Số lần đọc/download: 16569 / 48
Cập nhật: 2014-11-22 17:28:05 +0700
Chương 2
Sau khi dọn rửa xong, Lãm Bình uể oải lần từng bước lên lầu. Đối với anh bây giờ là ngủ, mặc cho cái bụng réo vì đói, anh ngã lăn ra giường hy vọng tìm được giấc ngủ mộng đẹp. Nhưng..... - Oái. Gì thế!
Vừa đặt lưng xuống anh đã kêu lên. Cảm giác rờn rợn vì cảm giác vừa chạm vào ai đó khiến anh hoảng hồn ngồi bật dậy chỡm người bật công tắc.
Nhã Khiết đang nằm dài trên giường rất vô tư. Lãm Bình giận muốn điên khi cô giương mắt nhìn anh:
- Nhã Khiết! Cô muốn tôi đứng tim mà chết hả? Sao lại ở đây?
Cô ngồi dậy nhìn thăng vào anh với vẻ không hài lòng?
- Anh làm gì mà la lớn quá vậy? Không biết người ta đang ngủ hả? Gần mười giờ rồi.
Lãm Bình dựng cô dậy lôi xuống giường:
- Cô vừa phải thôi. Đây là nhà tôi đấy.
Cô dũ mạnh tay anh:
- Thế tôi có nói là nhà tôi bao giờ.
Lãm Bình ngớ người không biết nói sao.
- Đúng lý anh phải tống cô ra khỏi nhà lúc sáng. Ai bảo anh thương người làm gì? Đúng là tự rước rắc rối mà. Một tay chống nạnh lên hông, một tay chỉ vào mặt Nhã Khiết, anh cô lấy lại phong độ của một... chủ nhà.
- Nghe này. Vị tình cô là con gái tôi cho cô ở lại đêm nay nhưng không phải nơi này.
Anh ngưng một chút rồi nói tiếp:
- Nhà tôi có hai tầng. Cô muốn lên trên hay xuống dưới thì tuỳ.
Anh đung đưa một ngón tay:
- Tầng giữa là của tôi. Chỉ một mình tôi.
Thấy cô vẫn đứng yên, anh nắm tay kéo lôi ra cửa. Nhã Khiết hoảng hồn kêu lên:
Lãm Bình! Đừng làm thế.
- Anh đứng lại:
- Làm thế là làm gì?
Nước mắt ràn rụa, Nhã Khiết bấu vào tay anh:
- Tôị. sợ!
- Sợ? Trời đất! tôi mới sợ nè. Khi không chứa cô trong nhà. Biết cô là người xấu kẻ tốt ra sao!
- Tôi thề với anh đấy. Tôi là người tốt. Tốt một trăm phần trăm.
Lại còn thế nữa. Lãm Bình suýt phì cười. Gương mặt phụng phịu làm anh hơi khựng lại. Thấy anh có vẻ xiu lòng, cô nói lí nhí:
- Tôi không quen ngủ một mình.
- Cô đừng nói là mỗi tối ba cô phải dỗ cô ngủ.
Nhã Khiết cúi đầu thật thấp, tay cô vẫn còn bấu vào cánh tay anh. Nhẹ gần cô xác nhận.
Lãm Bình như không tin:
- Cô sẽ ngủ chung với tôi?
Nhã Khiết rụt rè nhìn anh, cô nói lẹ:
- Không nhất thiết là anh phải nằm suất đêm như bà vú đâu. Ba tôi chỉ nằm cạnh đến khi nào tôi ngủ hà.
Nghiến răng, anh cười méo xẹo:
- Vậy hả? Tức là tôi phải đóng làm. Ba cô đó hả?
Cô phụng phịu lay cánh tay anh như đứa trẻ:
- Anh đừng nói thế. Thực sự tôi rất sợ mà.
- Sợ? Có gì mà sợ. Nhà tôi an toàn lắm.
- Không có trộm đâu.
- Cô kêu lên:
- Tôi không có sợ trộm. Tôị., sợ.... ma.
Ôi! Phát sốt với con nhóc này mất thôi.
Lạy trời mau sáng cho mình đưa cô nàng đến công an là tốt nhất.
- Mau lên giường ngủ đi cô hai.
Nhã Khiết lí lắc:
- Được vậy. Cô hai ngủ trước nghen. Chúc ngủ ngon.
Đang mở cái đĩa phim lên xem, anh ngoái cổ lại nhìn. Định mắng cho cô vì cái tội ăn nói trịch thượng nhưng nụ cười thơ ngây đẹp mê hồn kia lại dập tắt ngay cơn giận trong anh. Lãm Bình cũng cười theo. Không hiểu cái nguyên tắc bất di bất dịch là không cho phụ nữ qua đêm trên giường anh viết đâu mất rồi.
Tay Lãm Bình là người phóng túng nhưng chưa bao giờ anh để phụ nữ qua đêm nơi này.
