Trong lúc vươn tới các vì sao, có thể bạn sẽ không thể chạm tay tới ngôi sao nào cả, nhưng chắc chắn một điều chân tay bạn cũng không phải lấm lem vì bùn.

Leo Burnett

 
 
 
 
 
Tác giả: Chetan Bhagat
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Phạm Hồng Anh
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 10
Cập nhật: 2022-04-16 15:31:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
“Đưa em về nhà đã rồi hãy ra sân cricket,” Aarti nói.
Chúng tôi đang trên đường về nhà sau một buổi chiều chèo thuyền trên sông Hằng. Suốt năm năm, tuần nào Aarti và tôi cũng chèo thuyền. Anh Phoolchand, một thủy thủ ở bậc nước Assi cho tôi mượn thuyền của anh. Chúng tôi đi qua con ngõ chật hẹp và ra phố chính bên cạnh những bậc thang xuống sông.
“Anh muộn mất rồi, Aarti. Raghav sẽ la anh mất thôi.”
“Thế thì cho em đi với anh. Em không muốn nằm buồn chán ở nhà.” Nàng nói.
“Không.”
“Vì sao?” nàng chớp mắt.
“Nhiều con trai quá. Em có nhớ những tiếng huýt sáo lần trước không?”
“Em chịu được,” Aarti nói. Nàng gạt mấy lọn tóc ra khỏi trán.
Tôi nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng. “Em không biết là em khiến bọn chúng thế nào đâu,” tôi nói. Em không biết là em khiến anh thế nào đâu, đấy mới là điều tôi thực sự muốn nói với nàng.
Vẻ ngoài của Aarti vẫn luôn được các thầy cô giáo trong trường đánh giá cao. Tuy nhiên, hai năm trước, khi nàng mười lăm tuổi, cả trường bắt đầu bàn tán về nàng. Những tuyên bố như “hoa hậu trường Sunbeam”, “xinh như diễn viên” hoặc “con bé có thể đi thi hoa hậu Ấn Độ” ngày càng trở nên phổ biến hơn. Một số câu được thốt ra từ những người muốn làm nàng vui lòng. Dẫu sao thì với người có cha là quan chức to của Cục Dân Chính Ấn Độ và ông là cựu chính trị gia nổi tiếng như nàng thì đương nhiên sẽ có nhiều kẻ muốn được nàng lưu tâm.
Nhưng mà đúng thật, Aarti thực sự làm Varanasi đứng tim.
Việc nàng bước vào sân cricket Sigra chắc chắn sẽ làm gián đoạn trận đấu. Những tay đập bóng sẽ đập hụt, cầu thủ bắt bóng sẽ bắt trượt còn những tên đần vô công rồi nghề sẽ huýt sáo như khi chúng muốn gọi một cái tên tục tĩu.
“Lâu lắm rồi em chưa gặp Raghav,” Aarti nói. “Đi thôi. Em sẽ xem anh chơi.”
“Em sẽ gặp cậu ấy giờ phụ đạo ngày mai,” tôi nói cộc lốc. “Về nhà đi.”
“Anh muốn em về nhà một mình à?”
“Em gọi tuk tuk đi,” tôi nói.
Nàng nắm cổ tay tôi. “Anh về cùng em ngay bây giờ cơ.” Nàng nắm tay tôi đung đưa trong lúc tôi đưa nàng về nhà.
Tôi muốn bảo nàng đừng cầm tay tôi như thế nữa. Mười hai tuổi làm thế thì được, nhưng mười bảy tuổi thì không. Dù rằng khi mười bảy tôi thích nắm tay hơn khi tôi mới mười hai.
“Gì thế?” nàng hỏi. “Sao anh lại nhìn chằm chằm thế? Em chỉ nắm tay anh để anh không bỏ chạy thôi mà.”
Tôi cười. Chúng tôi đi qua con phố mua bán ồn ào tới quận Cantonment yên tĩnh hơn. Chúng tôi đến nhà của Chánh án tòa án thành phố Pratap Brij Pradhan, bố của Aarti.
Bầu trời chiều chuyển sang màu cam đậm. Raghav chắc chắn đang dỗi vì lúc này đã quá muộn để chơi. Nhưng tôi không thể từ chối Aarti được.
“Cảm ơn anh,” Aarti nói giọng trẻ con. “Vào nhà không?”
“Thôi, anh muộn quá rồi.”
Mắt chúng tôi gặp nhau. Tôi vội vàng lảng tránh ánh mắt nàng. Chỉ là bạn thân thôi mà, tôi tự nhủ.
“Em phải cắt tóc thôi, khó chăm sóc quá,” Aarti nói.
“Đừng,” tôi cương quyết.
“Em để tóc dài chỉ vì anh thôi. Tạm biệt!” nàng nói.
Tôi băn khoăn không hiểu liệu có phải nàng cũng bắt đầu có tình cảm khang khác với tôi. Nhưng tôi không biết phải hỏi ra sao.
“Hẹn em giờ phụ đạo ngày mai,” tôi nói và bước đi.
“Raghav Kashyap,” thầy giáo đọc tên và giơ lên một tờ bài làm. Raghav, Aarti và tôi đã theo các lớp phụ đạo JSR ở Durgakund để chuẩn bị cho kỳ thi vào trường kỹ thuật. JSR, được đặt tên theo những người sáng lập - ngài Jha, ngài Singh và ngài Rai - tổ chức những lần thi thử thường xuyên cho các kỳ thi AIEEE* và IITJEE*. AIEEE thu hút một triệu sinh viên dự thi hàng năm với chỉ tiêu ba mươi ngàn sinh viên mới cho các học viện Công nghệ quốc gia NIT* trên cả nước. Bất cứ ai muốn làm kỹ sư cũng phải tham gia những kỳ thi này. Tôi không hào hứng thành kỹ sư lắm. Bố muốn tôi làm kỹ sư, và đó là lý do vì sao tôi đến JSR.
Raghav đi qua bốn mươi học sinh trong lớp học chật chội lên lấy tờ bài làm.
“Sáu sáu trên tám mươi. Giỏi lắm, Raghav,” thầy giáo nói.
“Đề thi của IIT*,” một cậu bạn thì thầm khi Raghav đi ngang qua. “Cậu ấy là người giỏi nhất ở Sunbeam.”
Tôi có thể thấy rõ ràng cảnh Raghav theo chân người cha đã tốt nghiệp IIT của cậu ta, một kỹ sư làm việc tại BHEL*. Tôi được năm mươi trên tám mươi điểm, một kết quả chấp chới, đủ để có thể trở thành thành viên thứ mười hai của đội cricket, nhưng chưa đủ để làm cầu thủ chính thức.
“Tập trung vào, Gopal,” thầy giáo nói. “Em cần trên sáu mươi điểm để được an toàn.”
Tôi gật đầu. Tôi muốn thi đỗ vào một trường đại học kỹ thuật có tiếng. Đã nhiều năm bố tôi chưa được nghe một tin tốt lành nào cả.
“Aarti Pradhan!” thầy giáo gọi. Cả lớp quay lại nhìn cô gái mặc bộ salwar-kameez* trắng, người khiến cho việc đi học phụ đạo tẻ ngắt trở nên xứng đáng.
Aarti nhận bài làm và cười khúc khích.
“Hai mươi trên tám mươi thì có gì buồn cười?” thầy giáo cau mày.
Aarti lấy tay che miệng và đi về chỗ. Nàng không hề có ý định trở thành kỹ sư. Nàng tham gia JSR vì: a) giờ đi học phụ đạo có thể thay thế cho giờ học CBSE* lớp 12 của nàng, b) tôi cũng đăng ký nên nàng sẽ có bạn và, c) trung tâm phụ đạo không thu tiền của nàng vì bố nàng là Chánh án tòa án thành phố.
Bố Aarti có tiếng là người liêm khiết. Tuy nhiên phí học phụ đạo nằm trong phạm vi những ưu đãi có thể chấp nhận được.
