Nguyên tác: The Outsiders
Số lần đọc/download: 3423 / 85
Cập nhật: 2016-06-18 07:56:52 +0700
Chương 2
D
ally đứng chờ Johnny và tôi dưới ngọn đèn ở góc giao giữa đường Pickett và Sutton, và vì đến đó sớm nên bọn tôi còn thời gian mà lại đằng tiệm tạp hóa ở trung tâm mua sắm và giỡn hớt. Bọn tôi mua Coca, dùng ống hút phun vào mấy cô phục vụ, lạng quanh ngó nghiêng hết thảy các thứ nằm khơi khơi cho đến khi quản lý biết tỏng bọn tôi và yêu cầu cả lũ đi chỗ khác. Nhưng chậm mất rồi; thằng Dally bước ra cùng hai bao thuốc lá Kool nhét dưới áo khoác.
Rồi bọn tôi băng qua đường, đi xuôi xuống Sutton một chút để đến The Dingo. Trong thị trấn có rất nhiều rạp chiếu phim phục vụ khách ngồi trong ô tô - tụi Soc thì đến The Way Out and Rusty, còn tụi Mỡ thì đến The Dingo and Jay. The Dingo là một chỗ lui tới khá thô lỗ; ở đấy lúc nào cũng đang có đánh đấm và có lần một đứa con gái đã bị ăn đạn. Bọn tôi đi quanh trò chuyện với hết thảy những thằng Mỡ và du côn mình quen, thò đầu vào cửa sổ xe hay nhảy phóc vào ghế sau, lượm tin xem đứa nào bỏ nhà đi, đứa nào ngồi tù, đứa nào đi với đứa nào, đứa nào hạ được đứa nào, đứa nào xoáy cái gì bao giờ, và tại sao. Bọn tôi biết chuyện về mọi đứa ở đó. Lúc bọn tôi đang ở đấy thì có một trận choảng nhau ra trò giữa một gã Mỡ hai mươi ba tuổi bự con và một thằng đi nhờ xe người Mexico. Cả lũ bỏ đi khi mấy con dao bấm bung ra, vì cớm sẽ tới ngay thôi, và chẳng đứa nào đầu óc tỉnh táo lại muốn lảng vảng quanh đó khi cớm ló mặt.
Bọn tôi băng qua Sutton, đi đường tắt vòng ra sau lưng Spencer’s Special, sở giao dịch hối phiếu, rồi rượt hai thằng nhãi trung học chạy vòng vòng khắp sân ít phút; đến lúc đó thì trời đã đủ tối để lẻn qua hàng rào sau rạp Nightly Double. Đó là rạp lớn nhất thị trấn, chiếu hai phim mỗi đêm, cuối tuần thì bốn phim - có thể nói, đến Nightly Double là đi khắp nơi trong thị trấn.
Bọn tôi đứa nào cũng có xu để vào xem - chỉ mất có hai mươi lăm xu nếu ta không ngồi trong xe - nhưng thằng Dally chúa ghét làm gì hợp pháp. Nó muốn tỏ ra là mình đếch cần biết có luật hay không. Nó đi khắp nơi và cố phạm pháp. Bọn tôi đi tới mấy dãy ghế đằng trước quầy giải khát mà ngồi. Ở đó chẳng có ai ngoài hai đứa con gái đang ngồi ở phía đằng trước. Thằng Dally lãnh đạm nhìn tụi nó, bước xuống lối đi rồi ngồi ngay cạnh chúng. Tôi có cái cảm giác nôn nao là thằng Dally sắp sửa giở trò như mọi khi rồi, và tôi nghĩ đúng. Nó lên tiếng, to đủ cho hai đứa con gái nghe thấy. Nó mới mở miệng ra đã gớm rồi càng lúc càng khiếp hơn. Dallas có thể nói tục kinh hồn nếu muốn và tôi đoán lúc đó nó muốn thế. Tôi cảm thấy hai tai mình nóng rần lên. Nếu là Ba Láp, Steve hay ngay cả anh Soda thì có lẽ đã nhập bọn với nó ngay chỉ để xem mình có làm cho mấy đứa con gái bối rối được không rồi, nhưng tôi thì chẳng khoái cái kiểu trò vui đó. Tôi ngồi đó, chết trân chẳng biết nói gì, còn Johnny thì vội bỏ đi mua Coca.
Chắc tôi đã không thấy khó xử vậy nếu tụi nó là con gái Mỡ - không chừng tôi còn tiếp tay ông bạn Dallas nữa. Nhưng hai đứa con gái đó không thuộc tầng lớp bọn tôi. Chúng là hai đứa con gái tuyệt cú mèo - ăn mặc chải chuốt và quả là xinh. Tụi nó đâu chừng mười sáu mười bảy tuổi. Một đứa có mái tóc đen ngắn, còn đứa kia tóc dài hoe đỏ. Con tóc đỏ đang nổi khùng lên, mà cũng có thể là sợ. Nó ngồi thẳng người lên và nhai kẹo gum choèn choẹt. Con kia thì giả như không nghe thấy thằng Dally. Thằng Dally trở nên hết kiên nhẫn. Nó gác hai bàn chân lên lưng ghế của con tóc đỏ, nháy mắt với tôi một cái, rồi tự phá kỷ lục của mình bằng một cái gì đó tục tĩu hơn nữa. Con bé xoay lại và điềm tĩnh nhìn nó chằm chằm.
