Nguyên tác: 79 Park Avenue
Số lần đọc/download: 1572 / 29
Cập nhật: 2015-12-31 12:32:15 +0700
Phần I: Maria - Chương 1
N
àng đẩy cánh cửa hiệu bánh kẹo và đứng lại một chút cho mắt quen với ánh sáng lờ mờ bên trong. Ánh nắng mặt trời chói chang chiếu vào sau lưng nàng làm cho mớ tóc vàng ánh lên như những sợi tơ vàng. Đôi môi tô đỏ thắm của nàng hé nở nụ cười ngượng ngùng để lộ hàm răng đều đặn trắng muốt. nàng bước lại quầy bán hàng.
Trong quầy không có ai. Sốt ruột, nàng gõ đồng xu xuống mặt bàn bằng đá cẩm thạch. Từ phía trong nơi Mister Rannis có một căn phòng riêng vọng ra tiếng trả lời:
- Đợi một chút tôi ra ngay đây.
- Được rồi, bác Rannis nàng nói vọng vào.
- Cháu có thể đợi được.
Người đàn ông xuất hiện ở cửa căn phòng trong, hai tay lão còn đang bận sửa lại quần áo.
- Maria - Lão thốt lên với vẻ ngạc nhiên sung sướng. lê đôi chân cứng đờ, lão đến bên quầy trước mặt nàng - Cháu cần gì?
Nàng mĩm cười với lão:
- Cho cháu năm điếu "Twenty Grand"
Như cái máy lão quay người về phía tủ thuốc lá nhưng sau đó lưỡng lự và đứng yên. Ngoái cổ qua vai lão nhìn nàng dò xét.
- Bác cứ yên trí, bác Rannis - Nàng vội nói - Cháu có đủ tiền đây.
Lão lấy một cái gói đã bóc, thận trọng rút ra năm điếu thuốc là rồi đặt lên mặt quầy, nhưng lại lấy tay che lên. Nàng đẩy đồng tiền về phía lão. Lão bỏ tay khỏi mấy điếu thuốc, nhón đồng xu trên mặt bàn và thả nó vào ngăn kéo đựng tiền ngay dưới quầy. Những điếu thuốc trắng tinh nổi bật trên tấm đá cẩm thạch xám xịt. Chậm rãi, nàng lấy một điếu đưa lên môi rồi với tay lấy bao diêm trên mặt quầy hàng, nàng chưa kịp bật diêm thì lão đã chìa một que đang cháy ra trước mặt. Nàng châm điếu thuốc và rít một hơi thật sâu. Nàng cảm thấy khói thuốc đắng ngai ngái tràn vào đầy phổi. nàng thở ra khói thuốc cuộn ra từ miệng và mũi nàng.
- Trời, đã thật - nàng nói - Cháu đã tưởng không thể rời khỏi trường được nữa. cả ngày cháu chỉ thèm có điếu thuốc này mà chẳng ai muốn cho cháu rít dù chỉ một hơi.
Lão già nhìn nàng. Môi lão kéo ra thành một nụ cười để lộ cái lợi không răng xám xịt.
- Cháu biến đi đằng nào thế, lão hỏi. Cả tuần bác chẳng trông thấy cháu đâu cả.
- Kiệt rồi - nàng thật thà trả lời - Cháu còn nợ của bác.
Lão chống cùi tay xuống quầy và nhìn nàng với bộ mặt mà lão cho là rất hợp.
- Nhưng tại sao, Maria? - Lão hỏi với vẻ trách móc, - Bác có bao giờ hỏi đến tiền đâu, đúng không?
Nàng lại kéo một hơi thuốc nhưng không trả lời. Lão chìa tay qua mặt bàn nắm lấy tay nàng và bóp nhẹ.
- Cháu biết rồi đấy, Maria, bác luôn vui mừng khi thấy cháu ở đây.
Nàng nhìn xuống tay mình, tuy vậy cũng không tìm cách rút ra. Mắt nàng ánh lên nhìn lão.
- Bác vui mừng với tất cả bọn con gái khi bác nhìn thấy họ.
Nàng đáp lại dè dặt.
- Bác thích tất cả con gái.
- Nhưng không ai bằng cháu, Maria. Lão thú nhận. Bác thích nhìn cháu nhất trong cả bọn. Bác thích cháu từ lúc cháu còn bé.
