Số lần đọc/download: 15464 / 43
Cập nhật: 2015-06-30 00:51:00 +0700
Chương 2
T
uần sau, cô mới bắt đầu đi làm. Cô đã báo cô thư ký đem tất cả sổ sách đến nhà cho cô xem qua, cô cần nắm rõ về tài chánh cũng như công việc trước khi đặt chân đến công ty làm việc.
Tối thì cô đã có một đống sổ sách và hồ sơ trên bàn. Cô thư ký thật chu đáo, cô ta đã đánh dấu sẵn những điều quan trọng và đáng ghi nhớ cho cô xem. Kể ra ông Kỳ cũng có công rất lớn gần hai mươi năm qua ông đã đem lợi về cho công ty không ít. Cô nghĩ mình nên ghi nhớ điều này. Dù sao ông ta cũng xứng đáng được hưởng những gì mình đã bỏ công ra. Cô sẽ không truy cứu những lỗ hổng mà ông đã để lại, cô hiểu đó là phần mà ông ta muốn bù đắp cho bản thân mình.
Cô đang chăm chú xem các số liệu thì có tiếng mở cửa phòng. Gia Hưng bước vào với vẻ rụt rè:
- Anh buồn ngủ rồi phải không? Có lẽ tôi nên sắp xếp cho mình một phòng làm việc.
- Không. Em cứ ở đây, tôi sẽ đi!
Tường Lam ngừng xem, cô quay lại nhình anh:
- Anh nói gì?
Gia Hưng mỉm cười với một chút ngây ngô:
- Tôi có phòng của tôi rồi. Tôi sẽ không ở đây nữa.
Tường Lam thầm hài lòng. Sau khi đã nói chuyện với ông Hiền, cô cũng định sắp xếp cho xong chuyện riêng của cô và anh, nhưng không ngờ Gia Hưng lại làm điều đó trước cả cô. Cô ngả người ra ghế, có vẻ mệt mỏi rồi nói:
- Anh thật sự muốn thế?
- Tôi thích một mình hơn.
Tường Lam gật đầu:
- Thường mỗi ngày anh làm gì?
Gia Hưng đứng yên, gương mặt đăm chiêu. Cô lặp lại:
- Buổi sáng anh thường làm gì?
- Không làm gì cả.
- Chiều và tối?
- Cũng vậy.
Tường Lam hơi bất ngờ trước câu trả lời của anh ta. Cô cười nhẹ. Không biết khai thác suy nghĩ của anh thế nào?
- Thế này nhé, tôi sẽ lên thời khóa biểu cho anh. Mỗi ngày, dù ai cũng phải có công việc của riêng mình.
Gia Hưng lắc đầu:
- Tôi cũng có công việc của tôi nhưng không giống em.
Tường Lam thầm buồn cười. Nói chuyện kiểu này không biết phải mất bao nhiêu thời gian nữa. Cô nói một cách dứt khoát:
- Tốt thôi! Tôi và anh đều có cuộc sống công việc của riêng mình. Từ nay, yêu cầu anh trước khi bước vào phòng nên gõ cửa và tôi cũng vậy, nếu chúng ta gần gặp nhau.
Gia Hưng nhìn cô hơi lâu như có vẻ ngỡ ngàng. Tường Lam không để ý cái nhìn đó, cô muốn kết thúc cậu chuyện và quay về với công việc:
- Anh có thể về phòng mình rồi, hay anh cần lấy gì?
Gia Hưng ngần ngừ bước về phía tủ, cô thấy anh lôi một chiếc valy cũng khá lớn ra, không hiểu anh ta dựng gì trong đó mà nó có vẻ như rất nặng nề. Anh lặng lẽ xếp vài bộ đồ còn sót lại và kéo valy ra khỏi phòng cô không một lời chào. Tường Lam khẽ nhún vai. Sống với anh ta cũng không đến nỗi nặng nề lắm, chỉ có sự buồn chán vì không thể nói chuyện như một người bạn được.
