Số lần đọc/download: 1389 / 7
Cập nhật: 2015-11-06 17:06:23 +0700
Chương 2
M
ột cơn gió thoảng mơn man lên da thịt. Buổi sáng đầu tiên ở Huế êm đềm quá. Những tế bào trong người Phượng như bừng bừng thức dậy. Phượng chớp chớp mắt nằm im để đón nhận những cảm giác mới lạ từ bầu không khí dịu dàng trầm mặc một cách đặc biệt Huế mà Phượng chỉ cảm được chứ không thể nào phân tích nổi. Giấc ngủ đêm qua tròn đầy đến nỗi Phượng khoan khoái cả người bao nhiêu mệt nhọc đều tan biến. Bên cạnh, dì Hạnh đã thức dậy và ra khỏi giường từ lúc nào. Tiếng chim ríu rít chuyền cành ngoài cửa sổ. Tiếng ve râm ran vọng vào phòng. Căn phòng tràn ngập bởi gió sớm và âm thanh mùa hạ. Ta sẽ làm gì buổi sáng đẹp này nhỉ? Câu trả lời đã nằm sẵn đâu đó trong lòng Phượng, vì chưa kịp trả lời với mình mà Phượng đã nghe má nóng bừng và tim đập mạnh. Sáng nay, Phượng muốn vào sở Văn Hóa Thông Tin Thành phố để hỏi thăm lịch trình biểu diễn của các đoàn kịch sắp ghé lại Huế. Phượng muốn biết Hoàng có thể và bao giờ ghé Huế. Dứt khoát các đoàn kịch nói lưu diễn không thể bỏ qua Huế. Nhất định thế, bây giờ chỉ cần nắm bắt thời gian là đủ. Cảnh đẹp của Huế chỉ ở vị trí thứ hai sau Hoàng. Bóng dáng Hoàng luôn rực rỡ như tia nắng đầu tiên của mặt trời chiếu bừng trên đỉnh cây cau ngoài sân.
Bất giác Phượng thấy nôn nao trong dạ. Có Hoàng, mùa hè ở Huế sẽ là mùa hè hạnh phúc nhất của Phượng. Chỉ nghĩ đến lúc gặp nhau tay trong tay, dạo chơi khắp thắng cảnh cố đô, Phượng thấy ấm áp cả lòng. Niềm vui căng phồng như muốn bứt Phượng ra khỏi giường. Phượng tung chăn ngồi dậy.
- Phượng ơi, mau lên chớ. Ăn sáng còn đi chơi khẻo nắng lên cao nóng lắm.
- Dạ...
Phượng dạ một tiếng to rồi vội vã chạy xuống nhà. Nhưng vừa đến bực thang cuối cùng, Phượng lại trong một cảm giác vừa ngạc nhiên vừa bực tức vô cớ. Một người thanh niên đã chễm chệ từ hồi nào ở bàn ăn. Minh. Chàng ta nhìn Phượng nửa ngạc nhiên nửa thích thú, có vẻ trêu cợt một tí "quả đất cũng tròn cô Phượng nhỉ?".
Dì Hạnh đang loay hoay cắt bánh mì, ngẩng lên và thấy Phượng sửng sốt, dì vội chỉ vào Minh, người cùng đi chuyến máy bay với Phượng hôm qua, giới thiệu:
- Đây là Minh, con của bác Tấn, bạn với ngoại đó. Chắc Minh chưa biết Phượng mô hỉ? Cháu của chị đó. Má Phượng với chị là hai chị em. Thôi mời Phượng tới làm quen, đi chơi đông càng vui.
Phượng lầm lì dến ngồi đối diện với Minh. Minh mỉm cười hỏi Phượng:
- Hôm qua, mới thoắt đó mà cô đã biến đi đâu mất, tài thật.
Dì Hạnh tròn mắt nhìn hai người.
- Té ra...
Phượng dành nói:
- Cháu gặp anh Minh trên máy bay. Rồi cùng đi chung chuyến xe khách ra Huế.
- Ủa, sao Minh lại đến trể vậy?
Minh cười:
- Em gặp người bạn, đứng nói chuyện một chốc rồi hai đứa rủ đi ăn. Cơm nước chuyện phiếm xong mới đến đây nên trể vậy đó.
