Books support us in our solitude and keep us from being a burden to ourselves.

Jeremy Collier

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 11
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2669 / 3
Cập nhật: 2015-11-27 10:40:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
y xếp xe mình cho thằng hàng cùng các bạn trong lớp. Nàng định quay vào lớp ngồi ôn lại bài vở cũ, trước khi tiếp thu bài mới thì tiếng Huy bên tai nàng, giọng thật ấm, thật êm dịu:
- Em đến trễ vậy? Sao lúc nãy anh rủ em cùng đi cho vui, em không đi My My?
Vừa nói, Huy vừa trao cho My một chiếc khăn tay nhỏ:
- Em lau nhanh đi mặt em mồ hôi đầm ướt kìa My My!
My ngập ngừng nhìn chàng trong lặng lẽ. Nàng nhận chiếc khăn từ tay Huy trong bối rối, rụt rè và chầm chậm lau nhè nhẹ những giọt mồ hôi trên gương mặt ửng đỏ của mình.
Huy ôn tồn bảo:
- Từ hai tuần nay, kể từ bữa tiệc ấy, anh có cảm tưởng em trốn lánh anh. Hay nói một cách khác, em cố tình không tiếp xúc với anh trên mọi phương diện, phải không My My?
My xếp khăn tay lại như cũ và trao trả Huy trong cái nhìn ngượng ngập. Huy nắm lấy tay nàng bóp nhẹ:
- Tại sao em không trả lời cho anh biết nguyên nhân hở My? Em giận anh điều gì? Anh làm gì cho em ghét bỏ chứ?
My cúi đầu, tay mân mê chồng vở:
- Tại sao "cậu" nghĩ thế. Tôi vẫn bình thường đối với tất cả mọi người, dù trong khung cảnh nào cũng vậy.
Huy bóp mạnh tay My phản đối:
- Anh trả tiếng "cậu" lại cho em, anh không chấp nhận lối xưng hô ấy đối với anh. Tại sao em lại gọi anh như thế chứ? Sáu năm qua, chúng ta đã gọi nhau như thế nào hả My My?
- Ngày trước khác, bây giờ khác! Cậu là con ông bà chủ, tôi là tôi tớ trong nhà, gọi như thế cho đúng với vị trí trong gia đình, chứ có gì là lạ mà cậu phải bực dọc lên như vậy?
Huy giận dỗi:
- Trước kia, cái gì anh không thích là em chiều anh ngay. Hôm nay em sao vậy? Em giận anh về việc Liên Hương, phải không? Anh không hề chấp nhận cuộc hôn nhân ấy. Tại sao em không hỏi anh về vấn đề đó mà lại giận, tránh mặt anh. Em có biết làm như thế là anh buồn lắm không?
My cười thản nhiên:
- Chuyện hôn nhân của cậu đâu có liên quan gì đến tôi mà tôi phải buồn giận và phải nghe lời phân trần của cậu chứ?
- Em đừng dối anh. Em có thể nói dối với bất cứ ai nhưng với anh, em không thể chối cãi được. Thái độ lạnh lùng, ngôn ngữ xa cách đó đã cho anh biết em buồn gì, nghĩ gì rồi.
- Nếu cậu đọc được suy nghĩ của người ta qua ánh mắt thì cậu hỏi để làm gì? Và cần gì câu trả lời của người khác.
Huy lớn giọng bắt nạt:
- Hãy bỏ đi tiếng "cậu" xa lạ, mỉa mai cay đắng đó đi. Anh không muốn nghe em dùng khi nói chuyện với anh My My.
- Đó là ngôn ngữ, ngôi thứ duy nhất không thể xoá tẩy được, xin cậu hiểu cho.
My cay đắng đáp lại. Nàng vội vã quay mình ra khỏi nhà xe để vào lớp học. Huy kéo mạnh tay nàng giữ lại. Anh gằn giọng:
- Anh muốn em trả lời ngay cho anh biết, tại sao em có thái độ lánh mặt anh và lạnh lùng đối với anh. Em đừng làm khổ anh nữa, hai tuần nay quá đủ cho cơn giận của em rồi. Em hành hạ anh, em được cái gì chứ?
My giận dỗi giật tay lại:
- Tại sao tôi lại lánh mặt cậu chứ? Tôi cũng không có gì sợ hãi khi đối diện với cậu. Tôi có tội gì với cậu đến nỗi không đủ can đảm dám gặp cậu và tiếp xúc cậu?
- Trời ơi! Anh không có ý tưởng đó. Anh chỉ hỏi tại sao em có thái độ lạnh lùng, giận hờn anh quá như thế?
- Tại sao tôi phải giận khi cậu có cuộc hôn nhân tốt đẹp chứ, và sự giận dỗi đó có quan trọng gì mà cậu phải lưu tâm thế ấy? Hơn nữa, vị trí của tôi trong gia đình cậu đâu đủ tư cách để phải buồn, vui vì người con trai gia đình thượng lưu như cậu.
Huy khổ sở nắm lấy tay My siết chặt:
- Anh không muốn nhắc vị trí của chúng ta trong gia đình mình. Anh đối với em không vì ngôi thứ ấy. Tại sao em không nghĩ tình cảm thân thiết, kề cần của chúng ta bao năm nay chứ? Đã là bạn, em phải biết mình bình đẳng với nhau. Em còn nghĩ đến vấn đề giai cấp làm chi, mình đã hứa với nhau rồi mà. Và nếu em bảo: em không giận anh, tại sao em không cùng anh đến trường một lượt, khi chúng ta có cùng một giờ đi về như từ trước đến nay? Anh cố gắng nhẫn nại, chịu đựng để hạ mình mời em đi đến những nơi mình đã từng đến, để giải trí trong những khi rảnh rỗi. Em dùng mọi lời lẽ từ chối. Hai tuần nay em chưa bao giờ nhìn anh hoặc cười với anh một nụ thật nhỏ. Hai đứa ngồi kế bên nhau trong giờ học, em lẳng lặng cúi đầu và im lặng. Ngay trong giờ thực tập cũng thế, em tìm đủ mọi cách để tránh mặt anh. Anh không chịu nổi thái độ đó của em nữa, My My à?
