Nguyên tác: Emlyn’S Moon
Số lần đọc/download: 2306 / 25
Cập nhật: 2016-05-20 02:29:13 +0700
Chương 1: Cậu Bé Ở Nhà Nguyện
- Đừng đến nhà nguyện của Llewelyn. Chẳng có gì tốt đẹp ở đó cả. Đã có chuyện xảy ở đó.
Nhưng Nia đã không nghe nếu cô nghe lời. Nếu cô nghe lời họ thì có lẽ chẳng có gì thay đổi. Có lẽ cô sẽ vẫn mãi mãi là một Nia-không-thể-làm-chẳng-cái-gì!
Mọi chuyện bắt đầu vào cái ngày họ rời khỏi Ty Llyr. Chen chúc nhau giữa những cái hộp đồ to đùng đằng sau chiếc Land Rover, bọn trẻ nhà Lloyd đang chờ mẹ chúng khóa trái cửa nẻo. Ngồi dựa vào một tấm thảm cuộn ở phía cửa sau xe để mở, Nia không rời mắt khỏi một chậu hoa phong lữ đỏ thắm phía trên bệ cửa sổ nhà bếp, thứ tươi sáng duy nhất còn sót lại. Và rồi chậu hoa bị bị nhấc khỏi ổ cửa sổ tối đen bởi một bàn tay vô hình. Nó xuất hiện tại cửa, phía trên một chồng khăn mà mẹ cô đang ôm trên tay.
Bà Lloyd mỉm cười nhìn chậu hoa phong lữ. Bà nói:
- Suýt nữa thì quên mang nó theo!
Nia ước gì bà quên đi chậu hoa một hoặc hai ngày. Như vậy thì ít nhất vẫn còn một cái gì đó có sức sống ở Ty Llyr. Nếu như những căn nhà có thể cảm thấy trơ trọi vì bị bỏ rơi, thì đó chính là những gì Nia cảm thấy ở Ty Llyr vào giờ phút này: những tấm rèm cửa biến mất khỏi những ô cửa sổ, cái sân ngăn nắp trong sự trống rỗng, và cả trang trại bao trùm trong một sự yên lặng đến xót lòng. Một cái lông lạc loài bị cuốn đi trong ánh nắng, vật chưng duy nhất gợi nhớ rằng một thời những một thời những chú gà con đã từng hiện diện trong khoảng sân này. Chỉ mới là tháng Năm nhưng những con cừu cái và bầy cừu con đã biến mất, và âm thanh duy nhất đến từ bầy ong làm tổ trên cây sung dâu vĩ đại.
Ngay cả những đứa trẻ ngồi trong chiếc Land Rover cũng im lặng. Việc đột ngột rời khỏi ngôi nhà của mình không còn là một ý kiến hấp dẫn với chúng nữa mà đã trở thành một thực tế đầy sửng sốt.
Bà Lloyd leo lên xe ngồi cạnh chồng. Xe nổ máy. Câu thần chú bị phá vỡ. Một ai đó hét lên đầy hào hứng, và tiếng cười nói vỡ òa trên xe.
Nia là người duy nhất quay nhìn lại và thấy câu bé đứng dưới cây sung dâu. Cậu đứng sâu tít trong bóng cây um tùm đến nỗi Nia gần như không thể nhìn rõ cậu. tuy nhiên cô biết đó là Gwyn Giffiths qua mái tóc đen dày và qua cái cách cậu đứng: để hai tay trong túi, cả thân người lặng phắt đầy vẻ suy tư. Không một cậu con trai nào có thể đứng như vậy.
Nia thúc khủy tay vào ông anh Alun đang ngồi bên cạnh và nói:
- Alun! Anh Gwyn kìa!
Có quá nhiều tiếng động, cũng như quá nhiều sự chuyển động giữa bảy đứa trẻ chen chúc nhau giữa đống thùng và hộp, cho nên Alun không nhận ra và cũng không nghe thấy tiếng Nia gọi. Nia bèn rụt rè giơ tay lên và vẫy chào Gwyn thay anh.
Cậu bé đứng dưới gốc cây vẫy tay chào lại. Nia la lớn, át mọi tiếng động khác:
- Alun, anh ấy đang vẫy tay chào anh kìa!
- Cái gì? Ai cơ?
- Anh Gwyn!
- À!
- Anh ấy đến tạm biệt anh đấy, Alun! Nhanh lên!
Alun nhoài người qua em gái và vô tình thúc cùi chỏ vào mũi con chó chăn cừu. Con Fly kêu “Ẳng” một tiếng phản đối. Rồi chiếc Land Rover lắc lư phóng qua một ngã quẹo, hất Alun bay ngược ra sau và rớt trúng hai đứa em sinh đôi của cậu. vẫn còn đang trong cơn hào hứng, nên Sion và Gareth không cằn nhằn gì cú hạ cánh của ông anh.
Gwyn Griffiths biến mất khỏi biến mất khỏi tầm mắt.
