With compassion you can die for other people, like the mother who can die for her child. You have the courage to say it because you are not afraid of losing anything, because you know that understanding and love is the foundation of happiness. But if you have fear of losing your status, your position, you will not have the courage to do it.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Võ Lâm Như Tâm
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3180 / 4
Cập nhật: 2016-05-03 19:56:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
ết quả khám nghiệm: Có thai hai tháng. Đổng Quân buông rơi tờ giấy quay lại Lập Vân. Anh bế bổng Lập Vân lên cuồng nhiệt hôn lên mắt lên mũi.
- Anh mừng quá, nhất định cho mẹ một thằng cu tí nghen Vân.
- Bỏ em xuống, chóng mặt em quá.
Lập Vân gỡ mạnh tay Đổng Quân ra. Cô không thấy mình vui chút nào. Làm mẹ sau mấy tháng về với Đổng Quân, một điều quá sớm đối với Lập Vân. Cô muốn được rong chơi, hay Đổng Quân đưa đến những nơi Vĩnh Sinh đã từng đưa mình đến. Đổng Quân hoàn toàn khác với Vĩnh Sinh, đạo mạo như một ông già. Lập Vân cau có:
- Anh mừng, nhưng em thì không mừng tí nào, em chưa muốn có con.
Đổng Quân ngớ người ra. Hình như lúc nào Lập Vân cũng muốn đi ngược lại với những điều Đổng Quân thích. Đổng Quân sụ mặt:
- Có chồng thì phải có con, em không biết là đứa con sẽ làm cho tình yêu vợ chồng thêm thắm thiết sao?
- Tôi lại càng thấy tôi lún sâu vào cái ngục tù của anh.
Đổng Quân ngồi phịch xuống buồn rầu. Sáu tháng chung sống anh vẫn không có được tình yêu Lập Vân, cô chỉ có thể dịu dàng với anh trong một phút nào đó. Đổng Quân thất vọng trước một Lập Vân hời hợt. Ngoài gương mặt mĩ miều kia Lập Vân không có gì hết. Vậy mà Đổng Quân thấy mình cứ điên đảo vì Lập Vân.
Anh có về mảnh sân rêu đã úa.
Dưới hiên xưa còn nguyên vẹn dấu giày.
Sách vở cũ trong ngăn im lặng đợi.
Chút dịu dàng hương tóc em bay.
Vuông cỏ héo trong vườn xanh trở lại.
Hoa Ngọc Lan dăm cánh rụng sau hè.
không còn dằn được nữa Đổng Quân đứng phắt dậy, anh tiến đến lôi mạnh Lập Vân ra khỏi cây đàn:
- Cô không được đàn nữa.
Lập Vân tròn mắt:
- Ô, hay anh làm gì vậy?
- Cô có biết tôi đi làm về mệt lắm không?
- Mệt thì anh nghỉ, tôi đâu quên bổn phận của tôi là pha cho anh một ly nước trái cây, anh uống đi rồi ăn cơm xong đi nghỉ, ồn quá.
Lập Vân vùng vằng bỏ đi, Đổng Quân giận dữ nắm vai Lập Vân:
- Cô đứng lại.
Lập Vân khó chịu:
- Anh còn muốn gì nữa đây, tôi đang khó chịu trong người.
Đổng Quân dịu lại. Anh vừa nhớ Lập Vân đang mang thai:
- Anh muốn hỏi em khi nào em mới yêu anh, chúng mình có cuộc sống hạnh phúc đây em?
-...
- Em không trả lời anh được tại vì em chưa quên Vĩnh Sinh chứ gì. Tại sao em không đi thăm hắn đi, sự nhớ nhung lãng mạn của em chỉ làm anh đau khổ và chúng ta luôn gay gắt với nhau, em hãy thay đổi đi Vân.
Lập Vân lẳng lặng gỡ bàn tay Đổng Quân ra, giọng cô lạnh lùng:
- Tôi đã muốn quên, anh cứ luôn nhắc nhở, đó là tại anh không phải tại tôi. Anh là con người nhỏ mọn nhất mà tôi đã gặp.