- Đúng thế. Nàng nói giọng hoài nghi.
- Bác nói nghiêm chỉnh đấy. Lão đảm bảo. Cháu là người duy nhất bác cho chịu tiền. Bác chẳng để cho ai yên lành nợ 3,25 đô la mà không theo đòi cho kỳ được.
Nàng từ từ rút tay ra khỏi tay lão và quan sát đôi mắt lão ta trong khi hơi lui lại phía sau. Nàng phải mỉm cười khi thấy nó tối lại.
- Thế còn Francie Keegan? Cô ta cũng được bác cho chịu đấy thôi?
Lão đưa lưỡi liếm đôi môi đột nhiên khô rang.
- Nhưng mà cô ấy đến một ngày nào đó sẽ trả bác đúng không? - Lão hỏi lại - Nhưng cháu thì bác chảng đòi tý gì.
Nàng lùi lại ra xa cái quầy hơn và quan sát mọi thứ chung quanh.
- Trong này có cái gì mới thay đổi thì phải. Nàng nói.
Lão hãnh diện mỉm cười:
- Bác vừa mới quét vôi phòng trong.
Nàng mở to mắt ra vẻ ngạc nhiên.
- Thật ư?
- Màu xanh sáng rất đẹp - Lão thêm vào - Bác đã có ý định sửa lại cái quầy này khi nào có đủ tiền.
- Thôi đi bác Rannis - Nàng cười nói.
- Bác có khối tiền.
Lão làm bộ phiền não:
- Bọn thanh niên các cháu đều nói thế cả. Chẳng biết tại sao. Các cháu thấy đấy, bác buôn bán ra sao rồi.
- Chính vì thế.
Nàng đáp lại và đột nhiên quay người dựa vào tấm kính đằng sau bày bánh kẹo.
Lão già nín thở. Hình dáng thân thể trẻ trung và kiều diễm của nàng in rõ lên tấm kính. Bộ ngực đầy đặn, làm căng chiếc áo trắng mỏng của nàng.
- Cháu có muốn ăn một chút của ngọt không? Lão hỏi.
Nàng lướt qua quầy hàng.
- Hết tiền rồi - Nàng bồn chồn nói.
- Bác có hỏi đến tiền đâu - Lão nói và cúi xuống quầy mở cánh cửa con. Lão ngước nhìn lên ngắm nàng qua tấm kính. - Cháu muốn gì nào?
Đôi mắt nàng cười chế nhạo khi bắt gặp cái nhìn của lão.
- Cái gì cũng được. một thanh Socolat.
Mắt không rời khỏi nàng, lão quờ tay lấy một tấ Socolat nhỏ. Hai tay lão run run, ánh sáng ngoài phố hắt vào càng làm hiện rõ thân thể nàng trong chiếc váy mỏng. từ lâu lão đã phát hiện ra chỗ quan sát này. Đó là một trong những nguyên nhân chính tại sao lão lại để ánh sáng trong quầy tối tăm như thế này. Còn nguyên nhân kia tiền điện quá cao. Nàng nhìn xuống và tự hỏi không biết lão già còn loay hoay ở đó đến bao giờ mới ngẩng lên. Tất cả các cô trong vùng đều rất khoái cái trò này. Nàng đã biết lão ta nhìn gì ở đó, quầy hàng của lão Rannis nhìn ra hai phía, nhưng nàng chẳng quan tâm đến điều đó. Lão là con dê già và nếu lão bị lợi dụng theo kiểu này thì cũng đáng đời.
Sau mấy phút nàng đã chán cái trò này, nàng bước sang cái bàn khác. Trong nháy mắt lão ta nhổm dậy với thanh socolat trong tay. Mặt lão đỏ bừng vì quá lâu. Một tay lão đẩy thanh socolat trên mặt quầy về phía nàng, một tay tóm lấy tay nàng vừa chìa ra. Nàng cũng không rụt lại, mặc cho lão huyên thuyên.
- Cháu là cô gái xinh đẹp nhất vùng, Maria. Lão nói.
Nàng nhăn mũi khinh bỉ.
- Bác không nói đùa đâu Maria. Lão tiếp tục và bóp nhẹ tay nàng. Hai tay lão vuốt ve bàn tay nàng rồi xoè ra. Cháu còn bé đã có đôi tay rất đẹp.
