A book is like a garden carried in the pocket.

Chinese Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Ly Pham
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2918 / 7
Cập nhật: 2015-11-24 22:55:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
ừ khi Nhã Thư cùng mẹ dời ra ngoại ô sinh sống, cuñg là lúc Nhã Thu không còn thiết tha đi đâu nữa. Không phải cô sợ sệt, nhút nhát mà vì cô mặc cảm với mọi người về sự suy sụp của gia đình. Nhưng sáng nay, cô lại rong ruổi ngoài đường. Lòng cô cảm thấy khoan khóai, ít ra thì cuñg dễ chịu hơn khi cứ giam mình mãi trong nhà.
Sự hớn hở ấy hiện rõ trên gương mặt rạng rỡ của Nhã Thư.
Nhã Thư cho xe dừng lại trước ngôi nhà vô cùng sang trọng. Một giàn hoa giấy rực rỡ sắc hồng bao phủ bên trên chiếc cổng ngôi nhà vẫn còn đang đóng kín.
Nhã Thư đưa tay ấn vào chiếc chuông cửa. Đợi một lúc lâu, cánh cổng nhà được hé mở. Từ bên trong, một người đàn bà khoảng bốn mươi mấy, năm mươi tuổi gì đó bước ra. Bà nhìn Nhã Thư rồi nhẹ giọng hỏi:
- Thưa cô, cô tìm ai ạ?
Nhìn qua điệu bộ và cách ăn mặc, Nhã Thư đoán được người đàn bà này là người giúp việc, nhưng cô vẫn lễ phép:
- Thưa dì, con muốn tìm anh Đức Huy.
- Vậy cô chờ tôi một lát. Nhưng mà cô tên gì? Cô có thể cho tôi biết để tôi còn nói lại với cậu Huy nữa.
- Dì cứ nói với anh ấy, con tên là Nhã Thư.
Người đàn bà đóng sầm cửa lại. Nhã Thu tỏ ra bực bội,cô cứ đi đi lại lại trước cổng nhà. Nhớ lại trước đây, Nhã Thư đến nhà Đức Huy như ăn cơm bữa, đâu phải đứng chờ đợi khó khăn như thế này. Nhã Thư chờ đợi, cuối cùng cuñg nhìn thấy Đức Huy từ bên trong cánh cổng bước ra, Nhã Thư liền thở dài:
- Sao lúc này gặp ông anh lại khó khăn đến thế chứ?
Đức Huy cười tươi, giải thích:
- Anh xin lỗi. Nhà anh vưà có người giúp việc mới nên bà ta không biết em, mới để em chờ như thế. Thôi, em vào nhà đi.
Nhã Thư bước vào nhà một cách tự nhiên không hề ái ngại, vì mọi người trong nhà Đức Huy đã xem cô như là người trong nhà. Cô đưa mắt nhìn xung quanh nhà. Cảnh nhà vắng vẻ.
- Hai bác có nhà không anh Huy?
- Ba mẹ anh vưà di ra ngoài.
- Sáng nay, anh không đi làm sao mà giờ này còn ở nhà?
- Anh biết là em đến nên anh chẳng muốn đi làm nữa.
- Thôi, anh xạo quá đi. Em đến, nhưng đâu có báo trước thì làm sao anh biết?
- Như thế mà anh biết mới hay chứ. Nói với em vậy thôi, chứ hôm nay anh được nghỉ. Hết giờ trực ở bệnh viện rồi.
Nhã Thư reo lên:
- Ồ! Vậy thì may quá.
Đức Huy trố mắt nhìn Nhã Thư:
- May là may thế nào?
Nhã Thư nhẹ giọng:
- Chuyện là thế này. Em đọc trên một tờ báo thấy có một câu lạc bộ Âm nhạc cần người biết chơi đàn Piano. Em muốn xin vào đó nên đến rủ anh cùng đi. Anh đi với em nghen?
Nhã Thư vừa nói xong, Đức Huy bỗng phát cười:
- Thôi đi, Nhã tiểu thư ạ. Tự dưng học xong đại học Kiến Trúc, bằng B Anh Văn, vi tính...Đùng một cái lại chơi đàn Piano.
