Hoài nghi là một tên phản bội, bởi nó khiến bạn sợ hãi không dám liều mình, vì thế bạn đánh mất cơ may thành công của mình.

William Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: E. Nesbit
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Thuý Hằng
Biên tập: Lê Huy Vũ
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1328 / 40
Cập nhật: 2019-01-28 21:09:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
hi bạn còn trẻ bạn cảm thấy có rất nhiều thứ khó có thể tin được, vậy mà thậm chí những người ngớ ngẩn nhất cũng sẽ nói với bạn rằng họ đúng về những điều như là trái đất quay quanh mặt trời và trái đất không phải phẳng mà là tròn. Nhưng nói với những người trưởng thành những điều giống như truyện cổ tích hoặc ma thuật thì lại không đúng chút nào. Vậy mà rất dễ tin vào những điều đó, nhất là khi bạn được tận mắt chứng kiến. Và các bạn chưa từng được nghe những điều thú vị và lạ kỳ nhất xảy đến với mọi người chỉ vì họ nghĩ sẽ không ai tin chuyện của họ, do vậy họ không kể với ai trừ tôi. Họ kể cho tôi bởi vì họ biết rằng tôi có thể tin bất cứ chuyện gì xảy ra.
Sau khi được Jimmy giải thoát khỏi giấc ngủ trăm năm, công chúa đã mời ba bạn trẻ tới lâu đài để tìm cái gì đó có thể ăn được. Những đứa trẻ biết chắc chắn rằng chúng đang đi vào nơi bị phù phép và chúng đi thật chậm dọc theo bãi cỏ để tới lâu đài. Công chúa đi đầu tiên, Kathleen đi theo sau để cầm đuôi váy của công chúa, tiếp đến là Jimmy và Gerald là người đi cuối cùng. Thực tế là bọn trẻ đã quá đói và mệt đến nỗi chúng chẳng buồn để ý là chúng đang đi hay quan sát khu vườn tuyệt đẹp mà nàng công chúa mặc váy lụa hồng dẫn đi qua. Bọn trẻ như đang trong một giấc mơ, mà chúng chỉ tỉnh táo một phần nào đó khi đứng trong một đại sảnh lớn, nơi có những bộ giáp sắt, những lá cờ cũ treo quanh tường, những tấm da thú trên sàn, những chiếc ghế và bàn gỗ sồi nặng nề xếp dọc tường.
Công chúa bước vào, thật chậm và oai nghiêm, nhưng khi đã vào bên trong nàng giật đuôi váy lộng lẫy ra khỏi tay Kathleen và quay lại nói với ba bạn trẻ:
- Các ngươi đứng đợi ở đây một lúc - Công chúa nói - Và hãy nhớ rằng không được nói một lời nào trong lúc ta đi. Lâu đài này chứa đầy phép thuật. Ta không biết sẽ xảy ra điều gì nếu các ngươi hỏi - Nói xong công chúa nâng chiếc váy dài, dày, màu hồng vàng lên và chạy đi, để lộ ra đôi tất màu đen và đôi giầy da thuộc cũng màu đen, mà theo Jimmy nói thì “chẳng giống công chúa chút nào”.
Jimmy rất muốn nói rằng cậu không tin sẽ có chuyện xảy ra, nhưng cậu vẫn sợ sẽ xảy ra điều gì đó nếu mở miệng, nên cậu lặng thinh. Kathleen và Gerald giả vờ như không nhìn thấy thái độ của Jimmy, vì vậy bọn trẻ ngồi yên lặng, Gerald di gót giầy của mình xuống sàn đá hoa. Rồi công chúa quay trở lại, đi thật chậm, mỗi bước đi lại đá phải chiếc váy dài của mình. Nàng không thể nâng chiếc váy lên được bởi vì tay đang phải bưng một chiếc khay.
Nó không phải là khay bạc mà là một chiếc khay bằng thiếc hình chữ nhật. Công chúa đặt phịch khay xuống phía cuối chiếc bàn dài và thở dài nhẹ nhõm.
- Ôi, nặng quá! - Nàng thốt lên.
Chiếc khay đựng một ổ bánh mì, một tảng pho mát, một chiếc bình màu nâu đựng nước, còn lại là đĩa, cốc và dao.
- Tới đây - công chúa niềm nở nói - Ta không thể tìm được gì ngoài bánh mì và pho mát, nhưng không sao mọi thứ ở đây đều được phù phép, nếu các ngươi không có những lỗi lầm bí mật khủng khiếp thì bánh mì và pho mát sẽ biến thành bất cứ món gì mà các ngươi thích - Người thích ăn gì hả Kathleen?