My My cúi đầu đè nén sự cảm động đang trào dâng trong lòng. Nàng muốn ngã vào vòng tay Huy khóc cho thật nhiều, nhưng thực tế không cho phép nàng làm như thế. Nàng cắn răng chịu đựng.
- Ngày xưa, tôi nghĩ quý trọng cậu, vì chúng ta học chung trường, chung lớp. Tôi quên đi ngôi thứ trong gia đình và xã hội đã dành sẵn cho tôi. Nhưng bây giờ bà chủ và Khánh Vy đã nhắc cho tôi nhớ vai trò ấy một cách nghiêm khắc bằng ánh mắt sâu sắc, bén nhọn với lời nói như thúc giục, như hăm dọa, bắt buột tôi phải nhớ, dù đôi lúc tôi quên đi số phận bẽ bàng ấy. Nhưng thực tế, bao giờ cũng bắt buột chúng ta phải nhớ ngôi thứ thật của mình trong cuộc sống hiện tại. Làm sao tôi dám quên vị trí cố định của mình. Tôi đành phải lùi về nơi chốn mà tôi đã rời bỏ nó. Vì thế, tôi không thể vui đùa với cậu thoải mái, cũng như tôi không đủ tư cách kết giao với cậu trên bất cứ trường hợp nào....Cậu có nhớ lần đó Liên Hương đến chơi tình cờ thấy tôi và cậu ăn cùng mâm, nàng đã nói gì? Nếu cậu quên tôi xin nhắc lại: "Nhà tôi, tôi tớ không quyền ăn chung với chủ. Chủ ra chủ, tớ ra tớ, không thể lầm lẫn nhau được". Ngay lúc đó cậu là "hôn phu" của Liên Hương rồi. Tôi lui về phía sau rạch ròi. Vậy cậu phải mừng khi tôi biết làm thế nào để vợ cậu vui chứ?
Huy siết tay My chặt thêm như lòng bực tức đang cuồn cuộn dâng cao, My nhăn nhó kêu lên:
- Ái da....đau quá...!
Huy xuýt xoa:
- Xin lỗi, anh xin lỗi! Anh không cố ý làm em đau đâu My ạ. Cũng như anh không nghĩ về em như em suy tưởng, Liên Hương không là gì trong anh, bây giờ và mãi mãi như thế. Anh không phản đối vì anh và em cần sự bình yên để học tập. Chúng ta còn năm cuối cùng này để kết thúc đời sinh viên. Anh sẽ phản ứng mảnh liệt khi chúng ta ra trường rồi. Lòng anh, anh đối với em thế nào anh nghĩ rằng em biết, biết rất rõ nữa là khác. Anh chỉ có em là bạn, nghĩ về em trọn vẹn, có khi nào em nghĩ về anh như thế không My?
Trà My lắng tai nghe trong im lặng. Nàng thừa hiểu Huy cho nàng tình cảm thế nào trong bao năm nay, nhưng nàng không thể đáp lại tình cảm nồng nhiệt ấy bởi hai ngôi vị khác nhau, không thể hoà hợp cùng nhau. Nàng với thân phận lẻ loi thấp hèn. Huy là con nhà giàu sang, chỉ có Liên Hương mới xứng với tình cảm ấy.
Nếu nàng quyết tâm cùng Huy đứng về một phía, thì tình yêu ấy sớm muộn gì cũng dở dang, dây oan nghiệt sẵn sàng buộc lấy đời hai đứa. Thà nàng nén niềm thương ấy vào tận đáy lòng, thời gian sẽ giúp nàng vùi lấp mối tình vụng dại ấy vào quá khứ. Nếu không, mọi sinh hoạt hằng ngày sẽ đảo lộn toàn bộ. Làm sao nàng có đủ nghị lực để vượt qua chặng cuối cùng của chương trình học tập.
Nàng nhất định phải đỗ đạt vinh hiển, để bù lại bao đau khổ đi qua. Muốn thế, phải cách Huy một khoảng cố định, bằng mọi cách phải giấu đi nỗi đau trong lòng đang réo gọi. My dặn lòng nhiều lần như thế.
Huy hối thúc:
- My My! Em có nghĩ về anh như anh nghĩ về em không?
My lắc đầu khẽ đáp:
- Tôi không bao giờ nghĩ về cậu bất cứ khía cạnh nào. Chúng ta tiếp xúc trong phạm vi nghề nghiệp như bao nhiêu người khác. Giữa chúng ta chỉ có tình bạn đơn thuần không hơn không kém thì còn nghĩ đến nhau làm gì...Nếu là kẻ thức thời, cậu nên nghĩ đến Liên Hương thì hơn, vừa hợp tình, vừa hợp lý, thuận lòng cha mẹ, đẹp đẽ anh em, phải thú vị hơn không?
Huy giận dữ rít giọng:
- Vậy em vẫn xem anh như bao người bạn cùng lớp khác. Giữa chúng ta không có tình cảm nào khác hơn ư? Anh cám ơn nha. Em rất tốt đối với anh, My My ạ!
My im lặng chịu đựng lời cay đắng đó....
Tiếng báo hiệu giờ lên lớp bắt đầu. My My lững thững vào lớp, Huy từng bước chầm chậm theo sau. Không ai nói với ai lời nào cả trong suốt buổi học, khi hai người vẫn ngồi kế bên nhau như thường lệ.
Hai tuần lặng lẽ trôi qua, My My không thấy bóng Huy xuất hiện trong khu vực dành riêng cho vú con nàng. Mỗi buổi trưa, Huy không về ăn cơm như thường nhật. Chỉ có buổi cơm tối Huy mới có mặt thôi. Trước đây, không khí vui tươi nhộn nhịp cũng dành cho buổi họp mặt trong bàn ăn với đầy đủ những khuôn mặt quen thuộc. Giờ đây, Huy ăn trong im lặng với khuôn mặt lầm lì ít nói.