Thoáng chút suy tư, Nhã Thư buồn bã:
- Biết tính sao bây giờ. Em chỉ muốn chơi đàn Piano là công việc tạm thời thôi. Khi nào em tìm được công việc đúng với nhưñg gì em học thì em sẽ từ bỏ nó. Nhưng mà anh Huy đừng gọi em là Nhã tiểu thư, em cảm thấy mình bây giờ chỉ là...
Đức Huy ngắt lời Nhã Thư. Anh tỏ ra thông cảm cho cô nàng:
- Thôi..thôi..Em đừng nói nưã. Anh biết em sắp nói gì rồi. Đừng nhắc lại nhưñg chuyện cũ nữa, chỉ thêm buồn thôi.Nếu như em đã quyết chơi đàn Piano rôì thì anh cuñg chẳng muốn khuyên can. Ít ra, có công viêc. bây giờ sẽ giúp em sống không nhàm chán. Biết đâu sau này em trở thành một ngôi sao chơi đàn Piano thì sao? Không biết lúc đó, Nhã Thư có còn thèm nhìn mặt thằng anh này nữa không?
- Ừ! Em đánh chết anh nè. Suốt ngày chỉ biết trêu em.
- Ê! Đừng đánh nưã chứ. Đau lắm rồi nè.
- Ai bảo anh cứ ghẹo em. Không gặp thì thôi, gặp nhau là cứ vậy, chẳng ra vẻ anh trai tí nào. Ghét quá, em về nè.
Nhã Thư quay mặt bỏ đi. Đức Huy nhanh nhẹn kéo tay Nhã Thư lại:
- Anh xin lỗi mà. Mai mốt anh sẽ không chọc em nữa đâu. Đừng giận nhen.
Nhã Thư liếc mắt:
- Có như thế chứ.
Cái liếc mắt của Nhã Thư khiến Đức Huy cứ nhìn chằm vào cô nàng. Cái nhìn của Đức Huy như chất chứa bao điều thầm kín mà bấy lâu nay anh muốn tỏ cùng Nhã Thư. Đức Huy bỗng nắm lấy đôi bàn tay mềm mại trắng ngần của Nhã Thư. Anh thì thầm:
- Từ khi em rời khỏi khu phố này, anh luôn nhớ em nhiều lắm.
Nhã Thư liền rút tay ra khỏi lòng bàn tay Đức Huy. Cô vô tư và hồn nhiên:
- Đứng nói chuyện được rồi, còn nắm tay em chi vậy?
Đức Huy mỉm cười:
- Em khờ quá đi.
Bao giờ bên cạnh Đức Huy thì Nhã Thư cuñg ngây thơ và hồn nhiên như thế. Lại thêm một lần nữa, Đức Huy nuối tiếc cho nhưñg cảm xúc bị dồn nén.
Ngồi trò chuyện mà Đức Huy cứ ngắm nhìn Nhã Thư với ánh mắt thiết tha. Nhã Thư lấy làm ngạc nhiên về Đức Huy. Trong cô chưa bao giờ nghĩ Đức Huy với vai trò nào khác ngoài vai trò là một anh trai cả. Nhã Thư cố né tránh cái nhìn ấy. Cô tỏ ra hơi bực bội:
- Anh Huy à! Đừng nhìn em như thế nưã có được không?
- Thì em cứ để anh nhìn đi, có sao đâu?
Đánh nhẹ vào vai Đức Huy, Nhã Thư nhíu mày:
- Anh này...
- Thôi, thôi..không giỡn nưã! Anh đi thay quần áo rồi chúng mình cùng đi, kẻo trễ đó. Đợi anh nghen.
- Được rồi. Anh cứ đi đi.
Còn lại Nhã Thư một mình ngồi ở phòng khách nhà Đức Huy, cô ngấm nhìn mọi thứ trong nhà rồi thở dài như tiếc nuối cho một thời cô đã từng sống trong cảnh giàu sang như thế này.