- Chắc lại ngại không vô, sợ thiếu cơm chớ chi. Bày đặt không tề.
Phượng không thiết nói chuyện với Minh. Nàng nghĩ tên này vô duyên tệ. Nếu không có hắn ta, buổi sáng sẽ đẹp biết bao nhiêu. Có anh chàng này đi chung, làm sao Phượng có can đảm rủ Dì Hạnh đến Sở Thông tin Văn hóa để hỏi thăm về Hoàng. Anh chàng ấy sẽ cười mình thúi đầu, cái thứ con gái mà cứ đi hong hóng bồ bịch. vừa bực vừa tức, Phượng cứ cắm cúi ăn không ngẩng đầu lên. Minh như nhận biết điều đó, anh không hỏi gì Phượng nữa, mà chỉ vẩn vơ một đôi câu về tinh hình du lịch của thành phố Huế hiện nay với dì Hạnh.
- Sáng nay Phượng tính đi đâu đây?
Nghe dì Hạnh hỏi, Phượng buột miệng:
- Cháu muốn ghé Sở Thông tin Văn hóa.
Minh reo lên trong lúc dì Hạnh ngạc nhiên nhìn Phượng như muốn hỏi lý do.
- Trời ơi, sao ý Phượng giống ý tôi vậy không biết. Tôi cũng đang muốn ghé Sở Thông tin một chút.
Phượng tức tối, không dằn được nàng nói giọng lạnh ngắt:
- Không cần phải ghé Sở cho mất thì giờ, mình vô nội đi chơi trước, đến chiều hãy ra phố.
Dì Hạnh càng ngạc nhiên hơn cứ trố mắt nhìn. Minh cúi dầu xuống một giây rồi ngẩng lên nói, giọng buồn buồn:
- Phượng và chị Hạnh vô Nội chơi buổi sáng là tốt. Có ai bỏ qua buổi sáng đẹp như thế này. Tôi thì có chút việc chưa rong chơi được, phải không Phượng?
Phương háy Minh có đuôi. Anh chàng này thậm chí vô duyên, chắc tức nên nói móc Phượng cho hả tức đây. Phượng bổng dưng có ý nghĩ muốn chọc quê Minh để trả đũa.
- Chắc Phượng phải gọi anh Minh bằng chú mới đúng, bởi chú Minh gọi dì Hạnh bằng chị. Vai vế Phượng là cháu nên gọi chú Minh là đúng nhất. Phải không chú Minh.
Minh đỏ mặt nhìn phượng một giây. Chỉ có dì Hạnh là bất bình lên tiếng:
- Phượng nói không đúng rồi, Minh đâu có họ hàng gì với nhà mình, nên đâu có thể chia tôn ti như trong họ được. Mình sẽ gọi Minh theo tuổi tác. Minh lớn hơn Phượng ba năm vậy Phượng gọi Minh là anh cho nó thân mật. Minh gọi dì là chị cũng đúng thôi. Nói thiệt chớ dì không thích chức "dì" đâu, nghe già khú đế hí.
Minh gật gù mỉm cười trong khi Phượng nghẹn ngang không trả lời được. Mặt sa sầm Phượng và nốt miếng cơm cuối cùng rồi đứng lên rời bàn ăn.
Ra tới cửa phượng còn nghe câu đối thoại giữa dì Hạnh và Minh.
- Hay Minh đi chung với tụi này cho vui.
Minh trả lời thật nhỏ:
- Em có chút việc riêng... Cảnh Huế bao giờ cũng buồn buồn...
Nói xong Minh chậm chạp bước ra vườn. Ngoài kia nắng đã tưng bừng nhảy nhót trên khắp lá cây ngọn cỏ. Phượng thong thả thay áo.Chiếc áo dài lụa màu hồ thủy mới may, mái tóc dài để xõa tha thướt, trông Phượng không khác nào một thiếu nữ Huế duyên dáng xinh đẹp, chỉ thiếu mỗi chiếc nón bài thơ mong manh trắng ngà.
Mình sẽ vào Nội kiếm điện thoại gọi về Sở Thông tin Văn hóa, như vậy là ổn nhất. Nghĩ vậy, Phượng thấy mình vui hơn. Nàng hớn hở bước những bước nhảy nhót bên cạnh dì Hạnh quên bẵng mất dưới tàn cây măng cụt trong vườn, có một chàng trai đang bực tức đứng lặng nhìn theo.
