It's so amazing when someone comes into your life, and you expect nothing out of it but suddenly there right in front of you, is everything you ever need.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Huỳnh Dị
Thể loại: Kiếm Hiệp
Upload bìa: Trung Thiều
Số chương: 9
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2231 / 30
Cập nhật: 2016-05-20 01:48:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2 - Chạy trốn dưới đêm trăng
ệ thống vô tuyến đặt bên cửa tự động vận hành, chiếu hình một nam và một nữ đang đứng ngoài cổng hoa viên, sau lưng là hai chiếc xe cảnh sát.
Lăng Độ Vũ than thầm, hắn từ Cục Cảnh sát quay về chưa quá hai tiếng đồng hồ, họ đã đến ngay cửa viếng thăm, sao lại có sự quan tâm thế này.
Căn townhouse của hắn bài trí rất cầu kỳ màu mè, nền trải thảm Ba Tư, chiếc bàn lớn bằng gỗ tử đàn, mang chút hơi hướng của một căn nhà châu Âu thời trung cổ, ngoài ra còn treo rải rác các bức thư họa Trung Quốc. Nhưng thiết bị thì hết sức hiện đại, nhiều đồ điện tử, thậm chí là những đồ mà hắn, một chuyên gia bậc nhất thế giới về điện tử, máy tính và vũ khí đã phải tốn mất bao tâm tư mới thiết kế được ra.
Lăng Độ Vũ rờ tay vào thắt lưng, mở chiếc ví da vẫn luôn đeo bên mình, để lộ một bộ điều khiển nhỏ bằng hộp diêm, hắn thành thạo ấn một loạt các con số, máy khuếch âm bên cửa lập tức truyền tới những tiếng lào xào.
Lăng Độ Vũ hỏi vào ống thoại: "Mã cảnh ty, có chuyện gì, lẽ nào không thể chờ đến sáng mai hãy nói sao?".
Viên cảnh sát trẻ tuổi tên gọi Mã Tu Minh đáp vọng vào: "Lăng tiên sinh, xin lỗi làm phiền ông lúc khuya khoắt, có điều do diễn tiến sự việc đã vượt xa dự liệu của chúng tôi. Vị này là Trác chủ nhiệm Trác Sở Viên, tổ trưởng Tổ hành động đặc biệt của Cảnh sát hình sự quốc tế, vừa từ Đài Loan bay sang để giải quyết việc này, mong được gặp ông ngay”.
Lăng Độ Vũ thò tay ấn một nút trên bộ điều khiển, cánh cửa sắt ngoài hoa viên từ từ mở ra, Mã Tu Minh và Trác chủ nhiệm của Cơ quan cảnh sát hình sự quốc tế bước vào, cánh cửa lớn từ từ khép lại sau lưng họ. Bên ngoài thấp thoáng mấy bóng người, ít nhất có sáu đến bảy nhân viên quân cảnh, tản xung quanh nhà như sắp đối phó với đại địch.
Lăng Độ Vũ trong dạ phân vân, không biết có phải bọn họ đề phòng hắn bỏ trốn hay không.
Lăng Độ Vũ lại ấn lên bộ điều khiển, cánh cửa gỗ của căn nhà chậm rãi hé mở, Mã Tu Minh sải những bước rộng đi trước, tiến vào bắt tay chào Lăng Độ Vũ.
Lăng Độ Vũ tương đối có hảo cảm với vị cảnh sát trẻ trung này. Mã Tu Minh nói vài lời khách sáo với hắn xong, rồi ngoảnh sang giới thiệu: "Đây là người phụ trách Tổ hành động đặc biệt của Cảnh sát hình sự quốc tế, Trác Sở Viên chủ nhiệm”.
Từ lúc vào phòng, tầm nhìn của Lăng Độ Vũ vẫn bị Mã Tu Minh che khuất, không thấy được người phía sau y. Mã Tu Minh vừa nhích sang, người phụ nữ đằng sau liền hiện ra, Lăng Độ Vũ lóa mắt, gần như muốn chúm môi huýt lên một cái.
Trác Sở Viên mặc bộ trang phục màu xanh nước biển, tà váy bó sát in nổi những đường nét tuyệt mỹ của đùi và eo, vóc dáng thon cao ngay ngắn khiến người ta thưởng thức ngay được vẻ kiêu hãnh và sức sống thanh xuân của nàng.
Làn tóc mượt như mây cuộn thành một búi nhỏ, rèm mi trong sáng, nước da tươi nhuận màu đồng thiếc, cái mũi thanh tú, bờ môi nhỏ rất nét, tôn lên đôi mắt đen lóng lánh phiêu hốt, trong cái anh khí vẫn hé lộ thần thái kiều mị đến rung động lòng người.