Nhã Thư đang miên man trong dòng suy nghĩ, bôñg tiếng chuông cửa nhà reo lên. Người đàn bà giúp việc lúc nãy định ra mở cổng thì Đức Huy từ trên bước xuống bảo:
- Dì Năm cứ ở đó, để tôi ra mở cổng cho.
Đức Huy quay sang Nhã Thư bảo:
- Em cứ ngồi đây, anh ra mở cồng. Chắc là ba mẹ của anh về đó. Ba mẹ sẽ rất vui mừng khi gặp lại em.
Nhã Thư không tỏ ra lo lắng khi sắp gặp lại ông bà Đông Hà - ba mẹ của Đức Huy. Bởi cô đã quá thân thuộc với ông bà Đông Hà cùng với mọi người trong nhà Đức Huy.
Đức Huy mở cánh cổng nhà ra. Đúng là ông bà Đông Hà về. Bà Đông Hà với dáng người mảnh mai, gương mặt nghiêm nghị. Vưà thấy Đức Huy mở cổng, bà liến nói:
- Sao không để dì Năm ra mở cổng mà để con ra nhọc công chứ?
Trước thái độ của vợ, ông Đông Hà tỏ ra khó chịu. Với giọng điềm đạm, ông bảo:
- Sao bà khó tính thế? Ai mở mà không được.
Đức Huy khuyên can:
- Thôi, ba mẹ đừng cãi nữa. Trong nhà mình đang có khách đó.
Bà Đông Hà nhanh nhẹn hỏi:
- Ai vậy con?
- Là Nhã Thư, con của bà Ngọc Trâm từng là bạn thân của ba mẹ đó.
Cố nhớ lại, rồi bà Đông Hà gật gật đầu:
- À! Thì ra là con nhỏ đó. Hôm nay, nó đến đây để làm gì?
- Cô ấy là bạn con và đã từng được ba mẹ xem là người nhà. Hôm nay, cô ấy đến chơi và thăm ba mẹ.
- Chứ không phải cô ấy đến đây để nhờ vả sao?
Đức Huy trố mắt nhìn bà Đông Hà:
- Kìa! Sao mẹ lại nói thế?
Ông Đông Hà gằn giọng:
- Thôi đủ rồi. Bà im đi!
Ông bà Đông Hà cùng Đức Huy bước vào nhà. Nhã Thư lễ phép đứng lên:
- Con chào hai bác ạ
Bà Đông Hà liếc mắt nhìn Nhã Thư rồi bỏ vào trong. Nhã Thư nhìn theo mà lấy làm khó hiểu về thái độ của bà Đông Hà. Ông Đông Hà trấn tĩnh:
- Con ngồi xuống đi. Con đừng bận tâm với thái độ của bác gái làm gì. Lúc này, bác gái hay sinh bệnh nên có thái độ như thế. Hôm nay gặp lại con, bác mừng lắm. Con và mẹ sống ở chỗ mới tốt chứ?
- Thưa bác, mọi chuyện đều tốt.
- Thế là bác mừng cho con rồi. Mẹ con dạo này vẫn khoẻ chứ?
- Dạ, mẹ con vẫn khoẻ. Hôm nào hai bác đến nhà con chơi. Mẹ con cứ nhắc đến hai bác hoài.
Đức Huy xen vào:
- Đúng rồi đó. Hôm nào con sẽ chở ba mẹ đến nhà Nhã Thư. Tuy ngôi nhà không lớn bằng ngôi nhà cũ, nhưng môi trường ở đó rất yên tĩnh, không ồn ào như ở đây.
Vỗ nhẹ vào đầu Đức Huy, ông Đông Hà cười:
- Không cần con dẫn đi đâu, ba đã biết chỗ ở của Nhã Thư rồi.
Nhã Thư ngạc nhiên:
- Ủa! Sao bác biết?
- Sở dĩ bác biết là vì trước đây khi ba con mua miếng đất đó thì ba con có dắt bác đến xem.
Đức Huy tỏ ra thán phục.
- Thì ra là thế! Ba tài thật.
Ông Đông Hà nhìn Nhã Thư rồi bảo:
- Lâu ngày đến chơi nhà bác, thôi thì ở lại dùng cơm với bác nghen.
