Số lần đọc/download: 2259 / 41
Cập nhật: 2016-02-04 14:42:10 +0700
Chương 2
"Tôi đã quyết-định không gọi Thu-Vân bằng chị nữa. Cái vặt ấy chắc không làm Thu-Vân mích lòng.
"Những điều tôi nói ra sau đây, chắc cũng chẳng làm phiền Thu-Vân. Thu-Vân cũng không có lý-do gì để cự tôi cả. Nhưng chắc là tôi không dám đến thăm Thu-Vân nữa, không phải vì xấu-hổ, mà vì cũng hơi ngỡ-ngàng.
"Mặc dầu là văn-nghệ-sĩ, tôi không biết nói bay bướm, nên không được đẹp trong những lời mở đầu câu chuyện của tôi sau đây.
"Mà tôi chắc Thu-Vân không cần được ru cho lắm. Lời ru du-dương Thu-Vân đã nghe đâu từ năm xưa rồi. Bây giờ Thu-Vân chắc thích nghe những gì tự đáy lòng người vang lên.
"Thu-Vân ơi, tôi đã yêu Thu-Vân rồi.
"Tôi không còn biết nói gì thêm, sau thố-lộ ấy. Tôi không phập-phồng lắm khi toan nói ra, và nói rồi tôi không kinh-sợ bao nhiêu. Tôi ở xa, có gì thì tôi cút luôn. Mặc dầu thế, tôi cũng bịt hai tai lại vì tôi cứ nghe Thu-Vân cười khanh-khách, một chuỗi cười không ác nhưng hơi thị-đời, xem thường đứa em nhỏ. Tôi mắc-cở vì sự xem thường ấy, hơi bị tự-ti mặc-cảm đôi phần.
"Thu-Vân à, tôi không xin gì cả, vì thà là không xin, không được, và sẽ sống với hy-vọng hão-huyền, còn hơn là xin mà bị khước-từ thì làm sao yên được trong tuyệt-vọng!
"Không xin gì, thì để bụng có hơn không, nói ra làm chi cho Thu-Vân bận lòng suy-nghĩ? Tôi biết thế, lẽ phải dạy tôi như thế. Nhưng không hiểu sao tôi cứ nghe cần phải nói ra như để xì bớt hơi nó tràn ứ lòng tôi.
"Thu-Vân à, tôi không phải là một nam-trinh mười tám tuổi mới thấy gái lần đầu là yêu ngay, mù-quáng vì một nhu-cầu khác hơn là ái-tình thật, một nhu-cầu thiển-cận mà hắn ngỡ là tình yêu.
"Không, tôi yêu thật, yêu sáng-suốt. Tôi biết tôi muốn gì, biết tôi đi đâu và sẽ đi đến đâu. Chị đừng ngỡ rồi tôi sẽ vỡ mộng và mối tình giữa đôi ta (nếu may ra, cái may thật là mong-manh, chị yêu lại tôi) sẽ là cuộc phiêu-lưu mà ngõ ra như đã thấy được trước rồi.
"Thật là không biết nói cách nào cho Thu-Vân tin là tôi yêu Thu-Vân chơn-thành và nhứt là không mù-quáng. Vì thế tôi không hy-vọng lắm, nhưng cứ viết thư nầy, viết xong tôi nghe an-lòng được phần nào.
"Tôi ích-kỷ lắm, cứ mong rằng bức thư an-thần cho tôi sẽ làm Thu-Vân bất-an-tâm. Thu-Vân mà bị xao-xuyến vì mấy lời trên đây là tôi có thể mong đợi. Bằng như Thu-Vân dửng-dưng cười đùa nó thì hết rồi vậy.
"Chúc Thu-Vân mạnh và vui. Thăm hai em Tuyết, Nguyệt và hôn Trường.
Thăng
T.B.- Địa-chỉ của tôi:
Nguyễn-văn-Thăng
Khách-sạn Phú-Hòa, buồng số 18
° ° °
Thu-Vân ngẩn người ra rất lâu khi đọc xong bức thư đó. Ôi, những bức thư xanh, những bức thư tím, những bức thư ngà thơm phức mùi nước hoa của mười lăm năm trước! Một bóng ma của loại thư ấy hiện về hôm nay và mang theo cả cái thế-giới thần-tiên của tuổi thanh-xuân đã bị lớp bựi thời-gian phủ mờ. Mười lăm năm xưa, tuổi thìếu-niên nhạy cảm như đường tơ mỏng, rung vang lên khi một lời thầm-thì nhẹ lướt qua.
Giờ đây, nàng cũng nghe mọc ốc y hệt như năm đó, mà bên trong thì cả tim, cả phổi, cả gan ruột như được một bàn tay non của trẻ con mơn-trớn.
Thu-Vân đọc lại đến năm lượt bức thư tỏ tình của người bạn trai trẻ tuổi và bỗng nhớ sực lại rằng mười lăm năm trước, nàng cũng đã làm như thế lần đầu.
Thư đọc qua là hiểu hết; nhưng lại quên ngay vì quá bối-rối, quá xao-xuyến.
Đọc xong năm lượt thì nhớ rõ từng đoạn thư, biết người gởi thư nói gì, nhưng lại không tin rằng y nói thế, nên đọc lại cho chắc ý.
Ngày xưa, quả Thu-Vân đã bối rối hơn nhiều, khi tiếp được bức thư tình đầu tiên. Nhưng nàng ngỡ là đã hết rồi, nàng không còn xôn-xao trước cuộc tỏ tình nào được cả. Giờ nếu có yêu, nàng sẽ yêu vì nghĩa, yêu người nào chơn-thật và lo-lắng cho nàng.
Nhưng rõ ra là chưa hết. Đêm nay, chắc là nàng ngủ không yên. Thu-Vân định lấy thuốc ngủ uống, nhưng nghĩ lại nàng thôi. Trằn-trọc thì khó chịu, nhưng trằn-trọc vì bức thư nầy, thú biết bao nhiêu.
Nếu như là giữa ban ngày, chắc Thu-Vân không làm sao giấu được niềm hân-hoan nó lộ rõ trên mặt nàng. Bây giờ, nàng vui tươi dưới ánh đèn đầu giường, cái nhìn dán vào trang sách nhưng không hiểu lấy được một câu.
Nàng không nghĩ về người viết thư cho hắn, mà chỉ sống lại đời sống con gái của nàng thôi. Hương xuân như tràn ngập căn buồng nhỏ nầy mà từ lâu nàng kéo dài những ngày vô-vị, không hy-vọng gì về tương-lai, không có lấy một tí phấn-khởi để kích-thích cuộc đời.
Bất-giác nàng nhớ lại mối tình đầu. Người con trai ấy bảnh trai hơn Thăng nhiều và họ đã yêu nhau ngây-ngất. Tuy-nhiên nàng không xôn-xao lắm lúc hắn lộ tình và tỏ tình. Quả trong thời thanh-xuân ấy, nàng đã mơ yêu từ ngày nầy qua tháng khác. Nhưng khi tình yêu đến thì nàng thấy đó là một việc tự-nhiên, phải đến vào lúc ấy.
Và nàng cũng không ý-thức rõ-rệt cho lắm về tình yêu, về những bước lần dò chập-chửng của nó rồi về sự tiến-triển của nó. Thuở ấy tâm-trí nàng mơ-mơ màng-màng như ở trong một giấc mộng hay đang uống phải những loại thuốc có trộn ma-túy.
Cái sung-sướng được yêu, nàng cũng chẳng nghe rõ-rệt cho lắm, tuy biết rằng nó có, có thật nhiều.
Bây giờ thì khác hẳn rồi. Tình yêu đến, lù-lù như một vật-chất có hình-thù mà nàng thấy rõ-ràng. Nàng theo dõi được bước tiến của nó, lắng nghe được cảm-giác kế tiếp nhau mà nó đã gieo trong vực sâu-thẩm của các tế-bào nàng.
Thật là không còn gì huyền-ảo nữa cả, nhưng bù lại, nàng hưởng được cái thú lòng bị xao-xuyến, không thơ-mộng, nhưng mà có thật.
Bây giờ Thu-Vân mới săn-sóc đến người con trai táo-bạo là Thăng. Nàng không yêu hắn nên chỉ có mối tình của hắn là đụng chạm nàng thôi. Con người của hắn phải được tiếp-rước sau.
Thu-Vân hình-dung một buổi đi dạo phố, và thoát hồn ra trong cuộc đi dạo ấy để ngắm đôi lứa sánh vai. Sự chênh-lệch như nhảy ngay vào mắt khách qua đường. Chồng thấp, vợ cao, chồng thấp tuổi trong khi vợ cao-niên. Chỉ có những kẻ không đứng-đắn mới hãnh-diện được sự so-le như vậy.
Thu-Vân xấu-hổ trước mà tưởng-tượng đến những mỉa-mai chế-nhạo của bạn-hữu nàng.
Người con trai nầy kỳ-dị hết sức. Xem ra hắn không khờ-dại, không đần-độn, thế mà sao hắn không thấy như vậy là kỳ cho hắn?
Nàng nhớ đã nghe một lần, ý-nghĩ sau đây của cô bạn me Tây của nàng: "Con trai, con gái xứng đôi, yêu nhau thật là uổng? Người con trai nó vụng-về và nhút-nhát, nào có biết thưởng-thức hương trinh đâu. Còn cô con gái cũng vụng-về và nhút-nhát nào được hưởng gì với người bạn dốt kia!
Nếu người me Tây ấy mà nói đúng thì cũng không đúng về Thăng. Thăng không vụng-vê nhút-nhát chút nào, trái lại nữa.
Nhưng mà...!
Thu-Vân ngủ quên đi lúc nào không biết, với bức thư trên ngực, bức thư nhầu nát như được chuyền tay cho cả một lớp học xem.
° ° °
Sài-gòn, ngày...
Thu-Vân,
"Tôi đã về Sài-gòn, nhưng không dám đến thăm Thu-Vân. Tôi mong thư Thu-Vân từng giờ, mãi không thấy gì, tôi định là Thu-Vân xem mối tình của tôi trẻ con, không đáng được để ý.
"Vậy tôi đợi cho Thu-Vân quên đi rồi hẵng hay. Đến bây giờ, ngỡ-ngàng cho tôi quá, mà cũng khó xử cho Thu-Vân.
"Chúc..."
Đọc xong bức thư thứ nhì nầy, Thu-Vân hơi lo-lo. Hắn không tỏ thêm tình-ý gì cả, không nài-nỉ gì, cũng chẳng khóc than, van-xin cầu-khẩn.
Hắn thuộc vào hạng người nói gì là nói vừa đủ, rồi không nói nữa.
Nàng tức-giận hết sức, vò nát bức thư. Con người sao mà ngốc quá như thế nầy. Hắn phải biết đôi chút tâm-lý phụ-nữ chớ. Đờn-bà thì dầu sao người ta cũng thủ vai tịnh, để sáng-kiến hành-động cho đờn-ông. Có yêu mười mươi, người ta cũng làm như thờ-ơ lạnh-lạt.
Nhứt là trong trường-hợp của nàng. Một là nàng do-dự trước con đường cong quẹo và tối om phải đi với Thăng, hay là nàng thích hưởng lại cái thú được chinh-phục, cuộc chinh-phục càng lâu, thú càng dài.
Đây là mối tình cuối-cùng của nàng, nàng muốn cho nó thật vĩ-đại, to, sâu, hơn tất cả những mối tình của thiên-hạ. Nếu Thăng chỉ nói một lần thôi, rồi rút lui với nỗi tuyệt-vong của y thì nàng sẽ ôm hận tới không biết đến ngày nào.
Chắc hắn không viết thư nữa mà cũng không đến chơi dạo nầy. Nàng chỉ còn một nước là tìm hắn... Nhưng hắn hay la-cà những chốn nào, nàng chưa quen nhiều để biết chi tiết đó. Nàng cũng quên hỏi địa-chỉ hắn để trả lời bằng thư. Địa-chỉ Đà-lạt thì đã không còn dùng được nữa rồi.
Suốt ngày hôm đó, Thu-Vân đi rong phố đến năm lượt. Tất cả những nơi tuổi trẻ hay giới văn-nghệ thường lui tới, nàng đều có soát qua, nhưng Thăng thì nàng không thấy dạng lần nào.
Nàng không cần Thăng, chưa yêu hẳn mà chỉ mới bắt đầu nghe hay-hay trước tình yêu của hắn thôi. Nhưng không thể để cho một việc đứt đoạn như thế nầy được. Thu-Vân giống như một con chuột lắt con, thấy bẫy thì biết sợ, nhưng cứ thèm miếng mồi bên trong, đi không nỡ mà ờ cũng không đành. Miếng mồi quyến-rủ làm cho nàng cứ muốn lao đầu vào cạm-bẫy rồi ra sao sẽ ra.
Hôm sau, hồi 10 giờ, từ trên nhà sách Xuân-Thu đi xuống trên vỉa hè phố Tự-Do, nàng bận dừng chơn lại trước Quốc-Hội cho người nhiếp-ảnh-viên chụp hình, thì thấy Thăng từ trong phòng triển-lãm hội-họa đi ra. Hắn ra đến vỉa hè thì gặp ngay một chiếc tắc-xi rà sát lề, hắn thót lên đó thì xe chạy liền. Thu-Vân dậm chơn bực-tức.
° ° °
Thăng vừa hé cửa dòm ra thì rụng-rời cả tay chơn. Chàng sợ gì, chàng chưa biết rõ cho lắm, nhưng nhứt-định là sợ phía bên Thu-Vân.
Lúc viết thư, chàng đã suy-nghĩ nhiều. Không, tỏ tình với Thu-Vân không có tội gì cả, cũng chẳng xấu-hổ chút nào. Nhưng thư đi rồi, chàng đâm sợ. Nay thình-lình Tuyết đến, Tuyết mà chàng ngỡ không biết nhà chàng, chàng hết cả hồn-vía, tưởng đâu gia-đình ấy lùng kiếm chàng hôm nay.
Tuyết cười dòn lên rồi hỏi:
- Làm gì mà anh chết sững ra như vậy? Em có quyền gì đâu. Lỡ có ai trong nhà thì một là em về, hai là anh giới-thiệu chúng tôi với nhau không được sao?
Thăng hoàn-hồn cãi:
- Không, không có ai trong nhà hết, mời cô vô.
Tuyết vừa bước vào nhà vừa nói:
- Bây giờ thấy nhà chỉ có mình anh, em thật không hiểu được cơn sợ của anh.
- À, đêm rồi xem một phim ghê-rợn, rồi về lại đọc truyện ghê-rợn, đang bị ám-ảnh thì cô đến.
- Nhưng em đếu có gõ cửa hẳn-hòi chớ nào phải nhảy rào vào một cách kiếm-hiệp đâu?
Thăng bối-rối, đánh trống lấp:
- Phụ-nữ hay bắt-bẻ lắm, tôi chịu thua cô đó.
Tuyết đưa mắt đảo qua một vòng rồi thẳng-thắn phê-bình:
- Thợ rèn không dao ăn trầu! Nhà anh thật kém mỹ-thuật, mặc dầu anh là một nhà mỹ-thuật.
- Chính vì vậy mà tôi sợ. Tôi sợ cô bắt chợt vẻ tồi-tàn ở đây.
- Hay, mới tìm ra được bài giải-thích nhưng em đã bỏ qua vấn-đề sợ rồi kia mà.
Thăng cười hì-hì, nói qua chuyện nhà cửa:
- Tôi thấy đã luộm-thuộm, cho luộm-thuộm luôn. Như thế người ta ngỡ mình không cần gì. Nếu tồi-tàn mà cố làm đỏm thì người ta biết ngay là mình muốn sang, lại không tiền.
- Nhưng thật ra thì sao?
- Thật ra thì, một ngày tôi chỉ ở nhà có một hai tiếng đồng-hồ. Tối, thì khuya lắm mới về cái chỗ dùng để nghỉ lưng trong lúc tắt đèn mà tốn tiền với nó uổng lắm. Ở đây tôi chưa hề tiếp ai bao giờ. À, mà nhờ gì cô biết nhà tôi?
