The oldest books are still only just out to those who have not read them.

Samuel Butler

 
 
 
 
 
Tác giả: Lưu Huyền
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Khương Nhật An
Biên tập: Nancy Chang
Upload bìa: Nancy Chang
Số chương: 18
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1109 / 5
Cập nhật: 2015-10-19 14:42:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
au hai năm xa cách, cuối cùng cũng đã trở về trong vòng tay đất mẹ thân yêu, vừa xuống sân bay thủ đô, tin nhắn đầu tiên tôi nhận được sau khi mở di động là của Phùng Tuấn: “Bội Bội, anh sắp cưới rồi, em đến dự được không?”
“Cút!” Tôi không kìm được, văng tục, cũng không thèm bận tâm có bị người xung quanh liếc nhìn hay không, vừa giậm chân như một con điên, vừa ấn lia lịa vào chữ cái trên bàn phím, sau khi viết đầy một trang “cút… cút… cút”, thấy lòng nhẹ chút ít, mới xóa đi, cũng không nghĩ có cần trả lời gì không, lòng đã biết có lẽ không cần trả lời nhưng vẫn tiếp tục giở xem các tin nhắn khác.
“Bội Bội, hôm nay Tiểu Sâm sẽ ra sân bay đón cậu, chú ý nhé - người nhắn: Trịnh Phi.”
Vãi con em nó! Trịnh Phi mồm cá ngão! Đã dặn là không được bép xép với bất kì ai rồi. Tôi vừa kéo hành lý vừa nghĩ nếu cô nàng có mặt ở đây, nhất định tôi phải quất cho một trận, còn gã Lâm Sâm ngớ ngẩn chẳng cần phải mất công tìm, bởi chỉ cần gã xuất hiện, sự tồn tại sừng sững đó sẽ lập tức nổi bật giữa dòng người xám xịt trên đường.
Quả nhiên, chỉ cần theo hướng ánh mắt đổ dồn của phái đẹp là nhìn thấy gã, vẫn như ngày trước, chẳng thay đổi tý nào, vẫn là Lâm Sâm mái tóc nhuộm màu caramel sẫm. Trên đường sống mũi cao vút đích thực có thể khiến phái đẹp chắp hai tay trước ngực, kinh ngạc trầm trồ, “ối cha cha” là chiếc kính râm hiệu Armani lóng lánh, bộ tiểu Âu phục xám hiệu Dior ôm khít, khiến cho cái dáng dong dỏng của gã ngực vồng, mông cong, đâu ra đấy, nếu không biết gã có bảy bà vợ, chắc chắn tôi sẽ tưởng đó là một Gay chính hiệu, càng nghiệm chứng cho chân lý tôi thầm tâm đắc bấy lâu: “đàn ông ưu tú hầu hết đều đột biến gien”.
Nhìn thấy tôi, gã lập tức nở nụ cười tươi như hoa lộ hàm răng trắng bóng đều tăm tắp tựa những hạt ngô nằm trên bắp, cặp chân dài nện trên đôi giày Gucci, phát ra những tiếng cộp cộp giòn giã theo bước chân sải tới, khiến phái đẹp xung quanh đua nhau bộc lộ vẻ thanh xuân thiếu nữ, làm cho tôi có cảm giác gã đang giẫm lên một đám nhụy hoa ướt trượt đi về phía tôi.
“Bối Bối!” Gã vẫn như hồi nhỏ, thích gọi tôi là Bối Bối. Gã đến trước mặt tôi, nhấc kính ra, lộ khuôn mặt thanh tú sáng long lanh, “Hai năm không gặp, nhớ muốn chết.” Nói đoạn, gã giang tay ôm choàng tôi, vừa nói: “Thơm cái nào” vừa không đợi tôi phản ứng, đã “chút” một cái, dấu kem môi đã in lên mặt tôi.
Tôi ghét nhất đàn ông dùng kem môi! Nhưng xét giờ này phút này, phái đẹp xung quanh đang ghen tỵ muốn móc con ngươi ném vào mặt tôi, tôi giả bộ phấn khởi, bẽn lẽn: “Làm gì thế! Đáng ghét!”
“Ối!” Lâm Sâm khốn kiếp hoàn toàn không biết phụ họa với tôi, sau khi kêu một tiếng lại nhảy lùi về sau, tay chống cằm ngắm nghía, gật gù vẻ nghiêm túc, “Được lắm, chuyến du học Nhật Bổn học được gì? Trường nào đã biến quỷ dạ xoa thành ra xinh đẹp thế này, lại còn biết tỏ ra ‘bướm vàng e lệ’ nữa chứ, phải viết thư cảm ơn quý trường bên đó thôi!”
“Cút!”
“Ấy, hai năm không về nước lạc hậu mất rồi, bây giờ người ta nói ‘Biến! Trâu vàng…’”
“Thôi đi!” Thấy gã nói lằng nhằng, tôi cười mắng: “Đồ bần tiện!” rồi cấu thật lực vào cái eo mảnh dẻ của gã.
“Ối chao, quả thận của tôi!” Gã kêu thảm thiết, lưng khom khom, khuôn mặt nhỏ nhắn môi hồng, răng trắng giả bộ đau đớn, khiến phái đẹp xung quanh chau mày xót xa.
“Đồ bần tiện, nếu ngươi cũng biết thận của ngươi nằm ở chỗ nào thì bà chị đây…” Đang định nói “sẽ tặng ngươi hai con iPhone”, còn chưa mở miệng, Lâm Sâm đã đột nhiên ôm chặt tôi trước những con mắt trợn tròn của thiên hạ.
Khoảng cách mà gã ghé tai tôi nói, khiến tôi thực sự e ngại, có thể gã đùa mà cắn một cái thì nguy. Cùng với lời nói, hơi nóng phả ra khiến tôi nhồn nhột buồn cười.
“Hoan nghênh em đã trở về!”
Giọng gã chân thành như đọc lời thoại trong chính kịch, khiến tôi không tiện cười.
“Ờ!” Tôi khẽ vỗ nhẹ lưng gã, nghĩ tới hai năm trước cũng ở nơi này, một mình tôi lên máy bay, lúc đó mơ mơ hồ hồ cũng không biết mình muốn gì, ở Nhật một ngày nhận làm thêm hai công việc, mệt rũ như con chó, khó khăn lắm mới đỗ vào đại học JFOberlin, hôm nay lại mơ mơ hồ hồ trở về lại được tin gã khốn Phùng Tuấn cuối cùng sắp cưới đúng là trăm cảm xúc đan xen, tôi bất giác âm thầm thở dài: “Đúng, tôi đã trở về.”