Chiếc Land Rover tiếp tục phóng rầm rập xuống núi, càng ngày tốc độ càng nhanh hơn khi dốc bắt đầu đứng hơn. Ở phía sau xe, tiếng trò chuyện náo loạn hẳn lên, ngay cả cô bé Catrin trầm tĩnh cũng vui vẻ ca hát.
Ông Lloyd cũng ngậm miệng ngân nga hát theo. Cuối cùng thì ông cũng đã thoát khỏi cái trang trại mà ông bố vợ ốm yếu của ông đã khẩn khoản nhờ ông tiếp quản giùm. Iestyn Lloyd là một người đàn ông nhỏ con, da ngăm với khuôn mặt sạm đen như bất cứ lão nông vùng núi nào, tuy nhiên thân thể ông lại quá mập mạp do thú vui thưởng thức thịt và bia quá độ. Và ông, vốn là một người yêu thích giao du, không thể hài lòng với cuộc sống cô lập như người hàng xóm Ivor Griffiths của mình. Tuy nhiên ông đã cố gắng để hòa nhập, không ai có thể phủ nhận điều đó. Suốt mười lăm năm qua, ông đã cố gắng với những lớp đất cứng như đá núi, với những con cừu cái bị mắt kẹt trong tuyết và những cừu non thất lạc, và ông đã thất bại. Ông không bao giờ có thể trở thành một lão nông tốt, nhất là khi ái tim của ông không thuộc về đồng bãi. Và với một đứa con nữa sắp ra đời, ông phải tìm một cách kiếm sống khác kha khá hơn. Cho nên việc cửa hàng thịt ở Pendewi được rao bán đã trở thành đáp án tốt cho lời cầu nguyện của ông. Ông đã từng tập sự làm một người bán thịt, đó là cái mà ông biết, cái mà ông có thể làm tốt nhất. Nhất định lần này ông sẽ thành công. Ông đã bán bầy gia súc, gia cầm, cũng như toàn bộ đất đai của mình cho Ivor Griffiths, người có một phép màu lỳ lạ đối với động vật, và là người vốn bẩm sinh đã biết rõ về mảnh đất này.
Tuy nhiên không ai muốn mua lại trang trại. Không ai muốn căn nhà Ty Llyr cũ kỹ với ống khói vỡ nát, với gia đình nhà dơi cư ngụ ở đây, và với những cây mận cuốn mình dưới mái ngói lung lay.
Ông Lloyd ca:
- Mae hen wlad fy nhadau yn annwyl i mi.
Lâu rồi ông Lloyd mới thể hiện lòng yêu nước. Ông vừa ca vừa vui vẻ phóng xe rời xa nhưng thứ mà Nia yêu quý.
Fly, con chó chăn cừu của gia đình, trợn tròn mắt và nhìn Nia với ánh mắt van nài. Ít nhất cũng còn con chó cảm thấy e sợ như cô.
Không có gì ở Pendewi cho Nia. Cô không có được tài năng hay khát vọng như anh chị em của mình. Ở Pendewi, Nerys sẽ có một thư viện để viêng thăm mỗi ngày nếu cô muốn. Còn Catrin thì có một cô giáo dạy nhạc chỉ ở cách nhà hai căn và một sàn nhảy vào mỗi thứ Bảy. Còn cậu con trai thì có cửa hàng đầy nhóc truyện tranh và kẹp cao su, vô số Pin và đinh, keo hồ và dây nhợ. Ở đó, chen chúc trong những căn phòng nhỏ xíu ở phía trên cửa hàng thịt, chúng sẽ đọc sách, ca hát, xây dựng, gây gổ và ăn uống, trong khi những cây mận sẽ chuyển màu từ xanh sang vàng trong khu vườn ở Ty Llyr, và những người lạ sẽ nhặt chúng vào giỏ mang đi.
Sẽ không có ai chú ý đến những cây hoa anh túc dại xứ Wales mà Nia đã chăm chút bên dòng suối, hay thấy những bông hồng trắng đằng sau tang trại. Khu vườn sẽ trở thành một tấm thảm hoa, và rồi khi ngọn gió đến, những cánh hoa sẽ bay khắp núi như tuyết.
Dường như không ai bận tậm đến chuyện đó kể cả bà Lloyd, vì bà đang bận suy nghĩ về đứa trẻ sẽ ra đời vào mùa hè năm nay, khi những cây mận đã chuyển màu vàng.
Chị Bethan của Gwyn Griffiths cũng là một người yêu hoa, nhưng chị đã biến mất trên ngọn núi mà không ai biết tại sao.
Nia nói với Alun, nhưng dường như cô tự nói với chính bản thân mình và không trông đợi anh sẽ nghe thấy:
- Em ước gì anh đã vẫy tay chào lại anh Gwyn!
Chiếc Land Rover chạy chậm lại trước khi rẽ vào con đường chính. Những khách du lịch hè đã bắt đầu đổ đến nên con đường khá đông đúc. Ông Lloyd cho xe nối đuôiào sau lưng một đoàn xe lữ hành, và ở đó họ bị mắt kẹt không thể nào vượt qua dòng xe dày đặc. Họ di chuyển chậm đến nỗi Nia có thể đếm được những bông hoa anh thảo trên vệ đường.
