Số lần đọc/download: 2528 / 4
Cập nhật: 2016-06-02 00:11:10 +0700
Chương 2
M
uốn tìm cô bé xâu chuỗi ban ngày, chẳng thể nào tìm được, vì chẳng biết cô làm gì ở đâu.
Minh Thạch nôn nao chờ đợi đêm về. Tối nay, anh đến phòng trà "Chợt nhớ" một mình, không vào trong uống bia nghe nhạc mà để gặp cô giữ xe.
Sau khi gởi xe cho Châu Ngọc và nhận thẻ, Minh Thạch tươi cười, bảo:
- Hôm nay không có cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên, tình cờ nữa, mà tôi thật sự muốn gặp cô bé đấy.
Châu Ngọc thản nhiên:
- Anh cần gặp tôi à? Có việc gì không hả?
- Có nhiều việc lắm!
- Anh nói đi, tôi giải quyết eho.
Đúng là một cô bé lém lỉnh. Minh Thạch nhìn xoáy vào cô, cố ý gài:
- Cô nhất định giải quyết hết cho tôi nghe!
Mỉm cười, Châu Ngọc nghịch ngợm:
- Tất nhiên, nếu anh tin cậy!
Minh Thạch nheo mắt:
- Tôi muốn bíết tôi đang nói chuyện với ai, tên gì?
- Anh chưa biết tên tôi à?
- Cô có giới thiệu đâu mà tôi biết?
- Cứ gọi tôi là... cô giữ xe.
- Đó không phải là tên.
- Tên tôi là Châu Ngọc.
Minh Thạch ồ lên một cách thích thú:
- Thật tuyệt vời!
Ngạc nhiên Châu Ngọc hỏi:
- Gì hả?
Vui vẻ Minh Thạch giải thích:
- Tôi tên Minh Thạch - đá sáng, còn cô là Châu Ngọc cũng từ đá mà ra. Thật tuyệt vời phải không?
Châu Ngọc buông gọn:
- Trùng hợp ngẫu nhiên thôi!
Minh Thạch còn lý giải:
- Một sự trùng hợp thú vị, cố ý của tạo hóa đấy.
Châu Ngọc cãi lại:
- Do cha mẹ tôi và anh đặt tên chứ tạo hóa nào đâu.
Không hiểu sao ba mẹ đặt tên cô là Châu Ngọc mà đời cô chẳng tươi sáng, tốt đẹp chút nào.
Minh châu, hạt ngọc chẳng bao giờ Châu Ngọc với được. Sống với ba mẹ nghèo khổ cơ cực ở xứ núi đá, lên thành phố trọ học, Châu Ngọc càng lận đận nhiều hơn. Vừa đi học vừa đi làm để kiếm sống, công việc cứ thay đổi liên tục.
Từ hôm xin được giữ xe ở phòng trà "Chợt nhớ" đến nay đã tạm ổn.
Giữ xe, tưởng chừng công việc không thích hợp, nhưng với một sinh viên quản trị kinh doanh như Châu Ngọc cũng có điều thú vị.
Những lúc ngồi giữ xe, cô có thời gian suy ngẫm học bài. Năm cuối rồi, chuẩn bị thi ra trường.
Tự nhiên gã đàn ông tên Minh Thạch này lại khơi gợi cho Châu Ngọc nhớ đến cái tên của mình.
Châu Ngọc đâu chẳng thấy, có lẽ đó là ước mơ của ba mẹ. Không bao giờ có Châu Ngọc trong tay thì cô sẽ thiết kế các mẫu mã, đồ trang sức từ ngọc trong đá cho người ta đeo.
Đưa mắt nhìn Châu Ngọc, Minh Thạch mỉm cười:
- Như vậy là ba mẹ tôi và cô cũng cố ý.
- Cố ý gì chứ?
Minh Thạch giải thích tỉnh bơ:
- Là hai đấng sinh thành của tôi và cô mong mỏi chúng ta gặp nhau.
Không hài lòng yới cách giải thích của Minh Thạch, Châu Ngọc vặn lại:
- Gặp nhau để anh vu cho tôi là kẻ cắp đấy hả?
- Xin lỗi, chỉ vì hiểu lầm thôi.
Châu Ngọc nguýt mắt:
- Anh hiểu lầm làm mất danh dự người khác như vậy à?
Minh Thạch cười giả lả:
- Tại cô thôi. Xớ rớ trong khu vực triển lãm như là..... - Kẻ cắp.
Châu Ngọc tiếp lời Minh Thạch với vẻ bất mãn. Anh thốt lên:
- Là cô nói đó nghe!
Rồi anh thản nhiên:
- Tôi quên chuyện đó rồi.
Châu Ngọc hậm hực:
- Anh vu khống người ta nên quên dễ dàng.