Một lúc lâu, Lâm Sâm không nói gì, cũng không buông tôi ra, khiến tôi chìm nghỉm một hồi trong ánh mắt thù hận của các nữ đồng bào. Mùi nước khử mùi trên cơ thể gã là cái vị thoang thoảng của biển cả, tôi không rành lắm về các loại nhãn hiệu nước hoa của đàn ông, chỉ cảm thấy cực kỳ dễ chịu, khiến tôi vô thức nhắm mắt tưởng tượng sóng biển đang xô vào ngón chân mình.
Vào mùa này, hoa anh đào trên con đường tôi thường đi qua lúc còn làm thuê ở Yokohama có lẽ đã nở? Nghĩ đến đây, mũi lại cay cay nhưng liền đó toàn bộ xúc cảm lãng mạn của tôi bị tiêu tan bởi câu nói của Lâm Sâm, “Cô em, có phải là béo lên rồi không?” Hóa ra, trong lúc ôm tôi, gã dám tranh thủ cân đong tôi gầy béo ra sao!
“Biến.”
“Mẹ ơi.” Gã nhăn nhó rên, cái mắt ngô ngố đó quá dễ thương, khiến tôi lập tức mất tiêu sức chiến đấu.
“Đi, đưa bà chị đi ăn cơm, đói gần chết rồi.” Tôi tiện tay đưa hành lí cho gã, thấy gã ngoan ngoãn đón lấy, hài lòng gật gật đầu, mỉm cười nói, “Tôi có thể ăn hết một con bò.”
“Chính em nói đấy nhá.” Gã ôm vai tôi, cười gian, “Chỉ sợ em ăn không nổi.”
Đi đến bãi đỗ xe, tôi thấy một con Landrover trắng toát hoàn toàn không ăn nhập với tư phong quái đản của Lâm Sâm, thấy gã nhún vai, bĩu môi với tôi, coi như biết rồi. “Của bà vợ nào tặng đây?” Tôi hỏi, “Trước khi ra nước ngoài, tôi thấy người ta tặng cậu chiếc mini, mới hai năm cậu đã làm gì để tăng giá bản thân nhanh hơn giá bất động sản thế?”
“Không phải tặng cả đâu, của chồng người ta, ca mượn đi thôi.” Gã liếc tôi một cái, “Có hợp với ca không? Nếu hợp, ca sẽ thủ thỉ bên gối để nàng mua tặng.”
“Bảo ai mua tặng cậu? Bà vợ hay ông chồng?”
“Hứ, đáng ghét!” Lâm Sâm cong ngón tay như bông hoa lan chọc tôi, cố tình nói giọng ỏn ẻn: “Người ta vẫn là đóa cúc phong nhụy, chưa muốn bán.”
Tôi trợn tròn mắt, liếc đảo, không đáp lại gã, tự trèo lên xe, đợi gã ngồi trước tay lái mới hỏi: “Hôm nay ăn mặc như chú rể vậy, thế nào, muốn cưới sao không báo trước một câu? Để chị đây chuẩn bị quà mừng thật hậu.”
“Hôm nay phải đi ăn tiệc.” Lâm Sâm đưa tay vuốt nếp nhăn trên bộ Âu phục, khởi động xe. “Em cũng phải đi.”
“Ai vậy?” Tôi cau mày, “Sao lắm người cưới thế?”
“Còn ai nữa!” Gã hỏi lại.
“Phùng Tuấn.” Lâu rồi không nói ra hai chữ đó, xa lạ đến nỗi răng phát run.
Lâm Sâm ngẩn ra, chép miệng: “Đồ ngốc.”
Phùng Tuấn là bạn trai đầu tiên của tôi, cũng là thầy giáo thể dục của tôi thời trung học.
Lúc đó tôi không thích môn điền kinh, luôn viện cớ “chu kỳ đặc biệt” để xin nghỉ, mà cũng không chỉ có mình tôi, bọn con gái trong lớp cũng làm vậy, nhưng ông thầy thể dục chỉ nhằm vào tôi, luôn gây khó dễ với tôi.
“Thầy quá quan tâm đến em! Thầy Phùng. Có phải thầy thầm yêu em không?” Lúc đó tôi nói vậy là muốn thầy bẽ mặt.
Không ngờ thầy đối lại: “Đúng, chính xác, em dám chống lại tôi sao?” Sau này thầy lại nói một câu cực lưu manh: “Trở thành bạn trai của em, tôi sẽ biết ‘chu kỳ đặc biệt’ của em.” Dạo đó tôi tuổi trẻ hăng máu, cảm thấy chàng lưu manh một cách cực phong độ vậy là đồng ý cặp với chàng.
Thực sự thì chàng cũng chẳng nhiều tuổi hơn tôi bao nhiêu, nhưng chàng là thầy giáo của tôi, cuộc tình này hình như trở nên “đặc biệt nhạy cảm” cho nên phải hoạt động bí mật, nhưng trong mắt mẹ tôi, chàng là rể tương lai chính thức của bà.
Khỏi phải nói, mẹ tôi, người từng đi lao động ở Đức để cứu vãn chủ nghĩa tư bản, có quan niệm rất thoáng, không những thừa nhận Phùng Tuấn mà còn sắp xếp cho chúng tôi sống chung trong căn hộ khác của bà, tiếp đó hai bên gia đình gặp nhau, cùng bỏ ra tiền mua căn hộ mới ở khu vực vành đai hai[1], để sẵn đợi khi chúng tôi kết hôn sẽ sửa chữa, trang trí lại.
[1] Khu vành đai gần trung tâm thành phố nhất.
Lúc đó tôi vẫn là nữ sinh trung học, trong chớp mắt, sao nửa sau cuộc đời đã được định đoạt như vậy? Nhưng lại chớp mắt, bắt gặp khuôn mặt tuấn tú công tử chính hiệu của Phùng Tuấn, lại cảm thấy rất đỗi thỏa mãn, mình chỉ là cô bé xấu xí không có mơ ước gì đặc biệt.
Không lâu sau, giữa chúng tôi bắt đầu nảy sinh vấn đề, Phùng Tuấn là người đàn ông trưởng thành, đến đêm, chúng tôi ngủ chung giường, nếu nói với thiên hạ, hai người không xảy ra chuyện gì, nhất định người ta sẽ bịt miệng cười nhưng chúng tôi đúng là không xảy ra chuyện gì thật.