- Thì chính anh cho em địa chỉ.
- Vậy hả, tôi quên mất. Nói xong câu nầy, Thăng lại nghĩ ngay đến Thu-Vân nên hỏi gặn:
- Tôi cho cô địa chỉ hay cho Thu-Vân?
- Cho em. Nhưng sao anh hỗn dữ vậy, dám gọi chị Thu-Vân là Thu-Vân?
- Chị của cô, chớ nào phải chị của tôi. Ý chết!
Lần nầy thì chính Tuyết hoảng-hồn. Nàng ngó ngoáy ra sau lưng và nhảy nhổm lên, vừa hỏi:
- Gì vậy anh?
- Bàn ghế tôi không lau đã mấy hôm rồi, cô ngồi lên đó, dơ y-phục hết.
- Dữ hôn, sao không để em ra về rồi sẽ nói!
- Thôi xí-xóa. Mà khổ, tôi không có gì để mời cô uống.
- Em chưa khát. Nhà nầy như là nhà hoang.
- Nhà của mấy thằng khác cũng thế.
- Các anh lôi thôi lắm.
- Tại độc-thân mà.
- Sai. Em có một chị bạn già, cũng độc-thân, nhưng chỉ có thiếu-thốn đủ thứ như vầy đâu.
- Tại chỉ là đờn-bà.
- Cái đó đúng. Phái mày râu các anh hình như là ghét nội-trợ lắm. Với lại bừa-bãi nữa.
- À, cái đó là tại tôi nghệ-sĩ.
- Nghệ-sĩ phải sống bừa-bãi à?
- Không, không "phải". Nhưng mà tại tánh nghệ-sĩ như vậy.
- Anh mời em đi xem nhà coi nào.
- Tôi đã xấu-hổ, cô còn bắt tôi xấu-hổ thêm. Xin mời cô vậy.
Buồng ngoài ngăn cách buồng trong bằng một bức vách ván cao khỏi đầu người. Có khung cửa nhưng không có cửa. Gạch Tàu lót nền thì long cả xi-măng trét kẽ, và kẽ nào cũng đầy những mẫu giấy con-con mà khi rác bị chổi đẩy đi qua đó, đã để rơi lại dưới ấy.
Tuyết theo sau Thăng, vừa bước tới bên trong thì kêu ố lên một tiếng dài.
- Tôi đã nói mà! Tại cô cứ đòi xem.
Hình như có ai đã đánh giặc trên giường. Sách, vở, báo nằm la-liệt dưới đất với những mẫu bánh mì, những giấy gói bánh ngọt, những đôi vớ rách, những chương-trình xi-nê.
- Em ngộp lắm, mau mau đi ra ngoài.
Mặt chiếc ghế mà Tuyết ngồi khi nãy, bây giờ lộ rõ lên một vệt sạch giữa diện-tích bụi xám; vệt sạch ấy hình hai quả núi trọc. Tuyết uể-oải nói:
- Kệ bẩn, cho bẩn luôn.
Nói xong nàng thả rơi người trên đó. Trong đời nàng, nàng chưa bao giờ thấy một cảnh sống luộm-thuộm như thế nầy. Chủ nhà, đi ra ngoài trông sạch-sẽ tươm-tất như bất-kỳ ai, còn sạch-sẽ tươm-tất hơn họ nữa là khác, thế mà bên trong lại như thế nầy. Không rõ tâm-hồn y có ngăn-nắp hay là cũng rối-loạn như chiếc giường, như mặt đất ở đây.
Tuy nhiên, không biết vì lẽ gì, nàng lại nghe thích cái bửa-bãi nó đã làm nàng khó chịu. Phải chăng là sự vô trật-tự ấy nói lên rằng Thăng cô-đơn lắm, thiếu và cần một người để săn-sóc anh. Nàng nói:
- Anh cô-đơn lắm thì phải?
- Cô nói đúng y như vậy. Nhưng cô-đơn đây, không phải là cô-độc ở nhà, tôi cô-đơn về tâm-hồn kia.
- Tâm-hồn anh có hồ-lốn như thế nầy hay không?
- Rất là trật-tự. Tôi băn-khoăn về nghệ-thuật, bị nhiều quan-niệm về vẻ đẹp chèo-kéo tôi, nhưng không phải vì thế mà lộn-xộn trong đó. Tôi bâng-khuâng về tình yêu, mơ rất nhiều giấc mơ, nhưng đó là những giấc mơ trong lành mà anh con trai nào cũng mơ qua cả.
Tuyết trầm-ngâm không nói, nhìn cụm lan rừng treo trên vách, trước mặt nàng, đã chết khô tự bao giờ rồi.
Trước khi đến đây, tình-cảm của nàng đối với Thăng chưa có gì rõ-rệt cho lắm. Nàng chỉ mới bắt chợt nàng đã ghen sơ sơ khi nàng tế-nhận cái ghen với Thăng, và nhận ra rằng nàng mến người bạn trai nầy nhiều quá.
Hôm nay, nàng đến thăm hắn vì nghe thiếu hắn rất lâu, muốn gặp lại người bạn hay-haỳ, chỉ có thế thôi.
Nhưng từ lúc vào đây đến giờ, lòng nàng như được hướng qua một nẻo khác. Người bạn hay-hay càng hay-hay hơn, và rất đáng tội-ngiệp trong cảnh cô-quạnh của hắn.
Giây lát sau, nàng hỏi:
- Thời-dụng-biểu của anh trong ngày ra làm sao?
- Ngày thường, tôi đi dạy hai tiếng đồng-hồ vào buổi sáng...
- Đã đi dạy rồi à?
- Vâng, môn sử-địa. Buổi chiều, tôi dọn bài cho ngày tới, xong, đi dạo phố gặp anh em, hoặc đi xi-nê, đi hiệu sách, đi xem các cuộc triển-lãm hay đi thư-viện. Tối lại thì chắc-chắn là phải gặp bạn-bè, uống tách cà-phê, nói chuyện khào lắm khi không nói gì cả, nhưng không gặp nhau không được.
- Còn hôm nay?
- Hôm nay chúa-nhựt thì khác, không nhứt-định cái gì cả, cũng không chuẩn-bị trước cuộc giải-trí nào, gặp đâu vui đó. Có khi, chúng tôi đi về nhà quê, những cánh đồng, những vườn tược gần Sài-gòn, như Lái-Thiêu hay Thủ-Đức chẳng hạn.
- Anh cần bạn lắm hả?
- Phải.
- Cần đủ mặt tất cả bạn-hữu?
- Không, tôi chỉ cần một tâm-hồn bầu-bạn thôi, và an-phận được với tâm-hồn đó. Mấy thằng khác cũng vậy. Nên chi bọn tôi cứ thưa lần, vì thỉnh-thoảng lại có một thằng cưới vợ, hoặc một thằng có người yêu.
- Ngày kia thì rã công-ty?
Đôi bạn cười xòa, rồi Thăng cãi:
- Không bao giờ rã cả, vì thỉnh-thoảng lại có một thằng buồn gia-đạo, hoặc một thằng bị bỏ ra rìa, thế là chúng trở về với nhóm cũ.
- Như vậy, hôm nay anh đưa em đi dạo phố có được hay không?
- Sao lại không. Tôi sẽ có dịp giới-thiệu cô với bạn-hữu tôi.
- Đừng, em cũng thích bạn trai lắm, nhưng hôm nay em không muốn bị quấy-rầy.
- Thì thôi vậy. À cô Tuyết...
- Sao anh?
Thấy Thăng do-dự lâu quá, Tuyết phải hỏi thế:
- Thu-Vân nói gì về Thăng?
Tuyết hiểu lầm, bảo:
- Không sao đâu, anh đừng lo, chị Thu-Vân không cổ-hủ lắm đâu. Chị xem việc em đi dạo phố với bạn trai là thường.
- Không...
- Em biết rồi. Em đến thăm anh, không có gì bậy cả.
- Không mà...
- Đừng lo gì hết, em đã bảo chị ấy không cổ-hủ lắm đâu.
Vì sự ngộ-nhận liên-tiếp của Tuyết, Thăng đành cụt hứng. Nhưng chàng biết chắc rằng không có gì xảy ra trong gia-đình Thu-Vân cả, và Tuyết không hay biết gì về hai bức thư của chàng cả. Chỉ có một điều chàng chưa rõ được là phản-ứng bên trong lòng Thu-Vân với hai bức thư ấy.
Trong lúc Thăng vào trong thay đổi y-phục thì Tuyết chọn sách trên ngăn kệ treo nơi vách. Nàng rút quyển Rebecca, một quyển tiểu-thuyết Anh nghe đồn là rất hay mà nàng chưa được đọc.
Nơt trang hờ thứ nhì, Thăng có ghi ngày mua tại Ba-lê, tháng sáu năm kia. Nơi trang hờ thứ ba, ai đã ghi địa chỉ bây giờ của chàng, không biết để chi.
Cả hai đồng ra khỏi nhà, Tuyết với quyển sách mượn trên tay. Thăng nói:
- Hôm nay tôi chỉ thích nơi vắng-vẻ thôi, còn cô?
Tuyết lại hiểu lầm Thăng, ngỡ chàng muốn tìm chỗ thích hạp để nói cái gì nên đáp:
- Em cũng vậy.
Và nàng chơn-thật mà đáp thế. Với bạn mới, người ta cần nơi yên-tịnh để buồn và phải nói nhiều. Có nói nhiều mới biết rõ được nhau.
Họ lên tắc-xi và Thăng đưa bạn vào một xó kia trong vườn bách-thảo. Đó là một góc mà hình như Thăng đã thuộc làu, vì chàng đi ngay tới đó, chớ không lang-thang xem cái nầy, cái nọ, rồi lạc bước đến nơi.
Đó là khoảng đất trống dựa mé sông, giữa chuồng nai và chuồng Căn-gu-ru, con vật có túi nơi bụng.
Một cây bần quỳ năm dài trên mặt nước vài trẻ con chạy trên đó, ra tới ngoài xa rồi nhảy ùm xuống rạch Bông. Nước ở đây bị giao-động dữ-dội, thế mà hai ba ông câu lại buông cần nơi đó. Có cả một bà câu, với một lũ con năm bảy đứa sau lưng bà ta.
Bà câu trạc băm lăm tuổi, phấn son và áo đẹp hẳn-hòi như để đi xem hát, ngồi trên một chiếc ghế xếp bằng sắt ống, mặt ghế bằng bố sọc đỏ, vàng.
Có lẽ đây là một góa phụ hay một người đờn-bà vắng chồng, đưa con đi hứng gió lành ở đây và đi giải-trí lành mạnh.
Thăng nói:
- Y-phục cô đã bẩn vì bàn ghế của tôi, thì cho nó bẩn luôn. Ta ngồi trên cỏ xem họ câu chơi.
Tuyết vừa vén áo ngồi xuống vừa ngâm nho-nhỏ:
Đôi lời nhắn-nhủ ông câu,
Cá ăn thì giựt để lâu hết mồi.
Thấy cảnh câu-kéo, nàng nhớ đến câu hát ru em ấy một cách không hậu-ý và hát ra cho vui thế thôi. Nhưng Thăng lại ngỡ nàng muốn nói khéo một cách kín-đáo đến cảnh thân-mật của đôi bạn hôm nay, và nhắc chàng muốn nói gì thì nên nói vào dịp hiếm-có nầy. Vì thế, chàng quyết-định nói, nhưng không phải nói những điều Tuyết mong đợi, mà nói những điều mà nàng không vui. Cho nó dứt-khoát với Tuyết, một cô gái chỉ mới bắt đầu ngộ-nhận thôi, chớ chưa tiến sâu trong nẻo yêu-đương, như thế tốt hơn là để tình-cảm của nàng đối với chàng rõ-rệt quá rồi khó-khăn ra. Với lại để cho vợi bớt ám-ảnh nó đè nặng tâm-tư chàng, vợi bớt áp-lực của một tình-yêu không chỗ san-sẻ.
- Cô Tuyết nè, hôm trước, tôi đã quyết định kêu cô bằng em. Nhưng hôm nay tôi lại gọi cô bằng cô như hồi ta mới quen nhau, cô không chú-ý đến chi-tiết đó à?
- Có, em có để ý đến.
- Nhưng sao không nghe cô phản-đối?
- Em cứ tưởng anh thích khách-sáo, nên để anh tự-do
- Cô Tuyết nè...
- Gì anh?
- Hổm nay Thu-Vân có nói gì đến tôi không?
- Có, chị ấy nhắc-nhở anh, ngạc-nhiên sao anh không đến chơi.
- Chỉ có thế à?
- Chớ anh tưởng chỉ còn nói gì nữa?
- Thu-Vân có đá-động gì đến bức thư của tôi hay không?
- Thư gì?
- Thư tôi viết cho Thu-Vân.
- Không. Ra anh có viết thư? Không, không nghe chị ấy nói gì cả.
Tuyết rất tò-mò. Chắc là Thăng có việc gì quan-trọng và khó nói ra lắm, nên mới làm thế. Nàng hỏi:
- Sao anh không đến nói ngay, lại viết thư như cậu học trò 16 tuổi vậy.
- Về vấn-đề đó thì người đờn ông luôn-luôn nhát như học trò.
Tuyết đã hiểu, chắc chắn là chuyện... yêu. Nhưng Thăng yêu ai. Nếu không bắt chợt được cơn ghen của Thăng hôm nọ, thì nàng đã tin là chàng yêu nàng. Tuy nhiên nàng chỉ hoang-mang thôi chớ không đoán chắc được điều gì, vì không lẽ Thăng lại yêu chị nàng thật-sự. Nàng không đoán, cũng không dám đoán vì ý-nghĩ Thăng lại yêu chị nàng sẽ làm nàng buồn.
Tuyết chưa yêu Thăng cho lắm, nhưng đã bắt đầu yêu. Nàng sợ. Sợ Thăng yêu người khác, lại sợ Thăng yêu nàng, nói ra hôm nay thì không biết nàng sẽ bối-rối đến bực nào. Nhưng vì quá tò-mò, nên nàng hỏi để biết những điều mà nàng sợ phải nghe.
- Sao anh không đến để trả lời miệng?
- Tôi đã bảo là tôi nhút-nhát.
- Chuyện gì mà anh e-lệ như cậu bé vậy?
- Tuyết nè. Tôi nói ra điều nầy không biết Tuyết có nhạo-báng tôi hay không...
Tuyết hồi-hộp lắm, không rõ Thăng sắp nói gì đây.
-... Tuyết nè. Tôi yêu Thu-Vân và đã viết thư tỏ tình với Thu-Vân.
Cơn hồi-hộp của Tuyết bị đứt ngang. Nàng bỗng nghe cái gì kỳ-lạ quá trong tâm-trí, khôn tả ra được: không phải kinh-ngạc, không phải ghen, không mừng-rỡ, không thất-vọng, một thứ cảm-nghĩ hỗn-độn không rõ-rệt là gì, mà có lẽ là tất cả những tình-cảm vừa kể trên đều sinh ra cùng một lúc xáo-trộn lại thành một mớ hỗn-hợp ý-tình không có tên.
Cả hai làm thinh giây lâu thì thình-lình Tuyết cười dòn lên rất dài.
- Tôi đã bảo mà, Tuyết nhạo-báng tôi.
- Không nhạo-báng sao được, ai lại yêu như anh vậy.
- Chớ phải yêu làm sao?
- Yêu làm sao thì tùy anh. Yêu ai, mới là điều đáng hỏi. Chị Thu-Vân già hơn anh, anh không biết à?
- Biết. Nhưng tôi không được phép yêu một phụ-nữ cao-niên hơn tôi à?
- Mỗi thế-hệ, mỗi tâm-hồn. Nếu cô Tố-Tâm, cô Graziella sống lại, anh yêu họ được không?