“Em còn chả điền gì vào bài làm AIEEE cả,” Aarti thì thầm với tôi.
“Xếp loại AIEEE của tớ chắc sẽ khủng khiếp lắm,” tôi nói với Raghav trong khi khuấy cốc nước chanh.
Chúng tôi đến hiệu bánh Đức gần bậc nước Narad, một địa điểm du lịch của người da trắng, nơi họ cảm thấy được an toàn khỏi vi khuẩn và những người bán hàng rong ở Varanasi. Người ta ngồi trên giường với những cái khay gỗ để ăn những món của người da trắng như bánh kẹp và bánh kếp. Hai ông già suy dinh dưỡng chơi đàn sitar ở một góc để tạo hiệu ứng Varanasi, vì người da trắng thấy đó là một trải nghiệm văn hóa.
Tôi chưa từng quan tâm nhiều đến chỗ này. Nhưng Aarti thích nó.
“Em thích cách cô ấy dùng khăn cột tóc,” Aarti nói, chỉ một bà khách du lịch. Rõ ràng là nàng lờ đi những mối lo của tôi về AIEEE.
“Thêm mười điểm nữa là cậu sẽ ổn. Thư giãn đi,” Raghav nói.
“Giữa tớ với mười cái điểm ấy là mười ngàn học sinh đấy,” tôi nói.
“Đừng nghĩ đến người khác. Tập trung vào chính cậu ấy,” cậu ta nói.
Tôi chậm rãi gật đầu. Thật dễ để khuyên bảo người khác khi mình đứng đầu lớp. Tôi hình dung mình đang ở biển, cùng với hàng chục ngàn đứa học kém khác, đấm đá gào thét để thở. Nước tràn lên chúng tôi, quét sạch chúng tôi ra khỏi nền giáo dục Ấn Độ. Ba tuần nữa là cơn sóng thần AIEEE sẽ đến.
Aarti búng ngón tay trước mặt tôi. “Dậy thôi, chàng ngủ mê, anh sẽ ổn mà,” nàng nói.
“Cậu định bỏ thi à?” Raghav quay sang Aarti.
“Ừ,” nàng cười khúc khích. “Main Hoon Na* sẽ ra mắt tuần này. Sao mà tớ bỏ qua phim của Shah Rukh* được? Họ nên hoãn AIEEE lại thì hơn.”
“Rất buồn cười,” tôi nhăn nhó.
“Vậy là cậu không thành kỹ sư. Rồi cậu sẽ làm gì?” Raghav hỏi Aarti.
“Liệu tớ có phải làm gì không? Tớ là một phụ nữ Ấn Độ. Tớ không thể lấy chồng, ở nhà và nấu nướng được sao? Hay ra lệnh cho người giúp việc nấu?”
Nàng cười và Raghav cùng cười với nàng.
Tôi không thấy chuyện đó buồn cười. Tôi không thể nghĩ vượt quá được đám lúc nhúc hàng triệu kẻ muốn thành kỹ sư, những kẻ sẽ quật ngã tôi trong ba tuần tới.
“Sao lại phải nghiêm trọng thế anh Gopal? Em đang đùa thôi. Anh biết là em không thể ngồi nhà được mà.” Aarti gõ vai tôi.
“Im đi, Aarti,” tôi nói. “Phải, anh biết em muốn làm tiếp viên hàng không.”
“Tiếp viên hàng không? Oa!” Raghav nói.
“Thế không công bằng, Gopal!” Aarti hét lên. “Anh tiết lộ bí mật của em.”
“Chỉ với tớ thôi mà,” Raghav nói.
Aarti nhìn tôi bực bội.
“Xin lỗi,” tôi nói.
Aarti và tôi có mối quan hệ sâu sắc hơn. Chúng tôi coi Raghav là bạn, nhưng không phải bạn thân.
“Cậu sẽ là một tiếp viên hàng không tuyệt vời đấy,” Raghav nói, giọng có vẻ tán tỉnh.
“Phải rồi, sao cũng được,” Aarti nói. “Cứ như thể là bố sẽ cho tớ ra khỏi Varanasi không bằng. Ở đây chả có hãng hàng không nào. Toàn là chùa chiền thôi. Có thể tớ sẽ thành bà vãi. ‘Thưa ngài, làm ơn ngồi xuống sàn. Buổi cầu nguyện sẽ bắt đầu ngay bây giờ. Prasad sẽ được đưa tới chỗ ngồi của ngài’.”
Raghav lại cười phá lên, hai tay ôm cái bụng lực lưỡng. Tôi ghét những kẻ được sinh ra đã có bụng phẳng lì. Sao ông trời lại không mặc định cho tất cả đàn ông có bụng sáu múi nhỉ? Liệu chúng ta có nhất thiết phải lưu mỡ ở những chỗ ngớ ngẩn nhất hay không?
Raghav đập tay với Aarti. Tai tôi nóng ran. Những nhạc công sitar bắt đầu chơi một điệu sôi nổi.
“Aarti, em nói vớ vẩn cái gì thế,” tôi nói to. Những người nước ngoài quanh chúng tôi, đang đến đây trong cuộc chu du thiên hạ tìm kiếm sự yên bình, trở nên cảnh giác.
Tôi không thích sự đồng điệu kiểu bọn-mình-thấy-mấy-câu-tiếu-lâm-nhảm-của-nhau-thật-buồn-cười này giữa Raghav và Aarti.
Raghav hút nước chanh quá mạnh qua cái ống hút. Nước chanh chảy ra đằng mũi cậu ta.
“Kinh quá!” Aarti nói, hai người bọn họ lại bắt đầu bữa tiệc cười của mình.
Tôi đứng dậy.
“Chuyện gì vậy?” Raghav hỏi.
“Tớ phải về. Bố tớ đang đợi.” Tôi nói.
Tiếng ho của bố át mất mấy hồi chuông cửa đầu tiên.
“Xin lỗi, bố không nghe thấy,” ông nói lúc mở cửa.
“Bố ổn chứ ạ?” tôi hỏi.
“Ừ, như mọi khi thôi. Bố nấu rô ti với đậu hầm rồi đấy.”
“Món đấy cũng như mọi khi.”
Năm ngoái bố tôi tròn sáu mươi. Những cơn ho liên tục làm cho ông trông như một ông già tám mươi. Các bác sĩ đã đầu hàng. Chúng tôi cũng không có tiền phẫu thuật. Trường đã đuổi việc ông từ lâu. Người ta không thể giảng một tiết năm mươi phút mà cứ nghỉ lấy hơi đến mười lần. Ông có khoản lương hưu có thể giúp chúng tôi trụ được ba tuần trong một tháng may mắn.
Tôi yên lặng ăn bên chiếc bàn ăn lung lay.
“Kỳ thi tuyển...” bố tôi bắt đầu rồi dừng lại để ho tới năm lần. Tôi hiểu ý ông.
“Con ôn xong AIEEE rồi ạ,” tôi nói.
“JEE thì sao?” bố hỏi.
Đối phó với kỳ vọng của gia đình còn khó hơn là ôn thi.
“Con không có hy vọng vào IIT đâu bố,” tôi nói. Bố tôi xị mặt. “Con sẽ thi JEE. Nhưng ba ngàn suất chọn từ bốn mươi ngàn... Bố thử hình dung xem.”
“Con làm được. Con thông minh mà,” bố nói.
Tình phụ tử rõ ràng là đã khiến bố đánh giá quá mức năng lực của con cái.
Tôi gật đầu. Tôi có cơ hội ở AIEEE, không có gì tại JEE. Đấy là cách tôi nhìn sự việc. Tôi tự hỏi không hiểu bố có nhận ra rằng trúng tuyển có nghĩa là tôi sẽ xa nhà. Sẽ ra sao nếu tôi đi học ở Học viện Công nghệ Quốc gia Agartala? Hay ở đâu đó xa dưới phía Nam?
“Kỹ thuật không phải là mọi thứ, bố à,” tôi nói.