Hương sen thơm ngan ngát. Những đóa sen trắng với cánh màu tím thẫm dầy đặc cả mặt hồ. Những nụ sen hồn nhiên và dầy dặn tương phản hẳn với bức tường thành nội cổ kính rêu phong.
- Đố Phượng nhận ra được vết tích tết Mậu Thân hồi 1968 đó.
Tiếng dì Hạnh trong veo như nhạc. Phượng chăm chú ngắm Đại Nội. Không thấy gì ngoài một màu cũ kỹ. Thấp thoáng bên trong Hoàng thành và Cấm tử thành với những nóc nhà có mái cong đen chen lẫn những tán lá cổ thụ đen ngòm. Phượng lắc đầu.
- Cháu chẳng thấy gì cả.
- Đó là nhờ công của ban trùng tu lại những di tích cổ đó. Hoạt động này được Unesco đài thọ và theo dõi vì những kiến trúc cổ ở Huế như thành nội lăng tẫm được thế giới công nhận là một trong những kỳ quan của thế giới đó.
- Phượng đọc báo cũng biết điều đó. Ra đến Huế rồi mới thấy Huế là nơi còn đọng lại nhiều nét đẹp của nền văn hóa truyền thống của dân tộc nhất là thuần phong mỹ tục và các sinh hoạt nghệ thuật cung đình. Tí nữa dì phải cho cháu xem những sinh hoạt nghệ thuật trước nhen.
Dì Hạnh cười:
- Chỉ còn sống lại trên sân khấu thôi. Cũng chẳng có chi khó.Chút nữa theo dì tới trường Quốc Gia Âm Nhạc cũng ở trong đại nội đó, xem các học sinh học là thấy liền. Ca huế có, đàn tranh có, múa cung đình cũng có nì...
Phượng hỏi dì:
- Cháu như dì học múa học đàn thêm. Dáng của dì múa đẹp lắm, mảnh mai tha thướt...
Dì Hạnh che miệng cười rích rích.
- Trời ơi, thử nói cho ngoại nghe coi. Ngoại chửi thúi đầu. Hồi còn đi học dì thích ca Huế lắm, ở nhà mới hát hò có mấy câu là bị chửi luôn mấy ngày. Nói là đồ xướng ca vô loại. Con gái gia giáo không được học đòi phường ca hát. Nghe bắt nhức lổ tai. Đến bây giờ dì già rồi mà thỉnh thoảng hát tân nhạc cho thoải mái một mình mà ngoại còn chửi đổng đó. Khó lắm.
Phượng cười:
-Tính ngoại khó ghê dì hở.
- Đã khó mà còn xưa rích xưa rác nữa chớ.
- Cũng tại ngoại đã sống ở thời cách đây bảy chục năm rồi nên phải xưa chớ đâu như dì cháu mình.
- Dì cũng hệt đồ xưa đây nì.
Phượng liếc nhìn dì Hạnh xem dì nói đùa hay nói thật. Gương mặt dì vẩn hồn nhiên tươi trẻ. Dưới ánh nắng ban mai, dì Hạnh trông rực rỡ. Chiếc áo lụa vàng ôm sát thân hình còn tròn đầy của dì. Phượng suýt soa:
- Dì còn đẹp ghê mà. Nếu cháu là con trai, cháu chấm dì đó.
Dì Hạnh đập nhẹ lên lưng Phượng, kêu nhỏ.
- Đồ quỷ, nói nghe hay chưa.
- Thiệt mà dì.
- Thôi, tới cổng rồi, người ta ra vô nhiều, nói nghe dị chết.
Cả hai dì cháu mải nói chuyện đã đến trước cổng vào Đại Nội lúc nào không biết. Cổng đóng im ỉm, người gác cổng già, ngồi trên chiếc ghế đẩu sau cái bàn nhỏ. Gương mặt và dáng dấp xa xăm gợi cho người đối diện cảm giác trầm lắng thật phù hợp với vẻ uy nghi cổ kính của lâu đài thành quách.
- Đi mô đó. Cổng ni chỉ dành cho sinh viên Kỹ thuật và học sinh Quốc gia Âm nhạc thồi. Còn muốn vô tham quan thì đi cổng đằng kia kìa. Mà phải có giấy của Công ty Du lịch.