Trong lúc Mã Tu Minh giới thiệu, Trác Sở Viên mỉm cười cởi mở, hàm răng đều đặn trắng như ngọc, nàng chủ động bắt tay Lăng Độ Vũ.
Lăng Độ Vũ thầm nhủ đẹp đến thế này, làm minh tinh hay người mẫu thật thích hợp, vì sao lại gia nhập cảnh sát hình sự quốc tế, rồi được thăng lên vị trí cao như vậy.
Có điều khi nắm lấy tay nàng, tức thời hắn thay đổi mọi ấn tượng. Những ngón tay thon dài hữu lực, Lăng Độ Vũ vốn là đệ nhất hảo thủ về giao đấu, liền nhận ra ngay giai nhân trước mặt mình đã từng được rèn dũa rất nghiêm ngặt về quyền thuật.
Trác Sở Viên nói: "Lăng tiên sinh, chào ông!". Thanh âm nhẹ nhàng uyển chuyển, gợi cảm êm ái.
Lăng Độ Vũ mời hai người vào trong sảnh, lại chỗ bộ sofa.
Hắn ngồi một bên, Mã Tu Minh và Trác Sở Viên ngồi một bên.
Hai người, bốn con mắt nhìn chằm chằm vào Lăng Độ Vũ, khiến hắn trào lên cảm giác như hai bên là hai cánh quân đang giằng co nhau.
Lăng Độ Vũ mở lời trước: "Trác tiểu thư vừa đến nơi đây, đã lại chỗ tôi ngay, tác phong làm việc thật khiến người ta khâm phục”.
Trác Sở Viên có vẻ không hài lòng về câu nói của Lăng Độ Vũ, nàng chau đôi mày đẹp như vẽ, lạnh lẽo đáp: "Lăng tiên sinh, trên phi cơ tôi đã xem qua hồ sơ về ông, một người danh tiếng trên thế giới. Biết rằng Lăng tiên sinh thường có cách làm việc độc đáo riêng, nhưng cái chết của Tạ giáo sư gây liên đới rất nhiều, tôi thay mặt cảnh sát hình sự quốc tế mời ông cùng hợp tác”. Nàng nói mạch lạc phân minh, rất có sức thuyết phục.
Lăng Độ Vũ bắt đầu sinh thiện cảm với cách vào đề thẳng thắng của nàng, đồng thời cũng nhận thấy khó mà phản bác. Tuy hắn mới 33 tuổi, nhưng những trải nghiệm thì hơn hẳn sự kinh lịch của nhiều người cộng lại, chẳng phong ba nào mà chưa từng gặp qua. Hắn hờ hững vuốt vuốt tay, hỏi: "Tôi có chỗ nào tỏ ra bất hợp tác nhỉ?"
Vẻ lạnh lùng trên nét mặt Trác Sở Viên không hề thay đổi: "Lăng tiên sinh, nếu quả thực là ông hợp tác với chúng tôi, hãy giao Ảo Thạch ra đây!".
Giờ thì đến lượt Lăng Độ Vũ chau mày, hắn lầm bầm: "Ảo Thạch? Rốt cục là cái quái gì vậy?".
Trác Sở Viên không giận mà lại cười, thong thả đọc: "Lăng Độ Vũ. Trước năm 20 tuổi hồ sơ không rõ ràng. 23 tuổi tốt nghiệp học viện công nghệ Massachusetts. Năm tiếp theo lấy MBA ở đại học Havard, đề tài luận văn là Quan hệ giữa Kim tự tháp Ai Cập và Thiên văn học. 25 tuổi đạt học vị PhD, luận án về Lỗ đen và tuổi thọ vũ trụ, được ca tụng là nhân vật trẻ tuổi xuất sắc nhất trong thế giới đương đại. Sau đó du lịch nhiều nơi, tự xưng chuyên gia lập trình máy tính”.
Trong lúc nàng nói, Mã Tu Minh ngồi cạnh mắt mở mỗi lúc một to, tựa hồ đây là lần đầu tiên y biết đến những kỳ tích của Lăng Độ Vũ.
Lăng Độ Vũ thoải mái tựa mình trên sofa, ung dung thư thái, khuôn mặt đầy vẻ không thừa nhận thì bất kính.