- Không. Nhưng Thu-Vân cùng một thế-hệ với tôi, chỉ hơn tôi mười tuổi thôi, và tôi thích sự hơn tuổi ấy!
- Nhưng chị Thu-Vân lại không thích sự kém tuổi của anh.
- Vậy hả?
- Tôi không biết chắc. Nhưng có thể như vậy lắm.
- Chính vì muốn biết chắc điều đó nên tôi mới băn-khoăn về phản-ứng của Thu-Vân đối với bức thư của tôi. Thế cô thấy Thu-Vân có bị xao-xuyến gì hay không, hay chỉ bình-thản như thường?
Tuyết lại cười dòn mà rằng:
- Chị ấy rất là xao-xuyến và đang si-tình anh lắm.
- Xin cô đừng đùa. Tôi rất nghiêm-trang trong vụ nầy.
- Nhưng chị Thu-Vân có bối-rối cũng giấu chớ.
- Đành là thế, nhưng không giấu được trọn đâu, thế nào cô cũng bắt chợt được cái gì.
Tuyết bỗng giựt mình. Quả có thế. Mấy lúc nay Thu-Vân có bữa tư-lự có bữa vui-vẻ thái-quá, và sắc-diện của chị nàng luôn-luôn tươi hơn ngày thường.
Nàng không thấy là buồn cười nữa, mối tình kỳ-cục của Thăng, mà chỉ nghe lo-lo trước tình-thế nầy thôi. Chị nàng quả đã bị xao-xuyến và rất có thể chị sẽ lao đầu vào một cuộc phiêu-lưu mạo-hiểm đầy trời sóng gió âm-u.
Thì ra, con người cứ còn yêu được mãi à, vào bất-kỳ tuổi nào? Cô nữ-sinh trong trắng nầy từ lúc mới bắt đầu bâng-khuâng những bâng-khuâng của tuổi dậy thì, thì chắc như đinh đóng vào gỗ rằng người ta chỉ yêu được có một lần thôi.
- Anh Thăng nè, anh đã chọn-lựa, đã so-sánh, đã cân-nhắc, hay là mới gặp người vừa mắt lần đầu là yêu ngay đó?
- Tôi đã so-sánh nhiều người. Tôi chọn kỹ Tuyết à.
- Nếu em yêu một người đờn-ông băm hai tuổi thì anh bảo sao?
- Tôi chẳng bảo sao cả. Trái lại tôi còn tán-thành nữa là khác. Con trai chỉ học yêu thôi, chớ chưa biết yêu, cô yêu đờn-ông cao-niên hơn cô là khôn đó.
- Ha... ha... như thế anh còn đang học yêu và muốn được chị Thu-Vân dạy học à?
- Không, tôi có phải là con trai mười chín đâu.
- Dầu sao, chị Thu-Vân vẫn lỡ, vì cứ theo quan-niệm của anh thì càng cao-niên càng sành yêu.
- Chất nghệ-sĩ của tôi bù cho sự kém tuổi-tác của tôi.
Lần nầy, tiếng cười của Tuyết nghe mỉa-mai rõ-rệt. Nàng cười đến gần sặc-sụa, lâu lắm mới nói được.
- Anh làm như nghệ-sĩ là một loài riêng biệt, một loài siêu-nhân, cái gì cũng hơn người ta...
- Không phải cái gì cũng hơn người ta, trái lại nữa. Nghệ-sĩ hơn người khác ở một hai điểm thôi. Về các điểm khác, nghệ-sĩ kém xa người thường.
- Em có đọc một tiểu thuyết ngoại-quốc, kể chuyện một cậu học-sinh mười bảy, mê một cô đào xiếc. Đó là một mối tình trẻ con, rồi ai cũng quên đi, cho đến cả cậu con trai ấy nữa.
- Tôi cũng đã mê các cô đào cải-lương lúc tôi mười lăm, chưa du học. Nhưng bây giờ thì chính tôi cũng đã quên những mối tình trẻ con ấy rồi. Thế nghĩa là tôi không yêu bằng một mối tình trẻ con nữa.
Tuyết chưa yêu Thăng cho lắm. Nhưng không hiểu sao, từ lúc Thăng thố-lộ bí-mật của chàng, nàng nghe tình-yêu ấy thành-hình rõ-rệt trong lòng nàng. Nàng thương xót Thăng quá vì thấy Thăng lầm-lạc, nhưng không biết làm thế nào để cho người bạn trai nầy hồi-tỉnh lại.
Nàng đoán chắc Thăng cô-đơn lắm, cần một tình yêu và vớ níu bất-kỳ tấm ván nào, như một kẻ chết đuối. Đoán thế, nàng nghe thương bạn vô-cùng.
- Anh nên đến chơi nhà em thường.
- Tôi không dám.
- Sao anh bảo anh không còn trẻ con nữa. Người lớn thì cứ dám. Chị Thu-Vân không yêu lại anh thì thôi, chớ có ăn thịt anh đâu mà anh sợ dữ vậy. Em dám chắc, anh mà tới thường thì ý-định anh sẽ rõ-rệt hơn. Chừng đó, anh thật yêu hay không, anh mới biết chắc.
° ° °
Thu-Vân không thông ngoại-ngữ. Nàng chỉ lật quyển sách mà Tuyết đã mượn của Thăng, để khỏi buồn tay thôi.
Cái địa chỉ của Thăng ghi trên đó khiến nàng suy-nghĩ rất lâu. Thì ra Tuyết đã biết nhà Thăng, và có thể đã đến nơi ấy. Tình-cảm của em nàng đối với Thăng như thế nào? Hai đứa nó có thể yêu nhau, và đó là điều tốt. Thăng rất có tương-lai về sự-nghiệp; mặc dầu hắn sẽ không giàu, hắn cũng đủ sức lập gia-đình. Được một người chồng như thế, Tuyết không "sa vào hủ nếp" nhưng cũng không tệ lắm về ngày sau.
Như thế, nàng có nên tùng-đảng với người con trai điên-dại nầy để đưa hắn đi lạc đường hay không?
Những ý-nghĩ của Thu-Vân, sau câu hỏi nầy, rất là lờ-mờ và hỗn-độn. Nàng không có can-đảm khơi cho nó sáng tỏ ra, vì cuộc xâu-xé giữa lý-trí và tình-cảm của nàng đang hăng và nàng thì lại thích để cho tình-cảm thắng.
Thu-Vân đứng lên khỏi đi-văng, đi lại bàn viết lấy giấy, biên vội-vàng bức thư ngắn sau đây:
Thăng,
Thăng cứ đến chơi, không có gì đâu mà ngại. Tình bạn vẫn không thay đổi, mặc dầu tôi không nghĩ sao cả về chuyện lòng của Thăng.
Thu-Vân
Thư nầy, nàng không gởi mà đem đến tận nhà Thăng vào một giờ, nàng đoán là Thăng đi vắng.
Quả, Thăng đi vắng thật. Thu-Vân rất mừng tránh được sự gặp-gỡ khó-chịu, vội-vã nhét thư vào kẽ lá sách cửa, đẩy mạnh cho nó rơi vào bên trong, và bươn-bả đi như đi trốn.
° ° °
Mặc dầu ngỡ mình bảnh lắm, Thăng chưa kinh-nghiệm bao nhiêu về đờn-bà. Khi đi dạy học về, bắt gặp bức thư của Thu-Vân, chàng sợ điếng hồn.
Chàng đinh-ninh rằng chính Tuyết đã cho chị nàng biết địa-chỉ của chàng và hai chị em đã cho biết chuyện riêng của họ, bàn-tán với nhau về tình yêu buồn cười của chàng và chắc là họ đã chế-nhạo chàng dữ lắm.
Sợ, nhưng cũng khá can-đảm nên nằm nhà ba hôm, chàng nhứt-quyết đến thăm gia-đình của ba chị em gái.
Người khách trẻ tuổi bước vào với một bó hoa hồng đỏ sậm, gói bằng giấy kiếng có mang hiệu hàng hoa in chữ mạ vàng.
Chàng hồi-hộp cứ lo Thu-Vân đi vắng và bó hoa không tặng được trực-tiếp như ý muốn. Nhưng hôm đó cả ba chị em đều có mặt.
Nguyệt còn ngây-thơ, ngỡ tặng hoa cho phụ-nữ chỉ là một cử-chỉ lịch-sự suông của đờn-ông con trai thôi. Nhưng Tuyết, đã biết ngôn-ngữ riêng của bông hoa, cứ lấy làm lo mà thấy Thăng càng ngày càng tiến tới. Tuy nhiên hắn đã dám đến, thì đó là điều tốt rồi.
Thu-Vân cười ngả-nghiêng ngả-ngửa mà rằng:
- Nịnh đầm thế à?
- Tôi thấy ngày nào cũng có hoa trong lọ, nên đoán Thu-Vân thích hoa lắm.
- Thế nào, nhà điêu-khắc đã có dịp tạc đá chưa?
- Chỉ mới có dịp uốn-nắn óc trẻ con thôi. Óc mềm, nhưng lại khó tạc hơn đá cứng nhiều.
Tuyết rất thông-minh, nên tìm cớ rủ em và cháu đi phố. Nàng thấy, dầu sao họ cũng gặp nhau riêng được, và giúp họ gặp sớm chừng nào hay chừng nấy, cho nó dứt-khoát cho rồi một tình-trạng khó chịu.
Khi cả ba đi rồi, Thăng kềm can-đảm chàng bằng cả hai tay, hỏi:
- Thu-Vân có được thư của tôi chớ?
- Được cả hai bức.
- Thu-Vân nghĩ sao?
- Không có nghĩ sao hết.
Lần nào đáp lời Thăng, Thu-Vân cũng cười ngặt-nghẹo khiến Thăng tức lắm. Chàng phản-đối:
- Thu-Vân xem thường một điều, mà tôi cho là rất quan-trọng, Thu-Vân không thương-hại tôi sao?
- Nếu không cảm-tình với người bạn trẻ, tôi đâu có tiếp Thăng hôm nay.
- Cảm-tình nhưng xem thường.
- Tôi không xem thường, nhưng làm sao khỏi buồn cười được đó Thăng. Thăng yêu như cậu học trò trung-học é...
- Mặc tôi. Điều cần biết là phản-ứng của Thu-Vân đối với mối tình trẻ con của tôi. Nếu quả thật Thu-Vân xem thường nó thì tôi đành chịu vậy. Nhưng có thật như thế hay không?
Thu-Vân biết nhà tôi, do ai? Và tại sao Thu-Vân lại không nhắn tin người ấy, mà viết thư riêng cho tôi? Có phải là...
Thu-Vân giựt nẩy mình. Ừ, nếu quả nàng dửng-dưng trước mối tình của Thăng, sao nàng lại không hành-động công-khai ra, mà lại như lén-lút gởi thư cho Thăng?
Nàng không cười nữa, trầm-ngâm rất lâu rồi nói:
- Thăng à! Cách đây mười năm, năm năm đã có nhiều người bạn trai tặng hoa cho tôi. Nhưng quả chưa bao giờ tôi bị xúc-động mạnh như trước bó hoa hồng đỏ sậm nầy. Tôi cười, có lẽ để che giấu tình-cảm của tôi, và Thăng quả đoán đúng.
Nhưng Thăng có biết hay không, đầu tôi sẽ bạc trước đầu Thăng. Đó là việc xa. Năm năm nữa, tôi sẽ bắt đầu già, trong khi đó thì Thăng vẫn còn đang độ thanh-niên.
Tôi tin là Thăng yêu tôi chơn-thật, hôm nay, nhưng ai đoán được ngày mai chuyện gì sẽ xảy ra. Chính Thăng cũng không biết được tình-cảm của Thăng đối với tôi vài năm nữa sẽ ra sao kia mà.
- Thu-Vân cần một tình yêu thật hay cần sự yên-ổn của đời Thu-Vân.
- Tôi cần cả hai. Vì thế tôi mới bận tâm-trí trước lời tỏ tình của Thăng. Nếu tôi chỉ cần sống an-nhàn thì tôi đã an-nhàn rồi, khỏi phải chọn lựa nữa.
- Nhưng hiện gia-đạo Thu-Vân không có gì bảo đảm cả, xin Thu-Vân thứ lỗi tôi đã tò-mò để biết điều đó. Sở dĩ tôi dám tỏ tình với Thu-Vân là cũng vì tình-trạng bấp-bênh của Thu-Vân.
Người ta đã liều để yêu. Thu-Vân khỏi liều gì cả. Cái gốc cây mà Thu-Vân tựa lưng để sống, gốc cây ấy không vững cho lắm và Thu-Vân có thể bỏ rơi bất-cứ vào lúc nào. Thu-Vân nhớ cho điều đó.
Hai người làm thinh rất lâu đoạn Thăng hỏi:
- Tôi đã dám đến thì tôi sẽ đến nữa. Tình yêu không xong, tình bạn vẫn còn mãi chớ, Thu-Vân?
- Cái đó tùy, nếu Thăng đến để mà nài-nỉ sự yêu-đương thì tôi e tình bạn rồi cũng sẽ gãy đổ, một ngày kia.
- Thu-Vân đã quyết-định là ta không thể yêu nhau rồi à? Tôi giả-dối, nói rằng sẽ đến vì tình bạn, nhưng thật ra tôi còn hy-vọng Thu-Vân sẽ đổi ý. Giờ, nếu thế thì thôi vậy. Được tình bạn của Thu-Vân cũng quí lắm rồi, nhưng đó chỉ là trong lý-thuyết thôi. Trên thật-tế, khó lòng đổi tình yêu ra tình bạn được. Người ta cần xa nhau để quên...
Thăng nghẹn-ngào không nói tiếp được nữa, khiến trong giây phút, Thu-Vân bỗng nghe như một phép lạ nào đột-ngột làm sống dậy cái thời mười mấy năm trước, mà không biết bao nhiêu là nghẹn-ngào chơn-thật của đám trai-trẻ đeo-đuổi nàng, đã làm cho chính nàng cũng nghẹn-ngào như họ.
Các bắp thịt của Thu-Vân như bị ai bóp mạnh và vặn tréo thình-lình, vắt nó như kẻ giặt-gịa vắt vải cho ráo hết những giọt nước cuối cùng, nhưng ở đây những giọt nước ấy không chịu ra ngay nơi bị vắt mà lại vọt lên khóe mắt.
Lệ-hạch của phụ nữ làm việc siêng và nhanh-chóng hơn hạch nước mắt đờn-ông con trai nhiều. Nước mắt của Thu-Vân không cắt-nghĩa được, hay chỉ có thể cắt-nghĩa bằng đủ thứ nguyên-nhơn: cảm-động, thương xót, sung-sướng được yêu, khổ-sở trước một mối tình nàng muốn tránh mà tránh không xong.
Thăng bắt chợt được ngấn-lệ ấy và bỗng dưng chàng hiểu: Thu-Vân không thể để lý-trí lên trên tình-cảm - lý-trí thông-thường của nàng ấy, chớ thật ra yêu chàng, tức là hành-động theo lý-trí rồi, tức là làm lại cuộc đời đã hỏng của nàng.
Người con trai nầy thấy ngay chiến-lược phải theo, nên chàng đứng lên mà rằng:
- Thôi, vĩnh-biệt Thu-Vân, và cám ơn Thu-Vân đã không cố ý hành-hạ tôi trong cuộc vỡ lòng yêu của tôi. Xin phép Thu-Vân nhé.
Nói xong chàng bước lẹ ra khỏi phòng, không nhìn lại khi nghe Thu-Vân gọi to:
- Thăng!
Đó là tiếng kệu tuyệt-vọng của kẻ đắm thuyền, trôi giạt lên một hoang-đảo nhỏ kia, kêu cứu và khủng-khiếp mà thấy chiếc thuyền chạy ngang qua, thờ-ơ không ghé lại.
° ° °
Bốn hôm liền, Thăng không đi đâu cả, trừ đi dạy học mỗi ngày hai tiếng đồng-hồ: Những lần vắng nhà ngắn-ngủi ấy, luôn luôn chàng dán danh-thiếp ngoài cửa trên biên mấy chữ: "đi vắng đến... giờ thì về tới".