Khi Phùng Tuấn muốn xảy ra chút gì đó, bàn chân sói của chàng vừa gác sang, đã bị tôi đá lại, tôi kiên trì trong đường ranh giới giữa giường, mỗi người trấn thủ lãnh địa của mình, chàng muốn ôm tôi ngủ, đừng hòng! Hơn nữa, trước mặt chàng tôi luôn xiêm áo chỉnh tề, chưa bao giờ cho chàng tý hời nào hết.
Cũng không phải tôi bảo thủ trong quan niệm trinh tiết, chỉ là, nhìn mặt chàng, đẹp thì đẹp thật, nhưng luôn cảm thấy giữa chúng tôi vẫn chưa đến “bước đó”, chuyện chúng tôi cặp với nhau vốn dĩ ngay từ đầu đã hồ đồ, thử hỏi tôi thích chàng bao nhiêu?
À, tôi từng hết sức thật thà trả lời chàng, nếu Phùng Tuấn và Lâm Sâm ông bạn thanh mai trúc mã của tôi cùng rơi xuống sông thì tôi sẽ cứu ai? Lâm Sâm! Lâm Sâm không biết bơi! Phùng Tuấn cao to vạm vỡ, tứ chi đô khỏe cần gì cô gái yếu ớt như tôi ra tay cứu?
Chính chuyện này khiến chàng đặc biệt ghét Lâm Sâm, nhưng vì muốn có tôi, miếng thịt trong bát, ăn lúc nào chỉ là chuyện sớm muộn, cho nên chàng cũng bỏ qua, không so đo nhiều.
Chỉ riêng việc không ép buộc tôi, chứng tỏ chàng cực biết điều, quả là người đàn ông tốt.
Đàn ông tốt luôn khiến người ta luyến nhớ.
Chủ quán bar mà Phùng Tuấn và đám bạn hay lui tới tên là Ngô Sa Sa, một phụ nữ tuổi xuýt soát bốn mươi, dáng gầy nhanh nhẹn, trước khi tôi và Phùng Tuấn cặp với nhau, bà chị này luôn công khai rằng mình yêu chàng, cho nên thường nói sau lưng, bảo tôi là: “mặt dày” “chen ngang”.
Tôi gặp chị ta mấy lần, khi thấy Phùng Tuấn, ánh mắt chị ta cứ như chó sói nhìn thấy gà, mèo cái động dục nhìn thấy mèo đực, hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của tôi, ngang nhiên trắng trợn trêu chọc Phùng Tuấn, lúc sờ mặt chàng, lúc cọ cái eo vào đùi chàng, lúc lúc lại cười ré lên, bộ dạng đó chỉ còn thiếu nước nói toẹt ra “anh làm đi, anh làm đi” mà thôi.
“Chị ta đã li hôn, có một đứa con, phụ nữ mà phải cai quản quán bar là rất cực.” Khi Phùng Tuấn nói như vậy về Ngô Sa Sa, tôi im lặng, cũng không trợn mắt với chàng, chưa tới nửa phút chàng lập tức giải thích: “Anh không có ý gì, chỉ nói chị ta rất cô đơn, cho nên đầu óc có vấn đề. Thật đấy!” Thấy tôi vẫn phớt lờ, chàng tức khí nói tục: “Nếu anh có ý định gì, cũng tuyệt đối không với chị ta! Khác nào với lợn.”
Câu này của chàng, tôi không tin.
Tôi không tin bất kì ai, kể cả bố mẹ, lúc tôi còn nhỏ họ rất mặn nồng trước mặt tôi, mặn nồng đến thấu cả đất trời, cho đến khi bố tôi ngoại tình, tôi hỏi họ: “Bố mẹ sẽ li hôn à?” Câu trả lời nhận được lúc đó vẫn kiểu thề thốt như đinh đóng cột “Làm gì có chuyện đó!” Cuối cùng vẫn mỗi người mỗi ngả. Cong người thật xảo quyệt, lời nói ra chẳng câu nào thật lòng.
Học hết trung học, tôi muốn đi Nhật Bản học ngôn ngữ hai năm, theo kế hoạch đã định trước khi cặp với Phùng Tuấn, sau đó sẽ thi đại học bên đó.
Mặc dù chàng không hài lòng, muốn ngăn cản cũng không thể khiến tôi bỏ cuộc, nhưng tôi vẫn lễ phép hỏi ý chàng, kết quả chàng rất độ lượng ủng hộ mọi quyết định của tôi, hứa sẽ ở trong nước đợi tôi học xong quay về làm lễ cưới.
Chính bắt đầu từ lúc đó, tôi coi lời chàng như đã nghe qua, có nghĩa là nghe để cho qua.
Chuyện giữa chàng và Ngô Sa Sa kỳ thực thâm tâm tôi đã có chuẩn bị.
Vừa mới đến Nhật chưa đầy một tuần, tôi nhận được thư của Phùng Tuấn, một bức thư dài rời rạc, đọc hết, vẫn phải nghĩ một chút mới biết chàng đang nói gì, tóm lại là chàng đã uống phải rượu bị bỏ thuốc ở quán bar của Ngô Sa Sa, lúc tỉnh dậy đã thấy nằm trên giường với chị ta, tệ hơn nữa, chị ta còn mang thai.
Sau đó là những lời cầu xin tôi tha thứ. Trong thư không có từ “chia tay”, đợi tôi nói ra chăng? Người đàn ông vô dụng đâm bạn một nhát dao nhưng không muốn bạn chết ngay.
Tôi viết một bức thư đơn giản hồi âm, đại ý bảo chàng liên hệ với mẹ tôi, bán căn hộ ngày trước hai gia đình đã mua chuẩn bị cho ngày cưới của chúng tôi, trả lại mẹ tôi số tiền bà đã góp, đồng thời mang đi hết tất cả đồ đạc của chàng còn để lại đó, một cái kim sợi chỉ cũng không được bỏ sót, ngoài ra không còn gì khác.
Với Phùng Tuấn đã kết thúc như vậy.
Người từng ngủ chung giường với mình, không thể không có cảm xúc gì, nhưng tôi quả thực cũng không quá buồn, nước mắt cũng không có, nhưng không đến nỗi tuyệt vọng muốn chết như nhiều kẻ thất tình khác, trái lại trong lòng gần như nhẹ nhõm, cảm giác có gì giống như vốn biết thứ không thuộc về mình cuối cùng đã mất nhưng rốt cuộc vẫn có chút hẫng hụt, bởi vì suy cho cùng, dù không thuộc về mình, nhưng nó đã từng cùng với mình bao nhiêu đêm ngày.
