What's meant to be will always find a way.

Trisha Yearwood

 
 
 
 
 
Tác giả: Jennifer Ashley
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 8
Cập nhật: 2023-08-05 10:51:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
háng 12 năm 1884
Ian Mackenzie ghét những đám tang. Anh đặc biệt ghét sự khắc khổ, những đám tang kéo dài quá mức đã kéo gia đình và bạn bè ra khỏi một hầm mộ ẩm ướt vào giữa tháng 12 ở xứ Scotland, gió thổi qua những ngọn đồi lạnh thấu tới tận xương.
Sự ấm áp duy nhất là Beth, đang đứng bên cạnh anh giống như một ngọn lửa sáng chói. Cô mặc một chiếc váy màu xám sẫm được tô điểm bời màu đen, được dùng trong những dịp trang nghiêm, nhưng cô có thể đã tắm mình trong màu đỏ rực để cho hơi nóng ngập tràn Ian. Bởi vì Beth, anh có thể vượt qua ngày hôm nay và dành sự tôn kính của anh cho một người hàng xóm già.
Mục sư nói đều đều về người đàn ông bị cắt xuống giống như một bông hoa trong thời kì xuất sắc nhất của mình—thật là kì cục, bởi vì bà McCray đã 90 tuổi rồi. Một người anh đến từ phía Bắc nước Anh, bà đã kết hôn với một địa chủ ở thung lũng bên cạnh, một người bạn thân của cha Ian. Giờ bà McCray và chồng bà đã qua đời, và những người con trai của bà, những chàng trai Scotland cao to đã tạo ra những chàng trai Scotland còn cao lớn hơn, sẽ tiếp quản vùng đất.
Đám tang kết thúc, sầu não đến sau cùng. Nhà McCray đã rất nghiêm khắc, rất Scotland, rất sùng đạo, bà McCray nghiêm nghị giống như chồng bà. Sự suy đồi hoàn toàn bị nghiêm cấm. Và những người nhà Mackenzie, hàng xóm của họ, lại rất rất suy đồi.
“Quanh đây sẽ im ắng hơn khi không có bà ấy, chắc chắn vậy,” Mac Mackenzie nói khi họ đi bộ quay trở về nhà, Beth đi gần bên cạnh Ian, Mac tay trong tay với vợ mình Isabella.
Hart lái xe ngựa trở về trong xe ngựa của mình, Công tước Kilmorgan lúc nào cũng ý thức được phẩm giá của mình. Anh đi một mình, bởi vì Eleanor, người vợ mới cưới của anh, chuyến đi đến đám tang lạnh lẽ là quá xa để đi với đứa con đầu lòng của họ.
“Bà ấy không bao giờ nói ngoại trừ một giọng sẽ làm vỡ kính,”Mac tiếp tục. Anh giả một giọng the thé.” Roland Mackenzie, khi nào anh sẽ từ bỏ việc vẽ vời những thứ rác rưởi và ổn định bản thân giống như một quý ông đây?Anh đang tự nhục mạ bản thân anh, gia đình anh, và cha anh.Anh vẫn có thể nghe thấy giọng bà ấy, người phụ nữ khốn khố.”
“Chắc chắn bà ấy đã ngưng lại sau cuộc hôn nhân của anh trở lên hạnh phúc,” Beth nói phía sau anh.
“Và anh sinh được một đứa con trai và người thừa kế."
“Bà ấy ra đi thật nhanh, thật thương xót làm sao,” Isabella nói. Ngọn gió làm lay động những chiếc lông vũ màu xanh sẫm trên mũ cô, và mái tóc đỏ của Mac. “Bà ấy đang làm việc trong vườn. Không bao giờ cảm thấy một điều gì.”
“Đó là lý do anh muốn đi làm sao,” Mac nói.” Đi thẳng đầu tiên, ép phẳng mũi mình tiếp theo.”
Isabella bước một bước lại gần anh hơn.” Chúng ta không nói về chuyện đó.”