“Bỏ chân ra khỏi ghế tôi và ngậm cái mồm lại.”
Bồ ơi, con nhỏ xinh quá. Tôi đã thấy nó rồi; nó là một cổ động viên ở trường bọn tôi. Tôi vẫn luôn nghĩ nó phách lối.
Dally chỉ nhìn con bé và cứ để nguyên hai chân ở đó. “Ai khiến được anh nào?”
Đứa con gái kia quay lại nhìn bọn tôi. “Đó là thằng Mỡ thỉnh thoảng làm nài ngựa cho Slash J đó,” nó nói, cứ như thể bọn tôi không nghe được nó vậy.
Tôi đã nghe cái giọng điệu đó cả triệu lần rồi: “Mỡ... Mỡ... Mỡ.” Ồ, phải, tôi đã nghe thấy cái giọng điệu đó nhiều lần lắm rồi. Tụi nó làm gì ở rạp chiếu phim ngoài trời mà không có xe? tôi nghĩ, rồi Dallas nói, “Anh biết hai đứa em đấy. Anh đã thấy hai em ở mấy chỗ đua rodeo.”
“Thật xấu hổ là anh cưỡi ngựa không giỏi được phân nửa như anh nói,” con tóc đỏ điềm tĩnh nói và quay lưng lại.
Chuyện đó chẳng làm thằng Dallas thấy phiền tí nào. “Hai em hay trình diễn ngựa, hả?(4)”
“Tốt hơn là để bọn tôi yên đi,” tóc đỏ nói giọng đay nghiến, “không tôi kêu cảnh sát đó.”
“Úi chà chà,” - Dally trông có vẻ chán - “em làm anh sợ quá đi mất. Hôm nào đó em phải xem hồ sơ của anh mới được, cưng à.” Nó nhe răng cười tinh quái. “Đoán xem anh từng dính vào những gì nào?”
“Làm ơn để bọn tôi yên,” con bé nói. “Sao anh không tử tế được một chút?”
Dally nhăn răng cười xỏ lá. “Anh chả khi nào tử tế cả. Muốn uống Coca không?”
Đến đó thì con bé nổi khùng lên. “Có chết đói chết khát giữa sa mạc thì tôi cũng chẳng uống đâu. Biến đi, đồ du côn!”
Thằng Dally nhún vai rồi thong thả bỏ đi.
Đứa con gái nhìn tôi. Tôi có hơi sợ nó. Tôi có phần sợ hết thảy con gái đẹp, nhất lại là con gái Soc. “Cậu có định bắt đầu với bọn tôi không đó?”
Tôi lắc đầu, trố mắt. “Không.”
Chợt nó mỉm cười. Trời ơi, nó xinh quá. “Cậu trông không có vẻ như loại đó. Cậu tên gì?”
Tôi ước gì nó đã không hỏi tôi câu đó. Tôi ghét lần đầu tiên phải xưng danh mình ra với mọi người. “Ponyboy Curtis.”
Rồi tôi chờ được nghe những câu như “Cậu đùa à!” hay “Đó là tên thật của cậu á?” hoặc một trong những câu nhận xét khác tôi vẫn thường nghe. Ponyboy là tên thật của tôi và cá nhân mà nói thì tôi thích cái tên đó.
Con tóc đỏ chỉ mỉm cười. “Đó là một cái tên độc đáo và đáng yêu.”
“Bố tui là người độc đáo mà,” tôi nói. “Tui có ông anh tên Sodapop, tên ấy được ghi trong giấy khai sinh của ảnh đó.”
“Tên tui là Sherri, nhưng người ta gọi là Cherry vì mái tóc. Cherry Valance.”
“Tui biết,” tôi nói. “Cô là một cổ động viên. Ta học một trường mà.”
“Cậu coi bộ chưa đến tuổi học trung học,” con tóc đen nói.
“Đúng vậy. Tui được nâng một lớp ở cấp tiểu học.”
Cherry nhìn tôi. “Một cậu nhóc thông minh, dễ thương như cậu mà sao lại đi lông bông với thứ rác rưởi như thế?”
Tôi như chết trân. “Tui là một thằng Mỡ, cũng như Dally vậy. Nó là bồ ruột của tui.”
“Tui xin lỗi, Ponyboy,” Cherry dịu dàng. Rồi nó nói nhanh, “Anh Sodapop của cậu ấy, phải ảnh làm việc ở trạm xăng không? Một trạm DX thì phải?”
“Phải.”
“Trời, anh cậu là một con búp bê. Lẽ ra tui phải đoán ra hai người là anh em rồi chứ - hai người trông giống nhau như tạc.”
Tôi hãnh diện cười toe toét - tôi không nghĩ mình giống anh Soda xíu xiu nào, nhưng đâu phải ngày nào tôi cũng được nghe tụi Soc nói tụi nó nghĩ anh tôi là một con búp bê.
“Phải ảnh từng đua rodeo không? Cưỡi ngựa chưa thuần?”