Để khiến mình nhanh chóng quên chàng, chuyên tâm vào cuộc sống bên Nhật, tôi cố tưởng tượng ra cảnh Ngô Sa Sa đưa Phùng Tuấn lên giường, đồng thời còn mang thai đứa con của chàng. Vậy là bỗng nhớ lại nụ hôn của mình với Phùng Tuấn, đây là sự thân mật nhất, giống như người yêu nhất giữa tôi với chàng.
Tôi vốn mắc chứng buồn nôn, cuối cùng chạy vào nhà vệ sinh nôn khan một chập.
Lâm Sâm đưa tôi về nhà, bảo tôi cất hành lí, đi thay quần áo.
Tôi lấy chìa khóa, ấn mấy lần mới tra được chìa vào ổ, cũng không biết mình đang thấp thỏm lo sợ điều gì, có phải sợ nhìn thấy Phùng Tuấn vẫn ngồi trên sofa xem DVD như ngày trước, nhìn tôi cười, hỏi: “Em đã về à?”
Cuối cùng cũng mở được cửa, trong phòng không có gì thay đổi, có thể mẹ tôi thường đến lau dọn, rèm cửa đã thay, thêm một giá sách, thu gọn đống tạp chí vứt bừa trên sofa. Tôi bỗng phát hiện mọi đồ đạc liên quan đến Phùng Tuấn, thật sự đã biến mất, cứ như chàng chưa từng tồn tại ở đây.
“Tôi phải tắm cái đã.” Tôi ném cái túi lên sofa, nói với Lâm Sâm: “Cậu xem tivi, đợi tôi một lát.”
“Được, nhanh lên, khỏi cần gội đầu.” Lâm Sâm mở di động xem giờ, “Tốt nhất mang theo bộ quần áo, tối nay có thể không về được đâu.”
“Thế là thế nào?” Tôi cau mày: “Chẳng lẽ bọn họ không cưới ở Bắc Kinh?”
Cặp đôi sắp cưới là Hách Đại Vĩ và Miêu Miêu, đương nhiên tên thật của cô dâu không phải là Miêu Miêu, nhưng tôi chưa quen đến mức biết tên thật của cô ta, trước đây toàn gọi cái nick đó. Sau khi nghe Lâm Sâm nói xong, tôi trố mắt kinh ngạc, gã nhìn tôi thông cảm, gật đầu: “Chính là gã Atula và Miêu Miêu.”
Tôi hỏi ngay: “Thế Mặc Mặc thì làm thế nào?”
“Còn có thể thế nào? Hách Đại Vĩ vốn dĩ chỉ chơi giễu cậu ta, chuyện kia bình thường, nghĩa là với người khác giới.” Lâm Sâm nhún vai: “Thực ra ca cũng không muốn đi, nhưng Mặc Mặc nhất định đòi đi. Ca sợ cậu ta gây sự ở đó, hơn nữa em cũng biết, khi cậu ta phát điên, không ai ngăn nổi, cho nên em nhất định phải đi, cậu ta sẽ nghe em.”
Mặc Mặc là Gay mắc chứng trầm cảm, chị em thân thiết của tôi. Một hôm, đi trên phố nhìn thấy biểu diễn ca nhạc ngoài trời, vừa nhìn gã đã mê ngay người dẫn chương trình tên “Atula”, lập tức nhảy lên sân khấu đòi số điện thoại, sau đó nhất định bắt chúng tôi cùng đi đến gặp người ta, cuối cùng mọi người trở thành bạn bè.
Khi biết giai đẹp Atula trông như Tây lai, dáng ưu tư tên thật là Hách Đại Vĩ, tôi và Lâm Sâm cười một trận suýt chết, lúc đó Mặc Mặc tức chảy nước mắt, dọa nếu chúng tôi còn cười nữa, anh ta sẽ nhảy lầu, khi anh ta đi đến mở cửa sổ, tôi mới biết hóa ra Mặc Mặc rung động thật sự, đây là mối tình chết người. Anh ta đi đời rồi.
Chỉ cần liên quan đến Hách Đại Vĩ, Mặc Mặc có thể làm mọi chuyện.
Xét tình hình đó, tôi tắm thật nhanh để đi cứu viện, nhưng lại gặp vấn đề nan giải khi lựa chọn quần áo, tôi có nên mặc đẹp một chút không? Để cướp ngôi hoa khôi số một của cô dâu. Con người Miêu Miêu rất kiêu, hôm nay cuối cùng đã lấy được Hách Đại Vĩ, miếng thịt béo đắt giá, cái mũi cô ta chắc vênh đến tận mây xanh.
Nhưng tôi khác Lâm Sâm, gã trai bao đẹp mã kia, tôi không có nhiều tiền mua sắm quần áo, cho nên không có nhiều bộ cánh nghiêm chỉnh. Quần áo của tôi lúc còn trong nước đều mua của các hãng H&M và ZARA, hầu như toàn các kiểu cơ bản, chẳng có gì đặc biệt. Sau cùng, tôi bảo Lâm Sâm mở vali, trong đó toàn váy mua ở 109 Tokyo, để gã dùng thẩm mỹ đàn ông khắc nghiệt của mình chọn cho tôi một cái.
Gã cười hí hí hỏi: “Để làm gì? Đồ gây sự, định lấn lướt cô dâu hả?”
“Ừ, tốt nhất có thể gây sự khiến chàng Vĩ lập tức bỏ vợ ngay tại lễ cưới.”
“Này, cầm lấy.” Lâm Sâm nhét qua cửa phòng ngủ một cái túi, không biết gã biến hóa ở đâu ra.
Tôi mở xem, bên trong là chiếc váy xuân hè mốt mới của hãng Chanel, một chiếc váy màu phấn hồng với đường diềm hình lá sen xếp nếp.
Tôi vừa nhét trả qua khe cửa vừa hét: “Váy của bà vợ nào của ông? Không dám xỏ đâu! Làm hỏng đây đền không nổi.”
“Bảo mặc thì cứ mặc! Lắm điều thế. Nhanh lên, tranh thủ thời gian!”
Thấy Lâm Sâm lại ấn chiếc váy qua cửa, tôi thầm nghĩ, ý tốt này của gã khó từ chối đây, liền mặc vào! Hưởng thụ tí teo cảm giác khoan khoái khi hàng hiệu cọ vào da thịt xem có khác hàng bình dân nhiều không, ờ, kích cỡ tương đối vừa, chất liệu rất dễ chịu, ngoài ra chẳng có gì khác hàng bình dân.