- Cháu không còn bé bỏng nữa - Nàng phẫn nộ đáp lời lão. - Cháu sắp mười sáu rồi.
- Thật ư - Lão ngạc nhiên - Thời gian trôi đi nhanh quá. bọn trẻ con lớn lên như thổi. trước khi người ta kịp nhận ra thì chúng đã lấy vợ, lấy chồng và mỗi đứa biến đi một ngã.
- Tất nhiên rồi - Nàng đáp - Đến mùa thu này.
- Thảo nào bọn con trai trong trường tất cả đều phát điên lên vì cháu - Lão tâm sự.
Nàng nhìn lão kinh ngạc, nhưng vẻ kinh ngạc này do nàng cố tình tạo ra.
- Như thế có nghĩa là thế nào, bác Rannis? - Nàng hỏi hơi vẻ thờ ơ.
- Cháu cũng biết bác muốn nói gì rồi đấy.
- Không, bác Rannis, cháu không biết, nàng quả quyết, đôi mắt ánh lên vẻ tinh quái. Bác phải cho cháu biết.
Lão thả tay nàng ra và rút tay lại với thanh socolat. Lão đi vào phía trong cửa hiệu. dừng lại ở cuối quầy nơi tủ kính bày bánh kẹo ăn liền với quầy hàng lão gọi nàng:
- Lại đây Maria, bác sẽ nói cho cháu biết.
Nàng từ từ tiến lại phía lão. Đôi môi như đang cười với lão. Nàng hơi bước về phía sau tủ kính bày bánh kẹo và nhìn thẳng vào mặt lão. Mặt lão đỏ dừ những giọt mồ hôi lấm tấm trên mép. Miệng lão mấp máy nhưng không thốt lên lời nào. Nụ cười của nàng càng lộ rõ.
- Bác nói gì nào?
Lão với hai tay về phía nàng, nàng vẫn đứng yên. Lão đưa ngón tay trỏ lên phía trước khẽ gại gại vai áo nàng và cố tìm một dấu hiệu của sự sợ hãi. Nhưng nàng không biểu lộ sự sợ hãi. Nàng cũng không hề cử động để tránh lão. Thay vào đó là một nụ cười.
- À ra thế - Nàng trả lời. - Bọn nó phát điên vì cháu.
Mắt nàng vẫn nhìn thẳng vào mắt lão:
- Thỉnh thoảng có lúc cháu để ý, có lúc không. Còn tuỳ khi nào cháu hứng - Nàng quay người rời xa lão một chút. - Thanh socolat của cháu, bác Rannis - Nàng nói và chìa tay ra.
Không chần chừ lão đưa ngay cho nàng.
- Cháu có muốn xem họ quét vôi phòng bác như thế nào không? - Lão hỏi.
Nàng không trả lời mà chỉ nhìn lão, chậm rãi bóc thanh socolat và cắn một miếng.
- Nếu cháu đi vào trong với bác - Lão nói, giọng như bị kích thích đến tột độ. - Nếu cháu nghe bác, thì bác sẽ quên ngay vài đô la mà cháu còn nợ bác.
Nàng nuốt miếng socolat và nhìn lão nghĩ ngợi sau đó nàng quay người đi ra cửa.
- Maria - Lão gọi giọng van lơn - Bác còn cho cháu thêm một ít tiền.
Nàng dừng lại bên cái bàn mặt đá cẩm thạch, lấy chỗ thuốc lá của mình và mấy que diêm rồi tiếp tục đi ra cửa. Nàng từ từ mở nó ra.
- Maria - Lão già gọi với theo - Bác sẽ cho cháu tất cả những gì cháu muốn.
Nàng đứng lại, tay đặt lên nắm đấm cửa, lúc sau mới trả lời. Khi nàng bắt đầu nói, lão mới rõ là nàng đã suy nghĩ kỹ câu trả lời.
- Không, ngài Rannis ạ - nàng nói rất lịch sự với giọng dịu dàng - Bây giờ thì chưa.
Cánh cửa đóng lại sau lưng nàng và không còn mái tóc óng ánh như phủ vàng của nàng, gian phòng đối với lão trở nên trống trải và u sầu. Kiệt sức như vừa phải trải qua một trận đấu, lão lê bước trở lại phòng trong.