- Anh không biết mình có nguyên tắc đó tự bao glờ nhưng sau những giây phút vui đùa anh không thể lưu lại tâm trí mình bóng hồng nào. Họ đi qua đời anh như cơn gió. Không lẽ đời này Lãm Bình chỉ là lãng tử để trả nợ bay bướm của mình.
- Lãm Bình! Nghĩ gì vậy?
- Đúng là con nít.
Anh lẩm nhẩm khi thấy Nhã Khiết choải người tì cằm lên đùi anh để xem phim.
Hừm! Cô ta không có khái niệm về quan hệ nam nữ thật ư? Hay cô ta tưởng mình cùng giới?
Đang dựa lưng vào chiếc gối, bỗng anh nhìn cô ta để kiểm tra lại suy nghĩ của mình.
Nhã Khiết đang mặc chiếc đầm ngủ màu hồng nhạt. Cơ thể cô đang phơi bày dưới lên áo mỏng.
Quỉ thật. Lãm Bình quay mặt đi thật nhanh. Cô ta là một đứa con nít miệng còn hôi sữa Lãm Bình ơi!
Lãm Bình! Anh vẫn chưa trả lời tôi!
- Đây là phim gì?
Anh muốn la lên khi Nhã Khiết đang kề sát mặt mình. Không biết cô đã ngồi dậy bao giờ? Cô không biết gương mặt thơ ngây, cử chỉ tự nhiên vô tư của cô đang làm anh sợ đến mức nào. Nhã Khiết. Cô nghĩ gì nếu biết rằng để tránh "má' thì cô đang ở cạnh con quỉ râu xanh hả?
Lãm Bình quay nhanh nhìn vào màn hình khi nghe cô giục. Đúng là trời hại anh mà.
Ma xui quỉ khiến thế nào mà anh lại để cái đĩa phim Titanic vào chứ? Anh mở to mắt nhìn màn hình. Chúa ôi! Sao bị đến cảnh này.
Chàng Jack cùng nàng Jooe đang. Anh nhìn nhanh xuống Nhã Khiết. Ôi cô nàng đang trố mắt nhìn cái ti vi rất.. say đắm. Hừm!
Đúng là trời hại anh rồi. Cả ngày nay, cũng may là tâm hồn cô nàng thơ ngây trong sáng tựa pha lê nên khoảng cách giữa hai người khác phái như không có.
Bây giờ... phải đối xử thế nào đây?
Lãm Bình hồi hộp khi Nhã Khiết từ từ quay mặt qua, đôi mắt của cô đang mở to:
- Lãm Bình... Họ....
- Nhã Khiết! Xin lỗi. Tôi không cố ý để cái đĩa đó. Tôi...
Cô chỉ tay:
- Hai người đó.. họ làm gì vậy?
- Trời! Cô... không biết à?
Vẫn giương đôi mắt nai nhìn anh, cô lắc đầu:
- Không. Anh làm gì mà nhìn tôi dữ vậy?
Anh nuất nước bọt nghe cái ực. Ý muốn điều tra cô bắt đầu trỗi dậy. Anh dựng cô ngồi ngay ngắn lại.
- Nhã Khiết! Bây giờ cô kể tôi nghe về cô đi.
- Cô Chu môi:
- Đâu có gì đâu mà kể. Anh muốn biết gì thì hỏi đi.
- Anh dằn cái gối lên chân mình:
- Nè! Cô học lớp mấy rồi? Tôi đoán vừa tốt nghiệp lớp mười hai. Đúng không?
Cô nhìn anh với một chút ngạc nhiên.
- Điểm một nụ cười tinh nghịch cô gật đầu:
Lãm Bình tiếp:
- Ba cô rất nghiêm khắc với cô?
- Cũng không hẳn. Nhưng ba nói tôi còn nhỏ nên lo học là chính Anh cười cười kê cái gối cho cô nằm xuống.
- Trẻ con thì phải uống sữa và xem phim hoạt hình chứ gì?
Cô giơ tay che miệng ngáp dài:
- Anh ngủ đi.
Lãm Bình quay lại thì cô đã chìm vào giấc ngủ. Nhìn cô thở đều tự dưng anh cũng ngồi im. Thật lâu anh mới tắt tivi và nằm xuống cạnh cô với nụ cười trên môi:
- Con nít:. Đồ con nít...
Sáng thứ hai.
- Sáu bảy... tám... chín.
Đồng hồ đã gõ chín nhịp bên tai báo thức là chín giờ sáng, Lãm Bình đặt ly cà phê xuống bàn làm việc. Anh ngoái đầu nhìn lại giường.
Hừm! Công chúa vẫn còn ngủ. Nhã Khiết đang mỉm mỉm cười cái gì đó, hình như cô đang mơ.
- Đúng là con nít. Chỉ biết ăn no ngủ kỹ.
