
Anh cau mày:
- Vậy Viễn Phương không nói gì với Hương à?
- Anh ấy chẳng nói gì cả, mỗi lần em hỏi thì anh ấy bảo đừng có quan tâm. Không quan tâm sao được chứ. Tính em thì hay gây, rủi em gây nhầm giám đốc thì sao?
- Hương đã gây rồi đó chứ.
- Hồi nào đâu?
Phong Vũ nheo mắt:
- Lúc mới gặp anh đấy.
- Em không hiểu gì cả.
Anh nhún vai:
- Tại em vô tâm quá, nhưng thôi, trước sau gì em cũng phải biết về tụi anh, vậy thì em phải hiểu anh và Viễn Phương điều hành công ty thay ba má anh... Nói vậy em hiểu chưa?
- Ôi...
Giáng Hương kêu lên kinh ngạc, và cứ ngồi im nhìn Phong Vũ.
- Vậy là...
- Có nghĩa là em cứ yên tâm - Anh cười cười - Khỏi sợ gây nhầm ai hết, vì đã...
Giáng Hương cướp lời:
- Đã cãi cọ đúng đối tượng đáng sợ nhất chứ gì
Phong Vũ nhún vai không trả lời. Cô gật gù:
- Công nhận nha, từ lúc vào công ty của anh tới giờ, em gặp nhiều ngạc nhiên hết sức. Không biết mai mốt sẽ gặp gì nữa. Anh Vũ này...
- Gì?
- Trước đây anh học trường gì?
- Kinh tế.
- Sao anh không học cùng trường với anh Phương?
- Tại sao anh phải học cùng trường với Viễn Phương?
- Vì 2 người là anh em mà.
Phong Vũ chống tay lên bàn nheo mắt:
- Bộ anh em cùng sinh ra 1 lúc thì phải giống về hình dáng và sở thích à? Ở đâu em có ý nghĩ đó vậy?
- Tự em nghĩ ra đấy.
- Em còn nghĩ ra điều gì nữa không?
Giáng Hương cười khúc khích:
- Em ấy hả Em nghĩ là mai mốt anh với anh Phương phải cưới 2 chị em cùng giống nhau như giọt nước, để cãi cọ cho vui
- Tại sao lại phải cãi?
- Vì nhìn lầm ấy.
Cả 2 cùng cười dòn tan. Phong Vũ nhìn Giang Huong cười khẽ:
- Nếu Hương tìm giùm anh 1 cô gái như em thì anh sẽ cưới, còn ngoài ra thì không
Giáng Hương ngồi im rồi đỏ mặt:
- Anh Vũ nói bậy gì đấy?
- Không, nói thật.
- Anh này vô duyên wá chừng.
Cô im bặt vì thấy mình mới là vô duyên. Không ngờ Phong Vũ nói 1 câu quá nhiều ngụ ý như vậy, giá mà cô không hiểu thì có lẽ đỡ ngượng hơn, biết làm sao được, tại cái đầu của cô đã lỡ thông minh rồi. Nhưng Thông minh mà đi kèm với vụng về thì còn tệ hại hơn ngốc nghếch. Trong những trường hợp như vậy cô chả biết ứng xử ra sao, không thể giả vờ khong hiểu, cũng khong thể đưa đẩy đùa cợt. Vậy thì không lẽ gật đầu, còn vô duyên dữ nữa, cuối cùng thì phản ứng như vậy đấy, kỳ cục khong thể tưởng tượng được. Biết vậy lúc nãy đừng nói bậy.
Nhưng thật ra, làm sao cô biết trước nói vậy là bậy. Tại Phong Vũ đấy chứ, cứ như gợi ý cho người ta tỏ tình vậy. Giáng Hương ngẫm nghĩ lung tung, cứ thở dài thườn thượt.
Phong Vũ chăm chú nhìn mặt cô cúi gằm xuống ly kem, có vẻ vui thích, anh gõ gõ mặt bàn:
- Nhìn lên đi Hương
Cô vẫn cúi gằm mặt:
- Anh Vũ mà nói bậy nữa là em về đó.
- Rồi, thì anh sẽ không nói nữa, nhìn lên đi
- Và cũng không được bóng gió.
- Đồng ý.
Cô ngượng ngập ngẩng lên, mặt vẫn đỏ bừng:
- Bộ anh Vũ thích đùa vậy lắm hả, em không chịu đâu
Khuôn mặt anh nghiêm trang:
- Những chuyện như vậy không bao giờ anh đùa giỡn hết.
Thấy cô có cử chỉ phản đối, Phong Vũ lảng chuyện:
- Thường những buổi tối không đi làm Hương làm gì?
- Em đọc sách và những chuyện vớ vẩn khác.
- Ví dụ?
- Sao anh tò mò thế, giống anh Phương ghê! Còn anh Vũ?
- Anh làm sao?
- Mấy lúc rảnh anh làm gì?
- Làm biếng.
- Không thèm nói chuyện với anh nữa.
- Thôi, thôi, anh xin lỗi, để anh trả lời lại nghe
Giáng Hương cầm ly nước lên, nghiêng xuống tay Phong Vũ:
- Anh Vũ có muốn ướt áo không?
- Không hề.
- Vậy thì phải nói nghiêm chỉnh. Nói đi
- Dạ, mấy lúc rảnh thường làm những chuyện vớ vẩn.
Giáng Hương biết tỏng anh trêu chọc cô, nhưng giả vờ không hiểu:
- Giống chị Giáng Hương quá nhỉ, nhưng cụ thể là gì?
- Đọc sách.
- Và gì nữa?
- Nghĩ vẩn vơ
- Vậy hả?
- Anh nói thật đấy Hương
Giáng Hương hoi? tới:
- Nghĩ vẩn vơ hả? Cụ thể là gì?
- Thôi không dám nói
- Sao vậy?
- Sợ Giáng Hương bảo là nói bậy.
Giáng Hương chớp mắt, cô hiểu anh muốn nói gì rồi, cô lập tức muốn tránh chuyện khác, nhưng không biết nói gì, đành ngồi im
Rồi cô ngẩng mặt lên:
- Sao em thấy anh với anh Phương ít đi chơi chung quá vậy? Bộ không cùng ý thích hả?
- Tính Viễn Phương không thích ồn ào, những lúc rảnh nó ở trong phòng nghe nhạc hoặc đọc sách, Viễn Phương sống mực thước hơn anh
- Lạ nhỉ?
- Lạ là sao?
- Em nghĩ phải ngược lại chứ.
- Anh không hiểu.
Giáng Hương chống cằm, trán cau lại như diễn đạt 1 ý khó nói:
- Anh Phương chuyên thiết kế thời trang thì anh ấy phải... phải...
- Lãng mạn?
- Ờ, thì gần như vậy, em cũng không biết nói sao nữa.
Phong Vũ gục gặc đầu:
- Anh hiểu rồi, nói tiếp đi
- Mà mấy người như anh ấy thì tính phải phóng khoáng, thích giao thiệp, thích nơi ồn ào vui chơi mới phải. Còn anh thì nghiêng về kinh tế, anh phải khô khan, phải sống bó mình hơn và và...
Phong Vũ bật cười, nhìn cô như nhìn đứa trẻ:
- Em có cách lập luận logic lắm, nhưng anh bảo đảm là vài năm sau em sẽ không lập luận như vậy.
Giáng Huong nhướng mắt:
- Sao vậy?
- Vì lúc đó em đã ra đời... nói chung là từng trải, lúc ấy em sẽ hiểu cuộc sống có vô số nghịch lý, mà con người không phải là những khuôn mẫu nhất định.
Giáng Hương thở dài:
- Cần gì vài năm nữa, bây giờ em cũng biết rồi, anh với anh Phương làm em suy nghĩ đảo lộn hết, em cũng công nhận em ngớ ngẩn.
Phong Vũ cười:
- Giáng Hương mà làm sao ngớ ngẩn được.
Cô le lưỡi nhại lại anh, rồi cười khúc khích 1 mình, Phong Vũ nhìn cô 1 cách bao dung
- Hương buồn ngủ chưa?
- Hơi hơi
- Vậy thì về.
Phong Vũ gọi người tính tiền, rồi mua cho Giáng Hương chiếc bánh bông lan kem. Ngồi trong xe, cô vừa nhấm nháp bánh, mắt lơ đãng nhìn ra bên đường. Phong Vũ cũng im lặng lái xe
Xe về ký túc xá, anh bước xuống mở cửa rồi cứ đứng yên nhìn cô:
- Giờ này về Hương sẽ làm gì?
- Ngu?
- Có nghĩ vẩn vơ không?
- Chắc có ít ít.
Anh nghiêng đầu, cố ý nhìn vào mắt Giang Huong:
- Nếu có nhớ lại buổi đi chơi tối nay cũng đừng giận anh Vũ nghe
Giáng Hương ngạc nhiên:
- Tại sao lại giận?
- Cứ nghĩ lại rồi sẽ hiểu cô bé ạ, chúc ngủ ngon
Cô cong môi lên:
- Chúc anh Vũ thức suốt đêm
Phong Vũ bật cười rồi mở cửa bước vào xe, anh ngồi yên bên tay lái nhìn theo Giáng Hương, cho đến khi bóng cô khuất sau dãy lầu.
Giáng Hương đẩy nhẹ cửa vào phòng, ai cũng đã ngủ, cô nhẹ nhàng thay đồ rồi leo lên giường.
Cô nằm nghĩ ngợi lan man, rồi nghĩ đến những gì Phong Vũ nói lúc nãy, tại sao anh bảo cô đừng giận nhỉ? Cô lơ mơ nhớ lúc họ vào quán kem, chợt hiểu vì sao anh có vẻ băn khoăn thế, có lẽ Phong Vũ hối hận vì đã nói đùa, vì đã "tỏ tình". Giáng Hương định nghĩ... nhưng cơn buồn ngủ đã làm díp cả mắt, cô thiếp đi ngon lành.
Giáng Hương vào phòng treo mẫu áo. Các cô người mẫu đang xúm xít quanh bộ đầm đen, Viễn Phương cũng đứng đó, anh kiểm tra lại những chi tiết trên bộ áo. Giáng Hương bước đến ngấm nghía, hình như Viễn Phương thích thiết kế những mẫu áo với chất liệu nhẹ và mõng. Nền đen sẽ làm tôn làn da trắng muốt của người mặc, nhất là lốp muxolin mong tạo cảm giác tò mò cho người ngấm. Chỉ thoáng nhìn, Giáng Hương đoán ngay chiếc áo này sẽ dành cho cô. Viễn Phương đã từng bảo cô thích hợp với những kiểu trang phục thanh nhã quý phái, và cô cũng đã từng giới thiệu những kiểu áo dạ hội rất thành công. Cô đứng yên nhìn chiếc áo, vừa suy nghĩ những động tác thích hợp, cô nghe Bích Vân liếng thoáng:
- Em mặc chiếc áo nay hả anh Phương?
Viễn Phương lắc đầu:
- Không, em mặc kiểu này không hợp.
Bích Vân khẽ bĩu môi, liếc Giáng Hương một cái:
- Giáng Hương mới là hợp chứ gì?