Trác Sở Viên tiếp tục nói: "Đấy là Lăng Độ Vũ mà mọi người thường biết, nhưng căn cứ theo những nguồn tình báo đáng tin cậy, Lăng tiên sinh liên quan đến phong trào dân tộc ở khá nhiều nơi trên thế giới, có khả năng là hội viên quan trọng của một tổ chức bí mật mang tính toàn cầu là Liên minh chống bạo lực. Tổ chức này tuy thực hiện những hành vi phi pháp như lén vận chuyển vũ khí, chiêu nạp quân đội, ám sát.., nhưng mục tiêu đều là giúp đỡ các chiến sỹ dân chủ ở mọi nơi kháng cự lại cường quyền, vì vậy cục tình báo lớn ở các quốc gia dân chủ đều giữ vai trò quan sát, không can thiệp vào hành động của Lăng tiên sinh. Ít nhất cho đến giờ phút này, vẫn là như vậy”. Nói tới đây, giọng Trác Sở Viên trở nên sắc bén, vừa ôn nhu vừa cứng rắn, Lăng Độ Vũ bắt đầu nhận thấy một khuôn mặt khác, khuôn mặt ghê gớm của Trác Sở Viên.
Nhưng kèm theo câu nói, Trác Sở Viên lại mỉm một nụ cười mê hồn, rồi chậm rãi tiếp: "Bản lãnh của Lăng tiên sinh không chỉ có vậy, chẳng hạn kiến thức về vũ khí, khả năng tay không tấn công, đều có thể liệt vào hạng các chuyên gia hàng đầu, đồng thời cũng là một đại sư về thuật thôi miên. À, ngoài ra, tôi suýt nữa thì quên, Lăng tiên sinh còn là một hảo thủ có tài mở khóa”. Nói đến đây, nét mặt nàng trầm xuống, rồi lại tiếp:
"Một nhân vật như vậy, nếu đoán rằng ông già trong nhà đã gặp biến cố, y liệu có chịu thúc thủ vô kế, sốt ruột đợi cảnh sát đến không?" Trác Sở Viên từ từ siết thòng lọng, giọng điệu nhẹ mà gấp gáp, dồn người ta vào chỗ bất lợi, khiến đối thủ khó bề phản bác.
Ánh mắt Lăng Độ Vũ loé lên vẻ kiên cường, nhìn thẳng vào Trác Sở Viên không hề thoái nhượng, Mã Tu Minh nhất thời chỉ biết đứng trông.
Một lúc sau, Lăng Độ Vũ mới từ tốn nói: "Mỗi chi tiết của sự việc ngày hôm nay, tôi đã tường trình hết với cảnh sát địa phương, đã ghi chép trong hồ sơ, trừ phi đứng trước tòa án, bằng không thứ lỗi cho tôi không thể nhắc lại”.
Trác Sở Viên thở dài, tỏ ra lấy làm tiếc vì thái độ bất hợp tác của Lăng Độ Vũ, nàng nghiêm trang nói: "Lăng tiên sinh, có lẽ ông chưa đánh giá đúng mức độ nghiêm trọng của sự việc, tính cả giáo sư, cho đến nay đã có mười mấy người chết vì Ảo Thạch.
Năm ngoái, sau khi chính thức nhận sự ủy thác của tổng thống Ai Cập, Cảnh sát hình sự quốc tế đã thành lập Tổ điều tra số 1, không may bảy người trong nhóm lần lượt theo nhau mất mạng, cuối cùng phải giải tán cả tổ, tôi là người của Tổ số 2, tổ tiếp nhiệm.
Với tác phong làm việc vì chính nghĩa của Lăng tiên sinh, đây đã là hiện vật trân quý của người Ai Cập, Lăng tiên sinh nên tự mình hoàn trả lại chỗ cũ, không chút do dự mới phải”. Trác Sở Viên dùng võ không được, lại giở đến văn, ứng phó quả thật linh hoạt.
Lăng Độ Vũ bị nàng thuyết phục năm lần bảy lượt, nhưng vẫn lãnh đạm trả lời:
"Trác tiểu thư hoài công rồi, tôi quả thực không biết gì hết. Cả Ảo Thạch cũng mới nghe thấy lần đầu”.
Trác Sở Viên sầm mặt nói: "Mong rằng sau này Lăng tiên sinh không phải hối hận về quyết định ngày hôm nay. Chúng tôi có thể xem xét một chút được không?"
Lăng Độ Vũ trầm giọng đáp: "Xin cho tôi xem lệnh khám nhà!".
Trác Sở Viên nhìn Mã Tu Minh, thần sắc có vẻ lúng túng: "Lệnh khám nhà sẽ đến bất kỳ lúc nào”.
Lăng Độ Vũ sực hiểu, Trác Sở Viên chặn ở đây, yêu cầu gửi lệnh khám nhà đến ngay, nhưng dù tiến hành một cách nhanh nhất, những giấy tờ thuộc loại này vẫn cần một trình tự và thời gian nhất định mới được ký duyệt, vì vậy đối phương vẫn chưa thể tiến hành lục soát một cách hợp pháp. Bọn cảnh sát nấp nom ở ngoài kia, hiển nhiên là đang đợi mang lệnh đến.