“Đúng vậy,” Cameron Mackenzie nói. Một cơn gió thình lình dâng lên tạt vào chiếc áo khoác màu đen dài của anh, và cuốn tung mái tóc của anh khỏi gương mặt góc cạnh. “Đã có quá nhiều những đám tang chết tiệt trong gia đình này rồi.”
Ainsley trượt một cánh tay quanh eo anh. Cameron, người to lớn nhất nhà Mackenzie, cúi đầu xuống khi anh kéo vợ anh lại gần mình.
Ian cảm thấy Beth cũng lại gần bên anh, bàn tay đeo găng của cô đặt trên cánh tay anh. Tất cả mọi suy nghĩ về những đám tang, về bà McCray già cả, và những cơn gió Scotland lạnh buốt biến mất. Chỉ có Ian và Beth, và không còn gì khác quan trọng nữa.
Họ đi bộ xuống ngọn đồi đến thung lũng nơi có lâu đài Kilmorgan. Lâu đài Kilmorgan giờ là một trang viên rộng lớn, lâu đài cổ đã bị phá hủy hơn một trăm năm trước để thay bằng một kiến trúc Georgian khổng lồ, hiện đại có thể xây dựng được ở nơi nay.
Ian, như thường lệ, cảm thấy ấm áp hơn khi anh nhìn ngắm sự cân đối hoàn hảo của ngôi nhà - - bốn cánh kích thước giống hệt nhau chạy trở lại từ một cánh vuông góc dài.Cánh dài cân đối với bốn cánh ngăn hơn theo tỷ lệ 2-1, không sai một inch. Cũng như vậy chiều cao của ngôi nhà thật đẹp mặt tỷ lệ thuận với chiều rộng và chiều sâu của nó. Ian đã nghiên cứu một cách tỉ mỉ về ngôi nhà nhiều năm qua, đo lường nó bằng phân số. Cha anh đã cố gắng để đánh bật sự ám ánh ra khỏi anh, nhưng Ian đã thoải mái thực hiện những phép tính chính xác.
Phía sau căn nhà, những khu vườn thẳng tắp đã được bố trí theo kiểu đối xứng giống nhau. Mac nói rằng anh thấy rằng toàn bộ sự xếp đặt thật là ngột ngạt, nhưng sự đơn giản đến kinh ngạc của ngôi nhà và khu vườn đã giúp cho chàng Ian trẻ tuổi khỏi sự tuyệt vọng hoàn toàn.
Giờ đây anh chia sẻ vẻ đẹp này với Beth… anh chia sẽ rất nhiều thứ với cô.
Sự đồ sộ của căn nhà ở sảnh chính chào đón họ với sự ấm áp,tạo nên nhiều sự vui vẻ hơn bởi cây cối và những dải ruy bằng mà các quý cô của căn nhà đã treo chúng ở đây, ở kia và ở khắp mọi nơi. Giống như tôi đang đi bộ xuyên qua một khu rừng chết tiệt vậy, Hart càu nhàu, nhưng mà không có bất cứ sự bực tức thực sự nào phía sau lời nói của anh.
Curry, người hầu của Ian, gặp họ ở đại sảnh và dẫn cả gia đình vào trong phòng ăn riêng, nơi trà nóng, cà phê, rượu whiskey, rượu vang, và rất nhiều thức ăn đã chờ đón họ. Curry, một người đàn ông khu đông đã giúp đỡ Ian trong suốt những ngày tồi tệ nhất ở trong trại tâm thân, coi những đám tang là vận rủi, đặc biệt là đám tang của một quý bà trở nên thô lỗ với Curry nhiều hơn một lần, và nên vậy cậu đã ở nhà.
Hart, đến phía trước họ, khăng khăng rằng họ lên nâng li ít nhất là một cốc rượu vì bà McCray.”Có lẽ bà ấy, chồng bà ấy, và cha chúng ta đang khủng bố những người khác ở thế giới bên kia.”
“Em hi vọng là họ thích chuyện đó,” Mac nói, nâng ly của anh lên. Chiếc ly thủy tinh anh cầm là trà chứ không phải là whiskey. Giờ Mac không uống đồ uống bất cứ loại đồ uống có cồn nào.