Cô nhún vai bỏ đi, Giáng Hương vẫn không hề phản ứng, cô đến cạnh Viễn Phương:
- Áo này có đi kèm với nón không anh Phương?
- Không.
- Tôi thấy có nón thì hay hơn, ấn tượng hơn.
Viễn Phương nhìn cô một thoáng:
- Kiểu gì?
Giáng Hương giơ tay phác họa:
- Anh nhớ những kiểu nón mà nữ hoàng Elizabeth đội khi đến thăm Pháp chứ?
Viễn Phương gật đầu nhưng không nói, cô nói tiếp:
- Chúng ta có thể cách điều một tí, vành nòn vẫn hẹp, nhưng cái bên phải một chùm hoa nhỏ, loại giống như hoa tigôn ấy, và để rũ xuống tóc.
- Vậy thì phải làm tóc kiểu gì?
- Chải lọn bỏ về một bên.
Viễn Phương cười khẽ:
- Cô có ý nghĩ hay lắm. Tối nay cô sẽ giới thiệu hai kiểu áo, lại đây.
Giáng Hương đi theo anh về cuối phòng. Một chiếc đầm nhung treo trên tường, thật tuyệt mỹ với những đường nét trâu chuốt. Nền vải màu huyết dụ Cổ được cắt theo kiểu ly rượu, thân trên không trang trí gì ngoài hàng nút áo màu vàng. Kiểu áo vừa đơn giản, vừa nổi bật bỡi màu sắc đối lập. Giáng Hương reo khẽ:
- Tuyệt quá!
Cô bước đến sờ nhẹ lên chiếc áo, lớp nhung mịn đến mát tay.
Cô quay lại Viễn Phương:
- Dưới ánh đèn, chắc mấy chiếc nút này lấp lánh thêm hả anh Phương?
Viễn Phương gật đầu:
- Kiểu áo này phù hợp với những động tác mạnh, dứt khoát. Cô thử xem sao!
Giáng Hương không chú ý nghe anh nói, cô mãi ngấm nghía chiếc áo, trầm trồ:
- Đep qúa chừng.
- Cô thích kiểu này lắm à, lạ nhỉ!
- Sao lạ?
- Tôi nghĩ cô không thích những mẫu nặng nề về màu sắc.
Giáng Hương nghiêng đầu:
- Anh nghĩ vậy hả?
Viễn Phương im lặng, hai người đứng yên ngấm chiếc áo, chợt cô nghe tiếng anh cười:
- Cô chỉ mới bước vào nghề, nhưng có vẻ… tiến xa quá. Bao giờ cô ra trường?
- Còn khoảng sáu tháng.
- Và định sẽ làm gì?
- Anh với anh Vũ luôn chất vấn tôi về chuyện ấy, bộ anh thích tò mò lắm hả, hay là hỏi cho vui?
- Cả hai.
- Nhưng tôi mà nói thì anh sẽ sợ cho xem.
- Sợ gì?
Cô che miệng cười:
- Sợ bị cạnh tranh.
Viễn Phương nhướng mắt:
- Tôi luôn thích đấu trí với một phụ nữ thông minh, thử xem.
- Ngày đó còn xa lắm.
Hai người lại lặng thinh, Giáng Hương nhìn quanh, mấy người kia đã ra khỏi phòng lúc nào đấy, trong phòng chỉ còn có cô và Viễn Phương, hình như anh cũng nhận thấy điều đó. Anh chợt hỏi Giáng Hương, mắt vẫn không rời chiếc áo.
- Thứ 7 trước cô đi chơi vui không?
Cô quay lại liếc anh một cái, có lẻ Phong Vũ đã kể với anh về buổi đi chơi hôm nọ. Giáng Hương gật đầu:
- Đi chơi với anh Vũ vui lắm, thích lắm.
Viễn Phương buông thõng:
- Vậy hả?
Anh vẫn lơ đãng liếc qua những chiếc áo rồi nhìn đồng hồ:
- Xin lỗi Giáng Hương nghe, tôi có hẹn.
Anh ra khỏi phòng rồi, Giáng Hương đi tới đi lui nhìn chiếc áo nhung, cô liếc mắt so sánh với nhứng chiếc áo khác. Không hiểu sao càng nhìn nó cô thấy càng đẹp. Viễn Phương thiết kế mẫu này thật độc đáo.
Cô với tay lấy chiếc áo ướm thử lên người, rồi đến trước kiếng ngấm nghía, màu đỏ thẳm làm tăng thêm màu da trắng mịn của cô nhìn thật quý phái.
Tại sao Viễn Phương giao cho cô giới thiệu màu này nhỉ?
Giáng Hương suy nghĩ một lát, rồi loay hoay treo chiếc áo lên, cô ngồi một mình trong phòng, lãng lặng nghĩ ngợi lung tung.
Giá mà Viễn Phương không bỏ đi sớm quá, cô thích được nói chuyện với anh vô cùng, nhưng Viễn Phương thì… Giáng Hương không hiểu sao trước đây nói chuyện với cô anh rất cỡi mỡ, còn mấy lúc sau này… tự nhiên đâm ra dè dặt, hơi lạnh lùng và tránh tiếp xúc riêng với cô, làm sao Giáng Hương biết anh nghĩ gì chứ.
Bây giờ cô mới thấy Viễn Phương không đơn giản tí nào, anh có thể thân mật thoải mái với mọi ngươi, tưởng như rất dễ tới gần, thế rồi khi tiếp xúc gần gũi, anh lại trở nên xa vời như không thể nào với tới. Giáng Hương cảm thấy hụt hẫng và buồn buồn, cô cũng không hiểu tại sao mình như vậy. Cô giấu nổi buồn của mình thật kỹ, vì tự trọng và vì giận hờn, một sự giận hờn vô cớ. Trước mắt Viễn Phương cô tỏ ra vô tư và chẳng quan tâm đến gì khác ngoài công việc. Đến nỗi Viễn Phương không nhận ra ánh giận trong đắy mắt cô. Cả Phong Vũ cũng vô tâm cho Giáng Hương là cô bé vô tư nhất trên đời. Và cô còn biết làm gì khác hơn là giữ thái độ xa cách với Viễn Phương.
Suy nghĩ chán chê, Giáng Hương đứng dậy ra ngoài.
Cô lên phòng giám đốc, định chào Phong Vũ ra về, nhưng anh giữ cô lại:
- Ở lại đây đi, lát nữa anh đưa đi xem triển lẫm tranh.
- Gì, bộ anh Vũ thích hội họa lắm hả?
Phong Vũ lắc đầu:
- Anh không thích lắm, nhưng thằng bạn cứ bắt đến xem, anh lỡ hứa rồi.
- Vậy thì anh đi một mình đi, em theo anh Vũ lỡ bạn anh bắt em nhận xét thì sao, em biết gì đâu mà nói.
Phong Vũ khôi hài:
- Không nói đúng được thì nói bậy. Anh cũng hay như vậy đấy, chuyện gì không biết cũng nói tuốt.
Giáng Hương bật cười:
- Anh này, xúi dại người ta không à.
Viễn Phương chợt đi vào:
- Cô ấy tới chưa anh Vũ?
- Chưa thấy.
- Một lát cô ấy đến thì bảo đợi em nghe, em ra đây một chút.
Viễn Phương đi rồi, Giáng Hương nhìn Phong Vũ dò hỏi, anh nhún vai:
- Một cô gái đến xin việc, cô ta là em của một người bạn của Viễn Phương, có lẽ cô ta cũng làm công việc như em đó.
- Cô ấy đẹp lắm hả anh Vũ?
- Đẹp lắm, hình như cô ta có dự thi hoa hậu.
- Rồi anh Phương có nhận không?
- Anh không biết, chưa gặp làm sao biết nó đồng ý hay không?
- Thế anh không quyết định được à?
Phong Vũ lắc đầu:
- Đó là công việc của Viễn Phương, anh không có ý kiến.
- Anh Vũ này!
- Gì?
- Hình như anh Phương hay gật đầu trong tích tắc lắm phải không?
- Ừ, nó hay quyết định trong nháy mắt lắm, nhưng không hề lầm lẫn, như trường hợp của Hương chẳng hạn.
- Vậy hả?
Tự nhiên Giáng Hương thấy buồn buồn, chính cô cũng không hiểu vì sao mình có cảm giác đó.
Cô nói chuyện với Phong Vũ một cách rời rạc rồi đòi về, anh ngạc nhiên:
- Không đi xem triển lẵm với anh hả?
Cô hỉnh mũi:
- Em không đi, tính của em là không thích khen người khác, mai mốt tự em vẽ rồi tự thưởng thức cũng được.
Phong Vũ phì cười:
- Thì thôi, anh không ép. Giáng Hương mà muốn làm gì đó ai cản được.
Anh đưa Giáng Hương ra tận cửa rồi quay vào, cô lại gặp Viễn Phương trên hành lang, bên cạnh là một thiếu nữ có vẻ đẹp làm ngưởi ta choáng váng ngây phút nhìn đầu tiên, vẻ đẹp của một nàng nữa tiên nữa yêu quái. Khuôn mặt cô ta được trang điệm thật đậm, đôi mày rậm và đôi mằt hơi xếch lên, chiếc mũi thẳng thon nhỏ, đôi môi đỏ thắm với nét vẽ sắc sảo. Cô ta mặc chiếc áo đỏ với những hoa văn sặc sở, chiếc váy bằng lụa mềm quận lấy đôi chân thon thả khi cô bước đi. Và qủa thật, cô gái có dáng đi của một nữ hoàng, ngực ưỡn lên và dáng thật thẳng, kiêu hãnh sang trọng.
Cô ta đang nói gì đó với Viễn Phương, không để ý đến xung
quanh, khi cô ta nói, nét mặt càng thêm sinh động với ánh mắt đưa đẩy, chiếc miệng cười mê hơn. Giáng Hương chưa thấy 1 sắc đẹp rực lửa như thế bao giờ.
Vẽ đẹp này có thể làm đứng tim những chàng trai có trái tim đa cảm, làm mềm như bún cả những con người sắt đá. Giáng Hương hơi liếc sang Viễn Phương, cô muốn biết trái tim anh đã bị lung lạc đến đâu. Khuôn mặt Viễn Phương vẫn cỡi mỡ như hàng ngày, anh vỗ về chăm chú nghe cô gái nói. Họ đi đối diện nhau trên hành lang, khi ngang qua Giáng Huong, anh chỉ gật đầu chào rồi lại tiếp câu chuyện, còn cô gái, thậm chí không để mắt đến người vừa đối điện, cô ta bận nói một cách say sưa.
Giáng Hương vẫn đi thong thả, nhưng trong cô vẫn không hiểu sao cứ xao xuyến một cảm giác bứt rứt, cảm giác mà cô có phân tích cũng không hiểu được. Vừa nhìn thoáng cô gái, cô có linh cảm rằng rồi đây cô sẽ gặp những gì đó không hay, có thể làm cô khốn khổ nhưng cụ thể là gì cô không biết.
Cũng như vài tháng trước đây, vào phút đầu tiên khi cô mở cửa phòng làm việc của Viễn Phương, cái phút đối diện lần đầu ấ y trong cô cũng thoáng qua linh cảm kỳ lạ, như đã gặp một người quen mơ hồ trong tiềm thức. Chính cảm giác đó đã làm cô mắc cỡ khi nói chuyện buôn bán với anh. Rốt cuộc rồi cô cũng chỉ gặp toàn chuyện phiền muộn, vậy mà cô vẫn không sao rút ra được.