Lăng Độ Vũ ung dung nhún vai, trong đầu điểm qua mấy cách, cách nào cũng có thể phù phép cho cuốn sổ tay đang nằm nơi hộc tủ kia biến mất. Trong đó lắp một thiết bị, chỉ cần hắn nhập mật mã vào bộ điều khiển bên thắt lưng, hệ thống dẫn nổ ở phòng sách sẽ gây ra một đám cháy nhỏ, bảo đảm sau đó không sao tra ra được nguyên nhân phát hỏa. Ba người nhất thời lặng im không nói.
Tiếng xe hơi ngoài nhà vang lên. Lăng Độ Vũ ước chừng có ít nhất là ba chiếc nữa vừa đến.
Tại sao lại nhiều người như vậy?
Mã Tu Minh cũng có vẻ thắc mắc, y rút trong túi áo ra một máy bộ đàm: "Số 137, ai đấy? Over”.
Tiếng nói từ đầu bên kia truyền tới: "Họ có văn kiện của Bộ Chính trị, là Lệnh khám nhà. Over”.
Mã Tu Minh cau mày đáp: "Chỉ cho một người mang lệnh vào thôi. Over”. Y cũng rất cẩn thận, trước tiên hãy cho một người của đối phương vào đã.
Mã Tu Minh nói với Lăng Độ Vũ: "Lăng tiên sinh, xin mở cửa”.
Lăng Độ Vũ bình thường không hề chạm tới bộ điều khiển nằm trong ví da bên thắt lưng. Trên trà kỷ trước ghế sofa cũng có một dãy phím dùng để đóng mở cổng, Lăng Độ Vũ ấn xuống phím bên phải, cánh cổng ngoài hoa viên và cửa chính của căn nhà nhẹ nhàng tự động mở ra.
Mã Tu Minh đứng dậy nói: "Thiết bị trong tư gia của Lăng tiên sinh thật là tân tiến”. Lời còn chưa dứt, y đã bước về phía cổng.
Lăng Độ Vũ trong lòng cảm thấy bất an, đôi tai thính nhạy của hắn đã báo cho hắn biết có ba người đang tiến tới. Mã Tu Minh vừa ra lệnh chỉ để một người vào thôi, tại sao lại biến ra như vậy?
Hắn bất giác ngẩng đầu nhìn, tay phải đồng thời đặt lên bộ điều khiển nơi thắt lưng.
Đúng lúc ấy hắn nhìn thấy Mã Tu Minh má trái cắm một cây châm dài, thân hình từ từ gục xuống. Ma toan châm!
Ở cửa vào có ba người nước ngoài, mỗi người trên tay cầm một khẩu súng lục đen ngòm.
Lăng Độ Vũ thân kinh bách trận, phản ứng vô cùng nhạy bén, hắn ấn nhanh vào bộ điều khiển bên thắt lưng, cả căn phòng thoắt bỗng chìm vào bóng tối. Tiếp đó hắn lật người, tung mình về sau chiếc sofa.
Mấy tiếng động vang lên, Lăng Độ Vũ biết chiếc sofa hắn đang dùng làm bia chắn, đã trúng ít nhất bốn ngọn châm. Địch nhân quả là đáng sợ.
Bên ngoài không hề nghe thấy động tĩnh, xem ra đám cảnh sát đã bị bọn kia giải quyết một cách êm thấm. Vừa rồi khi hắn tắt hết đèn trong phòng, khoé mắt còn kịp liếc thấy Trác Sở Viên cùng lúc cử động, không biết nàng có tránh được Ma toan châm không.
Lăng Độ Vũ lại nhấn nút nữa, một tấm cửa lớn trên trần hạ xuống, cắt dòng ánh trăng và luồng sáng từ ngoài xa hắt tới, căn phòng trở nên tối đến nỗi giơ tay lên không nhìn thấy ngón.
Tịch mịch vô thanh.
Chẳng ai dám hé nửa lời, sợ mình sẽ trở thành đích ngắm.
Cửa lớn và cổng ngoài hoa viên đồng thời khép lại.
Lăng Độ Vũ hiểu rõ tình thế đang hết sức có lợi, chẳng ai thuộc ngóc ngách trong nhà này bằng hắn.
Điều duy nhất khiến hắn đau đầu là vũ khí đều đặt ở ngăn tường trong phòng sách.