Đổng Quân choáng váng. Lập Vân vừa phun ra những lời thật cay độc. Bao nhiêu lần Đổng Quân cố xua tan đi hình ảnh đẹp của đêm ấy nhưng nó vẫn như thứ cội rễ ăn sâu vào đầu Lập Vân. Đổng Quân đau khổ:
- Em đừng quên chính em đã làm cho anh nổi giận, anh luôn muốn chuộc tội với em, chẳng lẽ ân tình bao nhiêu ngày không làm em tha thứ cho anh hay sao?
- Chưa bao giờ ai làm trái ý tôi, vậy mà khi Vĩnh Sinh bị tù cha mẹ tôi đã dùng quyền để buộc tôi ưng anh. Tôi cứ tưởng anh lấp được khoảng trống ê chề Vĩnh Sinh làm tôi đau khổ, nhưng tôi nhận ra rằng anh là anh, Vĩnh Sinh là Vĩnh Sinh.
Thế là hết, Lập Vân nói tách bạch ra cái điều lẽ ra không nên nói.
Lập Vân chua ngoa:
- Cho dù đứa con tôi mang có là của anh nhưng nhất định nó sẽ không giống anh.
Đổng Quân mai mỉa:
- Giống Vĩnh Sinh chắc.
- Lẽ dĩ nhiên.
- Cô... nói như vậy đó sao. Thì ra tôi đã lầm cô. Được rồi Lập Vân nếu tôi không hạnh phúc cô cũng không sao hạnh phúc.
- Anh sẽ làm gì tôi?
- Rồi cô sẽ biết.
Lập Vân muốn khóc, mắt cô ráo hoảnh, những giọt nước mắt từ lâu đã khô, bởi những bất hạnh ghê gớm đã thường xuyên đến. Mơ mộng và yêu thương tan vỡ theo dòng thời gian...
Từ đàng xa Vĩnh Sinh vẫn nhận ra Thắm ngồi, anh buồn buồn:
- Lên đây lao động vất vả lại đang vào mùa nên công việc rất nhiều, đi lao động hiện trường về ăn cơm xong là anh lăn ra ngủ, cuộc sống không cần nghĩ ngợi. À mẹ anh khỏe không?
Nhắc đến bà Hai, Thắm vui vẻ:
- Bác khỏe rồi, hồi này buôn bán cũng dễ chịu, em nói với bác để em đi thăm anh cho. Tháng nào cũng đi thăm anh như vầy cực cho bác quá.
- Rồi còn em nữa?
- Em thì có sao đâu, vả lại từ nhà em ở đến rại của anh có bao xa đâu, em còn muốn đến thăm anh mỗi ngày nữa là...
Thắm soạn giỏ cố cầm lấy một gói thuốc ba số trao Vĩnh Sinh:
- Anh hút đi.
Vĩnh Sinh trợn mắt:
- Sao em lại mua ba số, anh ở tù em ơi, đâu phải ở ngoài đời.
- Ở tù thì không hút ba số được à, còn nữa em có may cho anh hai cái quần đùi, áo mặc lao động nữa.
Vĩnh Sinh cảm động ấn mọi thứ vào giỏ:
- Lần sau em đừng mua nữa nghe Thắm, nghề buôn bán chạy chợ của em có bao nhiêu tiền đâu vậy mà em cứ mua hết thứ này thứ nọ cho anh, tốn kém với anh chi vậy?
- Hỏi kỳ hôn, không mua trong này làm sao anh có, anh làm như ở tù sướng lắm vậy... À, quên nữa em báo cho anh một tin Lập Vân sanh rồi, con trai.
Đang vui Vĩnh Sinh buồn héo hắt:
- Mừng cho cô ấy, có như thế này anh mới hiểu đâu là tình đời Thắm ạ.
Biết Vĩnh Sinh buồn, Thắm lôi ra một gói giấy:
- Anh biết cái gì đây không?
Vĩnh Sinh lắc đầu:
- Anh không biết.
- Bác gái nói gởi cho anh mấy quyển sách để đọc trong lúc rảnh rỗi.
Vĩnh Sinh rưng rưng nước mắt:
- Em chu đáo lắm, anh cám ơn em.
- Trong này anh đừng buồn, anh mà có thế nào đi nữa em với bác ở ngoài không chịu nổi đâu.
- Anh biết rồi.