“Nó đảm bảo cho cuộc đời con. Đừng cãi nhau bây giờ, ngay trước kỳ thi.”
“Con không cãi. Không mà bố.”
Sau bữa tối bố nằm trên giường. Tôi ngồi cạnh và bóp trán cho ông. Ông bật ra một cơn ho dữ dội.
“Ta phải tính đến chuyện phẫu thuật thôi,” tôi nói.
“Lấy đâu ra hai mươi ngàn?” bố nói, nằm duỗi ra và nhắm mắt. Tôi tiếp tục mát xa.
Tôi giữ im lặng. Tôi không muốn động đến chủ đề nhạy cảm này. Chúng tôi đã có thể xử lý vụ đất đai nhiều năm trước. Tòa án vẫn tiếp tục ám ảnh chúng tôi, đất thì bỏ hoang mà chúng tôi lại không có tiền.
“Con nói xem chúng ta lấy tiền đâu ra?” bố tôi nói. “Con hãy trở thành kỹ sư. Kiếm một công việc tốt. Khi đó chúng ta sẽ phẫu thuật.”
Tôi không giữ im lặng được nữa. “Bác Taya từng đề nghị một triệu. Nếu nhận, giờ ta có thể đã có gấp đôi số tiền đó trong ngân hàng rồi.”
Bố mở mắt. “Còn đất thì sao?” ông nói.
“Mảnh đất dở hơi đấy thì có tác dụng gì ạ?”
“Không được nói thế.” Ông nói, đẩy tay tôi ra. “Người nông dân không phỉ báng mảnh đất của mình. Anh ta cũng không bán nó.”
Tôi đặt lại tay lên trán ông. “Chúng ta không còn là nông dân nữa, bố à. Chúng ta không dùng được đất. Tại bác...”
“Đi. Đi học đi, con sắp phải thi rồi đấy.” Bố chỉ vào phòng tôi.
Điện thoại reo lúc nửa đêm. Tôi nhấc máy.
“Anh buồn ngủ, Aarti à,” tôi nói.
“Anh không ngủ trước một giờ. Đừng nói dối.”
“Có chuyện gì thế?”
“Không có gì. Chỉ muốn tán chuyện thôi.”
“Tán với người khác đi,” tôi nói.
“À ha,” nàng nói. “Em biết anh đang khó chịu chuyện gì rồi.”
“Tạm biệt, Aarti,” tôi nói.
“Này, chờ đã. Em thấy vài chuyện tiếu lâm của Raghav buồn cười. Chỉ thế thôi. Anh vẫn là bạn thân nhất của em.”
“Chúng chả buồn cười gì hết. Còn chuyện bạn thân này là thế nào nhỉ?” tôi nói.
“Bọn mình đã là bạn thân tám năm rồi, dù anh vẫn chưa mua bánh sô cô la cho em.”
“Còn Raghav thì sao?”
“Raghav chỉ là một người bạn. Em nói chuyện với cậu ấy vì anh thân với cậu ấy,” Aarti nói.
Tôi im lặng.
“Thôi nào, Gopal. Chuyện ở nhà thế nào?” nàng hỏi.
“Vẫn lung tung như mọi khi. Em thế nào?”
“Em ổn. Bố khăng khăng là em phải tốt nghiệp đại học trước khi thử nghề tiếp viên hàng không. Nhưng ta có thể làm tiếp viên ngay sau khi tốt nghiệp lớp 12 cơ mà.”
“Đi học đại học đi. Bác nói đúng đấy,” tôi nói.
“Điểm của em thì vào được trường nào? Em không thông minh như Raghav và anh.”
“Raghav mới thông minh, không phải anh,” tôi sửa nàng.
“Vì sao? Vì bài thi thử ấy à? Anh thật ngốc,” Aarti nói.
“Em mới ngốc.”
“Cả hai ta đều ngốc, được chưa? Anh ăn tối chưa?”
Trong suốt năm năm qua đêm nào nàng cũng hỏi tôi câu này. Tôi muốn tiếp tục cáu với nàng, nhưng không thể. “Anh ăn rồi, cảm ơn.”
“Cảm ơn cái gì? Đồ ngốc. Đi ngủ đi và đừng có nghĩ ngợi gì về việc thi tuyển nữa.”
“Aarti,” tôi nói và ngừng lại.
“Gì vậy?”
“Em rất dễ thương,” tôi nói. Tôi không tìm được câu nào hay hơn.
“Dễ thương và ngốc? Hay là ngốc một cách dễ thương?” Aarti cười to.
“Anh sẽ làm được gì nếu không có em nhỉ?”
“Im đi. Em lúc nào chả ở đây,” nàng nói.
“Bọn mình không còn trẻ con nữa, Aarti,” tôi nói.
“Được rồi, được rồi. Đừng nói lại chuyện ấy nữa chứ. Đi ngủ đi, ngài Trưởng Thành.”
“Aarti, nào. Em lúc nào cũng tránh...”
“Mình sẽ nói chuyện đó, nhưng không phải lúc này. Sau khi anh thi xong.”
Tôi yên lặng.
“Đừng phức tạp hóa cuộc đời, Gopal. Anh có vui với tình bạn của chúng mình không?”
“Có, nhưng...”
“Nhưng nhưng cái gì? Chúc ngủ ngon, mơ đẹp nhé, ngủ say vào.”
“Ngủ ngon.”
“Giờ cũng không có tác dụng gì đâu,” tôi nói, đóng cuốn sách toán lại.
Raghav đến nhà tôi vào đêm trước kỳ thi. Cậu ta đề nghị ôn lại lần cuối môn lượng giác, điểm yếu của tôi. Raghav nhặt cuốn sách giáo khoa lên.
“Cậu ngủ đi, được chứ? Nghỉ ngơi trước khi thi là rất cần thiết. Và nhớ đem theo thật nhiều bút chì đã gọt nhọn rồi nhé,” cậu ta nói.
Bố từ bếp đi ra thì thấy Raghav ra về. “Ở lại ăn cơm đi,” bố nói với cậu ta.
“Không phải hôm nay bố ạ,” Raghav nói. “Con sẽ ăn mừng tử tế khi Gopal thi đỗ.”
4
Tôi cũng lọt được vào bảng xếp hạng. Nhưng mà là mạt hạng, vậy đấy.
“52,043,” tôi đọc từ màn hình máy tính. Tôi đến nhà Raghav ở Shivpur. Chúng tôi đăng nhập vào website của AIEEE.
Chắc chắn rồi, tôi được điểm không tồi. Trong số một triệu thí sinh, tôi vượt qua chín trăm năm mươi ngàn. Tuy nhiên NIT chỉ có ba mươi ngàn chỗ. Đôi khi, cuộc đời đùa ác với ta. Tôi là một trong những trường hợp không may mắn đó, những người đã làm tốt, nhưng chưa đủ tốt.
“58,20,” Raghav nói, đọc từ màn hình máy tính.
Bố Raghav vào phòng và đứng phía sau chúng tôi.
“Cái gì thế?” tôi hỏi.
“Xếp hạng của tớ,” Raghav nói.
“Xuất sắc!” bố Raghav vui mừng.
Raghav cười. Cậu ta không thể phản ứng nhiều hơn thế.
“Như thế là con sẽ có rất nhiều lựa chọn,” người cha tự hào của Raghav nói. “Con có thể đi học ngành điện tử ở Delhi.”
“Ở Lucknow cũng có NIT phải không ạ? Gần nhà hơn.”
“Quên AIEEE đi, hãy chờ JEE,” bố Raghav nói, giọng ông phấn chấn.
Bố con họ mất một lúc mới nhớ ra sự hiện diện của tôi trong phòng. Họ nhìn thấy khuôn mặt chảy dài của tôi và im lặng. “Tớ phải về nhà,” tôi ấp úng.