Lăng Độ Vũ nhẹ nhàng bò ngược về đằng sau, thảm trải trên sàn giúp hắn có thể rời đi một cách yên ả. Hắn nhất thiết phải nhằm lúc địch nhân còn chưa ổn định vị trí mà thoát lên tầng hai. Nhìn tướng mạo và trang phục ba người đó, nhiều khả năng là thành viên của một nhóm sát thủ Israel. Nếu hắn đoán không nhầm, bằng vào sự gan dạ của mình, lần này có thể trốn khỏi tay họ đã là một chuyện phi thường. Lại thêm đối phương ở bên ngoài còn không biết là bao nhiêu nữa, dù tính cả Trác Sở Viên, bên hắn cũng chỉ có hai người. Muốn đối phó với những sát thủ tinh nhuệ được huấn luyện nghiêm ngặt và trang bị hiện đại ấy, chẳng khác nào châu chấu đá xe.
Bò được nửa đường, còn cách cầu thang lên lầu hai độ bốn thước, Lăng Độ Vũ dừng lại bất động.
Một làn u hương dịu dàng len vào mũi, chính là mùi thân thể Trác Sở Viên. Nàng ở ngay đây, sát trong gang tấc. Lăng Độ Vũ dám cá rằng trên tay nàng đang cầm một khẩu súng lục, lúc này địch ta khó nhận, nhỡ bị nàng ban cho một viên kẹo đồng, chẳng phải là chết uổng lắm sao.
Hắn chợt nghĩ ra một kế, bèn ấn bộ điều khiển, ở góc xa của đại sảnh đột nhiên vang lên một tiếng động kinh thiên, Lăng Độ Vũ nghe thấy người bên cạnh kêu khẽ, hiển nhiên là rất khiếp hãi. Thực ra hắn chỉ dùng bộ điều khiển bật cái đài ở góc đại sảnh, chỉnh nấc to nhất, lại ấn vào cái công tắc, âm thanh lập thể cực lớn liền phát ra từ bộ loa.
Bóng tối vụt ồn ào.
Trong phòng hỗn loạn.
Địch nhân bị âm thanh làm cho nháo nhác, nhất thời không xác định được phương vị.
Lăng Độ Vũ thì thào: "Là tôi, Lăng Độ Vũ”.
Phía bên trái, khoảng ba thước, tiếng Trác Sở Viên ồ khẽ.
Lăng Độ Vũ mau chóng áp sát, thò tay lần tìm, đụng phải bờ vai Trác Sở Viên, hắn vội vàng lướt xuống, nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của nàng.
Trác Sở Viên hơi cưỡng lại, rồi đành để hắn nắm lấy, nàng biết chỉ Lăng Độ Vũ mới có thể dẫn mình thoát khỏi cảnh đen tối này. Những chuyện bất ngờ như hôm nay lần đầu tiên nàng mới gặp phải.
Lăng Độ Vũ kéo nàng bước lên lầu. Trác Sở Viên vấp ngã mấy lần, có điều âm nhạc huyên náo, còn ai nghe ra những tiếng động nhỏ nhoi ấy nữa?
Hai người rón rén lần mò trong bóng tối đến được nửa thang, dưới sảnh truyền lại một âm thanh kỳ lạ mà tiếng nhạc ầm ì đến tét màng nhĩ cũng không át được, Lăng Độ Vũ thầm kêu bất diệu, kéo Trác Sở Viên chạy thật nhanh. Trác Sở Viên thốt nhiên trở nên mau lẹ, đồng thời đã quen được với độ xoắn cầu thang, nàng liền bám sát từng bước chân của Lăng Độ Vũ.
Một luồng sáng trắng chói mắt từ giữa sảnh lóa lên. Nhất thời đang từ chỗ tối chuyển sang chỗ sáng, mắt như bị quáng, chẳng nhìn rõ gì.
Chiếu minh đạn!
Bấy giờ một chút nghi hoặc còn sót lại của Lăng Độ Vũ cũng sụp đổ nốt, đối phương là một đội xung kích quân sự.
Tại sao?
Cổ vật dù trân quý hết sức, cũng không thể lao sư động chúng đến như thế này.
Khi mắt bắt đầu quen với ánh sáng, Lăng Độ Vũ và Trác Sở Viên cũng đã đặt được chân lên lầu hai.
Lăng Độ Vũ ấn bộ điều khiển bên thắt lưng, một tấm cửa sắt chạy bằng điện lập tức hạ xuống chân cầu thang xoắn. Đúng là bố trí ngàn ngày, chỉ sử dụng vào một lúc này đây. Cửa sắt chặn bọn người đang săn đuổi họ lại dưới cầu thang. Trên lầu hai một bầu tịch mịch, nhưng sự tịch mịch đó không thể kéo dài được lâu.
Lăng Độ Vũ bật hai chiếc đèn, lúc này dưới nhà tiếng nhạc hình như bị ngắt.
Hắn lắc đầu than: "Lũ vũ phu, không có tí hiểu biết gì về âm luật”.