Một tuần sau, Tường Lam đã bắt đầu cho công việc mới. Sự quy mô của công ty làm cô cứ ngỡ mình đang mơ, không thể tin có ngày cô được điều hành nó. Cô nhanh chóng làm quen với công việc và mọi người. Cô đặc biệt quan tâm đến Quốc Trung, người trợ lý của ông Kỳ. Qua nhiều lần tiếp xúc, cô nhận định đây sẽ là người mình cần nhất trong thời gian đầu làm quen với công việc. Anh ta đã tỏ rõ năng lực của mình cho cô thấy và cô hiểu anh ta muốn chứng minh về vị trí mà mình đang nắm giữ. Cô hoàn toành không có ý thay đổi nhân sự mới, nếu là người thực sự có tài thì điều đầu tiên là cô cần giữ lại. Cô cũng hiểu mình còn quá trẻ lại không kinh nghiệm thì lòng tin của họ đối với cô sẽ không tuyệt đối. Đây sẽ là thử thách và cũng là động lực để cô phấn đấu và chứng tỏ bản thân mình cho mọi người thấy.
Lúc đầu, cô phải nhờ vào sự trợ giúp của ba mình và sự nhiệt tình giúp đỡ của Quốc Trung. Cô thật sự yên tâm khi có anh ta bên cạnh. Nhìn vào đôi mắt của anh ta, cô hiểu mình đã có một vị trí nhất định. Đôi khi cô cũng phải thừa nhận sắc đẹp cũng là một sự thành công.
Hôm nay là lần đầu tiên cô đến dự một buổi tiệc với tư cách là chủ công ty Thiên Lộc. Ánh mắt của mọi người làm cô không bận tâm lắm đó là thái độ mà cô đã đoán trước, đa số họ đều nghĩ cô không đủ nặng lực và không tự lượng sức mình. Họ ganh tỵ ái ngại và cả thích thú. Quốc Trung bước đến trao cho cô ly rượu:
- Uống một ít, em sẽ thấy khoẻ hơn....Không say đâu!
Tường Lam mỉm cười, cô hớp một ngụm nhỏ và thấy thú vị vì vị ngọt và hơi nồng của nó.
- Rất ngon. Cám ơn anh.
Quốc Trung mỉm cười, rồi nhìn xung quanh:
- Đừng bận tâm đến họ, rồi thì họ cũng có cái nhìn khác về em, cũng như tôi đã đánh giá sai lầm lúc đầu vậy.
Tường Lam cười nhẹ:
- Đó là điều tất nhiên, nên tôi không quan tâm làm gì.
Quốc Trung nhìn cô hơi lâu:
- Tôi rất ngưỡng mộ em. Em rất tài giỏi.
Tường Lam xoay nhẹ ly rượu trong tay.
- Tôi thấy mình còn quá non nớt thì đúng hơn. Có những sự cố tôi thật sự bối rối vì không có kinh nghiệm nên tôi không biết phải giải quyết bằng cách nào. Nói tóm lại là tôi rất cảm ơn anh.
Quốc Trung nói tự tin:
- Chỉ cần một năm thôi, tôi bảo đảm em sẽ rất vững vàng mà không cần đến sự trợ giúp của một ai khác.
Tường Lam bước chậm rãi về phía bàn ngồi xuống, Quốc Trung cũng ngồi đối diện với cô:
- Anh ta là ai vậy?
Quốc Trung nhìn theo hướng mắt của cô:
- Hoàng Minh. Sao em lại hỏi thế?
Tường Lam nhướng mắt:
- Tôi nhận thấy sự ưu ái của mọi người đối với anh ta. Hoàng Minh? Hình như tôi đã từng nghe nhắc đến.
Quốc Trung gật đầu:
- Một nhân vật nổi tiếng cả trên thương trường lẫn tình trường. Anh ta là tổng giám đốc công ty An Bình.
Tường Lam nhẹ cười và không hỏi gì thêm. Một lúc sau, thì ông Phước, chủ nhân buổi tiệc đến gặp cô, cả hai trao đổi một lúc lâu. Cuối cùng ông ta hồ hởi nói:
- Rất mong chúng ta sẽ hợp tác dài lâu. Tuy mới lần đầu tiếp xúc nhưng tôi rất tin ở cô.
Tường Lam mỉm cười lịch sự:
- Tôi cũng mong vậy. Cảm ơn ông.