Ở trên đỉnh đồi hướng xuống Pendewi, không có lời cảnh báo nào, đoàn xe lữ hành đột ngột ngừng lại. Ông Lloyd đạp mạnh thắng và nhoài người ra cửa xe, miệng không ngừng chửi rủa về khách du lịch và đoàn xe lữ hành; ông có thể thấy được một thằng cha lái chiếc xe du lịch nhỏ màu đỏ đang ngang nhiên ngừng xe đọc bản đồ. Ông đập cả nắm tay vào còi xe. Bọn trẻ chồm cả lên phía trước chờ coi cuộc cãi lộn sẽ diễn ra thế nào, chỉ trừ Nia. Cô đã thấy một thứ thú vị hơn nhiều.
Chiếc Land Rover da4 dừng lại bên cạnh một nhà nguyện cũ, chỉ có điều giờ đây nó không còn là một nhà nguyện mà đã trở thành nhà của ai đó. cánh cổng và cái hàng rào sắt đã được sơn hồng và vàng, cửa ra vào thì màu xanh dương với những bông hoa vàng óng to đùng vẽ trên bề mặt, và những tấm rèm màu sắc sáng sủa viền theo những ô cửa sổ dài. Khi đứng lên, Nia có thể thấy được căn phòng bên trong cửa sổ. Một cậu bé mặc quần xanh lục nằm ườn lên ảm lót sàn. Cậu đang cầm một thứ gì đó trên tay, vẻ như đang chế tạo một thứ gì đó, nhưng Nia không thể nhìn được đó là thứ gì. Cô tò mò nhoài người ra một chút để nhìn, nhưng thình lình chiếc Land Rover giật mật về phía trước. Nia hét toáng lên và vẫy tay điên cuồng trong không khí, cố gắng để giữ thăng bằng.
Cậu bé trong nhà nguyện ngạc nhiên nhìn lên và phì cười trước tính huống khó xử của Nia. Rồi Alun túm lấy lưng áo len của Nia và kéo cô vào lại bên trong xe an toàn.
Cảm thấy mình chịu trách nhiệm cho sự cố ở đằng sau xe, chị cả Nerys càu nhàu hỏi Nia:
- Em làm cái quái gì vậy?
Nia trả lời:
- Em chỉ muốn nhìn rõ hơn thôi.
- Nhìn cái gì?
- Bên trong nhà nguyện. Em vừa thấy anh Emlyn Llewelyn học cùng trường. Em không biết anh ây sống ở đó.
Alun nói:
- Dĩ nhiên cậu ấy sống ở trong đó. Cậu ấy và ba cậu ấy. Chỗ đó khônghay chút nào!
- Ai nói với anh thế?
- Gwyn bảo thế!
- Tại sao?
Alun xem chừng không có hứng thú giải thích. Câu nói:
- Đã có chuyện xảy ra ở đó.
Nia tiếp tục hỏi:
- Chuyện gì?
- Anh không biết. Một chuyện gì đó tệ lắm! Nói chung là chỗ đó không tốt. Chẳng ai đến đó cả!
Nia phản đối:
- Nhưng nhìn nó rất đẹp mà. Và em cũng thích anh Emlyn.
Alun nói cho qua chuyện:
- Em chẳng biết gì cả.
Nia im lặng. Cô cũng không rõ tại sao mình lại cố gắng bảo vệ cho Emlyn, người mà cô vốn không quen biết. Emlyn học cùng lớp với anh Alun và lớn hơn cô gần hai tuổi. Cô ước gì mình có thể nhìn vào trong căn nhà kỳ lạ của cậu kỹ hơn.
Bên ngoài Pendewi, đoàn xe lữ hành quẹo phải để đi về phía biển, trong khi chiếc Land Rover tiếp tục chạy thẳng xuống thị trấn nhỏ bé.
Ánh nắng mặt trời ngập tràn khắp con đường High Street. Những hàng cây thi nhau nở hoa, và những người đi chợ phiên thứ Bảy trong những bộ quần áo mùa xuân sặc sỡ đang hối hả đi ra vào những ngôi nhà màu xám chật hẹp. Nia nghĩ:
- Nhìn kỹ thì nơi này cũng không tệ lắm.
Chiếc xe của gia đình nhà Lloyd dừng lại bên ngoài một tòa nhà cao tầng sơn hai màu đen trắng nằm ở cuối thị trấn. Đã có sẵn một chiếc xe tải màu xanh dương to đùng đỗ ngay phía trước họ với những người thợ dọn nhà trong bộ đồng phục xám đang gặm sandwich bên trong cabin xe. Đồ đạc đã được mang hết vào bên trong nhà.
Có hai lối vào: một dẫn đến một cửa hàng bày những tảng thịt đỏ au và các khay thịt cắt miếng xếp vuông vức; lối còn lại là một cánh cửa sơn đen nhìn có vẻ rất riêng tư với một con số 6 bằng đồng ở phía trên.
Gia đình Lloyd đi vào căn nhà mới của mình thông qua cánh cửa đen. Họ để ngỏ cửa cho ánh sáng và sự ấm áp có thể đi vào trong căn nhà tối đen.
