Con người là tập hợp những nỗ lực của chính mình.

S.Young

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồng Châu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Võ Lâm Như Tâm
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2978 / 5
Cập nhật: 2016-04-30 18:01:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
ười một giờ khuya, tiếng xe quen thuộc của Hoàng, cho Tuyết Sương biết Hoàng đã về. Anh vừa đi với người tình và bây giờ trở về với vợ. Cô có nên cho anh biết là cô đã nhìn thấy anh và người tình của anh?
Tuyết Sương nằm yên như ngủ. Hoàng đi nhè nhẹ, anh thay quần áo, vào nhà vệ sinh tắm rồi mới trở ra nằm xuống cạnh Tuyết Sương.
Anh không ôm cô như mọi tối lúc chưa gặp lại Vân Phi, mà anh nằm gác tay lên trán. Tuyết Sương nghe rõ cả tiếng thở dài của anh. Lòng Tuyết Sương thầm đau đớn.
Anh đang nghĩ về người ta, nước mắt Tuyết Sương lặng lẽ chảy ra trong đêm tĩnh lặng...
Buổi sáng, Tuyết Sương dậy, Hoàng đã đi. Anh viết vài chữ để trên bàn cho cô:
''Anh biết sáng nay em dự phiên xữ ở tòa, nên anh đi đón mẹ một mình cũng được".
Tuyết Sương buông tờ giấy, cô chậm chạp làm vệ sinh, chậm chạp pha cho mình ly sữa. Có thể nào họ chỉ xem nhau như bạn lâu năm mới gặp lại? Tuyết Sương muốn nghĩ tốt cho chồng mình, nhưng sao linh tính của người phụ nữ cho cô biết, hạnh phúc của cô bị đe dọa. Mình nên cư xử như thế nào đây?
- Bác!
Vân Phi sả lại, cô vui vẻ ôm cánh tay bà Hiển.
- Bác nhớ cháu không?
Bà Hiển nhíu mày nhìn Vân Phi:
- Ai như... Vân Phi vậy?
Vân Phi hật cười trong trẻo:
- Thì ra bác còn nhớ cháu! Cháu cứ tưởng bác quên cháu rồi. Có nãm nãm rồi cháu không gặp bác. Bác khỏe hả bác?
- Khỏe.
Bà Hiển ngắm Vân Phi vui vẻ:
- Cháu về khi nào vậy?
- Dạ, cũng bốn năm ngày nay. Nghe tin bác sắp lên Sài Gòn thăm anh Hoàng, nên cháu không xuống dưới đó thăm bác. Đi xa năm năm, cháu vẫn nhớ hai nhà hồi đó qua lại, có cái gì ngon, bác cũng để cho cháu và mẹ của cháu.
Bà Hiển ngậm ngùi:
- Vậy rồi mẹ cháu qua đó có khá không?
- Cứ như ở Việt Nam, nhưng suốt ngày không có làm gì, cũng buổn và chán lắm.
Hoàng chen vào:
- Thôi mình về nhà đi mẹ, về nhà nói chuyện nhiều hơn.
Bà Hiển nhìn quanh:
- Ủa! Không có vợ con à?
- Sáng nay tòa có phiên xử quan trọng, cô ấy không thể vắng mặt được mẹ ạ.
- Hoàng dìu mẹ lại xe. Bà Hiền ngập ngừng bước lên, người đi đón bà lẽ ra phải là Tuyết Sương, thế mà... tại sao Hoàng lại đi với Vân Phi, liệu chúng nó có trở lại với nhau không?
Bà Hiền cầm tay Vân Phi khi cô lên ngồi cạnh mình:
- Cháu chồng con gì chưa Vân Phi?
Vân Phi khẽ liếc Hoàng, cô cười tươi:
- Đính hôn rồi thưa bác, chưa đám cưới vì năm nay theo mẹ cháu nói không được tốt cho lắm.
Bà Hiển bật cười:
- Mẹ cháu qua Mỹ rồi cũng còn duy tâm à? Vậy khi nào cháu về Mỹ?
- Dạ, chắc là còn lâu. Vị hôn phu của cháu cùng gia đình anh ấy đầu tư vào nhà máy đường và bột ngọt Bình Định, cho nên có thể là cháu sẽ ở lại Việt Nam.
Bà Hiển yên tâm. Như vậy cả Hoàng lẫn Vân Phi đều cỏ nơi có chỗ, có thể chúng sẽ là bạn, bà khéo lo xa mà thôi.