Giáng Hương đến đứng dựa vào cột, dãy hành lang vắng lặng làm cô thấy một cảm giác lẻ loi, cô khoanh tay trước ngực, ngang đây nhìn bầu trời xanh, cô trấn ấp cảm giác ray rứt trong lòng.
Một tuần sau Giáng Hương gặp cô gái nọ Ở nơi biểu diễn, cô đi bên Phong Vũ, và gặp cô gái đứng ở cửa, phía dưới đường lên sân khấu. Thấy Phong Vũ, cô ta reo lên:
- Anh Phương, em chờ anh nãy giờ.
Giáng Hương mĩm cười một mình, nhìn xem Phong Vũ phản ứng ra sao, anh nhã nhạn:
- Tôi không phải là Viễn Phương, cô chờ một tí, Viễn Phương tới sau.
Anh quay sang Giáng Hương:
- Đây là Diễm Thúy, người mẫu mới của công ty. Còn đây là Giáng Hương.
Cô gái tên Diễm Thúy chỉ liếc qua Giáng Hương một cái, rồi hỏi một cách nôn nóng:
- Anh không phải tên Viễn Phương hả? Gì kì vậy? Lần trước gặp em anh nói anh tên đó mà. Bộ định làm mặt lạ với em hả?
Phong Vũ xua tay:
- Cô đừng nóng, lát nữa Viễn Phương sẽ giải thích sau.
Diễm Thúy ngúng nguẩy:
- Gì kì vậy, anh Phương hẹn sẽ gặp ở đây mà, bộ tính giỡn hả, không được với em đâu nhé, em … A, kìa, anh Phương kìa.
Cô đi đến Viễn Phương, tự nhiên nắm tay anh kéo về phía Phong Vũ, rồi đứng nhìn hai ngừơi từ đầu tới chân, miệng không ngớt liến thoáng:
- Trời ơi, ngộ quá, hai người giống nhau y hệt, hai anh em sinh đôi, ngộ quá hen, đó giờ em mới thấy lần đầu đó, ngộ ghê. Vậy người nào là anh, người nào là em?
Cô không đợi trả lời đã vừa cười vừa nói tiếp:
- Thôi em nhớ rồi, anh Vũ là anh phải không? Nếu không tại sao gọi anh Phương là nó. Rồi cô lại nhìn nhìn Giáng Hương:
- Bồ anh Vũ đây hả?
Giáng Hương đỏ mặt định phản đối, nhưng những cử chỉ thờ thiện của Diễm Thúy làm cô thấy một chút xem nhẹ. Cô không trả lời, Phong Vũ cũng chỉ cười, Viễn Phương quay mặt đi. Diễm Thúy chẳng cần giữ ý, cô nhìn Giáng Hương chăm bẩm như đo lường vẻ đẹp, cách ăn mặc. Trong mắt Diễm Thúy, Giáng Hương đọc thấy sự kiêu hãnh vì ý thức bề ngoài rực rỡ cùa mình, đồng thời, cô lại miễn cưỡng xếp Giáng Hương vào hạng đối thủ.
- Chị cũng là người mẫu hả?
Giáng Hương gật đầu, Diễm Thúy lại hỏi tiếp:
- Lâu chưa?
- Khoảng vài tháng.
- Vậy chị vô nghề sau tôi rồi, tôi làm hơn một năm. Nhưng tôi quảng cáo cho mấy nhà may, ai mời đi thì tôi diễn, tôi cũng có nhiều hợp đồng lắm, nhưng họ trả thù lao không cao bằng công ty anh Phương. Diễm Thúy nói chuyện tự nhiên như không có mặt Phong Vũ vậy. Giáng Hương ngượng nghịu nhìn nơi khác, cô không quen cách nói năng sành sõi của Diễm Thúy. Họ cùng vào phòng thay đồ, Diễm Thúy trang điểm một cách thành thạo, tự tin. Qủa thật cô biết cách khai thác tối đa vẻ đẹp của mình. Cô không thèm quan tâm đến các cô người mẫu khác, chỉ tự chiêm ngưỡng lấy mình, thay đồ xong, Diễm Thúy đứng yên một góc, vẻ bằng lòng về mình, thái độ kiêu hãnh của cô làm các cô gái chướng mắt, vài cô xì xầm to nhỏ với nhau, khẽ liếc mắt về phía Diễm Thúy, các cô thấy khó chịu khi phải ở cạnh ngôi sao mới đến. Nhất là ngôi sao lại quá kiêu kỳ.
Sân khấu lộng lẫy với những màu sắc rực rỡ, với những kiểu áo lạ mắt, thoát ẫn thoát hiện, những màu sắc đối nghịch nhau tạo cho khán giả cảm giác choáng ngộp một cách thích thú. Giáng Hương như lướt đi trong trang phục dạ hội màu hồng nhạt, cổ tròn vừa phải, một đoá hồng cài nghiêng bên vai, tay ao phồng và rộng bằng voan làm thấp thoáng cánh tay thon thả, cô khẽ nhún chân, cười nhẹ, rồi quay vào với những bước đi đẹp như khiêu vũ. Lần thứ hai, cô lại xuất hiện với chiếc đầm nhung màu huyết du, kiểu áo tuần trước Viễn Phương đã cho cô xem. Và như một biển tàu tuyệt vời, có cài ngang mảnh ruy bằng nhung cùng màu, cổ đính chiếc nút to màu vàng. Bộ áo tôn vinh dáng thon thả dịu dàng của cô, vừa trắng trong vừa e ấp. Cô gây cho khán gỉa ấn tượng mạnh mẽ, phía dưới nỗi lên những tiếng trầm trồ như làn sóng. Diễm Thúy có vẻ kinh ngạc khi thấy Giáng Hương trong bộ đầm tuyệt diệu ấy, đôi mắt cô lóe lên một ánh ghen tị, cô nguẩy mạnh đầu khi thấy phản ứng của khán giả phía dưới rồi lại cười tự tin bước ra sân khấu. Cô được đón nhận một cách ngạc nhiên, người ta bị bất ngờ bởi phong cách khác thường của cô. Trong chiếc áo rộng hở vai được chéo ngang bỡi hai chiếc quai màu đen, thân áo hơi rộng với màu sắc chói mắt, thế rồi chiếc váy đen ôm lấy người, làm nổi lên những đường cong tuyệt mỹ. Diễm Thúy đội chiếc nón rộng vành màu đen, trên cổ là chuỗi hột màu sữa trắng buông dài xuống tận eo. Đầu ngẩng cao tươi cười, một tay chóng ngang hông, cô bước đi một cách mạnh mẽ với những động tác xoay người táo bạo. Diễm Thúy có phong cách biểu diễn cùa những cô người mẫu phương Tây, cô làm người ta ngạc nhiên một cách thú vị. Chưa bao giờ cô trình diễn với tâm trạng phản khích như thế. Cô không chấp nhận một sự thành công nào hơn cô, và quyết tâm đè bẹp, chà đạp vinh quang của người khác để vuốt ve lòng kiêu hãnh. Trong buổi trình diễn tối nay Diễm Thùy không ngờ mình lại có đối thủ. Dù Giáng Hương chẳng có ý đối đầu với cô, cô vẫn không cho phép ngôi sao khác rực sáng bên cạnh. Vậy mà, như một sự đùa cợt trêu tức cô, ở lần xuất hiện khác, Giáng Hương lại nhận những tràng pháo tay tán thưởng nhiệt tình. Diễm Thùy đứng trên bục, mím môi nhìn Giáng Hương quyến rũ trong bộ trang phục trắng muốt, màu trắng làm tôn thêm vẻ đẹp tự nhiên thanh cao của cô. Trong bộ đầm dài chấm gót, cổ tròn viền hai tầng ren, tay áo dún ôm chiếc cổ tay xinh xắn, ngang eo thắt một dây to rộng bản buộc thành chiếc nơ, cô đi nhẹ nhàng với nụ cười khả ái, và khẽ nhún chân chào một cách duyên dáng. Vẻ thánh thoát của cô đã thực sự chinh phục khán giả. Diễm Thùy với khuôn mặt bừng bừng của người xuất trận quyết giành chiến thắng, đôi mắt long lanh và nụ cười tươi rói, cánh mũi thở phập phồng, cô sử dụng những bước nhảy của một điệu nhạc bước ra sân khấu, một tay cô giơ cao để lớp vải mềm tuột xuống khoe cánh tay thon mướt, một tay khoanh trước ngực rồi mở rộng ra phất phơ như cánh bướm, thân trên ôm sát người và xòe rộng ở đùi. Trông cô như đang múa điệu nhạc cùa phụ thủy. Khán giả đi từ ngớ ngẩng đến ngạc nhiên, im lặng như một dấu hỏi. Diễm Thúy không ngờ bước đột phá của mình lại phản tác dụng như vậy, cô chờ đợi những tiếng reo cổ vũ, hay những tiếng xuýt xoa thán phục. Sự lặng yên làm cô hụt hẫng và tức tối. Chưa bao giờ cô cảm thấy lòng kiêu hãnh bị chà đập đến thế. Cô quyết tâm đập tắt vinh quang của Giáng Hương trong những lần trình diễn khác, chỉ có ý nghĩ đó mới làm cô nguôi ngoai mà thôi. Buổi trình diễn kết thúc, nhìn Giáng Hương trở lại với bộ đồ bình thường, Diễm Thúy nghe tự ái được xoa dịu đi, ít ra trong sinh hoạt hàng ngày, cô vẫn rực rỡ hơn cái cô nàng tầm thường kia, người mẫu gì mà ăn mặc chẳng thẩm mỹ tí nào. Cô nhìn cảnh Phong Vũ đưa đón Giáng Hương, chiếc du lịch bóng loáng như chọc vào mắt cô, cái cô nàng mờ nhạt kia lại được quá nhiều ưu đãi. Còn cô, Diễm Thúy nỗi tiếng là xinh đẹp, lại bằng lòng với những chàng trai chẳng có gì là nổi trói vây quanh. Không thể như vậy được, cô hiểu rằng mình sẽ còn tiếp xúc nhiều với Giáng Hương, vậy thì cô không cho phép mình thua kém. Hếch mặt lên, cặp môi xinh đẹp gằn một nụ cười thách thức, cô tự hứa sẽ bắt cả hai anh em Viễn Phương gục ngã dưới chân cô. Cô đã quen chiến thắng nên không chịu nhận làm người thất bại.Thế là ngay lần gặp đầu tiên, Giáng Hương vô tình trở thành đối thủ của Diễm Thúy, một sự đối nghịch mà chính cô cũng không hay biết.
- Giáng Hương này!
- Da.
- Nãy giờ em nghĩ gì vậy?
Mắt vẫn ngó mong lung ra phía sông, Giáng Hương trả lời lơ đểnh:
- Em không nghĩ gì hết.
- Anh thấy từ hôm nhận bằng tốt nghiệp đến giờ, em cứ hay suy nghĩ đâu đâu ấy, chuyện gì vậy?
