Số lần đọc/download: 491 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 04:21:31 +0700
Chương 2
Hướng Tiểu Dương nhìn khuôn mặt có chút quen thuộc trước mắt, nhất thời cảm thấy khó thở. Đặc biệt là đôi mắt đen sâu không lường được kia, dường như muốn hút nàng vào trong đó, khiến trái tim của nàng không nhịn được mà gia tăng nhịp đập.
Cái cảm giác này thật là khủng khiếp, Hướng Tiểu Dương cảm thấy vô cùng xa lạ. Nhưng nàng lại không có cách nào né tránh được cái nhìn chăm chú của hắn, giống như nàng nguyện ý vĩnh viễn chìm đắm trong đôi mắt đó.
Ông trời ơi! Đây là cảm giác quái quỷ gì vậy?
"Nàng muốn đào hôn à?" Hạ Hầu Diễm khẽ nhíu mày.
Hắn sớm đoán ra được nàng sẽ không ngoan ngoãn bước lên kiệu hoa. Nếu không phải tối nay trong lòng hắn có chút sốt ruột, rất muốn nhìn thấy phản ứng của nàng mà tới đây thì e rằng ngày mai hắn sẽ thành thân mà không có tân nương rồi!
Hướng Tiểu Dương miễn cưỡng khiến bản thân tỉnh táo trở lại, không muốn tim của mình đập nhanh như vậy nữa. Nhưng dường như hoàn toàn không có tác dụng, mà ngược lại khi nghe được giọng nói của hắn lại càng khiến trái tim của nàng đập mạnh mẽ hơn.
Giọng nói của nam nhân có chút lạnh lùng, cũng không dịu dàng, giữa ban đêm lại mang theo vẻ thâm trầm. Nhưng truyền vào trong tai nàng lại giống như một loại rượu nguyên chất, có mùi vị làm say lòng người khiến nàng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Mà nam nhân kia cũng không thể coi là tuấn mỹ, diện mạo quá cứng rắn, vẻ mặt cũng quá lạnh lẽo, ánh mắt của hắn nhìn nàng quá lợi hại, giống như một tòa băng sơn, nhìn qua cũng biết là không có ý tốt gì.
Từ khi sinh ra đến giờ nàng chỉ biết có một nam nhân như vậy mà thôi, đó chính là thiếu niên lạnh lùng nàng đã gặp khi mười tuổi. Mà theo dự đoán của nàng, khối băng đó có khi đã biến thành một núi băng rồi, sẽ không tan ra đâu.
Mà nàng sợ lạnh nên nàng thực sự không muốn gả cho hắn.
Theo lý mà nói, đáng lẽ bây giờ nàng phải thấy lạnh mới đúng. Nhưng nàng lại hoàn toàn không thấy lạnh, mà ngược lại còn cảm thấy rất nóng, toàn thân đều nóng. Thật là muốn nhào qua đó, một miếng xơi tái hắn!
Cái gì thế này? Người háo sắc của nhà nàng phải là lão Tứ chứ nhỉ? Nàng bị lây từ lão Tứ rồi à?
Cái cảm giác đó...... không ổn nha!
"Sao không nói gì? Đầu lưỡi bị mèo ăn mất rồi sao?"
Thấy nàng chỉ ngây ngốc nhìn hắn, Hạ Hầu Diễm nhíu mày, "Ta nhớ trước kia nàng nói nhiều lắm mà, sao bây giờ lại yên lặng như vậy?"
Bởi vì...... nàng bị dọa nha! Dọa tới mức...... không biết phải mở miệng nói cái gì, lại càng không biết phải phản ứng thế nào cho phải. Vì sao mới qua mười hai năm mà cảm giác của nàng lại thay đổi như vậy?
Lúc trước có chết cũng không chịu gả cho hắn, bây giờ...... hình như nàng không còn bài xích nữa rồi.
Sao lại như thế chứ? Nàng mà cũng có thể bị đánh bại bởi nam sắc á? Không những thế còn bại dưới sắc đẹp của nam nhân lạnh lùng như băng sơn này. Nhìn bộ dạng kia của hắn, có lẽ sẽ rất khó để hòa tan đây, nhất định tốn không ít công sức đâu.
Có nhất thiết phải như vậy không? Nàng rất lười, nàng không muốn vất vả thế đâu!