“Phải. Nhưng bố tui bắt ảnh phải thôi sau lần ảnh bị rách dây chằng. Bọn tui vẫn còn lui tới mấy cuộc đua rodeo. Tui đã thấy hai người bọn cậu trình diễn ngựa rồi. Cừ lắm.”
“Cám ơn,” Cherry nói, còn đứa bên cạnh, tên Marcia, thì hỏi, “Sao ở trường tụi tui không thấy anh trai cậu? Ảnh đâu đã quá mười sáu hay mười bảy đâu, đúng không?”
Tôi thầm nhăn nhó. Tôi đã nói với bạn là tôi không chịu nổi khi Soda thôi học mà. “Ảnh bỏ học rồi,” tôi nói gay gắt. “Bỏ học” làm tôi liên tưởng đến một thằng du côn đần độn nghèo khổ lang thang ngoài phố đập bể đèn đường - cái đó chẳng đúng với ông anh vô tư lự của tôi chút nào cả. Nó hết sức hợp với Dally, nhưng ta khó mà nói thế về anh Soda.
Johnny trở lại ngồi xuống cạnh tôi. Nó đưa mắt tìm Dally, rồi cũng e thẹn lí nhí được một chữ “chào” với hai đứa con gái rồi cố xem phim. Nhưng nó cứ lúng ta lúng túng. Johnny luôn bối rối mỗi khi có người lạ. Cherry nhìn nó, săm soi nó như đã săm soi tôi. Rồi nó mỉm cười dịu dàng, và tôi biết nó đã đánh giá Johnny đúng.
Dally sải bước tới, tay ôm đầy Coca. Nó đưa cho mỗi đứa con gái một chai rồi ngồi xuống cạnh con Cherry. “Cái này ắt sẽ làm em hạ hỏa được đây.”
Con bé nhìn nó ngờ vực; và rồi nó hắt chai Coca của mình vào mặt Dally. “Cái đó ắt sẽ làm ông tỉnh táo lại, Mỡ ạ. Cứ rửa cái mồm rồi học cách ăn nói xử sự cho đàng hoàng rồi thì không chừng cả tôi cũng hạ hỏa được.”
Dally đưa tay áo lên quẹt Coca trên mặt và mỉm cười nham hiểm. Nếu tôi là con Cherry thì tôi đã biến ngay khỏi đó rồi. Tôi biết cái cười đó.
“Nảy lửa, hả? À, anh thích bọn họ vậy đó.” Nó toan choàng tay quanh con bé, nhưng thằng Johnny chồm tới ngăn nó lại.
“Để cô ấy yên đi, Dally.”
“Hả?” Dally chưng hửng. Nó trừng trừng nhìn thằng Johnny ngờ vực. Johnny vốn không xua nổi một con ngỗng kia mà. Johnny nuốt nước bọt và có hơi tái mặt, nhưng nó cất tiếng, “Mày nghe tao nói rồi đó. Để nó yên đi.”
Dallas quắc mắt một lát. Nếu đó mà là tôi, Ba Láp, Soda hay Steve, hoặc bất cứ ai mà không phải Johnny thì thằng Dally đã đánh lăn quay ra chẳng chút do dự rồi. Chỉ là không ai được phép bảo Dally Winston phải làm gì. Có lần, trong một cửa hiệu bán đồ rẻ tiền, một thằng ở quầy kẹo bảo nó xê ra một bên. Dally quay lại và tẩn thằng cha đến gãy mất một cái răng. Ấy là chẳng quen biết gì đấy nhé. Nhưng Johnny là cục cưng của băng, và đơn giản là Dally chẳng thể đánh nó. Nó cũng là cục cưng của Dally nữa. Dally đứng lên và hậm hực bỏ đi, hai nắm tay đút túi quần, mặt mày cau có. Nó không quay lại.
Cherry thở dài nhẹ nhõm. “Cám ơn. Hắn làm tui sợ muốn chết.”
Johnny cũng ráng được một cái cười toe toét thán phục. “Thật không ngờ cậu lại ghê như vậy đấy. Chưa ai nói với Dally kiểu đó cả.”
Con bé mỉm cười. “Theo như tui thấy thì cậu mới thế chứ.”
Tai thằng Johnny đỏ lựng lên. Tôi vẫn còn đang trố mắt ra mà nhìn nó. Nó phải có gan hùm lắm mới dám mở miệng nói câu vừa rồi với Dally - Johnny tôn sùng cả mặt đất mà Dallas bước qua, và tôi chưa hề nghe Johnny cãi lại bất cứ ai, đừng nói chi người hùng của nó.
Marcia nhăn răng cười với bọn tôi. Con bé nhỏ hơn Cherry một chút. Nó xinh, nhưng Cherry Valance mới quả là một người đẹp. “Mấy cậu có thể lên ngồi trên đây với tụi tui. Mấy cậu có thể bảo vệ tụi tui.”
Johnny và tôi nhìn nhau. Nó bỗng cười toe, hai mày nhướng lên lặn mất tăm dưới mái tóc trước trán. Tụi mình cũng phải có cái gì đó mà kể với mấy đứa trong băng chứ! Hai mắt nó nói rõ như vậy. Bọn tôi đã làm quen được hai đứa con gái, lại là con gái thanh lịch nữa. Không phải một con Mỡ bình thường, Soc hẳn hoi cơ mà. Anh Soda chắc sẽ búng ngón tay cái chóc nếu tôi kể cho anh nghe.
