Nếu bạn cứ chằm chằm nhìn vào mặt xấu của một ai đó sẽ làm anh ta càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng nếu khuyến khích anh ta vươn tới những điều hay mà anh ta có thể, chắc chắn anh ta sẽ làm được.

Johann Goethe

 
 
 
 
 
Tác giả: E.b.white
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Ý Dĩ
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 197 / 11
Cập nhật: 2019-12-06 09:02:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2 - Những Vấn Đề Gặp Ở Nhà
tuart cũng rất được việc mỗi khi có chơi bóng bàn. Gia đình Little thích bóng bàn. Gia đình Little thích bóng bàn, nhưng mấy quả bóng lại cứ hay lăn dưới gầm đám ghế đẩu, đám xô pha, và mấy cái lò sưởi, và thế có nghĩa là người chơi cứ luôn phải cúi mọp xuống để moi bóng dưới gầm mấy thứ đồ đạc. Chẳng mấy chốc Stuart đã học được cách rượt đuổi theo bóng, và thật là ngoạn mục cái cảnh nó chui ra từ gầm một lò sưởi nóng, đẩy quả bóng bàn bằng hết sức bình sinh, những giọt mồ hôi lắn trên má. Quả bóng dĩ nhiên là cao cũng gần bằng nó, và thế là nó phải quẳng toàn bộ sức nặng của mình mới lăn được bóng đi.
Gia đình Little có một chiếc đại dương cầm trong phòng khách. Đàn thì tốt thôi, mỗi tội là có một phím bị dính và đánh không được trơn cho lắm. Bà Little nói rằng theo bà có lẽ tại thời tiết ẩm, nhưng tôi thì chẳng thấy có vẻ gì là do trời ẩm, tại vì cái phím đã dính cũng phải bốn năm rồi, mà trong suốt thời gian ấy thì có biết bao nhiêu là ngày nắng ráo đẹp trời. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cái phím ấy bị dính thật, và quả là trở ngại lớn cho bất cứ ai muốn thử chơi dương cầm. Việc này đặc biệt làm George khó chịu mỗi khi chơi “Vũ Điệu khăn Choàng”. Là bản nhạc khá rộn ràng. Chính George là người có y tưởng bố trí Stuart bên trong chiếc dương cầm để đẩy cái phím lên đúng vào tích tắc người ta chơi cái phím đó.
Đây không phải là công việc dễ dàng đối với Stuart, nó phải khom mình giữa những búa gõ cây đàn, sao cho đầu mình không bị khỏ trúng. Nhưng Stuart thích như vậy: ở trong đàn dương cầm mới khoái làm sao, chạy lách qua lách lại, và âm thanh mới thật kinh hoàng. Đôi khi, sau một buổi chơi đàn dài, nó chui ra gần như điếc đặc, như thể vừa bước xuống từ một chiếc phi cơ sau một cuộc du lịch dài, và phải mất một lúc sau mới cảm thấy bình thường trở lại.
Ông bà Little thường lặng lẽ bàn bạc với nhau về Stuart mỗi khi không có nó lảng vảng cạnh đó, bởi vì họ vẫn chưa hoàn toàn bình phục sau cơn chấn động và sững sốt khi có một con chuột trong gia đình. Cậu chuột này quá bé và bày ra bao nhiêu là vấn đề cho bố mẹ mình. Ông Little nói rằng, dù sao đi nữa, không ai được đã động tới chữ “chuột” trong khi nói chuyện. Ông bà Little phải xẻ ngay cái trang trong cuốn bài hát mẫu giáo có in bài “Ba Con Chuột Mù, Coi Chúng Chạy Kìa”.
“Anh không muốn Stuart phải ghi hằng quá nhiều trong cái đầu của nó.” Ông Stuart nói. “Anh sẽ khổ tâm lắm nếu để con trai mình lớn lên mà cứ nơm nớp sợ rằng rồi sẽ bị bà vợ một ông nông dân lấy dao thái thịt cắt mất cái đuôi. Mấy cái việc như vậy là hay làm con nít mơ những giấc mơ xấu khi đi ngủ lắm.”
“Vâng,” bà Little đáp, “với lại em nghĩ chúng ta có lẽ nên bắt đầu tính đến bài thơ:
“Vào đêm Giáng sinh
Khắp nhà sau, trước
Không con nào quậy
Kể cả con chuột.”[1]
Em nghĩ nếu Stuart nghe người ta nhắc đến chuột theo cái cách hạ thấp như vậy, con nó sẽ mắc cỡ lắm.”
“Đúng đấy.” Ông chồng nói, “nhưng đến dòng đó thì mình đọc làm sao bây giờ. Mình phải đọc chữ gì đó, chứ khổng thể chỉ đọc:
“Vào đêm Giáng sinh
Khắp nhà sau, trước
Không con nào quậy.”
Nghe đúng là không hoàn chỉnh, cần phải có một từ nào đó để vần với từ “Trước”.
“Chẫu chuộc[2] được không?”, bà Little hỏi
“Hay cuốc cuốc[3].” ông Little nói.
“Con đề nghị thịt luộc[4].” Georgr bình luận, nãy giờ nó vẫn lắng nghe cuộc trò chuyện từ phòng bên kia,
Cuối cùng mọi người quyết định rằng chẫu chuộc là chữ thay thế tốt nhất cho chữ “con chuột”, và khi Giáng sinh tới kề, bà Little cẩn thận xóa đi từ “con chuột” trong bài thơ, viết thay bằng chữ “chẫu chuộc”, và Stuart từ đó luôn luôn nghĩ rằng bài thơ là đọc như thế này:
“Vào đêm Giáng sinh
Khắp nhà sau, trước
Không con nào quậy
Kể cả chẫu chuộc.”
Nhưng việc khiến bà Little lo nhất là cái lỗ chuột trong kho thực phẩm. Cái lỗ này do mấy con chuột trong nhà đào trước khi gia đình Little dọn vào, và cũng chẳng ai ra tay lấp cái lỗ. Ông Little thì hoàn toàn không chắc là mình hiểu được cảm giác thự sực của Stuart về cái lỗ chuột này. Ông cũng không biết cái lỗ chuột sẽ dẫn về đâu, và diều đó làm ông thấy bất an mỗi khi nghĩ rằng một ngày nào đó Stuart có thể nảy ra y định làm một cuộc thám hiểm trong đó.
“Nói cho cùng, con nó giống hệt một con chuột, ông Little nói với vợ. “Mà anh chưa từng thấy một con chuột nào lại không thích chui vào một cái lỗ chuột cả.”
[1] Bài thơ “Twas the Night Before Christmas” của Clement Clarke Mcon.
[2] Nguyên văn louse – con chấy, để vần với mouse.
[3] Nguyên văn grouse – gà gỗ, cũng đề vần với mouse.
[4] Nguyên văn scune – thịt dầm muối cũng để vần với mouse.
Nhắt Stuart Nhắt Stuart - E.b.white Nhắt Stuart