Dì Hạnh năn nỉ:
- Bác cho cháu vô. Cháu cũng làm việc trong nì đó. Cháu của cháu mới ở xa về thăm nhà muốn vô trường Quốc gia Âm nhạc kiếm người quen.
- Ở xa thì ở chớ. O làm trong ni thời phải biết luật lệ. Khách vô thăm Nội phải xin giấy mua vé. Cái đó cũng đề phòng an ninh và bảo tồn di tích. Đang trùng tu nên cấm ngặt lắm. thôi, mấy o chịu khó về xin giấy rồi vô. Cửa kia tề, vô rồi đi đâu cũng được.
Dì Hạnh nằn nì:
- Bây chừ mà xin giấy là hết giờ. Cháu tưởng làm trong ni thì ra vô dễ dàng. Cháu bảo lãnh cho nó mà.
Người gác cổng nhăn nhó:
- Mấy cái o ni chi mà lạ nói răng mà không biết nghe lời. Đã nói là vô không được mờ.
Giữa lúc Phượng thất vọng buồn hiu, Dì Hạnh lắc đầu vô phương, thì có tiếng nói từ bên trong vọng ra.
- Mở cửa dùm tui chút bác Ngữ.
Người gác cổng lật đật đứng dậy. Cánh cổng vừa mở, dì Hạnh kêu to mừng rỡ:
- Chú Năm! Chú nói bác ni cho dì cháu con vô có chút việc một chút.
Người gác cổng cướp lời phân bua:
- Tui đã nói mấy o ni về xin giấy bên Du lịch rồi mới được vô tham quan Đại Nội mà mấy o không nghe. Mấy o ni răng mà lì rứa không biết.
Người đàn ông gật đầu chào dì Hạnh.
- Cô muốn vô điện Thái Hòa thì vô ngã kia để tôi đưa đi, còn bên này, trường Quốc gia Âm nhạc đang được Đoàn Kịch nói thành phố mượn chổ để tập dượt và phối hợp với các sinh viên khoa Kịch của trường nên không cho người lạ vào.
Phượng tưởng mình nghe lầm. Nhưng không, tiếng người đàn ông rất rõ, Phượng hiểu là mình đã nghe đúng. Như vậy có nghĩa là Hoàng đã có mặt trong đó. Hoàng đang ở Huế. Bầu trời như cao hơn, cây cối như xanh hơn. Phượng hối hả nói không đợi dì Hạnh trả lời:
-Bác làm ơn cho cháu vô trường Quốc gia Âm nhạc. Cháu có một người bạn trong đoàn Kịch nói Thành phố. Cháu có việc cần phải gặp bạn ấy. Nhờ bác giúp dùm cho.
Người đàn ông mỉm cười dễ dãi:
-Thôi, mấy cô vô tìm người quen, bác Ngữ cho mấy cô vô một chút.
Rồi ông quay qua dì Hạnh nhắn:
- Ba cháu có nhà không? Nói với ba mai bác ghé lại nhà. Bác sẽ mang cái chậu cúc lại cho.
Cánh cửa nặng nề xê dịch cùng lúc với tiếng làu bàu của bác Ngữ:
- Vô đi mấy o. Một lần ni thôi nghe.
Phương bước qua khỏi cánh cửa như bước vào một cõi hân hoan. Nhịp tim tự động đập dập dồn. Phượng muốn mình bay lên cao để đến nơi thật nhanh và bực bội khi thấy dì Hạnh cứ nhẩn nha cám ơn người gác cổng. Phương giục:
-Đường nào đi đến trường Quốc gia Âm nhạc hả dì?
Dì Hạnh trợn mắt:
- Bộ Phượng có người quen thiệt hả? Răng không nói cho dì biết. Dì cứ tưởng Phượng nói láo để chú Năm cho vô chớ.
- Dạ, cháu có một người bạn ở thành phố theo đoàn Kịch nói ra biểu diễn ở Huế. Thiệt ra cháu cũng không biết bao giờ anh ấy ghé Huế nữa. Hôm nay, tình cờ.
Dì Hạnh chăm chú nhìn Phượng:
- Anh ấy, như rứa là con trai phải không? Cha, ngó vậy mà cháu gan thiệt. Ba má có biết không? Bao giờ thì cưới, cho dì đi ăn tiệc?