Dưới ánh đèn, nét mặt Trác Sở Viên nhợt nhạt. Sự tấn công của bọn người kia khiến nàng quá bất ngờ, quả thực là trở tay không kịp. Nghe Lăng Độ Vũ còn đứng đó hài hước bình phẩm, nàng dữ tợn lườm sang, rồi mới phát hiện ra tay mình vẫn nằm gọn trong tay hắn. Trác Sở Viên giật ra thật mạnh.
Lăng Độ Vũ cười giễu: "Tiểu thư! Đừng có qua cầu rút ván thế chứ, tất cả mới chỉ bắt đầu thôi”. Rồi hắn khẽ giậm chân nói: "Chúng có thể sẽ xông lên từ chỗ này”. Hắn nói không úp mở, "căn nhà không phải tường đồng vách sắt, làm sao chống lại được một đội quân có vũ trang đầy đủ”.
Lời còn chưa dứt, một tiếng động ầm ầm đã vang lên, sàn lầu hai rung lắc dữ dội, không khí cuộn xoáy, hai người thất thần đứng không vững, ngã dúi vào nhau.
Bụi bay mù mịt, mùi thuốc súng nồng nặc tỏa ra khắp nhà. Tiếng thuỷ tinh vỡ lách cách dội lên từ các ngóc ngách, chỗ an cư của Lăng Độ Vũ thoắt biến thành chiến trường.
Điều hắn cảm nhận đã linh nghiệm.
Lúc ấy Trác Sở Viên phản ứng cực nhanh, nàng đẩy bàn tay Lăng Độ Vũ đang đặt trên bộ ngực mềm nhô cao của mình ra, thân hình bật lên như một con mèo.
Tiếng kim khí loảng xoảng.
Lăng Độ Vũ thoắt nhảy cẫng, hét to: "Nêm móc!" Đó là dụng cụ cần thiết để leo núi.
Hắn bất chấp địch nhân đang cho thuốc nổ để phá lỗ ở chỗ nào, nắm ngay lấy tay Trác Sở Viên, chạy như điên về phía sân thượng. Hai người đầu mặt toàn bụi cát, cập rà cập rập.
Lăng Độ Vũ nhập mật mã vào bộ điều khiển một cách dứt khoát, phát động cơ quan tự động hủy diệt đặt ở bàn làm việc trong phòng sách.
100 giây nữa thôi, tất cả những thứ nằm trong hộc tủ dưới cái bàn ấy sẽ chỉ còn là tro tàn giữa đống lửa nhỏ.
Không còn lựa chọn nào khác.
Trác Sở Viên lần này không giật tay Lăng Độ Vũ ra nữa, mặc hắn kéo mình theo cầu thang xoắn bước lên sân thượng.
Cửa sân thượng đóng lại sau lưng họ.
Làn không khí thanh tân khiến tinh thần xao động.
Giữa trời một vầng trăng tròn sáng, chỉ mười ngày nữa là trung thu rồi.
Sân thượng rộng hơn một nghìn thước vuông, một con diều lượn cực lớn, đang tắm trong ánh sáng ôn nhu của trăng đêm, an nhiên đậu trên cái giá khổng lồ, không lý gì đến những sự hỗn loạn dưới lầu.
Hai năm trước, khi xây dựng căn nhà này, Lăng Độ Vũ đã đặt con diều chở người màu xanh đó ở đây, như một kỳ bảo để tháo thân, để đối phó với những bất trắc trong cuộc sống đầy những đao kề cổ súng kề miệng của hắn, và đến bây giờ mới đem ra sử dụng.
Lăng Độ Vũ đẩy Trác Sở Viên vào khoang dưới thân diều, thắt dây an toàn cho nàng.
Trác Sở Viên vội hỏi: "Còn ông thì sao?" ngữ điệu mang đầy vẻ quan thiết. Con diều này chỉ dành cho một người dùng, mà hiện giờ thì cả hai người bọn họ đều cần đến nó.
Dưới ánh trăng, cặp mắt Lăng Độ Vũ loé lên một tia kỳ lạ: "Xem ra cô cũng rất quan tâm đến tôi”.
Trác Sở Viên cáu kỉnh mím khuôn miệng nhỏ, ngoảnh phắt đầu đi nơi khác. Đến lúc nước sôi lửa bỏng thế này, mà hắn vẫn không chịu sửa đổi.
Ở gầm khoang của con diều, có ba cái ròng rọc, gắn trên ba cái trục dài trơn nhẵn, chếch 30 ¨ so với mặt đất, hướng ra ngoài không gian của sân thượng, làm đường băng cho diều cất cánh, thiết kế thật hoàn hảo.
Gió đêm vụt mạnh lên.