Con Fly ngần ngừ và kêu ăng ẳng một lúc rồi mới miễn cưỡng theo ông Lloyd đi xuống một hành lang dài dẫn ra vườn sau. Bà Lloyd ngồi phịch xuống một cái ghế ngập ánh nắng ở bên cửa, tay vẫn bê chậu hoa phong lữ đỏ.
Bốn cậu con trai trò chuyện ầm ĩ suốt đoạn đường đi lên cầu thang và dọc theo những hàng lang cọt kẹt không trải thảm. Cả bọn đều hí hửng muốn mở tung những cái hộp đồ đã bị dán kín mít mấy tuần nay để tìm những món đồ chơi cũ kỹ yêu thích và bày chúng ra khắp sàn của những căn phòng xa lạ. Với những cậu bé nhà Lloyd, đó là cách để chúng khẳng định lãnh thổ, để tuyên bố với mọi người rằng căn phòng đó là của chúng, pháo đài của chúng và nhà của chúng.
Nerys, Nia và Catrin vẫn đứng bên cạnh mẹ. Mặt bà Lloyd đỏ ửng, nhưng nhìn vẫn rất đẹp trong bộ váy bầu in hoa. Bà nói với các cô con gái:
- Nào các cô gái, lên trên lầu trước đi. Sau khi đã sắp xếp đồ đạc vào tủ và dọn giường xong, chúng ta sẽ cùng dùng trà.
Nia đi theo các chị lên lầu. Nerys và Catrin biến vào trong một căn phòng nhìn ra High Street. Nia chỉ kịp nhìn thấy một khung cửa sổ rộng lớn đầy nắng trước khi cánh cửa đóng lại trước mặt cô.
ở phía đối diện phòng các chị, Sion, Gareth và Alun chưa chi đã mở rộng lãnh thổ của chúng. Một đường ray bằng gỗ luồn qua cánh cửa phòng để mở và chạy dọc theo hành lang bên ngoài. Nia bước qua một bên, nhưng đã quá trễ! Cô vấp vào nó và một cái đầu máy đỏ bay vụt qua hành lang.
Hai đứa em sinh đôi đồng thanh ca:
- Coi chừng đó! Nia-không-thể-làm-chẳng-cái-gì! Nia-răng-thỏ, có cái mũi ngọ nguậy, ngọ nguậy!
Nia chịu hết nổi bài hát tự chế mới của các em, tuy nhiên cô lại không thể nghĩ ra câu trả treo thích hợp nào. Mà dù sao nó cũng là sự thật, và đó mới là điều tệ hại nhất. Cô không thể làm được gì, tuyệt vọng như một con sâu bướm bị dán ghim trên bảng, chỉ có điều cô còn tệ hại hơn một con sâu bướm. Một con sâu bướm màu nâu bình thường chẳng làm được gì ngoài chuyện khụt khịt mũi mỗi khi không hiểu chuyện. Một con sâu bướm ở chính giữa, với hai người chị bướm xinh đẹp và một ông anh có thể sửa bất cứ thứ gì, với hai đứa con trai có thể đi bằng đầu, và một đứa em trai may mắn thoát được chuyện bị đem ra so sánh chỉ vì là người nhỏ nhất và có mái tóc gợn sóng.
Nia nhặt cái đầu máy lên và đặt nó vào tay Sion. Cô nói:
- Đừng quên đây là đồ chơi của Iolo đấy!
Hai đứa em sinh đôi cho phép Nia trốn thoát dễ dàng mà không chọc ghẹo gì thêm. Cô tiếp tục đi xuống hành lang, cho đến khi tới hai cánh cửa để mở ở cuối đường. Ở bên trái là phòng tắm sáng rực với ánh nắng và cái gương mờ. Iolo đang chơi với một cái gì đó trong bồn, những đợt sóng nước xà phòng nhỏ đổ tràn ra khắp sàn.
Cứ để ai đó tìm ra những vũng nước! Để Iolo tiếp tục chơi, Nia quay sang căn phòng bên tay phải, căn phòng mà cô sẽ ở với Iolo. Không còn chỗ trống nào cho cô ở phòng các chị, và cũng không còn chỗ cho Iolo trong phòng các cậu con trai. Họ sẽ phải chịu khó ở cùng nhau một thời gian. Khi dân số trong nhà tăng lên cả về kích thước lẫn số lượng, những đứa trẻ nhà Lloyd đã quen với việc dàn xếp lại phòng ngủ mỗi năm. Nếu đứa bé sắp sinh là một bé gái, Nia sẽ ở với em trong căn phòng nhỏ sáng sủa ở trên cùng căn nhà; còn nếu không phải, Iolo sẽ dọn vào đó cùng em trai mới của mình, trong khi Nia ở lại đây, trong căn phòng nhỏ bé, tối tăm với bầu không khí cũ kỹ, không được ai sử dụng này.