“Thật đáng xấu hổ cho tất cả bọn họ,” Cam nói, cùng nâng ly lên chúc mừng.
Hart hạ ly rượu mạnh nha của mình xuống trong im lặng, sau đó anh rời khỏi phòng, để đi kiếm Eleanor. Những người phụ nữ nhấp chút rượu, tận hưởng sự hơi ấm của rượu vang, nhưng Ian không uống.
“Bà ấy không độc ác,” Ian nói trong lặng lẽ.
Những người khác quay lại nhìn anh ngạc nhiên, như họ thường xuyên làm vậy khi Ian thêm vào cuộc nói chuyện một lúc lâu sau khi cuộc nói chuyện đã dừng.
“Không ư?” Mac hỏi, một sự sắc nhọn giận dữ trong giọng nói của anh.”Bà ấy đã cố gắng thuyết phục cha tống giam em như một kẻ điên, và sao đó nói với Hart là anh ấy đã mắc sai lầm khi để cho em ra khỏi trại tâm thần.”
“Bà ấy tưởng rằng bà ấy đang giúp em,”Ian nói.” Cha muốn tống khứ em đi. Có một sự khác biệt ở đây.”
Mac nghiên cứu anh một lúc với một biểu hiện không thể đọc được, sau đó quay trở lại với tách trà kì lạ người hâu của anh chuẩn bị cho anh.” Nếu em nói vậy, em trai.”
“Bà ấy đúng là một người khó chịu, tôi chắc chắn điều đó.” Curry nói, đi đến với nhiều whiskey hơn.” Tha thứ cho sự thẳng thửng của tôi. Nhưng bà McCray cũng có thể tốt bụng. Bà ấy thu nhận những cậu bé, cho chúng một cái bụng ấm áp và một công việc.”
“Để đổi lấy một phần tâm hồn mình,” Mac nói.
“Đúng vậy đó.Nhưng khi cậu chết đói, cậu không có quá nhiều lựa chọn. Như ta biết.”
Ian uống ly rượu whiskey của mình và ngồi xuống với Beth, không quan tâm nữa. Mac cười với Curry.” Cậu muốn nói là, những người nhà Mackenzie đã thu nhận cậu, và để đền đáp lại, cậu chịu đựng chúng ta ư?”
“Giờ thì, tôi chưa bao giờ nói điều gì đó giống như vậy cả, thưa đứa ngài,”Curry nói.Đôi mắt của cậu hấp háy, và cậu nháy mắt một cái với Beth, nhưng Ian đã đánh mất sự liền mạch của cuộc nói chuyện.Đám tang, bà McCray, và tất cả những thứ đó, đều đã kết thúc.
“Bây giờ,” Curry nói,tiến đến chỗ Ian với một chiếc bình cổ thon.”Trong khi ngài ra ngoài, thứ đó đã đến.”
Ian chờ trong khi Curry đổ đầy ly của anh, Ian thưởng thức một dòng chất lỏng màu hổ phách, cách chính xác để những giọt nhỏ bắt tung tóe vào trong chiếc ly và trải ra những gợn lăn tăn một cách hoàn hảo.
Khi Curry xong và lùi lại một bước, lời nói của cậu, đi cùng với nụ cười kích động của Beth, đã kết nối được vào trong trí não của Ian.
“Nó ở đây à?” Ian hỏi.
“Vâng, thưa ngài.Đang chờ ngài ở phòng trưng bày. Với lời chúc mừng của quý ông người Nga, người đàn ông đã đưa nói đến đây nói vậy.”
Ian không nghe câu cuối cùng. Anh rời khỏi ghế, anh trai anh, và vợ của họ, và Curry mờ đi khi anh bước dài ra khỏi phòng và đi xuống hành lang khổng lồ, không nhận ra cho đến nửa đường là anh vẫn nắm chặt chiếc ly đầy rượu whiskey, chất lỏng đã văng hết lên tay anh.