Đợi ông ta đi xong, cô định gọi người bồi bàn đổi ly nước khác thì một ly nước trái cây đã ở trước mặt cô. Tường Lam quay qua, đôi mắt thoáng tia ngạc nhiên khi nhận ra Hoàng Minh:
- Mời cô.
Tường Lam mỉm cười nhẹ:
- Cảm ơn anh.
Hoàng Minh tự nhiên ngồi xuống bàn:
- Tôi nghĩ chúng ta không cần phải giới thiệu về nhau, đúng không?
Tường Lam nhìn thái độ tự tin có phần kiêu ngạo của anh ta rồi cười nhẹ:
- Có lẽ vậy! Tôi cũng vừa mới biết về anh qua một người bạn.
Hoàng Minh hơi cười:
- Tôi cũng không lạ gì Quốc Trung. Anh ta luôn biết rất rõ về tôi.
Tường Lam nói bình thản:
- Thật tiếc là Quốc Trung đã không nói thêm gì về anh. Điều tôi thu nhập được chỉ là một cái tên.
Hoàng Minh nheo theo mắt, tỏ vẻ như thú vị:
- Có nghĩa là anh ta chán nói về tôi?
Tường Lam cười nhẹ:
- Tôi nghĩ vì điều đó quan trọng thì đúng hơn.
Hoàng Minh hơi nhướng mắt:
- Cô đáo để lắm. Cô làm tôi rất ngạc nhiên. Tôi đã bắt đầu hiểu lại sao Quốc Trung vẫn không chịu ra đi.
- Tôi có thể xem đó là một lời khen?
Hoàng Minh thích thú vì sự thẳng thắn của cô:
- Đúng vậy! Và cô đã thành công.
Tường Lam chợt thấy buồn cười. Một cuộc nói chuyện thật không đâu vào đâu và cô không hiểu trọng tâm của nó là gì hay chỉ là cách xã giao đơn thuần.
- Tôi đã chú ý đến cô từ đầu buổi tiệc. Cô cho tôi một cảm giác rất đặc biệt, tôi muốn nói về tất cả.
Tường Lam nhìn anh ta. Có lẽ trọng tâm là đây chăng?
- Tôi hiểu và tôi nghĩ ở đây không chỉ có mình anh là có suy nghĩ đó.
Hoàng Minh ngả người ra sau nhưng đôi mắt vẫn không rời khuôn mặt cô:
- Cô sai rồi, tôi không giống họ. Tôi không giống họ. Tôi không quan tâm công việc của cô.
Tường Lam cảm thấy một thoáng bối rối lước qua rất nhanh, cô định nói nhưng anh ta đã chặn lại:
- Tôi hiểu cô muốn gì. Tôi biết tất cả về cô, cho nên không cần phải nhắc nhở cho tôi rõ.
Tường Lam không ngờ cuộc nói chuyện lại đi xa như vậy, dù là trên danh nghĩa, cô cũng đã là vợ của Gia Hưng và cô cần phải tôn trọng và giữ gìn điều đó.
- Tôi nghĩ mình nên kết thúc câu chuyện ở đây và xin anh nhớ cho, tôi không muốn nghe điều gì tương tự như thế nữa.
Hoàng Minh có vẻ thú vị vì sự dứt khoát của cô:
- Em cư xử dứt khoát lắm. Tôi rất thích.
Tường Lam hiểu mình đã gặp một người đàn ông mạnh mẽ một cách kiêu ngạo, hình như anh ta chẳng biết ái ngại điều gì.
- Không phiền em nữa, tôi đứng lên đây. Tôi sẽ sớm gặp lại em, hãy tin như thế.
Nói xong, Hoàng Minh chào cô một cách lịch sự rồi mới bước đi. Tường Lam đưa mắt nhìn theo trong một thoáng ngỡ ngàng. Anh ta luôn cư xử một cách bất ngờ, lúc đến cũng như lúc đi. Dù không muốn cũng phải thừa nhận anh ta đã thành công khi để lại ấn tượng cho cô.
Tối, khi cô về đến nhà thì đã khuya. Tường Lam dùng chìa khóa riêng để mở cổng. Khi bước lên lầu để về phòng, vừa định mở cửa thì cô thấy ánh sáng hắt ra từ phòng của Gia Hưng ở cuối hành lang. Chần chừ một lúc, cô bước về phía đó. Cửa phòng mở toang, bên trong Gia Hưng đang mải mê chăm chú vào nhửng thiết bị máy móc hay chò trơi nào đó lỉnh kỉnh xung quanh anh ngồi. Thấy cô, anh mỉm cười thật tươi:
- Khuya rồi, sao anh không ngủ?