Cửa sổ phòng nhìn ra vườn sau, một khu vườn nằm trong bóng tối của cả tòa nhà, một khu vườn gần như không có lấy một cọng cỏ. Tuy nhiên, vẫn còn một dòng sông với những hòn đá cuội bạc trắng ở bên dưới nức tường rào. Và ở bên kia dòng sông là dãy nhà xưởng màu đen kéo dài với những tia lửa xanh thắp sáng ô cửa sổ của lò rèn của ông Morgan và con trai trong bộ áo liền quần màu xanh lục.
Năm sau sẽ có hoa nở dọc theo bờ sông. Nia lần mò trong túi áo và lôi ra một gói giấy nhỏ. Cô cẩn thận mở lớp giấy ra và đặt lên sàn một phần của Ty Llyr: những hạt giống cây cải âm với lớp vỏ bạc phẳng lỳ, những hạt anh túc và campion nhỏ xíu, đen tuyền. Chúng được trộn chung với nhau, để khi cô đem trồng vào mùa xuân năm sau, khoảng đất nhỏ bên dưới sẽ phủ đầy màu cam, tím và hồng.
- Cái gì thế chị?
Iolo đã chơi với nhũng cái thuyền xong và đang đứng ngay cửa. Từ người nó, nước lõm bõm nhỏ xuống sàn liên tục.
Nia trả lời:
- Hạt giống. Em lo mà lau khô người và sàn đi, không sẽ nghe mắng đấy.
Iolo giải thích:
- Em chẳng tìm thấy cái khăn nào cả.
Nia có thể nghe thấy tiếng mẹ di chuyển trong căn phòng phía trên đầu họ. Cô bảo:
- Để chị xuống nhà tìm cho. Hình như là mẹ để chúng ở hành lang cửa vào.
Iolo nhờ thêm:
- Em cũng muốn ăn cái gì nữa.
- Để chị kiếm coi có không đã...
Nhét những hạt giống quý báu của mình vào lại trong túi, Nia đi xuống lầu.
Ánh nắng chíu vào căn nhà qua một lớp kính màu hình bán nguyệt ở phía trên cửa. Ngoài hàng lang la liệt hòm, túi và những cái ghế úp ngược, tuy nhiên ở ngay chính giữa chỉ có một thứ duy nhất: một cái hộp! Là cái hộp đó! Nia nhận ra nó. Đó là cái hộp chứa đồ của mẹ khoảng 20 năm về trước: những bộ váy đã quá chật nhưng được giữ lại vì chứa nhiều kỷ niệm, những đôi giày quá mỏng và những chuỗi hạt quá sặc sỡ cho một người mẹ của bảy đứa trẻ. Nhìn nó giống như một món quà, được bao phủ trong những màu sắc rực rỡ từ lớp kính màu cửa sổ. Một món quà cho Nia-không-thể-làm-chẳng-cái-gì, người mà giờ đây có thể trở thành Nia-có-thể-làm-bất-cứ-cái-gì!
Quên bẵng về Iolo và cái khăn, Nia quỳ xuống bên cạnh cái hộp và bắt đầu tháo lớp dây cột ngoài. Sợi dây rơi xuống và cô mở hộp ra. Với một thái độ gần như là tôn kính, cô nhấc những thứ bên trong ra ngoài và đặt chúng lên sàn.
Có tiếng la hét phía trên đầu và ở chung quanh Nia nhưng kỳ lạ thay, không ai đi ra hành lang cửa. Catrin đã tìm thấy chiếc piano và đang thử thang âm. Fly đang rên rỉ ở đâu đó.
Từ bên trong cửa hàng, ông Lloyd gọi lớn:
- Ai đó dẫn con chó ra ngoài đi!
Không ai đáp lời ông.
Nia đã tìm thấy một bộ váy áo màu tím được trang trí bở những bông hoa màu hồng và trắng. Cô đứng dậy và choàng nó qua đầu. đuôi áo chạm đất. Cô lại quỳ xuống và dò dẫm trong hộp cố tìm kiếm thứ mà cô cần. Nó đây rồi – một chiếc nón rơm rộng vành màu đỏ. Và giờ đây, cô có thể cảm thấy tay mình đang chạm vào những chuỗi hạt và những đôi giày ở dưới đáy hộp. Cô rút ra một sợi dây làm bằng những vỏ sò lớn màu bạc và một đôi giày màu hồng có đính những ngôi sao ở phía trên.
Đá đôi giày thể thao đang mang ra, Nia xỏ chân vào đôi giày hồng. Bộ váy tím che cả nó, cô sẽ vấp té mất. Sợi dây bạc sẽ làm dây đeo lưng. Nó vừa khít với eo cô, không hề dư một vỏ sò nào. Nia buộc cái váy lên vài inch phía trên thắt lưng vỏ sò, chỉ vừa đủ để làm lộ ra đôi giày hồng. Cô đã chuẩn bị gần đủ rồi.
Món đồ cuối cùng là một chuỗi hạt dài đầy màu sắc quấn một, hai, ba vòng quanh cổ Nia.
Catrin đã đánh đàn từ Mendelssohn qua nhạc của Mozart, và tiếng rên rỉ của con Fly đã trở thành một tiếng tru kéo dài.