“Năm mươi ngàn chắc cũng phải giúp gì cho cháu chứ, không à?” bố Raghav nói, biết chắc là thứ hạng đó sẽ chẳng có ích gì. Ông không có ý định làm tôi đau, nhưng cảm giác ấy thật tệ. Cả đời tôi chưa bao giờ cảm thấy mình nhỏ bé đến vậy. Tôi cảm thấy như một kẻ ăn mày đang đi cùng với những ông hoàng.
“Tớ sẽ gặp cậu sau nhé Raghav,” tôi nói và lao ra khỏi ngôi nhà của họ. Tôi không muốn ai nhìn thấy những giọt nước mắt của mình.
Raghav chạy theo tôi trên con ngõ bên ngoài. “Cậu ổn chứ?” cậu ta hỏi.
Tôi nuốt nghẹn và lau mắt rồi mới quay lại phía cậu ta. “Tớ ổn, anh bạn ạ,” tôi nói dối. “Và xin chúc mừng! Cậu nợ chúng tớ một bữa khao đấy. Nhưng bố cậu đúng đấy. Bọn mình sẽ thực sự tiệc tùng sau JEE.”
Tôi tiếp tục lảm nhảm cho tới khi Raghav chen vào. “Bố cậu sẽ ổn chứ?”
Tôi nhún vai và đấu tranh với cái cục trong họng.
“Cần tớ đi với cậu không?” cậu ta đề nghị.
Được đấy, đem một tay đỗ đầu đến gặp cha mẹ khi mình trượt vỏ chuối, tôi nghĩ.
“Đừng lo. Bố tớ đã đối mặt với những thứ còn tệ hại hơn trong đời rồi,” tôi nói.
“Chẳng phải hôm nay có kết quả thi AIEEE hay sao? Báo không thấy đăng,” bố nói ngay khi tôi về đến nhà. Bốn tờ báo khác nhau mở tung trên nền nhà.
“Không, người ta không còn đăng báo kết quả thi nữa đâu ạ. Bố à, cái đống lộn xộn này là gì thế?”
Tôi cúi xuống dọn báo. Tôi không nói là kết quả đã được đăng trên mạng.
“Vậy làm thế nào mà ta biết được kết quả? Chẳng phải hôm nay là đến ngày rồi sao?” ông hỏi.
Tôi giữ im lặng và sắp xếp lại mấy tờ báo. Tôi muốn nói với ông là một thời gian nữa mới có kết quả. Được bình yên thêm mấy ngày nữa cũng tốt, dù cho chỉ là tạm thời. Tôi nhìn khuôn mặt già nua của ông, những nếp nhăn quanh mắt. Đôi mắt hôm nay đặc biệt sáng lên.
“Ta có nên đến NIT ở Lucknow không nhỉ?” bố nói, sẵn sàng cho một chuyến đi năm tiếng đồng hồ chỉ để phát hiện ra rằng con trai mình là một kẻ thất bại.
“Bố!” tôi phản đối.
“Gì hả?”
“Nấu cơm trưa thôi.” Tôi vào bếp. Cái bếp ga cũ kỹ phải bật đến sáu lần mới lên. Tôi đặt nồi nước lên bếp để nấu món đậu hầm.
Bố đứng sau lưng tôi. “Ta phải lấy được kết quả. Đi thôi,” ông nói. Khi người già đã quyết tâm chuyện gì họ không bao giờ bỏ cuộc.
“Để con nấu cơm đã,” tôi nói. “Con sẽ gọi bố khi cơm chín.”
Nói với cha mẹ rằng mình thất bại trong việc gì đó còn khó khăn hơn chính sự thất bại. Tôi nấu cơm cả một tiếng sau. Tôi tự hỏi liệu cuộc đời có còn được như cũ nữa hay không. Một kỳ thi ngu xuẩn, một nửa tá lỗi trong các câu hỏi trắc nghiệm đã thay đổi cuộc đời tôi mãi mãi.
Bố và tôi cùng ăn trong im lặng, đôi mắt chứa chan hy vọng của ông dính lấy tôi. Việc tôi giấu giếm tin tức không giúp được gì cho ai cả.
Tôi tìm ông sau bữa tối. “Con biết kết quả rồi bố,” tôi nhẹ nhàng nói.
“Thế nào?” ông hỏi, mắt mở to.
“Con xếp thứ 52.043.”
“Tốt chứ?”
Tôi lắc đầu.
“Con không vào được trường tốt à?”
“Con sẽ không vào được NIT,” tôi đáp.
Nét mặt bố thay đổi. Ông có cái nhìn mà đứa trẻ nào cũng hoảng sợ. Cái nhìn ấy nói “Bố nuôi con trưởng thành, giờ thì xem con đã làm gì!”
Lĩnh một viên đạn vào đầu còn dễ chịu hơn là cái nhìn ấy.
Bố lắc lư người đứng dậy và bắt đầu đi vòng quanh bàn ăn. “Làm thế nào mà con lại không có được thứ hạng tốt vậy?”
Vâng, không phải ai cũng được thứ hạng tốt đâu, bố ơi. Chín trăm năm mươi ngàn đứa tụi con đã không được. Nhưng tôi không nói ra điều mình nghĩ.
“Giờ thì sao?” ông nói.
Tôi tự hỏi không hiểu mình có nên đưa ra vài lựa chọn không - tự tử này, lên Hymalaya sám hối hoặc đi khổ sai chung thân?
“Con xin lỗi, thưa bố.”
“Bố đã bảo con phải chăm học hơn mà.”
Bố mẹ nào mà không bảo thế?
Ông về phòng mình. Tôi lấy hết dũng cảm để vào phòng ông nửa tiếng sau. Ông đang để chai nước nóng trên đầu.
“Con có thể đi học BSc* mà bố,” tôi nói.
“Cái đó thì có tác dụng gì cơ chứ?” giọng ông hơi lớn so với giọng của một người ốm.
“Con sẽ tốt nghiệp. Tìm việc làm. Chắc phải có nhiều cơ hội chứ,” tôi vừa nói vừa cố tìm từ.
“Ai đi thuê một cử nhân đơn thuần cơ chứ?” bố nói.
Đúng rồi, một cử nhân “đơn thuần” chẳng có ý nghĩa gì hết.
“Chúng ta không có tiền học trường tư bố ạ,” tôi nhắc ông.
Ông gật đầu. Ông nói sau một lúc suy nghĩ. “Thử lần nữa nhé?”
Đề nghị của ông không phải là vô lý. Nhưng thời điểm thì kinh khủng.
Kỳ thi tuyển đã làm tôi thật khốn khổ. Chỉ ý nghĩ phải thi lại thôi cũng làm cho tôi đau hết cả người. “Thôi đi bố,” tôi hét lên. “Nếu bố xử lý được miếng đất thì chúng ta đã có tiền vào trường tư. Bố không làm được, nên con mới phải tiếp tục chịu khổ sở.”
Bố ấn chai nước nóng lên trán mạnh hơn. Trông ông có vẻ đau đớn, vì cơn đau đầu và vì tôi. “Đi đi,” ông nói.
“Con xin lỗi,” tôi tự động bật ra.
“Thi trượt. Quát bố mình. Con đang đi đúng đường đấy con trai ạ,” ông nhắm mắt.
“Con sẽ làm gì đó. Con không làm bố thất vọng đâu. Con sẽ trở nên giàu có,” tôi nói.
“Làm giàu không dễ đâu. Con phải làm việc chăm chỉ. Nhưng con đâu có chăm chỉ,” ông nói.
Tôi muốn nói với ông là tôi đã chăm chỉ. Không thể có chuyện lọt được vào top năm mươi ngàn, dù cho nó có vô dụng đến thế nào chăng nữa, nếu không chịu chăm học. Tôi muốn nói với ông là lòng tôi đang rất chán nản. Tôi mong ông hiểu rằng tôi đã muốn khóc, rằng sẽ tốt hơn nhiều nếu ông ôm lấy tôi.
“Đi đi. Để cho ta được bình yên trong những ngày cuối đời,” ông nói.