Chàng sợ người khách mong đợi ấy không biết lúc trở lại, nếu y có tìm chàng mà không gặp. Chàng đoán rằng người khách ấy thế nào cũng đến; vì rất tin nơi hiệu-quả của chiến-thuật của chàng, và lòng tin ấy lại được tiếng kêu tuyệt-vọng lúc chàng ra cửa xác-nhận cho.
Nhưng đến sáng thứ tư mà người ấy vẫn chưa đến khiến chàng đâm ra nghi-ngờ dự-đoán của chàng.
Bốn đêm không ngủ, tai luôn-luôn cứ nghe-ngóng và lúc nào cũng tưởng chừng như có tiếng ai bước ngoài thềm. Một con chó của ai chạy ngang qua, trong ngõ hẻm ấy cũng đủ cho chàng nhảy nhổm lên, toan chạy ra mở cửa. Chàng chong đèn cho đến nửa đêm, cứ lo khách ngỡ chàng ngủ rồi không gõ cửa.
Bốn ngày không ăn no bụng, vì bụng cứ nghe no khi mà tim bị phấn-khởi, lo-sợ, giận-hờn dày-vò. Phấn-khởi vì tiếng gọi hôm chia tay, lo-sợ người ta đổi ý, và giận-hờn sao người ta bắt mình đợi chờ.
Chàng quên rằng chàng chưa có quyền gì cả, vì ai có hẹn với chàng là sẽ đến đây đâu. Chàng lại không biết rằng chính người ta cũng đang giận, giận lắm. Người ta rất thích được chinh-phục, nếu cuộc yêu-đương xảy ra. Nhưng thế nầy thì hóa ra chính người ta là kẻ chinh-phục à? Người ta tức mình nên mặc dầu nóng lòng trốn chàng như bị lửa đốt lưng, người ta cứ giận lẫy nằm nhà.
Đến hôm thứ tư ấy thì chính Thăng cũng tới lúc giận lẫy vì chàng đã quá mõi-mòn rồi.
Hôm ấy đi dạy về, chàng thồn y-phục vào va-li để đến ở tạm nhà một bạn đồng-nghiệp trong một tuần-lễ. Mặc dầu mõi-mòn, chàng không tuyệt-vọng và đinh-ninh thế nào Thu-Vân cũng mò tới đây. Chàng lánh mặt để phạt Thu-Vân cho bù những ngày chàng phải băn-hăn bó-hó. Chàng muốn Thu-Vân lo-lắng, sợ-hãi, đau-khổ, trải qua tất cả những thứ tình mà chàng đã trải qua.
Tuy-nhiên, đến phút chót, chàng vẫn còn lóng tai nghe-ngóng, và.... trời ơi! ai gõ cửa kia. Tim chàng đập thình-thình trong lòng ngực chàng, không phải sợ gặp mặt người mong chờ, mà lo không phải nàng, và nhứt là lo kẻ gõ cửa là Tuyết thì thật là chết.
- Thăng ơi!
Thăng muốn ngộp thở vì mừng. Ha...ha... nàng đến! Biết mà, nàng phải đến, không thể khác được. Cánh cửa chỉ khép sơ, và Thăng nói to lên:
- Ai đó, cứ vô.
Trong khi ấy thì chàng vội-vàng trút y-phục ra khỏi va-li rồi lại chẩm-rãi sắp vào đó từ món một.
Chàng cố-ý cho Thu-Vân bắt chợt cảnh chuẩn-bị ra đi, để thảm-kịch-hóa giây phút gặp-gỡ nhau.
Thu-Vân vào nhà, thấy tối om, vì cửa sổ đã đóng kín, kêu lên:
- Thăng đâu, Thăng ơi!
Nhận được giọng của Thu-Vân, ngay sau tiếng gọi cửa đầu, Thăng cũng cứ làm bộ hỏi:
- Ai đó, cứ vào đây.
Khi Thu-Vân bước nhẹ vào buồng trong, tiến đến ngay sau lưng Thăng rồi, mà Thăng vẫn cứ tiếp-tục công-việc, vừa làm vừa hỏi:
- Tuyết đó à? Đến chơi hay có việc gì? Thu-Vân, Nguyệt, Trường có mạnh không?
- Thu-Vân đây mà, Thăng không nhận được tiếng hay sao?
Thăng làm bộ giựt nẩy mình, vừa day lại, vừa để rơi chiếc áo sơ-mi đang cho vào va-li. Hai người đứng nhìn nhau chết sững, cả hai đều chơn-thật trong cái sững-sờ ấy, Thu-Vân thì điếng người vì thấy Thăng sắp đi xa, còn Thăng kinh-ngạc hết sức trước vẻ bơ-phờ mệt nhọc của Thu-Vân. Chàng không ngờ nàng bị dày-vò đến hốc-hác như vậy.
Lâu lắm, Thu-vân mới hỏi được:
- Thăng sắp đi? Xa không và lâu không?
- Chắc xa và lâu lắm tôi mới về.
- Sao Thăng lại làm thế. Chưa có gì đổ vỡ cả.
- Thu-Vân đã quyết định rồi kia mà!
Thu-Vân ngồi phệt lên tấm nệm mousse không còn trải "ra" nữa mà đậy lại bằng giấy nhựt-trình để ngăn bụi lúc chủ-nhơn đi vắng. Nàng không đau-khổ vì Thăng đi xa, vì nàng đến kịp để ngăn hắn. Nàng chỉ chán-nản quá vì thất-vọng: người con trai nầy đã làm nàng mất hứng nhiều. Thảm-cảnh khi nãy có vẻ kịch lắm, và nếu trong lúc hai người sững-sờ nhìn nhau mà có ai dạo đàn thập-lục thì rõ-ràng là cải-lương rồi vậy. Một trong hai người đã phải rơi vào tay người kia, rồi cả hai cùng khóc với nhau và tình-duyên bắt đầu từ đó.
Nàng sẵn-sàng ngã vào tay hắn, nhưng nàng đã không làm vì thấy hắn không sẵn-sàng đón tiếp, và sau đó, hắn không than-van, không cầu-khẩn mà chỉ nói xuôi-xị: "Thu-Vân đã quyết-định rồi kia mà!".
Rồi không hiểu sao nàng bụm mặt mà khóc nức-nở lên. Có lẽ đó là những giọt lệ tủi-thân, tủi cho cái hường-nhan không còn nữa, hường-nhan mà năm xưa người ta quỳ lạy trước nó để ăn mày một chút xíu tình yêu. Hường-nhan ấy ngày nay khuất bóng nên đến phải sắp ăn mày lại tình yêu của Thăng đây! Thật là trời trả báo cho nàng.
Nhưng lạ-lùng chưa! Chính vào lúc mà Thu-Vân thấy mình đại-bại, sắp bị người ta chà-đạp lên tự-ái của mình thì đắc-thắng thình-lình đến.
Thăng bước tới, xoa lên đầu Thu-Vân mà rằng:
- Thu-Vân, tôi hiểu Thu-Vân nhiều. Thu-Vân muốn yêu tôi, nhưng không dám hy-sinh, có phải như vậy hay không?
Thu-Vân tấm-tức tấm-tửi nói:
- Quả đúng như vậy, nhưng trong giờ phút nầy thì khác. Nếu chỉ có thế thì Vân đã không khóc. Vân đã đau-khổ, nhưng chưa đến phải khóc.
Thăng ngồi xuống cạnh bạn, cầm lấy tay nàng.
- Tôi không hiểu ý-nghĩa của nhưng giọt nước mắt hôm nay, và cũng không tìm hiểu vội. Tôi chỉ xin Thu-Vân một điều nầy: là liều mà yêu. Sự liều càng to, tình yêu càng cao-cả. Chính tôi cũng đã liều, Thu-Vân có thấy hay không?
Thu-Vân siết chặt tay bạn mà rằng:
- Thấy. Nhưng cái liều của Thăng không mang hậu-quả tai-hại cho Thăng bao nhiêu. Trường-hợp Vân thì khác... Thăng à! Vân đã yêu nhiều lần; mà không lần nào đau-khổ bằng lần nầy, cái lần cuối-cùng nầy...
Thu-Vân lại nức-nở lên mà khóc trở lại. Thăng đã biết chắc-chắn là Thu-Vân yêu từ lúc bàn tay của cô bóp mạnh những ngón tay chàng, thầm-lặng đáp lại cử-chỉ thân-yêu của chàng. Nhưng những lời chót của câu nói của Thu-Vân mới thật xác-nhận tình-cảm của nàng:
"... Không lần nào đau-khổ bằng lần nầy, cái lần cuối-cùng nầy..."
Tay trong tay, vai kề vai, Thăng nói:
- Thu-Vân, nhìn vào mắt Thăng xem!
Bây giờ mắt trong mắt, và hồn trong hồn, đôi bạn nhìn nhau không biết trong bao lâu mà nói, mỗi người cố len sâu vào tận đáy lòng người kia, cố nói vào tâm-tư người ấy cái câu cổ-điển mà cỡ nói to ra thì nghe xoàng và khó tin hơn là lẵng-lặng truyền-giao cách-cảm như thế.
Thu-Vân không còn khóc nữa. Lệ sao lại làm cho mặt nàng tươi hơn? Và nàng mỉm cười, và thật lạ-lùng thay, người con trai hành-động lạnh như tiền từ bấy lâu nay lại nức lên mấy tiếng trong khi hắn kéo đầu bạn vào ngực hắn:
- Thu-Vân ơi! Thăng yêu lần đầu! Và tôi vô cùng sung-sướng!
Thu-Vân như con dế nhũi, cứ muốn chui đầu thêm vào ngực bạn. Nàng cũng thổn-thức nói:
- Thăng ơi! Vân yêu lần cuối-cùng đây! Và cái sung-sướng vô-bờ-bến của Vân, không biết làm sao mà giữ được cho lâu hơn mấy giây phút ngắn-ngủi nầy!
Thăng hôn lên tóc bạn rồi ngẩn người hỏi:
- Lạ quá, Thu-Vân dùng nước hoa gì mà hương thật là kín-đáo và kỳ-lạ hết sức, không thể truy ra căn-cước của nó được?
- Nước hoa hỗn-hợp, pha bằng nhiều thứ nước hoa khác nhau.
- Có bền hương hay không?
- Bền hơn tất-cả mọi nước hoa hiện có.
- Hình như nó là sự phối-hợp lạ nên nó mới bền, phải không Thu-Vân?
- Có thể lắm.
° ° °
- Thu-Vân, em là gì của anh?
Vẻ buồn vô-hạn hiện ra trên mặt người chồng hờ của nàng, khiến Thu-Vân đâm lo. Trước đó, ông Nhì không bao giờ dám buồn, dám giận khi đến đây, mà dầu có buồn hay giận, nàng cũng cóc cần. Khi khổng khi không kia mà nàng còn làm bộ hờn-dỗi, nhõng-nhẽo để ông Nhì phải dỗ, thì biết ông ta cưng người yêu lắm rồi.
Giờ thì nàng có tịch nên mới rình ông ta, mới thấy được sự lộ ra của tình-cảm của ông ta, và mới lo-lắng.
Tuy nhiên, nàng vẫn không thể đoán được ông Nhì muốn đi đến đâu khi hỏi câu đó.
- Anh hỏi lạ, nàng vừa đáp vừa cười, em là người yêu của anh chớ còn gì nữa.
Ông Nhì nghiêm sắc mặt mà rằng:
- Không phải vậy. Em rán nhớ lời giao-ước giữa em và anh, lúc ta mới bắt đầu yêu nhau.
Thu-Vân nhớ rõ lắm, lời giao-ước đó, nhưng nàng không dè ông Nhì muốn bắt nàng nhắc lại. Bỗng nhiên nàng tủi-thân hết sức và nghe chua-xót trong lòng như bụng đói mà ăn phải xoài non. Thỉnh-thoảng ông Nhì cũng đã bắt nàng lặp lại câu giao-ước đó, nhưng để cười chơi thôi, vui biết bao, rồi nàng quẹt vào mũi ông, chế-nhạo ông, thật là trẻ con. Nhưng giờ thì khác hẳn rồi. Ổng không bảo cà-rỡn nữa, mà nghiêm-nghị hỏi và như ra lịnh phải trả lời cho đúng. Đây là một cuộc tra-vấn và người cật-vấn không ngại mà đưa uy-quyền của y ra.
Tuy nhiên Thu-Vân cũng nhẫn-nại đáp:
- Em là vợ bí-mật của anh.
- Vợ bí-mật, khác vợ bé như thế nào?
- Là ta không ra mặt là vợ chồng với nhau, đối với bên anh.
- Nhưng như thế là nhơn-tình với nhau rồi.
- Không là nhơn-tình với nhau, và em có bổn-phận.
- Bổn-phận của em như thế nào?
- Em phải trọn đạo làm vợ. Đạo nầy gồm nhiều...
Tội-nhơn khai đến đây rồi òa lên khóc ngất. Nhưng người tra-vấn vẫn lạnh-lùng tiếp:
- Khi trưa em đi xem chiếu bóng với ai ở rạp Khải-Hoàn?
Thu-Vân bị bắt bí, tức-giận ngưng khóc ngay, và hỏi lại giọng sân-si:
- Anh muốn gì?
- Anh muốn biết sự thật.
- Để chi?
- Để chi rồi hẵng hay.
Nói xong câu nầy, ông Nhì hơi sợ. Ông chỉ muốn vạch lỗi bạn ra, khiển-trách nàng, rồi tha-thứ. Ông dư biết thẳng dây thì dễ đứt, và không muốn dây đứt chút nào. Thấy Thu-Vân bí lối, toan đâm liều, ông hoảng lắm nên đáp câu sau cùng không được cương-quyết bao nhiêu.
Thu-Vân chưa phạm tội trọng. Hôm gặp Thăng tại nhà y, họ chỉ đã thân-mật đến đó thôi. Thăng thì muốn tỏ ra mình không thiếu-thốn về xác-thịt, không yêu mù-quáng vì nhu-cầu sanh-lý, Thu-Vân thì thích được chinh-phục cam-go trong mối tình cuối-cùng, nên cả hai đều giữ mình được.
Trưa hôm nay, nàng đi xem chiếu bóng với Thăng cũng chưa phải là cái tội, nếu xét việc ấy chỉ riêng với nó thôi. Nhưng nàng đã cam-kết với ông Nhì là không có bạn trai nữa, và nếu có thì việc ấy bị xem như là một cuộc ngoại-tình.
Biết Thu-Vân bướng-bỉnh và đã tới lúc nàng sắp cố-lì, ông Nhì đấu-dịu:
- Thu-Vân em, em nhớ chăng? Anh đã long-trọng hứa gả chồng cho em một khi em gặp nơi phải chỗ. Em đã tin lời anh, như vậy còn phiêu-lưu làm gì?
- Không phải hễ cứ đi với bạn trai là phiêu-lưu đâu.
- Nhưng theo ước lệ giữa ta thì như thế là phiêu-lưu.
Ông Nhì gằn từng tiếng câu nói ấy. Thu-Vân cũng xẳng giọng mà rằng:
- Anh hứa! Phải, anh hứa, nhưng không vì lòng tốt, mà chỉ để dùng lời hứa ấy làm một hàng rào ngăn em ngoại-tình. Anh có bao giờ tin em đâu. Và em tin rằng chẳng bao giờ anh gả chồng cho em. Anh dại gì mất em.
Ông Nhì bị đoán trúng tim đen phần nào, cụt hứng, ông ôm chầm lấy bạn mà nói, giọng run run:
- Em, em, quả thật có thế. Nhưng điều ấy chứng-tỏ rằng anh yêu em không bờ bến. Nhưng chuyện gả chồng thì phần chắc, nếu quả có người muốn cưới em. Anh sẵn-sàng hy-sinh mình. Thà là thế còn hơn để em lăng-nhăng, khổ cho anh và cũng chẳng tốt gì cho em.