Bà Lloyd kêu từ căn phòng chất đầy hộp trên lầu:
- Ai đó dẫn con chó tội nghiệp đi dạo một lát đi!
Nia xung phong:
- Để con dẫn nó đi cho!
Giọng bà Lloyd vang xuống, nghẹt lại giữa đống đồ vải lanh:
- Nhớ đừng thả dây dẫn ra, nó chưa quen với thị trấn này đâu. Và đừng dẫn nó vào trong cửa hàng.
- Con nhớ rồi!
- Tội nghiệp! Nó không thể chịu nổi nơi này được lâu đâu.
Tiếng bá bị át hẳn bởi tiếng tru đồng ý của con Fly.
Nia loạng choạng đi xuống cuối hành lang và mở cửa sau. Bốn bậc thang đá dẫn xuống sân. Ông Lloyd đã buộc con Fly vào cái hàng rào bên cạnh bậc thang, và chỉ chừa đủ dây để nó nằm duỗi người ra, đầu đặt lên hai bàn chân trước, trong mảng ánh nắng ít ỏi may mắn không bị che bởi căn nhà. con chó chồm dậy khi thấy Nia và sủa lên một cách vui sướng. Nia vội bảo nó im lặng:
- Suỵt!
Nia biết cha cô sẽ không đồng ý với bộ trang phục hiện tại của cô nếu ông nhìn thấy. Vừa cởi dây cho Fly, côvừa dáo dác ngó căn phòng kéo dài ra phần sân bên ngoài tòa nhà, căn phòng đáng ghét chứa đựng những thứ chết chóc và kinh khủng. Qua khung cửa sổ nhỏ xíu, cô thoáng thấy một miếng thịt đỏ hỏn mà cha cô mới treo lên đang lắc lư trên móc. Ông Lloyd đang huýt sáo vui vẻ bên cạnh những miếng thịt bò, thịt cừu xắt lát và những miếng gan heo tím bầm. Những sinh vật bị mổ thịt tội nghiệp! Chỉ nhìn chúng là quá đủ để bạn không muốn ăn thịt suốt đời.
Nia thậm chí còn ngửi được mùi của chúng. Cô nhăn mặt và than:
- Ôi!
Cuối cùng cũng được tự do, con Fly nhảy chồm lên những bậc thang, kéo theo Nia đằng sau nó. Cả hai chạy băng qua hành lang, con Fly làm bắn tung những cái hộp rỗng và mớ rác của quá trình vận chuyển, trong khi Nia trượt và vấp chân trong đôi giày hồng quá cỡ.
Nghe tiếng ồn ào, Nerys hiện ra ở đầu cầu thang và hỏi:
- Nia, em đang làm...?
Nhưng Nia đã kịp mở cửa trước và nhảy ra ngoài trước khi chị Nerys kịp nhìn kỹ về cách ăn mặc của Nia.
Fly bắt đầu chứng minh nó xứng đáng với cái tên của mình: bốn bàn chân nó gần như không chạm đất khi nó vui vẻ chạy vọt trên đường.
Đôi giày hồng không có cơ hội nào cả: chiếc thứ nhất bay đi, chưa kịp mất dạng thì chiếc thứ hai đã nối gót. Nia không dám ngừng lại nhặt giày vì sợ sẽ làm con Fly bị chặn họng. Giữ chặt cái nón đỏ trên đầu bằng tay còn lại, cô lao theo con chó, phóng giữa những người đi mua hàng và những tiếng la hét:
- Coi chừng!
- Cẩn thận đó!
- Đi kiểu gì vậy?
- Trời ơi, cô ấy nghĩ mình đang làm gì chứ?
Nia nhăn mặt nghĩ thầm:
- Ấn tượng đầu tiên kiểu này là tiêu rồi!
Con Fly vẫn tiếp tục chạy ngược về phía những cánh đồng, về phía ngọn núi, về phía Ty Llyr. Con đường vắt đầu dốc hơn, và đến cuối thị trấn, con chó ngừng lại, ngẩng đầu nhìn ngược lên núi với ánh mắt ảm đạm, hai bên hông hết xẹp rồi căng ra liên tục theo hơi thở, và cái lưỡi dài thè ra ngoài như một lá cờ ướt.
Nia ngồi phịch xuống bên cạnh con chó, bộ dạng trông còn tệ hơn nó. Cả hai ngồi đó, bên cạnh nhau, trên lớp đá lát nóng, và thở hổn hển. Nia cảm thấy như mình vừa ở ngoài sa mạc cả một tháng trời. Cô nhắm mắt lại và dựa vào cái cổ đầy lông quăn tít của con Fly. Khi mở mắt ra vài giây sau đó, cô trong thấy ô cửa sổ của một cửa hàng, và một cậu bé đang bước qua cửa sổ để vào bên trong cửa hàng. Đó là một cậu be cao lớn với mái tóc vàng, dày rậm và cái quần màu xanh lục – cậu bé ở nhà nguyện.