Phương đỏ bừng mặt, véo dì Hạnh một cái đau điếng.
- Dì thiệt. Ảnh mới là bạn thôi. Cháu quen ảnh trên Đà Lạt. Ảnh tốt nghiệp niên học này nè, ba tháng hè được đoàn Kịch mời cộng tác.
Dì Hạnh mỉm cười tinh quái:
- Hai đứa thương nhau lắm phải không?
Phượng không đáp vì tâm trí đã để đâu đâu không còn nghe câu hỏi của dì Hạnh. Mỗi bước đi, lòng Phượng càng rạo rực nôn nao. Phượng bước từng bước dài.
Cả hai dì cháu cùng dừng lại nửa chừng. Tiếng đàn hát xen lản tiếng cười nói vẳng ra từ một gian nhà dài rộng, mái cổ sơn son thép vàng. Tim Phượng đập mạnh trong lồng ngực. Phượng nghĩ đến giây phút gặp Hoàng. Những bóng nắng rung rinh trên bức tường vôi trắng. Cơn gió nào đuổi nhẹ hai tà áo, vướng vít bước chân vội vã. Dì Hạnh kêu lên:
- Vô ngã ni, cửa nớ cấm.
Phượng ngơ ngác và chùn chân trước đám đông đàn hát tập dượt trong phòng. Hoàng ở đâu? Hoàng đứng nơi nào? Phượng đưa mắt tìm kiếm, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, người rắn chắc, nhìn dì cháu Phượng rồi tiến đến:
- Xin lỗi, hai cô muốn tìm ai?
- Dạ, chúng tôi muốn tìm anh Minh Hoàng đoàn Kịch nói Saigon.
Người đàn ông nhìn quanh rồi kêu to:
- Minh Hoàng, Minh Hoàng, có người kiếm nè.
Một giọng nam ở cuối phòng trả lời:
- Hình như Hoàng mới đi ra ngoài rồi.
Phượng mới nghe mắt đã tối lại, khẽ thở dài. Người đàn ông như đoán biết ông nhíu mày vỗ vào trán:
- A, đúng rồi anh ấy di dạo một chút. Giờ giải lao mà. Hai mươi phút giải lao đâu phải là ít. Hai cô ngồi đây chờ, để tôi đi kiếm cho. Chắc chỉ đi loanh quanh đây thôi.
Dì Hạnh thoái thác:
- Không dám làm phiền đến ông. Tôi đã quen với tất cả ngõ ngách trong Đại Nội rồi. Chúng tôi sẽ đi kiếm lấy. Còn nếu không chắc chút nữa cũng gặp anh Hoàng ở đây chớ có hề chi.
Nói xong Dì ra hiệu cho Phượng đi ra.
- Dì làm sao tìm được Hoàng?
Dì Hạnh cười:
- Thì cháu cứ tả hình dáng anh chàng ấy cho dì, dì sẽ tìm thấy anh ta ngay chứ có khó gì.
Biết dì Hạnh đùa, Phượng nhéo dì một cái đau diếng.
- Dì cứ chọc quê cháu nghen, cháu hỏi thiệt đó.
- Thì dì cũng nói thiệt nì, đằng sau ni là một khu vườn hoa, một góc được dùng làm căn tin cho các sinh viên học ở đây. Hoàng của cháu muốn giải lao chỉ còn cách vào đó.
Vừa nói dì vừa chỉ cho Phượng khu vườn nằm ở cuối dãy mé bên trái của trường. Nơi đây vườn cây rậm loáng thoáng những màu sắc rực rỡ của những cánh dù che nắng.
Phượng lại thấy hồi hộp. Tim đập mạnh và hai má ửng hồng, dì Hạnh bỗng đứng lại.
- Phượng vô trước đi. Chổ con nai kết bằng cùm rụm đó. Có gặp dắt ra đây giới thiệu với dì.
Phượng nôn nả đến độ không nghe rõ câu nói trêu chọc của dì Hạnh. Nàng thoát đi như chạy. Tà áo dài vướng víu vào những cành hoa cây kiểng.