Tôi về phòng mình, ngồi trong yên lặng. Chưa bao giờ tôi thực sự nhớ mẹ mình trong những năm qua. Tuy nhiên vào ngày có kết quả thi AIEEE tôi lại muốn có bà bên cạnh. Tôi tự đánh mình vì đã không làm đúng thêm sáu câu nữa. Tôi cứ nhớ đi nhớ lại ngày thi. Như thể bộ não tôi có thể quay ngược thời gian, tái tạo lại cùng một khung cảnh và tôi sẽ không lặp lại những lỗi lầm đó nữa. Tiếc nuối - cảm giác ấy chắc chắn là một trong những lỗi sản xuất lớn nhất của loài người. Chúng ta cứ tiếc nuối, dù cho chẳng có ích lợi gì. Tôi nằm trên giường, thất thần.
Nửa đêm tôi ra phòng khách. Tôi gọi cho Aarti.
“Này, anh ổn chứ?” giọng nàng bình thản.
Nàng biết kết quả thi của tôi. Nhưng nàng vẫn không gọi điện. Nàng biết tôi sẽ gọi khi tôi đã ổn và sẵn sàng. Aarti và tôi lúc nào cũng hiểu nhau.
“Ta sẽ nói chuyện trên thuyền,” tôi nói.
“Bốn rưỡi sáng mai ở bậc nước Assi nhé,” nàng nói.
Sau khi gọi điện tôi quay lại giường ngủ. Tôi nằm nhưng không thể ngủ được. Tôi trằn trọc rất lâu. Tôi sẽ chẳng thể nào ngủ nổi nếu không nói chuyện rõ ràng được với bố.
Tôi vào phòng ông. Ông đang ngủ, chai nước nóng vẫn để trên đầu.
Tôi dịch chai nước sang bên. Ông thức giấc.
“Bố, con xin lỗi,” tôi nói.
Ông không nói gì.
“Con sẽ làm mọi việc bố nói. Con sẽ thi lại nếu bố muốn. Con sẽ thành kỹ sư, bố nhé,” tôi nói.
Ông đặt tay lên đầu tôi như ban phước lành. Cử chỉ đó làm bùng nổ xúc cảm trong tôi. Tôi òa khóc.
“Con sẽ học cực kỳ chăm chỉ,” nước mắt lăn trên má khi tôi nói.
“Chúa phù hộ cho con, đi ngủ đi con,” ông nói.
Tôi đến bậc nước Assi lúc bốn giờ ba mươi sáng. Anh Phoolchand, người chủ thuyền bạn tôi, cười tươi khi đưa tôi mái chèo. Anh chẳng hề tính tiền tôi suốt những năm qua. Tôi có thể mượn thuyền của anh một giờ, sau đó đãi anh trà và bánh bích quy. Người da trắng có thể phải trả năm trăm đô cho một giờ đó.
Đôi khi tôi giúp anh mặc cả với người nước ngoài bằng tiếng Anh, anh sẽ trả tôi mười phần trăm hoa hồng. Phải, tôi có thể kiếm được tiền bằng cách đó. Có thể không nhiều, nhưng cũng đủ để sinh tồn. Chỉ mong là bố tôi hiểu được chuyện ấy.
“Quay lại lúc năm rưỡi nhé,” Phoolchand nói. “Anh có người đặt chỗ rồi. Khách du lịch Nhật.”
“Sẽ không quá nửa tiếng đâu anh,” tôi hứa.
Anh cười. “Cậu đi với bạn gái cơ mà. Cậu có thể quên thời gian đấy.”
“Em không quên đâu.”
“Cậu tính làm gì với cô bé à?” Phoolchand nói trong lúc tháo dây neo. Trong những thị trấn nhỏ, ai cũng quan tâm đến chuyện quan hệ nam nữ cả.
“Anh Phoolchand, em sẽ quay lại sau nửa tiếng nữa,” tôi nói và xuống thuyền.
Phoonchand nhăn mặt trước câu trả lời cộc lốc của tôi.
“Cô ấy là bạn cùng lớp thôi mà. Em chơi với cô ấy tám năm rồi.”
Anh cười. Hàm răng ăn trầu của anh sáng bóng lên trong ánh sáng mờ ảo buổi bình minh.
“Em sẽ giúp anh vụ khách Nhật, chúng ta sẽ cùng lột sạch bọn họ,” tôi nói, tay nắm mái chèo.
Aarti đợi tôi cách cầu tàu của bậc thang hai mươi mét, tránh xa cái nhìn của những người chèo thuyền và tu sĩ khổ hạnh. Nàng bước lên thuyền, từng bước một. Tôi đẩy thuyền ra khỏi bến.
“Đi đường này nhé,” nàng chỉ về hướng Tây im ắng hơn. Ở phía Đông, nghi lễ aarti buổi sáng đã bắt đầu trên bậc nước Dashashwamedh đầy người. Dashashwamedh, được tin là nơi Brahma đã thực hiện mười nghi lễ hiến tế ngựa, là trung tâm của tất cả các hoạt động thiêng liêng trên hai bờ sông Hằng ở Varanasi.
Tiếng chuông và lời cầu nguyện nhỏ dần khi tôi chèo thuyền ra xa. Sau đó, chỉ còn lại là tiếng mái chèo đều đặn khua nước.
“Chuyện ấy đôi khi cũng xảy ra mà,” Aarti nói.
Khuôn mặt nàng có sắc hổ phách từ ánh sáng vầng Đông buổi sớm. Nó hợp với chiếc khăn dupatta* màu tím đỏ của nàng.
Hai tay và vai đã mỏi, tôi ngừng chèo và đặt đôi mái chèo xuống. Chiếc thuyền đứng yên đâu đó giữa sông Hằng. Aarti đứng dậy đến ngồi bên tôi. Cử động của nàng làm cho chiếc thuyền hơi lắc lư. Như một nghi lễ, nàng cầm đôi bàn tay mệt mỏi của tôi và bóp. Nàng cầm cằm, xoay mặt tôi đối diện với nàng.
“Anh sợ, Aarti à,” tôi nói nhỏ.
“Vì sao?”
“Đời anh sẽ chẳng đi đến đâu cả,” tôi nói.
“Vớ vẩn,” nàng nói. “Vậy thì những người không có thứ hạng AIEEE cao đều sẽ có cuộc đời không đi đến đâu sao?”
“Anh không biết. Anh chỉ thấy thật... thật thảm bại. Anh đã làm bố thất vọng.”
“Ông ổn không?”
“Ông muốn anh thi lại. Ông bị ám ảnh về chuyện anh phải thành kỹ sư.”
“Anh có muốn thành kỹ sư không?” Aarti hỏi.
“Bố anh không phải một quan chức Cục Dân chính. Ông anh không phải thống đốc. Anh xuất thân từ một gia đình Ấn Độ đơn giản. Nhà anh không ai hỏi những câu như thế. Nhà anh muốn kiếm tiền để sống. Nghề kỹ sư cho nhà anh điều đó,” tôi trả lời.
“Thật lỗi mốt!”
“Làm đầy dạ dày không bao giờ lỗi mốt, Aarti,” tôi nói.
Nàng cười và đặt tay lên bàn tay tôi. Tôi ôm nàng. Cùng lúc, tôi đưa môi mình tới gần môi nàng.
“Anh làm gì thế?” Aarti nói, đẩy tôi ra.
“Anh... anh chỉ...”
“Đừng,” Aarti nghiêm khắc nói. “Anh làm hỏng tình bạn của bọn mình đấy.”
“Anh thực sự thích em,” tôi nói. Tôi muốn nói “yêu” nhưng không có dũng khí.
“Em cũng thích anh,” nàng nói.
“Vậy sao em không hôn anh?”
“Em không muốn,” nàng trở lời thẳng thừng. “Đừng hiểu lầm em. Anh là bạn thân nhất của em nhiều năm nay. Nhưng em nói với anh rồi đấy...” nàng im lặng
“Gì cơ?”
“Em không nhìn anh theo cách ấy,” nàng nói nốt.