Khi tôi đi ra, hai mắt Lâm Sâm lóe sáng, khiến tôi không thể không đắc ý, tay chống nạnh hỏi: “Quỷ sứ, nhìn xem có phải bản cô nương đẹp ngất ngây không?”
Kết quả, câu trả lời của gã suýt khiến tôi tung chưởng đá chết gã, Lâm Sâm giơ tay sờ mũi cười híp mắt: “Hèn chi người ta bảo người đẹp vì lụa, cuối cùng trông cũng tàm tạm.”
Sau đó gã lại đưa tôi đôi giày cao gót hở mũi màu đỏ thẫm của Miu Miu, trên đính đôi bướm phát quang giang cánh chúc mừng, sau khi tôi đóng bộ xong xuôi, khoác tay Lâm Sâm lúc này đã trang phục chỉnh tề, bên tai quả thực rõ rành rành có thể nghe thấy tiếng “tinh… tinh tinh tinh…” từ bản “Nhạc cưới”.
“Ổn rồi! Ta đi Thiên Tân thôi.”
Cái kiểu vẫy tay của Lâm Sâm lúc đó, giống sau lưng có thiên binh vạn mã đang chuẩn bị xông trận giết quân thù.
Trên đường cao tốc Bắc Kinh - Thiên Tân, Lâm Sâm đột nhiên hỏi tôi: “Muốn tới lễ cưới của Phùng Tuấn hả?”
“Tôi chưa đơ.” Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, “Đi đưa phong bì mừng người ta cưới vợ à?”
“Đưa chứ, ca đưa em đi.” Lâm Sâm cười ha hả một trận, rồi hơi ngần ngại nói, “Sắp đẻ con mới lo đám cưới? Đầu hắn chập mạch.”
Tôi không tiếp lời gã, trong xe có khoảng lặng rất lâu.
“Chàng Vĩ không phải là người Bắc Kinh à? Tại sao phải chạy đến Thiên Tân? Miêu Miêu là người Thiên Tân hả?” Tôi không biết làm gì, hỏi cho có chuyện, kỳ thực không bận tâm bọn họ ở đâu.
“Miêu Miêu có lẽ là người Đông Bắc, hình như không mua nổi nhà ở Bắc Kinh, cho nên bọn họ tạm thời ở Thiên Tân, mở quán bar kiếm sống.”
“Quán bar?” Tôi cau mày, lấy ngón trỏ chọc cánh tay Lâm Sâm, thì thầm như phát hiện ra bí mật động trời, “Này, cậu có nhận ra không? Tôi phát hiện, tên bọn con gái hạ tiện đa số đều tên lặp, này nhé Sa Sa, Miêu Miêu, có phải không?”
Lâm Sâm phì cười: “Miêu Miêu không phải là tên thật. Tên thật của cô ta là… ố, gì ấy nhỉ?”
Chúng tôi dông dài vài chuyện, cuối cùng cũng đến nơi.
Đó là một nhà hàng hải sản ba tầng bình thường, tầng một là đại sảnh, ngoài cửa trang trí đỏ rực, đầy xác pháo. Hai mắt cô nhân viên lễ tân nhìn dán vào mặt Lâm Sâm, miệng trả lời câu hỏi của tôi rằng, tiệc cưới ở tầng ba. Tôi và Lâm Sâm nhìn nhau cười: Oa, hóa ra không phải bao cả nhà hàng, xem ra không hợp tý nào phong cách chịu chơi của Miêu Miêu đại tỷ.
Đi tới tầng ba, nhìn ngay thấy tấm biển thủy tinh ghi lời chúc mừng, Hách Đại Vĩ, Trần Tĩnh bách niên giai lão gì gì đó. Tôi và Lâm Sâm lại nhìn nhau cười, thì ra tên là Trần Tĩnh, cái tên quá tầm thường, quả thực không dễ nhớ.
Sau khi chúng tôi mỗi người nhét phong bì vào tay một bà chị đứng trấn giữ ở cửa ra vào không biết là người nhà cô dâu hay chú rể, liền đi vào hôn trường. Bên trong đầy người, cực kì ồn ào, tôi không đếm cụ thể nhưng mười mấy bàn là chắc chắn. Trên sân khấu nhỏ màu hồng phía trước người chủ trì hôn lễ cầm quyển sổ nhỏ liên tục lật giở, cô dâu chú rể chưa thấy đâu, tôi liếc qua bàn ăn, trên có mấy món lạnh ngắt, thì ra, tôi và Lâm Sâm chưa phải là đến muộn.
“Bội Bội! Tiểu Sâm!” Người gọi chúng tôi là Trịnh Phi. Hai năm không gặp, cô nàng gầy quắt đó bây giờ cũng bước vào giới “hơi mập”, trong lối trang phục thiếu hẳn đẳng cấp của cô nàng, có thể khiến tôi chậc lưỡi xuýt xoa nhất lại chính là kiểu tóc uốn bà già mà tôi căm ghét nhất, lát nữa dứt khoát phải chấn chỉnh gu thẩm mỹ lạc đường của nàng mới được!
Cùng với cái giọng lanh lảnh, là ánh mắt đổ dồn của những vị khách ngồi xung quanh, sau khi nhìn thấy tôi, những ánh mắt kia vẫn không dời, nhìn theo cho đến khi tôi an tọa trên ghế.
Chúng tôi cùng với Mặc Mặc, Trịnh Phi ngồi cùng bàn, Mặc Mặc trước đây rất gầy, nay càng gầy chỉ còn da bọc xương, dưới mái tóc dài suôn thẳng là khuôn mặt tái xám, vầng trán ưu tư ảm đạm, có lẽ do buồn, cằm nổi mấy mụn trứng cá, quả thật khiến người khác mủi lòng. Anh ta ngước nhìn tôi, lặng lẽ chào: “Bội Bội, cuối cùng bạn đã trở về.”
Tôi nghĩ trước tiên nên an ủi anh ta vài câu nhưng bị một ông chú to lớn ngồi bàn đối diện cướp lời, mặt ông ta đỏ lựng nhìn tôi cười, “Mỹ nhân này tên gì vậy? Là bạn bè thân thích của ai?”
Tôi lễ phép mỉm cười, vội trả lời: “Tôi là Lăng Bội, khó nói là bạn của ai, chỉ là người quen của Đại Vĩ.”
