Nothing is worth reading that does not require an alert mind.

Charles Dudley Warner

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Anh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Huỳnh Thảo
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 12730 / 34
Cập nhật: 2015-07-16 10:39:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
rần Phương về đến nhà thì trời đã khá khuya. Khả Thư lo lắng chạy ra đón anh. Cô nghe hơi rượu từ người anh và định giúp anh vào nhà thì anh đã khoát tay:
- Anh tự đi được.
Khả Thư líu ríu theo anh về phòng. Cô lăng xăng soạn đồ cho anh. Khi anh từ phòng tắm bước ra cô liền hỏi:
- Anh thấy đỡ chưa?
Trần Phương nhìn cô đăm đăm, ánh mắt như có lửa.
- Anh say rồi, nằm nghỉ đi.
Anh chợt ẵm cô trên tay và đi về phía giường, anh chỉ ôm cô vào lòng và im lặng thật lâu.
- Anh Phương!
- Gì?
Cô thở nhẹ:
- Anh chưa ngủ sao?
Trần Phương mở mắt nhìn cô, ánh mắt dịu dàng say đắm của anh làm cô thoáng rùng mình. Khả Thư chớp mắt, đây là lần đầu tiên như thế. Tự nhiên tim cô đập mạnh.
- Anh không ngủ được à?
- Em ôm anh ngủ nhé Thư, anh muốn được ngủ trong lòng em.
Khả Thư chấp chới mắt, hôm nay Trần Phương như không còn là anh nữa. Anh như trở thành người đàn ông mà cô luôn ao ước. Cô hoang mang không biết là anh say hay tỉnh? Không kềm được cô ôm anh vào lòng, hôn lên trán anh cô thì thầm:
- Em rất thích anh như thế này.
Cô không nghe anh trả lời. Thật lâu vẫn là sự im lặng. Cô thầm nghĩ có lẽ anh đã ngủ say vì cảm nhận được hơi thở đều đặn của anh trong lòng mình. Khẽ nhắm mắt nhưng quả thật cô không sao ngủ được. Cô đưa tay vuốt tóc Trần Phương với một tình yêu tha thiết. Bỗng cô giật mình khi nghe tiếng anh cười khẽ, anh ngước mặt ra khỏi cô:
- Anh làm em không ngủ được à?
- Ðâu có.
Trần Phương lại cười, nụ cười làm cô chơi vơi:
- Tim em đập rất mạnh.
Cô đỏ mặt, tự giờ cô cứ tưởng anh ngủ, thì ra…
- Sao anh không ngủ?
Trần Phương trả lời giản dị:
- Vì anh giống em.
Nói rồi anh tìm môi cô, nụ hôn của anh làm cô ngây ngất. Rời khỏi nụ hôn, anh lại nhìn cô:
- Em hiền và ngoan lắm. Anh yêu điều ấy ở em.
Khả Thư chớp mắt, cô sung sướng đến phát khóc. Tuy lời yêu của anh chưa trọn vẹn lắm nhưng cũng làm cô hớn hở. Cô ôm khuôn mặt anh trong tay, nhìn thật sâu vào mắt anh.
- Hôm nay anh rất lạ, trả lời em đi anh có say không?
Anh lắc đầu:
- Anh không biết. Không biết mình say vì rượu hay vì em nữa.
Khả Thư mỉm cười mà mắt long lanh. Ðúng là chỉ có Trần Phương của cô mới trả lời như thế mà thôi. Nhưng cô bằng lòng, bằng lòng với tất cả những gì anh mang đến. Cảm nhận cái nhìn của anh, cô ngước lên chờ đợi:
- Nói thật với anh, em có hạnh phúc không?
Khả Thư gật đầu không trả lời. Anh nhìn cô hơi lâu:
- Anh chỉ mong em vẫn là em như bây giờ dù cuộc sống có ra sao.
Khả Thư chớp mắt xúc động. Anh dịu dàng cúi xuống môi cô. Có lẽ ấn tượng đêm nay suốt đời cô cũng không quên được, cũng như cô đã rất tin rằng: “Trần Phương cũng thế”.