My My vẫn phụ vú chăm sóc bữa ăn tối cho những thành viên trong gia đình ấy. My chưa một lần nhìn thấy Huy nhìn nàng hoặc hỏi một câu nào. Thái độ lạnh lùng của Huy không phải chỉ có một mình My My biết, mà tất cả mọi người điều ngạc nhiên khi thấy Huy lặng yên trong từng bữa ăn đi qua.
Uyên Vy là đứa em gái nhu mì dễ thương, nàng thương yêu và chăm sóc Huy nhiều nhất, nàng e ngại hỏi:
- Anh Huy này! Em thấy dạo này anh ít ăn và đèn phòng của anh sáng rất khuya, chứng tỏ anh có điều gì lo nghĩ phải không? Hay anh có bệnh gì? Hãy nói xem em có thể giúp anh được gì nào?
Huy chưa kịp trả lời, Khánh Vy đon đả tiếp:
- Chắc anh Huy nhớ Liên Hương rồi chứ gì? Anh đừng có lo lắng về cách giao thiệp của nàng. Em quản lý chặt chẽ và nàng cũng yêu mến anh kia mà. Được một người như thế làm vợ hiếm đấy, vừa đẹp, vừa giàu lại vừa học giỏi. Có bà vợ như thế không thương sao đuợc, phải không anh Huy?
Huy thản nhiên đáp:
- Em chỉ giỏi đoán mò không hà. Liên Hương đối với anh không phải là nhân vật quan trọng. Cô ta chưa đủ điều kiện để làm trái tim anh rung động, Khánh Vy ạ!
Uyên Vy được dịp cho Khánh Vy:
- Chị Khánh Vy à! Bạn của chị rớt từ vòng loại sơ kết đấy nhé. Anh ấy không tương tư Liên Hương. Chắc người làm anh đau khổ chắc cũng đẹp lắm phải không anh Huy? Nhưng ai vậy anh có thể bật mí một chút không?
Khánh Vy đâu chịu im lặng:
- Nè, anh Huy! Anh nhớ rằng ba má hai bên đã đồng ý rồi nhé. Anh có chọn cô nào đi nữa, em cũng không cho nhập gia đâu nhé!
- Anh đầu cần sự đồng ý của các em. Cho dù các em phản đối đi nữa anh cũng không ngại, nếu người con gái ấy thực sự yêu anh. Bởi vì, anh cưới vợ cho anh, giải quyết cho trái tim anh, cho cuộc đời anh, anh không cần phải lệ thuộc vào ý kiến của em. Tình cảm riêng tư của hai em, anh không bao giờ xâm phạm. Anh cũng muốn các em dành hẳn quyền chọn lựa ý trung nhân của anh, cho anh, được không Khánh Vy?
Khánh Vy cằn cọc đáp lại:
- Nhưng người đó là chị dâu em. Em không có tình cảm, làm sao em chịu đựng được sự chung đụng trong gia đình mình được chứ? Người đó là hạng nào, có xứng đáng không?
Huy từ tốn đáp:
- Tình yêu chân chính đâu phân biệt hèn sang, giàu nghèo, xấu đẹp, tự nó đến và cũng tự nó đi. Chỉ có đối tượng đó làm trái tim mình rung động, dù người xung quanh yêu mình hơn người đó gấp bội. Chúng ta cũng không làm sao bôi xóa hình ảnh ấy để lấp vào đó một nhân vật sang cả, đẹp đẽ nào khác được. Tại sao em đặt nặng vấn đề sang hèn quá vậy? Riêng anh, anh chỉ quan trọng có một điều đó là tư tưởng, cá tính, có hoà hợp thật sự hay không? Yêu thương nếu đặt trên tài sản, địa vị thì đâu gọi là tình yêu thuần tuý, mà đó là sự đổi chác, mua bán, trao đổi kinh tế hai chiều. Anh không bao giờ chấp nhận cuộc hôn nhân có sự tính toán như thế, Khánh Vy ạ.
Ông Hoàng xen vào:
- Như thế là con không bằng lòng kết bạn với Liên Hương rồi phải không? Ba thấy Liên Hương đẹp, dễ thương, con nên tìm hiểu nó một thời gian nữa. Có quen nhau rồi mới biết cá tính của nhau, rồi mới quyết định thích hay không thích. Con chưa gần gũi để sinh hoạt với nó làm sao con biết nó không hợp với con chứ. Con là trai, con có nhiều cơ hội để tạo điều kiện Huy ạ.
Huy cười buồn:
- Con chưa lập gia đình khi con chưa tạo được kinh tế để lo cho người con yêu ba ạ. Hơn nữa, con không thích cô bé ấy, bởi bản tính kêu căng phách lối của cô ta không hợp với con. Vì thế, con không thể kết thân dù tư cách là bạn. Con mong thời gian, tư tưởng mới sẽ đổi thay tình cảm giữa chúng con, mong ba hiểu.
Ông Hoàng cười dễ dãi:
- Ai ban đầu cũng có cái nhìn xa lạ ấy con ạ. Nhưng khi quen nhau một thời gian, chúng ta sẽ quý mến từ lời ăn tiếng nói, những cử chỉ âu yếm trìu mến...từ những chi tiết nhỏ ấy mới kéo người gần gũi và thương yêu nhau được, con ạ.
My My đem đồ ăn lên thêm, bất chợt Huy nhìn nàng rồi tiếp:
- Sống chung nhiều năm...mình cảm mến, yêu thương họ thật sự. Nhưng nếu họ không yêu mình thì sao ba? Mình đủ mọi cách để người ta thông cảm. Ngược lại, người ta cố tình xa lánh mình hoài, lúc ấy ba sẽ có thái độ gì?
- Ba tin tưởng Liên Hương và con sẽ hạnh phúc, vì bây giờ Liên Hương đã yêu con. Sự chung đụng dĩ nhiên tình cảm sẽ tăng theo vận tốc thời gian. Con hãy tin ba. Con sẽ tìm hạnh phúc giàu sang một đời bên một người vợ đầy đủ yếu tố ắt có và đủ để tạo một tương lai tốt đẹp, Huy ạ. Đừng chọn lựa, con sẽ khổ.