Thắm huyên thuyên kể chuyện nhà, chuyện buôn bán của mình, chuyện Vĩnh Thúy ở Sài Gòn, chuyện bà Hai đòi nợ người ta thiếu được mấy triệu, Vĩnh Sinh nguôi ngoai phần nào nỗi buồn. Đan gnói líu lo chợt bắt gặp Vĩnh Sinh nhìn mình, Thắm mắc cỡ:
- Bộ... mặt em dính cái gì hả?
Vĩnh Sinh mỉm cười:
- không có, tại anh chợt nhận ra em đã lớn, em mười mấy rồi hả Thắm?
- 19, em sắp già rồi, anh tưởng em còn nhỏ lắm sao?
- 19... Lập Vân cũng 19 như em. Vậy mà cô ấy đã làm mẹ làm vợ ngay sau khi anh vào tù.
Thắm nhăn mặt phụng phịu:
- Anh lại nhắc làm gì chuyện ấy, người ta đã quên anh rồi thì thôi đi nhớ làm chi nữa.
Vĩnh Sinh buồn rầu:
- Có những kỷ niệm không thể quên em biết không? Anh yêu Lập Vân với tất cả trái tim của anh, làm sao không đau khổ khi Lập Vân vội quên anh mà đi lấy chồng.
Thắm ứa nước mắt:
- Vậy... những kỷ niệm chúng ta còn nhỏ anh nhớ hay đã quên?
- Anh không quên, với em vẫn nhớ những kỷ niệm hồi còn nhỏ, lúc ấy đi đâu mình cũng có với nhau.
- Khi lớn lên... em trở thành kẻ xa lạ với anh.
- Sao lại xa lạ, em quên chính sự có mặt của em trong những ngày anh tù tội chẳng là niềm an ủi lớn hay sao?
Thắm ngả đầu lên vai Vĩnh Sinh, cô muốn nói với anh, cho dù anh có cả đời trong tù cô vẫn cứ đi thăm anh và vẫn chờ, chờ cho đến khi tóc bạc da nhăn. Người ta kinh sợ anh giết cha, nên quay lưng đi thật vội. Nhưng với em, anh vẫn là Vĩnh Sinh của thuở 13, đầu cắt tóc húi cua với nụ cười hiền lành. Một người con hiếu thảo với mẹ, nhất định không bao giờ là người xấu.
- Em không ghê sợ anh sao Thắm?
Mở to mắt nhìn Vĩnh Sinh, Thắm ngơ ngác:
- Tại sao phải sớ anh?
- Vì anh làm cha anh chết, không bao giờ người ta tha thứ cho một đứa con như anh.
- Đừng nói nữa anh, chẳng qua tại bác trái có lỗi trước, bác gái chỉ trong một lúc quá phẫn uất mà dùng dao dọa bác trai thôi, không ngờ anh chỉ cản bác trai thôi mà xô bác trai té trên mũi dao. Anh vô tội mà.
- Cám ơn em đã nghĩ tốt cho anh.
Vĩnh Sinh nghẹn ngào siết mạnh tay Thắm. Anh cần một người nữa hiểu anh, nhưng người ấy dã quay lưng đi lấy chồng. Vết thương đau này suốt cuộc đời Vĩnh Sinh không quên.
Lập Vân mở to mắt ra nhìn. Đổng Quân vào nhà với thùng giấy to sồ khệ nệ. Giọng Đổng Quân vui vẻ:
- Em nhìn xem anh mua nôi cho con đẹp không? Cái hôm nọ bỏ đi.
Lập Vân hờ hững:
- Nôi nào cũng vậy thôi, có cần đẹp chi đâu.
Đổng Quân vẫn vui vẻ:
- Đâu có, cái này đẹp hơn cái kia, em xem nè.
Lập Vân vẫn ngồi im nhìn ra khung cửa sổ. Cô không thấy vui chút nào khi nghĩ về con. Tại sao nó giống Đổng Quân. Ôi! Cô muốn nó phải giống Vĩnh Sinh kia mà.
- Em làm sao vậy Lập Vân?
- Em muốn ngồi yên tĩnh một mình.
Đổng Quân buông thõng tay. Nỗi buồn lại đến trong anh. Anh cố gắng biết bao để làm lành với Lập Vân, cái ấn tượng đầu tiên vẫn làm Lập Vân căm thù anh. Đổng Quân quàng tay qua vai vợ:
- Anh biết anh làm cho em sợ và ghét anh ngay từ khi em mới về với anh, nhưng chúng mình có con rồi. Hãy quên hết đi em.