“Tôi là anh họ của Đại Vĩ! Mỹ nhân có thể gọi tôi là Đại Long, hôm nay có duyên ngồi cùng bàn, ta kết bạn nhé!” Anh ta vừa nói xong, liền rót một cốc to rượu Hồng Nương vào cái cốc trước mặt, giơ lên, “Nào, cạn trước một ly!”
Hóa ra là anh họ của Hách Đại Vĩ, vậy tuổi cũng chưa nhiều, nhưng trông hơi già. Tôi cau mày, đặc biệt không thích những người đàn ông cứ mở miệng là “mỹ nhân, mỹ nhân”, tầm thường, phù phiếm, đặc biệt chàng Đại Long này, béo đến nỗi khiến hầu hết phái đẹp phát buồn nôn.
Lâm Sâm giơ tay chặn lại nói: “Rất xin lỗi, Lăng Bội vừa mới xuống máy bay, bây giờ vẫn chưa hết say.” Nụ cười của gã quả thật có thể khiến một thành viên của phái đẹp cùng bàn muốn lao ra liếm mặt gã một cái.
“Thế nào? Hai người yêu nhau hả?” Đại Long ngây người hỏi.
“Ố.” Trịnh Phi đang nhét lạc vào miệng, vội hỏi: “Bội Bội, hai người cặp rồi à? Sao không thấy nói gì?”
Cô nàng đúng là thiếu nhạy cảm, không biết quan sát tình hình, báo hại! Tôi lườm Trịnh Phi, rồi đẩy đĩa đậu phộng đến trước mặt cô nàng: “Ăn đi!”
Lúc này, hôn phòng bỗng náo nhiệt lên, thì ra là cô dâu chú rể đã xuất hiện.
Miêu Miêu trước đây là người mẫu không chuyên cho nên mới quen Hách Đại Vĩ, một MC tự do. Không ít lần tôi đã thấy ảnh cô ta trong trang phục người mẫu cô dâu, cho dù là những ảnh viện áo cưới tệ nhất cũng còn đẹp hơn bộ hỷ bào màu đỏ cô ta đang mặc bây giờ, không biết người trang điểm có thâm thù gì cô ta mà trang điểm tệ hại đến thế. Khuôn mặt vốn đã hơi nhọn khắc khổ, lại điểm thêm hai gò má hồng, khiến cô ta giống hệt bà vợ cả bị ghẻ lạnh trong gia đình quý tộc thời phong kiến!
Lại nhìn Hách Đại Vĩ, dù gì cũng là giai đẹp từng làm điên đảo cả bầy thiếu nữ trinh trắng, chàng vốn tự yêu mình đến vậy, không cho phép làm mất đi bất cứ đường cong nào trên cơ thể, bây giờ, khuôn mặt tuấn tú tựa Tây lai cũng không thay đổi bao nhiêu nhưng mà tôi ngờ rằng, các chuyên gia trang điểm trong nước đang có một cuộc ganh đua ngầm nhằm “hủy hoại dung nhan”, cố đem những chàng trai, cô gái mặt mũi đường nét có thể coi là đoan chính biến thành những kẻ quê mùa, xấu xí. Chàng đã không để tóc vừa tầm nữa, mà cắt thành đầu tròn húi cua, mặc dù để lộ khuôn mặt rõ nét, nhưng đồng thời cũng làm gồ thớ thịt trên mặt chàng, phá vỡ sự hài hòa đến nực cười, tôi thật muốn biết nhân vật nào đã trang điểm cho chàng và Miêu Miêu? Vị chuyên gia đó đã si mê cao nguyên đỏ như thế sao không đến Tây Tạng mà định cư cho rồi!
Chàng mặc bộ comple trắng rõ ràng là đi mượn, hai khuỷu tay lộ những vết sờn vàng ố. Từ khuôn mặt quá mệt mỏi của chàng có thể thấy chàng căm ghét bộ trang phục trên người mình. Cũng phải thôi, trước đây dù gì chàng cũng ăn vận cực mốt, chỉ thửa đôi giày cũng tìm kiểu dáng trên mạng rồi nhờ người sang Hồng Công mua giúp.
Tôi và Lâm Sâm không tránh khỏi bốn mắt nhìn nhau, mặt đầy tiếc nuối: Cho nên người ta bảo, không nên cưới làm gì. Nhìn xem!
Cô dâu chú rể kể lể một hồi đại loại, quen nhau thế nào, yêu nhau ra sao. Câu chuyện nửa thật nửa giả đó, khi đến chỗ xúc động, Miêu Miêu thậm chí còn giơ tay gạt nước mắt, khiến cho hai cô gái nhỏ cùng bàn với tôi cũng rưng rưng rơi lệ, thẹn thùng mấy lần đưa mắt liếc chàng Lâm Sâm đang ngớ ra vì bất ngờ.
Sau khi màn diễn kết thúc, cặp tân hôn bắt đầu đi từng bàn mời rượu, khi họ tới bàn của chúng tôi, thấy tôi cũng có mặt, rõ ràng rất ngạc nhiên, Hách Đại Vĩ dường như muốn nói gì, Miêu Miêu đã khoác tay chàng, gật đầu cười với tôi: “Oa, Bội Bội đã về rồi, ngày càng đẹp ra.”
“Làm sao đẹp bằng chị Miêu Miêu, cô dâu là người đẹp nhất.” Tôi cũng cười đáp lại: “Em cũng chỉ vì đưa quà mừng đám cưới của chị với anh Vĩ mà phải lặn lội đường trường về đây.”
Những người cùng thế hệ chúng tôi đều biết “anh Vĩ” không phải là một từ hay ho, Hách Đại Vĩ thấy hai năm không gặp, tôi vẫn châm chọc chàng như trước, mặt đột nhiên biến sắc.
Miêu Miêu rốt cuộc là phụ nữ U30 đã đầy sắp sang U40, rất biết nhẫn nhịn, chị ta không nhìn tôi nữa, hơi vênh cằm nhìn xung quanh, hắng giọng như sắp diễn thuyết, vậy là mọi người cũng nể mặt, mắt dồn vào chị ta, đồng thời đôi đũa trong tay cũng với đến món ăn để gần nhất.
“Các vị ngồi ở bàn này đều là bạn bè quan trọng nhất trong lòng Miêu Miêu tôi.” Nghe thấy câu này, tôi và Lâm Sâm rụt cổ, lòng thầm ớn lạnh: Hình như chúng tôi không quen chị?