- Gà quay - Kathleen nói không chút lưỡng lự.
Công chúa cắt một lát bánh mì và đặt vào đĩa.
- Gà quay của ngươi đây. Ta cắt nhỏ nó ra hay là ngươi tự cắt?
- Công chúa cắt hộ tôi đi - Kathleen nói và nhận một mẩu bánh mì khô trên một cái đĩa.
- Đậu xanh nhé? - Công chúa hỏi, cắt một mẩu pho mát và đặt cạnh miếng bánh mì.
Kathleen bắt đầu ăn bánh mì, dùng dĩa và dao cắt như thể đang ăn thịt gà. Nhưng cô bé chẳng thấy gà và đậu xanh hay bất cứ gì khác ngoài pho mát và bánh mỳ khô, bởi vì chắc cô đã có một lỗi lầm bí mật khủng khiếp nào đó.
“Nếu mà mình có thì đó là một điều bí mật cả đối với mình” - cô tự nhủ.
Gerald và Jimmy thì lại muốn thịt bò quay và bắp cải và đã được ăn món đó, cô bé nghĩ vậy, mặc dù đối với cô đó chỉ là bánh mì khô và pho mát Hà Lan.
“Mình vẫn băn khoăn không biết tội lỗi bí mật khủng khiếp của mình là gì?” - Kathleen nghĩ khi nàng công chúa nói rằng nàng có thể ăn một lát thịt công nướng.
- Món này rất ngon - Công chúa nói, dùng nĩa xiên miếng bánh mì khô thứ hai.
- Đây là một trò chơi có phải không? - Đột nhiên Jimmy hỏi.
- Trò gì? - công chúa cau mày hỏi.
- Là giả vờ bánh mì khô và pho mát là thịt bò đó.
- Trò chơi ư? Nó là thịt bò mà. Hãy nhìn xem - Công chúa mở to đôi mắt nói.
- Vâng, tất nhiên - Jimmy nói một cách yếu ớt.
Bánh mì và pho mát có lẽ không ngon bằng thịt bò nướng, gà nướng hay là công nướng, nhưng còn hơn là không có gì để ăn. Tất cả bọn trẻ đều ăn, uống và cảm thấy khá hơn nhiều.
- Bây giờ - Công chúa vừa nói vừa phủi sạch những mẩu bánh mì vụn khỏi vạt váy xanh của nàng - Nếu các ngươi chắc chắn là không cần dùng thêm gì nữa thì hãy đi xem kho báu của ta. Các ngươi chắc chắn là không cần thịt gà nữa chứ? Không à? Thế thì hãy đi theo ta.
Công chúa đứng dậy, những đứa trẻ đi theo nàng đến cuối của đại sảnh dài, nơi có những bậc thang bằng đá rộng, cầu thang này dẫn đến phòng tranh ở tầng trên. Một bức tranh thêu được treo ở phía dưới cầu thang.
- Phía dưới bức tranh là cửa chính dẫn đến những căn phòng riêng của ta - Nàng công chúa nói và dùng cả hai tay để nâng bức tranh lên. Một cánh cửa nhỏ được giấu ở phía dưới hiện ra - Chìa khóa được treo ở phía trên.
Đúng như vậy, một chiếc chìa khóa lớn được treo trên chiếc đinh đã han gỉ.
- Hãy lấy chìa khóa và mở cửa đi - Công chúa ra lệnh.
Gerald làm theo, có tiếng kin kít phát ra từ ổ khóa.
- Bây giờ hãy đẩy đi, tất cả các ngươi hãy đẩy mạnh vào - Công chúa nói.
Những đứa trẻ dùng hết sức để đẩy, cánh cửa bật ra, và chúng ngã chồng lên nhau xuống khoảng tối rộng bên dưới.
Công chúa đi vào sau những đứa trẻ, rồi đóng cửa lại.
- Hãy cẩn thận! - Công chúa nói - cẩn thận đấy! Có hai bậc thang đấy.
- Cảm ơn - Gerald nói, hai đầu gối cậu va vào nhau khi đến cuối bậc thang - Chúng tôi có thể tự nhìn thấy.
- Ta xin lỗi. Nhưng các ngươi không thể tự làm đau mình thêm nữa. Cứ đi đi. Không có bậc thang nào nữa đâu.
Những đứa trẻ đi thẳng vào bóng tối.
- Khi nào các ngươi đến cửa hãy vặn tay nắm và đi vào trong. Sau đó hãy đứng yên cho đến khi ta tìm thấy diêm, ta biết chỗ để diêm ở đâu.
