Nguyên tác: Mary Poppins
Số lần đọc/download: 213 / 15
Cập nhật: 2020-01-25 21:17:15 +0700
II - Ngày Nghỉ
- Vào tuần thứ ba mỗi tháng cô được nghỉ chiều ngày thứ năm, từ hai giờ đến năm giờ.
Cô Mêry bướng bỉnh nhìn bà Ben và nói:
- Thưa bà, các nhà lịch sự khác người ta cho nghỉ vào nàgy thứ năm của tuần thứ hai trong tháng, từ một giờ trưa đến sáu giờ chiều. Bà cũng nên cho em nghỉ như vây, nếu không thì… - Cô Mêry ngừng lời và bà Ben hiểu ngay ý cô. Cô muốn nói là nếu cô không được như ý, cô sẽ thôi việc.
Bà Ben vội đáp: “Được rồi, được rồi mà!”, tuy bà mong rằng cô Mêry cũng không biết gì hơn bà về những nhà lịch sự.
Thế là cô Mêry đeo đôi găng tay trắng, cắp cái dù vào nách, không phải vì trời mưa mà vì dù của cô có cái cán rất đẹp nên cô không thể không mang theo. Khi mà cán dù có hình đầu con vẹt thì làm sao có thể để lại ở nhà! Hơn nữa, cô Mêry rất thích làm dáng và hay khoe nữa. Thực thế chắc chắn đó là điều cô quan tâm hơn hết.
Bé Giên đang đứng ở cửa sổ phòng trẻ nhỏ vẫy tay gọi cô:
- Cô ơi, cô đi đâu thế?
Cô Mêry đáp:
-Cháu làm ơn đóng cửa sổ lại! – Và thế là bé Giên vội thụt ngay đầu vào.
Cô Mêry đi qua vườn và mở cổng. Khi đã ra tới ngoài ngõ, cô rảo bước như sợ rằng nếu không đi nhanh thì hết mất cả buổi chiều. Đến góc đường cô rẽ về bên phải rồi đi tiếp về bên trái, gật đầu chào anh cảnh sát. Anh ta nói hôm nay thật đẹp trời và Mêry cảm thấy ngày nghỉ của cô bắt đầu từ lúc đó.
Cô dừng bước bên cạnh một cái xe ôtô, nhìn ngắm, vuốt ve váy áo và cặp chặt cái dù để cho mọi người ai cũng có thể nhìn thấy cái cán, hay nói đúng hơn là con vẹt. Sauk hi đã chuẩn bị xong xuôi, cô đi thẳng tới chỗ anh chàng bán diêm.
Anh chàng bán diêm kiêm những hai nghề. Anh ta không chỉ bán diêm như một người bán diêm bình thường nào đó mà lại còn vẽ tranh trên bờ hè nữa. Tuỳ theo thời tiết mỗi ngày, anh làm việc này việc nọ. Nếu trời mưa thì anh bán diêm vì nếu vẽ tranh trên bờ hè thì nước mưa sẽ xoá sạch mất. Nếu trời nắng, anh ta suốt ngày bò xoài ra vẽ tranh bằng phấn màu và anh ta vẽ rất nhanh, nếu anh đã vẽ hét hè phố bên này thì khi mà bạn chưa đi tới góc phố,anh ta đã vẽ hết nốt bờ hè bên kia.
Ngày hôm đó, trời tạnh ráo nhưng khá lạnh, anh ta đang vẽ. Anh đang vẽ thêm hai quả chuối, một quả táo và một cái đầu của nữ hoàng Êlidabet tiếp nối với một loạt hình vẽ khác, thì cô Mêry rón rén đi tới. Mêry khẽ gọi:
- Này! Anh!
Anh bán diêm đang vẽ them mấy vạch phấn màu nâu lên quả chuối và tô nâu búp tóc trên đầu nữ hoàng Êlidabet.
Cô Mêry đặng hắng như kiểu một bà quý phái. Anh kêu lên: “Mêry!” và nghe giọng nói của anh, bạn có thể thấy cô Mêry là một nhân vật cực quan trọng trong cuộc đời anh.
Mêry nhìn xuống dưới chân và di di mũi giầy trên vỉa hè. Sau đó cô lại còn mỉm cười với cái mũi giầy nhưng chắc mũi giầy cũng hiểu là nụ cười của cô không phải để tặng cho nó. Cô nói:
- Hôm nay tôi được nghỉ, anh Béc ạ! Anh không nhớ ư?