Gia Hưng đứng lên, cử chỉ vui mừng khi được gặp cô:
- Sao em không gọi cửa?
Cô mỉm cười:
- Tôi có chìa khóa riêng mà nên có thể tự mở cửa được.
Nói chuyện với Gia Hưng lúc nào cũng phải có câu sau như giải thích.
- Tôi thức mở cửa cho em.
Tường Lam nhìn anh ngạc nhiên, không ngờ anh ta cũng biết quan tâm đến người khác.
- Không cần đâu! Mai mốt anh cứ ngủ đi. Tôi có chìa khóa rồi.
Gia Hưng gật đầu, đôi mắt trong sáng với cái nhìn thật thẳng.
- Thôi được rồi, tôi về phòng đây. Anh cũng nên ngủ đi, đừng thức khuya quá, không tốt đâu.
Nói xong, cô định quay đi thì chợt nghe tiếng anh:
- Hôm nay em khác hơn mọi ngày.
Tường Lam dừng lại, cô quay lại nhìn anh:
- Anh nói gì?
Gia Hưng chớp mắt, nhìn cô dè dặt:
- Mỗi ngày em đẹp khác nhau. Hôm nay em rất đẹp.
Tường Lam suýt phì cười vì câu nói hơi ngờ nghệch của anh. Dù sao anh cũng nhận ra sự khác nhau, ít nhất là về hình thức của cô, thì ra Gia Hưng cũng rất biết quan sát.
- Hôm nay tôi đi dự tiệc. Anh có biết dự tiệc là sao không?
Gia Hưng vẫn nhìn cô và lắc đầu. Tường Lam không biết là phải giải thích thế nào cho anh hiểu, cô còn đang lựa lời thì anh đã nói:
- Tôi không biết nơi đó nhưng tôi hiểu.
Cô thở nhẹ mỉm cười:
- Hiểu thế nào?
- Nơi đó đông người và phải ăn mặc thật đẹp.
Câu nói cũng có vẻ hợp lý. Thôi, cứ để anh hiểu theo suy nghĩ của anh. Cô rất mệt nên không muốn nói nhiều nữa:
- Anh nói đúng đấy. Bây giờ tôi rất mệt nên phải về phòng nghỉ. Chúc anh ngủ ngon.
Nói xong, cô quay nhanh người đi về phòng mình. Tự nhiên cô thấy thương cảm cho hoàn cảnh của Gia Hưng. Nếu anh không bị ông Kỳ đối xử tệ hại thì bây giờ không biết Gia Hưng sẽ là người đàn ông như thế nào? Và lời giao ước của người lớn sẽ được thực hiện? Nhìn sự vô tư, ngờ nghệch của anh mà cô thấy lòng bất nhẫn xốn xang. Đôi khi cử xử quá vô tình với Gia Hưng, cô lại thấy ray rứt. Nhưng đúng là cô không biết phải nói chuyện thế nào để không phải nhàm chán.
Tường Lam ngủ thật ngon cho đến sáng hôm sau, nếu không nghe tiếng gõ cửa phòng thì cô đã không thật giật mình thức giấc.
- Lam ơi!
Tiếng gọi của Gia Hưng. Lần đầu tiên cô để ý và nhận ra giọng nói của anh rất trầm ấm. Lâu rồi, cô mới nghe người khác gọi mình như thế:
- Có gì không anh Hưng?
Tiếng Hưng ngoài cửa vọng vào:
- Tôi nhớ em còn phải đi làm. Mọi ngày em đều thức rất sớm.
Tường Lam ngước nhìn lên đồng hồ. Đã gần tám giờ. Nhưng hôm nay là ngày chủ nhật, có lẽ Gia Hưng không biết. Cô cũng bước xuống giường.
- Cảm ơn anh.
Khi cô bước xuống phòng ăn thì không thấy anh đâu, ngồi vào bàn cô liền hỏi dì Tư:
- Anh Hưng đâu dì?