Nhã Thư khéo léo từ chối:
- Con xin lỗi, đành phải hẹn bác dịp khác rồi. Hôm nay con bận công việc, phải đi ngay bây giờ. Bác đừng giận con nha.
- Con nhỏ này! Có gì đâu mà giận chứ? Không được dịp này thì dịp khác. Bác cháu ta còn gặp nhau hoài mà. Còn Đức Huy, con có đi cùng Nhã Thư không?
Đức Huy gãi gãi đầu:
- Dạ, có ạ.
Ông Đông Hà không quên lời nhắn nhủ:
- À! Nhã Thư này! Con về nói với mẹ là cho bác gởi lời hỏi thăm sức khoẻ. Hôm nào con chở mẹ đến nhà bác chơi. Còn con, nếu có gặp khó khăn gì thì cứ đến tìm bác. Bác sẽ săñ sàng giúp con.
- Con rất cám ơn lòng tốt của bác. Còn giờ thì con phải đi rồi. Mình đi thôi anh Huy.
Nhã Thư đứng lên trịnh trọng:
- Thưa bác, con đi. Bác nhắn lại với bác gái là con về luôn nhé.
Đức Huy cuñg từ giã ông Đông Hà:
- Con đi nhé ba.
- Ừ, hai con đi đi.
Đức Huy đến dắt chiếc Spacy, nhưng Nhã Thư ngăn lại:
- Anh để xem của anh lại nhà đi. Anh đi xe của em nè. Một hồi, em sẽ đưa anh về.
- Ừ, vậy cuñg được.
Nhã Thư đi bên cạnh Đức Huy ra cổng nhà. Cô vâñ không quên được thái độ của
bà Đông Hà lúc nãy. Cô luôn nhớ trước đây bà Đông Hà rất yêu thương cô, bà luôn niềm nở mỗi khi cô đến nhà chơi. Vậy mà hôm nay, khi thấy cô xuất hiện trong nhà, bà chỉ liếc mắt rồi bỏ đi. Khó hiểu, Nhã Thư thắc mắc:
- Sao lúc nãy khi thấy em trong nhà, mẹ anh chỉ liếc mắt nhìn em mà không nói lời nào? Có vẻ bác ấy không thích em đến nhà.
Lúng túng, Đức Huy giải thích:
- Không phải thế đâu. Mẹ anh vẫn yêu thương em như ngày nào. Khi thấy em ít đến nhà chơi, mẹ anh vẫn thường nhắc đến em. Anh nghĩ lúc nãy chắc mẹ đang giận ba anh nên mới có thái độ với em như thế. Hãy vì anh mà đừng nghĩ ngợi về mẹ anh nữa,có được không?
Đức Huy đang cố biện hộ cho mẹ mình. Thực ra anh biết rõ từ khi gia đình Nhã Thư suy sup thì bà không muốn anh lui tới với mọi người trong nhà Nhã Thư. Bà sợ sự nhờ vả và sợ con mình dính líu đến một gia đình bị thất bại sẻ ảnh hưởng đến uy danh.
Đức Huy rất buồn trước sự thay đổi của mẹ đối với gia đình Nhã Thư. Nhưng anh luôn muốn giấu kín mọi chuyện để sống theo suy nghĩ sở thích của mình, trong đó có cả tình yêu thương mà anh đã từng dành cho Nhã Thư, cô bé hàng xóm đã gắn bó với anh từ thuở thiếu thời.
Sắp đến Câu lạc bô Âm Nhạc, nơi mà Nhã Thư sẽ đăng ký vào chơi đàn Piano, Nhã Thư hồi hộp, lo lắng:
- Anh Huy nè! Khi đang ký vào câu lạc bộ rồi, không biết người ta có tuyển chọn lại không?
- Anh nghĩ khi đăng ký đông quá thì người ta sẽ tổ chức thi tuyển chọn lại. Em nên chuẩn bị tinh thần đi là vưà.
- Anh nói làm em lo ghê.
- Em thì lo chuyện đó,nhưng anh thì lại lo chuyện khác.