Nhưng...... khi nhìn hắn: càng lúc tâm của nàng rung động càng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức khiến nàng không có cách nào để kháng cự. Lần đầu tiên Hướng Tiểu Dương phát hiện ra có người còn mê hoặc hơn cả bạc trắng sáng bóng, có thể làm cho nàng động tâm.
"Xong rồi, nhất định là mình bị trúng tà rồi......" Hướng Tiểu Dương vỗ vỗ vào trán thì thào, thấy tình hình không ổn một chút nào cả.
"Cái gì?" Loáng thoáng nghe thấy nàng nói gì đó nhưng không rõ ràng lắm, Hạ Hầu Diễm cảm thấy so với bé gái trong trí nhớ của hắn, nàng hiện giờ còn kỳ quái hơn nhiều.
Nhưng diện mạo của nàng lại không thay đổi nhiều lắm, vẫn mang dáng vẻ thanh tú đó, đôi mắt vẫn như ngọc đen sáng ngời, giống như ngôi sao trên bầu trời lấp lánh xinh đẹp.
Bởi vậy mà chỉ cần liếc qua một cái hắn đã nhận ra nàng ngay lập tức.
"Ngươi không có việc gì chạy đến nhà ta là sao?" Ngẩng đầu lên, Hướng Tiểu Dương không hiểu sao lại cảm thấy không cam tâm nhìn về phía Hạ Hầu Diễm. Chết thật, vừa nhìn hắn, trái tim lại đập nhanh rồi.
Oa...... Nàng xong thật rồi.
"Nhìn nàng." Hắn trả lời đơn giản, tròng mắt đen vẫn chăm chú quan sát nàng, bỗng phát hiện ra mặt của nàng hình như đỏ hơn một chút.
"Hay thật, mười hai năm không nhìn thấy mặt của ngươi. Sao tự dưng bây giờ lại muốn tới nhìn ta?"
Hít sâu, hít sâu! Hướng Tiểu Dương ở trong lòng âm thầm khích lệ bản thân, muốn giảm bớt đi nhiệt độ ở trên mặt.
"Nàng nhận ra ta." Giọng điệu quen thuộc của nàng khiến Hạ Hầu Diễm khẽ nhếch khóe miệng, như hiện giờ mới đúng là Hướng Tiểu Dương trong trí nhớ của hắn.
Nghe được giọng nói của hắn có chút vui vẻ, Hướng Tiểu Dương nhíu mày, thấy khóe môi hắn khẽ cong lên. Nụ cười nhàn nhạt kia khiến nội tâm nàng nảy lên một cái thật mạnh. "Ngươi thấy vui vì ta nhận ra ngươi sao?" Nàng cũng nhẹ cười theo hắn.
Được rồi! Việc đã đến nước này, nàng chấp nhận!
Sự rung động kia đã giúp nàng đưa ra quyết định. Nàng muốn đánh tan băng lạnh trên người hắn, khiến hắn yêu nàng!
Chủ ý đã quyết, lòng của nàng cũng dần dần bình ổn trở lại. Hướng Tiểu Dương giương mắt tà mị nhìn hắn một cái, thi triển khinh công, nhẹ nhàng rơi xuống đứng trước người hắn.
Không ngờ nàng sẽ đến gần mình, Hạ Hầu Diễm ngẩn ra, còn chưa kịp lùi xuống đã thấy nàng bước tới áp sát. Thân hình nhỏ nhắn tiếp xúc với hắn thật gần, hương thơm nhàn nhạt phảng phất qua chóp mũi.
Đó là mùi thơm khiến hắn muốn ghét cũng không thể ghét nổi, người luôn luôn không thích tiếp xúc quá gần với người khác như hắn lần đầu tiên không cảm thấy bài xích, không hề muốn bước chân lùi lại đằng sau.
"Vậy ngươi cảm thấy vui vẻ khi nhìn thấy ta đã trưởng thành như thế này chứ?" Hướng Tiểu Dương nhìn hắn, ánh mắt trong suốt, khóe môi mang theo chút trêu chọc.
"Nàng......" Bây giờ nàng đang trêu đùa hắn sao?
"Hửm? Đầu lưỡi bị mèo ăn mất rồi à?" Hướng Tiểu Dương đem câu hỏi vừa rồi trả lại cho hắn, ngón tay nhẹ nhàng vờn quanh lồng ngực rắn chắc, phấn lưỡi khéo léo liếm nhẹ làn môi.