- Chắc đi đâu đó trong vườn. Sáng nào cậu ấy cũng tập thể dục cả.
Tường Lam ngạc nhiên lặp lại:
- Tập thể dục?
Dì Tư mỉm cười nhìn cô rồi nói như giải thích:
- Ông Hiền đã dạy cậu ấy từ nhỏ nên cậu ấy thức rất sớm và ngày nào cũng tập thể dục trong vườn.
- Vậy à! Dì có biết bác ấy còn dạy anh Hưng điều gì nữa không?
Dì Tư lắc đầu:
- Không đâu! Ông Kỳ không cho phép, ông ấy quản lý mọi người rất nghiêm ngặt vấn đề đó. Tivi thôi, ông Kỳ còn không cho xem nói chi chỉ dạy điều gì. Nhưng ông Hiền rất thương cậu Hưng, những gì có thể làm cho cậu ấy, ông ấy đều cố gắng cả.
Tường Lam thấy tò mò vô cùng. Cô nhận ra mình đã quá vô tình trước sự bất hạnh của Gia Hưng. Cô vẫn chưa biết rõ gì về anh, điều mà cô phải biết từ trước khi về đây mới đúng. Ăn xong, cô cố ý bước ra vườn để tìm Gia Hưng. Từ xa, cô đã thấy dáng cao lớn của anh, với cái kéo thoăn thoắt trong tay, anh đang tạo hình cho những cây kiểng trong vườn, có lẽ đây là những việc mà ông Hiền được phép chỉ dạy cho anh. Tường Lam khoanh tay đứng yên nhìn anh chứ không lên tiếng, hình như cảm nhận được nên Gia Hưng đã quay lại. Thấy cô, đôi mắt đầy vẻ ngạc nhiên:
- Sao em không đi làm?
Tường Lam bước về phía anh mỉm cười:
- Ngày chủ nhật, mọi người đều không phải đi làm. Vậy anh có hiểu sao tôi lại ở nhà không?
Gia Hưng nói bình thản:
- Vì hôm nay là chủ nhật.
Tường Lam cười nhỏ:
- Anh thông minh lắm. Hôm nay tôi được nghỉ ở nhà.
Cô bước đến ngồi xuống băng đá bên cạnh Gia Hưng đang đứng.
- Cô đừng khen tôi như thế nữa. Tôi không thích!
Vừa ngồi xuống cô đã phải ngước lên, ngạc nhiên nhìn anh. Cô nghĩ anh sẽ rất thích khi được ai đó khen. Đôi khi Gia Hưng có những câu nói làm cô thật sự bất ngờ. Cô chợt buột miệng:
- Tại sao?
Gia Hưng nhìn cô:
- Tôi ngồi được không?
Tường Lam mỉm cười:
- Anh ngồi đi. Anh vẫn chưa trả lời tôi?
Gia Hưng lấy từ trong túi quần những viên kẹo, anh đưa cho cô:
- Em ăn đi!
Tường Lam suýt bật cười. Lần đầu tiên cô thấy một người đàn ông thích ăn kẹo, cô lịch sự cầm lấy nhưng vẫn giữ trong tay. Gia Hưng thì bỏ một viên kẹo vào miệng. Tự nhiên cô liên tưởng cái cách Gia Hưng châm lửa đốt một điếu thuốc rồi chợt thấy buồn cười, cô hiểu anh sẽ không biết những thứ đó. Điềo đó tốt chứ không có hại gì.
- Sao anh không nói?
Gia Hưng nhìn mông lung chứ không nhìn cô:
- Tôi cũng không biết, tôi chỉ biết là tôi không thích thôi.
Tường Lam mỉm cười:
- Anh lạ thật, ai cũng thích được khen. Tôi cũng vậy.
Gia Hưng quay lại nhìn cô:
- Tôi không phải con nít.
Tường Lam nhìn sững anh. Một sự phản kháng gay gắt lần đầu tiên cô bắt gặp ở Gia Hưng, giọng nói có vẻ không hài lòng vì cách nói của cô.
- Tôi xin lỗi nhưng tôi nói thật lòng đấy.
Gia Hưng im lặng. Anh đưa tay vuốt mặt mình. Một vết dơ trên má anh làm cô thoáng buồn cười:
- Áo anh đâu?