Giáng Hương quay lại:
- Em đang nhức đầu ghê lắm.
Phong Vũ nhướng mắt dò hỏi, cô cười khẽ:
- Anh Vũ nhớ hôm đến đón em ở trường không?
- Nhớ.
- Lúc em lên văn phòng khoa thì em thấy có mấy người khác ở đó, có một ông người Úc.
Thấy Giáng Hương tự nhiên yên lặng, Vũ cười chế giễu:
- À, vậy ra thấy người nước ngoài rồi em sợ hả? Ông ấy có dọa bắt cóc em không vậy?
Giáng Hương lườm anh một cái, nhưng vẫn nghiêm chỉnh:
- Lúc ấy em không để ý lắm, nhưng một lát sau thầy chủ nhiệm khoa gọi em vào, rồi giới thiệu với họ.
Phong Vũ không cười nữa, anh nhìn cô chăm chú:
- Rồi sao nữa?
- Họ muốn giới thiệu sinh viên tuyển vào công ty
- Cần tuyển người sao họ không đăng báo?
- Em không biết, chắc họ không muốn làm rầm rồ
- Rồi sao nữa?
- Thì thầy chủ nhiệm giới thiệu em với họ.
- Em đồng ý chưa?
- Em đang suy nghĩ.
- Sao lại suy nghĩ?
- Vì họ mở chi nhánh ở Nha Trang xa quá.
Phong Vũ nhìn mắt cô:
- Vậy nếu làm việc tại thành phố, em có đồng ý không?
Giáng Hương gật đầu liên tục:
- Em thích làm ở đó, ngành đó hợp với em lắm, họ cần sinh viên ngành quản trị mà.
Phong Vũ nói dột ngột:
- Sao em không nghĩ là anh cần em hơn họ?
- Anh Vũ cần em làm gì, em thì biết làm gì cho anh chứ?
Phong Vũ gõ gõ bàn:
- Em nghe này, anh với Viễn Phương đã bàn nhau sẽ mời em về làm trong công ty, chỉ cần chờ em ra trường thôi.
- Em đã là người của công ty các anh rồi còn gì?
- Không, ngoài việc trình diễn thời trang, em sẽ làm trợ lý cho anh, anh với Viễn Phương định mở thêm chi nhánh ở Hà Nội đấy. Em chịu không?
Giáng Hương nghĩ nghĩ một lát, rồi cười một mình:
- Vậy là em làm gạch nối giữa anh với anh Phương rồi, ngộ ghê. Trước đây hoàn toàn em không hình dung tới nó đây.
Phong Vũ cười cười:
- Có cần anh phải nói đến lương không?
- Không nói đến chuyện đó. – Cô hơi ngượng
- Cô bé dễ mắc cỡ quá, trong khi đó là chuyện tất nhiên mà, Hương có biết Viễn Phương nói gì không?
- Nói gì?
- Nó bảo em còn trẻ thơ lắm, cái gì cũng dễ ngượng. Lần đầu tiên đến giới thiệu hàng mà chẳng chịu nói gì hết, hỏi gì cũng đỏ mặt, Viễn Phương lập tức thích em đó.
Giáng Hương lặng im, tim cô như rộn lên. Cô muốn nghe Phong Vũ nói thêm nữa, nhưng anh vô tình không biết.
- Em chuẩn bị thứ bảy này trình diễn ở Vũng Tàu, có thể sau đó sẽ ra Hà Nội.
- Sao lại có thể hả anh Vũ?
- Anh không biết, chuyện này để Viễn Phương lo.
Giáng Hương nheo mắt:
- Anh rắc rối ghê, chuyện của ai thì người ấy lo hả?
Phong Vũ cũng nheo mắt:
- Chứ anh biết gì mà lo. Thấy nó cứ tất bật anh cũng muốn phụ nhưng anh không rành về thời trang lắm.
Anh chợt nhìn vào mắt cô:
- Tuần trước em biểu diễn hay lắm, mấy kiểu em quảng cáo bán với số lượng gấp đôi. Em là thần tượng của giới trẻ đó, biết không?
Cô cắn cắn ngón tay:
- Em không nghĩ đến chuyện đó.
- Hôm qua có một anh bên nhiếp ảnh đến công ty tìm em, anh hẹn thứ bảy này anh ta tới chổ diễn, em chuẩn bị tinh thần đi.
Giáng Hương mở lớn mắt:
- Gặp em làm gì?
- Để chụp hình, ấnh ấy là nhà nhiếp ảnh mốt thời trang, em sẻ được lăng xê đấy.
Cô ngớ ngẩn:
- Vậy hả, có chuyện đó nữa hả? Em không biết.
Phong Vũ nhìn cô không chớp:
- Sao lại không biết, đáng lẻ em phải rành mấy chuyện đó chứ?
- Tại sao em phải rành?
- Vì em là người mẩu.
- Không phải, em là sinh viên kinh tế. Anh gán từ người mẫu em ngượng quá, không bền đâu.
Phong Vũ hơi ngã người ra sau:
- Em lạ qúa, anh tưởng đã hiểu em, rốt cuộc rồi cũng không hiểu gì hết, cô bé không đơn giản như anh nghĩ, chắc là Viễn Phương nói đúng.
Giáng Hương hơi mím môi:
- Anh ấy nói gì?
- Nói em thuộc loại các cô gái có tâm hồn như giếng sâu, mấy người như vậy khó hiểu lắm. Anh lại thấy khác.
- Thấy gì?
- Em rất dễ thương, hơi bướng bĩnh, nhưng… nói chung là dễ thương.
Giáng Hương nhăn mặt:
- Nữa, anh Vũ lại khen nữa. Tự đó giờ anh toàn khen không à.
- Chứ Hương muốn gì. Thích anh chê hơn à?
- Không phải thích, nhưng chẳng lẻ em không có gì để phê bình hả?
- Anh không thấy thật, trong mắt anh em hoàn mỹ lắm rồi, anh chỉ muốn khen thôi.
- Vậy thì anh đễ trong bụng đi.
- Khổ qúa, tính anh không quen để bụng, không nói anh chịu không nổi.
- Không thèm nói chuyện với anh Vũ nữa.
Cô ngồi yên, ngấm những ngón tay thon thả của mình. Phong Vũ nhìn cô rồi nhìn xuống bàn tay trắng mịn cô đặt hờ trước ngực, anh muốn nói gì đó, nhưng lại thở dài quay đi.
Hai người im lặng nhìn mặt sông còn loang loáng ánh nắng, mắt Phong Vũ thật đâm chiêu. Giáng Hương dịu hiền với một nụ cười hờ hững trên môi, anh hông thể nào rời mắt khỏi khuôn mặt cô. Giáng Hương chợt quay lại:
- Về anh Vũ.
Phong Vũ vẫn ngồi yên, anh không muốn rời cô lúc này.
- Hương có bận gì không?
- Em không bận, nhưng nãy giờ ở đây lâu qúa rồi, em muốn về.
Anh ru?rê:
- Viễn Phương vừa thiết kế mấy mẫu áo mùa xuân, em có muốn xem không? Mình về công ty đi.
Giáng Hương không phản đối, cô tò mò muốn xem mẫu áo và… cô cũng ngượng ngập thừa nhận với lòng, rằng cô muốn gặp Viễn Phương. Hơn hai tháng bận học thi, rồi làm luận án tốt nghiệp, cô không đến công ty cũng không tham gia trình diễn thời trang. Có lúc cô thấy nhớ nhớ Viễn Phương, biết anh có quan tâm đến việc cô vắng mặt lâu nay không. Đi trên dãy hành lang, Giáng Hương nghe một chút hồi hộp, cô muốn biết Viễn Phương sẽ ra sao khi thấy cô. Nhưng không phải chỉ có mình Viễn Phương trong phòng, mà có cả Diễm Thúy ngồi bên bàn, tréo chân, đang say sưa xem quyển catalouge. Giáng Hướng thấy nhói lên một sự hờn giận, chỉ hơn hai tháng mà họ đã thân mật đến vậy sao, trong khi đối với cô, anh luôn là một khoảng xa vời lãnh đạm. Giáng Hương chỉ muốn quay về, nhưng cũng khó mà ra khỏi phòng với lý do thích hợp, cô đành cố vui vẽ mĩm cười với Diễm Thúy và được Diễm Thúy đáp lại với vẻ như kẻ trên, rồi cô ta lại cúi xuống xem hình. Giáng Hương hơi nhìn qua Viễn Phương, anh vẫn cúi xuống như không hay cô có mặt ở đó. Chỉ khi Phong Vũ lên tiếng, anh mới ngẩng lên chào cô một cách hờ hững, rồi lại tiếp tục với công việc của mình.
- Mấy mẫu áo mới đâu rồi Phương?
- Em để trong tủ.
Phong Vũ đến bàn, lấy một xấp hình mang đến ngồi bên Giáng Hương, yên lặng nhìn cô xem hình. Giáng Hương lật từng tấm, cô khẽ cắn môi, lòng mỗi lúc một dâng cao sự bất bình, những màu áo không còn là đặc trưng rất “Viễn Phương” nữa, anh sữ dụng nhữ gấm màu sặc sỡ với những chất liệu dầy, cứng nhắc. Những màu áo như một bước dột phá trong sở trường của anh, nó chỉ hợp với phong cách mạnh mẽ táo bạo của Diễm Thúy, cô không có chổ đứng giữa những mốt rực rỡ quái dị này. Giáng Hương dừng mắt ở một kiểu kinh dị nhất, một chiếc áo với chất liệu vải muxolin mỏng màu cam đậm, có những chấm tròn dày hờn nền vải, cổ tròn vừa phải. Nhưng, như một sự cố ý ngạo nghễ, trước ngực chỉ là một mảng voan đen mỏng dính, kéo dài xuống tận sâu giữa ngực, lớp voan được nối liền với vải bỡi những hình thêu hoa hồng, chỉ màu đỏ thắm, tím làm chói mắt, như chưa đủ thoa? mản, Viễn Phương còn trang trí những đường viền kim tuyến vầng rực, lấp lánh, chói chang. Chiếc áo chỉ kín đáo ở những nơi không cần phải kín đáo. “Có lẻ ảnh thiết kế mẫu này trong một tâm trạng nỗi loạn”, nguồn cảm hứng từ Diễm Thúy. Cô nhìn thoáng lên Viễn Phương, anh cũng đang nhìn cô chăm chú, như chờ đợi, tò mò xem phản ứng của cô. Giáng Hương vẫn giữ nét mặt bình thản, giấu kín nổi hờn giận, cô lại lật sang một kiểu áo mới. Tim cô như nhói lên, khi nghe Diễm Thúy cười thích thú:
- Anh Phương thiết kế mấy mẫu này cho em đó anh Vũ, anh thấy đẹp không?
- Nó sặc sỡ qúa, Hương thấy thế nào?
Giáng Hương nghe giọng mình như vô tư:
- Em thấy đẹp, mấy kiểu này hợp với Diễm Thúy lắm.
Nét mặt Viễn Phương vẫn bình thản, Diễm Thúy lại cười tươi tắn:
- Giáng Hương nói đúng đó, em hợp với loại áo này, Hương mà mặc áo vào là chìm ngay. Dáng Hương ẻo lả quá, mà động tác cũng không hút khán giả – Cô bưng tay cái tách – Em trình diễn mấy kiểu này là hết ý.