- Một trăm năm trước đã có diêm rồi sao? - Jimmy hỏi.
- Ta muốn nói đến hộp mồi lửa - Công chúa vội nói - Chúng ta vẫn gọi đó là diêm. Đây rồi, để ta đi trước nào.
Công chúa đi trước. Khi bọn trẻ tới được cửa thì công chúa đã đứng đợi ở đó với một cây nến trên tay. Công chúa giúi cây nến vào tay Gerald.
- Hãy cầm lấy nó - Nàng nói và ra mở một chiếc cửa sổ dài. Một vệt sáng màu vàng chiếu vào, ngay sau đó căn phòng sáng bừng lên với ánh nắng mặt trời.
- Thổi tắt nến đi được rồi đấy - Jimmy nói.
- Ta cũng nghĩ vậy - công chúa nói và thổi tắt ngọn nến. Sau đó nàng ra lấy chiếc chìa khóa từ bên ngoài cửa cắm vào lỗ khóa rồi xoay.
Căn phòng mà bọn trẻ đang đứng là một căn phòng nhỏ và cao, trần nhà màu xanh sẫm với những ngôi sao vàng được sơn trên đó, những bức tường ốp gỗ, không có một tí đồ đạc nào ở trong đó cả.
- Đây là phòng đựng kho báu của ta - Công chúa nói.
- Thế kho báu đâu? - Kathleen lịch sự hỏi.
- Các ngươi không nhìn thấy à? - Công chúa hỏi.
- Không, chúng tôi không nhìn thấy gì cả - Jimmy nói - Bạn đừng chơi trò bánh mì và bơ với tớ thêm nữa, bạn không thể chơi trò đó thêm một lần nữa.
- Nếu thực sự các ngươi không nhìn thấy chúng, thì ta nghĩ là ta phải đọc câu thần chú. Hãy nhắm mắt lại, và thể danh dự rằng sẽ không mở mắt ra nhìn, sẽ không bao giờ nói cho bất kỳ ai về những gì mà các ngươi đã thấy.
Những đứa trẻ cùng thề giống nhau rồi nhắm chặt mắt lại.
- Úm ba la, úm ba la, mở ra.
Công chúa nói nhanh. Những đứa trẻ nghe thấy tiếng sột soạt phát ra từ đuôi váy của công chúa quét qua phòng. Sau đó là tiếng cọt kẹt, sột soạt.
- Cô ấy đã khóa chúng ta - trong này! - Jimmy la lên.
- Em đã thề rồi mà - Gerald há hốc miệng vì kinh ngạc.
- Ồ, nhanh lên nào! — Kathleen than vãn.
- Các ngươi có thể mở mắt được rồi - Công chúa cất tiếng. Bọn trẻ mở mắt ra. Căn phòng không còn như trước nữa, nhưng vẫn là trần nhà màu xanh lấp lánh sao, các bức tường sáng lấp lánh ánh trắng và xanh, đỏ và xanh thẫm, ánh vàng và ánh bạc. Xung quanh phòng là các kệ đựng nào cốc vàng, đĩa bạc, ly nhỏ dát ngọc, mũ miện dát kim cương, những chuỗi hạt rubi, ngọc lục bảo, ngọc trai, tất cả lộng lẫy phi thường trên nền nhung xanh nhạt.
Ba đứa trẻ đứng nín thở, miệng mở to và nhìn chằm chằm vào vẻ đẹp lộng lẫy của kho báu trong khi công chúa đứng dang rộng hai tay với vẻ quyền uy và nở một nụ cười hãnh diện trên môi.
Công chúa cất tiếng nói.
- Bây giờ thì trò chơi bánh mì và pho mát là gì nào? - Với giọng đắc thắng nàng hỏi - Ta có phép thuật hay là không nào?
- Có, có - Kathleen đáp.
- Chúng tôi có thể sờ vào đó không? - Gerald hỏi.
- Tất cả là của các ngươi - Công chúa nói với cái khoát tay hào phóng rồi vội nói thêm - Tất nhiên là các ngươi không được mang bất kỳ thứ gì đi.
- Chúng tôi không phải là những tên trộm! - Jimmy nói. Những đứa khác đang bận lật giở những đồ vật tuyệt đẹp trên chiếc kệ nhung màu xanh.
- Có lẽ là không - Công chúa nói - nhưng ngươi là một đứa trẻ đa nghi. Ngươi nghĩ ta không biết ngươi đang nghĩ gì sao?
- Thế tôi đang nghĩ gì? - Jimmy hỏi.