Sau này nghĩ lại, Nia không thể nhớ được là cơn khát hay sự tò mò đã khiến cô đi theo cậu bé. Dù nó là gì đi nữa, cô cũng đã quên hết tất cả những quy định, cảnh báo về việc mang chó chăn cừu vào trong cửa hàng và đi theo Emlyn Llewelyn bước qua cánh cửa.
Cái lưng to đùng của một người phụ nữ trong bộ đồ màu nâu che phủ gần hết quầy tính tiền. Bà đang thầm thì nói chuyện với ông chủ tiệm, một người đàn ông bận cái áo lếch thếch và dây đeo quần màu đỏ mà hình như thích nghe tin đồn hơn là lo kinh doanh. Nia có thời gian để ngắm những quầy kẹo và bánh bích quy trước khi quyết định mua. Cô nhìn những hộp nước trái cây trên quầy hàng cao nhất. ở phía bên kia cửa hàng, Emlyn Llewelyn đang cuối xuống một quầy đựng các hộp keo.
Ông chủ tiệm nghi ngờ nhìn Nia và hỏi:
- Cháu mua gì?
Người đàn bà mập mạp đã quay lưng lại. Dựa người vào quầy tính tiền, bà nhìn chằm chằm vào bàn chân không giày của Nia.
Nia cố gắng mỉm cười, nhưng lại thành ra khụt khịt mũi. Cô nói gấp gáp:
- Cháu muốn mua một lon nước ạ!
- Cứ lấy thứ nào cháu muốn mua. Mà cháu có với tới không vậy?
- Chắc là tới.
Lo lắng trước những ánh mắt không hài lòng. Nia vô tình thả lỏng sợi dây giữ con Fly và với tay lấy một lon nước cam. Ngay khi ngón tay cô vừa chạm được vào lon nước, hai khách hàng bước vào. Hoảng loạn trước sự xuất hiện đột ngột của người lạ, con chó nhảy ra xa quầy và sợ hãi gầm gừ. Nia bị giật ngược về phía sau, gót chân cô vướng vào chân váy tím và cô ngã nhào ra đất, kéo theo là cả chồng lon nước. Thình lình cả quầy hàng trên cùng như bị ma nhập. Lon và chai rung rinh, cụng vào nhau và bắt đầu rớt xuống dưới, ngay phía trên Nia. Cô không thể làm gì để ngăn chúng lại. Vài cái rơi phía trên người cô, vài cái đập xuống đất trong khi những cái khác được một bóng người mặc quần màu xanh lục chụp lại. Cô nhận ra ông chủ tiệm đang nhảy chồm chồm bên cạnh cô, vừa xua vừa đá con Fly vừa la hét ỏm tỏi:
- Ai trả tiền cho thiệt hại đây? Nhìn cửa hàng của tôi mà xem!
Và những tiếng thầm thì:
- Đáng lẽ không nên cho nó vào!
- Con bé không mang giày!
- Nhìn cái mũ kìa!
- Không biết mẹ con bé nghĩ gì nữa?
- Mang con chó ra ngoài!
- Không mang giày!
- Không mang giày!
Và rồi giọng một cậu bé vang lên:
- Không mang giày đây phải là một cái tội!
Và Emlyn Llewelyn bước tới trước, tay giữ chặt vòng cổ của con Fly. Cậu nói:
- Chỉ có hai lon nước bị hỏng, và tụi cháu sẽ mua nó. Nào!
Cậu vỗ vai Nia và chìa tay còn lại ra. Nia nhìn lên. Emlyn chưa bao giờ nói chuyện với cô trước đây. Cậu có một đôi mắt màu vàng, như mắt sư tử. Emlyn Llewelyn gọi lại:
- Nào!
Nia đặt tay vào lòng bàn tay đang giơ ra trước mặt, và Emlyn giúp kéo cô đứng lên. Cậu bảo:
- Em nên giữ chó của mình đi. Và kéo vay áo lên, không sẽ vấp té nữa đấy.
Nia nghe lời, và Emlyn đặt một chồng tiền xu lên quầy tính tiền. Rồi cậu bước ra khỏi cửa hàng, kéo Nia theo sau.
Khi cánh cửa đã đóng lại phía sau và chặn lại những lời thì thầm trách móc, Nia nói:
- Em nợ anh tiền nước.
Emlyn trấn an:
- Không cần đâu. Em có sao không?
- Không sao.
Nia nói dối. Hai cẳng chân cô đang đau nhức vì bị những cái lon rớt trúng. Cô chỉ nói:
- Nhưng em khát nước!
Emlyn cầm một lon nước đưa cho cô.
- Đây! Anh mời! Chú chó của em nhìn cũng có vẻ khát nước đấy. Nhìn nó đẹp thật! Nó tên gì thế?
- Fly. Và là một cô chó.
Nia mở nắp lon nước ra và đưa lên môi, vừa uống ừng ực vừa ho khi thứ nước có ga chảy xuống cuống họng.
Emlyn thoáng nhìn cô, lịch sự không đề cập gì đến cách uống của cô. Xong rồi cậu hỏi:
- Hay em dẫn con Fly đến nhà anh để cho nó uống nước?