- Em không quên được Vĩnh Sinh.
Như gáo nước tạt vào mặt, choáng váng Đổng Quân ngồi lặng người tê tái. Con người đẹp mỹ miều kia nhưng tâm hồn thì hoàn toàn băng giá, lúc nào cũng muốn xé tan trái tim Đổng Quân ra từng mảnh vụn. Đổng Quân đứng dậy, anh cáu kỉnh đá mạnh chiếc nôi mới mua đi vào phòng con. Trogn chiếc nôi trắng tinh là đứa bé đẹp như thiên thần. Đổng Quân ngồi xuống bên cạnh, cơn giận vừa đến vội tan biến đi nhường cho một thứ tình cảm dịu dàng êm ái.
Con trai của ba. Đổng Quân áp má mình lên má con. Mùi thơm của con làm Đổng Quân nao nao. Ba yêu mẹ lắm con biết không? Ba lỡ lầm làm mẹ ghét ba. Nhưng ba tin rằng con sẽ là gạch nối để ba và mẹ hòa thuận nhau. Thằng bé cực mình như hiểu những lời nói của Đổng Quân, môi nở nụ cười. Đổng Quân say mê ngắm con. Tại sao Lập Vân có thể không yêu được con? Lẽ nào em không hiểu chỉ cần em dịu dàng một chút thôi chúng ta sẽ vô cùng hạnh phúc. Mái nhà chúng ta sẽ vang tiếng cười. Anh khao khát ngày ấy biết bao nhiêu. Em không có trái tim sao Lập Vân?
- Anh Vĩnh Sinh! - - Thắm chạy băng qua đường hớn hở - - Em chờ anh từ lúc sáng tới giờ.
Vĩnh Sinh cũng chạy nhanh đến với Thắm, anh mừng rỡ:
- Em đi đón anh phải không, có mẹ anh không?
- không có. Em đi một mình, ngày hôm qua có một anh ở trong trại ra báo ngày mai có đợt thả phạm. Anh ấy nói anh được thả tự do trước thời hạn 28 tháng. Em mừng quá trời, suốt đêm không ngủ được, trời vừa sáng là em đi ngay.
Vĩnh Sinh cảm động khoác tay Thắm:
- Chính anh cũng không ngờ nữa. Sáng nay làm lễ xong nghe đọc tên mình anh cứ sững sờ tưởng như nằm mơ. Em biết không anh khóc luôn lúc ấy.
Thắm âu yếm sửa lại cổ áo cho Vĩnh Sinh:
- 5 năm, thời gian dài nhưng vẫn còn kịp cho anh làm lại tất cả. Anh về đi sẽ thấy bây giờ ở ngoài thay đổi nhiều lắm. Nhà trường mọc lên như nấm, còn nữa bây giờ nước ngoài vào VietNam mình đầu tư mở xí nghiệp nhà máy nhiều lắm.
- Mẹ anh chắc già nhiều lắm phải không Thắm?
- Dạ.
- Trở về đời, anh chưa biết phải làm gì đây, những buồn vui trong anh cứ lẫn lộn. Nhưng có lẽ anh sẽ không ở Sài Gòn đâu.
- Anh buồn Lập Vân phải không?
- không phải đâu, 5 năm cũng đủ để lãng quên một mối tình trong đời rồi em.
- Hay là anh ở lại Long Khánh đi nghen. Ba em hồi này nhận trồng cao su đến gần mườikhông mẫu. Ông cứ suốt ngày vất vả xuôi ngược với vườn cao su. Cứ nhìn cây trổ xanh um là ông hài lòng ghê lắm. Anh biết không, bây giờ người ta đổ xô lên trồng cao su, khai phá rừng nhiều lắm. Tân Hà bây giờ không như trước đâu. Anh về mà xem xe máy cày, máy ủi hoạt động suốt ngày. Rồi Video, rồi ca nhạc ầm ầm.
- Vậy em có chọn được một anh chàng nào trên vùng đất khai hoang trồng mới chưa vậy?
- Cái anh này - - Thắm mắc cỡ đập mạnh vào vai Vĩnh Sinh - - Ghét! Anh nói chuyện gì đâu.
Vĩnh Sinh cười lớn, lâu lắm anh mới có một ngày vui như thế này, lòng tràn ngập niềm vui.