Giáng Hương không trả lời, cô thờ ơ xem lượt qua mấy mẫu còn lại, rồi đứng lên:
- Em về nghe anh Vũ.
- Đễ anh đưa về.
Cô quay sang Diễm Thúy:
- Thúy ở lại chơi, Hương về trước nghe, chào anh Phương. - Ờ, Hương về.
Ra đến cửa, Giáng Hương còn nghe loáng thoáng tiếng Diễm Thúy thật nũng nịu:
- Đưa em đi chơi đi anh Phương, anh hai em dặn chiều nay rủ anh về nhà chơi đó.
Giáng Hương lặng lẻ đi bên Phong Vũ, trong đầu hình dung buổi tối thú vị của Viễn Phương ở nhà Diễm Thúy, bỗng nhiên cô cảm thấy buồn chán với viễn cảnh giam mình ở ký túc xá tối nay.
Tối thứ bảy, một nhà chụp ảnh mốt thời trang đến gặp Giáng Hương. Anh là một người khá nổi tiếng với những kiểu ảnh nghệ thuật, thường chụp ảnh các ngôi sao thời trang, anh đến gặp cô ngay hậu trường.
- Chào Giáng Hương.
Giáng Hương hơi ngỡ ngàng, nhưng cũng chìa tay đáp lại cái bắt tay thân thiện của anh.
- Tôi tên Quang Thiện.
- Dạ.
Nhìn chiếc máy ảnh đeo trước ngực anh, Giáng Hương chợt nhớ Phong Vũ đã dặn cô tuần trước, cô im lặng chờ Quang Thiện nói tiếp:
- Tối nay Hương trình diễn ở đây hả?
- Dạ.
Anh hơi né người tránh một cô gái đi qua, rồi cười làm quen:
- Nhìn tôi, chắc Giáng Hương cũng đoán được nghề nghiệp của tôi rồi hả?
- Tuần trước Hương có nghe anh Vũ nói cho nên gặp anh Hương cũng đoán ra.
- Hương đoán gì?
Cô cười thẳng thắn:
- Đoán được mục đích anh Thiện đến đây.
Nét mặt Quang Thiện có vẻ dễ chịu:
- Tiếp xúc với Hương thật là thoải mái, vậy thì Hương đồng ý chứ?
Chẳng hề màu mè khoa trương, cô nói vừa tự nhiên, vừa khiêm tốn:
- Dạ đồng ý.
- Năm nay Hương bao nhiêu tuổi?
Cô hơi nhướng mắt, nhưng cũng trả lời:
- Dạ 24.
- Ngoài nghề này, Hương còn làm gì nữa không?
- Hương đâu có làm nghề này, còn đi học anh Thiện ạ! - Ồ vậy sao? Hương học gì vậy?
- Đại Học Kinh Tế
- Ngành?
Giáng Hương che miệng cười:
- Anh Thiện hỏi giống công an điều tra qúa!
Nói vậy nhưng cô cũng trả lời:
- Hương học ngành quản trị.
- Ồ thật là ngạc nhiên.
- Ngạc nhiên gì hả anh Thiện?
Quang Thiện trả lời chẳng ăn nhầp gì câu hỏi của cô:
- Anh chưa xem Hương diễn lần nào, nhưng nghe người ta bảo Hương có phong cách nhẹ nhàng, lãng mạn như những cô tiểu thư ngày xưa.
Thấy Giáng Hương ngước lên nhìn, anh cười:
- Không ngờ cô tiểu thư lại là một nhà kinh tế.
- Anh Thiện nói nghe thấy ghê.
Cả 2 cùng cười thoải mái. Ngay lúc Diễm Thúy đi ra, cô đã trang điễm xong, trên người là kiểu áo rộng với những hoa vần lạ mắt, chẳng có gì đặc sắc lắm. Thấy Quang Thiện, cô nhìn chăm chăm chiếc máy ảnh trên ngực anh, rồi cố ý đi qua lại nhiều lần, nhưng cả anh và Giáng Hương đều không để ý đến cô. Diễm Thúy định đến nói chuyện với Giáng Hương, sau đó cô sẽ biết cách hướng sự chú ý của anh vào cô. Nhưng Giáng Hương đã gật đầu chào Quang Thiện rồi đi vào phòng thay đồ. Diễm Thúy đành giả vờ đi ra xem sân khấu, cô tự hứa sẽ tìm cách gặp Quang Thiện vào dịp khác. Cô hy vọng anh sẽ đến những nơi trình diễn khác có Giáng Hương, viễn ảnh hình của mình được đăng trên các báo làm cô thấy phấn khởi. Lần đầu tiên cô ngạc nhiên tự hỏi sao mãi đến giờ mình mới biết điều này. Nhưng hơn nữa tháng đi qua, cô chẳng hề gặp bóng dáng Quang Thiện, đối lúc cô muốn đến hỏi Giáng Hương, nhưng sợ Giáng Hương sẽ kiêu kỳ với cô, cô đành im lặng chờ cơ hội khác. Sáng nay đến công ty, lòng cô phừng lên một cảm giác bực tức khi thấy hình Giáng Hương trên trang bìa của một tờ báo, không phải chỉ một mà còn ở nhiều tập chí khác. Những tờ báo nằm la liệt trên bàn làm việc của Viễn Phương. Cô ngồi đối diện với anh, lật hết tờ này đến tờ khác tìm kiếm, lòng dâng lên ngổn ngang cảm giác khó chịu. Ở một tờ phu trương của tập chí thời trang, ảnh bìa là Giáng Hương trong trang phục dạ hội, nụ cười e ấp, đẹp mê hồn giửa những đường ren ôm quanh cổ, khuôn mặt được chụp thẳng, tự nhiên chứ không tạo dáng. Vậy mà cũng toát lên một vẻ rạng rỡ cứ hút mãi cái nhìn của người ta. Và trong một tờ báo khác, ảnh Giáng Hương được minh họa cho một bài viết ngắn về thời trang, cô đang diễn trên sân khấu, dáng thẳng, bước đi thong thả, mái tóc xõa chê kín bờ vai, cổ áo rộng hình trái tim, trang điễm cho chiếc cổ thon thả, chiếc áo dài phủ gót làm tha thướt dáng đi. Dù chụp dưới nhiều góc độ, khuôn mặt cô bao giờ cũng toát lên một vẻ kiều diễm, khả ái, dễ làm cho người ta rung động. Diễm Thúy với tay lấy một tờ báo khác, lật lật tìm kiếm, rồi bĩu môi:
- Người ta chỉ đăng ảnh Giáng Hương ở mấy tờ báo nhỏ, không có giá trị gì hết.
Cô đưa cho Viễn Phương xem:
- Anh Phương nhin` này, cười không tự nhiên gì hết, làm như nhe răng vậy, em là hễ cười phải thật tươi mới được, cười như vậy xấu quá.
Viễn Phương nhìn lơ đãng theo tay Diễm Thúy, không ý kiến, cô lại đưa cho anh xem một tờ báo khác.
- Mắt Giáng Hương nhỏ qúa hả anh Phương, thường qúa. Viễn Phương vẫn không trả lời, cô quăng mấy tờ báo qua 1 bên, rùn vai:
- Tưởng gì, thường quá.
Ngoài hành lang có tiếng chân, thấy Giáng Hương đi ngang Diễm Thùy ngoắt tay:
- Ê Hương hình của bồ nè, thấy chưa?
Giáng Hương đi vào, nhìn thoáng qua mấy tờ báo, rồi cười nói với Diễm Thúy:
- Hương thấy rồi, hôm nọ anh Thiện có tặng mấy tờ.
- Vậy hả?
- Anh ấy gặp bồ ở đâu mà tặng?
- Ở nhà.
- Sao anh ta biết nhà Hương?
Giáng Hương nhướng mắt:
- Làm sao Hương biết được, ai lại đi hỏi chuyện đó bao giờ, kỳ lắm.
Diễm Thùy cười khỏa lấp, rồi lôi một tờ báo đưa trước mặt Giáng Hương, giọng pha một chút lên lớp:
- Hình này bồ cười ít quá, nhìn không đẹp. Khi chụp phải cười thật tươi nhìn mới ăn ảnh, để hôm nào tôi đem hình tới cho coi, hết sẫy lắm. Tôi cũng có mấy ông nhà báo chụp tặng cho nguyên cuốn album, kiểu nào cũng đẹp.
Giáng Hương gật đầu:
- Hương cũng nghĩ vậy, mặt Thúy không có nét nào xấu hết, chắc là người ta thích chụp lắm hả?
- Chứ gì nữa, hôm tôi thi hoa hậu ấy hả, mấy ông phóng viên chụp tới tấp luôn, lúc tôi xuống sân khấu họ vây lấy mình xin địa chỉ. Thấy Giáng Hương nghe một cách chăm chú, Diễm Thùy như được vuốt ve tự ái, cô bốc lên kiêu kỳ:
- Tôi cũng có mấy anh bên nhiếp ảnh đến xin chụp hình nhưng ai tôi cũng từ chối, vì mấy người đó vớ vẩn quá, không thích. Tôi la chửa bực mình mấy ông nhà báo vớ vẩn.
Giáng Hương yên lặng, nhưng không hề nghe Diễm Thúy nói, cô tự hỏi tại sao mình cứ buồn khi thấy Diễm Thùy ở phòng làm việc của Viễn Phương. Mỗi ngày đến công ty với công việc của một trợ lý, cô tiếp xúc với Phong Vũ là chủ yếu, vậy nhưng tâm trí cô luôn xao động khi nghe tiếng cười của Diễm Thúy ở phòng bên, một căn phòng mà cô rất thích được làm việc với chủ nhân của nó. Nhưng càng ngày cô nhận ra giữa cô và Viễn Phương hình thành 1 khoảng cách xa lắc, khoảng cách càng gay gắt hơn khi có Diễm Thúy xuất hiện. Hầu như ngày nào cô ta cũng đến, nghiễm nhiên như trong chính nhà của mình, và từ lúc nào đó, những nhân viên trong công ty đều xem cô như người yêu của Viễn Phương, họ đối đãi với cô như 1 bà chủ tương lai, tất cả như chỉ còn chờ lời tuyên bố mà thôi. Giáng Hương lặng lẽ đón nhận những điều ấy như một nỗi buồn không thể tránh. Thậm chí có lúc cô còn hứa với lòng khi nào họ đám cưới, cô sẽ rời khỏi công ty này và xin làm việc ở một nơi nào đó thật xa. Cô giấu muộn phiền của mình thật kỹ, đến nỗi Phong Vũ cũng không nhận diện được những gì ẩn hiện sau nụ cười dịu dàng của cô. Như bây giờ đây, ngồi nghe Diểm Thúy nói về cái tôi của cô ta, Giáng Hương cứ tự hỏi vì sao mình đủ kiên nhẫn im lặng trong khi cô muốn bỏ đi đâu đó, miễn là đừng thấy họ bên nhau. Chờ Diễm Thúy nói dứt câu, Giáng Hương đứng dậy:
- Thúy ở chơi nghe, Hương bận công việc, chào anh Phương. Không biết Viễn Phương có thái độ ra sao, cô quay người đi nhanh ra cửa. Buổi trưa đến giờ về, Giáng Hương gặp Viễn Phương ở chân cầu thang, anh nhìn cô một cách thờ ơ và nói ngắn gọn:
- Cuối tháng này tôi sẽ tổ chức trình diễn ở Hà Nội, nói trước để cô thu xếp công việc với anh Vũ. Giáng Hương hỏi với vẻ lành lạnh:
- Bao lâu?