Béc là tên anh bán diêm. Anh trả lời:
- Tất nhiên là nhớ chứ, Mêry! Nhưng…
Anh ngừng lời và buồn bã nhìn vào trong cái mũ của nah. Cái mũ nằm ngửa bên cạnh bức tranh anh vừa vẽ và trong mũ có hai đồng xu. Anh nhặt hai đồng tiền lên và xóc xóc chúng trong lòng bàn tay. Cô Mêry hỏi: “Anh Béc ơi, mới được có ngần ấy thôi à?” nhưng giọng nói vui vẻ của cô lại cho thấy cô chẳng hề thất vọng về chuyện đó. Anh Béc đáp:
- Có vậy thôi! Hôm nay chẳng kiếm được mấy. Cô cho rằng ai cũng sẵn lòng trả tiền để xem tranh tôi vẽ phải không? – Anh vừa nói vừa hất đầu về phía bức vẽ nữ hoàng. Anh thở dài. – Mêry ạ, công việc như vậy đấy! Hôm nay anh sợ sẽ không thể đưa em đi uống trà được.
Mêry nhớ tới những cái bánh ngọt nhân mứt dâu mà hai người vẫn cùng đi ăn những hôm cô được nghỉ và khi cô sắp thở dài thì cô bỗng nhìn thấy vẻ mặt của Béc. Thế là cô liền biến tiếng thở dài thành một nụ cười thật tươi trên hai khoé môi. Cô nói:
- Được thôi, anh Béc ạ! Chẳng có vấn đề gì, em chẳng muốn đi uống trà đâu! Uống trà, ăn bánh ngọt mãi cũng chán rồi, thật đấy! Và khi ta biết cô Mêry thích món bánh ngọt nhân mứt dâu đến thế nào thì ta thấy cô đã thật tế nhị. Anh bán diêm hình như cũng tin như vậy. Anh bán diêm hình như cũng tin như vậy. Anh đưa tay ra nắm chặt bàn tay đeo găng trắng của cô Mêry. Sau đó, đôi bạn đi dọc theo các bức tranh đã vẽ trên hè. Anh bán diêm chỉ vào bức tranh vẽ một quả núi phủ tuyết trắng, trên sườn núi là những con châu chấu đậu trên những đoá hoa hồng to tướng, anh hỏi:
- Này, em chưa được xem một bức vẽ nào như thế này đâu nhỉ!
Lần này, Mêry có thể buông tiếng thở dài mà không sợ làm anh bạn e ngại. Cô nói:
- Ồ, anh Béc, trông thật thích mắt!
Và liền đó, cô cũng nói là đáng lẽ bức tranh này phải được tro trong phòng triển lãm cảu Viện Hàn lâm Hoàng gia, nơi các hoạ sỹ thường mang trưng bày tranh của họ. Công chúng tới xem và sau khi ngắm nhìn rất lâu, người nọ nói với người kia rằng: “Bạn thấy không, thật là độc đáo!”
Tiếp sau bức đó, đôi bạn đi tới trước một bức tranh đẹp hơn nữa. Đây là cảnh đồng quê có cỏ và cây, phía xa là một mảng nhỏ biển xanh và phía sau có vẻ như là thị trấn Mácgêt thì phải.
Mêry kêu lên: “Đẹp thật!” Và cô cúi xuống để xem cho rõ hơn.
- À, anh béc, cái gì vậy?
Lúc này, anh bán diêm đã nắm lấy bàn tay kia của cô và có vẻ đang xúc động. Anh nói:
- Em Mêry! Anh có một ý kiến mới lạ. Ta sẽ đi dạo chơi trong cảnh đồng quê này. Đi ngay bây giờ nhé! Cả hai chúng ta sẽ cùng đi vào bức tranh, nào, em Mêry!
Và anh vẫn cầm cả hai tay cô, kéo cô đi ra khỏi đường phố, bỏ lại sau lưng các hàng rào sắt và các cột đèn, đi vào chính giữa bức tranh. Vụt một cái, cả hai đã ở trong bức hoạ.
Cảnh vật tươi xanh và yên tĩnh quá, cỏ khe khẽ loạt soạt dưới chân. Họ tưởng như không phải là thật nhưng có cả những cành cây xanh rủ xuống vưỡng vào mũ và họ đã phải cúi đầu xuống để tránh. Trước mũi giầy họ là những nhánh hoa nhỏ bé đủ các màu. Hai người nhìn nhau và người này thấy người kia đã khác hẳn. Cô Mêry thấy như anh Béc đang mặc một bộ quần áo mới, áo khoác ngoài màu xanh lá cây, có sọc đỏ, quần len trắng và đẹp nhất là cái mũ rơm mới tinh. Trông anh bảnh bao khác thường, như mới “đánh bong” vậy. Cô cất tiếng khen:
- Chà! Anh Béc, trông anh diện quá!