Mắt Minh Thạch nhìn cô với vẻ tinh quái:
- Bây giờ, tôi chỉ nhớ xâu chuỗi ngọc đá thôi.
Nghe Minh Thạch nói với vẻ đắc ý, Châu Ngọc tức không thể tả. Xâu chuỗi đá của cô mà hắn làm như của mình vậy.
Minh Thạch cắc cớ hỏi:
- Sao cô không đòi hả?
Mặt quạu đeo, Châu Ngọc hạ một câu:
- Không phải của anh thì anh phải trả lại chớ đợi người ta đòi à?
Minh Thạch tỉnh giọng:
- Châu Ngọc ném cho tôi rồi.
- Và anh nghĩ là của anh hả?
- Không dám nghĩ vậy đâu Ngọc.
Ánh mắt sắc như dao cạo tròn xoe nhìn Minh Thạch. Châu Ngọc không nghĩ là anh chàng quá thân mật với cô như vậy.
Còn Minh Thạch thì đắc ý kể:
- Chờ hoài không thấy Châu Ngọc đòi, tôi lên mạng nhắn tin trao trả của rơi cho chủ nhân hẳn hoi.
Châu Ngọc dài giọng:
- Cám ơn nghe!
- Có thấy thông tin trên mạng không, Châu Ngọc?
- Tôi bận rộn không có lên mạng.
- Vậy à?
Châu Ngọc nói một cách bướng bỉnh:
- Anh đã biết chỗ tôi làm việc rồi, thì đem đến đấy trả tôi.
Minh Thạch cũng ngang bướng đáp lại:
- Đích thân Châu Ngọc phải đến chỗ tôi nhận lại.
Châu Ngọc lý giải:
- Anh nhận được của rơi thì phải đem trả người bị mất.
Minh Thạch lắc đầu:
- Tôi không nhặt, mà chính Châu Ngọc ném cho tôi đấy.
Châu Ngọc ngắc ngứ. Minh Thạch ranh mãnh nói tiếp:
- Giống các cô gái ném quả cầu tìm chồng vậy. Rơi vào ai thì người đó được.
Phồng hai má lên, Châu Ngọc cự nự:
- Anh nói vậy hả?
- Y hệt chứ còn gì nữa. Cô ném xâu chuỗi đá cho tôi.
Cãi nữa chắc thua hắn, Châu Ngọc thản nhiên:
- Còn chiếc vòng đeo chân của tôi thì sao?
Tự nhiên Minh Thạch thốt lên:
- Châu Ngọc lớn rồi mà còn đeo vòng chân, dễ thương quá nhỉ!
Châu Ngọc đáp bừa:
- Vật gia bảo của tôi đó!
Minh Thạch trêu chọc:
- Châu Ngọc cũng là gia bảo, nên ba mẹ dùng vòng xích lại để giữ kỹ phải không?
Như con nhím xù lông, Châu Ngọc sừng sộ:
- Anh dám nói tôi vậy hả?
Minh Thạch cười khì như để xoa dịu cơn giận của Châu Ngọc.
- Nói Châu Ngọc là con cưng được ba mẹ giữ kỹ mà.
- Tôi không được giữ kỹ đâu, mà phải lăn lóc trong cuộc sống đấy...
Không biết hiểu sao Châu Ngọc thốt lên như một lời tâm sự. Hắn cho cô là kẻ cắp thì có biết thông cảm với ai đâu. Thấy người ta bình thường không sang trọng thì cho là kẻ cắp chứ gì?
Hồ đồ, hời hợt đánh giá con người qua bề ngoài như vậy, có chính xác không chứ? Đồ nông cạn thiếu suy xét. Vậy mà là tảng đá sáng. Tối thui thì có.
Minh Thạch kêu lên:
- Châu Ngọc phải lăn lóc trong cuộc sống à?
Châu Ngọc xác nhận:
- Tôi không phải tiểu thư đài các được cưng chiều đâu. Anh có thấy tôi giữ xe ở đây không?
- Tất nhiên là thấy.
Đưa mắt ngắm nhìn Minh Thạch, Châu Ngọc lém lỉnh nhận xét:
- Còn anh, nhất định là một cậu ấm được cưng chiều.
Minh Thạch lắc đầu:
- Đừng nói đến tôi!
- Anh đang đối diện với tôi, không nói đến anh thì nói đến ai?
- Nói đến Châu Ngọc.
- Vô duyên không thể tả.
Châu Ngọc nguýt mắt:
- Tôi là kẻ cắp, có gì mà nói.
- Tôi quên chuyện đó rồi.
- Còn tôi thì nhớ mãi.
Nở nụ cười cầu hòa, Minh Thạch ân cần:
- Đừng nhớ nữa, Châu Ngọc!
Vẫn còn ấm ức, Châu Ngọc bảo:
- Tôi nhớ mãi không bao giờ quên.
