Số lần đọc/download: 3542 / 129
Cập nhật: 2017-02-10 13:52:25 +0700
Chương 2: Cái Bầu Không Hết Sảy
C
húng tôi được mời đến chơi tại nhà nghỉ nông thôn mới của ông Bongrain vào Chủ nhật. Ông Bongrain là kế toán ở cơ quan của bố, và hình như ông ấy cũng có một thằng nhóc bằng tuổi tôi, cái thằng rất hiền và tên nó là Coentin.
Tôi ấy à, tôi khoái lắm, bởi vì tôi rất thích được về nông thôn và bố đã giải thích cho chúng tôi rằng ông Bongrain mua cái nhà nghỉ chưa được lâu lắm, và ông ấy đã bảo bố rằng nó cũng không cách xa thành phố máy. Ông Bongrain đã hướng dẫn mọi chi tiết cho bố qua điện thoại, và bố viết lên một tờ giấy và hình như là đến đấy cũng rất dễ. Cứ là đi thẳng, ta rẽ trái ở đèn đỏ đầu tiên, ta đi chui qua caisi cầu có đường sắt, sau đó ta cứ tiếp tục đi thẳng cho đến ngã tư, đến đó thì ta rẽ trái, thể rồi lại tiếp tục rẽ trái cho đến một cái trang trại lớn màu trắng, thế rồi ta rẽ phải theo một đường rất nhỏ, và cứ là đi thẳng rồi đến rẽ trái sau trạm sửa chữa xe.
Chúng tôi lên xe khởi hành, bố, mẹ và tôi, vào sáng sớm, và bố hát, thế rồi bố ngừng hát tại vì cả một lũ xe ở trên đường. Chúng tôi không thể nhích lên được. Thế rồi bố bị nhỡ mất chỗ đèn đỏ đầu tiên mà bố phải rẽ, nhưng bố nói rằng không quan trọng, rằng đến ngã tư tiếp theo bố sẽ bắt kịp đường cũ. Nhưng đến ngã tư tiếp theo, người ta đang làm hàng đống thứ và họ đặt một biển báo: “Đường tránh”; và chúng tôi lạc luôn; và bố mắng mẹ rằng mẹ đã đọc hướng dẫn trên giấy cho bố chẳng ra gì cả; và bố đã hỏi đường hàng đống những người chẳng biết đâu vào đâu; và chúng tôi tới nhà ông Bongrain gần suýt giờ ăn trưa, và chúng tôi thôi không cãi vã nữa.
Ông Bongrain ra đón chúng tôi ở cửa vườn nhà.
- Hay chưa kìa, ông Bongrain nói. Được đón người thành thị đây! Đố mà dậy sớm được, nhỉ?
Thế là, bố bảo ông ấy rằng chúng tôi bị lạc, và ông Bongrain có vẻ hết sức ngạc nhiên.
- Không hiểu cậu làm sao mà tính toán được chứ nhỉ? Ông ấy hỏi. Cứ đi thẳng tuột mà!
Và ông ấy dẫn chúng tôi vào nhà.
Cái nhà của ông Bongrain hay phết! Không to lắm, nhưng hay phết.
- Chờ đã, ông Bongrain nói, để tôi gọi nhà tôi. Và ông ấy kêu lên: “Claire! Claire! Khách tới đây rồi!”
Và bà Bongrain đi tới, bà ấy có đôi mắt đỏ nọc, bà ấy đằng hắng, bà ấy đeo một cái tạp dề đầy vết đen và bà ấy nói với chúng tôi:
- Tôi không bắt tay với các vị đâu, người tôi đầy những than! Suốt từ sáng tôi đã cố đun bằng cái lò nấu mà chẳng được!
Ông Bongrain cười.
- Dĩ nhiên rồi, ông ấy nói, hơi quê mùa một chút, nhưng mà sống ở nông thôn thì phải thế chứ! Ai lại sắm bếp điện như là trong căn hộ tập thể.
- Thế tại sao lại không? Bà Bongrain nói.
- Hai mươi năm nữa, khi tôi trả xong tiền nhà, mình sẽ nói chuyện này, ông Bongrain nói. Và ông ấy lại tiếp tục cười.
Bà Bongrain không cười và bà ấy vừa bỏ đi vừa nói:
- Tôi xin lỗi, tôi phải đi lo bữa trưa đây. Tôi cho rằng rồi ông ấy nữa cũng sẽ trở nên rất quê mùa..
- Thế thằng bé Corentin, bố hỏi, thì không có ở đây à?
- Nó chẳng ở đây thì ở đâu, ông Bongrain nói; nhưng cái thằng nhóc ngu si dốt nát ấy đang bị phạt ở trong phòng. Cậu có biết sáng nay, khi thức dậy, nó đã làm gì không? Tôi đố cậu đoán được đấy: nó đã trèo lên cây để hái mận! Cậu hiểu chứ? Mỗi một cái cây của tôi giá hàng đống tiền, sao có thể để bọn nhãi vặt lá bẻ cành thả cửa được, phải không?
Thế rồi ông Bongrain nói rằng vì là có tôi ở đây, ông ấy sẽ thôi không phạt nữa, bởi vì ông ấy chắc chắn rằng tôi là một đứa bé ngoan không lấy trò phá phách cây cối vườn tược làm vui.
Thằng Corentin đi tới, nó chào mẹ tôi, bố tôi và chúng tôi bắt tay nhau. Thằng này cũng có vẻ hay phết, dĩ nhiên là không hay bằng bọn bạn ở trường rồi, sao bằng được cơ chứ, bọn chúng nó thì kinh khủng.