- Khoảng vài ngày, cô cứ chuẩn bị 1 tuần đi. Đi được vài bước, Giáng Hương chợt nhớ lại:
- Anh Phương này…
- Cô nói gì?
Giáng Hương ngập ngừng:
- Anh có định giới thiệu mấy kiểu áo mùa xuân không? Những kiểu anh mới thiết kế tuần trước ấy.
- Nếu vậy thì sao?
- Tôi thấy không nên.
- Tại sao?
- Theo tôi thì …con gái Hà Nội thích những thời trang thanh lịch hơn, còn …
Viễn Phương nhếch môi:
- Còn những kiễu đó thì thế nào?
“Thì quái dị và hở hang, anh cứ nghĩ Diễm Thúy thích những loại áo như vậy thì ai cũng thích hết sao, người ta sẽ nghĩ sao về anh” Giáng Hương muồn hét lên, nhưng cô kịp hiểu rằng mình sẽ trở thành lố bịch trong mắt anh, cô buông thõng:
- Thì không sao hết, tùy anh.
Đi được vài bước, cô ngoái lại:
- Anh có quyền làm tất cả những gì anh thích kia mà.
Viễn Phương nhún vai như bực mình:
- Dĩ nhiên.
Rồi anh đi thẳng.
Giáng Hương tức ấm ức trong lòng, cô đi ra sân, cứ đau đau vì tức, ông già gác cổng mở cửa cho cô, cười rộng miệng: - Cô Hương về sớm vậy?
- Dạ hôm nay cháu hơi mệt.
Ông nhìn mắt cô:
- Lúc này thấy cô Hương ốm đó, bộ làm cực lắm hả cô Hương?
Giáng Hương cười gượng:
- Dạ không cực, chắc tại cháu vậy đó.
Cô đi nhanh ra đường, tự nhiên lại thấy buồn, cô nghĩ đến một ngày nào đó, khi không còn giữ được vẻ đẹp nữa, thì lúc ấy những mốt áo, những tình cảm ngưỡng mộ cũng tự nó ra đi, những thứ cô đang có sao mà mong manh quá. Vậy mà không sao thoát được. Cứ mãi lao vào mà có hạnh phúc đâu.
Chuyến đi Hà Nội là một sự thành công hoàn mỹ của Giáng Hương, và là sự thất bại của Diễm Thúy. Đêm trình diễn đầu tiên tại nhà văn hóa, Giáng Hương rạng rỡ như 1 ngôi sao, cô vượt lên các cô người mẫu khác bỡi những động tác duyên dáng thanh lịch, và được giới trẻ tán thưởng nhiệt tình, 1 sự thành công mà chính cô cũng không ngờ được.
Hầu như những kiểu áo cô giới thiệu đều được đón nhận một cách thích thú, mỗi mẫu thời trang, cô đều tạo cho mình một dáng vẻ riêng.
Giáng Hương luôn xuất hiện trước mọi người trong trang phục màu trắng, với chất liệu mềm nhẹ, từ kiểu áo ngủ đến các loại đầm đi chơi, đến mốt dạ hội… cô đều sử dụng gam màu tinh khiết, cô thật sự chinh phục người Hà Nội bằng kiểu thẩm mỹ độc đáo của mình.
Diễm Thúy với tâm trạng phấn khích muốn được ngưỡng mộ, cô muốn biến mình thành thần tượng của giới trẻ bằng những mốt mới táo bạo, hơi quái dị, và vượt xa những gì bình thường. Madonna chẳng là thần tượng của giới trẻ bởi cách “quay tưng bừng” là gì? Diễm Thúy muốn rằng ít ra, cô cũng được mọi người biết đến những việc làm cho dù là “không giống ai” của mình. Chẳng lẽ nhan sắc tuyệt vời của cô không giúp cô thành công?
Và bất cứ vinh quang nào của Giáng Hương cũng đều như chọc giận, khiêu khích cô. Hình như mọi người đều đui mù hết cả, vì họ Không nhận thấy Giáng Hương kém xa cô về vẻ rực rỡ xinh đẹp, cô quyết bắt họ phải nhận ra điều ấy.
Cô luôn làm người ta choáng ngợp bởi những kiểu quần áo chói mắt, đa dạng mới lạ. Khán giả như nín thở khi thấy cô xuất hiện trong chiếc áo muxolin màu cam đậm mỏng dính, với lớp voan đen mỏng kéo xuống tận giữa ngực, rồi là những lọai chỉ thêu sặc sỡ và những kim tuyến vàng óng ánh, cuối cùng là chiếc nón rơm trên đầu, vành nón bị cắt nham nhở, làm những sợi rơm rũ là tà xuống mắt. Mái tóc xoắn tít bông lên, chiếc nón chận lại, làm vài mỡn tóc rũ xuống che kín cả mắt, cô ngẩng mắt thật cao, người ta chỉ còn được chiêm ngưỡng khuôn miệng đỏ xinh của cô, với một nét mặt lạnh lùng cao ngạo.
Diễm Thúy rất thành công khi muốn gây cho khán giả ấn tượng về một cô gái ma quái.
Đêm đó về phòng, phòng cô gái nổ ra một cuộc tranh luận gay gắt, bắt đầu là lúc Diễm Thúy về sau cùng, trên tay là một gói bánh nhỏ, cô nhún nhẩy với điệu nhạc, miệng huýt sáo veó von ồn ào, không thấy khuôn mặt khó chịu của Bích Vân và Mộng Lan, cô mở gói lấy thỏi chocolate, ngồi treó chân vừa cắn vừa khoe khoang:
- Lúc nãy anh Phương đưa mình đi chơi Hồ Tây, ngoài đó vui lắm, bồ có được ai đưa đi chơi chưa?
Không nghe ai trả lời, cô vui thích vì đó là dấu hiệu ghen tị, cô cười hãnh diện:
- Mình mặc nguyên bộ này đi với anh Phương luôn, mấy người đi ngang qua ai cũng phải quay lại nhìn rồi huýt sáo inh ỏi, mấy bồ có tin tối nay mình là cái đinh ở bờ hồ không?
Bích Vân không thèm trả lời, Mai Thy châm chọc:
- Tin chứ sao không, bồ khỏi nói người ta cũng biết, nhìn bồ là biết rồi.
- Biết gì?
- Biết thiên hạ nổ con mắt chứ sao.
Thấy sắp có xung đột, Mỹ Linh lên tiếng giọng hòa giải:
- Mỗi người có quan niệm khác nhau, nhiều người thích cái gì khác thường, hơi đâu mà để ý
Mai Thy vẫn cười mỉa:
- Ai mà để ý, tại có người cứ tưởng mình là mặt trời của thiên hạ ấy chứ.
Diễm Thúy vẫn chép chép miếng chocolate trong miệng, quay về phiá Mỹ Linh, như không thèm nói đến Mai Thy:
- Anh Phương bảo là sẽ vẽ riêng cho mình mấy kiểu áo nữa, độc đáo lắm, anh ấy muốn lăng xê mình đó.
Mọi người khó chịu thật sự, phòng cô biết Diễm Thúy tự cao và hay huênh hoang, nhưng trong đó có sự thật, chỉ chuyện cô hay đi kè bên Viễn Phương cũng đủ làm cho phòng cô ghen tị, và họ càng ghét cô cay đắng vì cái tính kiêu căng, họ thầm công nhận cô luôn rực rỡ, rồi tự an ủi bằng phòngh chê cô quái dị.
Như tối nay, phong thái biểu diễn lố lăng cùng những bộ trang phục lập dị của Diễm Thúy làm họ thấy buồn cười, họ càng thỏa thê hơn khi thấy những tiếng la hét chê cười của khán gỉa, chỉ có Diễm Thúy là không nhận thấy điều đó.
phòng cô định là sẽ không thèm nói với Diễm Thúy, định khen thật nhiều để Diễm Thúy đi qua trôn hồn ở lần diễn khác, nhưng thái độ tự phụ của Thúy làm phòng cô ghét cay ghét đắng và hạ cô bằng những lời phê bình thậm tệ nhất.
Diễm Thúy không thấy tất cả điều đó, cô đang trong tâm trạng chếnh choáng vì tự bằng lòng mình. Cô nở một nụ cười thỏa mãn, bộc lên:
- Anh Phương bảo mình là người mẫu sáng giá nhất thành phố nữa đó, mấy bồ ráng tập động tác điêu luyện một chút là cũng nổi tiếng thôi.
phòngh hạ cố của Diễm Thúy làm Mai Thy nổi khùng lên, đang nằm trên giường không kềm chế nổi, cô ngồi bật dậy, nói nhanh:
- Dẹp cái giọng kẻ cả đó đi Thúy. Nói thật, tụi tao mới là người dạy đời nè! Tối nay bồ lố bịch và quái đản lắm, tụi tôi định không thèm nói, nhưng không nói thì bồ lên mặt, nên tôi nói cho mà biết.
Diễm Thúy hếch mặt, cười khinh khỉnh:
- Lố bịch, làm gì mà lố bịch?
Mặc cho Mỹ Linh keó áo cản ngăn, Mai Thy nói nhanh:
- Bộ bồ tưởng mấy động tác của bồ là hay đó hả – Cô bỉu môi – Nhìn gớm chết đi được.
Câu nói như chọc vào tai Diễm Thúy, cô đứng dậy sừng sộ:
- Cái gì gớm, nói lại coi!
Mỹ Linh cao giọng:
- Hai nhỏ này làm gì vậy, bộ không biết khuya rồi hả?
Không ai thèm nghe Mỹ Linh nói, Mai Thy đứng dậy, bắt chước một động tác diễn của Diễm Thúy, rồi nhún vai:
- Nhìn giống mấy mụ phù thủy cào cấu lung tung quá.
Cử chỉ của cô làm Diễm Thúy bị khiêu khích đến nổi nóng, cô chồm tới Mai Thy:
- Nhỏ nhen, ganh ty,..
Mai Thy nghiêng nghiêng đầu, lắc lư đôi vai thách thức:
- Nói ai nhỏ nhen, nói lại xem. Ăn nói lung tung là bà tát cho vỡ mặt đó nghen.
phòng cô gái sững sờ vì thái độ của Mai Thy, lần đầu tiên thấy cô dữ như vậy, họ phát hiện bên trong con người có vẻ vui tính, cơ hồ như một con cọp. Diễm Thúy là người đầu tiên hiểu rằng cô có thể bị đòn, cô chùn lại vì sợ, nhưng vẫn cố làm ra vẻ can đảm:
- Tôi nói bồ đấy, làm gì nhau.
Vừa nói cô vừa lùi ra sau Mỹ Linh, Mai Thy bỉu môi:
- Ai thèm làm gì cho mang tiếng, loại người như mi không đáng cho ta bẩn tay, chỉ chờ có người khác có khuyết điểm là đi rêu rao người ta lung tung, xấu hổ.