Vân Phi theo bà Hiển về nhà Hoàng, cô không sao ganh ty khi nhìn mái ấm cúng của anh. Xem ra vợ Hoàng có bàn tay thẩm mỹ, nhà cửa vén khéo, dù cô ta cũng phái bươn chải bên ngoài xã hội. Một sự chuẩn bị chu đáo để đón mẹ chồng. Vân Phi vờ xuýt xoa:
- Nhà anh Hoàng đẹp quá! Vợ anh Hoàng hẳn khéo tay lắm hả bác?
Bà Hiển gật đầu:
- Khéo tay lắm! Có điều hơi lạnh lùng khó gần gũi một chút. Có lẽ vì nghề nghiệp.
- Xem nào...
Vân Phi tự nhiên mở tủ lạnh. Đúng là Tuyết Sương mua khá nhiều trái cây, đồ hộp và thức ăn, chất đầy một tủ. Vân Phi trêu Hoàng:
- Anh có người vợ chu đáo như vậy, hạnh phúc nhất trên đời rồi, đừng cổ lộn xộn bên ngoài nghen.
Hoàng cười gượng. Có thể đúng như vậy nếu anh quên được Vân Phi. Mấy ngày nay anh chưa hề nói với cô, mỗi lần về thăm quê mẹ, anh cứ nhìn sang nhà bên kia. Căn nhà của Vân Phi, bây giờ đổi chủ. Cái hăng rào tre trồng dây mồng tơi xanh ngát ngày ấy, đã thay bằng hàng rào sắt. Chu nh mới trồng nhiều hoa hồng và phong lan... Tất cả đã tháy đổi, duy cô tình cảm anh cho cô vẫn đầy.
Hoàng làm ly nước trái cây cho mẹ và Vân Phi.
- Hay là mẹ ở nhà nói chuyện với Vân Phi, con phải đến công ty. Trưa con ghé tòa án rước Tuyết Sương về luôn.
Bà Hiển gật đầu:
- Phải đó, con cứ đi đi. Có Vân Phi, mẹ không buồn đâu.
- Vậy con đi. Vân Phi, phụ với mẹ anh làm cơm nghen. Có còn nhớ nấu món canh chua với cá kho tộ không đó.
Vân Phi bĩu môi:
- Chuyện này anh khỏi lo đi. Không biết nấu thì em hỏi bác. Mau biến đi!
Vân Phi hồn nhiên như ngày nào, cô đẩy Hoàng ra cửa. Hoàng hơi ngượng vì Vân Phi tự nhiên trước mặt mẹ mình, song một chút vui thầm trong lòng, vì kỷ niệm của thuở nào chợt về ấm áp, kỷ niệm ngọt ngào khi vừa lớn lên và yêu nhau làm sao dễ quên.
Hoàng vờ cười:
- Con đi nghen mẹ.
Còn lại hai người, Vân Phi tíu tít:
- Cháu thèm món mắm kho ăn với rau hẹ sau bờ lắm. Cháu nhớ hổi đó qua nhà, lần nào bác cũng cho ăn món này, rau trộn bông súng, rau hẹ chấm món mắm kho, ăn vào sao tuyệt vời.
- Bên đó, mẹ cháu không nấu món này sao?
- Mẹ cháu bảo nghe mùi mắm bay khắp nhà không chịu nổi, nên không bao giờ nấu cả.
- Vậy ngày mai đến đây đi, bác sẽ đi chợ nấu món này đãi cháu.
Vân Phi reo lên:
- Thích quá! Bác nấu món này không gọi, cháu cũng sẽ tới.
Những câu chuyện không đầu không đuôi rất nghịch ngợm của Vân Phi làm bà Hiển cười phá lên. Tuyết Sương không giống Vân Phi, cô điềm đạm và ít nói, chính vì điều này đôi khi bà Hiển thấy xa cách với con dâu, dù bà biết Tuyết Sương không có gì để chê trách cả.
- Tiếng xe đỗ ngoài cổng, Tuyết Sương xuống xe? nhưng Hoàng giữ tay cô lại:
- Mẹ ở trong nhà. Có cả... Vân Phi, bạn hồi nhỏ ở cạnh nhà của anh hồi trước. Nãy giờ anh quên nói với em.
Tuyết Sương khựng lại, cô vờ cười:
- Vậy à!
Cô bước xuống xe vẻ không vui. Lúc anh đến rước, cô đã hỏi anh:
''Mẹ lên chưa anh Hoàng?'' Anh gật đầu bảo:
''Lên lúc mười giờ". Anh đâu có đả động gì đến chuyện Vân Phi. Vậy mà người bạn ở Mỹ về là Vân Phi, những nghi ngờ của cô không sai chút nào.
