Nguyên tác: Ihmiset Suviyössä
Số lần đọc/download: 258 / 10
Cập nhật: 2020-02-13 14:06:35 +0700
Chương 2
N
hững tán lá xanh bờm xờm lộn xộn của rặng cây đoạn đã che lấp phần nhìn ra hồ của trang trại. Nhưng đối với khu nhà trên sườn núi phía bên kia hồ, với túp lều của Manu và Syrjämäki, gần như toàn bộ trang trại hiện ra với cả sân cùng vườn bao quanh.
Những tòa nhà và nơi ở nhìn như thế trong ban mai mùa hạ rạng ngời. Ánh sáng chan hòa khắp các căn phòng. Những tấm rèm ren kiểu cũ được hồ bột trắng xóa không nhợt đi là mấy trong ánh bình minh. Có lẽ nắng chỉ làm những đường ren thêm mềm mại. Nơi nào đó trong ngôi nhà cũ của trang trại có phòng ngủ, một phòng ngủ được trang trí rất xinh xắn, mà ít khi hơi thở của con người lại lẫn vào với không khí trong phòng. Thảng hoặc, khách được xếp vào ở trong phòng này, khách sẽ được một mùi thơm đặc biệt thanh khiết đón chào. Mùi hương của chăn gối trắng sạch như tuyết, của đồ gỗ gia công được chùi và đánh bóng và có lẽ cả của album ảnh gia đình để trên chiếc bàn tròn giữa phòng. Khi còn lại một mình, có lẽ khách sẽ theo trực giác mà lật giở xem album, những bức ảnh thật buồn cười, cho thấy những ông chủ trang trại chai sạn nghiêm nghị trong những cái áo cổ cứng, những bà chủ trong những cái áo khoác ngắn, tay bóng, loại quần áo của hơn ba mươi năm về trước. Và mặc dù có thể thấy đó không phải là lần đầu tiên họ mặc lên người những bộ như vậy, nhưng cả hai đều không cố gắng che đậy, nói cách khác còn làm tăng thêm cảm giác, là người đàn bà độ tuổi trung niên kia đã dùng biết bao nhiêu thùng bột mạch đen để nhào, ủ, nặn và nướng bánh - loại lúa mạch đen mà người đàn ông có khuôn mặt cương nghị kia đã gieo rồi gặt hái - người đàn ông kia - trong ảnh cũng có thể thấy - có một mắt nhìn hơi bông đùa, tinh nghịch hơn mắt kia. Hệt như con trai ông trong bức ảnh đội mũ sinh viên trắng, cúc áo vét được cài lên tận trên cao, nhất là trong bức ảnh gia đình kia, khi ai cũng đi những đôi ủng cao cổ và mặc áo vải bông. Thú vị làm sao khi lâu lắm rồi mới ghé thăm họ hàng và ở lại một mình như thế này trong gian phòng mờ mờ tối. Họ hàng đó trong những bức ảnh trên từng tờ album, cứ bốn ảnh một tờ và không thể trốn chạy đi đâu được, khi người trong dòng họ, cô gái - thiếu nữ - trinh nữ độ tuổi đôi mươi đang ngắm nhìn họ. Cô đã mặc đồ ngủ, thân hình mảnh mai hơi cúi xuống, trên khuôn mặt còn vướng nét mệt mỏi dễ chịu sau một ngày làm việc vất vả. Lúc đó cũng đã là buổi tối. Giấc ngủ đến sớm và sâu. Bà của thiếu nữ cũng từng bảo: “Ừ, lúc nào cũng mệt như vậy đấy, khi tự mình kiếm miếng ăn cho mình, nhưng như thế thì cũng đáng đó chứ.”
Nhưng ai vì mệt mà ngả lưng sớm và ngủ thật sâu trong một buổi tối giữa mùa hạ, người đó sẽ tỉnh giấc thật sớm vào sáng hôm sau, đó là quy luật tự nhiên rồi. Lão Manu già, người chuyên đốt thông lấy nhựa của trang trại, hầu như không ngủ trong những đêm này. Đôi mắt lão lúc nào cũng vui vẻ mở to. Đôi môi đến già rồi mà vẫn luôn đỏ của lão bĩu xuống thành nếp ngồ ngộ. Hình như lúc này lão đã tìm được người làm thay trung thành cho lò đốt nhựa thông của mình, bởi người ta thấy lão còn la cà trên trang trại lúc gần nửa đêm và sáng sớm ra đã thấy lão đi lại, nói gì đó với con gà trống, khi nó bắt đầu bài ca của mình lần thứ hai. Chắc lời nói chẳng được thân tình lắm, bởi vì chú gà trống giữa loạt ó o còn bực bội gừ gừ về phía lão già lẩm cẩm, khi lão ta đã đi về nơi làm của mình.