Sáng, Khả Thư thức giấc thì Trần Phương đã không còn bên cạnh. Cô thầm trách cho sự mê ngủ của mình. Chắc giờ này anh đang ở công ty, Khả Thư lười biếng nằm mãi trên giường. Cô không muốn rời khỏi căn phòng với dư âm của đêm qua vẫn còn đọng lại trong cô. Cả hai đã sống trong sự dịu dàng của tình yêu sâu lắng và nồng nàn với những nỗi đam mê. Cô bỗng mong gặp Phương đến cháy bỏng, chỉ là để xem thái độ của anh ra sao? Cô cứ hoang mang tự hỏi là đêm qua Trần Phương say hay tỉnh?
Nhưng gần một tháng trôi qua hình như Trần Phương cũng không có thời gian để ở bên cô. Anh đi đi về về rất thất thường, lúc nào cũng đến tận khuya mới về nhà. Khả Thư rối bời vì lo lắng nhưng cô lại không dám hỏi. Và thầm yên tâm khi có vệ sĩ luôn bên cạnh anh vì cô hiểu rất rõ kẻ thích Phương thì ít mà người ghét thì nhiều vô số kể. Bây giờ cô mới hiểu tại sao Trần Phương lại thuê vệ sĩ theo mình. Anh làm ăn với tất cả loại người, hình như chỉ cần có lợi là anh sẵn sàng lao vào.
Sáng hôm nay cũng vậy, anh đi làm từ rất sớm. Vừa bước vào phòng, Khiêm đã đưa cho anh tờ báo:
- Lên báo rồi. Thật không may cho cậu nhóc.
Trần Phương nhếch môi:
- Tao chỉ muốn dạy cho nó một bài học.
Khiêm nheo mắt:
- Phải nói mày có thám tử lợi hại thật.
Trần Phương cười nhẹ, anh biết Khiêm đang nói đến Thúy Hân. Ðúng là anh đã nợ cô rất nhiều.
Sau khi xem các sổ sách, anh bảo cô thư ký thông báo với mọi người và chuẩn bị cuộc họp vào trưa nay. Vừa đặt máy xuống thì cửa phòng đã bị đẩy mạnh. Thiên bước vào với gương mặt giận dữ. Trần Phương ra dấu cho hai vệ sĩ đứng yên khi thấy Khiêm bước về phía hắn.
- Cậu đến đây làm gì?
Thiên hằn học nhìn qua Trần Phương chứ không trả lời câu hỏi của Khiêm.
- Anh hay lắm, dám dùng thủ đoạn bẩn thỉu đối với tôi. Hãy quang minh chính đại đi, lúc đó tôi dám chắc tôi sẽ đánh gục anh thê thảm.
Trần Phương bình thản nhìn Thiên:
- Cậu và ba cậu không có tư cách gì để nói chuyện với tôi cả. Hãy nên tự lượng sức của mình.
Thiên tím mặt vì bị xúc phạm. Anh định sấn tới nhưng hai vệ sĩ đã giữ anh lại. Trần Phương nhẹ nhàng đứng lên đối diện với anh ta:
- Tôi rất ghét ai qua mặt mình. Cậu chỉ là thằng nhóc miệng còn hôi sữa mà dám đối chọi với tôi sao? Cậu chưa đủ bản lĩnh để dùng thủ đoạn đâu. Tôi đã bỏ qua cho cậu một lần nhưng cậu quá cứng đầu. Tôi nói cho cậu biết tôi chỉ cần chơi với cậu một ván là cậu đã thua trắng.
Thiên như mất hết bình tĩnh:
- Anh đã dồn tôi vào đường cùng, tôi nói cho anh biết nếu có chết tôi và anh sẽ chết chung.
Trần Phương cười nhẹ:
- Cậu nên nói điều này với ông Thế.
- Anh tưởng tôi là thằng ngốc sao? Chính anh bảo ông Thế quay lại chơi tôi.
Trần Phương nhìn thản nhiên:
- Tính tình cậu như thế này ra thương trường là cậu thua chắc.
- Anh…
Trần Phương ngắt lời, anh nhìn xoáy vào Thiên:
- Tôi đi lên được ngày hôm nay cũng từ bàn tay trắng. Cậu làm được điều đó thì hãy nghĩ đến chuyện đối chọi với tôi. Cho hắn đi đi!
Hai tên vệ sĩ buông Thiên ra, anh ta cười gằn rồi xộc lại cổ áo:
- Có thể trên thương trường tôi thua anh nhưng trong chuyện tình cảm tôi hơn anh gấp mấy lần. Tôi tin lòng Khả Thư rất hiền, cô ấy không bao giờ yêu một người thủ đoạn và bỉ ổi như anh đâu.
