Số lần đọc/download: 0 / 4
Cập nhật: 2023-07-16 17:11:04 +0700
Chương 2
K
hông biết bao nhiêu lần Thomas đã hình dung
ra chuyện này. Nó sẽ làm gì, sẽ nói gì. Nó sẽ lao
tới tấn công kẻ bước vào rồi tẩu thoát như thế nào.
Nhưng những suy nghĩ đó chỉ để giải trí là chính.
Nó biết VSAT sẽ không để chuyện đó xảy ra.
Không, nó cần phải lên kế hoạch mọi chi tiết trước
khi động thủ.
Khi chuyện đó diễn ra - khi cánh cửa bật ra với
một tiếng xì nhẹ và bắt đầu mở rộng - Thomas
ngạc nhiên với phản ứng của chính mình: nó
chẳng làm gì cả. Có gì đó mách bảo nó một vách
chắn vô hình đã xuất hiện giữa nó và cái bàn,
giống như hồi ở trong phòng tập thể sau vụ Mê
cung. Chưa đến lúc hành động. Chưa đâu.
Nó gần như không ngạc nhiên khi Chuột chù
bước vào. Đó là người đã thông báo cho các trảng
viên biết về cuộc thử nghiệm mà chúng buộc phải
tham gia tại Đất cháy. Vẫn chiếc mũi dài, đôi mắt
giảo hoạt, mái tóc bóng nhờn chải lật để che mảnghói chiếm phân nửa diện tích đầu. Vẫn bộ đồ trắng
tuyền kỳ cục. Trông ông ta nhợt nhạt hơn so với
lần cuối Thomas nhìn thấy. Trên tay ông ta là một
tập hổ sơ dày kcp mội mớ gi ẩy tờ nhăn nhúm và
lộn xộn Ong ta lôi theo một chiểc ghế có liíng dựa.
- Buổi sáng tốtlành, Thonus. chuột chù gật đầu
một cách cứng nhắc.
Không đợi trả
lời, ông ta đóng cửa lại, đưa ghế đến gần bàn và
ngồi xuống. Đặt tập hồ sơ trước mặt, ông ta mở nó
ra và bắt đầu lật các trang giấy. Khi đã tìm ra thứ
cần tìm, ông ta ngừng lại, chặn hai tay lên đó. Rồi
ông ta nhăn mặt một cái, mắt nhìn vào Thomas.
Khi Thomas lên tiếng, nó nhận ra mình đã không
nói trong nhiều tuần lễ. Giọng nói của nó bật ra
như tiếng quạ kêu:
- Sẽ chỉ là mộtbuổi sáng tốt lành nếu ông thả tôi
ra.
Nét mặt người đàn ông không hề thay đổi.- Phải, phải, tôi biết. Không cần phải lo lắng...
hôm nay cậu được nghe nhiều tin tốt. Tin tôi đi.
Thomas ngẫm nghĩ về câu nói đó và cảm
thấy xấu hổ vì đã để hy vọng của mình dâng lên,
dù chỉ trong một giây. Đáng lẽ giờ đây nó phải
hiểu rõ hơn vể điều đó.
- Tin tốt lành à? Không phải các người chọn
chúng tôi vì nghĩ chúng tôi thông minh hay sao?
Chuột Chù im lặng trong nhiều giây trước khi
đáp:
- Thông minh, đúng vậy. Bên cạnh những
nguyên nhân quan trọng hơn. - Ông ta ngừng lời
để quan sát Thomas, trước khi nói tiếp. - Cậu nghĩ
chúng tôi thích thú với tất cả chuyện này sao? Cậu
nghĩ chúng tôi thích thú khi nhìn cậu chịu đựng
sao? Tất cả đều vì một mục đích, và cậu sẽ hiểu ra
sớm thôi. - Càng về cuối câu ông ta càng cao
giọng, và đến chữ cuối thì gần như hét lên, mặt đỏ
gay gắt.- Ôi trời. Thomas nói, nó cảm thấy mình bạo dạn
hơn. Ông ngừng nói và bình tĩnh lại nào, bạn già.
Trông ông như sắp lên cơn đau tim ây. Nó cảm
thấy thật dễ chịu khi để những từ ngữ vừa rồi tuôn
ra khỏi miệng mình.
Chuột Chù đứng lên khỏi ghế và chồm người lên
bàn. Các mạch máu nơi cổ ông ta phồng lên. Rồi
ông ta từ từ ngồi xuống trở lại và hít vài hơi thật
sâu.
- Cứ tưởng quãng thời gian gần bốn tuần lễ trong
cái hộp trắng này có thể hạ nhục một thằng bé.
Nhưng cậu có vẻ ngạo nghễ hơn bao giờ hết.
- Vậy ông chuẩn bị nói rằng tôi không bị điên,
phải không? Rằng tôi chưa bị dính Nhật trùng,
chưa hể, đúng không? -
Thomas không kìm được nữa.