- Em cho anh hay một chuyện. Nhưng em không có nói bây giờ đâu, đợi về nhà mới nói.
Vĩnh Sinh giả vờ ngơ ngác:
- Chuyện gì? Chắc là có người đi hỏi cưới em phải không?
- Ghét ghê.
Thắm giẫy nẩy lên, cô ghé sát vào tai Vĩnh Sinh:
- Ba em nói cho anh mượn xe về Sài Gòn thăm bác gái.
Vĩnh Sinh thở phào. Hình như anh đang chờ nghe một tin gì đó, mà người ta đã trở thành thứ kỷ niệm xa mờ.
- Anh đi không?
Vĩnh Sinh lắc đầu:
- Anh mới gặp mẹ anh tuần trước, không cần phải về Sài Gòn gấp, ở lại Tân Hà gánh nước chẻ củi giùm em ít ngày đã.
- Lại chọc em nữa rồi, thời đại văn minh người ta xài máy bom nước không phải xách gàu đâu.
Vĩnh Sinh nhăn mặt:
- Vậy thì anh trở thành tên thấp nghiệp rồi.
Thắm cười khanh khách, tiếng cười của cô dòn tan vang lên trong bầu trời đầy nắng.
Chuyến xe đưa Vĩnh Sinh trở lại thành phố. Ba năm thời gian đủ để thay đổi tất cả. Những căn nhà khang trang mọc lên, đường phố xe cũng nhiều hơn trước. Những tà áo dài trắng bay bay trên đường phố. Vĩnh Sinh ngậm ngùi. Thời áo trắng nay còn đâu. Và Lập Vân nữa... 5 năm anh chưa hề gặp lại. Em bây giờ chắc sang trọng như một mệnh phụ. Lập Vân với mái tóc ngắn bướng bỉnh và tiếng cười hồn nhiên đâu rồi? Xe đi vào con đường nhà Vĩnh Sinh. Những nôn nao mừng mừng đoàn tụ dậy lên trong lòng. Vẫn căn nhà cũ kỹ với mái ngói rêu phong, cánh cửa màu xanh đổi màu xám nhạt. Vĩnh Sinh xô nhẹ cánh cửa. Cô gái đang ngồi bên bàn học, bím tóc cột bằng cọng thun cao sát ót. Vĩnh Sinh vẫn nhận ra, anh buông ba lô kêu khẽ:
- Vĩnh Thúy...
- A....Anh... Hai.
Vĩnh Thúy lao về phía anh trai, cô bé hét toáng lên:
- Anh Hai về. Mẹ Ơi anh Hai về.
- Em lớn quá Vĩnh Thúy, anh suýt nhìn không ra.
- Em 17 rồi chứ bộ. Sao anh về được vậy anh Hai?
- Anh được thả tự do trước thời hạn.
- Anh già đi nhiều quá hà.
Vĩnh Thúy bật khóc òa. Vĩnh Sinh ôm chặt lấy em gái. Tình cảm thương yêu dậy trong anh.
- Vĩnh Sinh!
Bà Hai bước nhanh đến gần Vĩnh Sinh, ôm la6'y anh người mẹ khóc ròng:
- Mẹ cứ tưởng lâu lắm con mới được về.
- Mẹ khỏe không mẹ?
- Khỏe, lo là lo phần con.
Vĩnh Sinh vươn vai:
- Con khỏe như voi.
- Sao con không dắt con Thắm về với?
Vĩnh Sinh nhăn mặt:
- Dẫn Thắm về làm chi mẹ, với lại bác Tám nói con lên Long Khánh phụ với bác ấy lo cho nông trường cao su.
Bà Hai ngẩn người ra rồi vui mừng:
- Được đó, Sài Gòn lúc này cũng vất vả lắm mới kiếm được tiền. Thôi vào trong tắm rửa thay quần áo đi con, phòng của con mẹ vẫn để nguyên. À khoan, con đốt nhang bàn thờ ba đi Vĩnh Sinh.
Vĩnh Sinh quay lại, đến bây giờ anh mới nhìn thấy bàn thờ cha. Bức di ảnh ngả màu vàng. Vĩnh Sinh bước đến trước bàn thờ. Lòng anh luôn ngậm ngùi. Ba năm chắc ba không còn nỡ giận con. Con đã chôn vùi đời trai trẻ của mình, bôi xám cuộc đời con. Con không dám trách ba, những gì đã qua hãy để nằm yên trong quá khứ phải không ba. Đốt ba nén nhang Vĩnh Sinh cắm vào bát nhang. Anh quỳ lại trước bàn thờ. Trong niềm vui buồn lẫn lộn. Những tình cảm phức tạp cứ hiện diện tạo thành một thứ tình cảm khó tả.