Ðôi mắt Trần Phương lạnh băng:
- Ðưa cậu ấy ra ngoài!
Hai vệ sĩ kéo Thiên ra nhưng hắn vẫn cố hét lớn:
- Anh chờ đi, một ngày không xa Khả Thư sẽ là của tôi.
- Khoan đã!
Trần Phương bước một bước dài đến trước mặt Thiên, rồi nắm cổ áo hắn kéo lên:
- Tôi để yên cho cậu thì tôi còn mặt mũi gì.
Nói rồi anh đấm thẳng vào giữa mặt anh ta. Thiên còn gục xuống vì đau đớn thì anh đã nắm cổ áo kéo lên:
- Bất cứ trên phương diện nào cậu cũng không có tư cách để đối chọi với tôi. Ðưa hắn ra ngoài!
Trần Phương lặng lẽ châm cho mình điếu thuốc. Một lát, không chịu nổi cảm giác bực bội, anh lấy áo khoác để ra ngoài.
- Mày bảo Oanh chuẩn bị cuộc họp, chiều tao đến.
Trần Phương lái thẳng xe về nhà sau khi bảo hai người vệ sĩ không cần theo. Tự mở cổng, anh cho xe chạy vào sân. Vừa đến phòng khách thì gặp bà vú.
- Con về sớm thế?
Anh mỉm cười:
- Thư đâu vú?
- Giờ này chắc ở ngoài vườn.
Trần Phương bước thẳng ra đấy. Từ xa anh đã thấy cô ngồi trên ghế xích đu, đôi mắt xa xăm và gương mặt buồn xa vắng. Từ đó giờ, anh cứ tưởng sống bên anh cô không biết buồn là gì. Những lúc đi làm về, cô luôn đến anh với gương mặt vui tươi và tràn đầy hạnh phúc, vậy là anh cứ tưởng cô bằng lòng và hạnh phúc với những gì anh mang đến cho cô. Nhưng hôm nay khi phát hiện một mặt khác trong con người cô, anh đã phải tự hỏi lòng mình đã thật sự hiểu Khả Thư chưa?
Hình như cảm nhận được cái nhìn của anh, cô quay lại. Gương mặt buồn bỗng chốc chuyển sang rạng rỡ, đôi mắt tròn xoe long lanh của cô làm anh nhoi nhói.
Khả Thư đứng bật dậy chạy về phía anh:
- Hôm nay anh về sớm thế? Sao không gọi em?
- Em đang làm gì vậy?
Cô ngơ ngác:
- Không làm gì cả, em chỉ muốn ra đây cho mát. Hôm nay anh không làm việc sao?
Anh nắm tay cô bước lại ghế xích đu.
- Sáng nay anh muốn ở với em.
Giọng cô reo vui:
- Thật không anh?
Trần Phương gật đầu, anh nhìn cô hơi lâu rồi hỏi:
- Không có anh, em ở nhà làm gì?
Khả Thư mỉm cười, vô tư ngả vào vai anh:
- Ăn nè, ngủ nè, đi dạo quanh vườn, đọc sách và chờ anh về.
Tim anh thắt lại khi giọng cô vui vẻ vang lên:
- Lúc nãy quay lại thấy anh em mừng ghê lắm.
- Em có muốn đi chơi không?
Khả Thư ngồi thẳng dậy, tròn mắt nhìn anh lặp lại:
- Ði chơi?
Trần Phương gật đầu, anh nhìn từng cử chỉ của cô một cách quan sát. Cô đan hay tay vào nhau bối rối, rõ ràng là rất muốn đi. Trần Phương nhìn nơi khác, anh không dám nhìn gương mặt trong sáng của cô. Nó chẳng khác nào ngọn roi quất vào lương tâm anh khi nhận ra sự tàn nhẫn của mình.
Giọng Khả Thư rụt rè:
- Lâu rồi em không đi chơi. Em…
Anh kéo cô vào lòng:
- Nghe lời anh, em vào thay đồ đi, chúng ta sẽ đi chơi cả ngày.
Khả Thư nhìn anh ngạc nhiên:
- Còn công việc của anh?