- Có người thì em vẫn có. Nhưng em không bằng lòng chấp-thuận đề-nghị của người ta. Anh có biết rằng vì anh mà em làm thế hay không?
- Cám ơn em. Anh chàng đi xem chớp bóng với em đó à? Sao em bảo là bạn của Tuyết?
- Vâng, nhưng rồi hắn đòi đánh bạn với em.
- Hắn săn đuổi có ráo-riết lắm không?
- Kể ra thì không. Nhưng hắn lại có tuổi trẻ về bên phía hắn, nhứt là hắn độc-thân.
- Thu-Vân có thành-thật hay không trong những câu chuyện Thu-Vân kể với anh từ nãy đến giờ về Thu-Vân và hắn.
- Em không đến hèn-hạ mà nói láo.
- Anh tin Thu-Vân đó. Thôi thì Thu-Vân cứ tùy-liệu. Sao anh cũng vui lòng theo cả.
Đêm ấy đôi vợ chồng tạm-bợ nầy không có yêu nhau. Trước một viễn-ảnh dứt tình, ông Nhì còn vui sướng gì để ấp yêu bạn. Nhưng sự lạnh-lạt của ông bắt nguồn thật nơi nỗi ghê-gớm cho tình-cảm của Thu-Vân đối với Thăng, tình-cảm mới bắt đầu đâm lộc; nhưng đủ lắm rồi cho ông hờn.
Lòng người đờn-bà nầy thế là không còn tinh-khiết trong lúc nầy. Nàng không bao giờ yêu ông, đành là thế, nhưng nàng cũng chưa yêu ai, từ lâu rồi. Nay thì đã khác hẳn.
Thu-Vân thì nghe một rổng không kỳ lạ quanh nàng. Hình như là một động-cơ đang rồ từ thuở giờ bỗng dưng ngừng chạy. Nàng đã quen với sự rồ máy ấy từ lâu, nay nó im thình-lình, hồn nàng chới-với như một đứa bé sơ-sinh quen trong tả bó, giựt mình chới-với khi được tháo tả ra.
Sự rồ máy nói trên là sự ấp-yêu của người chồng tạm bợ nầy, sự ấp-yêu mà nàng không thích lắm, nhưng đêm nay nó vắng mặt thì nàng nghe bơ-vơ.
Nằm gát tay lên trán, Thu-Vân có cảm-giác bị cô-lập hai lần. Nàng không được ấp-yêu. Nàng lại không thể cho tình-cảm của nàng lưu-thông qua phía ông Nhì được. Ông Nhì cũng chỉ nằm vắt tay lên trán, có vẻ tư-lự nhiều, chỉ có thế thôi. Nếu ông ghen, nàng sẽ được dịp tạ tội với ông; xin lỗi được tha-lỗi cũng là một cách giúp tình-cảm sinh nở. Nếu ông đau khổ, nàng sẽ được dịp an-ủi ông bằng chính sự âu-yếm của nàng. Đằng nầy ông chỉ lo-âu và bình-thản thì tình-cảm nàng như bị cạn hết và nàng đang nằm trong một sa-mạc đầy cát khô.
Giây lâu, Thu-Vân liếc nhìn ông Nhì, và thấy ông ta nằm yên, nàng tức giận ngồi dậy thật mạnh. Nhưng nàng cụt hứng vì không thể nào khi không mà tấn-công một người làm thinh được.
Bấy giờ nàng mới nghe tủi-hổ quá sức, muốn giận mà cũng chẳng có dịp mà giận, nghe mình thua trận một cách chua cay, nên nàng ngả người trở xuống rồi òa lên khóc.
Ông Nhì day lại hỏi:
- Em làm sao đó, anh có nặng nhe gì em đâu!
Thu-Vân nuốt nghẹn mà rằng:
- Anh không yêu em!
- Em nhõng-nhẽo để xí-xóa câu chuyện hay nói thật?
- Nếu anh yêu em thì anh đã ghen, đã đau-khổ sau khi anh bắt gặp em đi với Thăng. Đằng nầy...
Ông Nhì ôm đầu bạn trong nách ông rồi nói:
- Em nghĩ sai. Anh đã ghen và anh không ngờ đến tuổi nầy mà anh còn đau-khổ đến thế vì tình. Nhưng anh quyết-định để yên em.
- Hay là anh hèn-nhát?
- Anh hèn-nhát?
- Phải, người khác, có lẽ họ sẽ rầy ngay khi bắt gặp người yêu của họ đi với một người có thể là tình-địch.
- Ha... ha... anh hèn-nhát! Nhưng nếu anh đã làm rầy thì chắc em bảo rằng anh đê-tiện! Anh khổ quá, tự-nhiên anh biến thành kẻ có lỗi trong vụ nầy!
Ông Nhì nói xong câu đó, đứng lên đi thay y-phục. Thu-Vân biết rằng ông đi. Nàng có thể giữ ông lại dễ-dàng nhưng nàng không làm. Nàng chỉ khóc vì giận-lẫy, vì tức mình không được ông dỗ và vì nhiều tình-cảm hỗn-độn khác mà nàng chưa phân-chất xem nó thuộc loại nào.
° ° °
Xế hôm ấy lúc bốn giờ rưỡi, ông Nhì từ trên Văn-Khoa đại-học đi xuống đại-lộ Lê-Lợi, thấy Thăng đang giải khát cùng vài người bạn tại bàn ngoài của một quán giải khát kia.
Ông cố-ý tìm người con trai nầy hổm nay nhưng không gặp, hôm nay may-mắn đưa ông đến đây, nên ông định tạt vào để xin y một buổi hẹn.
Bận nhìn hắn, ông chạm phải một phụ-nữ đi trên vĩa hè, rối-rít xin lỗi cô ta trong vài giây, chừng ngó lại thì Thăng đã biến mất.
Thăng ngỡ mình bảnh lắm, nhưng thật ra chàng chỉ bản-lĩnh hơn cậu học trò một tí thôi. Mặc dầu nghĩ rằng mình yêu Thu-Vân không tội-lỗi gì cả, chàng vẫn hoảng-hốt khi con người mà chàng quả-quyết không có quyền đối vớí Thu-Vân, nhìn chàng.
Chàng lại khủng-khiếp khi người ấy toan đi đến chàng, vì thế chàng chuồn, sau khi vội-vàng xin lỗi bạn.
Tiệm giải khát nằm tại góc đường.
Thăng thoát ra bằng cửa hông trổ ra đường phía bên kia, kêu xe bảo chạy một mạch về nhà. Vào nhà xong mà chàng còn chưa hết sợ-hãi.
Tiếng gõ cửa bên ngoài càng làm chàng hồi-hộp thêm. Chàng dại-dột ngỡ ai cũng tìm được nhà chàng cả, và chắc trong bụng là lão Nhì đã rượt theo chàng bén gót.
Chàng rón-rén đi ra cửa, định hễ dòm mà thấy ông ấy là chàng khóa cửa lại là thoát, không lẽ ông dám đập phá như ăn cướp ở thôn-quê.
Nhưng một mẫu áo phụ-nữ lộ qua khe cửa làm chàng mừng-rỡ hết sức. Chàng quên nghĩ rằng đó là Tuyết, vội mở cửa mau lẹ và may-mắn thay, chính Thu-Vân là người khách đang đợi bên ngoài.
Thu-Vân ngạc-nhiên khi nhìn thấy vẻ sợ-hãi còn lưu lại trên mặt Thăng, mỉm cười hỏi:
- Thăng sợ chuột hay sợ gì vậy?
Mặc dầu cô ấy mỉm cười, Thăng cũng tế-nhận được nỗi buồn trên mặt cô.
- Mời Thu-Vân vào. Tôi không ngờ Thu-Vân đến đây.
- Chỉ vì vậy mà Thăng sợ à?
- Không, tôi đi bộ về, mới tới nhà nên hơi mệt đó thôi.
Thu-Vân bây giờ là một người đờn-bà mất hết nhanh-nhẹn của ngày thường, khiến Thăng ngạc-nhiên hết sức. Nàng uể-oải ngồi xuống ghế như người thân trong nhà, không đợi Thăng mời. Nàng nói ngay:
- Ổng đã biết rồi Thăng à!
Thăng giựt nẩy người vội hỏi:
- Biết chuyện gì?
- Biết tất cả mọi ý-định của Thăng.
- Thu-Vân tiết-lộ à? Bậy lắm, ích-lợi gì đâu. Hèn chi...
- Hèn chi làm sao?
Thăng ấp-úng rồi nói trớ đi:
- Hèn chi trông Thu-Vân buồn-bã lắm. Nhưng nếu ổng biết tất cả thì càng hay. Ta chưa có gì quấy với nhau kia mà! Sao Thu-Vân lại tiết-lộ làm chi...
- Không phải vô-cớ mà Thu-Vân tiết-lộ chuyện lòng của Thăng. Tại ổng bắt gặp ta đi xi-nê hôm nọ.
- Dầu sao, ta cũng chưa có gì với nhau. Thu-Vân không giải-thích được à?
- Khổ lắm! Ổng nghe, ổng tin Thu-Vân ngay.
- Nhưng sao lại khổ?
- Thăng có biết phản-ứng của ổng như thế nào không?
- Ổng đập phá, hay hăm dọa đi đánh Thăng?
- Không, ổng không làm, không nói gì hết.
- Thu-Vân nghĩ rằng sự bất-động ấy báo trước một cơn bùng-nổ dữ-dội à?
- Không.
- Chớ làm sao?
Thu-Vân ôm đầu làm thinh, lâu lắm, Thăng nóng lòng vì tò-mò, và nỗi buồn khổ của Thu-Vân làm chàng đau xót, nên chàng dậm chơn hỏi lại:
- Chớ làm sao?
Thu-Vân đáp trong nước mắt đã chảy nãy giờ mà Thăng không hay:
- Thấy rõ là ổng không yêu Thu-Vân lắm như Thu-Vân đã ngỡ.
Thăng ngạc nhiên hết sức trước những lời nầy, rồi cơn ghen tức nổi lên đùng-đùng, chàng hét làm như chàng là người yêu của Thu-Vân rồi:
- Thu-Vân thất vọng lắm à, yêu ổng lắm à?
Nói ra được nỗi lòng, Thu-Vân thôi khóc, ngước lên mà rằng:
- Tình cảm của Thu-Vân đối với ổng thật khó lòng mà nói nó thuộc loại nào.
Rồi đột-ngột nàng hỏi:
- Thănh có xem tuồng cải-lương "Người bến Trữ-la" hay không?
- Không, nhưng cải-lương ăn-chịu gì với tình-cảm Thu-Vân đối với ổng.
- Màn chót của vở tuồng ấy bị các báo và khán-giả chê dữ lắm, cho là thiếu động-tác. Nhưng theo Thu-Vân thì màn chót ấy tế-nhị vô cùng, không thua gì các vở kịch danh-tiếng quốc-tế. Trong màn ấy, Tây-Thi ôm xác Ngô-Vương mà khóc, chỉ có một việc ấy thôi, nhưng nói được cả một tâm-trạng của con người. Làm sao Tây-Thi khỏi xót thương người đã có công nịch-ái nàng từ bao lâu nay. Chắc-chắn là trong giây phút đó, Tây-Thi đã yêu Ngô Vương lần đầu, mà cũng là lần chót.
- Ở đây, khi ổng thấy là ổng sắp bại trận, Thu-Vân cũng đã yêu ổng?
- Phải, Thu-Vân nghe như là yêu ổng, và rất khổ mà thấy ổng dửng-dưng trước tiết-lộ của Thu-Vân.
Thăng nắm hai tay chàng thật chặt như muốn đấm ai. Chàng cắn răng, trợn mắt, nhưng bỗng thấy mình lố-bịch, chàng bình-tỉnh trở lại, cố bình-tỉnh bên ngoài nhưng sự sôi-nổi bên trong tràn-trề ra nơi hai tay run-rẩy của chàng. Chàng cố dịu giọng nói:
- Như vậy, vấn-đề đã khác rồi. Nếu Thu-Vân yêu ổng, thì Thăng xin rút lui, mà cả Thu-Vân cũng không có bài toán nào khó giải-lý làm bận trí Thu-Vân nữa.
- Phải, khác, nhưng rắc-rối hơn. Trước Thu-Vân không nghe gì cả đối với ổng, nên mới để tình yêu Thăng len-lỏi vào lòng Thu-Vân. Nay tình yêu ấy đã vào đến nơi thì lạ thay, Thu-Vân lại bỗng dưng nghe yêu ổng.
Chàng kéo ghế, ngồi trước mặt bạn, cầm tay Thu-Vân mà nói nho nhỏ:
- Thu-Vân có thật! Có thật như vậy hay không?
- Nếu không, Thu-Vân đã không đau-khổ.
- Như vậy thì tình thế đã khác lời Thu-Vân rồi.
- Chưa chắc Tây-Thi đã yêu Ngô Phù-Sai. Thăng tin rằng Tây-Thi hồi đó, và Thu-Vân bây giờ, chỉ thương xót một người tốt bụng thôi. Thu-Vân nè...
- Sao đó Thăng?
- Thăng thú-thật rằng hồi nãy Thăng đã sợ-hãi. Thăng bị ổng rượt...
- Vậy à? Thu-Vân nhảy nhổm lên. Vậy thì ổng điên lắm. Thu-Vân khích ổng, nói ổng hèn-nhát, sợ tình-địch, nói bậy-bạ vậy thôi, và Thu-Vân tức sự dửng-dưng của ổng lắm. Thế mà ổng làm thật à? Bộ ổng tưởng làm như vậy Thu-Vân sẽ phục ổng hơn sao mà!
- Không biết. Nhưng việc ấy đã thay đổi tánh-chất tình yêu nơi Thăng nhiều lắm. Trước Thăng yêu Thu-Vân một cách đàng-hoàng vì quan-niệm rằng Thu-Vân sống tự-do, không bổn-phận. Mặc dầu Thăng yêu chơn-thật, nhưng thật là ít thú-vị. Bây giờ thì khác rồi... Thăng nghe là Thăng yêu ngang-trái, nên tình yêu của Thăng bỗng đâm vị ra. Thăng đã si Thu-Vân rồi. Bây giờ nết Thu-Vân mà hất-hủi Thăng chắc Thăng không sống được nữa.
- Hèn chi mà khi nãy Thăng đã nói "Hèn chi" khi Thu-Vân thuật chuyện ổng biết cả rồi.
Thăng không theo hướng câu chuyện ấy mà tiếp:
- Thu-Vân nè, bây giờ Thu-Vân là trái cấm rồi, Thăng nghe yêu Thu-Vân hơn bao giờ cả.
Thăng siết tay bạn thật mạnh khiến Thu-Vân đau-điếng. Nàng nhìn cặp mắt dữ-tợn của Thăng rồi đâm sợ. Người con trai nầy trước đã yêu, nhưng trấn-tĩnh mà yêu. Bây giờ hắn đã đến mức liều rồi đây. Nhưng chính vì cái liều ấy mà Thu-Vân bị chàng thu-hút mạnh hơn khi trước nhiều. Thăng nghe thích-thú bao nhiêu tình yêu giấu-giếm nguy-hiểm, thì Thu-Vân cũng nghe thích-thú bấy nhiêu trước sự cuồng-bạo của một kẻ yêu điên. Tình của Thăng bây giờ gợi nhớ lại mối tình của người yêu đầu của nàng. Nàng lén-lút cha mẹ mà yêu, và chàng bất-kể bao sự hiểm-nguy, dám đương-đầu với cả anh Phong của nàng, liều mạng một cách rất kiếm-hiệp khiến nàng như say cái điên ấy.
- Thu-Vân! Nếu Thu-Vân hất-hủi Thăng thì Thăng...
Thu-Vân rợn người lên trước những lời bạn không dám thốt ra ấy. Không, Thang không có ý muốn nói: "... thì Thăng sẽ tự-tử". Bằng vào gương mặt ác-thú của chàng thì rõ là chàng muốn nói: "... thì Thăng giết Thu-Vân".