“Được,” tôi nói hờ hững, “cũng được thôi.”
Tôi ngồi giữa hai đứa, còn Johnny ngồi kế con Cherry.
“Hai cậu bao nhiêu tuổi?” Marcia hỏi.
“Mười bốn,” tôi đáp.
“Mười sáu,” Johnny nói.
“Ngộ ghê,” Marcia nói, “tui tưởng đâu cả hai cậu...”
“Mười sáu,” Cherry nói hết câu cho nó.
Tôi thấy cảm kích. Thằng Johnny trông như mười bốn tuổi, nó biết thế và chuyện đó làm nó khổ sở ghê lắm.
Johnny cười toét. “Sao mấy cô lại không sợ bọn tui như sợ Dally?”
Cherry thở dài. “Hai cậu tử tế quá, đâu làm ai sợ được. Trước tiên, mấy cậu không hùa vào nói tục với Dally, rồi mấy cậu bảo hắn để tụi tui yên. Và khi tụi tui rủ mấy cậu ngồi đây cùng, mấy cậu không cư xử như thể đó là một lời mời qua đêm. Với lại, tui đã được nghe về Dallas Winston, và nó trông đúng là chai đá như thế nhưng lì lợm thì gấp đôi. Hai cậu thì không có vẻ xấu xa.”
“Chắc rồi,” tôi nói dửng dưng, “tụi tui còn trẻ và ngây thơ.”
“Không đâu,” Cherry nói chậm rãi, nhìn tôi đăm đăm, “không ngây thơ. Mấy cậu đã nhìn thấy quá nhiều thứ nên không thể nào còn ngây thơ được nữa. Chỉ là không... tục tĩu.”
“Dally được lắm đó,” Johnny bênh vực, còn tôi gật đầu. Ta về phe bồ ruột của mình, bất luận chúng làm gì. Khi ta là một băng, ta phải bênh các thành viên. Nếu ta không bênh tụi nó, gắn bó với nhau như anh em, thì đó sẽ không còn là một băng nữa. Mà sẽ là một bầy. Một bầy hằm hè, nghi kỵ, hục hặc vì những chuyện không đâu, như tụi Soc trong mấy câu lạc bộ thân hữu, như mấy băng đảng đường phố ở New York hay như sói trong rừng. “Nó dữ tợn vậy nhưng là một thằng bạn được đấy.”
“Nó sẽ để mấy cô yên nếu nó quen mấy cô,” tôi nói, và đó là sự thật. Khi con em họ của thằng Steve từ Kansas xuống chơi, thằng Dally đã tử tế với con bé và ý tứ trong chuyện chửi thề. Cả bọn tôi đều thế cả khi có mặt mấy đứa con gái tử tế kiểu như chị em họ hàng xa. Tôi không biết giải thích chuyện đó thế nào - bọn tôi cố tử tế với bọn con gái thỉnh thoảng vẫn gặp, như em họ hay bọn con gái trong lớp; nhưng bọn tôi vẫn ngó nghiêng một đứa con gái đẹp đi qua nơi góc phố và rồi văng đủ kiểu thối về nó. Đừng hỏi tôi tại sao. Tôi chịu không biết được.
“Ôi,” Marcia nói dứt khoát. “Tui mừng là nó không quen tụi tui.”
“Tui có phần thán phục nó,” Cherry nói khẽ, nên chỉ mình tôi nghe thấy, rồi bọn tôi ngồi yên xem phim.
Ồ, phải rồi, bọn tôi đã biết ra tại sao tụi nó không có xe. Tụi nó đi cùng bạn trai, nhưng đã bỏ rơi mấy thằng đó khi biết là chúng có mang theo rượu. Tụi con trai nổi khùng lên và bỏ đi rồi.
“Tụi nó có giận tui cũng chả quan tâm.” Cherry nghe có vẻ bực. “Tui không nghĩ vui chơi là ngồi trong rạp mà xem người ta say xỉn đâu.”
Theo như con bé thì ta có thể nói quan niệm của nó về một thời gian vui chơi thoải mái chắc là tao nhã và tốn kém lắm. Dù sao thì tụi nó cũng đã quyết định ở lại xem phim. Đó là một trong mấy tập phim tiệc bãi biển, chẳng có cốt truyện và hành động, tuy nhiên bù lại cũng có một lô con gái mặc bikini cùng mấy bản nhạc du dương, nên cũng tạm được. Cả bốn đứa tôi đang im lặng ngồi đó thì bỗng đâu một bàn tay chắc nịch đặt xuống vai thằng Johnny và một bàn tay khác đặt xuống vai tôi rồi một giọng trầm trầm nói, “Coi nào, mấy thằng Mỡ, tụi bay tới số rồi.”
Tôi suýt giật nẩy mình. Giống như có ai đó từ sau cửa nhảy xổ ra “Hù!” vào mặt vậy.