Cơn giận trong nó dâng lên cho đến khi nó cảm
thấy mình sắp nổ tung. Nhưng nó vẫn cố giữ giọng
bình tĩnh. - Đó là điều đã giúp tôi tỉnh táo trong tất
cả mọi chuyện.Trong thâm tâm, tôi biết các ông nói dối Teresa,
đây chỉ là một thử nghiệm khác của các ông. Vậy
tiếp theo tôi sẽ đi đâu đây? Lên mặt trăng chắc?
Haỵ là bơi qua biển trong bộ đồ lót? Nó cười để
tăng thêm hiệu quả cho câu nói.
Chuột Chù nhìn Thomas bằng đôi mắt trống
rỗng trong khi chờ nó nói hết.
- Cậu nói xongchưa?
- Chưa. Tôi chưa nói xong. Nó đã chờ đợi cơ hội
được lên tiếng hết ngày này qua ngày khác, nhưng
bây giờ, khi thời cơ đã đến, đầu óc nó bỗng trở
nên rỗng tuếch. Nó đã quên sạch các kịch bản đã
vạch ra trong đầu. Tôi... muốn ông kể cho tôi nghe
mọi thứ. Ngay bây giờ.
- Thomas này,
- chuột chù khẽ lên tiếng, như thể đang báo tin
xấu với một đứa bé. -
Chúng tôi không nói dối các cậu. Các cậu đã
nhiễm Nhật trùng.Thomas sững người, một luồng lạnh bỗng dập
tắt sức nóng của cục tức trong lòng nó.
Không lẽ đến nước này Chuột Chù vẫn còn nói
dối? Nó tự hỏi. Nhưng nó chỉ nhún vai đáp lại như
thể đã biết trước chuyện đó:
- Dù sao thì, tôi chưa điên mà.
Ở một mức độ nhất định, sau tất cả khoảng thời
gian vượt qua Đất cháy, đi cùng
Brenda, bị người
Chạch bao vây, nó đã chấp nhận việc mình dính
chấu. Nhưng nó tự nhủ đến bây giờ mình vẫn ổn.
Vẫn tỉnh táo. Hiện tại đó là điều quan trọng nhất
Chuột Chù thở dài.
- Cậu không hiểu rồi. Cậu không đoán được
những gì tôi sắp nói với cậu đâu.
- Tại sao tôi phải tin lời ông chứ? Sao ông có thể
nghi tôi sẽ tin? - Thomas nhận ra nó đã đứng lên,
mặc dù không nhớ là từ lúc nào. Ngực nó phập
phồng theo những hơi thở nặng nề. Nó cần phải
kiểm chế bản thân. Ánh nhìn của ChuộtChù lạnh tanh, đôi mắt ông ta như hai cái hốc đen
ngòm. Bất kẻ ông ta có nói dối nó hay không,
Thomas biết mình sẽ phải lắng nghe nếu muốn ra
khỏi căn phòng này. Nó cố kìm nhịp thở xuống.
Và chờ đợi.
Sau nhiểu giây yên lặng, Chuột Chù nói tiếp:
- Tôi biết chúng tôi đã nói dối các cậu. Một cách
thường
xuyên. Chúng tôi đã gây ra những điều kinh
khủng cho cậu và các bạn. Nhưng tất cả đều nằm
trong cái kế hoạch không những cậu đã đồng ý
mà còn giúp thiết lập nên. Chúng tôi đã phải đưa
nó đi xa hơn so với dự tính ban đầu đôi chút.
Không nghi ngờ gì nữa. Tuy nhiên, mọi thứ vẫn
trung thành với tư tưởng mà các Hóa công đã vạch
ra... đúng hơn là những gì các cậu đã hình dung
thay cho họ sau khi họ... ra đi.
Thomas chậm rãi lắc đầu. Nó biết mình có liên
quan với những người này theo cách nào đó,nhưng thật khó mà tin nó có thể đẩy ai đó vào
những chuyện đã trải qua.
- Ông không trả lời tôi. Sao ông có thể nghĩ tôi
sẽ tin những điều ông nói?
Tất nhiên
Thomas đã nhớ được nhiều hơn những gì nó để lộ
ra. Mặc dù quá khứ của nó vẫn còn rất mờ mịt và
chỉ cho thấy vài sự kiện mơ hồ, nó biết mình từng
làm việc với
VSAT. Nó biết Teresa cũng vậy. Hai đứa đã giúp
xây dựng Mê cung. Ngoài ra còn có những mẩu
ký ức khác.
- Bởi vì,
Thomas, chúng tôi không cần phải giấu cậu. -
Chuột Chù đáp. - Không cần nữa.
Tự dưng
Thomas thấy mệt mỏi, như thể mọi sức lực đã
thoát ra khỏi cơ thể nó, bỏ lại thân xác trống rỗng.
Nó thụp xuống sàn, thở hắt ra và lắc đầu.
- Tôi khônghiểu điều đó nghĩa là gì.
Liệu có ích gì khi tiến hành đối thoại mà cả hai
bên đều không tin nhau?
Chuột Chù tiếp tục nói, nhưng giọng điệu đã
thay đổi. ít thờ ơ, thản nhiên và ưở nên chuyên
nghiệp hơn.