Thu-Vân rợn người có một giây thôi, rồi không kinh-sợ nữa, mà như là một con nhái bị rắn thôi-miên, nàng say sự kinh-sợ, một cơn say từa-tựa như một cơn say chất ma-túy, không dữ-dội như say rượu mà lâng-lâng như nhiễm e-te.
Nàng ngã đầu vào ngực Thăng và khóc ra những giọt lệ sung-sướng:
- Thăng ơi! Dầu sao, Thăng cũng đã dùng chiếc đũa phép nhiệm-mầu đưa Thu-Vân lùi về thời con gái của Thu-Vân.
Người ta chỉ yêu được một lần thôi. Phải, người ta chỉ yêu điên dại được một lần thôi. Những lần sau đó, người ta yêu mà ý-thức nhiều quá. Nhưng Thu-Vân đã yêu điên dại đến hai lần... kệ rồi ra sao thì ra...
- Không có sao cả Thu-Vân à! Có lẽ ta sẽ nghèo khổ trong vài năm, nhưng suốt thời-gian ấy, ta được tình yêu bù lại cho. Đôi ta sẽ có con, gia-đình ta sẽ ấm-cúng như bất-kỳ gia-đình nào.
- Đừng nói gì hết, đừng nói đến tương-lai nó làm cho Thu-Vân phải suy-nghĩ và hoài-nghi. Lý-trí sẽ bôi xấu tình-cảm điên-cuồng của Thu-Vân hôm nay đi.
Thăng vâng lời bạn, không phải để vừa lòng ai, mà chính vì chàng cũng không có gì trong lòng để nói nữa cả.
Quanh chàng, không còn gì nữa hết. Mọi vật đều như sắc-sắc không-không, mà chính Thu-Vân, chính chàng cũng đều như tan trong không-khí.
° ° °
Có nhièu người quả-quyết rằng hễ khéo kín-đáo thì giữ nhẹm được mối tình thầm lén. Họ cứ tưởng thế thôi.
Thu-Vân và Thăng vẫn khéo kín-đáo vì họ rất ý-thức. Nhưng Tuyết tự-nhiên mà thấy rõ được cả tấn bi-kịch nơi nhà Thăng nó xô chị nàng và Thăng vào tay nhau.
Có gì đâu, nhưng ta không nói ra, tự nó đã tố-cáo tất cả. Chính những điều không nói lại hay cung-khai bởi vì đó là cái im-lặng bất-thường, trái hẳn với thói quen.
Chẳng hạn như Thăng tự-nhiên mà hết lo-sợ phản-ứng của Thu-Vân, hết hỏi đon hỏi ren Tuyết về phản-ứng ấy, chằng hạn như Thu-Vân tự-nhiên mà không hỏi:
- Ủa, lâu quá sao không thấy Thăng đến chơi kìa.
Và sự kín-đáo của Tuyết cũng không ngăn được chị nàng đọc thấu tim óc nàng. Thu-Vân đã biết rằng Tuyết biết, mặc dầu Tuyết không hỏi vặn gì cả.
Nàng lại biết rằng Tuyết đau-khổ. Nàng bắt chợt được cái âu-sầu trên mặt Tuyết và thường nghe Tuyết thở dài trong đêm vắng.
Thu-Vân không đau niềm đau của em, mà trái lại đâm ra giận con bé nầy. Ừ, nếu Thăng không yêu nó thì Thăng, và nhứt là nàng có lỗi gì đâu. Chính nàng đã mong-mỏi hai đứa yêu nhau kia mà.
Giờ đây nàng đang chơi-vơi trong hố mộng, niềm đau kia là cái trần mây đen che mờ nắng xuân soi ấm hố mộng của nàng thì có đáng giận hay không?
Thu-Vân tức nhứt là sự thông-cảm giữa ông Nhì và Tuyết. Mỗi lần ông Nhì đến là Tuyết săn-sóc ông nhiều hơn bao giờ cả, ổng, một người vô-thưởng, vô-phạt đối với nó, mặc dầu ổng hay biếu nó những món qua đáng giá.
Một hôm nàng đang ngồi đọc báo, bỗng nghe Tuyết reo lên:
- A, anh Ba lại. Trời, tay anh làm sao vậy?
Hỏi xong, nó nhảy xuống đi-văng một cái đụi, chạy vội ra đón ngay ông Nhì từ ngoài cửa, hỏi lăng-xăng:
- Sao anh lại bị thương, có sao không? Trời ơi, ghê quá, nơi cổ tay, nơi có mạch máu lớn!
Cổ tay trái ông Nhì quả được băng to lên, chứng tỏ rằng dưới băng độn gòn rất nhiều, và chứng-tỏ rằng vết thương quan-trọng.
Đọc tiểu-thuyết, Tuyết được nghe nói đến nhiều vụ tự-tử mà kẻ quyên-sinh dùng dao cạo cắt đứt mạch máu nơi tay họ. Nàng nghĩ ngay đến một vụ tự-tử như thế của ông Nhì nên mới hoảng-hốt muộn-màng như vậy.
Ông Nhì nhìn cô em vợ, mỉm cười hiền-lành và hơi thương-xót nó. Ông biết ngay sự đoán thầm của nó, nhưng không thể cải-chánh được.
Không, không bao giờ ông tự-tử vì Thu-Vân cả. Khi bắt đầu yêu Thu-Vân, ông đã tìên-liệu trước một ngày như thế, và cầm bằng như mất Thu-Vân bất-kỳ lúc nào ông già, đã đành. Ông lại có bổn-phận, thì Thu-Vân, dầu có muốn an-phận bao nhiêu với một ông chồng già, cũng không thể an-phận được. Biết thế, ông làm quen với cái ý mất Thu-Vân cho nó sờn lòng và đỡ đau-khổ lúc mất nàng thật-sự. Đỡ đau-khổ nhưng không phải dửng-dưng, đau-khổ vừa chừng, nhưng không đến tự-tử.
Ông thương xót vì ông biết Tuyết đau-khổ thật-sự. Ông đáp:
- Không sao, anh không sao hết. Chỉ vì cái "ma-ni-quen" nó trả.
- Cái "ma-ni-quen" gì mà trả anh?
- Cái tay quay những chiếc xe hơi cũ, đã hỏng "đề-ma-rơ" tự-động; chiếc xe "cam-nhông-nết" ở nhà ấy mà: Anh có việc gấp, không muốn thằng tài-xế nó xuống xe; sợ mất thì giờ của nó; anh tự quay lấy, và nó trả lại nên anh bị thương.
- Sao nó lại trả lại, anh?
- Nó không quay suông-sẻ thì trả lại chớ sao. Ấy, "ma-ni-quen" hay phản-trắc như vậy đó!
Cả Thu-Vân và Bạch-Tuyết đều hiểu rằng ông Nhì nói bóng nói gió vì sự gì. Nhưng ông Nhì nói thật thôi.
Tuyết bước đến rờ-rẫm cái băng và hỏi:
- Đụng chạm có đau thêm không anh?
Thu-Vân ăn ở với Nhì đã năm năm rồi, hồi Tuyết còn bé con, mới mười lăm tuổi thôi. Ông Nhì đã xem cô gái ấy là một đứa bé con và chính nó đến ngày nay cũng còn tự nghe mình bé con trước mặt ông anh rể già.
Tuy nhiên, con bé con hay nhận quà sang-trọng của ông già ấy, từ bao lâu rồi, không thân-thiết với ông ta bao nhiêu. Nó chỉ xem ông ta là một ông chồng tạm-bợ của chị nó thôi và đạo-đức nơi nó không tán-thành lắm ông chồng bỏ-bê bổn-phận chánh nầy.
Ông Nhì hiểu ngay là đồng-bịnh tương-thân và cũng nghe nó là một người bạn mới, hiểu nỗi lòng của ông qua nỗi lòng của nó.
Ông đáp bằng tiếng Pháp, hơn thế, bằng thơ Pháp:
"Một cánh quạt chạm sơ, nó nứt rạn.
Nó đã vở, đừng mó đến."
Bạch-Tuyết mỉm cười chua-xót và nói:
- Anh nên trở về với gia-đình anh, rồi quên đi.
- Nếu được dễ-dàng như vậy! Em quên ngay được không?
- Em còn trẻ tuổi, yêu dại lắm, nhưng sự trẻ tuổi của em tha-thứ được mọi điên-cuồng...
Bạch-Tuyết nói tới đây rồi ôm mặt chạy vào buồng, chắc để mà khóc.
Thu-Vân nãy giờ ngồi đó, buồn thi có buồn nhiều lắm thật đó, nhưng nàng không xấu-hổ chút nào. Ông Nhì đã biết câu chuyện và nàng đã thú-thật thì nàng không còn e-thẹn nữa. Đó là một lẽ, nhưng cái lẽ chánh là vì nàng là đờn-bà. Đờn-bà họ e-lệ nhiều, giấu-giếm kỹ lúc họ sắp phạm tội, họ đâm ra cố-lì và bướng-bỉnh.
Thu-Vân đã cố-lì cho đến đỗi Thăng phải hoảng lên. Nàng đòi công-khai đi với Thăng cùng khắp mọi nơi: rạp chiếu bóng, hiệu ăn, hiệu giải-khát, trà-thất, vũ-trường, xem như ông Nhì không có ở Sài-gòn, và không có bạn-hữu ở Sài-gòn.
Biết Thu-Vân không nói gì, ông mở lời trước:
- Tháng nầy em có cần thêm gì hay không?
- Dạ không.
- Như vậy thì anh chỉ biếu em số tiền thường thôi.
Nói xong, ông rút tập séc ra, viết, ký tên, rồi trao cho bạn.
Thu-Vân không tiếp lấy tờ ngân-phiếu mà hỏi:
- Anh vẫn biếu tiền em như cũ à?
- Sao lại không? Em đã nói là thôi anh đâu...
- Nhưng sao anh lại không nói điều nầy?
- Vì anh mong em trở về!
- Anh còn hy-vọng đó à? Cái gì đã làm anh hy-vọng?
- Sự làm thinh của em.
- Em không muốn phụ anh nên không thể nói được. Nhưng mà...
- Nhưng mà không nói mà cứ phụ!
- Không.
- Em quan-niệm sự phụ-rãy lạ quá. Anh thì cứ ngỡ em không nói vì em thoáng thấy rồi sẽ trở về. Vì vậy mà anh hy-vọng.
- Anh nên bỏ em đi là hơn.
- Rồi em sẽ ra sao?
- Mặc em. Em đã liều thì nếu phải khổ, cũng là đáng tội lắm.
- Thu-Vân! Anh không nỡ! Mà thôi, để xem! Cứ mỗi tháng anh đến thăm gia-đình em một lần, trong vòng một năm như vậy, rồi hẳng hay. Thôi anh đi em nhé.
- Anh nè!
Thu-Vân gọi ông Nhì khi ông bước ra tới thềm:
- Gì đó em?
- Anh nên lấy lại ngân-phiếu.
- Anh biếu hai em gái và cháu Trường đó, nếu riêng em, em từ chối.
- Anh không giận em lắm chớ?
- Nếu anh giận được em!
- Anh nên nhớ cho rằng em đã báo trước rằng em không yêu anh...
- Và anh cũng rất nhớ là anh đã hứa gã chồng cho em, khi nào có nơi phải chỗ. Em tự chọn lấy cũng tốt. Nhưng mà nơi nầy, có phải chỗ hay không?
- Mỗi người một quan-niệm, khó lòng mà đáp câu hỏi của anh.
- Thôi anh về rồi hẳn hay.
° ° °
Tới chợ Tân-Uyên, hai người không còn phương-tiện đi nữa. Từ chợ vào đó có một con đường hẹp, trải đá đỏ, đường riêng của sở Thủy-Lâm, bị bỏ phế trong những năm chiến-tranh, rồi khi thái-bình trở lại, sở nầy chỉ mới tu-bổ sơ-sịa thôi.
Không xe, không phải vì đường xấu, mà vì con đường đưa tới chỗ tuyệt-đạo, và hai bên đường toàn rừng là rừng, không một bóng người qua.
Thu-Vân chạy khắp chợ mới tìm được một cổ thổ-mộ nhận chở họ vào đó.
Đi khỏi chợ độ hai cây số ngàn thì xe bắt đầu say rượu. Mỗi lần xe lắc-lư là đôi bạn cười rộ lên, lấy làm hay-ho lắm. Thăng đùa:
- Ta vượt bể ra khơi đây!
Thu-Vân cũng phụ-họa đùa theo, nhưng nàng vừa đùa vừa ám-chỉ đến việc khác:
- Sóng gió sẽ to hơn thế nầy nhiều.
- Sao Vân lại chịu đi, không sợ sóng à?
- Vân liều. Vả say sóng cũng thú lắm. Và chính vì muốn được say sóng, nên Vân mới đề-nghị lên đây.
Người đánh xe ngựa, không hiểu được những lời bóng gió ấy, nói:
- Chưa mà, thầy cô sắp được thấy sóng lớn đây.
Tức thì liền đó, chiếc xe ngã từ bên trái như lật đến nơi, rồi lại ngã sang bên phải, khìến Thu-Vân kinh-khủng níu chặt lấy Thăng. Thăng bị đụng đầu vào cột mui xe trong lần xe ngã dồn, còn đau-điếng nên không săn-sóc bạn được.
Lâu lắm chàng mới hoàn-hồn cười nói:
- Khi đến nơi, ta phải sắp lại ruột gan cho nó có thứ-tự trong đó mới được, giờ thì tim phổi gì cũng lộn tùng phèo trong ấy cả.
- Mấy năm trước Vân đi, đâu có quá tệ như vầy!
- Đi bằng gì?
- Bằng xe của.... ổng.
- Thảo nào. Đi xe hơi dầu sao cũng êm hơn xe ngựa chớ. Thu-Vân có hối-hận không còn xe hơi mà đi nữa hay không?
- Vân đã biết trước là sẽ như thế nầy thì còn hối-hận gì?
- Sao Thu-Vân lại chọn một nơi khổ như vầy.
- Có khó đi, mới không ai đến, và ta mới sống biệt-tịch như Thăng muốn.
Phải, đây là một nơi biệt-tịch. Cách chợ Tân-Uyên độ mười lăm cây số trong rừng sâu, một hãng buôn Thụy-Sĩ hãng Biedemann có tậu một sở trồng tiêu hồi tiền-chiến, rộng độ 50 mẫu.
Việc canh-tác thất-bại, nên hãng ấy để cây mọc lại, biến sở tiêu ra một miếng đất săn bắn tư-nhơn và một nơi nghỉ mát. Hãng có cất hai ngôi châlet dựa bờ một con suối có tên địa-phương là Suối Sâu.
Đó là nơi lai-vãng của những cặp nhơn-tình từ xa đến, (vì lâu lắm người của hãng mới tới đó một lần) trong thời tiền-chiến. Đầu năm 1945 ấy Thu-Vân đã đến đó lần đầu với bạn hữu và đã vỡ lòng yêu nơi đó.
Vì thế khi Thăng băn-khoăn tìm một nơi xa hẳn loài người trong một thời-gian để tận hưởng tuần trăng mật thì Thu-Vân sực nhớ lại nơi đây.
Đây là nơi đáp lại mơ-ước của Thăng và nhứt là nhắc lại hạnh-phúc của nàng.
Mấy năm trước, nàng có tìm đến đây một lần để thăm cảnh cũ. Hai ngôi châlet đã bị phá-hủy, nhưng người giữ sở vẫn còn. Hắn cất một chòi tranh ngay trên nền một châlet cũ và, không ai trả lương cho vì chủ-nhơn hình như quên mất sở rừng ấy, hắn sống về nghề săn bắn. Hắn có cho nàng biết, trong câu chuyện tình-cờ, rằng hắn cất xong một cái chòi như thế trong ba tiếng đồng hồ.
Thu-Vân biết đó là nơi ở được, mới đề-nghị thế.
Anh đánh xe lại nói:
- Bận đi, tuy cũng vất-vả y như bận về, nhưng về khổ hơn nhiều.