Nia trả lời:
- Em nghĩ không nên đâu. Em phải tìm giầy của mẹ. Chúng rớt ra khi em chạy, đó là đôi giày có những ngôi sao đính phía trên.
- OK!
Emlyn nhanh chóng chấp nhận lời từ chối của Nia như thể đã biết trước cô sẽ trả lời như vậy. Cậu dùng gót giày sandal đá đất và quay mặt nhìn đi hướng khác.
Và thình lình Nia nhớ lại những điều anh Alun đã nói về cái nhà nguyện:
- Không ai đến đó... đã có chuyện xảy ra... nơi đó không hay!
Rồi cô đột ngột nói:
- Được! Em sẽ đến, chỉ một lát thôi nhé!
Cô có thể thấy Emlyn rất hài lòng, nhưng cậu cố gắng không thể hiện nó. Cậu bảo:
- Tốt! Anh dắt con chó được không?
Nia đưa dây cho cậu và nói:
- Em đã từng ước được thấy bên trong nhà anh đấy.
Emlyn nhoẻn miệng cười.
- À, anh nhớ rồi. Anh đã thấy em nhìn vào trong nhà anh. Em là em gái của Alun phải không? Vì em mặc đồ thế này trông khác quá, nên anh không dám chắc.
Nia cười khúc khích:
- Lúc đó em gần như té ra ngoài đúng không?
- Mà có chuyện gì thế? Một phút trước em còn mặc quần jeans, thế mà thoáng cái đã mang chuỗi hạt với một cái mũ ngộ nghĩnh rồi.
Nia tuyên bố:
- Chúng ta phải thay đổi chứ. “Thay đổi với thời gian”, cha em từng nói thế.
Họ bắt đầu đi ngược lên đồi. Con Fly đã quá nóng và khát nước nên không còn chạy nữa, và Emlyn bước nhanh hơn con chó. Nia đôi lúc phải vừa chạy vừa nhảy để bắt kịp cậu bé và tránh những viên đá trên đường đi.
Một lần, một chiếc xe tải chạy ngang qua ở phía bên kia đường, động cơ ho khùng khục khi nó ì ạch chạy lên đồi, và con Fly chạy theo nó sủa inh ỏi như vẫn thường làm trước đây khi có người lạ đi qua Ty Llyr.
Nia vừa thở hổn hển vừa giải thích:
- Fly không thích xe và những thứ tương tự. Nó muốn về nhà, giống như em. Chỉ có điều đó không còn là nhà nữa, ý em là, nơi mà tụi em ở trước đây.
- Trước đây em ở đâu?
- Ty Llyr, ở trên núi. Cha không thích ở đó, vì công việc quá nặng nhọc, nhất là mùa đông cừu cứ hay chết. Và mẹ nói căn nhà quá nhỏ, sắp có em bé nên không đủ chỗ. Nhưng anh có thể nghĩ mẹ em nuốn ở lại, vì nó là căn nhà của mẹ từ trước đến nay, thậm chí mẹ sinh ra ở đó. chẳng ai muốn ở lại, trừ em và con Fly. Anh biết không, em có trồng hoa ở đó. em thích nhìn mọi thứ lớn lên và ngắm tất cả màu sắc.
- Nhà em có nhiều người lắm à?
Emlyn chăm chú nhìn cô, và trong một giây, Nia tự hỏi không biết cậu có thực sự muốn nghe câu trả lời hay không. Nhưng cô vẫn nói:
- Bảy người! Ý em là bảy anh chị em. Và em ở giữa, ngay chính giữa. Nerys là chị cả. Chị ấy rất thông minh và khá dễ thương, nhưng chị Catrin lại rất xinh đẹp. Năm ngoái chị Catrin tự gọi mình là Kate. Chị ấy nói tên đó nghe lãng mạn hơn. Nhưng bây giờ chị ấy lại là Catrin. Chị biết chơi piano, và mái tóc của chị thì, ôi, tất cả màu vàng nhạt và bồng bềnh, như là... như là cây tần bì.
Emlyn nhìn cô vẻ thú vị nhưng cậu không nói gì cả, và Nia bắt đầu lo lắng không biết cô có nói nhiều quá hay không. Trước đây, cô gần như chưa bao giờ có thể nói ra suy nghĩ của mình và cũng chẳng nghĩ ra nên nói như thế nào. Họ bước đi cùng nhau trong im lặng cho đến khi tới được cái hàng rào sơn màu hồng và vàng của nhà nguyện, và ngay lúc đó, Nia bắt đầu thấy sợ. Fly cũng có vẻ lo lắng, vì nó liên tục gầm gừ trong cuống họng.
Nhà nguyện trong quá tươi sáng: cánh cửa sơn hình, những tấm rèm đầy màu sắc. Cứ y như căn nhà làm bằng bánh kẹo để dụ dỗ Hansel và Gretel, và ai cũng biết chuyện gì đã xảy ra cho họ. Lời Alun cứ lặp đi lặp lại trong đầu Nia:
- Đã có chuyện xảy ra ở đó, một chuyện tồi tệ...
Nhưng Emlyn đã nắm tay Nia và kéo cô bước lên bậc thang dẫn đến cửa.