Huy nhìn bàn tay búp măng của My My đang sắp đồ ăn thêm vào bàn. Huy vừa chọc tức My My vừa lấy lòng cha mình, chàng khẽ đáp:
- Con đâu có lựa chọn gì đâu ba. Tại con chưa biết nhiều về Liên Hương nên ý nghĩ con còn thiển cận. Biết đâu con tạo một vài cơ hội để gần gũi nàng. Từ đó con sẽ như sam bên nàng thì sao? Tương lai đâu ai đoán được phải không ba.
- Có như thế chứ! Ba mẹ vui mừng lắm nếu cuộc hôn nhân này thành tựu. Mẹ con bận công việc. Nếu không, bà sẽ vui lắm khi chứng kiến sự hối hận của con đó Huỵ
My cúi đầu, lặng lẽ thu dọn khi tất cả rời bàn ăn. My nghe hai cha con Huy đối thoại mà đau lòng cho kiếp nghèo của mình. Nếu nàng không tự kiềm chế tình cảm của mình cho Huy theo tháng ngày đong đưa thì hôm nay đau buồn và ngỡ ngàng biết mấy cho nàng khi chứng kiến khung cảnh này.
My chuyển đồ xuống bếp, vú bảo:
- Con ăn luôn với vú nhe My My.
My đáp nhỏ:
- Vú ăn đi, đừng chừa gì cho con hết nha. Bao giờ đói con sẽ ăn mì gói. Vú dọn giùm con nghe vú, con ôn bài một chút.
Vú dịu dàng nhắc nhở:
- Con học một chút rồi ngủ sớm, đừng đợi vú nghe My.
- Dạ, bài vở hơi nhiều, con học khuya, vú đừng lo cho con. Con chỉ sợ cho sức khoẻ của vú.
Vú cười:
- Vú khoẻ để mừng ngày con ra trường và để lên xe hoa nữa chứ, My My.
My cười và đi vào phòng mình, để ôn lại từng lời ba Huy diễn đạt, để nhớ từng cái liếc mắt khinh thị của Khánh Vy hướng về nàng và lời an ủi chân thành của Uyên Vy ân cần cho nàng đêm nào.
Tiếng nói đắng cay của Huy lảng vảng bên tai nàng. Tất cả những vui buồn thương ghét của mọi người đều thi nhau vang bên tai nàng...khiến nàng muốn xa rời ngôi nhà này không muốn lưu lại phút giây nào cả.
My chán nản kiếp sống nô lệ này hơn bao giờ hết. Mỗi lần nàng than thở, vú hay khuyên lơn an ủi:
" Ngày nào con đậu ra trường là ngày ấy vú cho con một gia tài thật lớn. Những gì các cô ấy có không bằng một phần tài sản của con. Chừng ấy, họ sẽ hối hận vì đã đối xử tệ bạc với con. Bây giờ, con hãy lấy cái nhục nhã ê chề đó để nung chí vươn lên. Nỗi đau làm bàn chân của chúng ta tiến thẳng, thành tựu sau cùng mới là nụ cười ý nghĩa tốt nhất".
Nàng từng vỗ về an ủi mình: "Hãy cố gắng học" dù hình ảnh Huy thoáng hiện trong hồn qua những đêm dài trở giấc. Nỗi thua thiệt bắt nguồn từ đó... khiến trái tim nàng nhói đau, tâm tư nàng buốt giá.
- My My đâu mà để vú ăn cơm một mình vậy?
Tiếng Huy vang đều bên khuôn bếp vọng lại.
- My My cả hai tuần nay nó đâu có ăn cơm nhà với vú. Trưa nó bảo ăn cơm ở câu lạc bộ của trường, chiều nó chả ăn gì cho tới tối, có khi vú thấy nó gói mì. Mà con hỏi em nó có gì không Huy?
Vú lo lắng hỏi. Huy thấp giọng:
- Thấy vắng My My, con hỏi vậy thôi chứ không có gì quan trọng cả vú ạ.
Vú vừa đáp vừa chỉ tay về phía nhà xe:
- Nó vừa về phòng, chắc đang học bài trong đó. Dạo này, con thấy My My học khá không Huy? Sao vú thấy nó ốm quá, vú sợ đến ngày thi nó sẽ ngã bệnh thì khổ thân!
- My My học giỏi lắm, vú đừng lo. Không chừng thi ra trường My còn đậu cao hơn cả con nữa à. Con định gặp My My một chút được không vú?
- Được chứ, để vú gọi nó ra cho con nha.
Huy khoát tay:
- Thôi vú à! Để con vào trong ấy xem My học bài gì nha vú.
- Ừ, con vào đi. Vú còn phải dọn dẹp rửa chén lâu lắm mới xong.
Tiếng dép của Huy thả đều tiến về phía nhà xe. My lau vội nước mắt chảy nhạt nhoà trên má, nàng chuẩn bị tinh thần để đối ứng cuộc gặp gỡ bất đắc dĩ này một cách vội vã.
Huy gõ cửa. My cất giọng thản nhiên dù lòng nàng đang bấn loạn tơi bời.
- Vào đi!
Huy hiện ra giữa khuôn cửa, My vẫn điềm nhiên ngồi trên bàn học. Nàng nhìn phớt Huy, khẽ nói:
- Mời cậu ngồi. Cậu vào chắc có chuyện gì quan trọng lắm?
Huy nhìn chăm chú một lúc lâu rồi cất tiếng hỏi:
- Phải có chuyện quan trọng mới gặp được em sao, My My? Anh không có quyền gặp em để nói chuyện ư?
My cười nhẹ:
- Giữa chủ tớ không chuyện gì bàn luận cả. Chủ có quyền ra lệnh và tớ có bổn phận thi hành lệnh thôi. Cậu có chuyện gì để sai bảo cứ ra lệnh, tôi sẽ cố gắng thực hiện cho vui lòng chủ.