Tự mắng, tự nghe rồi anh quay qua tiếp tục công việc với chiếc máy vi tính.
Đang làm việc, chợt Lãm Bình ngưng lại, anh nhìn vào cánh tay mình cúi xuống, cánh tay anh hình như có nột mùi thơm nhè nhẹ, bàn tay anh đang vuốt đều trên mái tóc dài óng mượt... và...
Lãm Bình chợt rùn mình, anh lắc mạnh đầu:
- Lãm Bình ơi! Cô ta là con nít... Con nít... Đêm qua mày đang đóng vai trò là cha người ta mà.
Anh gục đầu vào hai tay khổ sở với những suy nghĩ trong đầu.
- Hừ! Đoán xem ai?
Một bàn tay bé nhỏ đang từ phía sau bịt mắt anh lại. Khỉ thật! Lúc nào cũng như trẻ con! Anh đâm quạu. Hả! Mà cô ta trẻ con mà. Anh tự nhủ với mình như thế và thầm cười:
- Ờ à tôi đoán... người đang bịt mắt mình là... một công chúa.
Nhã Khiết cẫn cười rúc rích phía sau, vẫn giữ chặt tay cô nói:
- Công chúa đó như thế nào?
- Ờ mặc đầm dài, tóc dài.
Nhã Khiết nhí nhánh:
- Đẹp không?
Hừ! Mình có đẹp không cũng không biết.
- Rõ là trẻ con.
- Sao không trả lời?
- Ờ...mắt to rất giống... quạ. Mũi xẹp, môi chì... Nói tóm lại là...
- Là sao?
- Xấu không thể tả.
Cô đánh mạnh vào vai anh, giậm chân ngồi trở lại giường đôi môi bướng bỉnh mím chặt:
- Anh là người xấu. Không chơi với anh nữa.
Anh đến ngồi bên cạnh cô:
- Nghỉ chơi thật à?
Nghiêng nghiêng đầu lườm anh, Nhã Khiết buông gọn:
- Chứ sao?
- Nhưng hỏi để làm gì? Xấu hay đẹp quan trọng lắm hả?
Cô cúi đầu cười cười:
- Không phải. Tại lúc nãy thức đậy nhìn tấm ảnh của anh trên tường nên tôi...Tôi muốn biết mình có đẹp giống anh không?
- Nè! Cô là con gái làm sao lại giống tôi?
Nhã Khiết mắc cỡ:
- Ý tôi không phải thế.
- Chứ ý cô là sao?
- Tôị. tôi muốn biết xem tôi có đẹp bằng anh không?
Dù đã cố nén nhưng Lãm Bình vẫn ngả ra giường. Anh cười rũ người:
- Cám ơn cô nhiều nghen.
Nhã Khiết hơi quê:
- Anh đừng cười nữa. Tôi không giỡn đâu.
Lãm Bình cố gượng ngồi dậy:
- Thế từ bé đến giờ ba cô không cho chụp hình hả?
- Có nhưng tôi không biết mình đẹp hay xấu nữa.
Đôi mắt chớp chớp dưới hàng mi cong, bờ má ửng hồng e ấp dưới mái tóc.
Lãm Bình chợt rung động thật mạnh. Anh đang cảm nhận rất rõ trái tim mình.
Nhã Khiết như con búp bê biết nói. Sự tinh khiết trong sáng của cô đang từ từ hấp dẫn anh. Anh đã nhận ra điều đó ngay lần đầu nhìn thấy cô.
Anh vén mấy sợi tóc xóa trước mặt cô, giọng anh thật khẽ:
- Nhã Khiết.
Cô ngẩn mặt lên nhìn anh Lãm Bình chạm khẽ vào bờ má bầu bĩnh trắng như sữa của cô. Nhã Khiết hơi rùn mình. Đôi mắt cô cụng lại thật nhanh. Giấc mơ đêm qua lại hiện về. Trong đó có Lãm Bình, anh đang cùng cô đi du ngoạn trên một ngọn đồi lộng gió Và.. - Lãm Bình.
Anh rụt tay lại như cái máy. Quay mặt thật nhanh để tránh sức hút mãnh liệt từ đôi mắt cô. Ngồi xuống gián mắt vào màn hình, anh không biết trên đó hiện gì nhưng vẫn chăm chú nhìn.
Nhã Khiết không phân tích được những gì đang xảy ra trong lòng chỉ biết trái tim cô lúc nãy đập rất là mạnh. Cô cũng không đoán được những suy nghĩ đang diễn ra trong đầu Lãm Bình nên nhẹ bước đến sau lưng anh thỏ thẻ:
- Lãm Bình. Tôi muốn tắm.
Cô gõ gõ móng tay lên vai anh:
- Pha nước giùm tôi đi.