Minh Thạch ma lanh:
- Vậy là Châu Ngọc nhớ mãi đến tôi.
Châu Ngọc xì mũi:
- Vô duyên! Cỏn lâu mới nhớ đến anh.
Nhìn Châu Ngọc với ánh mắt dịu dàng, Minh Thạch nói:
- Châu Ngọc không nhớ tôi thì tôi sẽ nhớ mãi Châu Ngọc vậy.
- Ai cho anh nhớ hả?
- Không cho vẫn nhớ.
- Lảng nhách!
Minh Thạch đánh trống lảng:
- Thằng bạn tôi nói sao, Châu Ngọc biết không?
Tò mò theo thói thường tình, Châu Ngọc hỏi nhanh:
- Nói gì hả?
Nó nói Châu Ngọc giữ xe là làm nghề phụ.
- Có lẽ là như vậy.
- Còn nghề chính của Châu Ngọc là gì?
- Là kẻ cắp.
- Trời đất!
Minh Thạch kêu lên rồi nhìn Châu Ngọc đăm đắm. Anh biết cô ấm ức anh chuyện này dữ lắm nên nói mãi không thôi.
Minh Thạch hỏi một cách thành ý:
- Tôi phải làm gì để Châu Ngọc đừng nhắc chuyện này nữa?
- Anh phải... mà thôi.
- Xin lỗi Châu Ngọc nghe.
Châu Ngọc lắc đầu:
- Xin lỗi nhưng không phải là xong chuyện.
Gật đầu, Minh Thạch ranh ma đáp:
- Phải rồi, chuyện của mình sẽ còn mãi chứ không xong đâu.
Châu Ngọc tỉnh rụi:
- Anh trả lại của rơi cho tôi thì xong ngay đấy!
Minh Thạch tỉnh bơ:
- Bây giờ thì tôi không muốn trả.
- Ngang như cua!
- Tôi thích giữ làm kỷ niệm chứ không phải ngang.
Cuối cùng Châu Ngọc cũng chẳng biết Minh Thạch có nhặt chiếc vòng vỏ ốc của cô không nữa.
Chiếc vòng cũng quái ác, bình thường thì không rơi, đúng lúc cô tức khí bỏ chạy thì vuột mất.
Mất chiếc vòng, Châu Ngọc thấy buồn nhớ. Nó như người bạn thân gắn bó với cô từ hồi bé đến giờ. Có lần Châu Ngọc muốn cất giữ không đeo nữa, vì thấy mình đã lớn, thì mẹ lại khuyên nhủ.
- Chiếc vòng là vật hộ mệnh của con đó. Hãy luôn giữ bên mình, nó sẽ giúp con vượt qua bao khó khăn.
Châu Ngọc hồn nhiên hỏi:
- Làm sao nó giúp được hả mẹ?
- Thì con hãy tin tưởng vào nó!
Nghe lời mẹ, Châu Ngọc tin tưởng vào chiếc vông hộ mệnh của mình. Giờ nó mất rồi. Buồn ơi...
Nghiêm giọng, Châu Ngọc chỉ trích Minh Thạch:
- Anh nhặt được mà không trả thì cũng chẳng khác nào kẻ cướp thôi.
Minh Thạch kêu ca:
- Oan cho tôi quá! Châu Ngọc ném tặng cho tôi xâu chuỗi đá mà nói tôi đánh cắp ư?
- Anh cũng sợ bị vu oan à?
- Sợ chứ!
Trò chuyện đã khá lâu, Châu Ngọc mới chợt nhớ:
- Ủa! Anh vào trong đi chứ!
Bắt chước cách nói của Châu Ngọc, Minh Thạch cười đáp:
- Hôm nay tôi không có nhu cầu uống rượu.
- Thì có nhu cầu nghe nhạc.
- Tôi có nhu cầu mời Châu Ngọc vào quán cà phê giải khát.
- Anh nên nhớ giờ này, tôi đang làm việc.
- Vậy giờ khác nghe, Châu Ngọc.
Châu Ngọc hểnh mũi lên:
- Anh dám hẹn với tôi hả?
Rất tự nhiên, Minh Thạch cười, bảo:
- Hẹn hò là chuyện bình thường của hai kẻ yêu nhau.
Ánh mắt lung linh tròn xoe mở lớn, Châu Ngọc nói nhanh:
- Anh có biết rằng tôi đã có...
- Có chồng hả?
Minh Thạch thản nhiên cướp lời Châu Ngọc, rồi tiếp tục đùa giọng:
- Có chồng cũng chẳng sao. Tôi thấy Châu Ngọc rất tự do chứ đâu có "như chim vào lồng biết thuở nào ra".
Đôi mày cau lại, Châu Ngọc bực dọc:
- Anh thật là quá đáng!