Huy nén giọng:
- Giữa anh và My chỉ có tình bạn, tình yêu chứ chưa hề có chủ tớ. Anh và My chỉ có anh em chứ không có "cậu - tợ" trong đó. Tại sao em lại đặt nặng vấn đề đó khi chúng ta đối mặt. My không bỏ cho anh điều khoản ấy được sao? Em lúc nào cũng cay đắng với anh, trong khi anh tha thiết van cầu ở em một sự dịu dàng, êm ái để anh đủ sức vượt qua nỗi khó khăn trước mắt và giải toả nỗi khó chịu trong lòng anh.
My My đáp lại với giọng chua chát:
- Tôi đối xử với cậu như vậy để làm đẹp lòng tất cả mọi người trong gia đình cậu yêu cầu. Và đó cũng là bảo vệ danh dự cho kẻ kém may mắn trong xã hội như tôi hôm nay vậy.
- Với anh, dưới mắt anh, My không có gì thay đổi. My vẫn là My của anh từ lúc trước tới nay. Sáu năm qua và mãi mãi về sau, My vẫn mãi ở trong anh, dù mọi người cố tình xoay chuyển. Tại sao My không nghĩ My chiếm một địa vị cố định trong tim anh chứ?
My bước nhẹ đến bên cửa sổ. Nàng tựa mình vào khung sắt, mắt thẫn thờ nhìn về cõi xa xăm, bên ngoài màn đêm bắt đầu chiếm dần khoảng hoàng hôn còn lại. My vội kéo mái tóc dài của nàng đang thả mình theo chiều gió nhẹ, như cố níu kéo sự lạnh lùng xa cách ở lại cùng nàng, trong giây phút cần thiết này.
- Cậu đến đây chỉ để nói mỗi một điều đó thôi ư? Cậu suy nghĩ kỹ chưa khi nói với tôi điều đó? Cậu lầm địa chỉ rồi đó. Đây là căn phòng nghèo nàn của My My, chứ không phải tư gia quan trọng của Liên Hương dược sĩ đâu nhé. Cậu phải nhớ rõ điều đó!
Huy bước đến bên nàng. Anh vuốt nhẹ những sợi tóc buồn rũ xuống bờ vai thon nhỏ...Anh thì thầm:
- My My, đừng cay đắng với anh! Em nhìn thẳng đôi mắt của anh đây, xem anh có phải là kẻ gian dối không? Tại sao em không dám trực diện cùng anh. Em sợ anh khám phá đuợc tâm tư em ư?
My phủi tay Huy và buồn bã đáp:
- Nếu thật sự cậu biết lòng tôi muốn gì, nghĩ gì, cậu còn ở lại đây làm chi?
- Em đuổi anh à? Tại sao phải như thế chứ? Em sợ sự thật sao?
My rắn giọng và nhìn thẳng mắt Huy:
- Tôi không sợ sự thật, bởi tôi không nghĩ gì về cậu cả. Tôi không đủ tư cách để đuổi cậu. Tất cả những gì nơi đây trực thuộc quyền của cậu, cậu là chủ toàn diện cơ mà.
- Anh đồng ý anh là chủ tất cả vật thể nơi đây. Nhưng có một thứ quý giá không đổi bằng tiền, không xin mà có. Anh tha thiết nó là sở hữu của riêng anh. Anh mong đợi, anh ước mơ, thế mà sáu năm qua nó vẫn chưa thuộc về anh. Em nghĩ sao về khoản thiết yếu ấy, My My?
- Đó không thuộc phạm vi của tôi. Tôi không cần phải lưu tâm đến.
Huy kéo vai My lại cho mặt đối mặt. My cúi đầu thấp xuống. Huy nâng cằm nàng lên, giọng tha thiết ấm áp:
- My My! Em đừng lẫn tránh anh và đừng lừa dối với chính mình nữa. Em thừa khả năng biết anh muốn gì? Và em đủ quyền lực để ban bố cho anh khoản ấy. Đừng kéo thời gian đau khổ anh thêm nữa. My My! Anh rất cần có em, anh yêu em My My à.
My nắm tay Huy để xuống, rắn giọng:
- Nếu anh chỉ đến nơi này đây để nói bấy nhiêu thôi, vậy bây giờ anh có thể rời khỏi nơi đây nếu anh còn muốn thấy vú con tôi ở lại gia đình này. Ngược lại, anh có quyền ngồi nơi đây tha hồ nói những điều cần thiết cho bản thân anh.
Huy trầm giọng:
- Anh không thể chịu đựng tình trạng này thêm giây phút nào cả, My My à. Một là anh đứng hẳn về phía em để chúng mình cùng phấn đấu với số phận nghiệt ngã. Hai là anh xuôi tay theo sự áp chế của gia đình. My My! Em không tội nghiệp cho anh sao? Liên Hương đâu phải mẫu người anh yêu thích. Anh không thể yêu ai ngoài em. My My! Em không có một chút thương nhớ anh sao?
- Tôi không thể buồn lòng ông bà vì tôi cần số lương căn bản ấy để cung cấp cho nhu cầu học tập. Tôi không thể làm vui lòng cậu được. Mong cậu hãy buông tha cho tôi, vì tôi không hề yêu cậu. Xin cậu nhớ cho điều đó.
Huy lớn giọng gắt gỏng với đôi mắt ngầu vì giận dữ:
- Em muốn như thế ư? Em chấp nhận khoảng cách nhất định phải không? Em muốn gì chứ, My My?