Mặt trời tiến về phía trước, cứ như nó đang tìm một điểm để có thể từ đó chiếu qua lớp rèm ren, xuyên vào chiếc giường to chắc trong phòng ngủ của khách, chiếu thẳng vào khuôn mặt trinh nữ đang ngủ. Tia nắng đã chạm được vào chiếc tủ đối diện với cái giường, chạm vào chiếc gương đặt trên tủ, chiếc gương của không biết bao đời thiếu nữ. Không biết bao nhiêu thiếu nữ đầu trùm khăn voan đã soi gương mặt tái nhợt hay đỏ bừng của họ vào gương, bởi vì phòng này là nơi trang điểm cho con gái của chủ trang trại trong ngày cưới… Bây giờ mặt trời đã nhìn thấy dưới chân gương mấy đồ vật nho nhỏ mà trước đó không có. Người đang ngủ trong giường đã đặt chúng lên đó khi vào phòng này, sau đó sử dụng chúng bằng những ngón tay thon thả. Cứ như vẫn tia nắng vĩnh cửu ấy của sáng hè đang nhấp nháy, đùa nghịch xung quanh mấy đồ vật, nhưng chẳng mấy chốc nó dịu lại khi chạm được vào người sở hữu chúng. Lúc ấy buổi sáng đã vượt qua giai đoạn đầu đỏ hồng, ẩm ướt. Đâu đó có tiếng kẹt cửa của gác xép, tiếng be be của bê con. Màn kịch về công việc của một ngày đã bắt đầu trong hàng chục hàng trăm làng xã, trong hàng ngàn trang trại và gần hàng ngàn hồ nước cùng ao, đầm.
Bây giờ mặt trời đã chiếu vào khuôn mặt thiếu nữ, vào làn da cổ mềm mại, rám nắng, vào làn môi trên hơi uốn cong, vào vành tai mềm mại ẩn dưới những lọn tóc nâu, vào vầng trán cao còn hơi trẻ con. Nó chiếu cả vào hai cánh tay, bàn tay phải đặt dưới má, bàn tay trái áp vào cườm tay phải. Nó tự do ngắm nghía mọi đường vân trên các ngón tay, cả móng tay ở tất cả mọi điểm, cả bàn tay có thể dịch xuống. Trong trí tưởng tượng của mình bạn có thể thấy, nhưng không nên cố gắng để nhìn điều đó. Chỉ có mặt trời được phép đến gần giấc ngủ của thiếu nữ. Và thiếu nữ đã tỉnh giấc vì sự gần gũi đó. Đã gần sáu giờ. Đó là lúc buổi sáng bắt đầu. Đó là thời điểm đã được thỏa thuận ngay từ đêm đầu tiên, khi không ai chợp mắt chút nào. Khi đó họ chỉ ngắm nhìn sự kỳ diệu vĩnh cửu của đêm trắng và thì thầm trò chuyện. Khi đó hai thiếu nữ đã thức trắng đêm trong căn phòng này…
Bây giờ vẫn là hai thiếu nữ đó, cho dù chỗ ngủ đêm của họ ở trong hai nhà khác nhau. Thiếu nữ vừa bị mặt trời đánh thức bừng tỉnh nhìn xung quanh, nơi đồ đạc bắt đầu trở nên thân thuộc. Cô nhớ, hôm nay là thứ Bảy, ngày cô thầm mong đợi. Sức lực và sự linh hoạt của cơ thể cũng đã được nghỉ ngơi thoải mái, nhưng chúng thức giấc và chọc tức bằng cách rất dễ thương: cả người, cổ, cánh tay, tất cả ngả về phía sau, rồi cánh tay vươn cao, đôi mắt lại khẽ nhắm, còn miệng khẽ hé mở và tia nắng sớm mai mê mẩn len vào qua hàm răng. Giấc ngủ sâu và đêm nghỉ dài làm cho cơ thể qua cả ngày làm việc vất vả vẫn thấy rất hài lòng, sự hài lòng của trẻ thơ.
Thiếu nữ bật dậy khỏi giường, bộ ngủ được cởi ra trong nháy mắt, rồi cơ thể nhắc lại chuỗi cử động lúc trước một cách nhanh hơn, kèm theo hơi thở dài đầy mãn nguyện. Trong chốc lát, bộ đồ bơi được mặc lên, áo choàng khoác vai - và ngón tay giữa cong lại của bàn tay phải khẽ khàng gõ vào một cánh cửa nhà bên. Nơi đó rèm cửa khẽ hé, trong khoảng mở thấp thoáng mái đầu của người phụ nữ trẻ với những lọn tóc màu hung đỏ… Người gõ cửa sổ không đợi lâu thêm mà bước liền về phía hồ nước, theo dọc con đường mòn hơi dốc chạy qua đám tống quán sủi lấp xấp đi đến cầu bơi dài. Cô để áo khoác vắt ngang tay. Nhìn từ phía xa có thể đoán cô đang ngân nga, bởi vì đôi lúc cô bước những nhịp chân phỏng theo nhịp điệu của bài hát.