Ra phi trường đón mẹ từ bên Mỹ về, Minh Thạch khá bất ngờ khi thấy có cả bà Bội Ngọc.
- Dì cũng về với mẹ con hả?
Bà Bội Ngọc vui vẻ:
- Dì tháp tùng mẹ con về đây, gặp con, dì mừng quá!
Bà Bội Ngọc độ ngoài năm mươi, dáng vẻ sang trọng quý phái, là Việt kiều ở Mỹ hơn hai mươi năm nay. Đây là chuyến về thăm Việt Nam đầu tiên sau bao năm xa cách nên bà nôn nao lạ thường.
Ở bên Mỹ, bà với bà Tuyết Lệ là bạn thân. Cùng là ngưởi Việt Nam xa xứ, hai bà rất gắn bó nhau.
Minh Thạch mỉm cười:
- Vậy mà mẹ con chẳng thông báo có dì về, để con long trọng tiếp rước.
Bà Tuyết Lệ dứ dứ con trai:
- Cái thằng...
Còn bà Bội Ngọc thì ân cần:
- Mẹ con muốn tạo bất ngờ cho con, để xem con có nhận ra dì không ấy mà.
- Con mà không nhận ra dì sao được.
Bà Bội Ngọc khẽ đùa:
- Tiếc lả dì không có...
- Con gái. - Bà Tuyết Lệ tiếp lời bạn.
Hai bà cười xòa.
Bà Bội Ngọc nhìn Minh Thạch:
- Dì tiếc vậy thôi chứ cậu công tử Minh Thạch có thừa người đẹp vây quanh.
Minh Thạch gãi đầu:
- Con luôn cô đơn, dì Ngọc ơi.
- Nghe nói mà thương nhỉ!
Bà Bội Ngọc quay sang bà TuyếtLệ:
- Nó than cô đơn, Lệ lo mà cưới vợ cho công tử đi.
Bà Tuyết Lệ gật đầu:
- Chỉ cần nó gật là mình cưới ngay.
Rồi bà hỏi Minh Thạch:
- Cô nào hả con? Cô bên Mỹ hay về đây chọn?
Minh Thạch giơ tay lên:
- Con xin mẹ, tha cho con đi!
Bà Bội Ngọc bật cười:
- Cái thằng! Cưới vợ bộ bắt tội hay sao mà xin mẹ tha hả con?
Minh Thạch lắc nhẹ:
- Con chưa nghĩ tới chuyện đó.
Bà Tuyết Lệ phàn nàn:
- Để còn đi rong hả con?
Bà Bội Ngọc xúi bà Tuyết Lệ:
- Chuyến này về Việt Nam, cưới cho nó luôn đi Lệ.
Bà Tuyết Lệ đồng tình:
- Chắc vậy. Phải có mình nhúng tay vào mới xong.
Minh Thạch kêu lên:
- Thôi đi mẹ ơi!
- Thôi thì biết đến bao giờ con mới chịu cưới vợ đây?
Minh Thạch giục hai bà:
- Mời mẹ với dì ra xe!
- Cái thằng, đánh trống lảng thì hay.
Bà Tuyết Lệ cùng bà Bội Ngọc lên xe. Minh Thạch cầm lái. Chiếc xe lướt nhẹ trên đường. Minh Thạch đề nghị:
- Mình ghé nhà hàng dùng cơm rồi về nhà nghỉ ngơi nghe mẹ.
Bà Tuyết Lệ tán thành:
- Phải đấy! Đãi dì Ngọc bữa cơm thật sự Việt Nam.
- Đồng ý há dì Ngọc.
Bà Bội Ngọc chẳng nghe Minh Thạch nói gì. Từ lúc lên xe, bà mải nghĩ ngợi đâu đâu.
Trầm tư một lúc, bà nói với Minh Thạch:
- Dì muốn hỏi con chuyện này.
- Chuyện gì hả, dì Ngọc?
- Dì không hiểu sao...
Quá bồn chồn, bà Bội Ngọc không thể nói hết lời. Bà Tuyết Lệ nhắc:
- Chuyện đâu còn có đó, về nhà hẵng hỏi cũng không muộn. Mình đi ăn cho vui vẻ nha Ngọc!
Bà Bội Ngọc lặng thinh. Chẳng biết có chút hy vọng gì không?
Ba người cùng vào nhà hàng Hương Việt. Hai mẹ con bà Tuyết Lệ chuyện trò ríu rít, còn bà Bội Ngọc thì tâm trạng ngổn ngang.
Bà chỉ mong mau chóng kết thúc bữa ăn để về nhà hỏi thăm Minh Thạch.
Ăn xong, Minh Thạch bảo:
- Con chạy vòng vòng chơi, để mẹ với dì Ngọc ngắm đường phố Sài Gòn nghe!
Bà Bội Ngọc xua tay:
- Để hôm khác đi con. Mau đưa dì về nhà!