My mở to đôi vòng mắt, nhìn cơn giận dữ của Huy tăng dần theo chiều màu đỏ trên đôi mặt đăm đăm ấy. Huy như cơn gió lốc. Anh nắm lấy vai My My và kề chặc trong bàn tay rắn rỏi của mình. Bờ môi anh như vũ bão, cuốn lấy đôi cánh hoa mềm mại, đang bỡ ngỡ trước cơn gió xoáy mạnh mẽ. My bất lực trước ngọn gió đưa tình bất ngờ của Huy xoắn lấy nàng. Nàng ưỡn ngực lên để chống phá kềm hãm êm dịu đó, vô tình nàng tạo nên sự êm ái rung cảm khác bao lấy hai người. Huy siết chặt thân hình mong manh bé nhỏ ấy trong vòng tay yêu thương của chàng. Bờ môi nóng bỏng tham lam, rực lửa tình yêu bám lấy đôi môi ngọt ngào của My My. Nụ hôn đắm say đầu đời, đánh dấu bước đầu cho cuộc tình nhiều hố hầm phía trước. Mặc dù cho phong ba bão tố chờ đón ngày mai. Huy bất cần, Huy chỉ biết My My nằm gọn trong vòng tay của chàng bây giờ là giây phút đáng nhớ trọn vẹn nhất, không uổng thời gian chàng miệt mài theo đổi, bờ môi mọng kia, ánh mắt trong sáng dịu dàng kia là của anh, thuộc về anh kể từ nụ hôn phút này làm khởi điểm.
My nhìn Huy với đôi mắt rực lửa căm thù, khi phút giây bàng hoàng ngây ngấy thoáng qua, Huy ôm lấy nàng với tất cả tình yêu có trong anh Huy âu yếm nói:
- My My, đừng giận anh, đừng nhìn anh như thế! Anh xin lỗi, bởi anh không kềm chế được sự thương yêu đang bùng cháy trong tim anh. Anh yêu em vô cùng. My My, hãy xoá lỗi cho anh!
My My tức tưởi khóc:
- Ai cho phép anh làm như thế chứ? Trên thực tế, anh thực sự là vị hôn phu của Liên Hương, tôi là gì của anh đây? Một thứ trò chơi dành để tiêu khiển khi cần đến, hay một món đồ ăn lạ cần phải có khi trống vắng? Tôi tội gì mà anh đối xử với tôi như thế chứ?
Huy ôm lấy gương mặt đầy nước mắt ấy trên đôi bàn tay rắn chắc của mình, giọng tha thiết, van cầu:
- My My! Anh yêu em thật mà. Em không thể rời khỏi cuộc đời anh, dù em cố tình chối bỏ sự yêu thương nồng nhiệt của anh. Anh sẽ theo em mãi cho đến khi nào anh ngã gục mới thôi My My ạ. Em đừng dựng bức bình phong đẹp đẽ kia để che kín nỗi khổ tâm đang ray rức, giày xéo tim em. Em đang nghĩ gì, không che đuợc mắt anh. Suốt đời ta khó rời nhau. Tin rằng em cũng yêu anh như anh yêu em vậy?
My My quay mặt phía khác. Nàng tránh đôi mắt quá thương yêu đang hướng về nàng. My rắn giọng cho thêm cay đắng, cho thêm lạnh lùng chai đá:
- Tôi chưa nghĩ về anh ngoài tình bạn. Anh đừng chủ quan quá để rồi có sự lầm lẫn ngộ nhận. Hơn nữa, anh với tôi không cùng chung một môi trường sống, làm sao đồng nhất, dù anh cố tình xây dựng đi nữa. Liên Hương của anh danh giá cao sang, môn đăng hộ đối, cân xứng trên mọi hình thức. Ngoài ra, nàng còn là một cô gái xinh xắn, dễ thương và tài giỏi. Anh còn ước mơ gì hơn nữa chứ.
Huy ồn tồn bảo:
- My My! Anh biết em tự ti mặc cảm bởi gia đình anh đối với em không tốt. Nhưng trong anh, tình cảm anh dành cho em tất cả. Đối với Liên Hương hay bất cứ người con gái nào, anh cũng thể san sẻ yêu thương ấy được. Chúng ta gần gũi bao năm nay, em thừa biết anh quý em như thế nào? Em đừng dùng mỹ từ để nguỵ biện cái lý của em. Đồng thời, em cũng nên xoá đi tư tưởng sai lệch về anh. Anh nguyện yêu em đến lúc nào thân xác anh huỷ diệt dưới ánh nắng mặt trời chói chang này.
My cúi đầu nghẹn ngào. Nàng biết lòng nàng, tim nàng buốt đau như thế nào khi phải tách rời Huy ra khỏi hồn nàng? Sáu năm đi qua đã quen có nhau từng ngày, từng giờ trong nhà cũng như trong lớp. Giờ lạnh lùng khi đối diện, im lặng từng phút trôi qua, còn gì đau đớn thêm nữa.
Nhưng nếu không làm như thế, thì mọi cay đắng tủi nhục tha hồ cấu xé hồn nàng. Tâm tư sẽ đảo lộn, nếp sống sinh hoạt không còn như xưa, tinh thần đâu còn để tiếp tục học...và mái nhà nào cho vú con nàng trú ngụ?
Trong thời buổi khó khăn này, tìm được một việc làm không phải dễ dàng, thà rằng nàng quên đi niềm yêu thương vụng dại này, để vú nàng yên tâm sống bình thản trong quãng đời còn lại. Nàng biết, lòng mình chua xót lắm, nhưng hãy cố mà quên. Thời gian là liều thuốc vạn năng giúp nàng phôi pha nỗi nhớ thương về bóng người tình.
Phút giây cao điểm này chỉ cần một phút yếu lòng, sự yêu thương bao năm ngấm ngầm, nung nấu cho Huy sẽ bừng sáng và Huy sẽ cảm nhận điều đó từ nàng, là nàng vẫn yêu chàng tha thiết, làm phật lòng ba má Huy....Nhưng liệu nàng chịu nổi lời mỉa mai của Khánh Vy trong những ngày sắp tới không? Khánh Vy sẵn sàng đuổi hai mẹ con nàng ra khỏi nhà, bởi nàng và Liên Hương tình nghĩa sâu đậm bao năm nay, Khánh Vy sẽ không bao giờ nương tay khi sát phạt nàng.
Nàng không còn con đường nào khác hơn. Nàng phải chọn lựa sự lạnh lùng, xa cách để đối kháng với Huy, Huy sẽ hướng về Liên Hương cho vẹn vẽ đôi bề.