- Ngươi biết khá nhiều - Công chúa nói - Ngươi đang nghĩ về bánh mì và pho mát mà ta đã biến thành thịt bò, về tội lỗi bí mật của ngươi. Ngươi nghĩ chỉ mặc đồ hóa trang vào là ngươi cũng sẽ trở thành hoàng tử.
- Vương miện người hùng của chúng ta đây rồi - Gerald nói và nhấc một chiếc vương miện bằng vàng có cây thánh giá ở trên đội lên đầu mình. Cậu lấy thêm một chiếc thắt lưng lấp lánh ngọc lục bảo khéo léo tra vào thắt lưng và tìm thêm những thứ khác như để tô điểm cho phù hợp như vòng cổ và nhẫn.
- Trông ngươi mới lấp lánh làm sao! - Công chúa nói - và ta ước giá quần áo của ngươi đẹp hơn nữa. Ngày nay quần áo mọi người mặc mới xấu làm sao! Một trăm năm trước đây...
Kathleen vẫn đứng yên lặng với chiếc vòng kim cương trong tay. Cô bé hỏi:
- Thế còn vua và hoàng hậu đâu?
- Vua và hoàng hậu nào? - Công chúa hỏi.
- Bố mẹ công chúa, Đức vua và Hoàng hậu sầu não đó - Kathleen nói - Họ sẽ tỉnh lại ngay bây giờ. Họ sẽ rất muốn gặp lại công chúa sau một trăm năm, phải vậy không?
- À... ờ, - công chúa chậm rãi nói - Ta đã gặp và ôm hôn bố mẹ ta khi ta đi lấy bánh mì và pho mát. Bây giờ họ đang ăn tối và sẽ không chờ ta đâu. Này - Công chúa vội vàng đeo chiếc lắc tay dát rubi vào tay của Kathleen - trông nó mới tuyệt làm sao!
Kathleen sẵn lòng thử nhẫn cả ngày và ngắm nghía mình trong chiếc gương khung bạc mà công chúa lấy từ trên kệ xuống. Còn những cậu bé thì sớm chán với trò tiêu khiển này.
- Nếu công chúa chắc chắn là đức vua và hoàng hậu không chờ nàng thì hãy ra ngoài và chơi trò gì đấy thật thú vị. Công chúa cũng có thể bị lạc trong mê cung, trừ phi dùng đến phép thuật.
- Ngươi quên là ta đã lớn à - Công chúa nói - Ta không chơi trò chơi. Và ta cũng không thích dùng quá nhiều phép thuật, nó làm ta rất mệt. Vả lại, thật khó để có thể đặt những thứ này về đúng vị trí của nó.
Quả là thế thật. Những đứa trẻ đã để đồ trang sức khắp nơi, nhưng công chúa chỉ cho chúng biết tất cả vòng cổ, nhẫn, vòng tay phải để vào rãnh nhỏ trên nền nhung của chiếc kệ phía dưới. Khi Kathleen đặt đồ trang sức cuối cùng vào đúng vị trí của nó, cô bé nhìn thấy một phần của chiếc giá có những đồ trang sức không sáng đẹp, những chiếc nhẫn, trâm, và những chiếc xích rất kỳ lạ, mà cô bé không biết tên nhưng tất cả đều bằng kim loại xỉn và có hình thù kỳ quặc.
- Tất cả những vật xấu xí này là cái gì vậy? Cô bé hỏi.
- Xấu xí! - Công chúa thốt lên - Tất cả những thứ đó là những thứ có phép thuật đấy! Cái vòng tay này, bất cứ ai đeo vào đều nói ra sự thật. Dây xích này làm ngươi khỏe bằng mười người đàn ông. Nếu đeo nó và thúc ngựa thì nó sẽ chạy một dặm chỉ trong vòng có một phút, còn nếu ngươi bước đi thì sẽ giống như đôi hài vạn dặm.
- Thế còn cái trâm này có tác dụng gì? - Kathleen hỏi, và với tay ra chiếc trâm. Công chúa tóm vội cổ tay cô bé.
- Không được sờ vào nó - Công chúa nói - Nếu bất cứ ai ngoài ta ra chạm vào nó thì tất cả những phép thuật đều biến mất ngay lập tức. Cái trâm đó sẽ biến giấc mơ của ngươi thành sự thật.
- Thế còn chiếc nhẫn này? - Jimmy chỉ vào chiếc nhẫn và hỏi.
- Ồ, nó sẽ biến ngươi thành người vô hình.
- Đây là cái gì? - Gerald hỏi khi cậu nhìn thấy một chiếc khóa kỳ lạ.
- Nó hóa giải tất cả những phép thuật.
