Số lần đọc/download: 2243 / 7
Cập nhật: 2015-11-23 17:43:58 +0700
Chương 2
D
ung Nghi giống Vũ Nghi như tạc. Tính cứng rắn và có sức chịu đựng để tiến đến mục đích nàng cần đến. Nhưng lịch lãm trong giao tế, ý tưởng sâu sắc khi nhận xét về một người nào đó, chị không bằng Mộng Nghi.
Tính hiếu thắng ỷ có về nhan sắc cũng như ỷ lại về tài sản sẵn có của cha mẹ, khiến chị có thái độ cao ngạo. Đình Nghi sợ ngày mai trên con đường tình cảm thênh thang muôn nẻo với những khuyết điểm chất chồng ấy, chị có thể thất bại ê chề, có thể cả đời không bù lắp được.
Với Dung Nghi, Đình Nghi lo sợ bao nhiêu về những cuộc chơi buông thả, thì với Mộng Nghi, chàng an tâm bấy nhiêu.
Tính nhân hậu dịu dàng nhưng nhậy bén trong mọi tình huống xảy ra. Tâm hồn sâu lắng và cuộc sống khép kín trong nội tâm khiến gương mặt xinh đẹp với những nét hài hòa in hằn trên làn da trắng hồng dễ thương ấy, khiến cho sự tươi mát kém đi. Nỗi buồn như vây quanh ánh mắt đăm chiêu tư lự. Đời sống tình cảm của chị sau này có buồn như ánh mắt đó không?
Đình Nghi suy nghĩ về hai bà chị của mình, trong lúc lái xe đưa bạn bè về ra mắt gia đình mình, với hy vọng Mộng Nghi sẽ vui vẻ chào đón các bạn trai của mình với ánh mắt reo vui, với lòng yêu thương mở rộng.
Nét mặt thẫn thờ của chàng cùng với sự im lặng kéo dài khiến bạn bè chàng ngạc nhiên, thắc mắc.
Khiết Nam nóng nảy hỏi:
- Ê, Đình Nghi! Hôm nay ông đưa tụi này về nhà hay ra nghĩa trang mặc niệm chiến sĩ vô danh, sao mà ông trang nghiêm quá vậy?
Đình Nghi đáp:
- Đưa tụi mày về nhà tao làm rể chứ đi đâu. Tao đã thông qua chuyện này kia rồi mà. Bộ hôm qua đến nay mày chưa uống thuốc an thần, hả Khiết Nam?
Vũ Nam cười ngạo:
- Ê, Đình Nghi! Khiết Nam nó bị đau đầu vừa ở trại tâm thần mới ra, thông cảm cho nó, Đình Nghi ạ.
- A, Vũ Nam! Chưa chi mày đã đứng về phe Đình Nghi rồi... Ngày xưa chắc từng giữ chức thừa tướng, hả Vũ Nam?
Khiết Nam trả đũa.
Vũ Nam cười thành tiếng:
- Đình Nghi! Thừa tướng có thằng nịnh thằng trung. Còn tội nghiệp cho Khiết Nam lãnh chức "hoạn quan" không biết làm sao thay đổi à nha!
Khiết Nam kéo Vũ Nam nằm xuống ghế, cốc đầu lia lịa, Trọng Văn can ra:
- Thôi thôi, chưa thấy mặt người đẹp đã chia phe cánh rồi, tụi bay cứ tối ngày "gà nhà bôi mặt đá nhau". Tao dạy hoài mà không được, tao phải sử dụng quyền làm cha của tao đấy nhé, các con.
Khiết Nam nhìn Vũ Nam lớn giọng:
- Vũ Nam! Mày nghe "cha" Trọng Văn nói không? Ê, Trọng Văn! Mày lên chức cha cố hồi nào vậy? Sao tao không hay?
Trọng Văn cười thành tiếng:
- Cha mới nhận chức thiêng liêng đó vừa rồi đây. Các con chưa được thông báo sao?
Khiết Nam và Vũ Nam nắm đầu "cha cố" đè xuống đường đánh vài đường biểu diễn. Đình nghi thấy vậy giảm tốc độ, cười cười:
- Thôi, tụi bây tha cho "cha cố" một phen lầm lỡ. Tội nghiệp cha mới khổ sở trong trường thánh Terésa mới ra nhậm chức, đã bị mấy con chiên quỷ quái làm việc quá trời còn đâu long thể.