- Con cũng nên cưới vợ đi Vĩnh Sinh.
Vĩnh Sinh cười buồn:
- Con mới ở tù ra mà mẹ. Chưa làm gì ra tiền, con chưa nghĩ đến chuyện đó đâu.
- không lẽ con bắt con Thắm chờ con hoài?
- Kìa mẹ! Con với Thắm có gì đâu.
- Nó thương con lắm, đừng nên phụ bạc người ta con.
Vĩnh Sinh thừ người ra. Anh chưa bao giờ nghĩ Thắm yêu mình. Cưới vợ, chuyện cưới vợ trở nên một thứ xa xỉ. Người anh yêu còn đâu. Người cha thân yêu cũng không còn. Ba năm qua mẹ hẳn cũng héo hắt. một nỗi chồng một nỗi con. Đau khổ đè nặng lên hai vai mẹ. Vĩnh Sinh vuốt tóc mẹ. Mới hơn 40 thôi vậy mà tóc mẹ bạc trắng như ở tuổi 6không.
- Mẹ Ơi, còn mười ngày nữa giỗ ba rồi.
- Ừ, Vĩnh Sinh khoan hãy đi con, ở nhà chờ giỗ ba xong rồi đi. Mẹ không muốn xa con chút nào. Nhưng thôi con đã lớn, tùy con quyết định.
- Anh Hai, em cất ba lô giùm anh nghen.
- Để cho anh.
- Anh xem phòng của anh coi. Hình như em biết anh sắp về ấy nên ngày hôm qua không đi học, em quét dọn phòng cho anh sạch trơn. Thưởng em đi.
- Anh sẽ thưởng cho em khi nào em lấy chồng chịu chưa?
Vĩnh Thúy giẫy nẫy:
- Lâu quá đi.
- Thì em lấy chồng mau đi.
- Anh kỳ cục.
Vĩnh Thúy chạy theo Vĩnh Sinh. Cô đánh mạnh vào vai anh trai:
- Xí, ghét anh Hai.
không có gì thay đổi, tất cả đều nguyên vẹn như 5 năm về trước. Sách vở trên kệ và cây đàn trên vách. Vĩnh Sinh sờ nhẹ tay lên phím đàn. Đàn lạnh ngắt, một lớp bụi mỏng phủ quanh. Vĩnh Sinh thật trọgn mang đàn xuống, anh thật trọng lau nhẹ lên những lớp bụi. Đàn nhắc nhở Vĩnh Sinh thời học sinh áo trắng và Lập Vân. Ngày ấy nay đã quá xa. Em đã đi lấy chồng. Vĩnh Sinh bỗng thèm mình đàn, bên cạnh anh hình như Lập Vân đang tựa vào anh, sóng mắt long lanh và giọng cô đầm ấm.
Anh trở về mảnh sân rêu đã úa.
Dưới hiên xưa còn nguyện vẹn dấu giày.
Sách vỡ cũ trong ngăn im lặng đợi.
Chút dịu dàng hương gió thu bay.
Vuông cỏ héo trong vườn xanh trở lại.
Hoa Ngọc Lan dăm cánh rụng sau hè.
Anh hãy nhặt ép vào trang sách mới.
Để hương còn thoang thoảng suốt mùa ve...
Tiếng em còn thoảng bay trong gió. Mùi hương năm nào vẫn còn đọng lại đây mà em thì đã vội quay lưng, quay lưng đi thật vội. Vĩnh Sinh gục trên phím đàn lòng anh chùng xuống như đường tơ chùn phím. Vĩnh Sinh không muốn khóc nhưng sao mắt anh cay nồng, rèm mi ươn ướt.
- Đừng buồn anh Hai.
Vĩnh Thúy ôm vai anh trai. Cả hai anh em lặgn đi trong niềm đau mông mênh.
Lỗi Hẹn Cùng Anh Lỗi Hẹn Cùng Anh - Thảo Nhi Lỗi Hẹn Cùng Anh