Trần Phương nắm tay cô kéo lên:
- Em không phải lo chuyện đó, anh tự biết sắp xếp mà.
Anh chợt cúi xuống bế bổng cô lên:
- Em nhẹ như con mèo ấy.
Cô ôm cổ anh cười khúc khích:
- Anh nói quá. Bảo đảm khi lên đến phòng anh sẽ mệt ngắc ngư cho xem.
Anh nheo mắt cười:
- Thử xem!
Khả Thư bật cười, càng ngày cô càng nhận ra sự thay đổi của anh và âm thầm sung sướng một mình về điều đó. Cô yêu anh và muốn anh cũng thế. Dù Trần Phương không nói ra nhưng cô vẫn nhận ra trong mắt anh nó không còn khép kín với cô nữa.
Ðặt cô xuống giữa phòng, Khả Thư nhìn anh tinh nghịch, anh đang thở nhanh vì mệt. Từ ngoài vườn vào, rồi lên lầu đến phòng đâu phải là gần. Cô ôm cổ anh, chủ động hôn anh một nụ hôn dài:
- Thưởng công đấy.
Trần Phương nhìn cô đăm đăm:
- Ðây là lần đầu tiên em hôn anh, em đáng yêu lắm Thư!
Khả Thư đỏ mặt xô nhẹ anh ra, cô bước đến soạn cho mình chiếc váy đen và áo trắng. Khi cô bước ra thì anh đang nói chuyện điện thoại. Cô nghe loáng thoáng anh bãi bỏ cuộc họp chiều nay để ở bên cô. Khả Thư cảm thấy chưa bao giờ cô hạnh phúc đến vậy. Trần Phương cũng thay đồ, anh mặc quần Jeans và áo thun trắng. Ánh mắt anh thoáng nét gì đó khi nhìn cô. Anh nói giản dị:
- Em đẹp lắm!
Anh nắm tay cô xuống lầu:
- Em muốn đi đâu?
- Ðâu cũng được, miễn nơi đó có anh.
Trần Phương bật cười nhỏ, nụ cười cởi mở, vui vẻ rất hiếm hoi ở anh. Khả Thư chớp mắt, cố ngăn cảm giác yếu đuối của mình. Cô yêu anh quá!
Suốt đoạn đường cô cứ loay hoay nhìn ra ngoài với tâm trạng náo nức đến mức cô cứ tưởng nó hoàn toàn xa lạ đối với mình. Cô không nhớ được thời gian mình sống khép kín trong nhà là bao lâu. Cô quay qua nhìn Trần Phương, anh vuốt nhẹ má cô:
- Trông em giống con nít quá.
Cô ngả vào vai anh:
- Anh đưa em đi đâu thế?
- Lát nữa em sẽ biết, bé con.
Khả Thư mỉm cười, lim dim mắt. Cuối cùng anh dừng xe trước một khu vườn toàn là bóng mát. Anh dắt cô len lỏi qua các bàn, tận bên trong là vườn trái cây đủ loại. Khả Thư tròn mắt:
- Sao anh biết được chỗ này?
- Chồng em chuyện gì cũng biết hết.
Khả Thư nguýt anh một cái, cô lăng xăng hái chùm mận trên đầu rồi bỏ vào miệng nhai nhóp nhép. Cô lấy một trái đưa cho Trần Phương, anh cắn một miếng rồi kéo cô về phía chiếc vạt ngồi xuống:
- Cả khu vườn là của em đó.
Khả Thư ngơ ngác nhìn quanh:
- Sao không có ai vậy?
Trần Phương cười khẽ:
- Anh đã bao hết rồi, em muốn ăn bao nhiêu tùy thích.
Nói rồi, anh kéo cô vào lòng:
- Và còn một điều quan trọng nữa là anh muốn thoải mái yêu em.
Vừa dứt câu, anh đã cúi xuống môi cô. Thư hoảng sợ nhìn quanh, Phương quả là gan cùng mình nhưng cô cũng chẳng suy nghĩ được bao nhiêu vì bị cuốn vào nụ hôn của anh đến quên cả trời đất. Đến khi anh buông cô ra, Khả Thư đỏ mặt nguýt anh:
- Anh gan vừa thôi, lỡ ai thấy thì sao?
- Bảo đảm không ai dám vào đây.
Khả Thư ngồi trong lòng anh, cảm nhận niềm hạnh phúc đang vây lấy mình.