Vũ Nam cười kéo Trọng Văn để dựa lên thành ghế:
- Cha ơi! Cha có sao không? Nếu có, chắc chủ nhật này, con phải đi nhà thờ xin tội bất hiếu hôm naỵ Khiết Nam! Mày đi không?
Khiết Nam cười thành tiếng kéo dài:
- Cha không tha thứ? Chắc con phải chơi cha một trận nữa quá.
Trọng Văn vò đầu nhăn nhó:
- Thôi, các con ơi! Sa tăng đã nhập vào hồn các con rồi. Cha sẵn sàng tha thứ và sám hối cho các con mỗi đêm. Ôi! Tốt thay! Lành thay!
Đình Nghi cười lớn:
- Thôi, ba cha ơi! Tới nhà rôi, nghiêm túc giùm con nhờ. Con đưa các cha về đây ra mắt mẹ tôi, chứ đâu phải đem ác quỷ, sa tăng về phá nhà chaỵ Xin các cha khép bớt cái mồm lại cho con nhờ.
Khiết Nam vỗ tay cười:
- À há! Tao xin đăng ký nghiêm chỉnh trước. Mộng Nghi hiền hậu, dịu dàng để cho Vũ Nam. Còn Dung Nghi chanh chua, ngang bướng để tao trị. Cam đoan trong vòng một tháng, nàng sẽ...
Trọng Văn cướp lời:
- Trong vòng một tháng bên mày, nàng cũng chết ngay, vì không chịu nổi cơn điên cấp tính của mày luôn, phải không?
Vũ Nam cười lớn, Đình Nghi thắng xe lại bên đường cằn nhằn:
- Tụi bây cười cho đã đời đi! Chừng nào chán, tao mới cho xe vào nhà. Hẹn đã trễ giờ, mẹ tao trông. Tụi bây giỡn coi được không chứ?
- Tao là Vũ Nam, xin nghiêm chỉnh trước. Đình Nghi thông cảm đi, bởi từ nào giờ có đứa nào đi trình diện kiểu này, nên hồi hộp lo âu... muốn giỡn cho vui vậy thôi.
Trọng Văn cười:
- Chà! Hôm nay Đình Nghi oai phong quá hà. Vậy chứ hôm đó, đứa nào đến nhà tao quậy em gái tao tơi bời hả?
Đình Nghi cười:
- Thì hôm nay tao tạo điều kiện cho tụi bây nè. Tao không chịu chơi sao mà trách chứ? Mày coi chừng trái tim mày rớt tại nhà tao thì khốn đấy, con ạ.
Trọng Văn trề môi:
- Đình Nghi! Mày nghĩ sao mà phát biểu câu ấy chứ? Tao không biết tại làm sao mày với hai thằng "Nam", trong khi nhà có sẵn hai con "Nghi". Vậy con "Văn" của tao ở đâu để cặp đôi cho đủ.
Đình Nghi cười:
- Biết đâu hai bà "Nghi" ấy không chịu thằng Nam này, mà lại chỉa mũi tên hồng ấy sang mày thì sao, thằng bạn hào hoa?
Vũ Nam cười phụ họa:
- Ê, Đình Nghi! tự nhiên mày kéo hai tao, trong khi tao và Khiết Nam chẳng hề giống nhau: không họ hàng, không cùng một ngày chào đời, mày lại đem gài cho hai bà chị yêu dấu của mày... thật là cưỡng bức hôn nhân. Điều này không có trong bộ luật hôn nhân gia đình nghe.
Khiết Nam giả bộ than vãn:
- Vậy là tan nát đời hoa của tao còn chi nữa. Đình Nghi nó làm như cha mẹ của mình vậy đó, Vũ Nam. Nó đặt đâu mình phải ngồi yên đó, dù đó là lò lửa cũng vậy thôi.
Đình Nghi đưa tay lên xá xá ba chàng:
- Con lạy ba chạ Ba cha làm ơn vặn âm thanh vừa đủ nghe để khỏi làm phiền hàng xóm. Bây giờ đi hay không để tao tính?
Cả ba cùng cười. Trọng văn bảo:
- Dạ thưa đi, ông em vợ. Bây giờ mình nghiêm túc để vào nhà.
Đình Nghi mở cửa xe khom người bảo:
- Dạ, mời các cụ vào. Nhớ lễ phép cho con nhờ.
Vũ Nam cười:
- Mày chọc cười hoài, sao tao nín được chứ, thằng em vợ bất đắc dĩ.
Đình Nghi vào trước. Mẹ chàng đứng ngay cửa chờ đợi.
- Đình Nghi về trễ quá vậy? Hai chị con giận về phòng rồi, con vào năn nỉ là vừa.