Gia Hưng nhìn cô rồi chỉ tay về phía cành cây:
- Đó.
Tường Lam nói nhẹ:
- Anh đem lại đây.
Gia Hưng ngoan ngoãn làm theo lời cô:
- Anh ngồi xuống đi.
Anh có vẻ ngạc nhiên không hiểu, Tường Lam lấy cái áo lau những vết dơ trên mặt anh. Cô cảm nhận Gia Hưng nhìn mình rất lâu, cái nhìn thật khác lạ, nó làm cô thoáng bối rối. Cô trao lại áo cho anh:
- Tay anh dơ đừng nên chạm vào mặt.
Gia Hưng nhìn bàn tay của mình rồi lại nhìn cô lần nữa:
- Cảm ơn em.
Tường Lam mỉm cười:
- Không có gì! Tôi phải về nhà mình một lát. Anh cũng nên vào nhà tắm rửa cho sạch sẽ đi. Người anh toàn bùn đất kìa.
Gia Hưng gật đầu:
- Chừng nào em về?
- Về nhà tôi hay về đây?
Gia Hưng mỉm cười.
- Về đây.
Tường Lam đứng lên:
- Tôi về nhà có công việc nên cũng không biết. Nhưng chắc chắn tối tôi sẽ có mặt ở đây.
Gia Hưng cũng bước theo cô:
- Em khỏi mang chìa khóa.
- Sao?
Anh mỉm cười thật trẻ con:
- Tôi sẽ mở cửa cho em.
Tường Lam cười nhỏ:
- Anh cũng dễ thương lắm. Từ nhỏ tôi đã thích có một đứa em, anh làm tôi có cảm giác đó.
Gia Hưng nhíu mày. Cô không biết anh phật ý hay không hiểu, nhưng anh chỉ im lặng chứ không nói gì thêm. Cô cũng không bận tâm lắm, hiện tại cô cần phải hỏi ý kiến ba mình về một số việc. Vừa vào phòng khách thì điện thoại reo, cô bước đến bắt máy:
- A lô!
- Chào em! Nhận ra giọng tôi chứ?
Là Hoàng Minh. Không thể tin anh ta dám xông xáo như vậy.
- Xin lổi, tôi không biết anh. Hôm nay chủ nhật, nếu có gì phiền anh ngày mai đến công ty.
Tiếng Hoàng Minh cười nhỏ:
- Tôi không tin em dễ quên như vậy. Nhưng không sao. Tôi gọi đến là để được nghe giọng nói của em chứ không có lý do gì khác.
Tường Lam không hiểu sao mình lại không có cảm giác giận:
- Tôi không muốn có bất cứ sự hiểu lầm nào, anh nên tự trọng một chút.
- Lầm ở tôi hay là ở chồng em?
- Cả hai. Anh nên hiểu....
Nhưng Hoàng Minh đã ngắt lời cô:
- Tôi hiểu rất rõ cuộc hôn nhân của em. Nghe này Lam! Đó là một gánh nặng thật sự, sẽ đến một lúc nào đó em cũng phải buông ra thôi và lúc đó tôi hứa sẽ là người đầu tiên ở bên cạnh em.
- Anh thật trơ tráo khi nói điều gì đó. Tôi cúp đây!
Nói xong cô gác nhanh máy. Tường Lam nhận ra trái tim mình đang đập rất nhanh. Cô lắc mạnh đầu và đi nhanh về phòng, quên mất Gia Hưng đang đứng nhìn theo với cái nhìn u uẩn.
Hôm đó, cô ở nhà ba mẹ đến tối mới về, vừa mở cửa bước vào thì đã gặp Gia Hưng.
- Sao em không để tôi mở cửa?
Tường Lam mỉm cười:
- Như thế phiền lắm. Tôi tự mở cửa sẽ tốt hơn.
Đôi mắt Gia Hưng thoáng một nét buồn. Cô biết là anh đang giận dỗi:
- Anh ngồi đây lâu chưa?
Gia Hưng gật đầu:
- Ăn cơm xong là tôi ra đây.