- Công chúa nói thật không? - Jimmy hỏi - Nàng không đùa chứ?
- Đùa à! - Công chúa nhắc lại với giọng khinh khỉnh - Ta nghĩ là ta đã cho các ngươi xem phép thuật đủ để ngươi không nói với một công chúa như thế chứ.
- Tôi muốn nói rằng - Gerald nói với giọng kích động - nàng phải chỉ cho chúng tôi xem một số phép thuật. Nàng có thể cho chúng tôi mỗi người một điều ước không?
Công chúa không trả lời ngay. Mỗi đứa trẻ đều nghĩ trong đầu một điều ước, chưa từng xảy ra cho những người trong truyện cổ tích khi họ được ba điều ước.
- Không - công chúa đột nhiên nói - Không, ta không thể cho các ngươi điều ước, điều ước đó chỉ dành cho ta. Nhưng ta sẽ cho các ngươi xem chiếc nhẫn này làm cho ta trở thành vô hình. Các ngươi phải nhắm mắt lại.
Những đứa trẻ nhắm mắt lại.
- Đếm đến năm mươi - Công chúa nói - rồi các ngươi có thể mở mắt ra. Sau đó các ngươi phải nhắm mắt thêm một lần nữa, đếm đến năm mươi, ta sẽ lại hiện ra.
Gerald bắt đầu đếm to. Trong khi đếm những đứa trẻ nghe thấy tiếng động kẽo kẹt, sột soạt lớn.
- Bốn mươi bảy, bốn mươi tám, bốn mươi chín, năm mươi! - Gerald đếm to và đến năm mươi thì tất cả cùng mở mắt.
Chỉ có những đứa trẻ ở trong phòng. Vàng bạc châu báu đã biến mất và công chúa cũng vậy.
- Tất nhiên là cô ta đã đi ra qua cánh cửa - Jimmy nói, nhưng cánh cửa vẫn được khóa.
- Đó là phép thuật - Kathleen nín thở nói.
- Maskelyne và Devant cũng có thể làm trò bịp bợp đó - Jimmy nói - Em muốn có một tách trà.
- Trà của em! - Với giọng khinh khỉnh Gerald nói - Công chúa đáng yêu, hãy sớm xuất hiện để người anh hùng khỏi phải đếm đến năm mươi. Một, hai, ba, bốn...
Gerald và Kathleen đều nhắm chặt mắt. Jimmy thì không, cậu không định đánh lừa mà chỉ quên mất. Khi Gerald đếm đến hai mươi thì Jimmy nhìn thấy tấm ô tường phía dưới cửa sổ từ từ mở ra.
“Đó là cô ta” cậu tự nhủ “mình biết đó là một trò bịp bợm mà!” và cậu nhắm ngay mắt lại giống như một cậu bé trung thực.
Đến đúng năm mươi cả sáu con mắt cùng mở ra. Chiếc ô tường đã đóng nhưng không thấy công chúa.
- Công chúa đã không đúng giờ - Gerald nói.
- Tốt hơn là anh nên đếm lại - Kathleen nói.
- Em tin là có một cái tủ ở phía dưới cửa sổ - Jimmy nói - và công chúa đã trốn ở trong đó. Một cái ô tường bí mật.
- Ngươi đã nhìn! Đồ ăn gian - Tiếng của công chúa cất lên ngay bên tai cậu làm cậu giật nảy người.
- Tôi không gian lận.
- Hãy xuất hiện trở lại đi công chúa đáng yêu - Kathleen nói - Chúng tôi sẽ nhắm mắt và đếm lại một lần nữa nhé?
- Đừng có ngớ ngẩn như vậy! - công chúa nói với giọng rất bực mình.
- Chúng tôi không ngớ ngẩn - Jimmy nói, giọng cậu cũng rất bực bội - Tại sao công chúa không thể hiện ra? Tôi biết công chúa đang trốn mà.
- Đừng như vậy! Kathleen nhẹ nhàng nói - Anh cũng biết công chúa đang là người vô hình mà.
- Anh cũng như vậy nếu anh ở trong một cái tủ - Jimmy nói.
- Ồ vậy à - giọng của công chúa với vẻ nhạo báng - ngươi nghĩ là ngươi rất thông minh, ta dám chắc như vậy. Nhưng ta không quan tâm. Nếu ngươi thích chúng ta sẽ chơi khi ngươi không thể nhìn thấy ta.
- Nhưng chúng tôi thì không thể - Gerald nói - Đừng nổi giận nữa. Nếu đúng là công chúa đang trốn như Jimmy nói thì hãy ra đi. Nếu công chúa làm cho mình trở thành vô hình được thì cũng có thể làm cho mình hiện hình trở lại được.