- Thư nè!
- Dạ.
- Em có trách anh không?
Khả Thư quay qua nhìn mặt anh:
- Sao lại trách anh?
Trần Phương nắm tay cô đưa lên môi:
- Anh cảm thấy thời gian qua anh đã không quan tâm đến cảm nhận của em. Anh…
Cô đưa tay chăn lời anh:
- Em rất hạnh phúc khi ở bên anh, đến giờ em vẫn không hối hận bất cứ điều gì.
- Anh không có gì tốt cả.
- Sao anh lại nói thế?
Trần Phương mỉm cười:
- Không phải anh mà là tất cả mọi người đều nghĩ thế. Em có sợ không?
Khả Thư mỉm cười lắc đầu:
- Dĩ nhiên là không, đối với em anh là tốt nhất.
Trần Phương nhìn cô hơi lâu:
- Em đáng yêu lắm!
Anh lại ôm cô vào lòng:
- Anh hứa sẽ là một người chồng tốt. Anh sẽ làm mọi cách để em được hạnh phúc. Em có tin không?
Khả Thư gật đầu, anh mỉm cười nhìn vào mắt cô.
- Em có muốn nghe anh nói câu này không?
Mắt cô long lanh nhìn anh:
- Câu gì?
- Anh… anh yêu em lắm, bé con!
Khả Thư xúc động đến lặng người. Cuối cùng cô cũng được nghe anh nói, điều mà cô chờ đợi từ rất lâu.
- Anh lặp lại đi!
- Anh yêu em!
Khả Thư trào nước mắt, bây giờ cô không còn mơ ước gì nữa. Vì tất cả những ước mơ của cô Trần Phương đã thực hiện hết rồi. Chỉ còn lại trong cô là niềm hạnh phúc bay bổng.
Sau khi đã đi lòng vòng thành phố, cả hai lái xe về nhà thì trời đã khá khuya. Ðang dựa vào ghế lim dim mắt, cô bỗng giật mình khi Trần Phương thắng gấp. Mở mắt ra định xem chuyện gì nhưng cô lại bị chói mắt bởi nhiều ánh đèn xe chiếu về phía hai người. Khả Thư chưa hiểu xảy ra chuyện gì thì một gã đàn ông bước đến:
- Xuống xe! Thật không may cho mày vì hôm nay không có đám vệ sĩ đi cùng.
Khả Thư định bật người lên thì hắn ta đã quay qua cô, cái nhìn như cảnh cáo. Trần Phương nắm tay cô như trấn an rồi bình thản mở cửa xe bước xuống.
Khả Thư lo sợ níu anh lại:
- Ðừng, anh đừng xuống.
- Không có gì đâu. Dù xảy ra chuyện gì em cũng đừng bước xuống, ngồi yên trong xe chờ anh.
Ðợi Trần Phương xuống xe, hắn liền cúi xuống nhìn cô:
- Khôn hồn thì ngồi yên ở đó đi cô bé.
Nói rồi, hắn đưa tay đóng sầm cửa lại. Trần Phương bước đến đối diện với một người đàn ông, cả hai nói gì đó.
Tim Khả Thư như ngừng đập, cô căng mắt nhìn họ. Không biết anh nói gì làm hắn ta hung hăng túm cổ áo anh kéo lên. Khả Thư lo sợ điếng người, không cần suy nghĩ cô mở cửa xe hét lớn:
- Các người làm gì vậy? Cứu chúng tôi với…
Tên đàn em của hắn chạy vội đến bắt cô, hắn tát cho cô một bạt tai nảy lửa. Cô bật khóc khi bị gã giữ chặt. Cô thấy gã đại ca đấm vào mặt Trần Phương và lớn tiếng:
- Mày dám chơi tao hả? Tao có chết cũng kéo mày theo, thằng chó.
Trần Phương đưa tay quẹt máu nơi khóe miệng rồi bất ngờ đấm vào mặt gã thật mạnh.
- Chính ông chơi tôi trước. Tôi không còn cách nào khác khi ông phá giá như vậy.
- Mày giỏi lắm! Chơi nó cho tao.
Hắn vừa dứt câu, cả bọn đàn em đã xúm lại đánh Trần Phương tới tấp. Khả Thư vừa khóc vừa cố thoát ra, cô cố gắng kêu cứu nhưng vô ích. Một lúc sau mới nghe tiếng chân người chạy đến. Cả bọn vội buông anh ra và leo lên xe phóng vút đi.