Hoàng nhìn theo vợ, anh biết Tuyết Sương sống nội tâm, buồn hay vui ít biểu lộ cho nên anh không thể đoán biết tâm trạng của cô trong lúc này. Tại sao cô không ngồi lại hỏi anh Vân Phi là ai?
Tuyết Sương đi nhanh vào nhà. Lúc này cô muốn biết mặt người chồng mình từng yêu say đắm hơn là ghen.
Vân Phi bước ra, cô cười tươi:
- Chỉ là Tuyết Sương phải không?
- Vâng!
Tuyết Sương nở nụ cười xã giao như những người bạn, không là khách hàng đến tiếp xúc với cô.
- Chị là Vân Phi?
Vân Phi gật đầu:
- Tôi và bác nấu món ăn xong hết rồi, chị đi thay quần áo rửa mặt rồi ăn cơm.
- Tuyết Sương cắn nhẹ môi, sao cô ta làm như là chủ nhân của nhà này vậy?
Tuyết Sương lạnh nhạt bước ra sau bếp:
- Mẹ? Sao mẹ không để con về nấu?
Bà Hiển cười hiền lành:
- Mẹ và Vân Phi nấu xong rồi. Mấy món ăn con ướp sẵn hết, mẹ chỉ cần bắc lên nấu là xong chứ gì. Con đi tắm thay quần áo, để mẹ với Vân Phi dọn cơm cho à! Hoàng có nói Vân Phi là người hàng xóm ở quê hồi trước không?
- Dạ, không có.
- Mẹ xem Vân Phi như con cháu trong nhà, con không cần ái ngại khi Vân Phi phụ mẹ nấu ăn.
- Dạ, con hiểu rồi. Để con đi thay quần áo Tuyết Sương lên phòng mình đóng cửa lại, cô đứng tựa lưng vào cửa. Người ta đã về rồi đó, cô thấy ánh mắt Vân Phi nhìn mình không thiện cảm. Tại sao cô ta trở về và đến đầy, có phải cô ta muốn đòi lại người yêu của cô ta?
Tôi sẽ không tiếc nếu như anh phán bội tôi Tuyết Sương hất mật lên cao trong một nỗi đau câm lặng. Cô cắn phải tỏ ra bản lãnh trước "đối thủ". Lao lại tủ, Tuyết Sương chọn bộ quần áo cô ưng ý nhất đi vào phòng tắm. Cô cần phải đẹp, dù trước Vân Phi cô có vẻ lép vế hơn.
Khi Tuyết Sương trở xuống, Vân Phi đã ngồi cạnh bà Hiển. Cô vui vẻ:
- Ăn cơm, Tuyết Sương!
- Vâng!
Tuyết Sương ngồi xuống chiếc ghế Hoàng kéo cho cô. Cô "tạm tha" cho anh vì thái độ này, anh cũng có vẻ biết điều. Bàn ăn bốc khói những thức ăn ngon lành. Vân Phi gắp thức ăn cho bà Hiển:
- Mời bác ăn cơm.
Cô gắp thức ăn vảo chén Hoàng và cho mình. Sực nhớ, cô gắp cho cả Tuyết Sương.
Tuyết Sương ngăn lại:
- Được rồi, tôi gắp được mà. Lẽ ra tôi là chủ tôi phải mởi và gắp thức ăn cho chị mới đúng chứ.
Hoàng đỡ lời:
- Em ăn đi. Vân Phi là như vậy đó, cô ấy rất tự nhiên.
- Vâng!
Tuyết Sương và cơm vào miệng ăn, cô ăn không biết ngon, dù thức ăn nấu ngon, cái ấm ức như chận lại ở cổ. Mình ghen ư? Cô ta sẽ xem thường mình. Bỏ thái độ trầm mặc lạnh nhạt, Tuyết Sương trở nên cởi mở vui vẻ nhưng cũng thật khách sáo.
Dĩ nhiên Vân Phi không ngốc nghếch để không biết Tuyết Sương cố tình phân ngôi vị chủ khách. Ăn xong, Vân Phi theo bà Hiển vào phòng nằm. Cô lấy lược chải tóc cho bà Hiển:
- Tóc của bác sợi bạc bây giờ nhiều hơn sợi đen, trong lúc mẹ cháu bên đó cứ sợ mình già, vài tháng lại đi nhuộm một lần.
Bà Hiển mỉm cưởi:
- Bác già rồi, với lại ở quê đâu cần phải sửa soạn, ra là đụng gà phía trước, ra sau lại đụng con vịt.
Bác làm cho cháu nhớ quê quá. Khi nào bác về quê cháu đi theo, thăm lại nhà cũ của mình.