Béc đứng yên, không nói được câu gì vì miệng anh há hốc và mắt anh trợn tròn nhìn Mêry. Sau đó, anh hít vào một hơi dài và kêu: “Trời!”
Anh chỉ nói một tiếng đó thôi. Nhưng giọng anh có đầy vẻ thích thú và cứ nhìn cô chắm chú đến nỗi cô phải lấy cái gương nhỏ trong túi xách ra để soi xem mình như thế nào.
Cô phát hiện thấy mình cũng đã khác hẳn. Vai cô khoác một cái khăn quàng bằng tơ nhân tạo, vân hoa long lánh, cô cảm thấy buồn buồn phía sau cổ và nhìn trong gương cô thấy một cái lông chim dài cài trên vành mũ. Đôi giày đẹp lúc trước của cô cũng không còn nữa, hiện cô đang đi một đôi giày đẹp hơn, có những khuy cài bằng kim cương lấp lánh. Cô vẫn đi đôi găng trắng và vẫn mang dù. Cô kêu lên:
- Trời ơi! Thực là ngày mình được nghỉ!
Thế là họ vừa ngắm nhìn nhau vừa đi dạo trong khu rừng nhỏ, tới một bãi cỏ tràn đầy ánh nắng. Và kìa, có cả một cái bàn màu xanh trên bày các món trà bánh. Giữa bàn, một chồng bánh ngọt nhân mứt dâu cao đến ngực cô Mêry và cạnh đó, ấm nước trà đang sôi. Hay nhất là còn có hai đĩa ốc luộc và hai cái tram nhỏ để khêu ốc.
Mêry kêu lên:
- Ồ, thật thích mê người! – Khi nào thích thú điều gì, cô thường nói câu đó.
Anh bán diêm cũng kêu:
- Trời! – Đó cũng là câu anh hay nói nhất.
Bỗng có tiếng ai đó: “Xin mời quý bà ngồi vào bàn” Anh và cô quay lại nhìn thấy một người cao lớn mặc áo khoác màu đen, từ trong rừng đi ra, trên cánh tay vắt cái khăn.
Cô Mêry rất ngạc nhiên. Cô ngồi phịch xuống một trong những cái ghế nhỏ màu xanh đặt xung quanh bàn. Anh bán diêm cũng vừa lạ lùng nhìn, vừa ngồi xuống ghế.
Người áo đen giải thích:
- Thưa ông bà, tôi là người phục vụ ở đây.
Mêry nói:
- Ô! Sao trong tranh vẽ tôi không trông thấy bác?
- À, tôi đứng sau cái cây đấy ạ.
Mêry lễ phép mời bác ngồi, bác đáp:
- Thưa bà, người phục vụ không bao giờ ngồi ạ.
Bác đưa một đĩa ốc về phía anh bán diêm:
- Xin mời ông. Kim khêu đây ạ.
Bác lau kim và đưa cho anh bán diêm.
Hai người bắt đầu thưởng thức trà, bánh và người phục vụ đứng bên cạnh xem họ có cần gì nữa không.
Mêry cầm lấy cái bánh trên cùng và thì thầm:
- Thế là chúng ta lại ăn bánh này! Anh bán diêm nói: “Trời!” và cầm lấy hai cái bánh lớn nhất.
Người phục vụ mời: “Xin mời dùng trà!” và cầm bình trà rót cho mỗi người một chén đầy.
Đôi bạn uống xong và còn uống thêm hai chén nữa. Và để lấy may họ ăn hết cả đĩa bánh ngọt. Họ đứng lên, phủi sạch những vụn bánh. Trước khi họ gọi tính tiền, bác phục vụ đã nói:
- Thưa, không phải trả tiền đâu ạ, đây là món quà chiêu đãi. Xin mời ông bà tới giải trí ở vòng đua ngựa ở phía đằng kia. – Bác chỉ tay vào một khe nhỏ giữa hai gốc cây. Cô Mêry và anh Béc nhìn thấy một vòng ngựa gỗ đang quay. Cô Mêry nói:
- Hay nhỉ, trên tranh cso vẽ vòng ngựa này đâu!