My nghẹn ngào đáp:
- Nhưng trong tôi không có tình yêu cho anh. Ngoài tình bạn ra, giữa chúng ta không có một thứ tình nào khác. Anh hãy ra khỏi nơi đây. Chúng ta nên giữ đúng vai trò của mình, đừng để phiền luỵ đến mọi người. Tôi tha thiết van xin anh điều đó.
Huy phản đối quyết liệt:
- Anh biết em yêu anh nhiều hơn anh tưởng. Nếu không, tại sao em khóc? Tại sao em không gọi anh bằng cậu như em cố tình gọi? Em trốn tránh anh bởi em sợ áp lực của gia đình anh, phải không My My? Anh muốn biết em có yêu anh không, để anh tình cách bảo vệ tình yêu của chúng mìng bằng nhiều phương cách khác, chứ anh không đòi hỏi ở em một bước tiến nào khác. My My! Chỉ cần em gật đầu thừa nhận và hứa với anh rằng chúng ta mãi mãi yêu thương nhau, cho dù gia đình cố tình ngăn cản, chia rẽ, chúng ta vẫn bên nhau. Em hứa cho anh yên tâm đi My My!
Tiếng chân ai bước điều về hướng phòng. Trà My hồi hộp lo sợ. Nếu chuyện Huy và nàng đến tai ông bà chủ, thì số phận của mẹ con nàng ra sao?
- Anh có trong đó không Huy? - Giọng nói nhỏ của Uyên Vy khẽ gọi.
- Anh đây. Vào đi Vy! Có chuyện gì đó?
Uyên Vy lách nhẹ mình vào và khép kín cánh cửa gỗ lại sau lưng. Nàng đến bên My My, ôm lấy cáng tay My, nói với Huy:
- Anh đến ngay phòng khách, mọi người đang chờ anh. Đêm nay anh là nhân vật quan trọng của cuộc hôn nhân sắp đem ra giải quyết. Anh liệu mà tính phương hoãn binh lại. Đừng phản đối không có lợi cho anh và My My nữa.
Quay sang My My, Uyên Vy tiếp:
- My My này, tình cảm của My và anh Huy nếu có cũng đúng thôi, em không dự cũng không bác bỏ. Vì nếu em là My, em cũng yêu anh Huy và ngược lai. Em chỉ mong anh chị kín đáo một chút. Đừng vội ra mặt, cứ bình thản như hai người chưa hề có gì với nhau. Đợi khi anh Huy ra trường, thưa chuyện cùng ba má. Chừng ấy, em sẽ đứng hẳn về phía chị. Hãy tin, em nguyện sẽ giúp chị mọi mặt. Còn bây giờ, hai người phải cố gắng học tập thật giỏi, cầm bằng bác sĩ trong tay, ba má sẽ nghĩ lại. Anh chị thấy thế nào?
My cảm động nhìn Uyên Vy với đôi mắt ươn ướt. Giọng nàng chùng xuống:
- Cám ơn Uyên Vy thông cảm và giúp đỡ My tận tình. Nếu có quý mến Huy, đó chỉ là tình bạn thôi, mình không dám ước mơ quá tầm tay của mình. Với Liên Hương, mẫu người ấy mới xứng đáng làm vợ Huy mà thôi. My mừng cho Huy dù không được may mắn được cùng Huy chung đuờng. My cũng cám ơn Uyên Vy, lúc nào cũng che chở và giúp đỡ My My hết lòng.
My siết tay Uyên Vy. Vy lau nước mắt cho My My bằng đôi tay nhỏ nhắc của nàng. Vy thân nói với Huy:
- My My dễ thương, anh thương My My cũng đúng thôi. Nhưng anh tránh gần gũi My My ở nhà. Vì làm như thế, chị Khánh Vy sẽ không để yên cho My My đâu. Thôi, anh lên trên ấy và liệu khéo léo thưa với ba má cho phép anh ra trường hãy chính thức làm lễ sơ vấn. Chừng ấy, mình rộng thời giờ tính toán.
Huy nhìn em với ánh mắt thương yêu, ngưỡng mộ:
- Uyên Vy! Anh tin và cám ơn em nhiều. Anh đặt hết tất cả hy vọng vào sự lèo lái sáng suốt của em. Anh rối trí quá Vy ạ. Anh lên trên ấy nha. Em ở chơi với My nhé!
My nhìn theo bóng Huy khuất trong màn đêm dày đặc, nàng thở dài ngao ngán. Uyên Vy an ủi:
- My đừng buồn nữa. Ai yêu cũng vậy thôi. Em đang yêu và tình yêu của em cũng đang gặp nhiều ngăn cách nên em hiểu và thương chị nhiều. "Hãy can đảm lên", chị hãy dặn lòng như thế.
My My than:
- Nhưng Uyên Vy có một gia đình khá giả còn nền tảng để ngửa mặt với đời. Còn tôi chả có gì ngoài đôi bàn tay trắng. Ai dám kết hôn với một người không nhà không cửa như My. Nên dù có yêu đến mấy chăng nữa, tình yêu ấy sớm muộn gì cũng dỡ dang thôi. Thà đau khổ một mình có phải tốt hơn không?
- My My giấu giếm tình cảm ấy mãi được không? Khánh Vy chưa có người yêu nên chị ấy đâu hiểu nổi khổ của người đang yêu gặp trắc trở. Chỉ cần nhìn chị và Huy nhìn nhau, em cũng thừa hiểu tình cảm của hai người đi đến giai đoạn nào. Chị có tin như thế không?
My My im lặng chấp nhận sự nhật xét tinh tế của nàng. Người ta thường bảo: "Ánh mắt là cửa sổ tâm hồn không ai giấu được nội tâm mình trong đôi mắt ấy". Một người đã và đang yêu không thể nhìn đối tượng mình một cách lãnh đạm được. Với Uyên Vy, một cô bạn nhỏ cùng trang lứa suốt ngày kề cận quấn quýt bên nhau, biết nhau từ cá tính nhỏ, làm sao không hiểu được tư tưởng mình được. Hơn nữa, My và Huy cùng ăn chung mâm, học chung trường, thực tập chung tổ. Suốt sáu năm bên nhau không rời xa nửa bước, tình cảm mỗi ngày mỗi nhen nhúm, làm sao My không nghĩ đến người con trai quá nhiều cá tính dễ thương ấy được. Biết yêu là khổ, yêu là dấn thân vào oan trái, nhưng làm sao kéo tim mình thôi giao động trước một tấm chân tình đó?