- Chuyện khác là chuyện gì?
- Cái Câu lạc Bộ Âm Nhạc gì đó mà em sắp đăng ký..Liệu nơi đó có phải là nơi phát huy tài năng âm nhạc không hay là nơi để lường gạt người ta?
Nghe Đức Huy nói mà Nhã Thư cảm thấy ngán ngẩm:
- Thôi, anh đừng nói nưã. Cứ đến đó đi rồi sẽ biết. Dù thế nào, em cuñg thử tìm việc một lần cho biết.
Đức Huy nhăn mặt:
- Nói thật, anh không thích em đến làm ở nhưñg chỗ đó chút nào.
Cuộc trò chuyện của Đức Huy và Nhã Thư cuñg phải dừng lại khi trước mặt họ là Câu Lạc Bộ Âm Nhạc đang hiện ra. Khung cảnh câu lạc bộ hôm nay khá đông người đang tấp nập ra vào. Đức Huy nhìn quanh cảnh câu lạc bộ rồi thở phào:
- Cuối cùng thì cuñg đã đến đây rồi. Em có cần ăn gì rồi vào không?
- Không, em không ăn gì cả. Giờ em chỉ nôn nóng vào trong đấy mà thôi.
- Được rồi. Em ở đây chờ anh, anh vào gởi xe.
Nhã Thư bồn chồn lo lắng, không biết quyết định của cô vào đây để phát huy cái nghiệp " đàn ca " có đúng không, hay đã chọn nhầm chỗ như Đức Huy đã nói? Bao nỗi lo sợ đang bao trùm lấy cô Nhã Thư nhỏ nhắn, nhưng Nhã Thư tự trấn tĩnh.
"Nhã Thư ơi! Mày phải biết cố lên. "
Nhã Thư đang đứng thơ thẩn trước khoảng sân rộng của câu lạc bộ để chờ Đức Huy, bỗng...có ai dánh "chát " vào vai. Nhã Thư vội quay lại. Trước mặt cô là một cô gái nhỏ nhắn, xinh đẹp. Thoáng chút suy nghĩ, Nhã Thư nhận ra ngay cái tên của cô gái ấy. Cô vui mừng la lên:
- Hạ Phương! Trời ơi! Mấy năm qua Phương đi đâu, mà giờ mình mới gặp?
Hạ Phương cuñg vui mừng khôn xiết khi gặp lại Nhã Thư, cô bạn thân thiết thời phổ thông. Hạ Phương cùng Nhã Thư tay bắt mặt mừng không rời.
- Thư ơi! Gặp lại Thư, mình mừng lắm. Mình cứ ngỡ suốt đời này mình sẽ không bao giờ gặp lại Thư nữa. Mấy năm qua quả thật là một thời gian không ngắn cuñg không dài, nhưng đủ để xảy ra rất nhiều chuyện. Mình không thể kể hết cho Thư nghe trong giây lát. Một dịp nào đó, mình và Thư sẽ ngồi lại để nói chuyện. Còn giờ mình phải vào đây để đăng ký chơi đàn Piano.
Nhã Thư lấy làm bất ngờ:
- Hạ Phương cuñg đăng ký chơi đàn Piano ở câu lạc bộ này à?
- Ừ. Nhưng có gì làm Nhã Thư ngạc nhiên vậy?
- À! Không...không có gì cả.
Hạ Phương nôn nóng:
- Thôi mình đi nghen. Đây là danh thiếp của mình, có ghi đủ địa chỉ số điện thoại nơi mình ở. Mình rất mong được gặp lại Thư. Tạm biệt.
Hạ Phương vưà bỏ đi thì Đức Huy vưà trở tới. Anh đưa mắt dõi theo Hạ Phương, anh nhìn Nhã Thư rồi thắc mắc:
- Em vừa nói chuyện với cô gái xinh đẹp nào vậy?