- Bọn mình ra ngoài vườn chơi nhé? Tôi hỏi.
Thằng Corentin nhìn bố nó, và bố nó nói:
- Bố không thích đâu, hai đứa. Sắp đến giờ ăn rồi và bố không muốn hai đứa lại mang bùn vào trong nhà. Sáng nay mẹ đã rất mất công lau dọn.
Thế là, thằng Corentin và tôi ngồi xuống và trong khi những người lớn dùng khai vị thì chúng tôi xem một cuốn tạp chí mà tôi đã đọc ở nhà rồi. Và chúng tôi cứ xem đi xem lại cuốn tạp chí bởi vì bà Bongrain, không dùng khai vị với mọi người, mãi chẳng thấy làm xong bữa trưa. Thế rồi bà Bongrain đã đến, bà tháo tạp dề ra và bà nói:
- Thôi kệ… Vào bàn nào!
Ông Bongrain tự hào cực kỳ với món nhập bữa, bởi vì ông ấy giải thích cho chúng tôi rằng đấy chính là cà chua được hái trong vườn nhà, và bố mỉm cười và bố nói rằng chúng được hái hơi bị sớm, bởi vì chúng vẫn còn xanh lét. Ông Bongrain trả lời rằng có thể, quả là chúng vẫn chưa hoàn toàn chín, nhưng nó lại có một vị khác với những thứ ta vẫn mua ở chợ. Tôi ấy à, thứ tôi thích nhất, là món cá trích.
Thế rồi bà Bongrain mang món thịt quay đến, cái món quái ra phết, bởi vì bên ngoài thì nó đen thui, nhưng bên trong thì như vẫn còn sống nguyên.
- Con không thèm đâu, thằng Corentin nói. Con không thích ăn thịt sống!
Ông Bongrain trợn mắt với nó và ông ấy bảo nó ăn nhanh cho hết món cà chua và ăn thịt như tất cả mọi người, nếu nó không muốn bị phạt.
Thứ không được đạt yêu cầu lắm, chính là khoai tây trong món thịt quay; nó hơi bị cứng.
Sau bữa trưa, chúng tôi ngồi trong phòng khách. Thằng Corentin lại lấy cuốn tạp chí và bà Bongrain giải thích với mẹ rằng bà có một người nữ giúp việc ở thành phố, nhưng về nông thôn làm việc Chủ nhật thì người nữ giúp việc này không muốn. Ông Bongrain giải thích với bố ông ấy đã mua cái nhà với giá bao nhiêu, và rằng ông ấy đã có một vụ mua bán rất hời. Còn tôi, tất cả những thứ đó tôi chẳng quan tâm vì thế tôi hỏi thẳng Corentin xem chúng tôi có thể ra ngoài kia, đầy nắng là nắng, để chơi không. Thằng Corentin nhìn bố nó, và ông Bongrain nói:
- Dĩ nhiên rồi, hai đứa. Bố chỉ yêu cầu hai đứa không chơi trên thảm cỏ, mà chỉ được chơi trên lối đi thôi. Cứ chơi thoải mái, và phải ngoan ngoãn.
Thằng Corentin và tôi cùng đi ra, và thằng Corentin bảo tôi rằng chúng tôi sẽ chơi bi ném. Tôi thích trò bi ném lắm và tôi ngắm thì kinh khủng. Chúng tôi chơi trên lối đi; chỉ có mỗi một chỗ thôi và chẳng rộng rãi gì; và tôi phải nói rằng thằng Corentin đỡ chẳng ra gì sất.
- Cẩn thận đấy, thằng Corentin bảo tôi; nếu bi mà vào chỗ thảm cỏ, thì mình không lấy lại được đâu.
Thế rồi thằng Corentin ném, và bụp! hòn bi của nó trượt hòn bi của tôi và phi luôn vào chỗ thảm cỏ. Cửa sổ căn nhà lập tức mở ra và ông Bongrain bước ra mặt đỏ tía tai và bực bội:
- Corentin! Ông ta hét. Bố đã nói với con bao nhiêu lần là phải chú ý không được làm hỏng thảm cỏ hử! Phải mất bao nhiêu tuần người làm vườn mới làm được thế này hử! Về nông thôn một cái là con đã trở thành một đứa không thể chịu đựng nổi. Đi ngay vào phòng con cho đến tận tối!
Thằng Corentin bắt đầu khóc và nó bỏ đi, thế là tôi quay trở vào trong nhà.
Nhưng chúng tôi không phải ở lại lâu quá bởi vì bố nói rằng bố muốn đi về sớm để tránh tắc đường. Ông Bongrain nói rằng như vậy là khôn nhất, rằng thực tế, bọn họ cũng sẽ quay về nhà sớm, ngay khi bà Bongrain dọn dẹp xong.
Ông và bà Bongrain tiễn chúng tôi ra tận ngoài xe; bố và mẹ bảo họ rằng chúng tôi đã có một ngày mà chúng tôi sẽ không bao giờ quên, và đúng khi bố bắt đầu khởi động máy, thì ông Bongrain tiến đến bên cửa xe để nói với bố:
- Tại sao cậu không mua một nhà nghỉ nông thôn như tôi nhỉ? Ông Bongrain nói. Dĩ nhiên là nếu chỉ cho riêng mình, thì tôi hoàn toàn có thể chịu thiếu thốn mà chẳng cần gì; nhưng mình không được ích kỷ thế chứ, ông bạn! Cậu không thể biết được là nó tốt cho vợ cậu con cậu đến thế nào đâu, sự thư giãn này, cái bầu không này, vào mọi ngày Chủ nhật!