Tự dưng Lãm Bình thấy dễ chịu trước cử chỉ dễ thương của cô. Hình như lòng anh đang lắng xuống:
- Cô nói giỡn hay nói thật vậy?
Cô cúi mặt, cử chỉ của ngươi biết lỗi:
- Tôi...
- Ở nhà cô làm những gì?
Vẫn nhìn xuống, cô nhẹ lắc đầu:
- Hông biết nữa. Tôi có bà vú lo hết hà.
Thật là hết biết. Trên đời này còn sót lại một công chúa thật ư?
- Anh đứng dậy đi vào phòng tắm. Được vài phút, Lãm Bình trở ra, lườm cô một cái anh tiếp khi thấy cô định mở lời:
- Soạn đồ luôn phải không?
Cô lại cười:
- Anh thông minh quá. Tôi tưởng...
- Tưởng..... Tưởng cái gì.
Lãm Bình quay mặt lại Nhã Khiết hoảng hồn đi vào nhà tắm. Cô khẽ bĩu môi:
- Tưởng anh.. dốt chứ sao? Người ta là sinh viên đại học kinh tế mà nói là tốt nghiệp lớp mưới hai. Ngốc.
Nhã Khiết lí nhí trong miệng nên anh không nghe rõ. Anh tức muốn lộn ruột vì biết cô vừa mắng mình. Đây là làm ơn mắc oán.
Xem ra cô nàng này cũng không vừa.
- Đỏng đảnh không ai bằng. Lúc nào cũng nhõng nhẽo, ra lệnh cho người ta.
Anh chấp hai tay sau lưng đi tới đi lui trong phòng.
- Nhà rộng như vậy chỉ có hai người thế nào cũng có chuyện.
Lãm Bình gật gù:
- Cần phải giải quyết nhanh gọn. Nếu không.. mình... ở tù chẳng chơi.
Cầm lên đặt xuống. Đặt xuống lại cầm lên. Lãm Bình không hay mấy cô bán hàng đang xiêm nhàu nhìn anh với ánh mắt... tò mò.
Cứ vài phút anh lại liếc sang Nhã Khiết. Quỉ tha ma bắt anh hay sao mà ở chung gần... hai ngày mà anh không biết cô đẹp đến mức nào để bây giờ cứ.. lén ngắm người ta.
Chiếc đầm ngắn màu vàng chanh thật hợp với làn da trắng ngần của cô. Biết vậy lúc sáng anh chẳng cần điện cho cô làm gì.
Mà cũng tại anh, cô đòi mặc quần jean áo thun rộng anh không chịu. Một mực ép cô phải mặc nó lại còn bảo cô trang điểm nữa chứ. Hừ! Cũng may là Nhã Khiết không chịu chỉ tô có một chút son. Đúng là tự mình hại mình.
Đảo mắt xung quanh Lãm Bình thấy khó chịu trước ánh mắt ngưởng mộ của mấy chàng trai gần đó. Bước đến cạnh cô, giọng anh khô như đá:
- Xong chưa? Có mấy bộ đồ cô lựa gì mà lâu thế?
Nhã Khiết nhìn xung quang cô rụt rè nép vào vai anh. Thật ra nãy giờ cô chỉ đứng tầng ngần chứ đâu có lựa được gì.
- Lãm Bình! Tôi không mua đâu.
Nhìn gương mặt nhợt nhạt của cô, anh cũng hơi lo:
- Sao vậy? Cô đừng sợ! Đây là nơi công cộng nên đông người thôi. Cô cứ lựa tự nhiên đi.
Cô lại cúi đầu lí nhí:
- Tôi... không phải tôi sợ họ. Tôi... tôi... Nhã Khiết rụt rè chỉ vào tủ kính:
- Tôi muốn mua "cái đó" nhưng không biết lấy loại nào. Anh... giúp tôi nghen.
Lãm Bình tát nhẹ vào má cô, nắm tay lôi cô đi. Đúng là há miệng mắc quai mà.
- Giờ tính sao?
Khỏi phải nhìn cũng biết các cô bán hàng nhiều chuyện kia đang lấy ra làm đề tài.
Hừm? khi không lại phải mua... đồ lót cho một cô gái... xa lạ. Chuyện này mà đồn ra thì... Biết vậy lúc sáng mình đã đeo khẩu trang khi đi rồi.
Một bàn tay gõ vào vai anh:
- Lãm Bình! Hay là thôi đi. Mình về khỏi mua đi.
- Không mua lấy gì. mà...
Mở miệng rồỉ mới thấy mình... khùng điên đến mức nào. Nhìn gương mặt đỏ ửng của cô bỗng anh đâm ngượng. Không hiểu con ma nào đang nhập vào mà mình ăn nói lung tung quá vậy không biết.
Lãm Bình phớt lờ ánh mắt tò mò của mọi người, đẩy cặp kính đen lên, anh tằng hắng bước đến vòng tay qua người cô thật tự nhiên.