Căn tin. Phượng đưa mắt tìm kiếm. Những chiếc ghế sóng đôi, những cặp tình nhân âu yếm thủ thỉ. Tiếng nhạc nhẹ trầm lắng mơ hồ. Phượng len giữa những hàng cây, những hàng ghế. Hình như Hoàng ở đằng kia. Chiếc áo sơ mi xanh kẻ ca rô trắng nhỏ không thể lẫn vào đâu được. Nhưng Phượng có lầm chăng. Có phải trời nắng chói chang mắt nhìn. Hay là Phượng đang ở trong cơn mơ. Nhưng dù lý trí có mơ hồ nghi hoặc trái tim Phượng vẫn đau nhói lạ thường. Phượng ôm ngực, người rã rời như người đau mới dậy. Phượng cố bước thêm một bước nữa, một bước nữa. Đúng là Hoàng khuôn mặt nhìn nghiêng, sống mũi thẳng và miệng cười, nụ cười thân thuộc lại đang ngồi sát một cô gái khác, tóc hớt cao lộ rõ cái ót trắng. Tay Hoàng đang choàng ngang vai cô gái. Họ đang cười nói. Còn Phượng sững sờ đằng sau vừa đau đớn vừa ghen hờn.
Nhưng đúng vào lúc Phượng lấy được can đảm định bỏ đi thì Hoàng đột ngột quay lại. Anh cũng sững sờ buột miệng:
- Phượng.
Phượng dừng lại. Người con gái cũng đứng dậy một lần với Hoàng. Dù đang ghen hờn, Phượng cũng phải công nhận cô gái thật xinh đẹp, một nét đẹp Tây Phương dễ thu hút lòng người. Ngoài ra cô gái còn có một thân hình rắn chắc, nẩy nở nổi bật trong chiếc robe màu xanh két rực rỡ. Càng cảm nhận được sự thua thiệt của mình về dáng vóc, Phương càng đau khổ hơn, nước mắt rưng rưng chỉ chực chảy tràn ra khỏi mi. Phương không ngờ niềm vui nôn nao được gặp mặt Hoàng lại biến thành nỗi buồn khổ vì bị phản bội.
-Trời ơi, Phượng ra hồi nào? Sao không báo cho anh biết?
Hoàng tiến về phía Phượng tươi cười như không có chuyện gì. Cô gái hỏi nhỏ Hoàng:
- Ai đó anh?
Hoàng thì thầm câu gì không rõ rồi bước nhanh đến bên Phượng, một tay ngoắc cô gái lại gần:
- Để anh giới thiệu hai người làm quen với nhau. Đây là Phượng, bạn rất thân của anh. Còn đây là Thuỳ Linh, bạn đồng diễn trong đoàn Kịch.
Phượng muốn nói một câu chua chát để Hoàng hiểu Phượng đang buồn khổ, nhưng không thể thốt được nên lời. Vừa lúc ấy, dì Hạnh từ ngoài bước vào vườn tươi cười.
- Ô kìa, Phượng tìm được người quen rồi phải không?
Có dì Hạnh, Phượng như người được tiếp sức.Cố nuốt nước mắt và cũng để giấu dì, Phượng làm vẻ thản nhiên giới thiệu.
- Dạ, đây là anh Hoàng mà cháu nói với dì đó. Còn đây là Linh, bạn của anh Hoàng.
Phượng cố tình không nói đến hai chữ đồng diễn như Hoàng giới thiệu và có lẽ Hoàng cũng biết nên anh chàng có vẻ ngượng ngập, cứ xăng xái kéo ghế mời mọc dì cháu Hạnh.
- Anh cứ tưởng Phượng đi nghỉ mát ở Đà Lạt. Tụi anh cũng có diễn ở Đà Lạt, nhưng không thấy Phượng lên. Ai ngờ Phượng ra Huế.
Phượng cố nén hờn giận nghẹn ngào trả lời:
- Phượng ra thăm ngoại, đâu biết anh đã đến Huế. Mới tình cờ biết thôi.
- Phượng đi Huế một mình?
Phượng gật đầu không đáp trong khi Thùy Linh chăm chú nhìn Phượng.
- Phượng học ở Saigon có biết Giao học ở bên Mỹ Thuật không?
- Không, Phượng đâu có quen ai ở Mỹ Thuật, Phượng học Tổng Hợp, môn Địa chất.
Thùy Linh vỗ tay:
- Địa chất, Phượng có tìm được mỏ vàng hoặc mỏ ruby không? Nghe nói Việt Nam mình còn nhiều mỏ quý chưa khai thác phải không?