***
Beth bước ra khỏi phòng sau Ian, váy của cô kêu sột soạt, nhưng cô không vội. Cô biết nơi mà chống cô đang đi đến và tại sao.
Mùa hè này, Ian đã phát hiện ra bức tranh minh họa một chiếc bát nhà Minh trong một quyển sách mà anh đọc với tốc độ thông thường, và không làm gì cả ngoại trừ điều anh nói sẽ giành được chiếc bát, không quan trọng là giá cá thế nào.
Anh lùng sục ở những cửa hàng đồ cổ ở London, Edinburgh, Paris, và xuống cả Ý. Anh đã đến thăm những nhà buôn, viết thư, gửi điện báo, và nóng lòng ngồi chờ những câu trả lời. Bởi vì Ian là một trong những nhà sưu tập lớn nhất những chiếc bát triều Minh ở Anh Quốc và Châu Âu, nhiều người đã đến nói rằng họ có một chiếc bát giống hệt như vậy, nhưng Ian luôn biết không có chiếc bát nào trong số đó đúng cả. Những chiếc bát không giống nhau, Ian đã nói vậy với những nhà buôn và nhà sưu tầm thất vọng.
Sau cùng, anh đã tìm được người chủ sở hữu hiện thời của chiếc bát trong cuốn sách – một quý tộc người Nga. Quý ông người Nga đã đồng ý giá cả và nói là ông ấy sẽ gửi chiếc bát qua đường bưu điện. Một cách nóng vội Ian đã nghĩ ngợi những chuyện khác từ cái ngày đó đến giờ.
Beth tìm thấy anh tại chiếc bàn ở giữa phòng trưng bày, bàn tay to lớn của anh xé rách lớp giấy ngoài và rơm bên trong chiếc hộp gỗ. Cô dừng lại để quan sát anh, người chồng cao to của cô với chiếc váy màu xanh lá và xanh nước biển của nhà Mackenzie ôm kíp lấy mông anh, chiếc áo khoác lễ phục màu đen kéo căng trên bờ vai anh. Anh làm rối bù mái tóc được cắt sát, ánh sáng đèn làm ánh lên những vệt màu nâu vàng trên mái tóc.
Anh làm việc một cách nhanh chóng, nhìn chăm chú vào bên trong chiếc hộp. Lấp đầy căn phòng quanh anh từ sàn đến trần nhà là những chiếc kệ bằng thủy tinh trong và những chiếc hộp cũng bằng thủy tinh, mỗi chiếc đều đựng một chiếc bát triều Minh, mỗi cái đều được dán nhãn một cách chính xác.
Chỉ có những chiếc bát. Ian không có hứng thú gì với những chiếc bình hay đồ gốm bất cứ niên đại nào khác. Tuy nhiên, bộ sưu tập những chiếc bát triều Minh đầu tiên của anh là vô giá, khiến cho những người hâm mô cuồng nhiệt những chiếc bát triều Minh khác đều phải ghen tỵ.
Ian nâng chiếc bát lên khỏi lớp bọc và nhanh chóng kiểm tra nó, giơ nó lên chỗ ánh sáng và nghiên cứu mọi phía. Beth nín thở, sợ rằng người Nga đó đã gạt anh, và tự hỏi phản ứng của Ian sẽ thế nào nếu ông ấy lừa gạt anh.
Sau đó Ian dịu đi với một nụ cười tàn phá, cái nhìn chằm chằm màu vàng của anh kiếm tìm cái nhìn của cô.” Beth của anh, hãy lại đây và xem nè.”
Anh giữ chiếc bát bằng những ngón tay vững chắc khi anh đợi cô. Beth tự hỏi làm thế nào mà bàn tay anh, rất lớn và mạnh mẽ,lại có thể rất nhẹ nhàng – với những chiếc bát triều Minh, trên làn da cô, trong khi giữ con trai và con gái mình.