Dựa sát vào người hắn, ngửi thấy hơi thở hắn toát ra khiến lòng của nàng càng thêm hỗn loạn, thật muốn...... một miếng xơi tái hắn!
Hạ Hầu Diễm cầm tay của nàng, không khỏi nhíu mày."Nàng đang trêu đùa ta?" Thái độ của nàng làm hắn rất bất ngờ.
Hướng Tiểu Dương chớp mắt mấy cái, cười ngọt ngào. "Trêu đùa vị hôn phu của mình một chút cũng không phạm pháp chứ?" Nếu có thể, nàng đã nhào vào xử hắn ngay tại chỗ rồi.
Không được, nàng sợ sẽ dọa hắn chạy mất. Cứ phải từ từ, từng miếng từng miếng một mới được, như vậy sẽ càng ngon hơn.
"Không phải nàng định đào hôn sao?" Hắn liếc bọc quần áo sau lưng nàng một cái.
"Có à?" Nàng nghiêng đầu, trưng ra một khuôn mặt ngây thơ rất vô tội.
Mà đúng là thế thật, nhưng nàng không thừa nhận đâu. Hơn nữa bây giờ nàng tuyệt đối không muốn đào hôn, chỉ muốn gả cho hắn thôi.
Thấy nàng giả vờ vô tội, Hạ Hầu Diễm lại cảm thấy thực thú vị. "Nếu không đã hơn nửa đêm rồi, nàng khiến tất cả thị vệ bị hôn mê, còn mang theo bọc quần áo định đi đâu?"
Mắt đẹp khẽ chuyển, đôi môi cong lên vui vẻ, kiễng chân một chút, Hướng Tiểu Dương vòng hai tay quanh cổ của hắn, nhẹ nhàng nói: "Ý định của ta là muốn đi vào trong tâm của ngươi nha!"
Nói xong, phấn lưỡi vươn ra liếm nhẹ môi của hắn, nếm thử tư vị mới mẻ này.
"Nàng!" Hành động lớn mật của Hướng Tiểu Dương khiến hắn vô cùng kinh ngạc, đôi mắt đen trừng lớn nhìn nàng.
"Ừm...... mùi vị của ngươi không tệ, ta rất thích." Liếm liếm môi, Hướng Tiểu Dương hài lòng gật đầu. Ít nhất môi của băng sơn cũng rất ấm áp, lại còn mềm mại nữa, nàng rất thích.
Hạ Hầu Diễm mở to mắt, lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười.
Nàng ở trước mắt hắn giống như một tên háo sắc, mà hắn thì giống như con gái nhà lành đang bị trêu chọc, loại cảm giác này đúng là dở khóc dở cười.
Quả nhiên nàng vẫn như vậy, giống y như khi còn nhỏ, không hề sợ sự lạnh lùng của hắn một chút nào. Có lẽ cũng chính vì vậy mà hắn mới có ấn tượng với nàng sâu đậm đến thế.
"Hướng Tiểu Dương, ta bắt đầu mong chờ cuộc sống sau khi nàng trở thành thê tử của ta rồi." Hắn nghĩ thầm, thành thân với nàng, những ngày sau nhất định sẽ cực kỳ thú vị đây.
"Ta cũng rất mong đợi." Ha ha! Ngày mai nàng có thể quang minh chính đại ăn hắn nha.
"Cho nên......" Hạ Hầu Diễm cúi đầu xuống nhìn nàng, "Ngày mai ta có thể đón tân nương được rồi phải không?"
"Đương nhiên là có thể, ta chờ ngươi." Môi mỏng dụ người gần ngay trước mắt, hấp dẫn ánh mắt của nàng, không đợi hắn kịp có bất cứ phản ứng gì, Hướng Tiểu Dương lại dùng sức chặn môi hắn một lần nữa.
Lại trêu đùa hắn rồi!
Sáng sớm hôm sau, một tiếng gầm thét đến long trời lở đất vang vọng ở trong tiêu cục Chấn Thiên.
"Hướng Tiểu Dương ——"
Hướng Bá Thiên gấp gáp hùng hổ chạy tới tiểu viện của nhị nữ nhi, khuôn mặt già nua vì phẫn nộ mà đỏ phừng phừng.