Khả Thư khóc nức nở khi thấy người anh đầy máu và nằm bất động dưới đất. Cô cảm thấy mình sắp ngất đi và hoàn toàn không biết gì nữa.
o O o
Khả Thư nhìn chăm chăm gương mặt của anh dù bác sĩ bảo anh đã qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng cô vẫn không yên tâm. Cô vẫn nghe lòng rối bời khi mà anh vẫn chìm sâu trong mê man như vậy. Nắm tay anh đặt lên môi mình, cô như muốn cảm nhận là anh vẫn bình yên. Sự việc hôm qua cô vẫn còn hãi hùng khi nhớ lại. Lúc đó cô cảm tưởng mình không sống nổi khi thấy Trần Phương trong tình trạng đó.
Cô rất sợ bệnh viện, cũng từ nơi này cô đã mất đi hai người thân yêu nhất của mình. Khả Thư hôn lên từng ngón tay anh, cô áp lên má, thầm mong nụ hôn và tình yêu của cô sẽ tác động đến Trần Phương để anh tỉnh lại mà trở về với cô.
- Thư…
Cô quay lại vì tiếng gọi của Khiêm. Anh mỉm cười như trấn an:
- Phương không sao đâu, chỉ còn ảnh hưởng của thuốc mê thôi. Em đừng lo lắng quá.
Khả Thư đưa tay quẹt mắt, trong lúc khổ sở, đau đớn thế này mà cô vẫn đẹp một cách lạ thường. Một nét đẹp mong manh đến nao lòng. Khiêm lại một lần nữa quay đi dù biết là không thể, không đúng nhưng anh vẫn không sao quên được hình bóng của cô.
- Chúng ta ra ngoài đi, anh có chuyện cần hỏi em.
Khả Thư hơi ngần ngừ, anh mỉm cười nhìn cô:
- Em yên tâm, nó không sao đâu và chưa tỉnh lúc này đâu.
Khả Thư bước ra ngoài với anh, cả hai ngồi xuống băng đá ở hành lang:
- Chuyện như thế nào vậy Thư?
Khả Thư vẫn còn nét bàng hoàng khi kể lại cho Khiêm nghe. Cuối cùng cô nói nghẹn ngào:
- Tại sao anh Phương lại quen những người đó hả anh? Họ có thù gì với ảnh? Em sợ họ sẽ…
Khiêm ngắt lời cô:
- Em đừng kích động như vậy, họ không dám làm gì thằng Phương nữa đâu.
- Nhưng bọn họ hung hăng lắm.
Khả Thư rơm rớm nước mắt, cô vẫn còn hoảng sợ vì những gì đã xảy ra. Khiêm không có gì ngạc nhiên khi thấy cô như thế. Khả Thư rất yếu đuối, làm sao không bị khủng hoảng khi gặp trường hợp như vậy. Anh không tưởng tượng được nếu cô biết Trần Phương làm ăn ra sao và những cảnh như vậy nó cũng đã từng làm, cô sẽ còn lo sợ đến mức nào. Nhưng có một điều anh khẳng định khi Trần Phương tỉnh lại, nó sẽ không bỏ qua và dĩ nhiên điều đó Khả Thư không bao giờ biết được.
Khiêm lấy trong túi ra bịch khăn giấy, anh cũng không hiểu sao mình chu đáo đến vậy. Là đàn ông, anh rất ghét đi đâu cũng mang khăn giấy bên cạnh, thế mà lúc nãy anh đã mua vì biết rằng khi vào đây sẽ bắt gặp những giọt nước mắt của cô. Nó làm anh không chịu nổi.
- Em ăn gì chưa?
Cô nhẹ lắc đầu:
- Em không đói và cũng không muốn ăn.
Khiêm khẽ thở dài, anh biết có khuyên cũng vô ích. Một lần nữa anh nghĩ Trần Phương thật có phước.
- Em đừng khóc nữa, nhìn em hốc hác quá. Nếu tỉnh lại thằng Phương thấy sẽ không vui đâu.
Hình như chỉ cần nhắc đến Trần Phương là tác động được cô. Khả Thư vội lau nước mắt, cố mỉm cười:
- Cảm ơn anh.