Sự hồn nhiên của Thùy Linh làm Phượng bớt giận. Thùy Linh nói chuyện khác hẳn với Thùy Linh ăn mặc dỏm dáng bên ngoài.
- Còn lâu Phượng mới làm được những điều đó.
Dì Hạnh cũng cười:
- Còn phải nuôi cơm gạo nhiều tề. Mà đoàn Kịch ra đây có vở nào chủ lực không?
- Tụi em đang tập vở "Romeo và Juliette không còn trẻ mãi ".
Thế là Thuỳ Linh tóm tắt kịch bản cho dì Hạnh nghe trong khi Hoàng nỉ non bên tai Phượng.
- Bộ Phượng không vui khi gặp anh hả?
Phượng lắc đầu không nói. Hoàng vuốt nhẹ lên cánh tay Phượng nói thật nhỏ:
- Linh chỉ là bạn, Phượng đừng hiểu lầm. Bạn đồng diễn bao giờ cũng phải có quan hệ tốt để tìm cảm hứng. Nếu em cứ giận vì những chuyện như vậy thì Phượng sẽ không có thời gian để vui được đâu.
Giọng nói ấm áp mơn trớn của Hoàng làm Phượng bớt giận. Vả lại Hoàng cũng nói đúng, các cử chỉ thân mật giữa các diễn viên với nhau đều là chuyện thường tình. Nó cũng giống như các cử chỉ thô bạo xấu xa quá độ của họ những khi kèn cựa nhau bở một vai diễn, hoặc vì chút tài năng vượt trội. Nói chung, với các nghệ sĩ tình cảm nào cùng gia tăng liều lượng hơn ở người bình thường. Có người yêu là nghệ sĩ lại là nghệ sĩ trẻ đẹp nữa thì Phượng cũng không nên câu nệ.
Tự phân tích tự giải thích với lòng và chấp nhận, nên chẳng bao lâu Phượng đổi giận làm lành bắt đầu kể chuyện xảy ra khi Hoàng vắng mặt.
- A, cô Phượng và cô Hạnh tìm được người nhà rồi đấy à. Minh Hoàng có người quen ở đây mà không nói để cả đoàn nhờ hướng dẫn đi ngoại cảnh.
Hoàng ngạc nhiên:
- Ủa, bộ anh quen với hai người rồi.
- Chưa đâu, chỉ mới gặp một chút thôi. Anh làm nhiệm vụ đi.
- Giới thiệu với Phượng đây là anh Long, nhà đạo diễn lừng danh nhất nước, đang đòi đóng vai Romeo đó.
Ông Long cười thật tươi.
- Và giới thiệu với các bạn, cô Phượng, cô Hạnh hai thiếu nữ Huế xinh đẹp nhất mà tôi chưa từng gặp.
Dì Hạnh thẹn thùng cúi mặt. Những câu nói vui của ông Long làm cho câu chuyện đỡ tẻ nhạt. Nhưng dù sao Phượng cũng không ngăn được nổi buồn phiền. Nàng linh cảm thấy như Hoàng có vẻ che giấu chuyện gì đây. Trái tim Phượng vùa bị tổn thương, Phượng đang tự băng bó lại, nhưng tận cùng đáy lòng Phượng, Phượng vẫn có cảm giác không yên. Phượng không cố tình nhưng trong câu chuyện Phượng vẫn chú ý từng ánh mắt, nụ cười hoặc một cử chỉ nhỏ nào của Linh và Hoàng. Hoàng có vẻ nghiêm chỉnh và giữ kẽ, trong khi Thùy Linh vần hồn nhiên. Thỉnh thoảng, Thùy Linh còn bíu vai Hoàng hoặc gần như ngã người trên vai anh.
Tiếng dì Hạnh thân mật.
- Nếu rảnh, ngày mai mời anh Hoàng đến nhà chúng tôi chơi. Anh là bạn Phượng thì cũng xem như người nhà cả.
Dì cố nói bằng giọng Bắc để mọi người dễ nghe. Phượng nhìn Hoàng chờ đợi. Nàng thấy Hoàng liếc sang Linh rồi ra chiều nuối tiếc.