Nhã Khiết suýt ngã khi bàn tay anh vòng qua eo mình, một cảm giác chới với thật khó tả. Chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì giọng Lãm Bình cất lên thật ngọt ngào:
- Em à! Em thích loại nào cứ chọn đi.
Đừng ngại, mình cưới nhau rồi mà còn mắc cỡ gì nữa.
Nhã Khiết nhìn anh trân trối, cô không hiểu Lãm Bình đang bày trò gì?
Có lẽ đoán được suy nghĩ của cô, anh cười thật tươi với cô bán hàng:
- Cô à! Cô làm ơn chọn giúp vợ tôi vài... vài bộ.
Anh cười thật tình tứ với Nhã Khiết:
- Loại nào vừa đẹp vừa... tiện lợi nha. Giá cá không thành vấn đề.
Ra là vợ chồng mới cưới. Cô bán hàng gật gù. Cô vợ mắc cỡ là phải ông chồng ga lăng thật.
- Xin lỗi anh. Chúng tôi có rất nhiều màu, anh thích màu gì.
Quỉ thật. Lãm Bình nghiến răng, Mình mặc hay sao mà hỏi mình thích màu gì? Đúng là xui. Anh kéo Nhã Khiết vào sát mình, miệng cười thật tươi nhưng Nhã Khiết lại thấỵ. ớn ớn vì tiếng rít từ hai hàm răng anh:
- Cô chọn màu đi chứ?
Nhã Khiết bối rối nói lẹ:
- Cô lấy cho tôi màu trắng là được rồi.
Lãm Bình buột miệng:
- Không thêm màu đen và màu huyết dụ nữa.
Cô bán hàng tinh quái giấu nụ cười. Lãm Bình liếc nhẹ sang Nhã Khiết, cô nàng đang sượng sùng. Anh cũng ngượng không kém nhưng bệnh nghề nghiệp đã loại anh rồi. Anh cười chống chế với cô:
- Lúc này mình vừa chọn áo đầm màu huyết dụ mà em.
Cô bán hàng vui vẻ đưà bọc đồ cho anh:
Anh thật tuyệt vời. Chị thật có phườc đó Cảm ơn cô.
- Lãm Bình vẫn giữ nguyên tay trên người Nhã Khiết. Cả hai cùng sóng đôi về thang máy.
Vừa bước vào trong, Lãm Bình đã buông ra ngay. Chuẩn bị tinh thần để nghe cô mắng một trận nhưng Lãm Bình lại bất ngờ khi cô nhìn anh cười:
- Cảm ơn. Anh làm diễn viên kịch nói được đó.
Lãm Bình cười méo xẹo:
- Vậy à! Tôi... cũng nghĩ vậy.
- Lãm Bình! Tôi đói rồi.
- Vậy à! Vậy đi ăn nhé.
Cô cười chầm người hôn ''chụt'' lên má anh:
- Anh tuyệt lắm.
Không thèm nhìn cô. Anh đưa tay sờ lên má còn đẫm nụ hôn.
- Đúng là con nít.
- Con nít thì sáo? Bộ rượu chỉ để cho người lớn thôi hả?
LãmBình giơ ly rượu sóng sánh màu đỏ hổ phách lên:
- Đó là đương nhiên cô bé ạ.
Anh cười cười:
- Tôi đoán không lầm thì ba cô chưa bao giờ cho cô thử, phải không?
Nhã Kiết gật gù:
- Đúng rồi. Ba nói khi uống rượu say, lúc say sẽ khó làm chủ mình lắm.
- Ba cô đúng đấy.
- Vậy sao anh uống.
- Vì tôi là người lớn.
Cô rụt cổ chu môi:
- Lúc nào cũng người lớn.
Anh cười cười:
- Thôi ăn đi. Món cháo cá ở đây ngon lắm đó.
Nhã Khiết không cãi lại. Cô cũng không mời anh ăn nữa. Cứ uống rượu đi.
Xem ai đói thì biết.
Lãm Bình vừa uống rượu vừa nhìn cô ăn với một chút thích thú. Không hiểu cô ta là người như thế nào nhỉ?
- Lãm Bình! Tôi có chuyện này muốn hỏi anh?
Anh cười hiền:
- Nói đi.
Cô cười cười đưa tay làm loa nói thật khẽ:
- Bộ.... muốn mua ''cái đó'' thì phải... là vợ chồng mới mua được hả?
Đúng là Nhã Khiết không hiểu còn chuyện gì mà cô ta thắc mắc nữa không biết.
- Cũng không hẳn.
Anh cười cười:
- Chuyện đó.. cũng do vú lo à?
Cô e thẹn cúi đầu gật nhẹ.