Khiêm cố kềm lòng mình để đừng đưa tay vuốt lại sợi tóc xõa trên trán cô. Quả là anh điên rồi mới có ước muốn như vậy. Cũng như mọi lần anh lại quay mặt đi khi sự yếu đuối lại xâm chiếm.
- Anh phải về công ty giải quyết một số việc. Em yên tâm đi và đừng lo lắng quá.
Khả Thư dạ nhỏ, Khiêm lại không cưỡng được ý muốn nhìn cô lần nữa và vội quay đi. Ðợi Khiêm đi xong, cô mới trở vào phòng. Trần Phương vẫn chưa tỉnh, cô lại muốn khóc nhưng cố kềm lấy mình.
Ðến trưa Trần Phương mới tỉnh lại, Khả Thư rơi nước mắt vì mừng, vì Phương của cô đã được bình an. Cô cứ muốn ngồi bên anh mãi chỉ để nhìn hình bóng của mình trong mắt anh rồi mỉm cười ngây ngất.
Trần Phương nắm tay cô đưa lên môi mình, hình như anh cũng xúc động.
- Anh đau lắm không?
- Không.
Thư mỉm cười, cô còn lạ gì cách trả lời của anh và hình như cô cũng thấy thích, vì chỉ có Phương của cô mới như thế mà thôi.
- Anh muốn ngồi dậy.
Khả Thư lo sợ:
- Nhưng…
- Ðỡ anh dậy, Thư!
Cô thở dài, biết là không thể cản anh được, cô đỡ anh ngồi dậy mà trong lòng phập phồng.
- Em về đi!
Khả Thư ngơ ngác:
- Em chỉ muốn ở đây với anh.
Trần Phương lắc đầu, giọng yếu ớt nhưng rất rõ.
- Anh không chịu nổi khi nhìn thấy em bơ phờ như vậy. Nếu được, cứ nghỉ ngơi, chiều hẳn vào thăm anh.
Cô bất lực nhìn anh buồn rười rượi:
- Em không an tâm, lát nữa em sẽ về.
- Nghe lời anh, ngoan nào.
Khả Thư thấy ghét anh kinh khủng. Dù đang trong lúc ngã quỵ nhất anh vẫn cứng rắn một cách đáng ghét. Bỗng cô linh cảm với tính cách của Phương, anh sẽ không bỏ qua chuyện này. Vừa mới yên tâm về tình trạng của anh, bây giờ lại thấy lo lắng đến thót tim vì sự suy đoán của mình.
Khả Thư vừa về thì Khiêm cũng vừa đến, lúc sau cô trở vào thì Khiêm vẫn còn ở đó. Cô không hiểu Trần Phương là người thế nào mà vừa mới tỉnh lại đã bàn chuyện làm ăn. Vừa thấy cô, cả hai vội im lặng. Khiêm liền đứng lên để ra về.
Khả Thư bất an khi nhìn gương mặt lạnh lùng của Trần Phương:
- Anh thấy trong người sao rồi?
Phương khoát tay:
- Anh không sao.
Khả Thư múc ra chén cháo rồi đưa cho anh. Cô ngồi nhìn anh ăn mà cứ phập phồng. Quả là cô không thể yên tâm với những gì đã xảy ra.
- Có chuyện muốn nói với anh sao?
Khả Thư giật mình:
- Không có.
Trần Phương lấy khăn chùi miệng, anh phớt lờ thái độ bối rối của cô:
- Em mệt không? Nằm xuống đây nghỉ đi.
Khả Thư lắc đầu:
- Em ngồi bên anh được rồi.
Trần Phương cương quyết kéo tay cô ngồi xuống giường cạnh anh:
- Em buồn ngủ không? Dựa vào anh mà ngủ.
Khả Thư vội ngồi thẳng dậy:
- Anh đang bị thương, đừng cử động nhiều nữa.
Trần Phương mỉm cười kéo cô vào lòng:
- Muốn anh không bị đau thì ngồi yên đi.
Khả Thư thở dài, cô cũng muốn nằm trong lòng anh nhưng trong trường hợp này thì không thể an tâm được, cô nhắc nhở:
- Lúc nào anh mỏi thì nói với em nhé.
