Số lần đọc/download: 2667 / 13
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 2 -
K
hép cửa lại, Hương Duyên bước nhanh vào nhà . Tại phòng khách, ba nàng đang tiếp khách cũng không khỏi cau mày.
Hương Duyên làm vội động tác cúi chào rồi vào trong ngay . Đang lo vì sợ bị la cái tội về khuya, Hương Duyên lại trở nên bực mình vì sự có mặt của bà khách.
Lại là bà Ngọc Minh ! Rõ ràng ba nàng cũng có vẻ tế nhị trong tiếp xúc với bà ta, nhưng bà ta dường như cho là ông đã có tình ý, nên bà đeo bám dai dẳng.
Không thèm tắm rửa, Hương Duyên nằm vật mình lên giường . Từ thuở nhỏ, Hương Duyên được ba nàng thương yêu, chăm sóc chu đáo . Nàng không hề cảm thấy bị thiếu thốn tình thương, mặc dù mồ côi mẹ . Không bao giờ ông từ chối những ước muốn của nàng, dù đôi khi trái khuấy... Vậy mà bây giờ có một người đàn bà đang manh tâm cướp đi người cha của mình . Đâu phải ai xa lạ, bà là mẹ của Tony, bạn học thuở thơ ấu của Hương Duyên.
Hương Duyên cũng lờ mờ cảm thấy trái tim của cha nàng dường như đang xao động . Không dám nói ra ý nghĩ của mình với cha, Hương Duyên quay ra phản kháng bằng thái độ.
Cả tuần lễ nay, Hương Duyên cố tình tránh mặt ông . Nàng tham gia các cuộc vui chơi mà trước đây nàng từng cho là vô bổ . Và thật vậy, lần nào cũng là một sự trống vắng, ngán ngẩm sau những buổi tiệc tùng nhảy nhót, và về đến nhà thì đâu cũng hoàn đấy . Cha nàng không còn thương yêu nàng như xưa nữa...
Tiếng cười đùa của hai người từ phòng khách vọng lên làm Hương Duyên thêm phần bực dọc . Giọng cười của bà Ngọc Minh đầy tính hiền từ, dễ cảm nhưng đó là lúc trước, lúc mà Hương Duyên hay sang nhà bà để đánh bạn với Tony, con trai bà . Còn bây giờ, Hương Duyên lại thấy giọng cười ấy sao đầy ác ý.
Hương Duyên đã định bụng rồi . Nếu như cha nàng dứt khoát tục huyền với bà ta, thì Hương Duyên sẽ nhứt định bỏ nhà sống tự lập . Mặc dầu còn đang học năm thứ ba ở đại học Kinh tế, Hương Duyên vẫn tự tin sẽ sống được trong cơ chế thị trường hiện nay.
Tiếng gõ cửa nhè nhẹ . Biết là của cha, Hương Duyên vội nhắm mắt giả vờ ngủ.
Hương Duyên nghe rõ tiếng mở cửa, lẫn tiếng thở dài không lâu sau đó của cha . Nàng cố kềm ý định trỗi dậy mà không biết rồi sẽ làm gì . May mà ông tắt đèn phòng rồi bước ra ngoài, ngay lúc Hương Duyên tưởng như không sao giả vờ được nữa . Chỉ một tí nữa nàng sẽ nhảy bổ ra mà ôm chầm lấy ông.
Nhưng rồi Hương Duyên tự động viên . Ai biểu không thèm quan tâm tới con cái, để lo ba cái tình cảm lăng nhăng làm chi ? Nghĩ vậy, Hương Duyên lại cảm thấy tủi thân . Nàng chọn giải pháp tìm vui với đám bạn như để phản kháng ngầm với cha nàng . Nhưng rồi, sau mỗi cuộc vui Hương Duyên lại thấy trống vắng.