Nhìn đắm đuối người con gái trước mặt, anh nghe lòng bồi hồi khó tả. Từ săng giờ Lãm Bình đang cố đấu tranh với mình. Lý trí luôn mách bảo cô gái này là một cô bé nhưng đôi mắt anh cứ thật thảm trước ánh mắt của mấy tên thanh niên, Không thể.
Lãm Bình ơi không thể để chuyện đó xảy ra được. Mày đừng quá hàm hồ.
Cô ta chỉ là một cô bé thôi. Anh vụt nhìn cô:
- Nhã Khiết? Tôi có chuyện muốn nói với cô.
- Vâng, Anh cứ nói đi.
_ Anh ngập ngừng:
- Tôị. tôi không thể để cô ở nhà tôi được.
Cô nhướng mày:
- Là sao?
- Là... tôi phải đưa cô về nhà cô.
- Nhưng...
- Tôi biết...
Lãm Bình mím môi. Không hiểu cái tính quyết đoán của anh đâu rồi không biết. Tại sao lại do dự như vậy.
- Tôi... sẽ nhờ công an giúp cô nhé. Nhà tôi chỉ có mình tôi thôi. Cô ở đó không tiện đâu.
Nhã Khiết buông cái muỗng rơi vào tô cháo. Đôi mắt bắt đầu long lanh nước, giọng cô nghẹn lại.
- Anh muốn đuổi tôi đi?
- Không phải đuổi. Tôi...
- Nếu muốn đuổi tôi thì anh còn mua đồ cho tôi làm gì?
Bản thân tôi, tôi còn không biết nữa là... Lãm Bình lẩm nhẩm. Anh cố tìm lời:
- Tôi sẽ đưa cô về nhà. Chúng ta vẫn còn có thể liên lạc với nhau. Chúng ta sẽ là bạn nhưng... Cô đứng phắt dậy:
- Không thèm. Anh là người xấu. Không chơi.
Nói rồi cô bỏ đi một mạch, Lãm Bình thở hắt ra mệt môi. Ngoài cách đó ra anh đâu còn chọn lựa khác. Cô cứ theo anh như vậy là không ổn rồi.
- Nhã Khiết! Xin lỗi.
Gục đầu vào vô- lăng, Lam Bình cố ghìm lòng. Gió ngoài sông thổi vào lạnh cả người nhưng lòng anh thì nóng như lửa đốt.
Biết vậy lúc sáng anh sẽ không nói, cứ để cô ở nhà là xong.
- Nhã Khiết ơi là Nhã Khiêt. Cô đi đâu hả?
Lãm Bình muốn điên cái đầu lên. Chạy lòng vòng thành phố tìm cô mà chang thấy đâu. Càng nhìn màng đêm buông xuống lòng anh càng thắt thỏm lo âu. Lãm Bình đâu ngờ đuổi cô đi rồi anh mới biết mình sai lầm. Cô như một đứa trẻ mà anh lại nở buông tay để mặc cô một mình đi vào đêm tối.
- Mình thật là tồi mà.
Lãm Bình đấm hai tay vào nhau tự xỉ vả mình, Nhã Khiết! Cô mà xảy ra chuyện gì chắc tôi ân hận suốt đời quá. Anh chấp hai tay lại:
- Ông trời ơi! Lãm Bình con chưa một lần cầu xin ông chuyện gì nhưng hôm nay thì con xin ông. Con xin ông phù hộ cho Nhã Khiết. Cô ấy tội nghiệp lắm.
Tiếng di động reo lên, anh hấp tấp lấy ra xem.
- Không phải cô ấy.
Lãm Bình thất vọng cất máy vào túi áo.
Chỉ là lũ bạn rủ anh đi uống rượu. Lãm Bình đâu còn tâm trí để nghĩ đến chuyện đó suy nghĩ rồi lại lái xe chạy lòng vòng tiếp, cuối cùng đêm đã về khuya, anh đành lái xe trở về nhà.
Không hiểu tự bao giờ mà anh lại có cảm giác sợ về nhà. Bây giờ mà về nhà là anh điên mất. Dù mới hai ngày, chỉ hai ngày thôi nhưng anh đã quen có cô bên cạnh. Cái giọng ngọt ngào lúc nào cũng ''Lãm Bình ơi! Lãm Bình'' thật đỏng đảnh nhưng lại dễ thương, khó quên làm sao.
Con đường đã vắng người, chỉ còn ánh đên pha từ xe Lãm Bình đang xé bóng đêm.
Đôi mắt u buồn của anh bỗng sáng rực lên. Trong ánh đèn, anh thấy dáng một người con gái đang giơ tay che bớt ánh sáng chiếu vào nắt.
- Cô ấỵ. cô ấy.
Lãm Bình đạp thắng xe thật nhanh, anh phóng xuống chạy đến trước cổng nhà.
- Nhã Khiết! Đúng là cô rồi.
Nhã Khiết vui mừng không kém khi nhận ra Lãm Bình và biết rằng anh đang mừng vui không kém gì cô.