Tuyết Sương mang trái cây vào, cô không vui chút nào khi nhìn cái cảnh thân mật này.
Mẹ chồng cô chưa bao giờ cư xử thân thiết với cô như vậy, sự ghen tỵ lại nhuốm lên dằn dặt Tuyết Sương.
Trở về phòng mình, Tuyết Sương nằm xuống giường, một cảm giác mệt mỏi phủ lên cô. Đi lại, Hoàng nằm xuống cạnh vợ, anh ngập ngừng:
- Anh quên không nói với em là Vân Phi về nước. Nhà cô ấy hồi đó cạnh nhà mẹ, anh và Vân Phi là bạn thân hồi nhỏ.
- Bạn thân thôi, hả anh?
- Ừ. Năm Vân Phi mười tám, cổ theo gia đình đi định cư ở Mỹ.
Tuyết Sương nằm im lặng để nghe Hoàng nói, song chỉ có như thế, rồi anh quay lưng ôm gối.
- Ngủ đi em! Mình có nửa giờ để ngủ, chiều nay anh phải đến công ty. Em có đến văn phòng luật sư không?
- Không, em xin nghỉ buổi chiều để ở nhà với mẹ.
Hoàng hài lòng:
- Vậy một giờ rưỡi, em gọi anh dậy nghen.
Tuyết Sương lặng nhìn sau lưng chồng. Anh đang nằm cạnh cô, nhưng sao cô thấy anh xa cách cô vời vợi. Còn những gì nữa vể anh mà cô chưa biết? Chưa bao giờ anh nói với cô về Vân Phi, chỉ báo rằng anh có một mối tình trước khi gặp cô, mối tình vụng dại mà khi xa nhau rồi còn để lại trong lòng bao nhiêu là kỷ niệm đẹp. Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy, liệu có dễ quên khi anh đã cưới vợ?
Buổi sáng ở tòa án, Tuyết Sương rất mệt, lẽ ra cô phải ngủ, thế mà hai mắt của cô cứ mở to ra trong hờn giận trong ám ức. Nếu như cô không xem nhửng lá thư của anh, cô sẽ như một kẻ ngốc ở bên chồng của mình.
Mười giờ tối, Vân Phi mới chịu đứng lên đi về. Hoàng cũng đứng lên:
- Anh đưa em về.
Không chút khách sáo hay ái ngại, Vân Phi gật đầu, cười với Tuyết Sương, nửa đùa nửa thật:
- Mượn ông xã chị nửa giờ nhé? Em cam đoan trả lại sau nữa giờ.
Tuyết Sương đùa lại:
- Nếu chị muốn mượn suốt một đêm, tôi cũng sẵn sàng.
- Không cần đâu, nửa giờ lả chạy đến chỗ tôi trọ với quay về là đủ. Anh Hoàng, đi thôi anh.
Tuyết Sương bặm môi nhìn theo. Cô chỉ thể hiện sự tức tối của mình khi vào phòng và đóng cánh cửa lại.
Ngã nhào lên giường, Tuyết Sương khóc tức tưởi, cô giận Hoàng hơn là giận Vân Phi. Nếu anh không ''tiếp taý', Vân Phi không dám như thế. Những ngày tới đây, Tuyết Sương có cảm giác mái ấm của cô sẽ đầy bão tố.
Hoàng cho xe chạy đi, Vân Phi thân mật xích lại gần:
- Anh có hạnh phúc chứ anh Hoàng?
Hoàng gật đầu:
- Dĩ nhiên là có! Cô ấy là ngưởi vợ tốt biết lo cho chồng, có điều cô ấy hơi xem trọng sự nghiệp của mình một chút. Anh hoàn toàn thông cấm bởi cô ấy còn trẻ mà.
- Bác có vẻ thích cháu nội.
- Tuyết Sương muốn một năm nữa mới sinh con.
- Em muốn được như anh. Không biết có phải chưa cưới em hay vì quá mê làm giàu nên anh Long không có những quan tâm đến em như em muốn. Anh thấy đó - Vân Phi thở dài - vừa xuống máy bay là anh ấy đi gặp bên đối tác ngay, rồi ngày hôm sau chưa kịp đưa em đi đâu, anh ấy đã bay ra. Quí Nhơn:
Thật ra ảnh có rủ em đi cùng, song em không thích, ra đó ảnh cũng bỏ em một mình đi suốt. Có đôi lúc, em nghĩ rằng em và anh Long không thích hợp. Em mơ mộng lãng mạn, còn ảnh thực tế như một với một là hai vậy.
- Em cũng nên thông cảm, người đàn ông đôi khi cũng yêu, song lại xem sự nghiệp quan trong hơn.