- Đó là Hạ Phương, cô bạn thân của em thời học phổ thông. Sau một thời gian dài tụi em mất liên lạc nhau, nay mới gặp lại. Từ kiểu cách đến ăn nói của Hạ Phương đã khác trước rất nhiều, cô ấy đã hoàn toàn thay đổi. Thời gian qua đi khiến mọi vật đều thay đổi, huống hồ chi là con người. Anh thấy em nói đúng không?
Nhã Thư nhìn vào chiếc đồng hồ rồi hối thúc:
- Anh nói đúng lắm. Còn giờ thì mình đi đi, kẻo trễ nè.
Theo bản chỉ dâñ lối đi trong câu lạc bộ, thì tất cả nhưñg người đến đăng ký chơi đàn Piano sẽ tập trung tại một hội trường lớn. Đức Huy và Nhã Thư vưà ổn định chỗ ngồi, thì cuñg là lúc tiếng một người đàn ông nói to qua chiếc micro.
- Xin chào tất cả các bạn. Chúng tôi rất vui mừng được đón tiếp các bạn ở đây. Sắp tới đây, câu lạc bộ chúng tôi sẽ mở ra một cuộc tuyển chọn những người chơi đàn Piano, và đồng thời sẽ phát huy tài năng của các bạn. Chúng tôi chỉ đón nhận nhưñg người đến đăng ký trong ngày hôm nay. Một lát nữa, các bạn đến phòng tổ chức đăng ký tên tuổi của mình, rồi các bạn sẽ nhận được một bộ hồ sơ. Sau đó, các bạn sẽ đến dự hai vòng thi. Vòng thứ nhất thi phỏng vấn, vòng thứ hai là thi năng khiếu. Ngày thi, chúng tôi sẽ thông báo sau. Hôm nay, chúng tôi chỉ có bấy nhiêu điều muốn thông báo với các bạn như thế.
Sau lời thông báo của câu lạc bộ, ai nấy đều ùa vào phòng tổ chức đăng ký. Chen lấn lắm, Nhã Thư mới đăng ký được tên tuổi của mình. Thoát ra khỏi dòng người đông đúc. Nhã Thư cầm hộ hồ sơ đứng thở vì mệt. Đức Huy vội lấy chiếc khăn lau nhẹ nhưñg giọt mồ hôi đang lấm tấm trên gương mặt Nhã Thư.
- Anh đã bảo rồi, em đến đăng ký chơi nhạc trong câu lạc bộ làm gì để cho cực nhọc thế này. Thay vì em đến chơi nhạc cho các quán bar, quán cà phê...còn kiếm được khối tiền mà chẳng phải đăng ký thi cử gì cả. Đâu phải quán bar, quán cà phê nào cuñg không lành mạnh đâu.
Xót cho thân Nhã Thư, Đức Huy đâm ra lo lắng:
- Nghe lời anh đi, đừng đến đây chơi đàn nhen. Thức đêm thức hôm, em không chịu nổi đâu. Nếu như trước mắt em có thiếu thốn tiền bạc, thì anh sẽ giúp em. Đối với anh, tiền bạc chẳng là gì cả.
Vì quá mệt và cảm thấy mình như bị xúc phạm, Nhã Thư nổi cáu:
- Anh có thể thôi đi nhưñg lời cằn nhằn, được không? Anh đừng quá xem thường em.
Biết Nhã Thư đang tức giận, Đức Huy nài nỉ:
- Anh xin lỗi. Ý anh nói không phải thế, chỉ vì anh quá lo cho em thôi.
Nhã Thư nhỏ nhẹ:
- Anh và em đừng cãi nhau nữa, người ta nhìn thấy sẽ cười cho. Mình về thôi.
- Anh chở em về nhà, rồi anh đi tắc xi về cuñg được.
- Em sẽ đưa anh về nhà như lời em đã hứa.
- Thế cuñg được.
Đức Huy cùng Nhã Thư ra về,không ai nói với ai lời nào. Dù Nhã Thư không nghe lời theo Đức Huy, nhưng nhưñg gì Đức Huy nói đã khiến Nhã Thư đã có nhưñg thay đổi trong suy nghĩ.
Mai Vàng Nở Sớm Mai Vàng Nở Sớm - Thảo Nhi Mai Vàng Nở Sớm