Hải cảng nơi xa và thành phố nằm ở bờ bên kia, lấp lánh dưới ánh trăng, vô cùng mỹ lệ.
Đáng tiếc, bây giờ không phải là lúc thưởng trăng.
Vòng thép siết chặt con diều vào cái trục. Bình thường Lăng Độ Vũ vẫn lo là vòng thép quá ít, gió mạnh có thể đẩy diều bay mất, bây giờ đến lúc phải tháo, thì lại ghét vì vòng thép quá nhiều.
Khó khăn lắm mới tháo được diều ra.
Con diều bắt đầu từ điểm cao của trục sắt, trượt xuống thấp, rồi dần dần tăng tốc, hướng xuống bầu trời đêm ngoài sân thượng.
Tiếng nổ thứ hai vọng lên, cánh cửa sắt đóng sân thượng cũng đã bị phá tung, va vào hàng lan can, gây ra một âm thanh rùng rợn, khiến người ta mất hết cả hồn vía.
Lăng Độ Vũ hừ khẽ, dùng toàn lực đẩy, con diều vụt tăng tốc, vù một tiếng tuột khỏi mút cuối của trục sắt. Lúc này Lăng Độ Vũ mới tỏ ra thân thủ bất phàm, hai chân điểm xuống nền, cả người hắn bật lên như một con báo, hai tay vừa khéo tóm chặt lấy giàn giá phần dưới thân con diều lúc này đã rời khỏi sân thượng.
Một con diều với hai người, bắt đầu lượn vào bầu trời đêm.
Lăng Độ Vũ ngoảnh mặt về phía sân thượng, trông thấy thấp thoáng bóng người.
Hắn thầm nhủ: "Tạm biệt nhé, các bạn!"
Từ phòng sách truyền lại một tiếng nổ, cơ quan hủy diệt trong đó đã hoàn thành nhiệm vụ của nó. Cuốn sổ ghi chép của Tạ giáo sư, vậy là không còn lưu lại chút vết tích gì nữa.
Căn nhà trong nháy mắt biến thành một chấm đen nhỏ như hộp diêm.
Từ ngày sinh ra đến nay, chưa bao giờ hắn sống trong một căn nhà trọn hai năm, cái ổ an lạc này mới chỉ được một năm tám tháng, cuối cùng cũng không giữ nổi.
Lăng Độ Vũ khẽ co hông, ngoắc chân ngược lên giá để giảm bớt sức chịu đựng của hai cánh tay, rồi cũng với tư thế ngồi như Trác Sở Viên xinh đẹp, chỉ có điều một người hướng lên trên, một người quay xuống dưới, hai thân thể sát lại bên nhau, đến hơi thở của đối phương cũng có thể cảm nhận được.
Gió đêm thổi tung làn tóc của Trác Sở Viên, mơn qua mặt Lăng Độ Vũ, vừa ngứa vừa buồn, chỉ tức là không giơ được tay mà gạt nó đi.
Trác Sở Viên không chịu nổi sự gần gũi, nàng khép đôi mắt đẹp, rồi đành phó mặc cho hoàn cảnh.
Con diều bay với tốc độ khủng khiếp, lướt một cái là đến trăm trượng, hướng xuống hải cảnh rộng rãi phía dưới.
Lăng Độ Vũ thoáng xao động, đột nhiên nảy ham muốn chọc ghẹo người con gái xinh đẹp mà kiêu ngạo này một trận, để ngắm phản ứng từ cặp mắt hạnh trợn trừng kia, nhưng đến phút cuối hắn từ bỏ ý định dụ hoặc ấy, chỉ lẩm bẩm nói: "Coi như chúng ta gặp may, đám người điên loạn đó đã quên mang theo tên lửa”.
Trác Sở Viên không nghe không hỏi, tựa hồ đã đem sinh mạng mình đặt vào trong tay hắn vậy.
Con diều lượn y như một cánh thần điểu cứu sinh, lao mỗi lúc một nhanh, Lăng Độ Vũ liên tục điều chỉnh góc độ của hai cánh, để tránh đâm vào những toà nhà chọc trời, nếu không thì diều tan mà người cũng chết.
Con diều vốn dĩ thiết kế dành riêng cho một người, hiện giờ phải chở đến hai, tất nhiên vận hành không được thuận lợi.
Mục tiêu của hắn là hải cảng dưới chân núi kia, lúc này hắn hết sức cảm tạ sự yêu thích thường xuyên với môn diều lượn của mình.
Con diều vượt qua một loạt tòa nhà dọc bờ biển, rồi lao xuống hải cảng theo một góc nghiêng 300.
Diều gặp gió biển căng rộng hai cánh, vạch một đường cong tuyệt đẹp trong không trung, rồi trượt xuống lớp sóng bạc lấp lóa.