My ôm lấy Uyên Vy, khóc thật lâu trong vòng tay đó. Uyên Vy vỗ về:
- My My nè, đừng buồn nữa chứ! Còn năm cuối cùng này thôi, My thoát khỏi vòng kiềm hãm của gia đình này rồi. Vả lại, chị yêu Huy có gì quá đáng đâu? Huy cũng hai bàn tay trắng như chị. Tài sản, nếu có cũng là của cha mẹ thôi, đâu phải cá nhân mình tạo ra đâu mà hãnh diện? Lính tính cho em biết chị và vú có chuyện gì không tiện nói ra. Chứ với phong cách và kiến thức ấy, chị không phải sinh ra ở giới bình dân, My My ạ.
- Tại Uyên Vy thương mà suy tưởng vậy, chứ con một vú em làm gì có dĩ vãng sang trọng. Hiện tại ba má Vy không nhận con dâu không nhà để làm đám cưới, không có nguồn góc vững chắc như người ta. Ngược lại, tôi cũng không thể nhận Huy làm chồng khi không chính thức cưới xin. Uyên Vy thấy đó, hoàn cảnh cay nghiệt như thế, làm sao My có đủ can đảm kéo níu tình yêu ấy vào lòng để nuôi dưỡng. Thà đoạn tuyệt ngay lúc đầu còn đỡ đau khổ hơn.
- Nhưng chị có đủ can đảm chịu đựng khi lễ tân hôn của anh Huy tổ chức trước mặt chị không?
Nén buồn, My đáp:
- Dĩ nhiên là phải chấp nhận và chịu đựng rồi. Dù đủ hay không đủ sức chịu đựng cũng phải cố gắng chấp nhận. Thời gian sẽ giúp mình quên dần những nỗi đau hiện tại, Vy ạ.
Uyên Vy ngọt ngào:
- Dù chị có đi đâu có chôn vùi dĩ vãng cũng không thể nào quên được hình ảnh người ta, nếu chị thật sự yêu thương. Cho rằng chị tìm quên bằng cách lấy chồng đi nữa và chị lấy hình ảnh của chồng mình lấp vào khoảng trống còn lại trong tâm hồn cũng không thể nào bôi xoá hoàn toàn hình ảnh cũ. Nếu tình yêu đơn giản như mình muốn, thì thế gian đâu ai khổ vì yêu, đâu có những mối tình đến chết còn vương vấn. My có nghĩ như thế không?
- My hiểu lòng mình hơn ai hết. Nhưng trước hoàn cảnh này biết làm sao hơn hở Vy?
- My My nè! Chuyện gì đến sẽ đến, mình muốn ngăn cản cũng không được. Vậy My đừng buồn nha, giờ thì My học bài đi. Mình lên đó xem cuộc phỏng vấn ấy ra sao, rồi từ đó tuỳ cơ ứng biến phụ với anh Huy. Mình sẽ cho My hay sau. Một điều mình nhắc cho My nhớ là cố gắng giữ vẻ thản nhiên trước những lời châm chọc của chị Khánh Vy. Ráng nhịn chỉ thì hơn My My nhé. Mình lên trên ấy nha.
My gượng cười:
- Uyên Vy lên đi. Cám ơn nhé. Mình sẽ cố gắng làm theo lời của Uyên Vy khuyên.
- Vậy là tốt rồi. Mình tạm biệt nhau nhé!
Uyên Vy đi rồi, để lại cho My My một khoảng trống vắng thênh thang và nỗi đau khổ tột cùng. My lướt qua những trang sách dày cộm, nhưng có chữ nào, câu nào lưu lại trong khối óc nhỏ nhoi của nàng đâu. Bước vào yêu là đoạn trường muôn nẻo. Dở dang gần kề, chực chờ từng bước chân vụng dại của nàng lướt qua. Cho cay đắng lên môi, cho đau thương xé nát hồn thương nhớ!
Nàng không dám trách sao cao xanh tạo ra và xếp cho nàng vào hoàn cảnh túng cùng nghiệt ngã. My nhỏ bé, My đơn độc, My không đủ sức chống chọi phong ba. Tình yêu của nàng trôi về đâu? Cuộc đời My sẽ như thế nào trong ngày mai?
Ôi! Tình yêu của My là chuỗi ngày thương đau nối tiếp đi qua. Và ở cuối đường nàng đi có phải là khu vườn đầy hoa thơm cỏ lạ, những cánh hoa hồng tươi thắm đang chờ đón chân My không?
Ở đó có vòng tay Huy ấm êm sẵn sàng mở rộng cho My ngã vào nơi ấy với tất cả lòng yêu thương tự nguyện, và nụ hôn ngọt ngào thân ái gọi mời cho hạnh phúc lứa đôi.
Hay cuối cùng là những giọt sầu dành cho mối tình dở dang của hai đứa? My khổ đau cho thân phận mình và thương mối tình đầu tiên của mình sớm đi vào đoạn cuối.
Huy ơi! Anh có biết tim em réo gọi tên anh bao lần. Em vẫn hướng về anh như cánh hoa quỳ luôn hướng về ánh mặt trời rực rỡ! Mai này anh có cùng ai sánh bước, em trở về gác nhỏ gọi tên anh. Đường anh đi chia mình hai phương cách biệt. Em vẫn gọi tên anh trong khoảng vắng đêm về. Em lặng lẽ một mình ôm kỷ niệm cũ, vòng tay em ôm trọn chứng tích tình yêu, vui buồn ngày đó. Hình ảnh anh mãi mãi sống trong tâm tư nhỏ bé của em, Huy ơi!
Một Thoáng Hương Xưa Một Thoáng Hương Xưa - Nguyễn Thị Phi Oanh Một Thoáng Hương Xưa