Vân Phi ngồi xích lại gần Hoàng, cô ôm cánh tay anh và áp má vào vai anh.
- Em còn nhớ hồi đó hai nhà em với anh ở cạnh nhau, có ngày nào mình không thấy nhau đâu. Rồi chúng mình yêu nhau, cho đến ngày, em theo ba mẹ đi định cư nước ngoài. Năm ấy em mới mười tám, thật dại khờ, không biết trân trọng mối tình đầu của mình, mê chơi, những cánh thư gởi cho anh thưa dần, cũng có lúc em mong thư anh, lại không thấy anh gởi cho em, em lơ đi luôn, mãi cho đến khi em đính hôn với anh Long và bền này anh cưới vợ, mẹ em mới nói anh gởi rất nhiều thư sang, song ba cho trả về, nói lộn địa chỉ, tại sao lúc đó em có thể vô tâm quên anh như vậy.
Hoàng ngậm ngùi:
- Xem như anh vả em không có duyên nợ với nhau vậy.
- Em đang tự hỏi mình, dường như em chịu đính hôn, nhưng em chưa hắn yêu anh Long mặc dù ở bên Mỹ, anh ấy cũng rất quan tâm đến em.
- Như vậy là Long có yêu em mà.
- Em cũng không biết nữa.
Xe về đến khách sạn, Vân Phi lưu luyến chưa chịu mở cửa bước xuống:
- Anh vào một chút với em có được không? Mà thôi... anh về đi, kẻo Tuyết Sương đợi.
- Vân Phi mỡ nhanh cửa bước xuống, cô hấp tấp chạy đi, nhưng cô dừng lại khi Hoàng lái xe đi. Cô nhìn theo xe cho đến khi mất hút. Từ bao giờ, dòng nước mắt lặng lẽ chảy dài trên má cô, giọt nước mắt nuối tiếc một thuở yêu nhau bây giờ không còn nữa, anh là của người phụ nũ khăc mắt rồi:
Vân Phi chậm chạp vào nhà cô mở cửa phòng, vẫn đứng lặng nhìn mọi thứ im ắng, chẳng có gì thay đổi.
Cô bấm đĩện thoại, có hai tin nhắn của Long:
"Em đi đâu thế? Nếu buồn thì bay ra đây với anh. Chừng nào về, gọi điện cho anh".
Thở dài Vân Phi bấm số, điện thoại reo thật lâu, Long mới bắt máy:
- Anh đang tắm, để quên điện thoại ở ngoài. Em về rồi à?
- Bao giờ anh về Sài Gòn vậy?
- Có lẽ cả tuần. Hay ra đây với anh, anh đặt vé máy bay cho.
- Cũng được.
Vân Phi tắt điện thoại ngồi thừ ra. Cô sẽ bay ra Qui Nhơn, để quên Hoàng.
Cô cần phải quên anh như đã từng quên anh vậy.
Tuyết Sương vờ ngủ khi Hoàng bước vào phòng. Cô nghe tiếng xe của anh từ lúc anh mới vừa về đến, lòng đầy hờn giận. Lẽ ra anh không nên đưa Vân Phi ra về, anh có thể gọi tắc xi đưa cô ta về mà, đâu cần chu đáo đến như thế. Anh phải hiểu là bây giờ anh là người đàn ông không còn tự do, muốn sống như thế nào tùy thích.
Hoàng đi nhè nhẹ, anh cởi quần áo máng lên móc rồi đến nằm cạnh vợ, ngập ngừng anh nằm sát vào luồn tay xuống nâng đầu Tuyết Sương, cho cô nằm gối đầu lên cánh tay anh.
Tuyết Sương vờ như vừa giật mình thức giấc.
- Anh mới về?
- Ừ.
Anh ôm cô vào lòng nhưng không nói lời nào, lại nằm yên lặng thật lâu Tuyết Sương mới cựa mình nằm dang ra xa. Hoàng đã ngủ. Anh có thể ngủ nhanh như vậy sao? Những ấm ức tức tối lại bùng dậy trong lòng Tuyết Sương.
Cô giận dỗi lăn mình mạnh ra xa, nằm sát vào vách, chận cái gối ôm vào giữa.
Điều cô mong, không phải được anh ôm vào lòng rồi nằm yên như cái bị thóc, cô muốn được anh vuốt ve, anh hôn cô như anh vẫn hay đòi hỏi ở cô.
Hay là người ta đã "no đủ" với nhau? Tức giận, Tuyết Sương ngồi dậy, bước qua người Hoàng để xuống đất đi ra ngoài phòng khách. Hoàng vẫn say ngủ.
