Nguyên tác: Белым По Черному
Số lần đọc/download: 908 / 10
Cập nhật: 2017-06-11 10:58:10 +0700
Chương 1 - Những Điều Kỳ Diệu Đã Diễn Ra Vào Một Đêm Nọ Trong Lớp Học Của Chính Bạn
T
rường vắng lặng. Vắng lặng đến nỗi, nếu lắng tai nghe, nhất định bạn sẽ nghĩ: đây không phải là trường của tôi, mà là một ngôi trường lạ nào đấy. Và thậm chí có thể lại là một ngôi trường trong truyện thần thoại nữa.
Tôi biết khá chính xác là sau buổi học, khi đêm đã về khuya, bác thường trực tắt hết đèn và đóng hết cửa, thì nói chung ngôi trường học nào cũng có phần như trong truyện thần thoại. Khi ấy trong các lớp học, các phòng không người thỉnh thoảng lại xảy ra những chuyện không được bình thường lắm.
Như thế đến lúc nghỉ hè thì khỏi phải nói: vô số điều kỳ diệu xảy ra ở đây.
Nhưng chúng ta hãy trở lại ngôi trường của bạn. Như đã nói, trường vắng ngắt. Tiếng trống tan buổi học cuối cùng của năm học, báo tin những ngày hè bắt đầu, vừa mới chấm dứt lúc trưa. Ấy thế mà chỉ một giờ sau thì ngay những người giàu tưởng tượng nhất cũng không thể nghĩ ra một cái gì hoang vắng hơn các lớp học và các hành lang của trường.
Ở tầng dưới, tại phòng ngoài, có cậu Tiếng Vang đang đi lang thang. Cậu ta định đùa với một chú Gió Lùa rin rít dưới khe cửa. Nhưng có một luồng gió thổi dọc theo đường cái, thế là chú Gió Lùa ù té chạy theo, cậu Tiếng Vang đành liếc nhìn đồng hồ, ngáp dài, rồi chui tọt vào kho xoong chảo để ngủ.
Bốn bề càng vắng ngắt.
Bỗng có một vật động đậy ở gờ bảng đen. Tiếp đó có tiếng sột soạt bị ngắt quãng bỏi tiếng hắt xì hơi của thím Giẻ Lau. Thím ta đang trau chuốt sau một ngày lao động. Sau khi phủi sạch bụi phấn trên người như cô gà mái rũ sạch bụi đất sau một hồi tắm nắng, thím ta vuốt thẳng các nếp nhăn trên người, buông thõng đôi chân xuống và hỏi:
- Chúng ta chơi cờ ca-rô chứ?
- Kít-kít! - bác Địa Cầu đáp, tay gãi gãi vùng Nam Cực đã bắt đầu nói và phát ra tiếng kêu ken két. - Khô-ông, đó là trò chơi trẻ con! Chúng ta hãy chơi một loại cờ mà mỗi con cờ là một bản đồ địa lý, hoặc cùng lắm, chúng ta nên chơi trò chơi phá thành thì hơn...
- Phì! - chị Bút do ai đó bỏ quên lên tiếng chế giễu.
Chị Bút này lúc nào cũng tỏ vẻ rất trang trọng. Chị là loại Bút máy có ngòi mạ vàng, quản bằng chất dẻo, nhiều màu, họp thời trang. Chị Bút hết sức tự hào với cái quản này. Chị ta nghe nói rằng người ta dùng thứ chất dẻo này chế ra vô số những đồ vật tuyệt diệu, và cũng vì vậy, chị ta tự cho mình là nhân vật chính yếu nhất và thông minh nhất.
- Phì! - chị Bút lặp lại. - Các người lại sắp tham gia trò chơi trẻ con đấy à!
(Chúng tôi muốn nói riêng với các bạn, chẳng qua là chị Bút sợ thua và mất thể diện đấy thôi. Chị ta thuộc loại người rất sĩ diện mà lại).
- Ô-hô-hô! - Thím Giẻ Lau ngáp dài. - Thế thì có chuyện gì hay ta kể cho vui vậy. Bác Địa Cầu ơi, có lẽ bác am hiểu tất cả các nước ở xứ nóng, các phát kiến địa lý và những cuộc phiêu lưu. Tôi rất thích nghe những chuyện ấy.
- Kít-kít, biết kể gì đây! Tôi đã bắt đầu quên những chuyện phiêu lưu rồi... Chỉ có các địa danh là tôi vẫn còn giữ trong đầu...
- Láo! - chị Bút phì cười. - Láo! Các địa danh ấy làm gì có trong đầu bác, chúng ở trên đầu thì có. Hơn nữa, tôi đã dự giờ địa lý rồi. Chán lắm!
- Thế chị kể đi nhá! Người ta bảo chị có trình độ đại học mà lị, - thím Giẻ Lau nói với chị Bút.
- Đúng thế, tôi có trình độ đại học! - chị Bút hãnh diện đáp. - Nhưng chưa chắc các bạn đã hiểu được một nửa những điều tôi sẽ kể: các bạn đã học hóa học đâu.
Câu chuyện bị ngắt quãng. Trong giây phút im lặng, họ nghe tiếng gõ và tiếp đó từ phía bảng đen vọng lại tiếng hát khe khẽ:
Mỗi bạn nhỏ học sinh
Đều nhớ rõ như in:
Phải dùng tôi - Phấn Trắng
Viết trên các bảng đen...
- Chào anh bạn láng giềng!
Thím Giẻ Lau cất tiếng chào. - Anh ngủ có ngon không?