Vị mặn của nước biển xộc vào mũi Trác Sở Viên, khiến nàng khó chịu mở bừng hai mắt. Nét mặt Lăng Độ Vũ thoáng cười mà như không phải cười, trông như kiểu một kẻ ăn no. Đúng lúc ấy, hắn bỗng kêu lên thảng thốt, thì ra phần lưng đã ngập vào nước, lại thêm tốc độ nhanh, tình thế thật nguy hiểm.
Con diều chậm dần, bắt đầu lướt đi trên mặt ba đào, đến hơn một trăm mã(1), mới từ từ dừng lại.
Nước biển lạnh buốt, đêm thu thanh hàn, vừa rồi trong lúc bay đã phải chịu hết áp lực từ khí lưu tầng cao đến cuồng phong, y phục của hai người lại không thích hợp với hoạt động dưới nước, họ cùng cất tiếng than thở.
Lăng Độ Vũ rời khỏi giá, nhảy xuống nước giúp Trác Sở Viên cởi dây thắt. Không biết vì nước lạnh làm hắn lóng ngóng, hay vì thân hình hoàn hảo gợi cảm của nàng quá hấp dẫn, khiến tay hắn cứ liên tục chạm vào những chỗ không nên chạm.
Trác Sở Viên cau rúm đôi mày đẹp, nhưng không biết làm thế nào. Dưỡng khí trong phổi nàng đã sắp bị rút cạn.
Cuối cùng cả hai cùng ngoi lên được khỏi mặt nước.
Lăng Độ Vũ nhìn ra thấy mạn cảng gần nhất chỉ cách độ hai trăm mã, hắn mừng rỡ kêu lên, vừa rồi treo mình vào cái giá dưới thân diều, sức lực cơ thể hầu như đã cạn kiệt, quả thực là không thể bơi lội kiểu marathon được nữa.
Sở Trác Viên rẩy đôi giày ra, rồi cởi áo khoác ngoài, vừa khỏa nước, vừa thở hổn hển.
Lăng Độ Vũ cũng tháo giày, vừa gạt nước để giữ thăng bằng, vừa bảo: "Tiểu thư, thứ lỗi cho tiểu đệ không chuẩn bị sẵn áo tắm ba mảnh”.
Trác Sở Viên trừng đôi mắt đẹp, hừ một tiếng, rồi quay đầu bơi về phía bến cảng.
Lăng Độ Vũ lắc lắc đầu, cái lạnh của nước làm hắn ngán ngẩm, nếu bây giờ được ở nhà đọc sách thì sung sướng biết bao nhiêu. Nghĩ suông vô ích, hắn miễn cưỡng vận động gân cốt một chút, thể lực hắn rất tốt, nhưng nếu không nhờ được huấn luyện trong thời gian dài và tuân theo một cuộc sống có kỷ luật, chắc hắn đã không thể chịu đựng nổi đến lúc này.
Nước biển dưới ánh trăng xao động như muôn vạn con rắn màu, Trác Sở Viên bơi kiểu tự do, nàng hướng về phía bến cảng, động tác ưu mỹ đẹp mắt.
Lăng Độ Vũ thầm tán thưởng dáng vẻ mỹ nhân ngư ấy, vừa rồi cùng du hành trên một con diều, mọi cơ hội thuận tiện để có thể hôn nàng hắn đều đã bỏ phí. Quân tử cứ hay phải giữ gìn, nhân sinh thì như một cơn gió, những thứ đẹp đẽ đã qua là mất hết vết tích, giống như lâu đài trên cát, dù tạo nên thực đấy, cũng chỉ thoáng cái là biến mất thôi.
Lăng Độ Vũ lại thở dài, rồi ra sức bơi theo mỹ nhân ngư đã cách rất xa.
Hai người lần lượt vào bờ, đêm khuya thanh vắng, một dãy dài toàn xe đỗ, không thấy bóng người.
Lăng Độ Vũ ngắm Trác Sở Viên, cao giọng khen: "Thật không ngờ, thân hình của Trác tiểu thư lại đẹp thế này!"
Trác Sở Viên nhìn xuống, toàn thân nàng lồ lộ, dưới ánh đèn như kín như hở, nàng giận dữ xoay lưng lại hét: "Ông cút đi!".
Lăng Độ Vũ nhún nhún vai: "Chúc ngủ ngon!", rồi xoay mình bước theo con phố đang chìm trong bóng tối.
Trác Sở Viên do dự giây lát, rồi nghiến răng, tức tốc chạy theo.
- o O o -
(1) Mã: tức yard, đơn vị đo lường Anh - Mỹ (1 yard = 0.9144m).
Nguyệt Ma Nguyệt Ma - Huỳnh Dị Nguyệt Ma