Đôi môi đỏ chót của chị ta tiếp tục mấp máy: “Tôi thực sự không muốn tiếp tục lộ mặt bôn ba bên ngoài nữa, mới đột nhiên quyết định thành hôn với A Vĩ nhà tôi.” Nói đến đây, chị ta lại thở dài rất đúng lúc: “Cô gái nào chả mơ ước một cuộc sống ổn định, bình yên?”
Chị ta là người mẫu tự do, hợp tác vài show diễn với các công ty, kiếm ít tiền, nếu gặp show diễn nội y thì kiếm thêm được vài đồng, rõ ràng dựa vào tuổi xuân kiếm tiền. Mười sáu tuổi đã bỏ học theo nghề người mẫu, lòng đầy mơ ước, mơ ước đến bây giờ, mới phát hiện các show mình có thể tham gia ngày càng ít, lớp son phấn trên mặt ngày càng dày, cuối cùng chẳng nơi nào cần một người mẫu không chuyên tuổi gần ba mươi.
“May là tôi cũng có đôi chút tích lũy, ôi!” Miêu Miêu nói một mạch, lại thở dài, tiếp tục: “Vậy là, ôi, cuối cùng tôi quyết định mở quán bar. Ôi, cho nên tiêu hết toàn bộ số tiền.”
Nói là số tiền do bản thân vất vả tích lũy, thực ra những người quen của chị ta đều biết, tiền thù lao vài show lẻ làm sao đáp ứng được nhu cầu của một cô gái trẻ, ngay từ khi chưa tới mười tám tuổi, Miêu Miêu liền lao vào giới quảng cáo, tuy không sang nhưng lắm màu mỡ, ở đời, việc gì cũng trước lạ sau quen, đến lần thứ n, thì đã rất nóng ruột, còn bắt đầu ra thẳng giá cho mỗi show diễn.
“Mở quán bar à? Được được được.” Đại Long buông đũa, giơ hai tay lên múa, là người đầu tiên vỗ tay ủng hộ. Kết quả chỉ có Trịnh Phi tốt bụng phụ họa một chút, nhưng không phải hai tay. Bởi tay phải cô nàng còn mải cầm đũa sục sạo lục tìm món ngon trên bàn, tay trái để trên đùi, bật tanh tách, trông cực kỳ giả dối.
Mặc dù vậy, Miêu Miêu cũng có thể giơ tay, vẫy tay với phong độ của một siêu sao thực sự ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó lại tiếp tục nói.
“Quán bar của tôi sẽ lấy tên là…” Nói tới đây, Miêu Miêu nghiêm trang kéo dài giọng “… lấy tên là Mèo Xanh.” Sau đó với vẻ mặt “tin là mọi người có thể hiểu ra ý nghĩa sâu xa của nó”, nhìn quanh một vòng nhưng không thấy ai phụ họa, vội im bặt.
Đại Long một lần nữa vỗ tay tán thưởng: “Ái chà, ái chà, cái tên đó nghĩa là gì nhỉ?” Lần này Trịnh Phi không phụ họa nữa, nàng đang hăng hái tấn công món canh ba ba.
Cuối cùng cũng có người ủng hộ, mặt Miêu Miêu lại nở nụ cười đáp lễ, cơ thể mềm mại ngả vào Hách Đại Vĩ bên cạnh, bíu cánh tay chàng, nở nụ cười mang tên “tôi hiểu, anh hiểu, mọi người đều hiểu”, cũng không giải thích.
Tôi hơi lo lắng liếc sang Mặc Mặc, thấy khuôn mặt nhìn nghiêng của anh ta không có bất kì biểu hiện gì, ánh mắt trân trân không biết nhìn về đâu, khiến tôi còn sợ hơn là thấy anh ta tức giận hoặc sầu não.
“Kỳ thực…” Miêu Miêu hình như nhớ ra điểm quan trọng của bài diễn văn này là khoe chiến thắng của mình. Chị ta lại than một tiếng: “Ôi, có lẽ mọi người ít nhiều cũng biết, anh Vĩ nhà tôi ở bên ngoài rất được hoan nghênh, đặc biệt là một vài cô gái trẻ rất thiếu tính e lệ…” Nói tới đây, Miêu Miêu một lần nữa làm như vô tình liếc nhìn xung quanh một lượt, khi nhìn thấy tôi còn cực cao ngạo vênh mặt, cho thiên hạ xem lỗ mũi.
Tôi tin là, dường như chị ta đã nghe nói câu chuyện tầm phào nào đó, rằng Hách Đại Vĩ từng khoác loác, chàng sẽ ninh nhừ tôi chỉ trong vòng ba tháng, cuối cùng mới tà lưa một tháng, lại thấy một phiên bản trái ngược, tôi khổ sở thầm yêu chàng thế nào, quyến rũ, uy hiếp chàng nhưng vẫn không đạt mục đích.
Có lẽ Hách Đại Vĩ đã thoải mái phát huy trí tưởng tượng, thêm mắm thêm muối kể cho chị ta nghe.
Nếu không, sao ánh mắt chị ta lại có cái kiểu cao ngạo, khinh khi như vị hoàng hậu tôn kính bụng “mang thai rồng” nhìn một phi tần bị thất sủng chết thối trong lãnh cung như thế?
“Anh Vệ nhà tôi thường cư xử rất hòa nhã với mọi người, e là khiến nhiều người hiểu lầm, tưởng anh ấy có ý với mình.” Khi ánh mắt Miêu Miêu quét đến Mặc Mặc thì đã thay đổi, đó là sự băn khoăn và khinh bỉ, căm ghét và hãnh diện.
Không cần đoán, tôi cũng biết nhất định là Hách Đại Vĩ, con người “yêu bản thân nhất thiên hạ” để chứng tỏ sức hấp dẫn của mình, có khả năng chinh phục cả đàn ông, đã nửa đùa nửa thật, thêm mắm thêm muối nói với cô ta chuyện Mặc Mặc thích mình.
Lúc này, tôi không dám nhìn mặt Mặc Mặc.
“Hôm nay nói những điều này, thực ra tôi muốn các vị giúp một việc, nếu sau này nghe ai nhắc tới những chuyện kia của Đại Vĩ, các vị nhất định phải thanh minh cho anh ấy, rốt cuộc bây giờ anh ấy đã là người đàn ông có vợ.”
Miêu Miêu lại tiếp tục nói luyên thuyên những gì, tôi không chú ý nghe nữa, tin là những người cùng bàn cũng không nghe, Lâm Sâm càng cố ý liên tục gắp thức ăn cho tôi, vừa gắp vừa nói to: “Nào, nào, ăn nhanh lên, đã không ngon để nguội càng khó ăn.”