- Cậu biết rất rõ chúng ta đang gặp phải một căn
bệnh khủng khiếp khiến con người trở nên mất trí.
Tất cả mọi chuyện chúng tôi đã làm cho đến lúc
này đều được tính toán cho một và chỉ một mục
đích: phân tích các mẫu thức não của cậu để từ đó
xây dựng một sơ đồ, với mục tiếu dùng sơ đồ này
để phát triển một liệu pháp trị bệnh
Nhật trùng. Những sinh mạng mất đi, sự đau đớn
và chịu đựng... cậu đã biết những thứ phải đặt
cược khi bắt đầu chuyện này. Tất cả chúng ta đều
biết. Mọi thứ đều được làm để đảm bảo sự sống
còn của nhân loại. Và chúng ta đã đến rất gần.
Rất, rất gần.Ký ức đã quay lại với Thomas trong một vài dịp.
Sự Biến đổi, các giấc mơ sau đó, những hình ảnh
chớp nhoáng như sét đánh trong đầu. Và ngay lúc
này, trong khi lắng nghe người đàn ông bận đồ
trắng, nó cảm thấy như mình đang đứng trên một
vách đá, với những câu trả lời trồi lên từ dưới vực
sâu.
Khát khao nắm
bắt những câu trả lời đó gần như không thể đè nén
được.
Nhưng Thomas vẫn cảnh giác. Nó biết mình là
một phần của toàn bộ chuyện này, nó đã giúp xây
dựng Mê cung, đảm trách công việc sau khi các
Hóa cống ban đầu chết đi và tiếp tục triển khai kế
hoạch với những người mới.
- Tôi biết đủ
để cảm thấy tự xấu hổ. Nó thừa nhận. - Nhưng trải
qua những trò hành hạ khác rất nhiều so với việc
bày ra chúng. Chuyện này không đúng.Chuột Chù gãi mũi, ngọ nguậy người trên ghế.
Điều Thomas nói đã khiến ông ta nao núng.
- Chúng ta sẽ xem cậu nghĩ gì vào cuối ngày
hôm nay, Thomas ạ. Chúng ta sẽ thấy. Nhưng hãy
để tôi hỏi cậu điều này. Có phải cậu đang nói mạng
sống của một vài người không đáng bị hy sinh để
cứu vô số người khác? Một lần nửa ông ta chồm
người tới trước, tỏ ra nhiệt tình hẳn lên. Chân lí
này cũng rất xưa rồi, nhưng cậu có tin mục đích
biện minh cho phương tiện không? Khi không còn
lựa chọn nào khác?
Thomas chỉ biết trơ mắt nhìn. Đó là một câu hỏi
không thể trả lời thỏa đáng.
Chuột Chù mỉm cười, nhưng nom giống một nụ
cười chế nhạo hơn.
- Hãy nhớ là cậu đã từng tin điều đó, Thomas
à. - Ông ta bắt đầu thu xếp giấy tờ như thể sắp đi,
nhưng không nhúc nhích. Tôi đến đây để nói với
cậu là tất cả đã được lên kế hoạch, dữ liệu của
chúng tôi sắp hoàn tất. Chúng tôi sắp đạt đến mộtđiều vi diệu. Một khi chúng tôi đã có được sơ đồ,
cậu và các bạn tha hồ muốn nói sao cũng được về
sự bất công của chúng tôi.
Thomas định ngắt lời ông ta bằng những từ cục
cằn, nhưng kìm mình lại.
- Làm thế nàoviệc tra tấn chúng tôi lại đưa các
ông đến với cái sơ đồ ông đang nói tới? Việc đưa
một nhóm thiếu niên đến những nơi ghê rợn trong
khi chúng không muốn, quan sát chúng chết dần,
việc đó có liẻn quan thế nào với chuyện tìm ra
thuốc chữa bệnh?
- Nó hoàn toàn có liên quan. - Chuột Chù thở
dài rõ to. Cậu bé, cậu sẽ nhớ lại mọi chuyện sớm
thôi. Và tôi có cảm giác cậu sẽ hối tiếc rất nhiều.
Trong khi chờ đợi, có điều này cậu cần biết. Có
thể nó sẽ giúp cậu tỉnh táo lại.
- Điều gì vậy?
- Thomas hoàn toàn không biết ông ta sắp nói
gì.Chuột Chù đứng lên, vuốt lại các nếp nhăn trên
quần và chỉnh lại áo khoác. Rồi ông ta chắp hai
tay sau lưng.
- Virus Nhật trùng hiện diện
trong tất cả các bộ phận cơ thể cậu, nhưng nó
không gây tác động gì đối với cậu. Cậu thuộc một
nhóm thiểu số người có sự miễn dịch đối với Nhật
trùng.
Thomas nuốt nước bọt, không nói nổi tiếng
nào.
- Ở ngoài kia,ngoài đường ấy, họ gọi những
người như các cậu là bọn Miễn. Chuột Chù nói
tiếp. - Và bọn họ rất, rất căm ghét các cậu.