Mới sáng sớm tinh mơ ông đã thấy tất cả thủ vệ đều té xỉu nằm trên mặt đất, ông đứng sững sờ trong khung cảnh hiu hắt đó một hồi.
Dùng đầu ngón chân cũng biết kẻ gây ra chuyện này là ai!
Thôi xong rồi! Hôm nay người ta tới đón dâu, nếu mà không thấy tân nương thì......
Hướng Bá Thiên không dám nghĩ tiếp, nhấc chân lên đạp bay cửa phòng của nữ nhi, "Hướng......" Lời vừa định thốt ra khỏi miệng thì nhất thời bị mắc nghẹn trong cổ họng.
Người mà ông cứ nghĩ là đã đào hôn thì giờ phút này đang an tĩnh ngồi trước gương đồng, vuốt vuốt mái tóc dài. Y phục của tân nương được xếp gọn gàng ở trên giường, mũ phượng trân châu cũng yên ổn nằm trên mặt bàn.
"Có chuyện gì sao? Phụ thân." Hướng Tiểu Dương từ từ quay đầu lại, nhíu mày nhìn Hướng Bá Thiên.
"À...... Con......" Không ngờ nữ nhi sẽ ở phòng trong, Hướng Bá Thiên đứng tại chỗ lắp ba lắp bắp không nói nên lời, vẻ mặt mờ mịt. "Phụ thân đến vì......"
"Vì nghĩ rằng con đã đào hôn?" Hướng Tiểu Dương khẽ nhếch khóe môi, biết rõ phụ thân đang nghĩ cái gì.
"Ha ha ha......" Hướng Bá Thiên gãi đầu cười khan mấy tiếng, "Ai bảo thủ vệ bên ngoài đều bị bất tỉnh, cho nên phụ thân mới......"
Mà cũng lạ nha! Nếu nữ nhi không đào hôn thì sao thủ vệ bên ngoài lại bất tỉnh hết vậy?
Mặc dù Hướng Bá Thiên cảm thấy rất kỳ quái, nhưng chỉ cần nữ nhi không đào hôn là tốt rồi. "Không có gì, không có gì. Con chuẩn bị cho tốt đi, hai canh giờ nữa người ta đưa kiệu hoa đến đón đấy."
Cười hề hề nói xong, Hướng Bá Thiên hết sức cao hứng rời khỏi phòng.
Aiz, cuối cùng nhị nữ nhi cũng gả được ra ngoài rồi, xúc động quá!
CHƯƠNG 2.2:
Thấy phụ thân vui vẻ rời đi, Hướng Tiểu Dương khẽ bĩu môi, không buồn để ý, quay đầu lại nhìn khuôn mặt của mình trong gương. Ngón tay không tự chủ lướt nhẹ trên làn môi.
Trên đó dường như còn lưu lại độ ấm của hắn.
Đêm qua, khi nàng trêu chọc hắn một lần nữa, cứ nghĩ rằng hắn sẽ vẫn ngoan ngoãn để mặc nàng trêu đùa. Ai ngờ hắn lại từ bị động chuyển thành chủ động, ngay khi nàng chạm vào môi của hắn, hắn lại vươn đầu lưỡi ra, uyển chuyển liếm lại môi của nàng.
Môi lưỡi quấn quýt thiêu đốt quấy phá tất cả các giác quan. Dường như hắn còn muốn lấy hết ngọt ngào trong cái miệng nhỏ nhắn của nàng, khiến nàng không còn ý thức mà mềm nhũn dựa vào trong lòng hắn, bật ra tiếng rên nhẹ thật xấu hổ.
Cho đến khi nàng không thở nổi nữa, hắn mới lưu luyến rời đi. Mà ngay cả hơi thở của hắn cũng không còn bình ổn như trước, nàng dựa vào lồng ngực vững vàng kia, cảm nhận được trái tim đang đập điên cuồng của hắn, không khỏi nở nụ cười thỏa mãn.
Biết hơi thở của Hạ Hầu Diễm cũng bởi vì nàng mà rối loạn, khiến nàng cảm thấy thật vui vẻ.
Nụ hôn của hắn nóng bỏng lại mê người, không ngờ một tòa băng sơn như hắn khi hôn lại nhiệt tình như vậy, giống như một ngọn lửa mạnh mẽ muốn thiêu đốt tất cả của nàng.