Thấy không có lý do nán lại lâu hơn, chị ta kéo Hách Đại Vĩ đi, trước khi đi còn không quên hướng về Mặc Mặc lạnh lùng “hừ” một tiếng.
Hôn trường lại tiếp tục ồn ào, mọi người có tý hơi men vào bụng, bắt đầu hưng phấn đi lại lung tung, không quen không biết cũng kề vai bá cổ cười ha hả, nôn thốc nôn tháo. Đại Long ngồi đối diện với tôi mấy lần bắt chuyện nhưng đều bị Lâm Sâm xen ngang. Tôi kéo Trịnh Phi lại, làm như đang bận chuyện trò, tiếc là cô nàng vô dụng chỉ mải ăn, chắc là định ăn gỡ tiền mừng, không có thời gian tiếp tôi.
Tôi đành quay sang Mặc Mặc, nhưng hỏi gì, anh ta cũng chỉ gật hoặc lắc, không đụng đũa vào bất cứ món nào, sắc mặt từ tái xanh chuyển sang xám xịt, mỗi lúc càng khó coi, cứ như sắp tắt thở, có thể đột tử bất cứ lúc nào. Tôi không kìm được trách anh ta, “Sao phải khổ sở như vậy, biết rõ mình không thoải mái, còn dẫn thân đến, tự chuốc họa vào thân.”
Anh ta nhếch mép, cười thê lương.
Tiệc tan thì đã khá khuya, Lâm Sâm uống chút rượu, không muốn lái xe ban đêm, gã vốn định dù sao đã đến đây, ngày mai đi dạo Thiên Tân một vòng, nếm món bánh bao mà ngay chó cũng chê, mua ít bánh xoắn đặc sản địa phương, cho nên đã đặt một phòng gần khách sạn.
Trịnh Phi hét lên, phải chơi tiếp, bây giờ đến quán karaoke uống rượu, ăn đêm. Lâm Sâm nhìn vẻ mặt Mặc Mặc biết đêm nay cầm chắc anh ta không ngủ, liền đồng ý, nhưng tôi quá mệt, không đi với bọn họ.
Họ vừa quay đi, tôi đang trong phòng chuẩn bị tắm gội thì có tiếng gõ cửa, nghĩ chắc lại Lâm Sâm nên không nhìn thiết bị giám sát, mở luôn cửa, không ngờ lại là Đại Long!
Anh ta nồng nặc mùi rượu bước vào, đóng sập cửa, mắt vằn đỏ chằm chằm nhìn tôi, vừa nấc vừa nói: “Mỹ nhân à, cho tôi mượn… mượn nhà vệ sinh một lát.”
Trò gì thế này? Một lão thiếu gia đang đêm xông vào phòng cô gái không quen, mượn nhà vệ sinh! Tôi bỗng bực mình, lùi lại một bước, hét: “Không được! Chú đến chỗ nào không có người mà đi. Ra ngoài!”
Nhưng anh ta tiến thêm một bước, vẫy hai bàn tay to như cái quạt nan, bật cười: “Mỹ nhân dữ thật đấy, tôi không đi, đêm nay tôi muốn ngủ, ngủ ở đây. Cô… cô đừng giả vờ, tôi biết cô là loại người gì, ta ngủ với nhau nhá.” Anh ta lắp bắp nói xong, giang hai tay như muốn xông đến ôm tôi.
Trong cơn hoảng loạn, tôi trốn vào phòng tắm, khóa trái cửa, nghe tiếng anh ta đập cửa thình thình bên ngoài, miệng lè nhè những câu tục tĩu. Đang suy nghĩ nên làm thế nào, bỗng nhận ra tay mình run bần bật, không phải vì sợ hãi, đa phần vì hổ thẹn, căm phẫn: bà cô này rốt cuộc có chỗ nào tỏ ra không đứng dắn, khiến gã đàn ông vô dụng kia cảm thấy có cơ hội?
Muốn gọi điện thoại cầu cứu, mới phát hiện chiếc váy ngắn trên người không có túi, di động ở trong túi xách! Mà túi xách để trên bàn trà bên ngoài! Như để đáp lại khao khát được cứu lúc này, điện thoại của tôi bên ngoài bỗng đổ chuông.
Một tấn trò xảy ra, không biết nên coi là bi hay hài, điện thoại reo một hồi, Đại Long đột nhiên lục túi sắc, cầm lên nghe!
Tôi tuyệt vọng gục đầu vào cửa, nghe thấy giọng nói thô lỗ của anh ta từ phía bên ngoài: “Alô, alô, ai đấy? Phùng Tuấn à? Tôi là ai ư? Lại còn muốn biết tôi là ai à? Hả? Tìm Lăng Bội? Anh là ai? Tôi á? Tôi là chồng cô ta!”
Đến khi anh ta cúp máy, tôi cảm giác mình có thể chết sau cánh cửa này.
Khiến tôi có thể ngẩng đầu chính là tiếng gõ cửa tiếp tục của Đại Long, còn có cả giọng nói thanh thanh của Lâm Sâm: “Bối Bối, Bối Bối, mở cửa nào… Bối Bối? Bối Bối à Bôi Bối, Bối Bối ngoan của tôi.” Câu cuối cùng gã nói như hát.
Đồ ngớ ngẩn! Bà cô này sắp chết ở đây, vậy mà còn gõ với chả gõ, tông cửa vào đi!
“Bối Bối, sao thế? Bối Bối?” Gã vẫn gọi liên hồi, tôi ở trong phòng tắm tối om, chỉ láng máng nghe thấy.
Trong thảng thốt, lại nhớ những chuyện hồi nhỏ, hồi đó Lâm Sâm cũng gọi tôi tỮg tiếng thế này.
Trên sân thượng trường học, tôi ngồi co một góc khóc thầm. Lâm Sâm, gã trai được yêu mến nhất lớp lặng lẽ xuất hiện trước mặt tôi, sau khi nhìn tôi chằm chằm một hồi, cúi xuống hỏi: “Bối Bối, ấy tên là Lăng Bối Bối phải không? Bối Bối, nói đi, tại sao ấy khóc?” Gã gọi tên tôi như hát…
“Bối Bối, trong váy ấy có bí mật gì vậy?”
Mình Có Thể Yêu Nhau Mình Có Thể Yêu Nhau - Lưu Huyền Mình Có Thể Yêu Nhau