Sao anh có thể ngủ ngon đến như vậy? Anh có biết là tôi đang tức không?
Tuyết Sương vùng vằng đi ra ngoài phòng khách, cô ngồi lặng im trong bóng tối cho đến khi mỏi mệt ngủ thiếp đi...
- Sương à!
Bà Hiển lay khẽ Tuyết Sương:
- Sao con lại ngủ ở đây?
Tuyết Sương giật mình mở mắt ra, cô ấp úng giải thích:
- Trời nóng quá, nên con ra đây nằm, rồi ngủ quên luôn. Mẹ không ngủ được à?
- Đâu có, mẹ ngủ rồi. Người già thường ngủ chập chờn chứ không ngủ say lắm. Con vào phòng ngủ đi. Khi ngủ, không nên mỡ quạt máy to số như vậy, dễ bị cảm lạnh lắm.
- Dạ.
Tuyết Sương uể oải đứng lên, cô không muốn vào nằm bên cạnh Hoàng chút nào. Có mẹ chồng, không lẽ cô để cho bà thấy là cô đang ghen với quá khứ của chồng mình.
- Mẹ cũng vào phòng ngủ đi mẹ.
- Ờ. À, Sương này? Con đừng để bụng chuyện chồng con và Vân Phi thân nhau nghen. Tụi nó quen nhau từ hồi nhỏ, xa nhau mấy năm mới gặp lại nên thân mật chứ chẳng có chuyện gì đâu.
- Con đâu có nhỏ mọn như vậy hả mẹ, cổ cũng đính hôn rồi mà.
- Ồ! Mẹ nói để con không hiểu lầm rồi buồn khổ bậy bạ.
- Dạ.
Tuyết Sương cười nhạt. Cô tự bảo mình, có lẽ mẹ cũng thừa hiểu, con trai của mẹ không dễ quên tình xưa, nếu không người đời không bao giờ có câu:
"Tình cũ không rủ cũng tới" đâu mẹ ạ.
Hoàng giật mình thức giấc khi Tuyết Sương vào nằm cạnh anh. Anh hỏi cô bằng giọng ngái ngủ.
- Em đi đâu thế?
- Em... đi uống nước.
Hoàng lăn vào anh ôm lấy vợ, thân thể mềm ấm của cô gợi cho anh sự ham muốn. Anh ghì chặt cô hơn vào mình và hôn cô, Tuyết Sương khép mắt lại, giận hờn ấm ức trong lòng cô tan biến. Cô ôm lại anh nồng nhiệt đáp lại tình yêu của anh.
Hoàng đứng lại trước cánh cửa phòng đóng kín, có gài ổ khóa bên ngoài.
Người quán lý khách sạn trông thấy Hoàng, niềm nở:
- Anh tìm cô Vân Phi à? Cổ bay ra Qui Nhơn rồi.
- Vậy à! Có nghe nói chừng nào về không?
- Cũng không biết.
- Cám ơn chị nghen.
Hoàng quay ra, sao anh thấy lòng mình như hụt hẫng và thiếu thiếu cái gì đó.
Vân Phi đi mà không hề gọi điện thoại cho anh. Một người bạn lâu năm gặp lại chỉ có thể như vậy mà thôi. Hoàng trở ra xe. Điện thoại của anh reo. Hoàng mở máy:
- Alô.
- Em đây, nhận ra em không? Lẽ ra em gọi điện cho anh sớm hơn, song hồi sáng này dậy sớm, em bỗng có ý nghĩ đi Qui Nhơn bằng tàu lửa. Em dừng ở ga, mà chẳng biết nhà ga nào nữa. Em mua cơm hộp lại ăn không nổi, nên gọi điện thoại cho anh, xin lỗi với bác giùm em nghen. Em hứa đến nhà ăn món mắm kho do bác làm, thế mà lại thất hứa.
- Không có gì đâu, mẹ anh còn ở lâu mà.
- Thôi, em cúp máy nhé.
Vân Phi bấm tắt máy. Hoàng ngẩn ngơ một lúc mới cất máy vào túi quần.
Em đi phải đó Vân Phi, cho anh lấy lại quân bình tâm hồn mình. Đêm qua anh đâu có ngủ, anh biết cả chuyện vợ anh bỏ ra phòng khách ngủ, anh cố gắng làm lành với cô ấy. Cô ấy là một người vợ tốt, anh không có quyền làm khổ cô ấy.
Em hãy đi ra khỏi đời anh như em đã hơn một lần làm thế, chúng mình chỉ có thể là bạn, khi em quay về mọi thứ không còn như xưa, chúng mình có hai con đường để đi mất rồi.