Tôi lấm lét ngoái nhìn lui, hóa ra đó là thằng Ba Láp, đang cười toác mang tai. “Trời đất, Ba Láp, làm bọn tao sợ muốn chết!” Nó giỏi giả giọng và nghe hệt như một thằng Soc đang hầm hè. Rồi tôi nhìn qua Johnny. Mắt nó nhắm tít còn người thì trắng bệch ra như thây ma. Hơi thở nó khò khè đứt quãng. Thằng Ba Láp biết là không nên hù Johnny kiểu đó. Tôi nghĩ chắc nó quên. Nó khá là lễnh lãng. Johnny mở mắt ra và nói yếu ớt, “Ê, Ba Láp.”
Ba Láp vò đầu bứt tóc, “Xin lỗi nghen, nhóc,” nó nói, “tao quên.”
Nó trèo qua ghế và ngồi phịch xuống cạnh con Marcia. “Ai đây ta, mấy bà dì của tụi bay hả?”
“Bà cố,” Cherry nói trơn lu.
Tôi chịu không biết thằng Ba Láp có say không nữa. Tuồng như khó mà nói gì về nó - đôi lúc nó cư xử như say xỉn ngay cả khi tỉnh táo. Nó nhướng một bên mày lên còn bên mày kia thì chạy xuống, đúng kiểu mỗi khi gặp chuyện làm nó khó xử, hay phải bận tâm, hoặc khi nó muốn nói một cái gì đó thật hay ho. “Chết tiệt, cô đây chí ít cũng chín mươi sáu rồi ấy nhỉ?”
“Hơn ấy chứ,” Marcia tươi mươi.
Ba Láp tròn mắt nhìn nó thán phục. “Anh em ơi, cô sắc sảo đó. Hai thằng Mỡ du côn như Pony và Johnny đây bắt bồ được với hai cô ở đâu thế không biết?”
“Tụi tui làm quen hai cậu ấy thì đúng hơn,” Marcia nói. “Tụi tui thật ra là dân buôn nô lệ Ả Rập, lại đang tính chuyện tóm các cậu ấy rồi đưa lên tàu làm phục vụ đây. Mỗi người đáng giá mười con lạc đà là ít.”
“Năm thôi,” Ba Láp không chịu. “Tui nghĩ tụi nó không biết nói tiếng Ả Rập đâu. Nói gì bằng tiếng Ả Rập đi, Johnnycake.”
“Ôi dào, thôi đi!” Johnny xen vào. “Thằng Dally đã quấy rầy mấy cổ và khi Dally đi rồi, hai người muốn tụi tao ngồi cùng để bảo vệ. Tránh mấy thằng Mỡ bông lơn như mày, chắc vậy.”
Ba Láp cười toét, vì Johnny không mấy khi trở nên xấc xược kiểu đó. Bọn tôi nghĩ mình cũng làm được gì đó khi khiến nó mở miệng đôi chút. Nhân tiện, bọn tôi chẳng hề gì khi bị một thằng Mỡ khác gọi là Mỡ. Vậy có phần vui.
“Nè, thế ông bạn Dally đâu rồi?”
“Nó đi kiếm chút sinh khí rồi - rượu, gái gú hoặc đấm đá gì đó. Tao mong là nó không bị tống giam lần nữa. Nó vừa mới ra mà.”
“Chắc nó sẽ đấm đá đó,” Ba Láp hớn hở nói. “Vì vậy mà tao đến đây. Ngài Timothy Shepard và đồng bọn đang truy tìm kẻ nào đó đã hết sức tử tế rạch lốp xe của họ, và vì ngài Curly Shepard đã bắt quả tang ông Dallas khi đang làm chuyện đó... à... Dally có mang theo dao không?”
“Theo tao biết thì không,” tôi nói. “Tao nghĩ nó cầm theo một khúc gậy, nó mới làm gãy con dao của nó hồi sáng rồi.”
“Tốt. Thằng Tim sẽ chơi đẹp nếu thằng Dally không gí dao vào nó. Dally không nên có bất kỳ rắc rối nào.”
Cherry và Marcia đang tròn xoe mắt nhìn bọn tôi. “Mấy cậu không tin vào chơi dữ hay gì cả, phải không?”
“Đánh đúng luật thì đâu có dữ,” thằng Ba Láp nói. “Dao không dữ. Dây xích, súng lục, gậy bi-a và ẩu đả đều vậy. Đánh tay không cũng không dữ. Nó giúp giải tỏa hay hơn bất cứ gì. Chẳng có gì sai quấy khi vung vài quả đấm. Tụi Soc mới dữ dằn. Chúng kéo bè đánh một hay hai đứa, hay chúng choảng nhau với mấy câu lạc bộ thân hữu của mình. Tụi Mỡ bọn tui thường gắn bó với nhau, nhưng bọn tui có đánh nhau chăng nữa thì đó cũng là đấu tay đôi đúng luật. Còn thằng Dally thì bị sao cũng đáng, vì rạch lốp xe thì đâu phải chuyện chơi, ta phải làm việc mới có tiền mua lốp cơ mà. Nó lại còn để bị bắt quả tang nữa, đó là tại nó. Một luật của bọn tui, ngoài ‘gắn bó với nhau’, là ‘đừng để bị tóm’. Nó có thể bị đòn nhừ tử, cũng có thể không. Đằng nào thì cũng sẽ không có cuộc thanh toán đẫm máu nào giữa băng bọn tui với băng thằng Shepard. Nếu bọn tui cần đến tụi nó thì ngày mai tụi nó sẽ có mặt. Thằng Tim mà có đập bể đầu thằng Dally, rồi mai lại kêu tụi tui yểm trợ trong một trận ẩu đả, tụi tui cũng sẽ tới. Dally đã được một quả. Nó đã bị tóm. Nó đã đền nợ rồi. Chẳng việc gì phải lo.”
