Số lần đọc/download: 2947 / 73
Cập nhật: 2016-05-20 19:50:41 +0700
Chương 2
L
ời mời từ Books & Brown Baggers đáp ứng hoàn hảo các yêu cầu của cô. Chicopee cách Stoke Village không quá sáu mươi dặm 1, buổi nói chuyện diễn ra ban ngày, và 3B 2 đưa ra mức thù lao không phải một nghìn hai trăm mà là một nghìn năm trăm đô la. Thêm cả các khoản chi phí nữa, tất nhiên rồi, nhưng những khoản này sẽ chỉ ở mức tối thiểu - thậm chí còn không có cả một chặng nghỉ tại một khách sạn của Courtyard Suites 3 hay Hampton Inn 4. Thư mời do một bà Ramona Norville gửi tới, bà này giải thích rằng cho dù bà là chánh thủ thư tại Thư viện Công cộng Chicopee, nhưng bà viết thư mời với tư cách là chủ tịch của Bookss & Brown Baggers, nơi tổ chức một buổi nói chuyện vào buổi trưa mỗi tháng. Mọi người được khuyến cáo tự mang bữa trưa của mình tới, và các sự kiện này rất được ưa thích. Janet Evanovich đã được lên lịch cho buổi nói chuyện ngày 12 tháng Mười, nhưng đã buộc phải rút lui vì việc gia đình - có lẽ là một đám cưới hay một đám tang, song Ramona Norville không biết chắc là gì.
"Tôi biết làm thế này thật cập rập," bà Norville viết trong đoạn cuối thư có phần phỉnh phờ; "nhưng Wikipedia cho biết cô sống ở ngay khu vực lân cận tại Connecticut, và các độc giả của chúng tôi ở đây thực sự rất hâm mộ những cô gái của Hội đan lát. Cô sẽ nhận được lòng biết ơn vô hạn của chúng tôi cũng như khoản thù lao đã đề cập ở trên."
Tess ngờ rằng lòng biết ơn sẽ chẳng kéo dài quá một hay hai ngày, và cô vốn cũng đã có một buổi nói chuyện được xếp lịch cho tháng Mười (Tuần lễ Văn học Lữ hành tại Hampton); nhưng tuyến đường I-84 5 sẽ đưa cô tới I-90, và từ đường liên tiểu bang 90 đến Chicopee chỉ còn một với tay. Dễ tới, dễ về; Fritzy thậm chí còn không kịp biết cô đã ra khỏi nhà.
Tất nhiên Ramona Norville đã gửi kèm cả địa chỉ email của bà, và Tess viết cho bà ngay lập tức, chấp nhận thời gian biểu cũng như mức thù lao. Cô cũng nêu rõ - theo đúng thói quen của mình - rằng cô sẽ ký tặng vào sách trong thời gian không quá một giờ đồng hồ. "Tôi có một con mèo sẽ ra sức bắt nạt tôi nếu tôi không đích thân quay về nhà cho nó ăn bữa tối," cô viết. Cô hỏi thêm một vài chi tiết, cho dù cô đã biết gần như tất cả những gì sẽ được trông đợi từ mình; cô đã trải qua những sự kiện tương tự từ khi ba mươi tuổi. Dẫu vậy, những nhà tổ chức như Ramona Norville trông đợi được hỏi lại, và nếu bạn không làm thế, họ sẽ lo lắng và bắt đầu băn khoăn liệu cô nàng nhà văn được mời tới hôm đó có xuất hiện không mặc áo lót và say ngật ngưỡng hay không.
Trong đầu Tess thoáng hiện lên ý tưởng có nên đề xuất hai nghìn đô la thù lao cho một công việc trên thực tế là đáp ứng theo nhu cầu từng cá nhân, song Tess lại nhanh chóng gạt ý tưởng đó sang một bên. Như vậy sẽ là lợi dụng tình thế. Hơn nữa, cô ngờ rằng có lẽ toàn bộ các tập sách về Hội đan lát gộp lại (vừa vặn một tá) cũng chưa bán được nhiều bản bằng bất cứ một cuốn nào trong số những cuộc phiêu lưu của Stephanie Plum. Cho dù có thích hay không - và trên thực tế, Tess không mấy bận tâm đến việc này - cô chỉ là kế hoạch chữa cháy của Ramona Norville. Đòi thêm thù lao nghe có vẻ quá gần với tống tiền. Một nghìn năm trăm đô la kỳ thực còn hơn cả công bằng. Tất nhiên, khi cô nằm co quắp dưới cống ngầm, ho ra máu và mũi sưng vù, thì từng đó tiền nghe chẳng có gì là công bằng nữa. Nhưng liệu hai nghìn có công bằng hơn chút nào chăng? Hay thậm chí là hai triệu nữa?
Liệu bạn có thể đưa ra một biểu giá cho sự đau đớn, việc bị cưỡng hiếp và nỗi kinh hoàng hay không là một câu hỏi mà các quý bà trong Hội đan lát chưa bao giờ cân nhắc đến. Những tội ác họ khám phá chỉ không hơn những ý tưởng về tội ác là mấy. Nhưng khi Tess bị buộc phải xem xét đến vấn đề này, cô nghĩ rằng câu trả lời là không. Với cô dường như chỉ có một thứ duy nhất có thể coi là sự hoàn trả đầy đủ cho một tội ác như thế. Cả Tom và Fritzy đều đồng ý.
Chú thích
1 1 dặm Anh = 1,609 km.
2 Tức là Book & Brown Baggers.
3 Tên một hệ thống khách sạn.
4 Tên một hệ thống khách sạn.
5 I là viết tắt của Interstate, có nghĩa là tuyến đường liên tiểu bang.