- Khổ làm sao?
- Rừng nầy, ngay hồi tiền-chiến mà cũng có "ông thầy", huống gì đường bỏ hoang từ lâu không ai đi... Bận về, tôi đi một mình, không có bạn lo lắm.
Thu-Vân sợ-hãi, nép mình vào Thăng. Đờn-bà cao-niên bao nhiêu, cũng cứ là em nhỏ đối với đờn-ông, thành ra trong cuộc sống chung ngày đầu, Thăng không thấy sự chênh-lệch nào cả, còn trái lại nữa.
Cây rừng ở đây tràn ra tới lề đường, họ chỉ thấy được một mảnh trời rất nhỏ, ốm và dài, như một cái mương nước xanh lơ chảy trên đầu họ.
Đằng chân trời, rừng khép lại trông như là tuyệt-đạo ở gần đâu đó.
Đá đỏ trải đường, lâu đời không được bồi-đấp, đã biến thành một thứ thổ-chu nhuyễn-bân mà móng ngựa đặt nhẹ xuống cũng đủ cho nó bay lên thành một thứ bụi mù.
Đôi bạn nghe chừng như sẽ không bao giờ đến nơi cả. Nhưng sau bốn tiếng đồng hồ vất-vả, xe rẽ vào một ngõ đất ở bên trái con đường thì Thu-Vân reo lên:
- Sắp đến nơi rồi.
Ngõ đất cắt sở rừng ra làm đôi vì không người đi nên cỏ mọc um-tùm. Tuy nhiên, chính nhờ không người, không xe đi trên đó, nên nó không bị đào lở và hôm nay xe chạy được êm.
Ở đây, cây giao nhành lại với nhau, kết thành một nóc lá xanh không khít mặt, khiến nắng rơi vào bóng râm thành từng mõm nhỏ, thêu hoa trắng trên cỏ xanh. Hoa nắng rung rinh mỗi lần ngựa đạp lên cỏ; Thăng trả tiền rồi cho xe về để đi bộ hầu được nhìn những đóa hoa ánh-sáng nầy lướt trên chiếc áo dài đen của Thu-Vân.
Chàng đi trước, ngoái lại mỉm cười nhìn bạn. Chưa bao giờ chàng được thấy một Thu-Vân đẹp ghê hồn như lúc nầy. Không biết có phải thiên-nhiên tăng sắc đẹp của con người lên, hay vì ở đây không có người, không có người đẹp để tranh bằng và tranh hơn với Thu-Vân?
Rồi chàng ngừng bước để lùi ra sau, xem người đẹp thướt-tha đạp cỏ.
Tiếng chim lạ của một vùng không phải là quê-hương của chàng, cho Thăng ấn-tưọng lạc vào rừng sâu, hơn thế lạc đến non tiên, và người thiếu-phụ đi trước mặt chàng là một nàng tiên đang rước chàng vào điện Ngọc-Hư.
Con đường đất tối như hang bỗng trở ra một vũng ánh-sáng chan hòa. Miếng đất trồng chừng hai mẫu ấy có lẽ ngày xưa là sân chơi của hai sơn-trại Thụy-Sĩ, và chòi tranh đằng xa kia giúp Thăng đoán được con suối đang chảy trước mặt chòi.
Ở đây cây rừng không cây nào to hơn một ôm cả, nhưng vì cảnh hoang-vu quá nên họ cứ nghe như là lạc vào giữa rừng già.
Họ đi bộ xuống dốc vì cuộc đất thoai-thoải nghiêng xuống, và tiến về nhà chòi dưới kia.
Bây giờ dễ thường đã gần đúng ngọ rồi vì bóng họ gần tròn. Cả hai đều nghe đói lắm nên mau bước thêm. Thăng nghe mỏi cả hai tay vì chiếc va-li áo quần được sang từ trái qua mặt rồi từ mặt qua trái.
Họ ngạc-nhiên mà không thấy bóng ai ra đón cả, cũng chẳng có gương mặt tò-mò nào hiện ra sân để nhìn khách lạ.
Họ đã đến nơi. Nhưng Thăng không nhìn vào nhà. Một con suối rộng độ mười thước và có lẽ sâu đến ba thước đang khảy đờn trước chòi lá ấy, sát bên thềm.
Nước suối trong nhưng không thấy đáy vì đáy xanh đậm những thủy-thảo, những rêu cỏ gì không biết.
Buộc vào cột nhà bằng một sợi mây rừng, một chiếc thuyền nan cứ muốn bứt dây mà trôi.
- Thích qua, Thăng nói.
- Ngày xưa suối được vét đáy hằng tháng nên cát trắng phơi ra dưới ấy, trông rất sạch. Lại có cầu qua suối, có thang xuống nước, có xuồng cao-su, có giàn hoa lợp trên đầu khách tắm.
- Nhưng cảnh hoang-phế nầy lại đẹp hơn. Giờ ta không thấy được sự sửa-sang do con người, quên con người đi, và quên được tất cả mọi ưu-phiền.
Thu-Vân day lạì dòm vào cái chòi một buồng ấy rồi nói:
- Hắn đã đi vắng, ta đói chết!
Nói xong nàng bước vào chòi và Thăng nối gót theo bạn.
Chòi rộng độ năm thước và sâu lối sáu thước, vách bằng vỏ cây, và không ngăn buồng.
Mới bước vào, họ đụng ngay một cái bếp làm bằng ba cục đá ong, lửa nấu cơm buổi ăn trưa còn ngún nơi đó. Kế đó là một khạp đường thẻ đựng nước, chắc là nước suối. Cạnh khạp nước là một khạp nhỏ, Thu-Vân giở nắp ra thì thấy gạo còn được phân nửa. Rồi sóng chén, rồi kệ để nồi ơ. Vài con khô sặc treo lủng-lẳng trên kèo nhà, thòng xuống, đánh đòng-đưa trước cơn gió nhẹ. Trong cùng là một chiếc chõng tre đơn sơ trải manh chiếu rách; một cái gối bằng tre ống chẻ hai chận lên một đầu chiếu.
- Y đi không biết chừng nào mới về.
- Chắc y đi săn. Để Thu-Vân nấu cơm rồi ta ăn với cá khô nầy.
Lần đầu tiên Thăng sống trong gia-đình riêng của chàng, trong sự săn-sóc của một người vợ. Chàng nghe là-lạ, hay-hay và nhứt là nghe tình yêu của chàng bỗng dưng biến-chất.
Thu-Vân không phải là một cô nhân-tình phải được chinh-phục, hay đang chinh-phục, hoặc đã chinh-phục xong dù chàng chưa chắc nắm vững được trong tay, mà chàng còn hồi-hộp sợ kẻ khác cướp đi, sợ nàng chóa mắt vì một mối tình khác; Thu-Vân là một người hoàn-toàn thuộc về chàng rồi, chàng khỏi lo không được, lo bị cướp nữa.
Kỳ-lạ thay, lòng chàng, chàng nghe nhẹ như là không biết yêu là gì. Không, Thu-Vân không có trên đời nầy, chàng không nghĩ đến nàng từng giây từng phút như trước cái ngày quyết định lên đường.
- Thăng nè!
- Gì đó Thu-Vân?
- Thăng nên đi quơ nhánh khô, quơ cho nhiều thật nhiều.
- Cơm đã sôi rồi, còn quơ củi làm gì?
- Nhà không có hộp diêm. Nếu hắn không về thì chiều nay ta chết đói sao? Lấy lửa đâu mà nấu cơm. Phải nuôi lửa cho nó sống đến lúc nào hắn về tới đây.
- Thu-Vân nè!
- Gì đó?
- Rủi chủ nhà nầy không phải là hắn?
- Thì cũng chẳng sao cả. Ta đủ tiền thì bất-kỳ ai cũng vui lòng nuôi ta cho đến khi nào ta cạn túi.
- Nhưng Thu-Vân ở nhà một mình có sợ hay không? Người chủ mới chưa biết hiền dữ thế nào?
- Sao lại một mình? Thăng đừng có đi xa đa nghen. Anh xe ngựa ảnh nói ở đây có ông thầy. Như vậy, chỉ nên tới mé rừng mà lượm củi thôi, không nên chun vào đó.
- Vâng mợ ạ.
Thăng nhái giọng miền Bắc khiến Thu-Vân cười ngặc-nghẹo. Chàng nhìn bạn cười rồi chạy a lại, vừa hôn bạn vừa nói:
- Thu-Vân cười, trông thấy ghét ghê.
Thu-Vân giấu hai tay lấm lọ sau lưng, đưa má tới cho Thăng hôn rồi giục:
- Đi mau lên, hết củi rồi. Đi chuyến đầu về ăn cơm là vừa.
- O.K. Có lẽ khỏi ăn cơm với cá khô. Thăng đi săn... cắc-ké đây.
° ° °
Khi nhà điêu-khắc biến thành tiều-phu khệ-nệ ôm một ôm nhánh khô về gần tới chòi thì y ngẩng lên, hỉnh mũi đánh hơi vì mùi cá khô nướng bay ra tới đây, thơm phức. Đã gần buổi, Thăng nghe thèm món ăn nhà nghèo ấy quá sức.
Chàng chạy chớ không đi nữa, không vì quá thèm, mà để được về với Thu-Vân. Đi chưa đầy cây số, đứng ở mé rừng thấy chòi tranh không sót một tấm tre đan nào, thế mà chàng cứ nghe là xa bạn lắm, lòng không còn bình-thản như khi nãy ngồi trên chõng tre xem Thu-Vân nấu cơm.
Vào tới nhà, chàng vứt đại củi xuống đất, nhánh khô gãy kêu răng-rắc, vỏ cây bắn tung lên.
- Cơm đã xong chưa chị bếp?
- Thưa bác tiều, xong rồi ạ.
Chàng chạy a lại để hôn Thu-Vân lần nữa. Bận nầy cả hai đều giấu tay sau lưng vì tay Thăng cũng đã bẩn. Họ đưa mặt tới trông như hai con gà chọi, hai tay sau lưng mỗi người trông tương-tựa như đuôi gà.
- Hôn trừ cơm được không, Thu-Vân?
- Sao lại không. Độ trước sầu trừ cơm lại không được à?
- Vậy hả? Té ra Thu-Vân đã có sầu đến no? Lúc nào?
- Lúc Thăng đến nhà tặng hoa rồi vùng-vằng ra về.
- Ha há, sao không nói cho Thăng biết để Thăng sung-sướng; bây giờ đã sung-sướng đến độ tột cùng rồi mới hay chi-tiết đó thì không thể sướng thêm được nữa.
- Bộ Thăng thích làm Vân khổ lắm hả?
- Rất thích, Thu-Vân mà khổ vì Thăng thì Thăng nghe sung-sướng lạ-kỳ.
- Ích-kỷ.
- Có lẽ đúng. Nhưng Thu-Vân có ích-kỷ như vậy hay không? Nghe Thăng khổ vì Thu-Vân, Thu-Vân...
Thu-Vân đập mạnh đầu vào ngực Thăng rồi nói nhõng-nhẽo:
- Có...ó...ó...
- Hình như yêu là ích-kỷ.
- Đừng có nói triết-lý, nghe mệt lắm. À, Thăng nói gì mà sung-sướng quá rồi không thể sung-sướng được nữa.
- Thu-Vân cứ bỏ vào ly nước nửa chén đường thử xem. Không bao giờ đường tan hết được cả. Nó chỉ tan đến nước nào đó thôi, và cái nước đó người khoa-học gọi là cái độ bảo-hòa.
- Nữa, hết triết-lý đến khoa-học.
- Thì tại Thu-Vân hỏi. Nầy, nghe cho hết đây. Cũng chỉ mới ôn lại để dạy học trò, nên còn nhớ được, Thăng sắp dạy môn Toán-Lý-Hóa. Đường chen vào nước, như ta chen vào đám đông. Ta có năm mươi người mà đám ấy thì đông-đúc quá thì chỉ độ hai mươi đứa là xâm-nhập vào khối đông được thôi.
- Gàn. Thôi ăn cơm kẻo đói quá thì... à, tại sao ta đói quá, ta lại ăn không được? Chắc bụng đói đã tới độ bảo-hòa rồi hả?
- Cái đó thì chịu. Ăn rồi uống gì Thu-vân.
- Trà Huế. Hắn có cả khạp trà Huế phơi khô.
Trong bữa ăn, cứ thỉnh-thoảng Thu-Vân ném vào bếp lửa một cây củi, để nuôi lửa như nàng đã nói. Thăng ngạc-nhiên mà thấy bạn có những đức-tính nho-nhỏ của một người nội-trợ, mặc dầu nàng không làm nội-trợ bao giờ.
- Hắn có thể tìm đồ ăn cho mình được hay không Thu-Vân? Thăng nhai khô sặc nghe mỏi răng nên hỏi như vậy.
- Thỉnh-thoảng hắn đi chợ...
- Chợ nào?
- Chợ Tân-Uyên.
- Đi xa dữ vậy à?
- Hắn băng rừng, thâu ngắn đường lại chỉ còn xa độ một phần ba thôi. Có tiền là muốn ăn gì có nấy trong hai ngày đầu.
- Sao lại chỉ trong hai ngày đầu thôi?
- Vì cá thịt để lâu quá không được. Rau cũng vậy. Ở đây hắn chỉ trồng ớt, gừng, rau răm thôi. Nếu muốn ăn rau khác thì phải dặn hắn mua.
- Sao hắn không trồng đủ thứ rau như ở thôn-quê Thu-Vân?
- Dân rừng và dân săn họ như vậy đó. Họ không ưa trồng-trọt. Nếu ưa thì họ đã ở đồng làm nghề nông rồi.
Tuy nói vậy chớ cũng có thể kéo dài số đồ ăn dự-trữ. Ta mua gà chẳng hạn, rồi cột đó, để dành. Ngoài ra, ngày nào hắn cũng săn được con gì.
- À, hắn bán thịt rừng, chắc phải đi chợ thường hơn Thu-Vân nói chớ.
- Không. Săn được gà rừng, chồn, thỏ thì hắn để mà ăn, vì không đáng mang đi xa. Chỉ khi nào được man, mển, hắn mới đem ra chợ thôi.
Họ đã xong bửa cơm. Chỉ có hai cái chén và hai đôi đũa đó thôi, nên Thăng không cho bạn rửa, mặc dầu chỉ bước có hai bước là tới bờ suối.
Bờ suối ở đây đã được tay người sửa sang từ hồi tiền-chiến. Nó không dốc xuống như ven các suối thường mà bằng mặt, vì bực suối được đóng cọc đứng và khít-rịt với nhau. Đầu cọc ngang mực với mặt nền nhà, và từ hàng cọc vào nhà, họ đổ đầy cát trắng lấy ở đáy suối.
Ngồi ở bờ suối mà khom xuống thì như là ngồi ở bờ hồ tắm xi-măng, khỏi dùng thứ nước dơ của các bờ cạn.
Công việc rửa chén dễ-dàng và nghe chừng thú lắm, nên Thu-Vân cứ đòi đi rửa.
- Thu-Vân rửa tay thôi rồi trở về đây nghe cái nầy, ngộ lắm.
Khi Thu-Vân vào chòi thì thấy Thăng nằm trên chõng, mắt lim-dim. Chàng nói, khi nghe tiếng bước của bạn.
- Ăn cơm xong, nghe gió hiu buồn ngủ ghê. Thu-Vân nằm đây, nghe cái nầy.
Nhà chỉ có một chiếc gối. Thăng chìa tay ra cho bạn gối đầu:
- Thu-Vân nhắm mắt lại, rồi lắng nghe.
Quả thật thế, ở đây rất nhiều âm-thanh và tiếng động mà từ sớm đến giờ Thu-Vân không chú-ý tới.
Các thứ âm-thanh, tiếng động ấy nằm trên nhiều cung bậc do gần xa, cao thấp.