Minh Thạch ngạc nhiên:
- Dì không khỏe sao ạ?
Bà Bội Ngọc trả lời qua loa:
- Dì đi máy bay, hơi mệt.
Minh Thạch chở hai người đàn về nhà.
Sau khi cất hành lý, bà Tuyết Lệ bảo bà Bội Ngọc:
- Ngọc lo tắm rửa nghỉ ngơi đi.
Rồi bà đưa mắt nhìn quanh quất ngôi nhà, chép miệng phê phán:
- Cái thằng, bề bộn quá đi!
Bà Bội Ngọc cười:
- Đàn ông con trai mà.
- Con trai cũng phải biết gọn gàng chứ.
Minh Thạch phân bua:
- Con không có thời gian dọn dẹp mẹ ơi.
Bà Tuyết Lệ nhăn mặt:
- Không có thời gian rồi tha hồ bừa bãi hả? Quan trọng là có ý thức trật tự kìa. Có thấy ba con không?
Minh Thạch giơ tay lên:
- Ba con là người ngăn nắp số một, con không dám so sánh đâu.
Bà Tuyết Lệ nhấn mạnh:
- Không so sánh được thì phải học hỏi.
Nói xong, bà xăm xăm lên phòng Minh Thạch, dù anh có chạy theo cũng ngăn lại không kịp.
Nhìn "giang sơn" của Minh Thạch mà bà Tuyết Lệ phát ớn. Đồ đạc vứt lung tung, quần áo đầy trên giường, cái thì vất vẻo trên ghế, trên bàn viết thì không có thứ tự gì cả. Hồ sơ, giấy tờ bỏ lung tung...
Vừa dọn dẹp, bà Tuyết Lệ vừa la Minh Thạch:
- Con luộm thuộm quá đi! Phải biết sắp xếp các thứ gọn gàng, sạch sẽ chứ.
Minh Thạch gãi đầu:
- Mẹ để đó con dọn!
- Để con dọn chắc nơi đây biến thành nhà kho quá.
- Tại con chưa dọn đấy thôi.
- Thì dọn đi! Dì Ngọc mà thấy căn phòng của con, chắc sẽ chạy dài.
Minh Thạch cười tỉnh bơ:
- Dì Ngọc có con gái gả cho con đâu mà sợ.
- Cái thằng, hết biết.
Bà Tuyết Lệ tiến lại chỗ tủ quần áo của Minh Thạch. Anh chặn lại:
- Mẹ, đừng mở!
Thấy con trai án ngữ ngay chiếc tủ, bà sinh nghi. Chẳng lẽ có dấu vết của phụ nữ? Minh Thạch có đưa cô gái nào về đây không?
Nghĩ ngợi, bà Tuyết Lệ hỏi ngay:
- Con có đưa cô gái nào về đây không?
Minh Thạch lắc đầu:
- Không mẹ ơi. Bạn gái, con bỏ lại bên Mỹ hết rồi.
- Về đây tìm cô gái khác hả?
- Mẹ làm như con...
- Chứ còn gì nữa. Mẹ biết tính con mà.
- Con giống mẹ há.
Bà Tuyết Lệ nghiêm trang:
- Con lăng nhăng nhiều cô quá, cuối cùng chẳng ai thèm ưng.
Minh Thạch nhe răng cười:
- Mẹ sợ con ế hả?
- Đã đến lúc mẹ phải chọn và cưới vợ cho con.
Minh Thạch kêu ca:
- Đừng ép buộc con, mẹ ạ! Mẹ với dì Ngọc cứ nhắc chuyên này, làm con phát ngán.
- Chuyện của con mà ngán gì.
Bà Tuyết Lệ lục tung tủ quần áo của Minh Thạch Minh Thạch nhăn nhó:
- Mẹ làm như có ai trong đó vậy.
- Biết đâu, con giấu người đẹp của con trong đó.
- Mẹ làm như người ta là bộ quần áo vậy.
Lôi trong tủ mấy bộ quần áo dơ ra, bà Tuyết Lệ phàn nàn:
- Sao con không bỏ tiệm giặt ủi mà chất đầy đồ dơ ở đây vậy hả?
Minh Thạch lúng túng:
- Con cũng định...
Bực dọc, bà Tuyết Lệ gắt lên:
- Suốt ngày chỉ biết lo ăn chơi chứ định gì hả?
Bà Tuyết Lệ rất khó tính. Bà không thích sự luộm thuộm của Minh Thạch.
Nhưng la hoài cũng vậy, thằng con trai của bà chẳng biết thay đổi.
Dọn dẹp một lúc, bà Tuyết Lệ bỗng hỏi:
- Tình hình thế nào rồi, sao không báo cáo với ba mẹ?
- Công ty làm ăn rất ổn.