Muốn ôm Nhã Khiết vào lông hết sức nhưng Lãm Bình lại đứng trơ ra. Bàn tay anh buông thõng tay cô, đôi mắt bỗng tối sầm đi. Anh đang giận. Phải. Giận không thể tả.
Cô thì nhỡn nha đứng đây, còn anh thì lo muốn chết. Nếu tối anh mà không gặp được cô chắng hiểu Lãm Bình sẽ ra sao? Có lẽ anh cũng ra đường ngủ luôn.
Hầm hầm nét mặt, Lãm Bình mở cổng, không,thèm nhìn đến mặt cô, anh lái xe một mạch vào nhà.
Nhã Khiết hơi bị bất ngờ trước sự thay đổi của anh. Đan hai tay lại cô tự tìm đáp án với những thắc mắc trong đầu.
- Anh ta làm gì mà dữ quá vậy?
Lãm Bình trở ra:
- Đứng đó làm gì? Đứng suốt đêm vẫn chưa đã à?
Hừ! Làm gì mà gầm gừ như cọp vậy? Cô vòng tay quay mặt chỗ khác.
Lãm Blnh bậm môi giận run. Còn ở đó mà đỏng đảnh. Đúng là con nít.
- Tôi đợi anh về để nói câu từ giã thôi.
Lãm Bình nhái lại cái gọng dài thườn thượt của cô:
- Từ giã! Chứ không phải không biết đi đâu à?
Cô mím môi lừ mắt:
- Hứ! Ai thèm ở lại đây.
Đánh cái đuôi tóc ra sau, cô cố ý bước thật nhanh trước mặt anh. Và đúng như dự đoán, Lãm Bình đã chụp tay cô kéo lại.
Nhanh như chớp, anh đã đóng sầm cửa lại. Tức giận trước thái độ ngang tàn của anh. Cô giũ mạnh tay quát lớn:
- Anh làm gì vậy? Tôi không quen người xấu xa như anh.
Chống mạnh hai tay, anh hít thật sao vào, đôi mắt Lãm Bình sáng rực trong đêm.
Nhã Khiết không thể hiểu được những suy nghĩ của anh. Cô vẫn vô tư đứng nghinh mặt chống đối lại.
Lãm Bình không nói không rằng, anh sấn đến nhấc bổng vác cô lên vai.
Mặc cho cô vẫy vùng, anh bước thẳng vào nhà. Vừa đi, Lãm Bình vừa đánh vào mông cô:
Bướng bỉnh nè... Bướng bỉnh nè... Cô tưởng mình là ai hả?
Leo lên từng bậc thang, cuối cùng Lãm Bình cũng đứng trước cửa phòng.
Hai chân Nhã Khiết đá lung tung, tay cô cứ liên tục đánh vào đánh vào lưng anh nhưng Lãm Bình vẫn lì lợm không buông cô ra.
Mở khóa phòng xong, anh bước vào, trong tích tắc anh đã quăng cô lên giường như... cái gối.
- Thật là xấu xạ. Anh là đồ xấu xa.
Nhã Khiết cũng không vừa. Từ xưa đến giờ không ai dám làm trái ý cô vậy mà Lãm Bình dám.. Cô hầm hừ trong họng.. Lại còn đánh người ta nữa.
- Thật là quá đáng. Anh là đồ đáng ghét.
Cô ném tất cả mền gối trên giường xuống đất cho hả giận Lãm Bình cầm chiếc khăn lông từ phòng tắm bước chỉ lắc đầu:
- Hết biết.
- Anh biến đi.
Nhã Khiết phủi tay anh khi Lãm Bình kéo cô lại. Vẫn giữ nguyên nét mặt lạnh như tên, anh nhoài người kéo cô lại, sức mạnh của đôi tay anh đã biến Nhã Khiết thành cọng búng yếu ớt.
Chụp chiếc khăn lên đầu cô, anh lau nhanh:
- Nói cho biết. Cô mà bệnh là tôi bỏ ra đường. Không có chuyện cơm cháo gì đâu.
Bây giờ Nhã Khiết mới nhớ đến mái tóc đẫm sương của mình. Lần đầu đứng dưới sương khuya cô mới biết thế nào là lạnh. Nếu Lãm Bình không về kịp thì cô đã lạnh mà ngất xỉu rồi. Vậy mà còn gây. Mình đúng là vô duyên. Xem ra anh cũng còn chút lương tâm dó.
Cái khăn to đùng mà Lãm Bình lại chụp lên đầu cô, lùng bùng được vài phút cô đã gạt tay anh chui ra.
Giận quá, Lãm Bình quảt khẽ:
- Lại quậy gì nữa đây? Cả đêm làm người ta lo lắng muốn chết, chưa đủ hả?