Anh bán diêm cũng không còn nhớ nữa, anh bảo:
- À có, ở phía sau đấy mà!
Khi đôi bạn đi tới thì vòng ngựa gỗ vừa ặn từ từ dừng lại. Hai người trèo lên lưng ngựa, cô Mêry cưỡi một con ngựa trắng và anh Béc cưỡi một con ngựa xám. Nhạc lại nổi lên, vòng ngựa gỗ bắt đầu quay và đôi bạn lên đường, đi tới thành phố Yocmao rồi lại quay trở về vì nơi này là nơi họ muốn xem kĩ. Khi đôi bạn về tới nơi thì trời đã gần tối và bán phục vụ đang chờ họ về. Bác lễ phép nói:
- Thưa ông bà, xin thứ lỗi nhưng đã gần bẩy giờ rồi. Ông bà thông cảm cho, đó là nội quy phải thực hiện. Tôi xin phép đưa ông bà tới cổng ra.
Đôi bạn gật đầu. Bác ta phất tấm khăn trải bàn và đi trước, dẫn đường xuyên qua khu rừng. Cô Mêry vịn vào cánh tay Béc, kéo sát cái áo choàng lên mình và nói:
- Anh Béc, bức tranh lần này thật tuyệt diệu!
Anh Béc khiêm tốn đáp:
- À, Mêry ạ, anh cũng đã cố gắng nhiều đó!
Nhưng bạn có thể thấy được thực sự, anh rất phấn khởi về lời khen của cô Mêry.
Đúng lúc đó, bác phục vụ dừng bước bên cạnh một cái cổng lớn màu trắng, trông như được vẽ bằng những nét phấn trắng xoá. Bác bảo:
- Thưa ông bà, đây là cổng ra.
Mêry đáp:
- Xin cảm ơn và xin chào bác.
Cô bắt tay từ biệt bác phục vụ. Bác đáp lễ, cúi chào đến mức đầu bác chạm vào đầu gối và nói:
- Xin kính chào bà!
Bác gật đầu chào Béc còn anh, thì ngoẹo đầu về một bên và nhắm một mắt lại, đó là kiểu chào tạm biệt của anh. Sau đó, cô Mêry bước qua cái cổng màu trắng và anh Béc bước theo cô.
Đôi bạn vừa đi qua cổng thì cái lông chim trên mũ cô Mêry rơi xuống, cái áo khoác bằng lụa tuột khỏi vai cô và các hạt kim cương cũng rơi ra khỏi đôi giày của cô. Bộ trang phục đẹp đẽ của Béc bỗng nhạt hết màu và cái mũ rơm lại trở thành cái mũ cũ nát. Cô Mêry quay lại nhìn anh và cô hiểu ngay điều gì đã xảy ra. Cô đứng trên lề đường đăm đăm nhìn anh hồi lâu rồi đưa mắt nhìn vào khu rừng cây phía sau anh để tìm bác phục vụ. Nhưng giờ đây, họ không thấy bác đâu nữa. Trong bức tranh không còn ai cả. Cũng chẳng có vật gì lay động, cả vòng ngựa gỗ cũng đã biến mất. Chỉ còn đám cây, bãi cỏ đứng lặng yên và mảng biển nhỏ phẳng lặng.
Nhưng cô Mêry và anh Béc nhìn nhau mỉm cười, chắc bạn cũng hiểu là cô và anh đều biết sau đám cây này có những gì...
Khi cô Mêry đi chơi hêta ngày nghỉ về nhà, Giên và Maicơn chạy ra đón cô. Hai đứa bé hỏi cô:
- Cô đi chơi đâu thế?
Cô Mêry đáp:
- Cô tới xứ Thần tiên.
Giên hỏi:
- Thế cô có gặp cô bé Lọ lem không?
Cô Mêry khinh khỉnh đáp:
- Hừ! Cô Lọ lem ấy à? Không đâu!
Maicơn lại hỏi:
- Hay cô có gặp anh Rôbinxon Cờ rudô không?
Cô Mêry gắt lên:
- Rôbin xơn à! Chẳng để ý!
- Vậy sao cô tới đó mà không gặp họ? Nơi cô tới không phải là xứ Thần tiên của chúng cháu đâu!
Cô Mêry khịt mũi một cái rất oai vệ và nói:
- Các cháu cso bíêt không, mỗi người đều có một xứ Thần tiên của riêng mình!
Cô lại khịt mũi một cái nữa rồi đi lên gác để tháo đôi găng tay trắng ra và cất cái dù đi.