Chiếc bát nhất định là đẹp.Lớp sứ mỏng manh của chiếc bát được bao phủ bởi những bông hoa xen lẫn và những con rồng nhỏ xíu màu xanh biển, chúng hòa quyện với nhau bởi những nét vẽ tinh tế. Bên trong chiếc bát còn chứa đựng nhiều những bông hoa hơn đang nhảy múa quanh vành bát, và dưới đáy là một bông hoa sen. Mặt dưới là một con rồng, bốn móng cuộn lại quanh đáy bát. Màu xanh, màu sắc duy nhất, thật lạ thường – sẫm và sắc nét qua nhiều thế kỉ.
“Thật đáng yêu,” Beth thốt ra.” Giờ thì em hiểu tại sao anh lại săn lùng nó vất vả như vậy rồi.”
Ian nhìn chằm chằm vào chiếc bát, gương mặt anh để lộ ra sự vui sướng mà anh không biết làm thế nào chuyển tải được. Anh không nói gì cả, nhưng cái nhìn của anh, sự hạnh phúc của anh, thế là đủ.
“Thật là một món quà giáng sinh hoàn hảo,”Beth nói.” Làm sao em có thể tìm thấy được trên trái đất này thứ gì đó cho anh để cạnh tranh được với nó cơ chứ?”
“Hôm nay không phải là giáng sinh,”Ian nói bằng một giọng thực tế,vẫn đang nhìn chiếc bát.” Giờ mới 12. Và chúng ta tặng những món quà vào ngày tất niên.”
“Không, em muốn nói là… thôi đừng bận tâm.” Ian có thể rất phàm tục, và mặc dù anh cố gắng hiểu những câu chuyện đùa của Beth, anh không phải lúc nào cũng hiểu được khi cô muốn nói đùa.Beth khốn khổ, cô hình dung suy nghĩ của anh, cô không hiểu một lời nào cô đang nói.
Ian đặt chiếc bát vào trong lòng bàn tay khum khum của cô.” Giơ nó lên chỗ ánh sáng. Họa tiết chìm. Em có thể thấy những lớp men khi ánh sáng chiếu từ phía sau.”
Anh giữ cổ tay cô khi anh hướng dẫn chô giơ tay lên, giữ chiếc bát phía trước cây nến tường màu vàng ấm ấp, thứ đã chảy thành những vệt tinh thể trong vắt và dài.
Ánh sáng làm lộ ra nhiều những bông hoa hơn ở giữa những con rồng và dây leo, nhỏ và xanh dịu.” Ồ, Ian, nó thật tinh tế.”
Ian bỏ cổ tay cô ra để cô xoay chiếc bát theo cách này và cách kia, nhưng anh vẫn ở phía sau cô, hơi ấm của anh phía sau lưng cô. Sự hối há của cô dồn xống chân,cánh tay của Ian vòng quanh eo cô. Anh nghiêng người hôn vào cổ cô, tình yêu trong nụ hôn gợn những nhịp đập xuyên qua người cô.
Beth lại giơ chiếc bát lên, ngón tay của cô run run. Cô cần nói với Ian kết quả của những đêm trên giường ngủ của họ mùa thu này, nhưng cô vẫn chưa có cơ hội. Nhưng giờ…
Beth bắt đầu quay lại, hạ thấp chiếc bát xuống, đưa nó lại cho anh.
Giày của cô vấp phải mép chiếc thảm Aubusson, riềm của nó vướng vào gót giày của của. Cô lung lay, và Ian chộp lấy khủy tay cô, nhưng chiếc bát trượt khỏi ngón tay cô.
Cô lao theo chiếc bát, và Ian cũng vậy, nhưng thứ đồ sứ đó đã trượt khỏi đôi tay vươn ra của họ.
Beth nhìn trong kinh hoàng khi chiếc bát màu trắng xanh rơi xuống, rơi xuống,rơi xuống sàn gỗ bên ngoài tấm thảm, và vỡ thành những mẩu bóng loáng, trút xuống như mưa.
* * * * *
Mackenzie Family Christmas: The Perfect Gift Mackenzie Family Christmas: The Perfect Gift - Jennifer Ashley Mackenzie Family Christmas: The Perfect Gift