Cô nhìn anh ta. Vậy thì quá lâu rồi, không ngờ Gia Hưng lại nhiệt tình với cô như vậy. Muốn về phòng nhưng lại không nỡ nên cô đành ngồi xuống bên cạnh anh gợi chuyện:
- Mai mốt anh không cần phải làm thế. Tôi lớn rồi nên không thể làm phiền mọi người.
- Tôi không có phiền. Chìa khóa em đâu?
Tường Lam đưa ra trước mặt thì Gia Hưng đã cầm lấy:
- Tôi sẽ giữ nó. Mỗi ngày tôi sẽ mở cửa cho em.
Cô thật sự ngỡ ngàng vì cách cư xử của anh ta. Hình như mỗi ngày Gia Hưng càng thay đổi hơn.
- Như thế thì....?
Anh ta chợt gắt lời cô:
- Mỗi ngày, tôi sẽ đợi đến chừng nào em về mới thôi. Em cứ đi lo công việc không sao cả.
- Hả!
Tường Lam tròn mắt nhìn anh:
- Anh có hiểu mình đang làm gì không?
Anh ta gật đầu không nói.
- Tôi không đồng ý! Anh trả chìa khóa lại cho tôi đi. Đừng trẻ con như thế!
Gia Hưng vẫn cầm chặt chìa khóa trong tay:
- Tôi thích mở cửa cho em. Tôi không ngủ được nếu em vẫn chưa về nhà.
Tường Lam buông tay xuống ngỡ ngàng khi nghe câu nói đó. Ánh mắt của Gia Hưng trong đêm tối thật sáng, nó không trẻ con mà chứa đựng cả sự dịu dàng.
- Anh nghĩ gì về tôi?
Cô hỏi mà nghe giọng mình thật lạ:
- Cô rất giống bác Hiền. Ông ấy rất tốt với tôi.
Tường Lam thở nhẹ, cô thầm trách mình đã lo xa. Đúng là cô đã thót cả tim khi nghĩ rằng Gia Hưng đã thay đổi và lúc nãy anh đã tỏ rõ quyền làm chồng của mình. Thôi, cứ để Gia Hưng muốn làm gì thì làm, trước sau gì anh cũng sẽ chán với trò chơi của mình. Cô không tin anh sẽ kiên nhẫn mở cửa cho cô mỗi ngày.
- Thôi được,, nếu anh muốn thì anh cứ giữ lấy.
Gia Hưng cười thật rạng rỡ. Tường Lam cũng cười theo. Nhìn anh như con nít vừa được quà vậy. Cô chợt chú ý đến cây đàn dựng bên cạnh ghế đá, cô hỏi với vẻ thú vị:
- Cây đàn của anh à?
Gia Hưng gật đầu.
- Anh cũng biết đàn sao?
- Biết. Bác Hiền dạy tôi mà.
Tường Lam đưa mắt nhìn anh, từ giọng nói và phong cách đếu rất đàn ông, chỉ có tâm hồn thì cứ như trẻ con.
- Anh đàn một bản đi.
Gia Hưng hớn hở cầm cây đàn lên nhìn cô:
- Em muốn nghe bài gì?
- Tùy anh. Anh cứ đàn bài nào mình thích.
Gia Hưng so dây và bắt đầu đàn, cô nhận ra ngay bài "Thương hoài ngàn năm", nhưng không ngờ Gia Hưng lại biết đàn bản nhạc này.
- Anh đàn rất hay. Thật đó.
Gia Hưng cười rạng rỡ:
- Tôi thích nhất bài này.
Tường Lam hơi buồn cười. Không biết anh có hiểu hết lời bài hát không?
- Tại sao?
- Vì đó là bài mà mẹ tôi thích.
Một cảm giác xót xa nhói cả tim Tường Lam. Cô nhìn anh dịu dàng:
- Anh còn nhớ cha mẹ mình không?
Gia Hưng gật đầu:
- Tôi có hình của họ. Ba mẹ tôi rất đẹp.
Tường Lam mỉm cười:
- Anh rất giống mẹ. Bác gái đẹp lắm.
Gia Hưng nhìn cô:
- Sao em gọi là bác? Là mẹ chứ?!
Tường Lam ngớ cả người, mặt cô thoáng đỏ. Gia Hưng không ngờ nghệch như cô nghĩ. Nếu anh thích nghi nhanh cuộc sống hiện tại và được dạy dỗ tốt, chắc chắn anh sẽ trở lại bình thường. Tự nhiên cô thấy lòng lo lắng bâng khuâng.