- Ngươi nghĩ như vậy à, có nghĩa là ngươi không thể nhìn thấy ta à? Giọng nói trở nên lạ lùng nhưng vẫn là giọng của nàng công chúa.
- Công chúa không thấy là chúng tôi không thể thấy à? - Jimmy hỏi.
Ánh nắng đang chiếu vào qua cửa sổ, trong phòng rất nóng, và tất cả mọi người bắt đầu bực mình.
- Các ngươi không thể nhìn thấy ta à?- Giọng của công chúa nức nở.
- Không, tôi đã nói rồi - Jimmy nói - tôi muốn có một cốc trà và...
Có một cái gì đó làm cậu ngừng lại đột ngột, một sức mạnh nào đó làm tắc nghẹn cơn tức giận của cậu. Và trong tia nắng vàng của buổi hoàng hôn, một điều khủng khiếp đã xảy ra. Đột nhiên Jimmy ngã người về sau rồi lại về phía trước, mắt cậu mở to và miệng thì há hốc. Ngả về phía sau rồi lại phía trước, rất nhanh và đột ngột đứng im.
- Ôi, anh ấy đang ngất! Ôi Jimmy thân yêu! - Kathleen la lên và hấp tấp tới bên anh trai - Cái gì thế, ôi trời ơi, cái gì đã xảy ra vậy?
- Không phải là ngất - Jimmy thở hổn hển vì tức giận - Cô ta lắc anh.
- Đúng thế đấy - tiếng của công chúa vang lên - và ta sẽ lắc cậu ta thêm một lần nữa nếu cậu ta còn nói rằng cậu ta không nhìn thấy ta.
- Thế thì hãy lắc tôi đây này - Gerald tức giận nói - Tôi ở gần công chúa hơn.
Và ngay lập tức Gerald cảm thấy có đôi tay đặt trên vai cậu, cậu giơ tay lên và nắm được cổ tay của đôi tay đó. Cậu giữ chặt cổ tay mà cậu không thể nhìn thấy được. Đó là một cảm giác khủng khiếp. Một cú đá vô hình làm cậu nhăn mặt, nhưng cậu vẫn nắm chặt cổ tay đó.
- Cathy - cậu la lên - Hãy giữ chặt đôi chân của công chúa, cô ấy đang đá anh.
- Ở đâu? - Kathleen la lên, nóng lòng muốn giúp đỡ - Em không nhìn thấy cái chân nào cả.
- Anh đang cầm được tay của cô ta - Gerald la lên - Cô ta vô hình thế là đủ rồi. Đôi tay của cô ấy đang bị giữ, em có thể sờ thấy đôi chân của cô ấy ở phía dưới.
Kathleen đã làm như vậy. Tôi ước gì tôi có thể làm cho các bạn hiểu cái cảm giác sợ hãi và khó chịu như thế nào, rõ ràng giữa thanh thiên bạch nhật mà có đôi bàn tay và cánh tay mà bạn không thể nhìn thấy được.
- Ta sẽ không để cho ngươi nắm được chân ta đâu - Công chúa nói, vật lộn chống lại.
- Công chúa đang bực mình cái gì vậy? - Gerald bình thản hỏi - Công chúa nói rằng sẽ vô hình và đang vô hình đó.
- Không phải như thế.
- Thực sự là vô hình đấy. Hãy nhìn vào gương đi.
- Không phải vậy. Ta không thể.
- Hãy đi vào gương đi - Gerald lạnh lùng nhắc lại.
- Vậy thì chúng ta cùng đi - Công chúa nói.
Gerald làm theo, ngay lúc này cậu cảm thấy thật khó để tin rằng thực sự là cậu đang cầm một đôi tay vô hình.
- Ngươi giả vờ là không nhìn thấy ta có phải không?. Công chúa băn khoăn hỏi - Ngươi hãy nói là đang trêu ta đi. Đừng làm như vậy nữa, ta không thích đâu.
- Tất cả chúng tôi thề rằng công chúa vẫn đang vô hình - Gerald nói.
Yên lặng một chút. Sau đó công chúa nói:
- Đi nào. Ta sẽ chỉ đường cho các ngươi ra, các ngươi có thể đi. Ta mệt mỏi vì trò đùa của các ngươi rồi.
Những đứa trẻ đi theo tiếng nói của công chúa dọc theo một hành lang nhỏ trong lâu đài. Không ai nói một lời. Tất cả đều cảm thấy rất khó chịu.