- Tiếc quá, không biết ngày mai chúng tôi về có kịp không. Sợ không đúng hẹn dì lại phiền.
Linh reo nhỏ:
- A, phải rồi, thế này nè, ngày mai cả đoàn đi Thuận An, thay vì đến nhà dì Hạnh thì mình mời dì và Phượng đi biển luôn. Tụi mình đều chưa biết Thuận An mà.
Lòng Phượng nhói đau. Giá câu mời này phát ra từ Hoàng thì Phượng vui sướng biết mấy. Nàng buồn rầu nói với dì Hạnh.
- Thôi dì ạ, ngày mai dì phải đi làm rồi, đâu có thì giờ, vả lại đi tập thể cả đoàn mình chen vào lạc lõng lắm.
Nhưng ông Long đã cắt ngang lời Phượng.
- Không được từ chối, cô Linh đề nghị hay lắm. Thôi thế này nhé. Để hai cô khỏi ngại ngùng, tôi với tư cách là Giám đốc của đoàn, long trọng mời hai cô đi Thuận An đồng thời nhờ cô Hạnh làm hướng dẫn viên luôn. Mong cô Hạnh không từ chối.
Dì Hạnh tủm tỉm cười trước lời mời quá sức trang trọng của ông Long. Còn riêng Phượng, nàng muốn hét to lên là không đi. Phượng không đủ can đảm nhìn Hoàng bay bướm với người khác dù là một diễn viên đồng diễn. Trên sân khấu họ có thể ôm nhau, thậm chí hôn nhau Phượng cũng không thắc mắc, nhưng ở ngoài đời Phượng đòi hỏi người yêu mình phải thủy chung như nhất dù là một cử chỉ nho nhỏ. Nhưng như vậy có quá đáng lắm chăng, Phượng có ích kỷ lắm không? Phượng không biết nữa, chỉ duy một điều Phượng cảm nhận được là trong lòng mình có hai tư tưởng dằn co mãnh liệt. Đi hoặc không đi. Một nửa Phượng muốn chứng tỏ cho Hoàng thấy là mình đã hiểu mọi chuyện và đòi hỏi Hoàng phải thay đổi nhưng nửa kia thầm kín hơn, sâu thẳm hơn bởi tình yêu vẫn còn nồng nàn trong tim Phượng. Phượng vẫn ước mong được gần Hoàng, được nhìn thấy Hoàng cười, nghe Hoàng nói, được cảm nhận bàn tay ấm áp che chở của Hoàng. Đấy là những gì mà Phượng đã trông mong nuôi dưỡng từ khi Hoàng bắt đầu chuyến lưu diễn. Và không phải chuyến đi Huế này của Phượng. hai phần ba là do những thôi thúc được gặp Hoàng, sánh vai Hoàng để bớt phần thương nhớ vì xa cách hay sao. Vì vậy khi dì Hạnh quay sang dọ ý Phượng, bất chợt Phượng gật đầu.
- Phượng bằng lòng rồi, vậy ngày mai không có gì ngăn trở, hai dì cháu tôi xin tháp tùng.
Thùy Linh cầm tay Phượng dục dặc:
- Phượng nhớ đi nhé.
Phượng cố gắng mỉm cười:
- Vâng...
Đồng ý xong Phượng có cảm giác như mình đã chịu thua cuộc. Thua cuộc vì yêu, thua cuộc cả trước nhan sắc và sự lịch lãm của cô nữ diễn viên bạn của Hoàng. Ý nghĩ đó làm Phượng muốn khóc. Nàng quay đi vì sợ nước mắt sẽ tràn ra khỏi mi. Không nói thêm một lời nào nữa, Phượng khẽ gật đầu chào mọi người rồi kéo dì Hạnh ra về.
Dì Hạnh ngạc nhiên hỏi Phượng khi cả hai vừa ra khỏi khuôn viên trường Quốc gia Âm nhạc.
- Ủa, bộ Phượng không đi thăm Đại Nội sao? Đi ngã này đến diện Thái Hòa nì. Vô chỗ vua ngự nì, phòng của các cung nữ nì.
Nhưng Phượng lắc đầu. Nàng cúi mặt kéo dì Hạnh ra khỏi cổng. Nắng buổi trưa rác rạc trên cổ trên mặt. Tiếng dì Hạnh than thở:
- Răng mà nắng rứa nợ trời.