Tôi quay ra chỗ khác.
“Gopal, làm ơn hiểu cho em. Anh đang xáo trộn nên em không muốn...”
“Em không muốn làm gì cơ, Aarti? Làm tổn thương tình cảm của anh ư? Ô, em vừa làm rồi đấy.”
Tôi xem giờ. Đồng hồ chỉ bốn giờ năm mươi phút sáng. Tôi phải trả thuyền. Tôi cầm mái chèo lên. “Về chỗ của em đi,” tôi nói. Nàng làm theo. Chúng tôi tiếp tục yên lặng cho tới khi về bến.
Phoolchand cười với chúng tôi, nụ cười biến mất rất nhanh khi tôi tỏ vẻ khó chịu với anh.
Chúng tôi rời thuyền.
“Ngày hôm nay anh có muốn về nhà không?” Aarti nói.
“Đừng nói chuyện với tôi,” tôi nói.
“Anh là thằng ngốc.”
“Tôi là thằng ngốc đấy, cô không biết à? Chính vì thế mà tôi thi trượt AIEEE,” tôi nói và bỏ đi mà không thèm nhìn nàng.
5
Cũng giống kỳ thi AIEEE, tôi trượt JEE. Raghav đỗ, được xếp thứ 1123 toàn Ấn Độ. Chuyện này biến cậu ta thành một tiểu anh hùng nổi tiếng ở Varanasi. Báo chí địa phương đăng bài dài vào hôm sau. Varanasi có bốn học sinh thi đỗ JEE. Trong bốn học sinh này chỉ mình Raghav là thi đỗ với tư cách là người hiện đang sinh sống ở Varanasi. Ba người kia ở Kota.
“Sao họ lại đến Kota?” bố ngạc nhiên, ngẩng lên khỏi tờ báo.
Bố đã chấp nhận việc tôi thất bại. Ông không phản ứng chút gì với chuyện tôi không hề lọt được vào bảng xếp hạng JEE.
“Kota là thủ đô luyện thi IIT. Hàng chục ngàn học sinh đến đó mà bố,” tôi giải thích.
Hằng năm, thị trấn nhỏ bé Kota miền Tây Ấn đào tạo tới một ngàn, hay một phần ba tổng số học sinh đỗ IIT.
“Sao hả? Sao lại thế được?”
Tôi nhún vai. Tôi không còn muốn nói đến chuyện thi tuyển nữa. Tôi đã xong đến chín mươi bảy phần trăm học phần của lớp 12. Tôi có thể học cử nhân tại Đại học Allahabad. Khoảng cách 120 cây số cũng sẽ khó khăn cho việc đi lại, nhưng tôi có thể chuyển tới đó và về thăm bố vào cuối tuần.
“Raghav sẽ vào IIT nào?”
“Con không biết,” tôi nói. “Bố cho con hai trăm rupi được không ạ? Con muốn mua mẫu đơn đăng ký đại học.”
Bố trông có vẻ như vừa bị tôi đâm. “Con không thi lại AIEEE sao?” ông hỏi tôi.
“Con sẽ vào Đại học Allahabad và thi lại ở đó,” tôi nói.
“Con ôn thi thế nào được khi đang học khóa khác?”
“Con không thể lãng phí một năm,” tôi nói và ra khỏi nhà.
Tôi phải gặp Raghav. Tôi vẫn chưa chúc mừng cậu ta. Thực sự là tôi không cảm thấy vui tí nào về chuyện cậu ta đỗ JEE. Đáng ra phải vui, nhưng tôi lại không. Rốt cuộc thì chúng tôi đã là bạn bè được mười năm. Người ta phải thấy mừng cho bạn bè của mình chứ. Tuy nhiên, cậu ta sẽ thành sinh viên IIT, còn tôi thì sẽ chỉ là một thằng vô danh khốn kiếp. Vì nguyên nhân gì đó mà tôi không thể thấy vui mừng về chuyện đó được. Tôi tập những nụ cười giả tạo khi bấm chuông nhà cậu ta. Raghav mở cửa và ôm ngay lấy tôi.
“Gặp cậu mừng quá đi,” cậu ta nói.
“Chúc mừng cậu chủ,” tôi nói, môi dãn ra thành một nụ cười vừa đủ răng. “Bây giờ tớ có thể khoe là tớ quen người nổi tiếng rồi.”
Tôi vào nhà, một căn hộ ba phòng khiêm tốn do BHEL cung cấp. Những tờ báo đăng bài về sự lựa chọn trường của cậu ta để trên bàn ăn. Bố Raghav đang ngồi trên xô pha tiếp mấy người họ hàng đến thăm. Họ đến để chúc mừng nhà Kashyap. Thi đỗ IIT là một sự kiện rất lớn - tựa như chinh phục đỉnh Everest hoặc bay lên vũ trụ. Chú Kashyap cười với tôi từ đằng xa. Cứ cho đấy là do trí tưởng tượng quá mức của tôi đi, nhưng nụ cười của chú có vẻ như một nụ cười mà ta ban tặng cho những kẻ có địa vị thấp hơn mình. Tôi chắc chắn là nếu tôi thi đỗ, chú hẳn đã đứng lên và bắt tay tôi rồi. Dẫu sao thì chuyện đó cũng chẳng quan trọng lắm. Raghav và tôi vào phòng cậu ta. Tôi ngồi xuống ghế còn cậu ta ngồi lên giường.
“Sao, cậu thấy thế nào?” tôi hỏi. Tôi muốn biết cái cảm giác ấy như thế nào, khi được một trong những kỳ thi ngu xuẩn biến mình từ than đá thành kim cương trong vỏn vẹn một ngày.
“Không thể tin nổi” Raghav nói. “Tớ đã nghĩ là AIEEE thì có thể, còn JEE, ôi trời.”
“IIT nào?”
“Tớ sẽ vào IT-BHU. Tớ sẽ được vào cơ sở tốt và được ở Varanasi,” Raghav nói.
IT-BHU, Viện Công nghệ thuộc Đại học Banaras Hindu, trường uy tín nhất ở Varanasi. Trường tuyển sinh qua JEE. Tuy nhiên nó không có được sự bình đẳng về thương hiệu như một IIT.
“Tại sao lại là BHU?”
“Tớ muốn viết báo làm thêm. Tớ có vài mối quen với một số tờ báo ở đây,” Raghav đáp.
Người ta thường không coi trọng thứ đã được bày sẵn trên đĩa của mình. Hẳn rồi, Raghav vẫn luôn thích viết lách. Cậu ta đã được đăng vài bức thư cho biên tập viên cùng bài viết trên một số tờ báo. Nhưng, chuyện này nghe vẫn thật điên rồ.
“Cậu từ bỏ IIT vì một sở thích ư?” tôi nói.
“Đó không phải là một sở thích. Báo chí là đam mê của tớ.”
“Thế tại sao cậu lại học kỹ sư cơ chứ?”
“Vì bố. Chứ còn vì gì nữa? Ờ mà tớ nói với ông ấy là tớ chọn BHU vì tớ sẽ vào được ngành tốt hơn như Khoa học Máy tính chẳng hạn. Đừng nói gì với ông ấy nhé.”
“Raghav, cậu vẫn...”
“Raghav!” chú Kashyap gọi lớn từ bên ngoài.
“Xin lỗi, là mấy người họ hàng của tớ. Tớ phải đi đây,” Raghav nói. “Hẹn gặp sau nhé. Gọi cả Aarti nữa. Tớ nợ các cậu một bữa khao.”
Cậu ta đứng lên để đi ra.
Sau khi đạt được điều gì đó, người ta bắt đầu chỉ biết đến mình.
“Có muốn biết tớ định làm gì không?” tôi bình thản hỏi.
Raghav khựng lại. “Ồ, xin lỗi. Dĩ nhiên rồi, nói tớ nghe đi,” cậu ta nói.
Tôi không biết là cậu ta thực sự quan tâm hay chỉ cảm thấy bị ép buộc.