Đình Nghi rụt cổ le lưỡi. Chàng đưa các bạn giới thiệu từng người.
- Mẹ à! Đây là ba anh bạn của con. Còn Vũ Nam và Khiết Nam học năm thứ sáu đó mẹ. Vài tuần nữa anh ấy ra trường rồi.
- Hôm nay xe trục trặc con về đây trễ, mong mẹ thứ lỗi.
- Tụi con kính chào bác.
Bà Vũ NGhị dễ dãi bảo với Đình Nghi:
- Con vào mời hai chị ra đây... Các cháu vào bàn ngồi chơi, chờ chúng nó ra dùng cơm một thể vui hơn.
Trọng Văn lễ phép thưa:
- Chúng cháu cảm ơn bác. Mong bác thứ lỗi về sự trễ hẹn của chúng cháu.
Bà Vũ Nghị cười:
- À! Không có chi đâu. Các cháu vào ngồi nghĩ cho khỏe, chờ hai chị em nó một chút. Đợi tụi cháu lâu quá nên chúng về phòng nghỉ rồi.
- Dạ, tụi cháu xin lỗi hai cô ấy sau. - Trọng Văn cúi đầu thưa.
Vũ Nam kề tai Khiết Nam nói nhỏ:
- Trọng Văn bắt đầu lấy điểm rồi đó, Khiết Nam. Hắn muốn lấy lòng bà cụ.
Đợi bóng bà Vũ Nghị khuất cánh cửa, Trọng Văn nhìn Vũ Nam trách móc:
- Mày có tiếng là điềm đạm, sao nay mày lép nhép quá vậy, Vũ Nam? Đừng giỡn không được sao? Tao không có ý gì về hai cô gái này, dù tiếng tăm hai nàng rất nổi. Tao đi cho vui thôi, còn tụi bây muốn gì thì muốn. Có trăm cách chinh phục, thằng nào giỏi dụng binh thì thắng. Tao tham gia ăn thôi.
Khiết Nam cười lắc đầu:
- Ê! Hai bà chọn ai thì nấy hưởng, không ai có quyền giận hờn, chia rẽ vì gái nhạ Mình vẫn là bạn với nhau từ trước tới giờ. Có ai đồng ý với tao không?
Trọng Văn cười:
- Lo cái bụng của mày kìa. Tao nói tao không thèm, tao giữ lời. Còn Vũ Nam?
Vũ Nam cười:
- Trời ơi! Chưa biết mặt tròn hay méo mà giành phần rồi hả. Tôi chưa hề yêu ai ở trường mình. Còn đối với hai bà này, tôi chưa biết tim mình có rung động được không... Nhưng nếu có mà mấy bà không liếc mắt đưa tình thì đành chịu vậy, chứ không trách cứ gì ai.
Cả ba gật đầu đồng ý điều kiện trên. Đình Nghi bước ra với Dung Nghi, nàng gọn gàng trong bộ đồ trắng ngắn đẹp, có vẻ oai hùng như một chiến sĩ. Dáng vóng nàng thật dễ thương.
Nàng gật đầu chào ba chàng rồi quay sang qua Đình Nghi:
- Nè, Đình Nghi! Mi không mời ba anh sang phòng ăn đi. Hơn mười hai giờ rồi, xem chừng bao tử cắn bụng rồi đấy, ông em ạ.
Đình Nghi vui vẻ:
- Chị mời chị Mộng Nghi ra đi... Còn ba ông này để em lo.
- Bà ấy phải ra thôi, vì đợi mi đói bụng thấy mồ hà. Chưa phạt mi là phước đó.
Trọng Văn nhã nhặn đáp:
- Tại tụi này đó, Dung Nghị Chứ Đình Nghi đón đúng giờ. Ba chúng tôi xin lỗi Dung Nghi nha.
Dung Nghi nhìn Trọng Văn cười tự Nhiên:
- Lỗi phải gì? Nhưng hứa giờ giấc phải đàng hoàng. Về trễ quá, mẹ tôi lo lắng tội nghiệp. Vì Đình Nghi lái xe bạo lắm, mẹ tôi sợ tai nạn.
