Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2020-10-23 04:17:18 +0700
Chương 1
Sách này kể câu chuyện phôi thai một nhân vật kiệt xuất, vĩ đại tương lai của Trung Quốc đã hình thành như thế nào. Tới phần kết của sách, nhân vật kiệt xuất vĩ đại này vẫn chưa ra đời, chẳng qua chỉ ở trong bụng của mẹ, cho nên sách này có thể coi là tiền truyện của nhân vật ấy.
Hơn bốn mươi năm sau, tức vào khoảng năm 2050, tất cả mọi người trên toàn thế giới đều biết đến nhân vật kiệt xuất vĩ đại này của Trung Quốc, Nhưng trước mắt, cha mẹ, người thân, bạn bè, người tình v.v... của nhân vật ấy, tuyệt đại đa số không những khỏe mạnh mà có người còn rất trẻ. Để cuộc sống của những người được nhắc đến trong cuốn sách không bị quấy rầy, tác giả sẽ không viết ra tên thật của họ. Và để tiện cho việc kể chuyện, có chỗ cần có họ tên của người và tên gọi của cơ quan thì tác giả tự ý đặt ra một phiếm danh nào đó. Nếu trong thực tế họ tên của người nào đó và tên gọi của cơ quan giống với những phiếm danh mà tác giả đặt ra thì đó chỉ là điều ngẫu nhiên, xin chớ thấy thế mà nhận là mình.
Trời không thể tiết lộ. Ở đây tác giả chỉ có thể hé lộ hai điểm:
Một là, nhân vật kiệt xuất sẽ có cống hiến lớn lao trong lịch sử tương lai của Trung Quốc họ Lục. Con theo họ cha, vậy cha của anh ta đương nhiên cũng họ Lục.
Hai là, cha anh ta là người tỉnh Tứ Xuyên, mẹ cũng là người tỉnh Tứ Xuyên. Tuy anh ta bắt đầu hình thành phôi thai ở tỉnh Ninh Hạ, nhưng trước khi tinh trùng và trứng kết hợp tạo thành phôi thai thì đôi bên cha, mẹ vẫn sống ở tỉnh Tứ Xuyên. Để bám sát cuộc sống, bám sát hiện thực, tác giả sử dụng ngữ âm và ngôn ngữ của Tứ Xuyên trong lời đối thoại của nhân vật. Ngữ âm địa phương Tứ Xuyên rất khó dùng văn tự để biểu đạt, nếu câu chữ mà tác giả sử dụng không chuẩn xác, không phù hợp với ngữ âm đó thì xin bạn đọc lượng thứ. Trong sách này, xin độc giả theo âm địa phương Tứ Xuyên mà đọc chữ “lìu” (số 6) trong tiếng phổ thông thành “lù” (lục). Huống hồ bản thân “lù” (lục) lại là số 6 “lìu” viết bằng chữ.
2
Nhất Ức họ Lục, trước họ Lục lại thêm Nhất Ức - Trăm Triệu là do khi sắp tan ca, anh không cẩn thận để cho xe đẩy quệt một cái vào chiếc xe ô tô con. Xe ô tô con bóng lộn, chẳng khác gì da đứa trẻ sơ sinh không chịu nổi cọ xát, lập tức hiện lên một vết xước trắng hếu. Nhất Ức Lục sợ quá, ngồi thụp xuống đất vò đầu bứt tai. Anh cho rằng mình đã gây nên rắc rối lớn, chủ xe sẽ không dễ dàng tha cho, và anh phải gánh hết trách nhiệm. Chiếc xe giá bao nhiêu tiền? Không chừng họ còn bắt anh phải đền cái mới. Anh thường xuyên gây rắc rối ở bên ngoài. Lớn chừng này tuổi đầu mà nói theo cách của chị gái thì chị anh cứ phải “chùi đít” cho anh. Nghĩ đến đây, anh cảm thấy rất xấu hổ, chẳng những có lỗi với chủ xe mà còn có lỗi với chị gái. Anh cứ ngồi xổm cạnh chiếc ô tô con, người trên công trường lớn tiếng gọi nhau: “Hết giờ làm rồi, về nhà thôi!” thế mà anh dường như cũng chẳng nghe thấy. Tuy “nhà” chẳng qua chỉ là cái lán cho thợ nhưng ở đấy có sự ấm áp mang tính tập thể do mọi người cùng sống bên nhau. Anh rất thích ở trong lán thợ.