“Đại học Allahabad. Tớ sẽ thử lại ở đó.”
“Nghe hay đấy,” Raghav nói. “Tớ tin chắc cậu sẽ làm nên chuyện. Ít nhất là AIEEE.”
Sau khi đỗ JEE, người ta bắt đầu nói những câu kiểu như “ít nhất là AIEEE”.
Tôi mỉm cười. “Bố muốn tớ nghỉ một năm để ôn thi lại.”
“Cậu cũng có thể làm vậy,” Raghav đáp.
Bố cậu ta lại gọi to lần nữa.
“Cậu đi đi, không sao đâu,” tôi nói. “Tớ cũng về đây.”
“Hẹn gặp sau nhé, anh bạn.” Raghav vỗ vỗ vai tôi.
“Không, bố à,” tôi nói. “Con sẽ không tới Kota đâu.”
Không cho tôi biết, bố đã dành hẳn một tuần để tìm hiểu về Kota. “Bansal và Resonance là tốt nhất,” ông nói.
“Sao bố biết?”
“Bố là thầy giáo về hưu. Bố có thể tìm hiểu được chứ.”
“Tuyệt,” tôi nói.
“Bố sẵn sàng gửi con đi, học phí ba mươi ngàn một năm. Sinh hoạt phí khoảng ba ngàn một tháng. Như thế là bao nhiêu trong một năm? Ba mươi cộng với ba mươi sáu ngàn...” Bố lẩm bẩm một mình.
“Sáu mươi sáu ngàn!” tôi nói. “Và một năm lãng phí. Bố, chúng ta là ai vậy? Vua chúa à?”
“Bố có bốn mươi ngàn tiền gửi tiết kiệm chưa nói với con.” Bố nói. “Bố đã tiết kiệm tất cả những gì có thể trong ba năm qua, đủ để cho con khởi đầu. Ta sẽ tìm cách kiếm nốt chỗ còn lại.”
“Vậy là ném tất cả số tiền tiết kiệm nhỏ nhoi của chúng ta vào học phí? Ở một nơi xa xôi? Kota là ở đâu vậy nhỉ?”
“Ở Rajasthan. Xa đấy, nhưng có tàu chạy thẳng, đi hết hai mươi bốn tiếng.”
“Bố, nhưng... sao con không thể vào cao đẳng được? Cho con tiền học cao đẳng đi. Ít nhất thì con cũng có bằng.”
“Một tấm bằng vô dụng thì có ích gì? Mà con thi lại thế nào được nếu không được luyện thi tốt hơn? Con chỉ thiếu mấy điểm là đỗ. Biết đâu Kota sẽ giúp con đạt được mấy điểm này.”
Tôi bối rối. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện thi lại, hơn nữa lại đi xa như thế hẳn một năm.
“Con cần nỗ lực hết sức. Nhìn Raghav xem, cậu ấy đã sẵn sàng vào đời rồi,” bố nói.
“Nhìn-Raghav-xem,” phải, viên thuốc mới đang được nhét vào họng của mọi đứa trẻ ở Varanasi bây giờ. “Chúng ta không thể trang trải nổi đâu,” tôi dần dần tập hợp được những suy nghĩ của mình. “Còn nữa, ai sẽ chăm sóc cho bố ở nhà? Allahabad gần đây. Con có thể về nhà mỗi tuần. Bố có thể đến thăm...”
“Bố xử lý được. Chẳng phải hầu hết việc nhà đều là do bố làm hay sao?” bố nói.
Tôi nghĩ tới Aarti. Chắc chắn là nàng đã từ chối tôi lúc ở trên thuyền, nhưng tôi biết nàng rất quan tâm đến tôi. Không có ngày nào trôi qua mà chúng tôi không nói chuyện. Nàng là người khuyên tôi đi học một trường ở đây và tôi cũng đã tìm được khóa học phù hợp nhất với học lực của mình. Làm sao tôi có thể nói với nàng rằng tôi sẽ tới Kota đây?
Dĩ nhiên, tôi không thể đưa lý do này ra với bố để đòi ở lại Varanasi. “Con hứa lần tới sẽ chăm chỉ hơn nữa,” tôi nói.
“Con sẽ lại cứ làm việc nhà thôi,” Bố đột nhiên hét lớn. “Con phải đi.”
“Bố có bốn mươi nghìn. Phần còn lại thì sao? Còn các chi phí khác như đi lại, sách vở, phí thi đầu vào thì thế nào?”
Bố chìa cho tôi xem ngón tay trỏ nhăn nheo của ông. Bao quanh nó là một dải vàng dày. “Bố không cần chiếc nhẫn vô tích sự này,” bố nói. “Chúng ta cũng vẫn còn vài món trang sức của mẹ con.”
“Bố muốn bán trang sức của mẹ vì mấy lớp luyện thi đó ư?”
“Bố đã giữ tất cả chỗ đó cho vợ con sau này, nhưng sau khi thành kỹ sư rồi con có thể tự mình mua cho nó.”
“Nhưng nếu bố ốm thì sao, bố à? Tốt hơn hết nên để dành chỗ đó để phòng khi ốm đau cấp bách.”
“Nếu con vào một trường kỹ thuật bố sẽ trẻ ra đến mười tuổi,” Bố cười, cố làm dịu đi bầu không khí.
Tôi nhìn gương mặt ông, mất một chiếc răng cửa. Tiếng cười của ông là tất cả đối với tôi. Tôi nghĩ tới Kota. Ở đó người ta có vẻ rất giỏi trong việc giúp học sinh thi đỗ. Tôi nghĩ tới những bất lợi - số tiền cần thiết để trang trải, sự bất định và, dĩ nhiên là phải rời xa Aarti.
“Hãy làm thế vì người cha già cả này,” bố nói. “Bố cũng muốn đến Kota cùng con, nhưng bố không thể đi xa được. Chúng ta cũng còn phải giữ ngôi nhà này nữa.”
“Không sao đâu, bố. Con sẽ đi, con sẽ tự đi.”
“Mẹ con cũng đã muốn con trở thành một kỹ sư.”
Tôi ngắm bức ảnh của mẹ trên tường. Nom bà hạnh phúc, xinh đẹp và trẻ trung.
“Hãy chăm sóc bố con,” bà như đang nói với tôi.
“Con sẽ đi chứ?” bố hỏi.
“Nếu làm như thế khiến bố hạnh phúc, con sẽ đi.”
“Con trai của ta!” Bố ôm tôi - lần đầu tiên từ sau khi có kết quả AIEEE.
“Cho chúng tôi xem cái màu đen,” Aarti nói với chủ cửa hiệu. Nàng chỉ một bộ mười hai cái mắc áo.
Chúng tôi đến cửa hàng bán đồ gia dụng trên đường Nadeshar để mua những thứ tôi cần khi tới Kota.
“Em giúp anh đi mua đồ không có nghĩa là em vui trước chuyện anh rời khỏi Varanasi đâu đấy,” Aarti nói.
“Anh sẽ không đi nữa. Nói một lời đi, anh sẽ hủy vé.”
Nàng đặt bàn tay lên má tôi. “Em ghét việc người bạn thân nhất của em phải ra đi. Nhưng đó là việc anh nên làm.”
Nàng hài lòng với những cái mắc áo. Chúng có giá năm mươi đô một bộ. “Chú ơi, cháu còn mua khăn mặt, đĩa xà phòng và nhiều thứ khác nữa. Chú phải hạ giá nhiều vào.”
Người chủ cửa hiệu nhăn mặt, nhưng nàng lờ ông ta đi.
“Cảm ơn em đã đi cùng. Anh chẳng biết phải mua gì cả đâu,” tôi nói với nàng.
“Anh có nồi nấu chưa? Quên rồi à?”
“Anh sẽ không nấu đâu. Ở đấy có cơm hộp mà.”
Aarti lờ tôi đi. Nàng đến chỗ bày bán đồ gia dụng, nhặt một cái bát lớn bằng thép và giơ nó lên.