Anh hôn tóc cô không trả lời. Khả Thư khép mắt. Lúc trước anh lạnh lùng, thờ ơ thì cô vừa sợ vừa đau khổ. Bây giờ được anh yêu cô lại đối diện với nỗi mơ hồ khác mà cô không giải thích được.
- Anh Phương!
- Gì?
- Ðám người đó là ai vậy? Sao lại muốn giết anh?
Trần Phương nói nghiêm nghị:
- Ðừng hỏi anh những điều ấy, anh không trả lời đâu.
- Nhưng…
Phương ngắt lời cô:
- Nếu chúng muốn giết anh thì anh không thoát được đâu. Ðừng lệch lạc như vậy.
Cô nói thấp thỏm:
- Họ hung hăng quá sao anh lại quen với họ?
Trần Phương nói cương quyết:
- Anh không thích đem chuyện làm ăn ra nói với em. Ðừng đem công việc vào giữa chúng ta. Anh không thích và cũng không muốn.
Trần Phương không hiểu cách nói của anh càng làm cô hoang mang hơn.
- Lúc anh bị đánh anh chưa bao giờ đau đớn đến vậy và khi mê man anh chỉ toàn thấy em. Xảy ra chuyện này rồi anh mới biết anh có thể mất tất cả nhưng không thể mất em.
Khả Thư chớp mắt nhìn anh, khi Trần Phương đã nói ra những lời này thì cô rất tin mình quan trọng đối với anh thế nào. Hạnh phúc đến ngất ngây, cô rúc sâu vào lòng anh hơn.
Giọng Trần Phương trầm ấm:
- Hứa với anh, dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng phải luôn tin anh. Từ bây giờ, anh làm việc gì cũng luôn nhớ rằng cuộc sống của anh còn có em và vì em nữa. Ðừng quên những gì anh nói hôm nay Thư nhé.
Khả Thư ngước lên nhìn anh. Lần đầu tiên cô thấy được sự yếu đuối của anh. Cô chợt hiểu ra những lời này của Trần Phương chỉ nói một lần với cô thôi. Cô phải luôn nhớ và luôn tin vào anh. Khả Thư lại trào nước mắt, cô khóc vì quá hạnh phúc và sung sướng. Trần Phương cúi xuống, dịu dàng hôn lên mắt cô, giọng thì thầm xao xuyến:
- Anh chưa từng sợ bất cứ điều gì, thế mà bây giờ lại sợ nước mắt của em. Lạ thật!
Khả Thư mỉm cười mà mắt long lanh nước:
- Vậy thì em sẽ khóc hoài đấy.
Trần Phương nhướng mắt, cô ôm cổ anh cười khúc khích.
- Em khóc vì hạnh phúc, vì biết mình được yêu quá nhiều.
Trần Phương cười nhỏ:
- Anh cũng không cho phép, hiểu chưa?
Khả Thư chợt hoảng hồn khi thấy mặt anh tái xanh.
- Anh sao vậy? Em làm anh đau hả?
Trần Phương khoát tay:
- Không sao, vết thương chỉ nhói một chút thôi.
Khả Thư lo lắng hỏi:
- Anh còn đau không? Sao rồi Phương?
Anh mỉm cười như trấn an:
- Hết rồi! Ðúng là anh mệt thật. Anh rất ghét mình yếu đuối thế này.
Khả Thư nhích ra xa anh, cô đỡ anh nằm xuống và ngồi bên cạnh.
- Anh ngủ một chút đi.
Anh đưa tay cô lên môi:
- Em về đi! Sáng hẳn vào với anh.
Lần này cô cương quyết lắc đầu, anh trong tình trạng này thì phải thua cô thôi.
- Em không nghe anh đâu. Em quyết định rồi, em sẽ ở đây với anh.
Trái với suy đoán của cô, anh chỉ mỉm cười rồi nói dịu dàng:
- Vậy thì nắm tay anh đi!
Nói rồi, anh khép mắt. Cô biết anh vẫn còn rất yếu, tự giờ nói chuyện chắc anh rất mệt nên chỉ một lúc sau cô đã nghe anh thở đều đặn. Cô đã nhìn không biết bao nhiêu lần nhưng lần này cũng muốn nhìn anh mãi. Tình yêu hôm nay như đang được thăng hoa và cô nghe yêu anh hơn gấp vạn lần thuở trước.
Một Đời Xa Nhau Một Đời Xa Nhau - Hoàng Anh Một Đời Xa Nhau