- Chúng ta bị đuổi như thế này đấy - Jimmy thì thầm khi bọn trẻ đi tối cuốỉ hành lang.
- Đi ra bằng lối này sẽ nhanh hơn. Ta nghĩ các ngươi thật đáng ghét. Ta rất tiếc vì đã chơi với các ngươi. Mẹ ta luôn nói rằng ta không được chơi với những đứa trẻ lạ.
Chiếc cửa đột ngột mở ra, mặc dù không có bàn tay nào chạm vào nó.
- Đi qua lốỉ này đi, hay là các ngươi không thể? Giọng của công chúa vang lên.
Đó là phòng đợi nhỏ, dài và hẹp với chiếc gương ở giữa phòng và một cái cửa sổ cũng dài và hẹp.
- Tạm biệt! - Gerald nói - cảm ơn vì đã cho chúng tôi thời gian thú vị như vậy. Chúng ta hãy vui vẻ chia tay nhau - Cậu nói thêm và chìa tay ra.
Một bàn tay không thể nhìn thấy nắm lấy tay Gerald và bắt chặt.
- Bây giờ - Gerald nói - Công chúa phải tự soi gương để thấy là chúng tôi không phải là những kẻ nói dối.
Cậu đưa một chiếc gương cho công chúa vô hình, và cầm vai công chúa để giữ cô đứng trước gương.
- Hãy tự nhìn mình đi - Cậu nói.
- Ôi chao... ôi... ôi! Tôi vô hình. Tôi sẽ làm gì đây?
- Hãy tháo chiếc nhẫn ra - Kathleen nói với sự thông minh đột xuất.
Tất cả đều im lặng.
- Ta không thể! - Công chúa la lên - Nó sẽ rơi ra. Nhưng không thể là chiếc nhẫn, chiếc nhẫn không làm cho ta vô hình được.
- Công chúa nói chiếc nhẫn làm được - Kathleen nói - và chính là nó.
- Nhưng nó không thể - Công chúa nói - Ta chỉ chơi trò ảo thuật. Ta chỉ trốn trong chiếc tủ bí mật, đó chỉ là một trò chơi, ôi trời, ta sẽ phải làm gì đây?
- Đó chỉ là một trò chơi thôi sao? - Gerald hỏi - Nhưng công chúa có thể làm phép thuật mà, vàng bạc châu báu biến mất và công chúa đã làm chúng hiện trở lại.
- Ồ, đó chỉ là một khe nứt bí mật và tấm ván đã che phía trên. Ôi trời, tôi phải làm gì bây giờ?
Kathleen đi theo tiếng nói, cô bé sờ soạng và ôm được chiếc eo mặc váy lụa hồng mà cô bé không thể nhìn thấy được. Cánh tay vô hình ôm chặt lấy cô bé, một chiếc má vô hình ấm áp đang kề sát cô bé, những giọt nước mắt vô hình nằm giữa hai khuôn mặt.
- Đừng khóc nữa, công chúa thân yêu, - Kathleen nói - Hãy để tôi đi và nói với đức vua và hoàng hậu.
- Đức....?
- Bố và mẹ công chúa ý.
- Ôi, đừng chế giễu tớ! - Công chúa tội nghiệp nói - Bạn nên biết đó cũng chỉ là trò chơi thôi, giống như...
- Giống như bánh mì và bơ - Jimmy nói với vẻ đắc thắng - Mình đã biết thế mà!
- Nhưng chiếc váy của bạn và giấc ngủ ở trong mê cung, và...
- Tớ đã mặc chiếc váy dạ hội hóa trang để vui đùa, bởi vì tất cả mọi người đều đến hội chợ hoa hết, và tớ đã đặt dây chỉ để tất cả đều giống như thật. Lúc đầu tớ đang chơi trò phiên chợ Rosamond thì nghe thấy các bạn nói chuyện ở trong mê cung, và tớ nghĩ ra trò đùa này. Bây giờ thì tớ đã trở thành vô hình, tớ sẽ không bao giờ trở lại như cũ được nữa, không bao giờ, tớ biết là sẽ không bao giờ! Thật đáng đời cho kẻ nói dối như tớ, nhưng tớ thực sự không nghĩ là các bạn sẽ tin vào chuyện đó, vậy đấy - Cô vội nói, và cố gắng nói đúng sự thật.
- Nhưng nếu bạn không phải là công chúa thì bạn là ai? - Kathleen hỏi trong khi vẫn ôm chặt lấy cô gái vô hình.
- Tớ là... cô tớ sống ở đây - Công chúa vô hình nói - Cô ấy sẽ về bất cứ lúc nào. Ôi, tớ sẽ phải làm gì đây?