“Phòng trường hợp khẩn cấp,” Aarti nói. “Nếu em đến Kota với anh, em sẽ nấu cho anh hằng ngày.”
Đôi tay đẹp tuyệt của nàng giơ cao cái bát sáng loáng. Hình ảnh nàng nấu nướng trong căn bếp của tôi thoáng hiện trong đầu tôi. Vì sao Aarti lại nói những câu như thế? Tôi phải nói gì bây giờ? “Anh sẽ ổn thôi,” tôi nói.
Người chủ hiệu tính tiền. Aarti nhìn tôi. Lúc nào nàng cũng như thôi miên tôi. Nàng đẹp lên hằng tuần.
Một cô bé đến cửa hàng với mẹ lại gần Aarti. “Chị có lên tivi không?”
Aarti lắc đầu cười. Nàng quay lại với người chủ cửa hiệu. “Chú này, giảm giá hai mươi phần trăm nhé.”
Aarti không quá bận tâm đến ngoại hình của mình. Nàng không bao giờ sửa soạn trước gương, không bao giờ trang điểm và thậm chí tóc nàng thường lòa xòa khắp mặt. Chính điều đó lại làm cho nàng càng thêm hấp dẫn.
“Ta đi thôi chứ?” nàng nói.
“Thế nào cũng được.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Lúc nãy em có buột mồm nói ‘nếu em đến Kota’.”
“Em có thể. Em sẽ nói với bố là em muốn học lại một năm. Anh không biết được đâu.” Nàng nháy mắt.
Tôi nhìn nàng chằm chằm, tìm kiếm chút nghiêm túc trong câu nói của nàng. Có thể như vậy được chăng?
“Thật chứ?” tôi nói, gần như là tin nàng.
“Em đùa đấy, ngốc à. Em nói với anh rồi. Em đã đăng ký vào khoa Tâm lý ở Cao đẳng Agrasen.”
“Anh nghĩ em...”
“Sao anh lại dễ tin thế nhỉ?” nàng phá lên cười.
“Dễ... cái gì cơ?” tôi hỏi. Nàng kéo má tôi. “À,” tôi nói và trấn tĩnh lại.
Tất nhiên rồi, nàng làm sao đến Kota được. Tôi không phải là tay dễ-gì cũng được. Tôi hiểu chuyện. Dù vậy Aarti vẫn có thể đánh bại logic của tôi. Tôi không nghĩ được gì khi bên nàng.
Tôi lấy những thứ đã mua và nhận thấy nàng đang trả tiền cho người chủ cửa hiệu.
“Đợi đã,” tôi nói. “Anh sẽ trả.”
“Quên đi. Đi thôi nào,” nàng nói. Nàng nắm cùi chỏ và lôi tôi ra khỏi cửa hiệu.
“Hết bao nhiêu?” tôi vừa nói vừa lục ví.
Nàng cầm lấy ví của tôi và bỏ nó lại vào túi áo tôi. Nàng đặt một ngón tay lên môi tôi.
Tại sao con gái cứ gửi đi những tín hiệu khó hiểu như thế? Nàng đã cự tuyệt tôi trên thuyền hôm nọ. Nhưng nàng lại đi cùng tôi mua những cái mắc áo chán ngắt và không để tôi trả tiền. Nàng gọi điện cho tôi ba lần một ngày để xem tôi đã ăn cơm chưa. Nàng có quan tâm đến tôi hay không?
“Anh có muốn thử quán Domino mới ở Sigra không?” nàng hỏi.
“Bọn mình đến bậc nước được không?” tôi nói.
“Bậc nước?” nàng ngạc nhiên.
“Anh muốn đắm chìm trong Varanasi càng nhiều càng tốt trước khi đi.”
Chúng tôi đi bộ tới bậc nước Lalita, yên tĩnh hơn bậc nước Dashashwamedh đông đúc bên tay phải chúng tôi. Chúng tôi ngồi bên nhau ngắm sông Hằng thay đổi sắc màu dưới ánh mặt trời buổi chiều. Bên trái chúng tôi, những ngọn lửa chập chờn từ những giàn hỏa thiêu không bao giờ tắt ở bậc nước Manikarnika. Bậc nước này, được đặt tên theo chiếc khuyên tai của thần Shiva bị đánh rơi ở đây khi đang nhảy múa, được coi là nơi hỏa thiêu linh thiêng nhất.
Nàng nhẹ nắm khuỷu tay tôi. Tôi nhìn quanh. Ngoài vài khách du lịch và tu sĩ, tôi nhìn thấy vài người địa phương. Tôi giằng khuỷu tay ra.
“Gì vậy?” nàng hỏi.
“Đừng. Thế không tốt. Nhất là cho em.”
“Tại sao?”
“Vì em là con gái.”
Nàng đập khuỷu tay tôi. “Thế thì sao?”
“Người ta bàn tán. Họ chẳng nói gì tốt đẹp về những cô nàng ngồi trên bậc nước nắm khuỷu tay người khác đâu.”
“Mình chỉ là bạn tốt thôi mà,” nàng nói.
Tôi ghét cái câu này. Tôi muốn nói về vị trí của tôi trong cuộc đời nàng, dù tôi không muốn mọi thứ trở nên khó chịu. “Nhưng anh sắp đi rồi,” tôi nói.
“Thì sao? Bọn mình sẽ giữ liên lạc. Sẽ gọi điện. Sẽ chat trên mạng. Ở Kota có quán cà phê Internet mà, phải không?”
Tôi gật đầu.
“Vậy thì đừng nhăn nhó nữa,” nàng nói. Chúng tôi nghe tiếng chuông chùa vang đến từ xa. Lễ aarti chiều sắp bắt đầu.
“Em có vấn đề gì thế?” tôi hỏi.
“Về cái gì?” nàng hỏi.
“Về chuyện chúng mình. Chúng mình hơn cả bạn bè mà.”
“Làm ơn đi Gopal, đừng nói lại chuyện ấy nữa.”
Tôi im lặng. Chúng tôi ngắm nhìn lễ aarti chiều từ đằng xa. Khoảng một tá tu sĩ cầm những cây đèn lớn như ngọn đuốc, cầu nguyện theo những chuyển động nhịp nhàng trong khi những ca sĩ hát tụng đệm. Hàng trăm khách du lịch tụ tập quanh những tu sĩ. Dù có nhìn cảnh đó bao nhiêu lần thì lễ aarti trên những bậc nước của Varanasi lúc nào cũng mê hoặc bạn. Rất giống với Aarti bên tôi. Nàng mặc bộ salwar-kameez màu xanh lông công và đeo đôi khuyên tai bạc hình con cá.
“Em không cảm thấy như thế, Gopal à,” nàng nói.
“Về anh ấy à?”
“ Về mọi người. Em thích những gì anh và em có chung. Anh không như vậy sao?”
“Anh có. Nhưng anh sắp đi rồi. Nếu chúng mình có một cam kết, thế chẳng tốt hơn sao?”
“Cam kết? Gopal, bọn mình còn trẻ lắm!” nàng cười. Nàng đứng dậy. “Đi nào, đi thả đèn đi. Cho chuyến đi của anh.”
Con gái là những người chuyển chủ đề giỏi nhất thế giới.
Chúng tôi đi xuống mặt nước. Nàng mua một bộ sáu chiếc đèn đã thắp giá năm rupi. Nàng đưa tôi một chiếc. Nàng thả một chiếc. Nắm tay tôi, nàng nói: “Hãy cùng cầu nguyện, cho thành công.”
“Mong anh đạt được những gì anh muốn ở Kota,” nàng nhắm mắt.
Tôi nhìn nàng. Thứ tôi thực sự muốn không ở Kota. Tôi đang bỏ nó lại ở Varanasi...
Ngày Đẹp Hơn Sẽ Tới Ngày Đẹp Hơn Sẽ Tới - Chetan Bhagat Ngày Đẹp Hơn Sẽ Tới