- Mẹ về đây là để hỗ trợ cho con. Công ty vàng bạc đá quý không đơn giản đâu.
- Con biết chứ mẹ!
- Biết thì lo làm ăn, chứ không phải suốt ngày lo cặp bồ đi rong.
Minh Thạch nhìn bà Tuyết Lệ khẳng định:
- Con về đây nghiêm túc số một. Không tin, mẹ cứ hỏi bác Toàn.
Bà Tuyết Lệ chép môi:
- Chừng nào thấy con làm việc, mẹ mới yên tâm.
- Mời mẹ tham quan công ty của con!
Bà Tuyết Lệ than phiền:
- Tham quan căn phòng của con, mẹ đủ phát mệt rồi!
Bà Bội Ngọc ngập ngừng hỏi Minh Thạch:
- Tên con là "Đá sáng" chứ gì. Dì thấy thông tin trên mạng, phải của con không?
Minh Thạch hỏi lại:
- Thông tin sao hả dì?
Bà Bội Ngọc bồn chồn:
- Chiếc vòng đeo bằng vỏ ốc con nhặt được, giống hệt chiếc của dì.
Thích thú, Minh Thạch reo lên như đứa trẻ:
- Vậy hả dì? Chiếc của dì đâu, lấy cho con xem.
- Dì đã đeo cho con dì à! Khi con rao lên mạng, có ai đến nhận vòng chưa hả?
- Chưa! Nhưng con đã tìm được chủ nhân rồi dì ạ. Con định sẽ mang trả cho cổ.
Mắt bà Bội Ngọc sáng lên một cách lạ thường:
- Con đưa cho dì xem chiếc vòng nhé. Mở ngăn tủ, Minh Thạch lấy chiếc vòng cho bà Bội Ngọc xem.
Đây nè dì, chiếc vòng có lẽ đã cũ lắm rồi.
Bà Bội Ngọc run run cầm lấy chiếc vòng bằng vỏ ốc. Chiếc vòng kết bằng vỏ ốc khá tinh xảo, có đính hạt đá đen tuyền tuyệt đẹp.
Món quà kỷ niệm ngày xưa người ấy tặng bà, bà đã đeo cho con gái trước lúc ra đi.
Bạo nhiêu năm rồi nhỉ? Nỗi đau chôn chặt, nỗi buồn xa con... Tất cả đã chìm vào quá khứ.
Tự nhiên nhìn thấy chiếc vòng trên mạng, bà Bội Ngọc run lên. Hình ảnh đứa con gái thơ dại mà đã đã rứt ruột để lại, hiện rõ mồn một trước mặt bà.
Nắm chặt chiếc vòng trong tay, lòng bà Bội Ngọc dâng lên niềm thương cảm rưng rưng. Bà đưa chiếc vòng lên ngực, rồi bà nhìn kỹ tên đứa con gái khắc trên đá đen tuyền. Vẫn còn đây!
Thở hổn hển, giọng bà đứt quãng hỏi Minh Thạch:
- Con nói ai đã... đánh rơi chiếc vòng, hả Minh Thạch?
Ngạc nhiên trước thái độ kỳ lạ của bà Bội Ngọc, nhưng Minh Thạch vẫn bình thản đáp:
- Một cô gái đánh rơi. Con không biết tên và địa chỉ nên lên mạng nhắn tin.
Bà Bội Ngọc hầp tấp:
- Cô ấy tên Châu Ngọc.
- Sao dì biết?
- Có khắc trên mặt đá nè.
- Vậy mà con cứ ngỡ cô ấy nói đùa khi biết tên con là Minh Thạch chứ.
Bà Bội Ngọc hỏi dồn:
- Cô ấy có đến đây tìm con không?
Minh Thạch lắc đầu:
- Không dì à. Cô ấy không có lên mạng. May sao con biết chỗ cô ấy làm rồi.
Mắt bà Bội Ngọc ánh lên vẻ mừng rỡ:
- Con hãy đưa dì đến gặp Châu Ngọc ngay. Con có biết không? Châu Ngọc...
là con của dì đó.
Minh Thạch nhìn bà Bội Ngọc trân trân:
- Châu Ngọc là con của dì à? Thật vậy sao?
Đứng bật dậy, bà Bội Ngọc kéo tay Minh Thạch:
- Đưa dì đến gặp Cháu Ngọc ngay! Dì không thể chịu đựng được nữa.
Rồi bà kêu to lên:
- Lệ ơi! Mình đã tìm được con gái rồi.
Bà Tuyết Lệ lật đật chạy vào phòng nghe hai dì cháu nói chuyện.
- Tìm được con gái à? Chuyện ra sao?
Mình đâu có nghe Ngọc nói bao giờ:
- Khi nào về, mình sẽ kể cho hai mẹ con Lệ nghe.