Dung Nghi kéo ghế mời bạn bè, nàng xuống bếp đem đồ ăn lên. Mộng Nghi thướt tha trong bộ đồ tím kiểu đơn giản nhưng dễ thương. Mái tóc xõa dài quá eo lưng nhưng mượt mà. Mới nhìn vào, ai cũng thích thích bởi dáng mỏng như sương, đôi mắt to mới nét mặt hiền lành. Nàng đến bên bàn ăn, sắp xếp đồ ăn thứ tự. Nàng nhìn ba anh chàng đang nhìn mình trân trối, giọng nói nhẹ nhàng khẽ bảo:
- Các anh học cùng lớp với em tôi à?
Vũ Nam qua phút giây bàng hoàng, sửng sốt, chàng mỉm cười đáp:
- Chúng tôi đều là bạn chung trường của Đình Nghi, Mộng Nghi ạ.
Trọng Văn tiếp:
- Đâu là Vũ Nam và Khiết Nam. Còn tôi là Trọng Văn. Hai anh học năm thứ sáu, chỉ có tôi là học năm thứ hai với Đình Nghi thôi. Hai anh còn một vài tuần nữa ra trường rồi. Chỉ còn tụi này... còn dài quá.
Mộng Nghi an ủi:
- Trước sau gì mình cũng đạt được mục đích sau cùng... chỉ cần cố gắng và kiên nhẫn một chút thôi. Hai anh đều tên Nam, bộ song sanh như chúng tôi sao?
Vũ Nam nhìn Khiết Nam với cái đầu nghiêng nghiêng cố hữu, chàng đáp:
- Mộng Nghi à! Chúng tôi không cùng cha mẹ, cũng không sinh chung một ngày như Mộng Nghị Nhưng chúng tôi đến đây cùng một mục đích. Mộng Nghi hết thắc mắc chưa?
Mộng Nghi nhìn Vũ Nam hỏi:
- Anh là Khiết Nam à
Khiết Nam đáp thay Vũ Nam:
- Tôi là Khiết Nam. Còn hắn là Vũ Nam. Có gì không Mộng Nghi?
đạ không, tôi muốn biết từng anh để gọi nhau khôgn lầm lẫn vậy tho6i.
Trọng Văn đứng dậy đỡ thức ăn Dung Nghi đem đến. Nàng nhìn anh, cười vui vẻ.
Bà Vũ Nghị bảo:
- Chúng ta dùng bữa cơm thân mật, tuy không được thịnh soạn lắm. Mong các cháu nhận cái tình của bác thôi nhé.
Trọng Văn cúi đầu thưa:
đạ, tụi cháu cám ơn bác. Ở nội trú làm gì được phần cơm như bác chọ Được thế này là quý lắm rồi.
Dung Nghi lẹ miệng:
- Nếu được như thế này là tha hồ cho các anh giành lộn phải không?
Mộng Nghi cười mỉm:
đung Nghi! Làm sao em biết ở nội trú các anh giành ăn như vậy?
Dung Nghi cười đáp lại. Vũ Nam xen vào:
- Chắc Dung Nghi lấy kinh nghiệm bản thân phải không? Dung Nghi dùng chữ "giành" hơi quá đáng. Chỉ có...
Dung Nghi cướp lời:
- Chỉ có giựt thôi hả?
Đình Nghi cười:
- Vũ Nam! Khiết Nam! Tụi mày không cài lại chiếc miệng xinh xắn ấy đâu?
Dung Nghi hỏi:
- Bộ hai anh song sinh à?
- Tụi này muốn như Dung NGhi, nhưng chưa kịp làm giấy tờ nên đi lộn chỗ, mỗi đứa một cha một mẹ riêng.
Trọng Văn xen vào:
đung Nghi! Tụi nó chưa làm thủ tục kịp nên muốn nhờ Dung Nghi, Mộng Nghi làm giấy tờ nhập khẩu giùm. Em thấy sao?
Dung Nghi mạnh dạn bảo:
- A ha... Trọng Văn! Muốn là quyền của mọi người, còn được hay không là do bàn tay của thượng đế chỉ đạo, phải không?
- Nhưng Dung Nghi là bàn tay của thượng đế, Dung Nghi chỉ ai là người ấy vui lắm đó.
Bà Vũ Nghị cưỜi:
- Nè, các cháu ăn đi, ơ/ đó mà suy diễn. Mộng Nghi! Con ăn đi chứ.
Mộng Nghi cúi đầu nhẹ nhàng đáp:
đạ, mẹ để con.
- Vũ Nam! Anh ngồi cạnh đó sao không biết ga- lăng cho Mộng Nghị Tệ thật.
Trọng Văn nhìn nét bẽn lẽn của nàng, chàng cười:
đdình Nghi thông cảm. Hôm nay có lẽ Vũ Nam hơi khớp, vì từ lúc vào đến giờ hắn như mất thần bởi MỘng Nghi đã cướp đi linh hồn hắn còn đâu?