“Phải đấy, anh bạn,” Cherry châm biếm, “hết sức đơn giản.”
“Chắc rồi,” Marcia nói, dửng dưng. “Nó mà có bị giết hay gì ấy thì mấy cậu chỉ việc chôn nó thôi. Chẳng việc gì phải lo.”
“Em hiểu được đó, cưng.” Ba Láp cười toác mang tai và châm điếu thuốc. “Ai muốn hút không?”
Tôi nhìn thằng Ba Láp thán phục. Nó nói thiệt là hay quá. Có thể nó vẫn còn là một học sinh trung học mười tám tuổi rưỡi, và có thể tóc mai của nó quá dài, và có thể nó quả là hay say sưa, nhưng nó rõ là hiểu chuyện.
Cherry và Marcia lắc đầu từ chối lời mời thuốc lá của Ba Láp, nhưng Johnny và tôi với lấy một điếu. Da dẻ Johnny đã hồng hào trở lại, hơi thở cũng trở nên điều hòa, nhưng bàn tay nó vẫn còn run run. Một điếu thuốc sẽ làm nó trấn tĩnh lại.
“Ponyboy, cậu đi mua chút bắp rang với tui không?” Cherry hỏi.
Tôi nhỏm dậy. “Được. Mọi người muốn ăn không?”
“Tui,” Marcia nói. Nó đang uống nốt lon Coca mà thằng Dally mời. Lúc đó tôi mới nhận ra là Marcia và Cherry không giống nhau. Cherry đã nói nó sẽ không uống Coca của Dally dù cho nó có chết đói chết khát, và nó không nói chơi. Đó là vấn đề nguyên tắc. Nhưng Marcia thì lại thấy chẳng lý gì lại bỏ uổng một lon Coca ngon lành, miễn phí.
“Tao nữa,” Ba Láp nói. Nó búng cho tôi một đồng năm mươi xu. “Mua cho cả Johnny nữa. Tao bao,” nó nói thêm khi Johnny toan thò tay vào túi quần jean.
Bọn tôi đến quầy giải khát và, như mọi lần, ở đó có một hàng dài rồng rắn, nên bọn tôi phải chờ. Rất nhiều đứa quay lại nhìn bọn tôi - ta chẳng mấy khi được thấy một nhóc Mỡ cùng một hoạt náo viên Soc đâu. Cherry dường như chẳng để ý.
“Bạn cậu - cậu có tóc mai ấy - nó được chứ?”
“Nó chẳng dữ tợn như Dallas, nếu ý cậu là vậy. Nó được lắm.”
Con bé mỉm cười và hai mắt nó chứng tỏ đầu nó đang nghĩ đến cái gì khác. “Johnny... lúc trước nó đã bị hại thê thảm lắm, phải không?” Nó giống một câu khẳng định hơn là câu hỏi. “Bị thương và sợ hãi.”
“Là bọn Soc đó,” tôi nói lo lắng, vì có rất nhiều thằng Soc đang lảng vảng ở đó và vài thằng đang nhìn tôi cái nhìn là lạ, như thể tôi chẳng nên đi cùng Cherry hay đại loại thế. Mà tôi cũng không thích nhắc đến chuyện đó - tôi muốn nói chuyện Johnny bị đánh bầm dập ấy. Nhưng tôi đã bắt đầu, nói có hơi nhanh hơn bình thường vì tôi cũng không thích nghĩ đến chuyện đó.
Chuyện đó là gần bốn tháng trước. Tôi cuốc bộ xuống trạm DX để kiếm một chai nước ngọt và thăm Steve và Soda, vì họ bao giờ cũng mua cho tôi vài chai và để tôi phụ lo xe. Tôi không thích ghé những ngày cuối tuần vì lúc này dưới đó thường có cả đám con gái tán tỉnh Soda - đủ hạng, kể cả tụi Soc. Tôi vẫn chưa để ý nhiều đến con gái. Soda nói rồi tôi sẽ đủ lớn cho chuyện đó. Anh thì đã lớn rồi.
Hôm ấy là một ngày xuân ấm áp, mặt trời tỏa sáng rực rỡ, nhưng trời trở lạnh và tối khi chúng tôi đi về nhà. Bọn tôi đi bộ vì đã để xe của Steve lại trạm xăng. Ở góc khu nhà của nhóm có một cái sân rộng ngoài trời, nơi cả lũ vẫn chơi bóng và la cà, và thường là một nơi để ẩu đả và đánh tay không. Khi bọn tôi đi ngang qua đó, đá lăn những hòn cuội dọc đường và uống nốt chai Pepsi của mình thì Steve nhận ra có cái gì đó nằm dưới đất. Steve nhặt lên. Đó là cái áo khoác jean xanh của Johnny - cái áo khoác độc nhất nó có.