"Nàng...... đang suy tính điều gì?" Hơi thở hỗn loạn, Hạ Hầu Diễm nhìn nữ nhân trong lòng cười gian tà như con mèo đang ăn vụng, không khỏi nhíu mày.
Không hiểu sao hắn lại có cảm giác mình là con mồi trong mắt nàng, mà nàng chỉ chờ cơ hội để rình bắt được hắn thôi.
"Ta ấy à......" Liếm lấy cánh môi sưng đỏ, phấn lưỡi màu hồng lặng lẽ mê hoặc hắn, đôi mắt ranh mãnh khẽ đảo, thong thả đưa môi đến gần tai hắn, nhẹ nhàng phả khí vào vành tai nhạy cảm:
"Ta muốn khiến tòa băng sơn là ngươi vì ta mà hòa tan, muốn ngươi yêu ta, vì ta mà động tâm."
Lời vừa nói ra, không đợi đối phương kịp có phản ứng, nàng khẽ đẩy hắn ra, xoay người nhảy lên tường.
"Phu quân yêu quý, ta chờ ngươi đến đón ta."
Hướng Tiểu Dương cười nhẹ, tặng hắn một nụ hôn gió rồi nhanh chóng rời đi. Bộ dạng sững sờ của Hạ Hầu Diễm, nàng vẫn nhìn thấy rất rõ ràng.
Có lẽ nào, đây là lần đầu tiên có người tỏ tình với hắn sao? Chắc không phải đâu!
Đường đường là bảo chủ của Lãnh Thiên bảo, có bao nhiêu thiên kim tiểu thư muốn gả cho hắn chứ? Đáng tiếc những nữ nhân kia cũng chỉ có thể nhìn hắn từ xa mà thôi, bởi vì hắn là người của Hướng Tiểu Dương nàng nha! Ha ha ha.
"Ai bảo ngươi khiến ta đối với ngươi nhất kiến chung tình chứ......" Cong môi, nàng cười đến quỷ dị.
"Nhị tỷ, nhìn tỷ cười thật kinh khủng." Hướng Tiểu Tứ vừa vào cửa đã thấy Hướng Tiểu Dương cười như một con hồ ly xảo quyệt, dường như đang tính kế ai đó vậy.
"Ai cần muội lo!" Nhìn tam muội, Hướng Tiểu Dương nhàn nhạt liếc nàng một cái.
Hướng Tiểu Tứ đi vào trong phòng, ánh mắt kỳ quái nhìn nàng. "Không phải hôm qua tỷ đã đào hôn rồi sao?" Sao bây giờ vẫn còn ở đây, hơn nữa lại còn đang trang điểm chuẩn bị y phục?
"Không trốn nữa!" Chải đầu xong, Hướng Tiểu Dương mở hộp phấn ở trên mặt bàn ra.
"Sao lại thế?" Mới một đêm ngắn ngủi mà đã thay đổi suy nghĩ rồi?
Chu môi một cái, Hướng Tiểu Dương nhìn tam muội phản chiếu qua gương đồng mà nói. "Tối hôm qua tỷ đã gặp Hạ Hầu Diễm."
"Sau đó?" Hướng Tiểu Tứ nhíu mày.
"Tỷ muốn hắn!" Hướng Tiểu Dương cười đến ngọt ngào, cười theo kiểu nhất định phải như thế.
"Nhị tỷ, tỷ thực sự động tâm?" Hướng Tiểu Tứ hoài nghi hỏi lại.
"Đúng thế! Tỷ động tâm đối với hắn." Hướng Tiểu Dương cũng không phủ nhận.
"Không phải tỷ rất ghét băng sơn sao?" Hướng Tiểu Tứ hoàn toàn không hiểu. Mới qua một đêm mà nhị tỷ đột nhiên động lòng, thật không biết nên cảm thông hay chúc mừng Hạ Hầu Diễm đây?
"Nhưng tỷ rất thích sự nhiệt tình của băng sơn nha!" Hướng Tiểu Dương liếm liếm môi, nghĩ đến nụ hôn của Hạ Hầu Diễm như lửa nóng triền miên, giống như muốn đem cả linh hồn của nàng thiêu đốt. Chậc, chậc…
"Nhưng sẽ không dễ dàng phá được băng sơn đâu." Hướng Tiểu Tứ đã từng thấy Hạ Hầu Diễm, chinh phục nam nhân như vậy quá khó khăn.