Buổi chiều đi làm về nhà, Hoàng chợt nghe trống rỗng. Anh nhớ chiều hôm qua, khi anh đi làm về đã hăm hở như thế nào, mắt anh sáng lên khi nhìn thấy mẹ và Vân phi ngồi trên ghế đá trước nhà, một già một trẻ. Chuyện trò tâm đắc vậy mà bây giờ chiếc ghế đó đang trơ mình ra một cách đơn độc lẻ loi.
Chiều nay sao lại lặng thế kia?
Vẫn nhớ em không thể nào quên.
Em trở về chi vậy khuấy động hồn tôi, tôi không còn là tôi nữa, mà trở nên dại khờ như thuở còn hai mươi.
Chuyện trò với mẹ mà nỗi buồn nhớ vẫn không sao khỏa lấp được, Hoàng ngồi thẫn thờ anh không thấy ánh mắt của Tuyết Sương lặng thầm đau đớn từ song cửa bên trong. Cô hiểu rằng bây giờ anh sống với cô thân xác ở đây mà trái tim không còn ở đây. Tuyết Sương gục đầu sau khuôn cửa, cô cắn mạnh đôi hàm răng lại để ngăn tiếng khóc...
- Tối quá, sao con không bật đèn lên Sương?
Bà Hiển bật ngọn đèn cho ánh sáng chói lòa hết căn phòng. Tuyết Sương giật mình lau nhanh nước mắt. Cô đi nhanh vào trong. Bà Hiển thở dài nhìn theo.
Ngày ấy, lẽ ra bà không nên thúc hối Hoàng cưới vợ. Ngày hôm qua cho đến bây giờ, sao bà không thấy những lấn cấn Hoàng sai rồi.
Bà Hiên ra sân ngồi xuống băng đá. Hoàng ngước lên, vội dụi tắt điếu thuốc.
- Vân Phi đi ra Qui Nhơn với vị hôn phu của cô ấy rồi mẹ ạ. Cổ bảo con xin lỗi mẹ giùm, vì không đến nhà ăn món mắm kho với mẹ.
- Con vẫn còn yêu Vân Phi đúng không?
- Mẹ! Con xin lỗi...
- Người con nên xin lỗi là vợ con kìa. Nó biết chuyện con và Vân Phi từng yêu nhau.
Hoàng giật mình:
- Chắc là không đâu mẹ. Con nói với Tuyết Sương, hồi nhỏ con và Vân Phi cạnh nhau, hai nhà qua lại rất thân với nhau.
- Con nghĩ là vợ con tin? Phụ nữ rất nhạy cảm với những thay đổi của chồng mình. Mẹ trông thấy nó khóc, nhưng lại sợ mẹ biết.
Hoàng kêu lên:
- Con đã làm gì đâu?
- Con hướng tâm hồn con về Vân Phi là đã có lỗi với vợ mình rồi.
- Con làm sao không nghĩ về Vân Phi hả mẹ, trong lúc là con tưởng cả đời này sẽ không bao giờ còn gặp Vân Phi, phải chi... con đừng gặp lại có lẽ hay hơn.
Hoàng yếu đuối gục vào vai mẹ. Anh nhớ điều đó và chính vì thế mà trái tim anh đau đớn, tất cả mọi thứ trôi theo bánh xe thời gian đi tới, chứ không quay lại. Anh ước gì có cổ máy thời gian những điều ước ấy chỉ là mơ ước.
Bà Hiển vuốt ve lên tóc con trai:
- Hãy quên đi con! Mẹ nghĩ việc Vân Phi ra Qui Nhơn với vị hôn phu của nó thế mà hóa hay. Con và Vân Phi chỉ có thể là bạn.
Hoàng chua xót:
Vâng, chỉ có thể là bạn.
- Vân Phi! Anh nè!
Long gọi to, anh đưa tay vẫy cho Vân Phi thấy anh, rồi chạy ào đến chỗ cô, đỡ túi quần áo.
- Sao em không đi máy bay cho nhanh?
Vân Phi mỉm cười:
- Không mấy dịp đi xe lửa, em thích ngồi xe lửa, còn ngắm được cảnh hai bên đường, đẹp thật anh ạ.
Long phì cười:
- Anh biết tính em hay mơ mộng mà. Sao, ngồi xe lửa có mệt không?
- Hơi mệt nhưng không sao, về khách sạn tắm là em khỏe ngay.
- Em đói không, hay là anh dắt em đi ăn cơm?
- Thôi, anh biết tính em mà, tắm cái đã rồi sau đó mới ăn.
- Vậy thì đi! Xe anh để ngoài kia.
Long xách túi đồ cho Vân Phi, anh quàng tay ôm qua vai cô.