“Coi bộ thằng Johnny bỏ quên áo khoác rồi,” Steve nói, liệng cái áo lên vai để đem về nhà Johnny. Đột nhiên nó dừng lại và nhìn cái áo kỹ hơn. Có một vệt màu nâu đỏ trên cổ áo. Nó nhìn xuống đất. Có thêm mấy vệt nữa trên cỏ. Nó ngẩng lên và nhìn qua bên kia sân với một vẻ kinh hoàng trên mặt. Tôi nghĩ cả ba đứa tôi đều cùng lúc nghe thấy một tiếng rên ư ử và thấy cái đống đen thui bất động bên kia lô đất. Soda chạy tới bên nó trước. Johnny nằm sấp trên đất. Soda nhẹ nhàng lật nó lên, còn tôi thì suýt nôn. Ai đó đã đánh nó thậm tệ.
Bọn tôi đã quen thấy Johnny bị đòn - ông già đánh đập nó liên miên, và dù chuyện đó khiến bọn tôi điên tiết lên, cả bọn cũng chẳng làm gì được. Nhưng mấy trận đòn đó chẳng giống chút nào với lần này. Mặt Johnny bị rạch đầy, bầm tím và sưng húp, ngoài ra còn có một vết rạch toang hoác từ thái dương xuống gò má. Chắc nó sẽ mang vết thẹo đó suốt đời mất. Cái sơ mi trắng của nó lấm tấm máu. Tôi chỉ đứng đó, run lẩy bẩy vì ớn lạnh. Tôi nghĩ nó chắc chết quá; rõ ràng chẳng ai bị đánh thế này mà sống được. Steve nhắm mắt một lát và nghẹn một tiếng rên khi quỳ sụp xuống cạnh Soda.
Chẳng hiểu sao băng bọn tôi đã cảm thấy được chuyện xảy ra. Ba Láp không biết từ đâu đã ở đó cạnh tôi, và một lần này thôi điệu cười nhăn nhở khôi hài của nó không còn nữa, đôi mắt xám lung linh của nó trở nên dữ dội. Từ hiên nhà Darry đã nhìn thấy và chạy về phía bọn tôi, dừng khựng lại. Cả Dally cũng ở đó, lầm bầm chửi thề, rồi quay đi với vẻ buồn nôn trên mặt. Tôi lờ mờ cảm thấy khó hiểu. Ở khu Tây New York Dally đã nhìn thấy người ta bị giết ngoài đường. Sao giờ đây nó lại trông buồn nôn?
“Johnny ơi?” Soda nâng nó lên và ôm nó vào vai mình. Anh lay nhẹ thân hình mềm oặt. “Nè, Johnnycake.”
Johnny không mở mắt, nhưng một câu hỏi khẽ thốt ra. “Soda?”
“Ừ, tao đây,” Sodapop nói. “Đừng nói. Mày sẽ không sao đâu.”
“Bọn chúng có cả bầy,” Johnny cứ nói, nuốt nước bọt, mặc kệ lời anh Soda. “Một chiếc Mustang xanh đầy... tao sợ quá...” Nó cố chửi thề, nhưng đột nhiên bật khóc, cố tự chủ, rồi lại càng nức nở hơn vì không thể. Tôi đã thấy Johnny bị ông già nó quất bằng cây gỗ dày to mà chưa bao giờ có một tiếng thút thít. Nên giờ thấy nó suy sụp như vậy, tôi càng đau lòng hơn. Soda chỉ ôm nó và hất ngược mớ tóc che mắt Johnny ra sau. “Ổn rồi, Johnnycake, chúng đi rồi. Ổn rồi.”
Cuối cùng, xen giữa những tiếng sụt sùi, Johnny cũng hổn hển kể lại câu chuyện của mình. Nó đang kiếm trái bóng của bọn tôi để tập chơi thì một chiếc Mustang xanh dừng lại cạnh lô đất. Trong xe có bốn thằng Soc. Chúng tóm nó và một thằng trong bọn có đeo nhiều nhẫn trên tay - đó là cái đã rạch Johnny thê thảm như vậy. Chúng không chỉ đánh nó đến thừa sống thiếu chết - nó chịu được chuyện đó. Chúng đã làm nó sợ. Chúng đã hăm dọa nó bằng hết thảy những gì có trên đời này. Dù sao Johnny cũng là đứa hay bị căng thẳng, suy nhược thần kinh vì bị đánh tơi bời mỗi lần nó về nhà và vì nghe bố mẹ cãi cọ suốt. Sống trong hoàn cảnh như vậy có thể biến bất kỳ ai trở nên nổi loạn và cay đắng; chính điều đó giết chết Johnny. Nó chưa hề là thằng hèn. Nó là một thằng cừ trong mọi trận ẩu đả. Nó bênh vực băng và giỏi giữ mồm giữ miệng khi có cớm. Nhưng sau cái đêm bị đánh ấy, Johnny hay bồn chồn hoảng hốt hơn bao giờ hết. Tôi không nghĩ nó sẽ vượt qua được chuyện đó. Sau đó Johnny không bao giờ đi một mình. Và Johnny, đứa tuân thủ pháp luật nhất trong bọn tôi, giờ đây giắt sau túi quần một con dao bấm dài một tấc rưỡi. Nó cũng sẽ dùng đến con dao, nếu có bị chặn đánh lần nữa. Tụi nó đã làm nó sợ tới mức đó. Nó ắt sẽ xử đứa tấn công nó lần tới. Sẽ không còn đứa nào đánh nó như thế nữa. Không đâu, trừ phi bọn chúng bước qua xác nó...