- Có lẽ cô ấy biết một vài phép giải bùa chú...
- Ồ, đừng nói thế! - Công chúa rít lên - Cô ấy không tin vào phép thuật. Cô ấy sẽ bực mình. Tớ không dám để cô ấy gặp tớ trong tình trạng này. Với tất cả các bạn đang ở đây, cô ấy sẽ rất tức giận.
Những đứa trẻ đã tin vào chuyện lâu đài tuyệt đẹp đó bị phù phép, bây giờ tất cả chúng đều cảm thấy như sét đánh ngang tai. Tất cả còn lại là sự vô hình của công chúa, nhưng đó lại là một chuyện đặc biệt.
- Tớ chỉ nói đùa về nó thôi - giọng rền rĩ - bây giờ nó đã thành sự thật. Tớ ước gì tớ đừng bao giò chơi trò ma thuật. Tớ ước gì tớ đừng bao giờ chơi cái gì.
- Đừng nói như vậy - Gerald ân cần nói - Chúng ta hãy đi ra vườn, gần cái hồ, ở đó mát mẻ, và chúng ta sẽ nghĩ ra cách giải quyết. Bạn có thích vậy không?
- Ôi trời! - Đột nhiên Kathleen la lên - Cái khóa, nó sẽ hóa giải phép thuật!
- Thực sự nó không làm được - công chúa vô hình lẩm bẩm, dường như âm thanh đó không thoát ra khỏi môi - Tớ chỉ muốn nói vật đó.
- Bạn chỉ muốn nói về chiếc nhẫn chứ gì - Gerald nói - Dù sao thì bọn mình cũng nên thử.
- Không phải bạn mà là tớ - Giọng nói cất lên - Các bạn hãy đi xuống Tháp hoa, bên cạnh hồ. Tớ sẽ quay trở lại phòng đựng đồ châu báu. Có thể cô tớ sẽ gặp các bạn.
- Cô ấy sẽ không nhìn thấy bạn - Jimmy nói.
- Đừng nhắc đi nhắc lại chuyện đó - Gerald nói - Tháp hoa ở đâu?
- Đường kia - giọng nói cất lên - đi xuống những bậc thang kia, và đi dọc theo đường nhỏ ngoằn ngoèo, xuyên qua khu vực có nhiều cây là đến. Bạn không thể nhầm được đâu. Nó là đá hoa trắng, bên trong có bức tượng nữ thần.
Ba đứa trẻ đi xuống phía có Tháp hoa xây bằng đá hoa trắng, gần chỗ khu đồi nhỏ và ngồi vào bên trong chỗ mát. Bọn trẻ ngồi ở đấy chưa đầy năm phút thì có tiếng bước chân chạy trên sỏi. Một cái bóng, rất đen và rất rõ, đổ lên sàn đá hoa trắng.
- Dù sao thì cái bóng của bạn cũng không vô hình - Jimmy nói.
- Ôi, cái bóng của tớ thật là phiền! - Công chúa trả lời - Chúng mình đã để quên chìa khóa ở phía trong cửa, gió thổi đã làm nó tự đóng lại và bây giờ nó đã được khóa chặt!
Rồi Gerald nói vẻ long trọng.
- Hãy ngồi xuống đây, công chúa, chúng ta sẽ bàn bạc kỹ lưỡng về chuyện đó.
- Em sẽ không ngạc nhiên - Jimmy nói - nếu chúng mình tỉnh dậy và nhận ra rằng đó chỉ là một giấc mơ.
- Đúng là vận đen! - giọng nói vô hình cất lên.
- Nào - Gerald nói - trước tiên, tên bạn là gì, nếu bạn không phải là công chúa thì bạn là ai?
- Em... em - giọng nói bật lên khóc nức nở - Em là cháu gái của bà quản gia cho lâu đài này và tên em là Mabel Prowse.
- Đó chính là những gì mình nghĩ - Jimmy nói. Những đứa trẻ khác im lặng. Ý nghĩ của chúng lúc này thât là bối rối và lộn xôn.
- Dù sao thì em cũng thuộc về nơi này - Gerald nói.
- Đúng vậy - Giọng nói cất lên, và nó xuất phát từ sàn nhà, dường như chủ nhân của giọng nói đã quăng mình xuống sàn trong nỗi tuyệt vọng - đúng vậy. Em thuộc về nơi này, nhưng về một nơi nào đó có ích gì nếu như ta vô hình?
Lâu Đài Bị Phù Phép Lâu Đài Bị Phù Phép - E. Nesbit Lâu Đài Bị Phù Phép