"Tỷ biết." Hướng Tiểu Dương nhẹ nhàng cười.
Cho nên nàng sẽ làm từ từ, dần dần vây hãm hắn, từng miếng từng miếng ăn trái tim của hắn, đem hắn nắm chặt trong lòng bàn tay!
Ta muốn khiến tòa băng sơn là ngươi vì ta mà hòa tan, muốn ngươi yêu ta, vì ta mà động tâm......
Lời tuyên thệ đầy tự tin đêm qua vẫn còn văng vẳng ở bên tai làm Hạ Hầu Diễm không cách nào gạt đi được.
Lần đầu tiên có người tỏ tình với hắn như vậy khiến hắn không biết phải phản ứng như thế nào. Từ trước tới nay, cho dù có tình ý đối với hắn, những cô nương khác đều xấu hổ e sợ, rất ít người dám đến gần một kẻ lạnh lùng như hắn.
Nhưng nàng lại không như thế! Hành động lớn mật cùng tự tin, luôn nhìn thẳng vào mắt hắn, không một chút né tránh. Mà ngọt ngào của nàng, sự mềm mại của cái miệng nhỏ nhắn đó làm hắn không thể bình ổn suy nghĩ.
Nữ nhân kỳ quái này thực sự khiến hắn hứng thú; tựa như lúc nhỏ, nàng làm hắn cảm thấy rất ấn tượng, bởi vậy nên mới chọn nàng làm vị hôn thê của hắn. Mà đêm nay, là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ.
Đêm đã khuya, hắn cố ý đi vào viện thật chậm, nhìn ánh sáng từ trong phòng hắt qua khe cửa, mày kiếm nhẹ nhàng nhếch lên.
Không biết vì cái gì mà khiến hắn có chút không dám đối mặt với nàng.
Đôi mắt trong suốt sáng ngời kia giống như muốn hút lấy linh hồn của hắn, khiến trái tim hắn co chặt lại, mà lời tuyên ngôn của nàng làm hắn vẫn chưa hết sửng sốt.
Nàng muốn hắn yêu nàng? Nhưng, yêu là gì?
Hạ Hầu Diễm không hiểu, từ nhỏ phụ thân đã nuôi dạy hắn vô cùng nghiêm khắc. Hắn làm tốt thì là đó điều đương nhiên, còn làm không tốt thì bị trách phạt một trận, vậy nên mới làm cho tính tình của hắn trở nên lạnh lùng.
Hắn đã quen với sự lạnh lùng rồi, còn yêu, hắn hoàn toàn không biết, cũng chưa từng tiếp xúc bao giờ, cho nên đối với tuyên ngôn của nàng, hắn chỉ cảm thấy sửng sốt cùng nghi hoặc.
Nhưng cặp mắt kia lại quá mức kiên định, quá mức tự tin khiến hắn không thể lờ đi. Hạ Hầu Diễm có cảm giác, dường như chỉ cần không chú ý một chút thì sẽ bị nàng ăn hết vậy. Thật là một loại cảm giác...... kỳ dị.
Chính vì điều này nên hắn mới có chút do dự không dám đối mặt với nàng.
Nhưng lại cảm thấy mình như vậy hình như có hơi buồn cười. Nàng chỉ là một nữ nhân mà thôi, có gì đáng sợ chứ? Hắn không tin mình lại sợ nàng. Cho nên, hắn vẫn vào.
Theo bản năng mím chặt môi, đúng lúc Hạ Hầu Diễm muốn mở cửa tiến vào trong phòng thì một giọng nói mềm mại thanh thúy từ trên nóc nhà truyền xuống.
"Ngươi không thấy mình đi quá chậm à?"
Hắn ngẩn ra, ngẩng đầu lên, thấy người vốn dĩ là tân nương đáng lẽ đang phải ngồi chờ ở trong phòng thì giờ phút này lại vắt vẻo ở trên nóc nhà. Áo hỷ đỏ vẫn mặc trên người, tóc đen thả xuống tùy ý, bàn tay nhỏ nhắn cầm một bình rượu.