Tôi gần như quên khuấy là Cherry đang nghe mình. Nhưng khi tôi sực tỉnh và nhìn nó, tôi giật mình khi thấy nó xanh như tàu lá.
“Không phải Soc nào cũng thế đâu,” nó nói. “Cậu phải tin tui, Ponyboy à. Không phải hết thảy bọn tui đều vậy cả.”
“Dĩ nhiên,” tôi nói.
“Như vậy thì chẳng khác nào nói hết thảy tụi Mỡ mấy người đều như Dallas Winston. Tui dám chắc là nó cũng có hành hung vài người rồi.”
Tôi ngẫm nghĩ điều này. Cái đó đúng. Dally đã hành hung người. Nó đã kể cho bọn tôi nghe những chuyện trấn lột ở New York làm tôi dựng cả tóc gáy. Nhưng không phải tất cả bọn tôi đều tệ đến thế.
Cherry không còn trông khổ sở nữa, chỉ buồn buồn. “Tui cá là cậu nghĩ dân Soc muốn gì được đó. Bọn trẻ nhà giàu, bọn Soc khu Tây. Để tui nói cậu nghe cái này, Ponyboy, và có thể làm cậu ngạc nhiên đấy. Bọn tui có những vấn đề mà cậu còn chưa hề nghe đến nữa kìa. Cậu muốn nghe đôi chút không?” Nó nhìn thẳng vào mắt tôi. “Ở đâu thì mọi chuyện cũng đều nặng nề cả.”
“Tui tin cậu,” tôi nói. “Bọn mình phải mang bắp rang trở ra đó thôi kẻo thằng Ba Láp lại tưởng tui ôm tiền của nó mà chạy mất.”
Bọn tôi trở lui và lại xem cho hết phim. Marcia và Ba Láp đang hết sức tâm đầu ý hợp. Cả hai đều có cái khiếu hài lễnh lãng giống nhau. Nhưng Cherry, Johnny và tôi chỉ ngồi đó, xem phim và không nói gì. Tôi thôi không lo nghĩ đủ chuyện mà nghĩ thật dễ chịu làm sao khi ngồi với một đứa con gái mà không phải nghe nó văng tục hay phải lấy dùi cui đánh đuổi nó đi. Tôi biết thằng Johnny cũng thích như vậy. Nó chẳng chuyện trò với con gái mấy. Có lần, khi Dallas đang nằm trong trường cải huấn, con Sylvia bắt đầu đeo riết lấy Johnny và ngon ngọt với nó, cho tới khi Steve thộp cổ con bé mà bảo nó mà giở trò gì ra với Johnny thì đích thân Steve sẽ cho con nhỏ một trận nên thân. Rồi nó giảng cho Johnny một bài về đàn bà con gái và nào là một con nhỏ vụng trộm như con Sylvia có thể làm cho nó vướng vào rắc rối ra sao. Kết quả là, Johnny chẳng bao giờ trò chuyện gì mấy với bọn con gái, nhưng đó là do nó sợ thằng Steve hay vì nó nhút nhát thì tôi chịu không biết được.
Tôi cũng đã được thằng Ba Láp lên lớp y như vậy sau khi bọn tôi làm quen ít đứa con gái dưới phố một ngày nọ. Tôi thấy chuyện đó thật ngộ, vì con gái là một đề tài mà đến anh Darry cũng cho là tôi chịu suy nghĩ. Và chuyện đó quả là tếu, vì thằng Ba Láp đã nhướng một bên mày lên trong khi giảng đạo cho tôi, rồi nó kể cho tôi nghe mấy mẩu chuyện thiếu đường làm tôi bò lăn ra giữa nhà hay kiểu vậy. Nhưng nó nói về tụi con gái như Sylvia cũng như mấy đứa nó, Dally và mấy thằng kia làm quen ở rạp chiếu phim và dưới phố; nó chưa hề nói gì đến tụi con gái Soc. Nên tôi nghĩ ngồi đó với tụi nó thì cũng không sao. Dù là tụi nó cũng có những rắc rối riêng của mình. Tôi thực tình đã không thể nào hiểu nổi tụi Soc thì có thể lo nghĩ về cái gì được - điểm cao, xe hơi xịn, con gái đẹp, áo kẻ ô; xe Mustang và Corvair - trời ạ, tôi mà có những lo lắng như vậy thì tôi sẽ tự cho mình là may mắn.
Giờ thì tôi đã hiểu hơn rồi.
___________________________
Chú thích:
(4) Barrel race: cuộc đua tài thường dành cho nữ, trong đó người đua phải cưỡi ngựa chạy theo đường chữ chi quanh ba cái thùng trong thời gian nhanh nhất.