Minh Thạch lên tiếng:
- Bây giờ thì con chẳng biết cô ấy ở đâu dì Ngọc ạ.
Câu nói của Minh Thạch chẳng khác nào ca nước lạnh tạt vào mặt bà Bội Ngọc.
Nhìn Minh Thạch, giọng bà hụt hẫng chới với:
- Con báo biết rồi lại không biết là sao hả?
Minh Thạch đáp nhanh:
- Con chi biết là buổi tối, Châu Ngọc giữ xe ở bar "Chợt nhớ"...
Bà Bội Ngọc rên lên:
- Trời ơi! Châu Ngọc đi giữ xe à?
Minh Thạch giải thích:
- Có thể cô ấy làm thêm đó dì.
Bà Bội Ngọc băn khoăn:
- Làm thêm à. Vậy công việc chính của Châu Ngọc là gì hả?
- Con không biết.
Đặt tay lên vai bà Bội Ngọc, bà Tuyết Lệ trấn an:
- Đừng quá lo Ngọc à! Có thể con bé là sinh viên, nó vừa học vừa làm.
Bà Bội Ngọc lại buồn bực:
- Tưởng được gặp Châu Ngọc, ai ngờ phải chờ đến tối. Thời gian đối với tôi bây giờ dài khủng khiếp.
Minh Thạch đề nghị:
- Để con chở dì đi chơi nhé!
Bà Bội Ngọc xua tay rối rít:
- Dì còn lòng dạ nào mà đi chơi nữa chứ.
Bà Tuyết Lệ động viên bà Bội Ngọc:
- Ngọc yên tâm, sớm muộn gì cũng sẽ gặp con bé mà...
Bà Bội Ngọc chợt phân vân:
- Chẳng biết nó có phải Ià Châu Ngọc không nữa? Hy bỗng nhiên nó có chiếc vòng rồi nhận là Châu Ngọc?
Minh Thạch an ủi bà:
- Chờ gặp Châu Ngọc sẽ rõ. Đừng nghĩ ngợi nhiều mà rối, dì ạ.
Bà Tuyết Lệ giục bà Bội Ngọc:
- Hãy kể cho mình nghe, vì sao Ngọc còn đứa con ở lại quê nhà?
Bà Bội Ngọc trầm giọng:
- Lúc mình với ba Châu Ngọc ra nước ngoài, nó mới có mấy tháng tuổi, vả lại lúc đó nó bị bệnh, không thể đem nó đi, mà mình thì không thể ở lại được, nên mình gởi nó lại cho người chị họ nuôi dưỡng. Hai năm đầu có liên lạc được, mình gởi tiền về cho chị ấy, sau đứt liên lạc luôn. Mình nhắn tin tìm kiếm không được đành tuyệt vọng luôn. Không ngờ giờ lại có manh mối qua chiếc vòng đei chân. Nếu không tận mắt nhìn thấy chiếc vòng này, mình cũng không tin lắm.
Bà Tuyết Lệ nhìn bà Bội Ngọc:
- Vậy là có hy vọng Ngọc tìm được con bé.
- Lúc ở bên Mỹ, thấy thông tin trên mạng, mình chỉ muốn bay về gặp Minh Thạch ngay để xem chiếc vòng và hỏi cho ra lẽ.
Minh Thạch hỏi lại:
- Dì chắc chắn chiếc vòng này của dì?
Bà Bội Ngọc gật đầu:
- Chính dì đã đeo cho Châu Ngọc trước lúc đi Dì hy vọng sau này gặp lại con sẽ nhận ra. Bây giờ vật ở đây mà người ở đâu?
- Con chắc chắn Châu Ngọc là chủ nhân chiếc vòng này đó dì.
Bà Bội Ngọc chép môi:
- Chẳng biết cô ấy có phải là con bé Châu Ngọc của tôi không nữa, hay chỉ là người đeo chiếc vòng?
- Cô ấy nói chiếc vòng là vật gia bảo đó dì.
Bà Bội Ngọc gật đầu:
- Vậy là đúng rồi!
Bà Bội Ngọc vừa mừng vừa lo. Tâm trạng hoang mang lạ thường. Bà chỉ mong được gặp Châu Ngọc ngay lúc này.
Buổi tối, Minh Thạch chở bà Bội Ngọc đến bar "Chợt nhớ".
Người giữ xe là một cô gái khác, không phải là Châu Ngọc. Cứ như là một sự biến hóa lạ lùng.
Thắc mắc, Minh Thạch hỏi cô gái:
- Cô Châu Ngọc giữ xe hôm trước đâu rồi?
Cô gái lắc đầu:
- Tôi không biết.
- Cô mới vào làm phải không?
- Ba hôm nay rồi.
Cô gái trả lời cụt ngủn. Minh Thạch không biết làm sao mà hỏi thăm về Châu Ngọc.