Chiều nay, Hương Duyên rơi vào tình thế bất ngờ . Chiếc xe Spacy bỗng dưng trở chứng giữa đường, đành gửi nhờ lại tiệm sửa xe, để rồi gặp ngay anh chàng xe ôm "nhiệt tình" quá mức . Trông anh ta cũng có vẻ trí thức với dáng dấp nghệ sĩ, vậy mà không hiểu sao anh ta lại chọn nghề này . Không ngờ anh chàng cũng giỏi võ nghệ . Hương Duyên thầm phục cách xử trí của anh chàng . Không kiêu căng theo kiểu võ biền, trái lại thái độ hết sức chững chạc . Xui cho nàng là trong người lúc ấy không mang theo tiền... Trong ví tay chỉ có món quà sinh nhật cho bạn mà thôi . Lúc mất chiếc ví, Hương Duyên đã có ý thôi, không cần phải thu hồi lại . Nào ngờ... anh chàng lại quá nhiệt tình.
Đêm nay, lẽ ra nàng có một giấc mộng đẹp, nếu như lúc về nàng không phải chứng kiến cảnh ba nàng đang tiếp cái bà Ngọc Minh ấy.
Chợt nghĩ lại, Hương Duyên có chút ân hận . Thái độ của nàng lúc chập tối thật là không phải chút nào . Ai lại xẵng giọng như thế với người nhiệt tâm giúp đỡ mình. Hương Duyên không cắt nghĩa được tại sao nàng lại như vậy . Hình như có gì bất ổn trong thâm tâm : Bất mãn gia đình ? Trễ giờ hẹn với bạn ? Hay vì chiếc xe mới toanh lại hỏng bất ngờ . Dĩ nhiên lý do nào cũng không thể bào chữa cho thái độ thiếu tế nhị ấy . Thôi được . Ngay ngày mai, mình sẽ tìm cho ra anh chàng để... chuộc lỗi vậy.
Quyết định thế, Hương Duyên cảm thấy yên tâm . Sau khi tắm rửa, Hương Duyên thanh thản chìm vào giấc ngủ thật sâu . Mười hai giờ rồi còn gì...
- Dậy đi . Trời ơi ! Giờ này mà còn ngủ hả ? Không chịu dậy à ? Được nè, không dậy nè ! Không dậy nè !
Kèm theo mỗi lời nói là từng cánh cửa bị mở toang ra . Cuối cùng, máy cassette cũng được mở hết công suất.
Tâm Bi khoái trá nhìn lên giường.
Hội bực dọc bung mền ra.
- Trời ơi ! Phá vừa vừa vậy chứ.
Cười cười cách hòa hoãn, Tâm Bi nheo mắt:
- Thôi, dậy đi mày ơi . Ngủ nghê gì mà giờ này chưa chịu dậy nữa.
Cặp mắt Hội nheo nheo vì bị chói nắng, ánh sáng được hắt qua cửa sổ.
- Mấy giờ rồi ?
- Chín giờ kém mười phút nữa...
Hội bật người ngồi dậy:
- Chà ! Trưa dữ vậy sao ?
- Còn phải nói ? Mày tưởng còn sớm lắm à ?
- Trời đất ơi ! Trễ hẹn rồi.
Tâm Bi gật đầu:
- Ừ, mày vừa trễ hẹn... cái công ty gạch men gì đó, phải không ?
- Sao anh biết !
- Thì tao vừa lại đằng nhà Văn hóa, ở đó người ta mới cho hay...
- Rồi sao nữa ?
Biết Hội đang lo lắng, Tâm Bi trấn an.
- Êm rồi . Tao thay mặt mày trả lời điện thoại là mình mắc bận đi diễn "sô" đám cưới . Lát nữa mày phải gọi lại cho người ta mà hẹn giờ cho chắc chắn đó, ông con ạ.
Hội thở ra nhẹ nhõm, anh phóng xuống giường.
- Anh ngồi chờ một chút, tôi vệ sinh . Nhanh lắm.
Bây giờ Hội đã tỉnh hẳn . Anh đã bỏ trôi một cơ hội quý báu có thể thay đổi cả một cuộc đời . Hơn tháng nay, Hội chờ đợi đến sốt cả ruột . Cơ hội này sẽ cho anh một hợp đồng, hay một sự bảo trợ vừa đủ để anh có thể hoàn thành một đĩa nhạc anh đang ấp ủ.
Hội tâm đắc với cuộn băng cassette mà anh đã gởi cho công ty Vạn Phúc . Anh hy vọng công ty gạch men này cũng thích thú với cuộn băng ấy . Và được vậy thì ban nhạc nhỏ nhoi của Hội có đường khấm khá, hơn là phải loanh quanh với vài ba vũ trường, có khi tệ hơn nữa là phải chơi cho mấy cái đám cưới trưởng giả nửa mùa.