Đầu tiên, suối chảy đờn bằng một giai-điệu ngắn và độc nhứt, cứ khảy đi khảy lại mãi, vô cùng bất tận, mới nghe thì thích, nhưng nghe mãi đâm ra chán tai.
Kế đó, chim vu-cốt từ trên rừng xa gởi xuống những tiếng kêu nghe như là chim đứng trên hết tất cả mọi ngọn cây cao mà hót, tìếng chim bao trùm vạn-vật như một cái vòng tròn.
Vu-cốt... vu-cốt... vu-cốt...
Còn con chim gì đôi bạn không biết tên, mà nó kêu như thế nầy:
Cuốc cô cuộc cô cuộc cô cuộc cô cuộc cô cuốc...
Hai tiếng cuốc cô khít liền nhau quá và hai tiếng cuốc cô khác lại khít liền với hai tiếng đó, mãi rồi người nghe không phân-biệt là cuốc cô cuốc cô hay cô cuốc cô cuốc nữa.
Ngậm ngùi lắm là tiếng chim hít-cô.
H...í...í...í...t c...ô...ô...ô!
Giọng than-vãn của bất-kỳ kẻ bạc-phước nào cũng không ai-oán bằng tiếng kêu buồn thảm của con chim mà không bao giờ ai thấy được nầy.
Gần hơn, trên những nhánh cây mọc dựa bờ suối, chim vịt làm họ nghĩ đến một kẻ nghèo khó, đói rét với giọng kêu khúm-núm của nó:
Kíp...kíp...kíp...kíp...kíp kíp kíp ki...p!
Thăng co tay lại kẹp mạnh đầu Thu-Vân và thì-thầm:
- Đã tận thế rồi. Không có tiếng của loài người và tiếng động do loài người gây ra. Chỉ còn thiên-nhiên và hai ta thôi.
° ° °
Thăng tỉnh giấc, ngơ-ngác một hồi lâu mới nhớ ra việc chàng và Thu-Vân về cái xó hẻo-lánh nầy.
Trong giấc ngủ chàng không có nằm mơ. Nhưng rõ là chàng vừa ra khỏi một giấc mộng dài và đẹp. Mới hôm qua đây Thu-Vân và chàng chỉ là đôi bạn rất thân thôi. Giờ thì đã là vợ chồng với nhau rồi.
Thăng nhìn lại bạn thì thấy Thu-Vân vẫn đẹp trong giấc ngủ. Có nhiều người, cả nam lẫn nữ để lộ ra những nét xấu-xí, hiểm-ác của họ trong lúc họ ngủ. Thu-Vân, trái lại, trở nên ngây-thơ như em nhỏ, trông nàng trẻ thêm ra.
Thăng có cảm giác êm-dịu như nhìn cô gái đẹp ngủ yên một trăm năm trong rừng sâu. Cảm-giác nầy không hoàn-toàn sai vì Thu-Vân quả đã vượt thời-gian, năm-tháng không tàn-phá được bao nhiêu sự trẻ-trung của nàng.
Chàng chống tay để ngồi dậy thật nhẹ nhưng vạt giường bằng tre lại kêu lên răn-rắc khiến Thu-Vân giựt mình mở mắt ra.
Như bạn khi nãy, Thu-Vân cũng ngơ-ngác nhìn Thăng rồi nhìn nếp nhà tranh đến già một phút đồng hồ mới nhớ ra mọi việc. Nàng mỉm cười kéo Thăng nằm trở xuống và nói:
- Muốn ngủ đến tận thế cũng không sợ ai quấy rầy, tội gì mà dậy.
Khi Thăng nằm xong, nàng hỏi:
- Thăng lấy lại cái tay Thu-Vân gối đầu hồi nào mà Thu-Vân không hay?
- Lúc Thu-Vân trở mình, lăn đi nới khác.
- Thăng gối đầu bằng ống tre, chắc đau đầu lắm hở?
- Chỉ đau sơ thôi. Người Tàu họ gối đầu cả bằng gối sứ, còn cứng hơn nữa.
- Gối sứ?
- Ừ, loại gối ấy vuông-vức như hột lúc-lắc, rỗng lòng và tráng men rất láng.
- Lạ quá, người Tàu ở xứ lạnh, lại dùng thứ gối loại không ấm.
Thu-Vân ngáp dài, vươn vai rồi hỏi:
- Mấy giờ rồi Thăng?
- Thu-Vân không cho mang đồng hồ theo, nói là để quên thời-gian sao còn...
- À... nhưng cứ xem tia nắng rọi xiên qua vách thì cũng đoán được đã hơn bốn giờ chiều rồi, mà hắn chưa về.
- Mong cho hắn không về đêm nay. Ta cần được tự-do.
- Nhưng sợ lắm.
Thăng lại kẹp đầu bạn trong tay:
- Có Thăng mà còn sợ à?
Thu-Vân chui rút vào thêm như gà con mắc mưa cố chui vào bụng gà mẹ và nhõng-nhẽo nói:
- Không, có Thăng không sợ lắm, chỉ sợ ít ít thôi.
- Sợ ít ít thì thú, yêu Thu-Vân, Thăng đã sợ ít ít rằng không được nên nghe hay lắm.
- Thu-Vân không sợ, sao cũng nghe hay?
- Có sợ chớ! Thu-Vân do dự giữa hai tình-thế và vẫn sợ không có gan yêu Thăng.
Lần nầy chính Thu-Vân choàng tay qua Thăng, hắn đang nằm nghiêng:
- Bây giờ thì đã có gan rồi đó.
- Có gan mãi hay không?
- Nhứt-định là có mãi. Chỉ sợ Thăng thôi.
- Sợ Thăng làm sao?
- Thôi không nói.
Họ nhìn nhau sát quá nên bỗng nghe buồn cười. Đôi bạn cười xòa. Đoạn Thu-Vân vụt ngồi dậy rồi ra lịnh:
- Thăng đi quơ củi thêm, mau lên, trời sắp tối mà ta chưa có củi dự-trữ đêm nay.
Thăng cũng hoảng, tức-tốc cũng nhảy xuống giường:
- Phải rồi, sau bữa cơm trưa thì quên mất cái vụ nuôi lửa đã dự-định.
Thăng đi năm chuyến củi thì cơm chiều đã nấu xong. Đôi bạn tắm cho mát để ăn cơm tối.
Bây giờ mặt trời đã đốt cháy đỏ đầu rừng và chim về từng đàn trên trời hồng.
Thăng nhảy xuống nước thì nghe ớn lạnh cùng khắp thân-thể. Khí âm-u của rừng như là cô-động lại trong dòng nước trong veo nầy mà ngay hồi trưa, nhúng tay vào đó, chàng đã nghe cái lạnh chạy vào đến nách như một luồng điện.
Thu-Vân cũng nhảy ùm xuống theo bạn và la oái lên một tiếng. Chắc nàng không bị lạnh hơn Thăng, nhưng phụ-nữ có tánh hay la vậy thôi.
Nước suối chảy mạnh bất ngờ quá. Vì không có lau sậy mọc nơi suối, họ không thấy được nó chảy nhanh đến mức nào, giờ lội trong nước mới hay sức chảy của nó. Ở đây cứ phải lội và phải lội ngược dòng luôn, chớ không ở yên được một nơi như trên sông hay trong hồ tắm.
Nếu ở yên một nới thì năm phút sau là bị trôi đi không biết đến bao xa, trôi vào một cái hang lá cây tối om, trông vào thấy âm-u bí-mật bắt rởn óc.
Đoạn suối trước nhà dài dài lối ba mươi thước, hai bên bờ đốn cây trống trơn nên sáng-sủa lắm. Đôi bạn lội cầm chừng để được ở trong cá hồ tắm thiên-nhiên ấy mãi vì chiều đã gần tím rồi, họ ngại đi xa.
Thăng nói:
- Tắm hôm nay không thú lắm, ta không dám lội đi đâu, cũng chẳng thì giờ đùa giỡn. Nhưng đây là buổi sơ-giao cho quen với suối, và lần sau, mai nầy, chắc vui-vẻ lắm.
Chàng nói vừa tới đó bỗng nghe một tiếng cà-um vang cả các khu rừng. Tiếng vội lặp lại và phóng-đại lên tiếng kêu của vua rừng khiến nó to quá, uy-vệ quá và gây khủng-khiếp quá.
Thu-Vân gần chết điếng nhưng Thăng còn bình-tĩnh nên dìu bạn lội vào bờ. Nàng sợ quá, leo lên mấy lần mà cứ trợt mãi, rốt cuộc nhờ Thăng nhảy lên trước, kéo tay nàng mà rút lên.
Họ vội-vàng chạy bay vào chòi, đóng cửa lại. Cửa đây là một tấm vĩ tre thật lớn, đan thưa, dựng đứng nơi vách bên phải. Thăng vội-vàng và hơi bối-rối, nên lụp-chụp mãi mới bưng được tấm vĩ tương-đối nhẹ ấy để chận bít cửa lại.
Chàng gài xong hai đầu vĩ, phủi tay nói:
- Bây giờ thì mười con cọp cũng không sợ.
- Có mặt hắn, đừng có gọi "ông" là con cọp, hắn giận lắm. Phải kêu bằng "ông thầy" hắn mới an lòng.
Bỗng một tiếng cà-um nữa vang lên. Lần này họ không sợ, và Thăng lắng nghe rồi nói:
- Xa lắm.
- Nghe mà biết được à?
- Được chớ. Nhưng dẫu gần cũng không hề gì.
- Liệu nó phá cửa được chăng?
- Nó đạp một cái nhà nầy sập ngay. Nhưng nó không đạp.
- Sao vậy?
- Nó ngại. Và ta còn có lửa nên nó sợ.
Họ ăn cơm nghe kém ngon miệng hơn khi sáng, vì không đói nhiều, và vì món lạ miệng, ăn một lần thì hết lạ. Thu-Vân băn-khoăn:
- Nếu nửa đêm hắn về thì mình tính sao Thăng?
- Thì mở cửa cho hắn vô, xin lỗi hắn và cắt-nghĩa...
- Úy, không được đâu. Thu-Vân đã quên mặt hắn rồi. Nếu không phải hắn, mở cửa thì nguy.
- Quanh vùng nầy, chắc chỉ có mình hắn là người, thì không lý nào mà có ai khác gõ cửa vào giữa đêm. Nhưng thôi, ta nên quên hết, quên luôn cả người chủ nhà, để tận hưởng tự-do của ta.
Rửa tay và uống nước xong, Thăng gây lửa lớn. Chàng chất củi thật nhiều giữa ba ông táo đá và giây lát sau ánh sáng màu hỏa-hoàng bừng lên, soi rõ từng tấm vỏ cây một dùng làm vách nhà.
Họ ngồi ngay dưới đất, cạnh lò lửa, làm thinh mà nhìn ánh sáng chập-chờn trên vách lắng nghe đêm thở dài ngoài kia, và nghe suối to tiếng reo khi mà mọi vật im-lìm.
Thăng đặt nhẹ tay lên vai bạn rồi nói:
- Ngày xưa lâu lắm, cách đây mấy trăm ngàn năm, trong một hang đá kia, một nam và một nữ cũng ngồi bên đống lửa như thế nầy. Rồi không ai dạy, họ đã yêu nhau, rồi về sau, họ sanh con đẻ cháu, chật cả hang, chúng tràn ra rừng ở trên cây; rồi đốn rừng cất nhà mà ở...
- Ta cũng yêu nhau như cặp người ngày xưa ấy, rồi cũng sanh con đẻ cháu chật nhà nầy...
- Ta lập thành-phố ngay ở đây.
- Đây là trung-tâm đô-thị.
- Nhưng ta sẽ không tự-do nữa để mà yêu.
Đôi bạn cười xòa, Thăng nhìn bạn. Trong thứ ánh sáng không rõ-rệt nầy gương mặt Thu-Vân bỗng nhiên đẹp hẵn lên. Nếu xét tỉ-mỉ về chi-tiết thì mặt Thu-Vân không khéo lắm. Nhưng mặt ấy lại tuyệt-mỹ trong những đường nét lớn, nên chi khi mà ánh sáng lờ-mờ thì những gì hay về bóng dáng cố-nhiên rực-rỡ lên.
Đôi con mắt to của Thu-Vân như thu hút cả lửa lò và sáng một ánh-sáng man-rợ, đầy nhục-cảm. Cái miệng hơi rộng và đôi môi dày của nàng tố-giác một sức yêu-đương nóng bỏng và cuồng-loạn khiến Thăng có cảm-giác rờn-rợn rất kỳ-thú.
- Giờ nầy hôm qua Thu-Vân làm gì, nghĩ gì?
- Thu-Vân đi từ-biệt Sài-gòn rồi về soạn va-ly, rồi đi nằm để nghĩ đến Thăng.
- Nghĩ thế nào?
- Nghĩ rằng đêm hôm sau, tức là đêm nay, tức là bây giờ đây, ta không còn cách nhau hằng chục con đường, hằng trăm dãy nhà nữa, mà nằm kế nhau trong một nếp chòi tranh, xa hẳn loài người, họ ngỡ là ta đã mất-tích rồi.
- Nghĩ thế, Thu-Vân có sung-sướng hay không?
- Sung-sướng sao cho bằng bây giờ?
Thăng hôn lên tóc bạn rồi nói, như tự nói với mình:
- Sung-sướng hơn cả bây giờ... những ảo-ảnh luôn-luôn lóng.lánh muôn màu...
Thu-Vân giựt mình, lo-sợ day lại nhìn Thăng trân-trối. Nàng thấy một nghệ-sĩ Thăng đi vắng, ngồi đó như cái xác không hồn, hồn chàng đã diễn-vu theo một giấc mộng nào xa vắng lắm.
Nàng sợ-hãi, đưa tay lên níu đầu Thăng, kéo về đầu nàng. Má kề má, nàng thì-thầm:
- Thăng, Thu-Vân đây nè.
Thăng như tỉnh cơn mơ, rồi say-sưa nhìn màu da mặt ửng hồng dưới ánh lửa của Thu-Vân. Bây giờ, tia mắt Thu-Vân càng nóng hơn, hừng-hực đòi hỏi và miệng nàng như muốn ngốn cả Thăng vào đó.
Thăng để bạn nằm trên đùi mình rồi hôn cho đôi mắt đáng sợ ấy nhắm lại. Dưới mắt chàng, một người đẹp như đã chết, im-lặng đợi chờ sự yêu-đương thiển-cận của loài người. Nhưng chàng nghệ-sĩ lại chỉ say vì vẻ đẹp thuần-túy của một thân-thể, một gương mặt mà chàng định sẽ tạc vào đá cho vẻ đẹp ấy được trường-cửu mãi-mãi theo thời gian, hệt như những pho tượng đá của những thành-phố hoang-tàn.
Có lẽ Thu-Vân chờ đợi lâu quá nên nàng lại đưa tay lên kéo cổ Thăng xuống.
Pho tượng đá tuyệt-mỹ nầy lại có linh-hồn. Môi nó mấp-máy như muốn nói điều gì, nhưng lại không được, bập-bẹ thầm như trẻ ngây-dại.
Bây giờ lửa ăn hết củi và không được tiếp-tục nuôi-nấng nữa nên thỏn-mỏn lần. Bóng hai người được phóng đại lên vách, càng được phóng to ra vì bóng tối đeo bám vào rìa hình mỗi lúc một dầy thêm.
Không còn một sinh-vật nào chứng-kiến cái giây phút mà người nghệ-sĩ nhường chỗ cho một người đờn-ông thường đang nhìn đôi môi dày dưới mắt hắn. Khi nãy họ đã mắc-cỡ dưới ánh lửa nó như có linh-hồn, họ đã thẹn-thùng với bóng họ nó như tò-mò rình-rập. Giờ đây họ ẩn trong bóng tối như ẩn vào một phòng kín.
Thăng đứng lên, người bạn trên tay, nàng nằm xụi lơ như một kẻ chết đuối vừa được vớt lên, mãi cho đến lúc bạn nàng đặt nàng lên chiếc giường vạt cứng, nàng cũng vẫn không hay biết.