- Nhà máy xây dựng hoành tráng lắm, tháng sau là đi vào hoạt động được.
Vân Phi hững hờ:
- Vậy à!
Cô không thích nghe Long nói về công việc của anh, vì khi cô góp lời vào là anh sẽ nói một cách say mê, mà không cần biết cô có thích nghe hay không. Cô thích được anh quan tâm, được anh yêu thương để cô tạm quên Hoàng, quên mối tình đang âm ỉ cháy, đúng hơn là cô đang chạy trốn dĩ vãng, cô cần vòng tay của Long và cả tình yêu của anh nữa, song tiếc thay Long lại sôi nổi nói về hoạt động sắp có của nhà máy.
- Anh đang dự định tuyển năm trăm công nhân và nhờ báo đăng quảng cáo tìm kỹ sư giỏi cho nhà máy.
Vân Phi ngắt lời Long:
- Xe anh để đâu vậy?
Long tươi cười:
- Tới rồi!
Anh bước nhanh lại mở cốp xe để túi đồ của Vân Phi vào, lại tiếp tục, câu chuyện lúc nãy.
- Em trông thấy cánh đồng mía bạt ngàn chưa? Vậy mà giá mía tăng cao vời vợi. Không sao, năm tới...
Vân Phi lại ngắt lời Long:
- Lái xe đi anh Long!
Long ngồi vào tay lái, lái xe đi. Vân Phi ngồi nghe lơ đãng, cô thấy nhớ Hoàng. Anh ở bên cô rất ít lời, nhưng được ở bên anh, sao lòng cô ấm áp chứ không hiu quạnh cô đơn. Cô nhớ Hoàng, nhớ chiều hôm qua được ngồi với anh ở băng đá được anh đưa về, cô ôm cánh tay của anh và ngả đầu lên vai anh, chỉ có sự im lặng, nhưng sao rung động ngọt ngào chứ không tẻ ngắt như bây giờ.
Long vẫn thao thao về công việc của anh. Cho đến khi anh nhận ra cô không hề quan tâm đến lời nói của anh, anh cười như xin lỗi:
- Em mệt à? Vậy mà không chịu đi máy bay. Không sao, về khách sạn tắm, em sẽ khỏe ngay.
Vân Phi làm vẻ mệt mỏi, cô nhủi đầu vào vai Long.
- Hay là chúng mình tổ chức đám cưới ở Việt Nam đi anh.
- Mẹ nói sang năm mới tốt mà. Ráng đợi đi em, đôi khi cũng cần nên duy tâm một chút. Chúng mình cần phải có những bước chín chắn vững chắc chứ.
Vân Phi phụng phịu:
- Có đôi lúc em lại nghĩ anh yêu công việc hơn là yêu em.
- Sao lại hơn cho được, có điều thời gian này anh cần hoàn thành dự án cuối cùng để đưa vào sản xuất nên hơi bận rộn ít quan tâm đến em, thông cảm cho anh.
Vân Phi xịu mặt. Làm sao cô nói với anh là cô đang chạy trốn, cô cần anh làm chỗ ẩn nấp vững chắc và an toàn cho cô. Bắt gặp vẻ mặt phụng phịu của cô, Long hôn nhẹ vào má cô:
- Vả lại, thời gian này anh rất bận, có cưới em đi chăng nữa, anh cũng đâu có toàn tâm toàn ý ở bên em. Khi nào nhà máy đi vào hoạt động anh dành hẳn một tháng cho em, chịu không?
- Em không chịu mà được à?
Xe về đến khách sạn, có mấy người đang đợi Long. Anh giơ tay chào mọi người:
- Chờ tôi năm phút nghen, tôi mang va li vào phòng cho cô ấy đã.
Vân Phi khẽ thở dài, xem ra dù có cô, anh vẫn không thể nào bỏ công việc để hẳn là của cô. Cô nói dỗi:
- Anh để em mang va li vào cũng được, anh nói chuyện với họ đi.
- Để anh gọi quản lý hướng dẫn em lên phòng.
Vân Phi giậm mạnh chân trên những bậc cầu thang. Cô bắt đầu hối hận vì đã tìm ra đây. Vào phòng, không cám ơn người quản lý, Vân Phi để nguyên quần áo nằm sải tay ra, cô nhắm mắt 1ại mệt mỏi.
Sao cô thấy nhớ Hoàng đến thế. Bực mình, Vân Phi trỗi dậy, cô mở tivi cho to lên rồi ngồi thừ ra. Mình phải làm gì đây?
Mưa Bong Bóng Mưa Bong Bóng - Hồng Châu Mưa Bong Bóng