Cũng vì cô bé ấy...
Hội chưa kịp hiểu ra mình bị cô bé thu hút nhờ vào đặc điểm nào . Nhưng quả là anh bị hớp hồn . Suýt nữa Hội phì cười . Một anh chàng lãng tử từng trải như anh, một thằng con trai đã từng yêu như anh mà còn bị hớp hồn . Tuy nhiên, cô bé cũng đáng để cho Hội ra đòn lắm chứ và anh cũng khá là mạnh tay . Bọn cướp ấy quả là xui tận mạng... Hội tự an ủi lấy mình, nếu không thẳng tay trừng trị, lỡ ra bọn chúng liều lĩnh hơn thì hậu quả khó lường...
Còn bây giờ Hội mất... cả chì lẫn chài . Ngủ quên để trôi tuột cơ hội làm ăn . Còn cô bé, ngay cả cái tên, Hội còn không được biết, chớ đừng nói tới nơi cư ngụ của người đẹp...
May mà có ông bạn Tâm Bi.
- Mày hay thật đó.
Tâm Bi từ phòng ngoài nói vọng vào, làm đứt luồng suy tư của Hội.
- Anh nói gì vậy, anh Bi ? - Hội nói với ra.
- À ! Tao nói mày đó . Thì ra chiều qua mày giao cô nàng Thanh Thủy của mày cho tao là có ý đồ, ái chà... để mày rảnh tay đi với người đẹp khác.
- Nói bậy bạ đi . Làm gì có chuyện đó, anh hiểu lầm rồi.
Tâm Bi cười . Giọng cười hềnh hệch của anh khiến Hội ở trong toa-lét cũng đoán được nét mặt giễu cợt thường ngày.
- Lầm hả ! Tao mắt thấy tai nghe như vậy mà mày còn nói là tao lầm... nghe buồn cười quá.
Hội để mình trần trùng trục bước ra ngoài, miệng anh cười tủm tỉm vì cố kềm mà không kềm được.
Tâm Bi trố mắt:
- Lại còn cái kiểu cười đó nữa chứ ! Tao quê rồi nghe . Sáng tới giờ chưa có gì bỏ bụng...
- Vậy sao ?
- Còn phải hỏi . Tao tưởng mày sáng nay sẽ có một chầu ăn sáng... chí ít cũng là một chầu cà phê, vậy mà mày... tệ quá chừng.
- Ăn sáng hả ? Cà phê hả ? Được thôi, chuyện không lớn mà.
Giọng Tâm Bi hả hê:
- Có vậy chứ ! Mày phải biết tối qua tao phải "an ủi" Thanh Thủy, rồi phải đứng ra thu xếp cái sự cố của mày . Đã vậy, sáng nay còn ra tay cứu bồ cho mày . Mày coi có đáng được ăn sáng không ?
- Đáng rồi . Chờ tôi xỏ cái áo rồi đi... đi ngay lập tức.
Tâm Bi bật người ra ghế.
- Mà này ! Tụi mày đi đâu mà bị cướp ẩu vậy ?
Hội ngớ người . Nói là chạy xe ôm ư ? Có mà điên mới tin nổi.
Không thấy Hội trả lời, Tâm Bi hỏi gặng:
- Tao hỏi cái vụ hồi tối đó . Tụi bây đi đâu mà gặp nạn vậy ?
Hội nhún vai, có vẻ tự nhiên.
- Có đi đâu . Đang chạy thì bị giật cái bóp vậy mà.
- Mày đừng có xạo nghe . Từ lúc chia tay tới lúc tao gặp lại mày có cả tiếng đồng hồ.
- Thì đúng rồi, bị kẹt xe mà.
Cứ cái cách trả lời của Hội, Tâm Bi thừa biết Hội không muốn đề cập tới nữa, nên Tâm Bi thôi cái ý định lục vấn ấy.
- Được rồi . Tha cho mày đó... Sao, xong chưa, tao đói bụng rồi nè.
- Thì đi . Coi... cái chìa khóa bỏ đâu mất rồi không biết ?
- Chứ mày đang cầm cái gì đó ?
Hội xòe tay ra, nhìn cái chìa khóa rồi mở miệng cười trừ.