Đợi công nhân về hết và mặt trời sắp khuất sau đồi, chủ xe mới thong thả bước tới. Thấy bên cạnh xe của mình có một thanh niên khỏe mạnh đang cúi đầu như trong lòng có nỗi oán hận chi đó đợi mình, chủ xe cũng giật mình kinh sợ. Xung quanh không một bóng người, trên chiếc xe đẩy còn có một cái cuốc, không biết thằng cha này định làm gì đây? Bây giờ quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân rất căng thẳng, hôm kia có một người mắc bệnh hoa liễu chỉ vì bị tính nhầm mấy tệ tiền thuốc và tiền chữa bệnh mà một phát đá vỡ tinh hoàn của bác sĩ chữa bệnh hoa liễu. Dương vật của bệnh nhân được chữa khỏi thì bác sĩ chữa bệnh lại mất khả năng có con. Cho dù có thắng kiện thì làm gì được đây? Có thể cắt tinh hoàn của kẻ hành hung cấy sang cuống bẹn của người bị hại được không? Thế là chủ xe cảnh giác đứng xa xa, rút điện thoại di động toan gọi 110, Còn lúc này Nhất Ức Lục cũng trông thấy chủ xe rồi, anh đứng lên chậm chạp bước đến, đầu vẫn cúi gằm.
Chủ xe theo bản năng đưa tay đỡ trước ngực, nắm chặt điện thoại di động, hỏi dồn:
- Anh làm gì thế? Anh làm gì thế?
Nhất Ức Lục sờ tay lên mái tóc cắt ngắn, lắp bắp nói:
- Thật không phải với ông quá, cháu làm xước xe ông rồi.
Lúc này chủ xe mới bạo dạn đến bên xe, xem xong thì nổi cáu:
- Anh làm cái quái gì thế này? Đẩy xe mà chẳng thèm nhìn đường đi, mắt mù rồi à?...
Thực ra chủ xe tuyệt nhiên không phải loại người thô lỗ mà là một trí thức có tên tuổi, mắng Nhất Ức Lục “mắt mù” chỉ vì vừa rồi bị hoảng sợ. Thấy cửa xe chẳng qua chỉ bị quệt nhẹ một vết, không chú ý cũng chẳng nhận ra; hơn nữa, xe đã mua bảo hiểm, tự có công ty bảo hiểm chịu phí tổn sửa xe cho mình, nếu gọi cảnh sát hay bảo vệ đến truy cứu trách nhiệm thì mình cũng có lỗi là không đỗ xe vào đúng vạch quy định mà lấn tới một nửa lối đi. Chủ xe đành đá vào chiếc xe đẩy:
- Kéo lui ra, kéo lui ra, mau lên! Anh định không cho tôi lái xe hay sao? Có phải tôi va quệt vào xe đẩy của anh nên anh bắt tôi đền?
- Không phải, không phải, cháu đâu dám thế? Cháu nói, cháu nói... chẳng qua sửa cái vết xước này phải mất bao nhiêu tiền? Cháu xem cháu có đền nổi hay không mà thôi.
Chủ xe cảm thấy lạ, ngạc nhiên ngắm Nhất Ức Lục từ trên xuống dưới. Ông sống đến ngần này tuổi mà chưa gặp người nào thật thà đến thế. Ngay lập tức ông dùng ánh mắt X quang của chuyên gia y học để nhìn nhận: lột bộ quần áo đi làm màu lam mà nông dân làm thuê thường mặc trên người Nhất Ức Lục thì anh ta cao khoảng lm78 đến lm80, ngũ quan ngay ngắn, sống mũi cao, thẳng mà đầy đặn, mặt, mày sáng sủa đẹp đẽ, vai rộng, ngực nở, lưng tròn, tỉ lệ trên dưới, tứ chi cùng thân thể đều hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn của NGƯỜI, chẳng khác gì tiêu bản nam giới trong tranh vẽ thân thể con người giạng ra như hình chữ “đại” cùng vị trí địa cầu lắp trên máy thăm dò mối liên hệ không tưởng với người ngoài hành tinh mà người Mỹ phóng lên vũ trụ.
Chủ xe vỗ vào trán một cái, lập tức có ngay ý tưởng. Ông giậm chân, “Hầy” một tiếng, thầm nghĩ: “Thật là đi mòn giày sắt không tìm được, lúc gặp hoàn toàn chẳng mất công! Thì ra xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt!”. Thế là chủ xe lập tức đổi sang thái độ hòa nhã mà hỏi:
- Cậu tên gì? Làm việc ở đâu? Tôi sửa xe đã, hết bao nhiêu tiền đợi sửa xong rồi sẽ nói. Cậu bảo như thế có được không?
Đối với Nhất Ức Lục, đương nhiên tốt quá đi rồi. Anh vội vàng đẩy xe kéo sang một bên, nói: “Ông đi may mắn nhé, may mắn nhé!”, rồi bảo cho chủ xe biết mình họ Lục, làm việc ở công trường cạnh bệnh viện. Nhất Ức Lục là thợ xây nhà để bán trên khoảnh đất mà bệnh viện bán đi.