Biết mình được an tòan, Diễm Thúy đớp chát thẳng thừng với Mai Thy, cô khoanh tay trước ngực, hất mặt:
- Ta biết phòng người thua kém ta nên ganh tỵ, ta mà thèm ăn thua với phòng người a!
Câu nói của cô đụng chạm đến tất cả mọi người, phòng cô nhìn Diễm Thúy bất bình, Bích Vân cau mặt:
- Bồ nói gì vậy? Đừng có quơ đũa cả nắm nghe chưa?
Vẻ mặt ác cảm của Bích Vân làm Diễm Thúy tự ái, cô vô tình lôi mọi người vào cuộc và biến mình thành đối lập với tất cả:
- Tôi chỉ nói những gì có thật, thái độ của phòng người không phải là ganh tỵ Đó sao?
Mai Thy bĩu môi:
- Con người trơ trẽn, bồ thấy bồ hơn gì Giáng Hương, nói thử xem?
Thấy Mai Thy lôi mình vào cuộc, Giáng Hương kheó leó rút lui:
- Đừng nói vậy Thy, mình thì hơn gì ai, mình vụng về thấy mồ.
Diễm Thúy thấy bực mình vì bị xem nhẹ hơn Giáng Hương, trong sâu thẩm của lòng, cô nhận thấy cô nể sợ Giáng Hương, nhưng lòng kiêu hãnh không cho phép cô thừa nhận điều đó. Cô cười khinh bỉ:
- Ta không thèm hạ mình đi cãi cọ với bọn mấy người.
Bích Vân đứng phắt dậy, nói một tràng:
- Bồ tự gán cho bồ cái qủy gì vậy? Một ngôi sao chắc? X'i, người mẫu gì chứ, chỉ là hình nộm khóac lên người tất cả những gì gọi là mốt, cái đó một đứa nhãi ranh cũng được, cần gì đến người mẫu.
Mặt Diễm Thúy trắng bệch, Mai Thy nói tiếp:
- Trong khi khán giả vỗ tay khen Giáng Hương, thì bồ chỉ tòan bị thiên hạ cười, lúc tối người ta la hét huýt sáo vì thấy bồ quái dị đó, đừng tưởng họ khen, tỉnh mộng lại đi.
- Về nghề nghiệp thì bồ không hơn Giáng Hương đâu, chỉ giỏi uốn éo làm trò hề.
Giáng Hương kêu lên:
- Đừng nói vậy Vân, mình đã nói rồi, mình thua kém bạn bè lắm mà, và không bao giờ muốn hơn ai cả, đừng có…
Diễm Thúy gạt ngang:
- Dẹp đi, đừng có gỉa vờ khiêm tốn nữa, ta ghét nhât mấy người làm ra vẻ tiểu thư nhu mì.
Cô quay sang Bích Vân, hằn học:
- Mấy người tưởng nói như vậy là chọc tức được ta hà, ta mà thèm đặt mình ngang hàng với mấy người à?
Thấy Bích Vân định trả lời, Mai Thy giữ tay cô lại:
- Cứ xem nó là một đứa thần kinh không bình thường, đừng thèm cãi với nó Vân, đi ngủ.
Và như một sự liên kết ngầm, các cô rù rì nói chuyện với nhau không thèm quan tâm đến Diễm Thúy, mặc cho cô ta tức điên người vì những lời xúc phạm.
Cả một đêm Diễm Thúy không ngủ vì một nổi căm tức chưa bao giờ có. Qủa thực, cô đã quen chiến thắng và khinh miệt người khác chứ chưa từng bị miệt thị, cô ghét nhất là bị đặt ngang hàng với người khác, mà lại bị xem nhẹ hơn mới tức chứ. Cô ghét Giáng Hương, ghét bọn Mai Thy, và thề với lòng sẽ làm cho bọn họ điêu đứng vì ghen tỵ. Gì chứ điều đó đâu có khó đối với cô.
Sáng hôm sau Diễm Thúy dậy hơi muộn, khinh khỉnh không thèm nhìn mọi người, cô tự nhũ đến đêm trình diễn ơ? Hải Phòng, cô sẽ nổi lên như một ngôi sao sáng chói, lúc ấy cô sẽ tha hồ chà đạp bạn bè và sẽ vô cùng vui thích khi được nhìn những ánh mắt ghen tức.
Cô đứng bên cửa sổ nhìn xuống sàn, thấy Giáng Hương đi thơ thẩn bên bồn nước, tay thờ ơ cầm nhánh dương liễu, chiếc đầm trắng đơn giản với mái tóc xõa, một hình ảnh tuyệt đẹp, lãng mạn.
Diễm Thúy nghe tim nhói lên, vẻ đẹp ấy làm cô bị xúc phạm. Cô nhìn chăm chăm đôi chân thon thon của Giáng Hương trong loại giày cao gót, một ý nghĩ thoáng qua làm tim cô đập rộn lên muốn nghẹt thở.
Suốt cả ngày, trong đầu cô chỉ nung nấu ý nghĩ đó. Cô trở nên vui vẻ với Giáng Hương, thân thiện với nhau trên suốt đọan đường đi Hải Phòng, và Giáng Hương, dù không thích cô lắm, cũng mềm mõng đáp lại những cử chỉ vồn vã của cô. Diễm Thúy chỉ cần có vậy, sẽ không ai dám nghi ngờ cô điều gì cả.
Trước lúc ra sân khấu, Diễm Thúy chợt níu tay Giáng Hương, mặt nhăn nhăn như đau đớn:
- Hương ơi, chết mình rồi.
- Gì vậy Thúy?
- Ui da, đau quá. Mình mới thay đôi giày mới, không ngờ nó chật khó đi quá, Hương làm ơn đổi với mình một lát đi.
- Nhưng chân mình…
- Chân Hương nhỏ hơn chân mình, Hương đi vừa mà.
Chẳng để Giáng Hương kịp phân vân, cô nhanh nhẹn cởi giày, miệng xuýt xoa liên tục:
- Làm ơn giùm Thúy đi mà, bạn bè từng làm mới nhờ Hương đó, nhanh đi để không kịp.
Giáng Hương chẳng suy nghi nhiều, cô cũng tháo giày đổi với Diễm Thúy.
Cô ra sân khấu trươc Diễm Thúy, được vài bước cô mới nhận ra gót giày khập khểnh như muốn lìa ra. Giáng Hương gượng người lại cố giữ thăng bằng, nhưng không được. Đến giữa sân khấu, lại loạng choạng rồi chợt khụy chân, gót giày cao 7 phân bị lật ngang, một chiếc đinh chìa ra đâm vào gân bàn chân đau choáng cả người. Cô đứng chết lặng trong tư thế buông xuôi. Lúc ấy Diễm Thúy đi phía sau, nói giục:
- Nhanh lên Hương, đi vào đi, sao còn đứng đó.
Không thể nào cúi xuống tháo giày cho được. Giáng Hương cắn chặt răng, cô lê bước, chiếc giày bị sứt gót nhìn thật buồn cười. Cô người mẫu trở thành lố bịch giữa đám đông, phía dưới sân khấu nhiều tiếng cười nổi lên.
Mai Thy và Thúy Linh đứng sau cánh gà, tròn xoe mắt kinh ngạc hoảng hốt. Cô định dìu Giáng Hương vào, nhưng đến lượt cô phải ra sân khấu, Thúy Linh quay nhìn theo Giáng Hương đến tận lúc cô bước xuống bực thềm.
Giáng Hương gắng gượng đi vào phòng thay đồ, cô muốn ngồi xuống tháo giày, nhưng chiếc giày bên chân phải cứ khập khểnh, không cho phép cô có cử động nào khác ngòai việc vịn bức tường mà đi.
Cô chợt thấy Viễn Phương đi nhanh vào cửa, hình như anh đã thấy những việc diễn ra lúc nãy, anh vịn tay Giáng Hương, dịu dàng:
- Cô tháo giày cho dễ đi.
Giáng Hương gục đầu vào tường, cắn môi đến rướm máu:
- Tôi không ngồi xuống được.
Viễn Phương qùy một chân, cởi quai giày cho Giáng Hương, anh phát hiện ra chiếc đinh cắm sâu vào chân cô, kêu lên thảng thốt:
- Sao thế này?
Anh ngước lên, nhìn khuôn mặt đầm đià nước mắt của cô:
- Đau lắm phải không?
Giáng Hương gật đầu, tay vẫn bám vào tường cố giữ thăng bằng. Viễn Phương nhìn độ cao của giày mong manh, chợt hiểu tình thế của cô, anh bế bổng cô trên tay, tìm 1 chỗ ngồi, không tìm thấy chiếc ghế nào ở đó, anh đi vào phòng thay đồ, và đặt cô ngồi trên bàn phấn:
- Cô vịn tôi đi, coi chừng té nghe.
Viễn Phương cúi xuống tháo chiếc giày còn lại, rồi ngước lên nhìn khuôn mặt tái xanh của Giáng Hương, giọng dỗ dành:
- Cô ráng chịu đau 1 chút nghe.
Anh rút mạnh chiếc đinh ra, máu chảy ướt cả tay. Giáng Hương cố nén một tiếng kêu đau đớn, trào nước mắt.
Viễn Phương nhìn vết thương, chớp mắt suy nghĩ, rồi dùng dậy ngó quanh quất, không có gì để băng bó được, cuối cùng anh bước tới lấy chiếc áo treo trên giá, xé toạc một mảnh khá lớn. Anh trở lại bên Giáng Hương, cẩn thận buộc vết thương lại:
- Bây giờ tôi đưa cô đến bệnh viện.
Cô không phản đối, định nhảy xuống đất, nhưng Viễn Phương đã giữ tay cô lại:
- Đừng cử động mạnh, coi chừng máu ra nhiều, cô tìm cái gì vậy?
Giáng Hương ngân ngấn nước mắt:
- Tôi phải mang giày khác, đi chân đất tôi không quen.
- Được rồi để tôi kiếm, cô ngồi yên đi
Anh đến góc phòng tìm kiếm, rồi mang đến cho cô 1 đôi sandal mỏng, anh qùy xuống gài quai vào chân cô, và đứng dậy chòang ngang người giúp cô bước xuống.
- Đứng được không?
Giáng Hương cố nén đau gật đầu, anh vẫn giữ tay ôm ngang lưng cô:
- Cô tựa vào tôi đi, và cứ đi từ từ thôi.
Ngồi trong phòng cấp cứu, anh im lặng nhìn cô y tá săn sóc vết thương cho Giáng Hương, rồi nhìn vào khuôn mặt tả tơi im lìm của cô, anh khẽ thở dài.
Đêm đó, giữa các cô người mẫu lại nổ ra 1 trận gay gắt. Khi Giáng Hương về phòng, Mai Thy không thèm giữ ý, hất hàm hỏi Diễm Thúy:
- Mày cố ý đổi giày Giáng Hương phải không? Tao thấy hết rồi.
Diễm Thúy tỉnh bơ:
- Ừ tại vì tao mang chật quà, nhỏ Hương đổi dùm, ai ngờ xui xẻo vậy.