Đôi mắt Nhã Khiết đỏ hoe nhìn anh, rồi như đã tính sẵn, cô oà lên như một đứa trẻ. Cái miệng méo xẹo của cô khiến anh đâm hoảng, Lãm Bình cuống lên:
- Đừng khóc nữa. Nín đi.
Nhã Khiết híc mũi:
- Không nín.
Anh phì cười ngồi xuống lau nuớc mắt cho cô:
- Thôi được rồi mà. Xin lỗi chịu chưa?
Cô lườm anh, quay lưng giận dỗi với đôi mắt ráo hoảnh:
- Không ai có lỗi đâu mà xin.
Lãm Bình xỉ nhẹ vào trán cô:
- Đúng là con nít.
Cô cong môi:
- Con nít thì sao? Không tốt à? Người lớn có gì hay đâu?
Anh cười:
- Tốt. Bấy giờ con nít hãy thay đồ rồi nghỉ đi. Khuya đi.
Ngoan ngoãn làm theo lời anh, cô xinh xắn trong bộ Pijama kẻ xọc rồi leo lên giường.
Kéo mền đến tận cổ cho cô, Lãm Bình cười cười:
- Có chuyện nàỵ. nhưng khi nghe rồị. không được giận nhé, không được khóc thét lên như lúc nãy đó.
Nheo nheo đôi mắt nhìn anh cô thầm cười.
Anh tạ. ngốc thật hay giả mà.. dễ thương quá chừng hà?
- Nè! Địa chỉ nhà cô thì quên sao cộ. lại về đây được? Nhà tôi mà.
Hừm! không ngốc như mình tưởng cũng.. tinh ma lắm. Nhã Khiết đan hai tay lại để lên bụng.
- Ờ thì rút kinh nghiệm đợt một.. Hì.. tôi mà quên địa chỉ nhà anh thì phải ở ngoài đường à?
Véo mũi cô anh cười:
- Cô cũng thông minh lắm.
Lãm Bình thoáng rùn mình trước ánh mắt của Nhã Khiết. Dù ngốc đến đâu anh cũng nhận ra sự nóng bỏng trong tim, nhìn đũ. Quái lại. Mới lúc chiều nó còn trong vắt, ngây ngô trẻ con sao bây giờ.. Mím môi cười, Nhã Khiết thích thú khi Lãm Bình bối rối trước ánh mắt của cô.
- Còn một câu nữa sao anh không hỏi luôn.
Ngạc nhiên nhìn cô, Lãm Bình không hiểu người con gái này muốn gì? Tại sao lại đoán được ý nghĩ của anh?
- Sao cô biết?
Lại mỉm môi cười cười. Hình như đó là thói quen của cô. Lãm Bình đoán vậy.
- Bằng cách nào tôi về được đây? Anh rất muốn biết phải không?
Biết chối cũng không xong, Lãm Bình đành thú thật ngã lưng dựa vào chiếc gối.
Cả hai đang nằm trên giường nhưng bây giờ Nhã Khiết đã cuộn tròn trong chăn.
- Đó là bí mật, anh là người lớn tôi sẽ không nói đâu.
Lãm Bình tắt đèn, căn phòng ngập trong ánh sáng màu vàng mờ ảo. Tiếng Nhã Khiết thủ thỉ bên cạnh khi cô lim dim mắt.
- Hình như anh thích màu vàng?
Lãm Bình vẫn giữ nguyên tư thế nửa nằm nửa ngồi. Có lẽ trên thế gian này anh là người khổ nhất. Khi không lại lôi một cô bé kỳ quái về nhà.
Ngày đầu, cô nàng hết mè nheo lại ngờ nghệch như trẻ co khiến cữ điên lên trong vai trò người cha.
Ngày thứ hai, anh phải dở khóc dở cười trong vaị. ngưp72i chồng.
Còn bây giờ...? Lãm Bình khẽ nhìn qua cô. Cô nàng thật sự là ai? Có thật xảy ra những chuyện như cô nói không? Hôm qua cô còn trẻ con mà tối nay Lãm Bình đã bắt gặp ánh mắt kì lạ đó... không lẽ anh ngộ nhận.
Ôi! Mình đúng là điên. Ngồi đây mà phân tích tâm lý con nít.
Nhã Khiết đã chìm vào giấc ngủ từ lâu. An khẽ chùi người xuống giướng.
Đúng là không ai khổ như anh. Ngủ chổi khác cũng không xong với cô nàng sợ ma này mà nằm kề thì... Lãm Bình bật cười nho nhỏ.
- Nếu bọn bạn quỉ quái của mình biết rằng trên giường có một người đẹp mà mình vừa nằm yên chắc chúng cười chết. Anh vừa nằm xuống đồng hồ gõ hai tiếng thứ mười hai. Trời đã nửa đêm. Hai ngày đã trôi qua rồi. Ngày thứ ba sẽ như thế nào đây?
- Cầu mong thế giới vẫn hoà bình.