- Anh làm tôi ngạc nhiên lắm.
Gia Hưng nhìn cô như không hiểu. Tường Lam chợt đứng lên:
- Cũng khuya rồi, ta vào nhà thôi.
Gia Hưng đúng lên theo cô. Cả hai cùng bước lên lầu đẻ về phòng. Dừng lại trước cửa phòng cô, Hưng chợt gọi:
- Lam!
Tường Lam vừa định mở cửa, phải quay lại nhìn anh:
- Chúc Lam ngủ ngon.
Cô cũng mỉm cười khi anh đã bắt chước mình.
- Cảm ơn anh. Anh nhớ đóng cửa phòng trước khi ngủ nhé.
Gia Hưng gật đầu rồi lẳng lặng về phòng mình. Tường Lam đứng yên nhìn theo dáng của anh. Một ý nghĩ cứ dai dẳng trong cô từ sáng đến giờ, cô không hiểu mình có nên làm như vậy không?....Tuần sau thì Tường Lam đi đến một quyết định dứt khoát, cô nhanh chóng tìm cho Gia Hưng một cô giáo. Anh sẽ được dạy dỗ một cách đàng hoàng, cô không đủ nhẩn tâm nhìn anh sống như thế. Cô nhận thấy Gia Hưng biết đọc và viết chữ rất đẹp. Vì vậy anh sẽ tiếp thu nhanh thôi.
Gia Hưng có vẻ ngỡ ngàng khi thấy cô dẫn về một người lạ và đến gặp anh.
- Đây là Ngân. Bắt đầu ngày mai chị ấy sẽ dạy anh học.
Gia Hưng như vẫn chưa hiểu:
- Cô ấy là ai?
Tường Lam mỉm cười cô nhận ra vẻ sững sờ của cô giáo trẻ:
- Là cô giáo của anh, anh phải nghe lời cô ấy, hiểu không? Cô ấy sẽ dạy anh giống như bác Hiền vậy.
Gia Hưng nhìn cô đăm đăm. Tường Lam liền nói:
- Thôi được rồi. Chị về đi. Ngày mai chị có thể đến dạy anh ấy.
- Vâng
Đợi chị ta đi xong, Tường Lam mới ngồi xuống đối diện với anh.
- Tôi chỉ muốn tốt cho anh thôi. Nghe lời tôi, anh phải học, còn nhiều điều anh cần phải biết lắm.
Gia Hưng nhìn cô đầy hoang mang:
- Nhưng cô ấy không giống em và bác Hiền, tôi không quen cô ta.
Tường Lam hiểu Gia Hưng không quen tiếp xúc với người lạ:
- Lúc đầu tôi và anh cũng không quen nhau, đúng không? Cô ấy rất tốt, hãy tin tôi.
Gia Hưng hơi cúi đầu nhìn xuống, cử chỉ phật ý giống như trẻ con.
- Nếu anh không đồng ý, tôi sẽ rất buồn. Tôi chỉ muốn tốt cho anh thôi, anh hiểu không?
Gia Hưng chợt ngước lên nhìn cô:
- Tôi sẽ không bao giờ làm em buồn. Tôi sẽ nghe lời em.
Tường Lam khẽ cười:
- Tốt lắm! Ngày mai anh sẽ bắt đầu học nhé.
Gia Hưng gật đầu không nói. Cô nhìn anh chợt nghe lòng nhẹ nhõm. Quyết định này cô vẫn chưa cho ba mình biết, cô hiểu ông sẽ phản đối hoặc ít nhất là đồng ý nhưng không phải thời gian này. Thời gian sau, cô cũng bận bù đầu vì công việc nên cũng không có thời gian để quan tâm đến Gia Hưng. Cô đi sớm về trễ rất thất thường nhưng anh lúc nào cũng kiên nhẫn mở cửa cho cô. Những lúc đó cô mệt quá và cũng không bận tâm lắm nên cả hai cũng không nói chuyện gì nhiều, phần vì công việc căng thẳng và hình như Gia Hưng cũng có gì đó thay đổi, anh có vẻ lặng lẽ hơn trước.