- Tôi hoàn toàn không ngủ tí nào, - một giọng đáp khe khẽ vọng lại. Đó là giọng nói của anh Phấn Trắng, thân tròn bé nhỏ, đầu đội chiếc mũ mực tím.
Tôi đang rất bận, tôi chuẩn bị một chuyến đi du lịch.
- Kít, hay-hay, anh định đi thế nào đấy? - bác Địa Cầu hỏi nghe ken két.
- Chắc anh quên rằng chúng ta chỉ là những đồ vật! - chị Bút nhún vai.
- Trên cổ ai cũng có cái đầu, chứ đâu phải cái nắp bằng chất dẻo như chị, - Phấn Trắng nói với vẻ quan trọng. - Lẽ nào chị không biết rằng, mỗi lúc đêm đến, khi trường học vắng lặng, nhất là vào dịp nghỉ hè, tại đây có thể xảy ra mọi điều kỳ diệu hay sao?
- Tôi biết, nhưng cần phải biết cách hóa phép ra chúng mới được chứ, - chị Bút nói.
- Thì chính tôi đang muốn làm cái điều ấy đây.
- Đừng có nói nhảm. Tôi là Bút Máy có trình độ đại học đây! Tôi biết mọi điều trên thế giới này và thậm chí còn biết nhiều hơn thế nữa! Thế mà tôi cũng không biết hóa phép ra những điều kỳ diệu nữa là cái thứ anh...
Nhưng anh Phấn Trắng đã không thèm nghe chị ta nữa. Anh nhảy lên, gõ gõ vào bảng đen, bắt tay hoàn thành một bức tranh, miệng lẩm bẩm hát:
Chỉ có người quả cảm,
Làm nên chuyên diệu kỳ,
Ai đường xa vạn dặm
Cùng Phấn Trắng ra đi?...
Phấn Trắng vừa hát xong, trên bảng đã hiện một bức tranh: một vùng đồi núi, nhiều mương xói, những chiếc xe tự dỡ chất đầy hàng đứng nối tiếp nhau trên một con đường dài. Xa xa là một ngọn đồi lớn, sườn đồi trắng xóa.
- Xong! - Phấn Trắng nói. - Đẹp đấy chứ? Đây là quê hương tôi, nơi mà bây giờ tôi sẽ đến. Ai muốn đi với tôi thì xin mòi.
-Tôi... - Thím Giẻ Lau rụt rè lên tiếng. - Cho tôi đi với, nhưng... những cái này tôi trông lạ lắm...
- Kít-kít, không hiểu anh ta định mời chúng ta đi đâu thế này? - bác Địa Cầu nói.
- Cứ đi xem nào! - chị Bút châm biếm. - Chúng ta có mất gì đâu mà lo.
- Bắt đầu vậy thôi! - Phấn Trắng thốt lên. - Thím Giẻ Lau, thím hãy bắt tay làm nhiệm vụ đi.
- Sao? Lau à? - Thím Giẻ Lau hỏi, ngơ ngác nhìn lên bảng.
- Lau đi! - Phấn Trắng gật đầu. - Lau sạch mọi thứ xung quanh, trừ hình vẽ của tôi ra...
- Thế là thế nào? Tôi đâu có biết làm như thế! - thím Giẻ Lau luống cuống. - Lau cả tường, bàn ghế, sàn nhà... và cả cái lò sưỏi nữa à...
- Lau tất tần tật! - Phấn Trắng ra lệnh. - Hỡi bà thím có phép lạ! Thím phải biết: nếu thím tinh thông nghề nghiệp của mình, thím có thể làm như trong thần thoại, hoàn thành được bất kỳ việc gì! Thím nên nhớ: chỉ cần đi vào thần thoại là một đôi giày bình thường lập tức trở thành đôi hài nghìn dặm, một chiếc mũ trở thành chiếc mũ tàng hình, còn một tấm thảm thì biến thành tấm thảm biết bay. Lẽ nào thím Giẻ Lau đáng kính lại không thể trở thành bà thím có phép lạ như vậy hay sao? Thím hãy bắt tay vào việc đi nào?
Thím Giẻ Lau rụt rè xoa xoa bức tường... Trong chóp mắt mảng tường tại chỗ thím vừa xoa liền tan biến đi. Thím Giẻ Lau xoa tiếp - và thím chạm tay vào cái gì, là cái đó lập tức biến mất tăm.
Trong khi đó bức tranh trên bảng lại hiện ra ngày một rõ hơn, hùng vĩ hơn và trên đó xuất hiện thêm những sự vật mới. Những cây hướng dương mọc lên hai bên đường, những đám mây trắng bềnh bồng trôi trên bầu trời. Bánh xe bắt đầu quay nhưng xe thì vẫn đứng yên như bị sa lầy.
- Bây giờ thím lau khung bảng đen đi! - Phấn Trắng ra lệnh khi mọi vật xung quanh đã biến hết chỉ còn lại hình vẽ.
Thím Giẻ Lau vừa chạm vào khung bảng, là lập tức bức tranh trở nên sinh động như được trả lại tự do. Các ô tô rú máy, mùi ngải cứu ngạt ngào trong không khí, thảo nguyên trắng ngả sang màu xanh lục, con đường trắng chuyển thành nâu, hướng dương trắng trở nên vàng và chỉ có ngọn đồi trắng xa xa không hiểu sao vẫn giữ nguyên màu trắng xóa.
- Thế nào, đi thôi chứ, - Phấn Trắng nói và bước thẳng vào cái thế giới kỳ lạ vừa mới vẽ nên.