Xem ra nàng đã uống không ít rồi, ánh mắt lấp lánh sáng như sao, hai má ửng hồng, cái miệng nhỏ nhắn cũng hồng hồng, cùng với toàn thân mặc hỷ phục tạo thành một bức tranh tiên tử ngọt ngào mạnh mẽ xoáy sâu vào trong lòng hắn.
"Hì hì! Rượu giao bôi của chúng ta đã bị ta uống gần hết rồi." Hướng Tiểu Dương cười khanh khách. Dưới đêm trăng, tiếng cười lanh lảnh giống như tiếng chuông vang vọng thật dễ nghe.
"Nàng......" Hạ Hầu Diễm kinh ngạc nhìn Hướng Tiểu Dương, ánh trăng nhàn nhạt phủ trên người nàng, làn da trắng mịn như ngọc, bởi vì men say mà hiện ra một màu hồng nhạt, thực kiều diễm động lòng người.
Chu cái miệng nhỏ, Hướng Tiểu Dương nũng nịu, "Ngươi đi quá chậm đó! Ta không muốn ở trong phòng chờ ngươi nên mới chạy lên đây. Từ xa ta đã nhìn thấy ngươi rồi!" Nói xong, nàng lại tiếp tục cười.
Hạ Hầu Diễm chợt phát hiện, nàng cười thật đẹp.
Lần nào gặp nàng cũng thấy nàng cười, mà hắn nhận ra hắn cũng cảm thấy rất vui vẻ khi nàng cười.
"Sao ngươi không nói gì?" Thấy hắn chỉ nhìn nàng mà không nói câu nào, Hướng Tiểu Dương khẽ nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn hắn.
"Nàng say rồi." Nhìn cặp mắt như được phủ một lớp sương mờ kia, còn có mấy bình rượu bên cạnh nàng nữa, xem ra đã uống say lắm rồi.
"Không có đâu! Ta rất tỉnh táo đấy." Nàng lắc lắc đầu, vung vẩy bình rượu ở trên tay. "Ta còn để dành cho ngươi một bình rượu đây này!"
Nói xong, Hướng Tiểu Dương ngẩng đầu đưa bình rượu lên miệng uống một ngụm, sau đó đứng dậy nhảy xuống chỗ hắn.
Không ngờ nàng sẽ đột nhiên nhảy xuống, Hạ Hầu Diễm sửng sốt, theo bản năng đưa tay ra đỡ lấy nàng, còn tay của nàng quàng qua ôm lấy cổ hắn.
Quên mất chuyện nàng có võ công, hắn không nghĩ ngợi nhiều liền lên tiếng trách cứ. "Như vậy rất nguy hiểm, nàng không nên......"
Lời còn chưa nói xong, Hướng Tiểu Dương đã chặn lại miệng của hắn, từ từ đem rượu ở trong miệng mình chuyển qua cho hắn.
Hạ Hầu Diễm nếm được vị rượu cay nồng, còn có hương vị ngọt ngào trong cái miệng nhỏ nhắn kia nữa.
Rời khỏi môi hắn, Hướng Tiểu Dương liếm liếm lưỡi. "Hì! Uống ngon không?" Hơi thở phả ra toàn là mùi rượu thơm nồng.
Nụ cười xinh đẹp ngọt ngào gần ngay trước mắt, còn có hương thơm trên người nàng không ngừng quyến rũ Hạ Hầu Diễm, khiến cho ánh mắt của hắn thoáng chốc trở nên thâm trầm.
"Nàng say thật rồi." Tay hắn vỗ nhẹ vào hai má phấn hồng nóng bỏng của nàng.
Chớp mắt mấy cái, Hướng Tiểu Dương cười cười."Ta không......"
Không để nàng nói xong, Hạ Hầu Diễm bá đạo chiếm lấy môi của nàng, ôm nàng đi vào trong phòng.
Tối nay là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, ngọt ngào của nàng đã làm hắn sớm mất đi lý trí, quên đi sự do dự khi nãy. Lúc này hắn chỉ muốn tận hưởng hương vị ngọt ngào của nàng mà thôi.
Hướng Tiểu Dương hạ khóe mắt, che đi một tia ranh mãnh thoáng lóe lên, nhiệt tình hưởng ứng nụ hôn của hắn.
Nàng tuyệt đối không để hắn do dự, không để hắn có cơ hội trốn thoát. Mà tối nay, cuộc đi săn của nàng chính thức bắt đầu.