Cô lại ngồi bên Giáng Hương, vẻ mặt như tội nghiệp:
- Đau không Hương, trời ơi, cây đinh dài cả tấc như vầy mà đâm vào chân làm sao chịu nổi.
Giáng Hương mím môi, quay mặt đi, không trả lời. Cô giận Diễm Thúy vô cùng, khi phát hiện gót giày bị sứt, cô đã hiểu tất cả. Mai Thy đứng chống một tay ngang hông, gườm gườm quan sát thái độ của Diễm Thúy, rồi cười nhạt:
- Mày đóng kịch dỡ lắm Thúy, đừng có làm bộ hỏi han người ta, không qua mắt được ai đâu.
- Tao làm gì mà làm bộ?
Mai Thy gằn từng tiếng:
- Mày cố ý đổi giày để hại Giáng Hương, tao dám chắc như vậy.
Diễm Thúy sừng sộ:
- Này, đừng có nói năng vu khống, tao không bỏ qua đâu nghe. Nói bậy bạ rồi có ngày xin lổi người ta không kịp đó.
Mai Thy cười mỉa:
- Công nhận mày cao tay ấn, nhưng tụi tao cũng đâu phải đồ ngu Thúy. Nói thẳng cho mày biết, mày là con người hèn hạ, đồ tồi. Mày cố ý làm cho Giáng Hương thành trò cười giữa đám đông, vì mày ganh với nó.
Diễm Thúy khoanh tay, ưởn ngực:
- Giáng Hương nó trả bao nhiêu một tháng mà mày nịnh nó qúa vậy? Nói đi, tao trả hơn cho.
Mai Thy giận run, cô quắc mắt nhìn Diễm Thúy:
- im di, mày là con người hạ tiện.
Cô quay về phía mọi người:
- Mày hỏi tất cả ở đây xem, có ai không thấy mưu mô qủy quái của mày, họa là con nít, lúc thấy mầy áp cho Giáng Hương đổi giày là tao nghi rồi, không ngờ mày ác đến vậy, mười mụ phù thủy cộng lại mới bằng một cái ác của mày.
Diễm Thúy ngẩng mặt lên, cô làm ra vẻ khinh bỉ:
- Tao không thèm nói chuyện với đứa vu khống.
Cô nhún vai trề môi:
- Rõ là đồ ganh tỵ.
Chợt quay lại cái nhìn ghét bỏ của Bích Vân, cô lại nhún vai:
- Cả 1 lũ ghen tị, sống với mấy người như vầy thà lên rừng ở sướng hơn.
Cô bỏ đi ra ngòai, trong phòng mọi người nhao lên:
- Thật tao chưa từng thấy đứa nào như nó.
- Nó nói chuyện tao tức không chịu nổi.
Mỹ Linh cũng lên tiếng:
- Tụi mày biết tao ghét Diễm Thúy cái gì không? Nếu nó kênh kiệu thì còn dễ tha thứ, đằng này lại ác. Tao không tương tượng nổi nó dám gài cây đinh dài như vậy, nhỏ này nếu nổi giận dám giết người lắm.
Mai Thy gật gù:
- Chắc nó muốn làm nhỏ Giáng Hương bị thương, để 1 mình nó làm vua. Hương đừng chịu thua nó nghe, tối nay cứ đi diễn bình thường đi cho nó tức chơi.
Giáng Hương mệt mỏi:
- Mình đau lắm, không đi nổi.
Mỹ Linh nhìn cô ái ngại:
- Điệu này chắc cả tháng mới đi bình thường được, diễn gì được mà diễn. Nhỏ Thúy này triệt Hương thâm thật.
Mai Thy ngồi lại gần các cô, nhỏ gịong:
- Sao tụi mình không nghĩ cách chơi nó 1 trận?
Bích Vân nhìn cô chăm chú:
- Chơi cách gì?
- Thử nghĩ xem.
- Chịu thôi, tao không nghĩ ra, không lẽ làm gót giày nó bị sứt, nó biết hết.
Mai Thy chớp mắt, môi mím lại:
- Khùng gì mà bắt chước nó. tao có cách rồi, nó sẽ bị làm trò cười cho thiên hạ, còn tệ hơn Giáng Hương nữa, nhỏ này phải trị nó như vậy mới được.
Các cô gái tò mò:
- Cách gì vậy?
- Nói nhanh đi, cách gì?
- Tụi mày đừng có nóng, cứ chờ đó.
- Lâu không, chừng nào lận?
- Cho đến buổi công ty tổ chức liên hoan cuối năm, không lâu lắm đâu.
Dù không nói ra, nhưng các cô rất thích được xem Diễm Thúy bị trả đũa.
Các cô ghét Diễm Thúy không phải chỉ vì cô đẹp hơn, nổi trội hơn họ, mà ghét chính vì ý thức của Diễm Thúy. Trong công ty nổi lên 2 ngôi sao, nhưng sự thành công của Giáng Hương không làm họ khó chịu, thậm chí thích cô, Giáng Hương luôn mềm mỏng, luôn phủ nhận tài năng của mình và đặc biệt, cô không bao giờ nhắc đến những vinh quang của mình trước mặt bạn bè.
Các cô gái muốn trả đũa cho Giáng Hương và cho cả chính họ, tẩt cả họ đều thừa nhận rằng Diễm Thúy đã hết sức thành công khi muốn làm người ta ghét, sự thành công vượt bực mà chính cô cũng không hiểu hết chiều sâu của nó.
Mọi người đều không tưởng tượng nổi rằng, ở ngòai hành lang, Diễm Thúy tựa người vào cột, một nụ cười khóai trá nở trên khuôn mặt xinh đẹp. Bây giờ cô thấy lòng lâng lâng như nhổ đi được chiếc gai, ít ra trong chuyến đi nầy, sẽ chỉ còn 1 ngôi sao mà thôi, không hiểu tại sao thượng đế cứ đặt 2 ngôi sao cùng 1 bầu trời, làm sao cô chịu được chứ.
Nhớ lúc nãy Mai Thy bảo cô ác, cô cười gằn, 1 chiếc đinh cắm vào chân thì nghĩa lý gì, nếu làm cho Giáng Hương đau đớn hơn cô cũng sẵn sàng, miễn là cô được rạng rỡ một mình mà thôi.
Cô ngước mắt nhìn bầu trời, rồi lim dim mắt nghĩ đến những đêm trình diễn tới, người ta sẽ gọi cô là siêu người mẫu của thành phố, sẽ không ai biết có 1 Giáng Hương khả ái, thật thích thú làm sao với viễn ảnh mình là nhân vật quan trọng.
Cô quyết chí sẽ làm cho bọn Mai Thy điên lên vì tức trước những thành công của cộ cô khát thèm những ánh mắt ganh tị của bạn bè như người ta thèm uống nước giữa sa mạc, bởi vì mỗi một sự đố kỵ là đánh dấu 1 bước vinh quang của cô.
Hôm sau trình diễn xong, Diễm Thúy đi đâu đó, đến tận khuya mới về, các cô gái đang bàn tán về cách biễu diễn của Diễm Thúy tối nay chợt im lặng khi cánh cửa bị đẩy cái ào, rồi Diễm Thúy với gói qùa trên tay chạy băng qua phòng đến bên cửa sổ, nhún nhảy chân và giơ tay như gĩa từ ai ở dưới đường, cô chúm môi gởi theo 1 cái hôn gío, rồi các cô nghe tiếng nổ máy xa dần.
Diễm Thúy không thèm để ý đến m.oi người trong phòng, cô vui vẻ thay đồ, hát véo von một bản nhạc nước ngòai rồi đến ngồi bên bàn trang điểm, vừa chải tóc cô vừa nói chuyện với Mỹ Linh, giọng cố ý cho cả phòng nghe:
- Ê Linh đố bồ biết lúc nãy mình đi đâu?
Mỹ Linh chẳng mấy thích nói chuyện với Diễm Thúy lắm, nhưng tính cô xuề xòa và chưa bao giờ làm mất lòng bạn bè, trong phòng chỉ còn mình cô là còn nói chuyện với Diễm Thúy mà thôi, nghe hỏi cô hơi bực, nhưng cũng lịch sự:
- Thúy đi đâu làm sao mình biết được.
Diễm Thúy quăng chiếc lượt xuống bàn, cười hãnh diện:
- Buồn cười, lúc nãy diễn xong mình định về thì có một chàng đến làm quen, rồi mời mình đi chơi, giàu lắm đấy nhé, đẹp trai hết xẩy luôn, hơn anh Phương luôn.
- Vậy hả?
- Anh ấy mời mình vào nhà hàng lớn nhất Hải Phòng này, và cứ ca ngợi mình luôn miệng.
Cô cố ý nói to hơn:
- Anh ta bảo là chưa thấy ai có cách diễn hấp dẫn hơn mình, còn gọi mình là siêu sao người mẫu nữa, buồn cười ghê!
Mai Thy nháy mắt với Bích Vân, cả hai bỉu môi.
- Linh biết không, anh ấy đòi theo mình về thành phố nữa kìa, và bảo là tôn sùng mình hơn cả nữ hoàng và ai mà được mình yêu thì người đó có phước nhất trên đời nữa, anh Phương nghe chắc sẽ lo cuống lên giữ mình cho xem.
Diễm Thúy lấy trong xắc tay một hộp mỹ phẫm, rồi đi về phía Mỹ Linh, ấn vào tay cô:
- Mới đi chơi buổi đầu mà anh ấy tặng mình đây, đẹp không?
Mỹ Linh miễn cưỡng ngắm 1 lát:
- Ừ, đẹp lắm.
Diễm Thúy liếc về phía Mai Thy, lòng như mở cờ? đấy, tha hồ mà tức nhé, không điên trong bụng, thì cũng nhồi trong tim?. Cô nghĩ thầm, cảm giác hưng phấn phơi phới, cô xoay tròn người một cách lả lướt, rồi gieo mình xuống cạnh Giáng Hương, nhìn cô ra vẻ thương hại:
- Chân bồ còn đau không, mới có mấy ngày mà thấy bồ thiểu nảo qúa vậy, nhìn bồ bây giờ xấu lắm đó.
Thấy Giáng Hương quay chỗ khác, đôi mắt ánh lên sự căm giận, Diễm Thúy cười thú vị, ngắm ngh'ia cô, rồi lắc đầu:
- Công nhận bồ xấu đi nhiều qúa, vậy rồi mai mốt làm sao diễn, gầy qúa đâu có thời trang nào hợp được.
Giáng Hương nghiêm nghị:
- Tôi buồn ngủ lắm, Thúy đi chỗ khác đi.
Diễm Thúy đứng dậy. Cô là ngừơi thân thế rạng rỡ. Còn Giáng Hương như chiếc bóng mờ không ai biết đến, cuối cùng thì Giáng Hương cũng khổ sở vì ghen tị, còn gì sung sướng cho cô hơn.
Cô đứng ưởn người, vươn vai một cách khóai chí, không mảy may quan tâm đến vẻ mặt xanh xao của Giáng Hương. Cô vô tư không nhận thấy suốt ngày Giáng Hương ngồi ủ rũ người vì cơn đau nhức.
Như Là Nỗi Nhớ Như Là Nỗi Nhớ - Hoàng Thu Dung Như Là Nỗi Nhớ