Mộng Nghi nhìn Trọng Văn như trách móc:
- Anh Trọng Văn! Anh làm như em là quỷ dữ dễ cướp linh hồn anh Vũ Nam. Chứ không phải em khôgn đáng cho anh ấy tiếp xúc sao?
Dung Nghi cười:
- Mộng Nghi! Ai cũng có vẻ đẹp cả. Nam đẹp theo nam, nữ đẹp theo nữ. Nam dữ dằn, nữ cũng chanh chuạ Mỗi người một đặc tính, phải không Khiết Nam.
Khiết Nam cười thích thú:
đung Nghi nhận xét rất đúng. Nam tụi này cũng có nét đẹp riêng vậy.
- Anh cũng đẹp nhưng cái miệng rộng thênh thang như biển hồ Nam Vang vậy.
Dung Nghi cười theo từng lời diễn tả của mình. Khiết Nam vỗ tay theo các bạn, anh nhìn Dung Nghi lắc đầu. Bà Vũ Nghi cười:
đung Nghi! Con không tế nhị chút nào. Con khôgn sợ anh Khiết Nam buồn sao?
Khiết Nam cười:
đạ khôgn. Cháu rất vui bác ạ. Chúng cháu quen lời đùa ấy rồi. Dung Nghi! Em biết cái biển ấy chứa gì không?
Dung Nghi nhướng mắt cười:
- Chứa thực phẩm hỗn hợp phế thải chứ gì?
Khiết Nam lắc đầu cười:
- Không. Cái bể xinh đẹp ấy chỉ chứa hình ảnh yêu kiều dễ thươngvà trái tim của mỗi mình em thôi, Dung Nghi ạ.
Đình Nghi và các bạn vỗ tay cổ vũ, Dung Nghi cười theo, không khí trở nên vui vẻ thân mật hơn.
Mộng Nghi với nụ cười trên môi thật dễ thương, ánh mắt hướng về từng người. Vũ Nam kề tai Mộng Nghi, nói nhỏ:
- Mộng Nghi! Em vui khi các anh đến chứ?
đạ vui.
- Nếu anh có ý như Khiết Nam đối với Dung NGhi, em nghĩ sao?
Mộng Nghi ngập ngừng:
- Em cũng không biết nữa.
Vũ Nam cười:
- Hai htáng nữa em ra trường, em chọn công ty nào để anh xin về bệnh viện gần đó cho tiện việc đu8a đón. Mộng Nghi! Em nói đi.
Mộng Nghi cười:
- Anh đang học sách với Khiết Nam hả?
- Anh có ý đó. Nhưng oc`n tùy em chứ?
Dung Nghi nhìn Mộng Nghi cười:
- Chị đang chấm Vũ Nam điểm thứ mấy vậy Mộng Nghi?
Trọng Văn nhìn gương mặt đỏ thẹn thùng của Mộng Nghi, chàng đánh trống lảng:
- Ai cũng có người chấm điểm hết. Chỉ có mình Trọng Văn này, chẳng có ma nào thèm để ý, thật tủi thân làm sao!
Đình Nghi cười:
- Mẹ Ơi! Hình như mẹ đang mang thai gần ngày rồi pha/I không? Trọng Văn! Bạn cảm phiền đợi nhạ Mẹ tôi sắp khai hoa cho bạn một nàng công chúa tuyệt vời. Hết sẩy.
Trọng Văn cười:
đdình Nghi! Đợi em gái bạn hai mươi năm nữa chắc cổ tôi dài như cổ cò còn gì. Đình Nghi! Bạn thật ác.
Bà Vũ Nghi cười theo đám trẻ. Kẻ nói qua người đáp lại không khí thật vui. Ngày chủ nhật đem lại cho gia đình nụ cười tươi mát. Dung Nghi châm chọc. Trọng Văn lèo lái khéo léo... Khiết Nam quấn quít bên Dung Nghị Chàng dạn dĩ, bởi Dung Nghi quen không khí nhộn nhịp, lời đối đáp nhần nhuyễn qua nhiều lần họp bạn.
Chỉ có Mộng Nghi, nàng e thẹn đỏ mặt khi bên tai Vũ Nam thì thầm câu gì đó... Đình Nghi tự mãn vì Vũ Nam lịch lãm, tế nhị, tính tình khá tốt. Mong rằng anh sẽ đem lại cho Mộng Nghi những ngày vui mới.