Bà Bội Ngọc đã xuống xe nhìn ngắm cô gái mà cứ ngỡ là Châu Ngọc. Rồi bà ôm nỗi thất vọng khi nghe cô ta đối đáp với Minh Thạch.
Giọng bà buồn bã:
- Không phải hả con?
Minh Thạch gãi đầu:
- Hôm trước Châu Ngọc giữ xe ở đây. Chắc cô ấy nghỉ rồi.
Bà Bội Ngọc than thở:
- Lúc dì cần tìm lại không gặp. Chẳng lẽ số dì mất con mãi?
- Dì đừng lo, chắc sẽ tìm được Châu Ngọc mà!
Cố trấn an bà Bội Ngọc chứ Minh Thạch không biết tìm Châu Ngọc ở đâu.
Cứ đinh ninh Châu Ngọc còn giữ xe ở đây, tối nào đến tìm mà chẳng gặp cô.
Bây giờ mới té ngửa. Tìm Châu Ngọc ở đâu đây? Chẳng biết nhà, biết địa chỉ.
Minh Thạch vô tình chẳng hỏi thăm cô. Anh tệ thật! Châu Ngọc cũng chẳng màng đến hai vật báu đang nằm trong tay anh. Cô chẳng hỏi chỗ anh ở để đến nhận lại. Lạ thật!
Bà Bội Ngọc bấm tay Minh Thạch:
- Con có biết nhà của Châu Ngọc không?
- Không dì ạ.
- Làm sao bây giờ? Hay lại tòa soạn báo nhắn tin?
- Để con vào gặp giám đốc phòng trà hỏi xem.
Lát sau, Minh Thạch trở ra mang theo thông tin:
- Châu Ngọc hợp đồng giữ xe buổi tối ở đây gần một năm rồi. Cô ấy đã xin nghỉ để chuẩn bị thi tốt nghiệp.
Mặt bà Bội Ngọc bừng sáng:
- Sinh viên à? Con có hỏi Châu Ngọc học trường nào không? Chúng ta đến đó tìm.
- Người ta bảo cô ấy là sinh viên năm cuối, chẳng cho biết gì hơn.
Bà Bội Ngọc chán nản:
- Số dì sao mà xui xẻo quá!
- Để con tính cách, dì ạ.
- Cách gì, con tính nhanh đi, dì hết chịu nổi rồi.
- Sáng mai, con sẽ nhắn tin tìm Châu Ngọc cho dì. Cố chờ đi dì!
- Phải vậy chớ biết làm sao.
Tin nhắn trên báo, đài truyền hình đã đăng mấy ngày trôi qua như gió thổi mây bay, bà Bội Ngọc thất vọng mà Minh Thạch cũng thất vọng.
Chưa bao giờ anh mong mỏi được gặp Châu Ngọc như lúc này.
Người chìm vào thinh không, ta lặng thầm nỗi nhớ chông chênh.
Mất hút rồi sao? Để chiều lưng lửng gió cho ta cồn cào thương nhớ.
"Tóc óng ngang vai Váy mềm chớm gối Sóng sánh cái nhìn Trong veo giọng nói.
Thoắt người rẽ lối Thoắt tôi tần ngần Người xuân mùa xuân Vừa đây đã đó Chiều lưng lững gió Phố lưng lửng chiều".
Chưa tìm được Châu Ngọc, tim Minh Thạch quặn thắt. Anh như có lỗi với bà Bội Ngọc.
Đau đáu một nỗi đau, bà cứ nằm nhà chẳng đi đâu cả.
Buổi sáng đến cửa hàng vàng bạc đá quý, Minh Thạch sửng sốt khi nhìn thấy Châu Ngọc.
Cô đang say sưa ngắm nhìn các mặt hàng trong tủ pha lê trong suốt. Có một cô gái cùng đi với Châu Ngọc.
Phát hiện ra Châu Ngọc, Minh Thạch mừng muốn phát điên. Cố giấu niềm vui vào lòng, Minh Thạch đưa mắt quan sát Châu Ngọc, nhất định không rời khỏi cô.
Không hay biết có ánh mắt đang dõi theo mình, Châu Ngọc điềm nhiên cùng Lam Khanh ngắm nhìn các mặt hàng đá quý một cách thích thú. Hết tủ này, cô bước sang các tủ khác.
Ở đây có nhiều bộ trang sức hết sức độc đáo Châu Ngọc thích sưu tầm, tìm hiểu những mẫu mã mới lạ.
Các mặt hàng trang sức sáng hơn những vì sao tuyệt đẹp.
Chiếc nhẫn hình hoa đính đá nhiều màu, dây chuyền với mặt đính đá hai màu xanh, và cam đất hình cánh hoa, chiếc kẹp mái tóc đính đá xanh dương xen lẫn đá nhiều màu, chiếc cài áo hình hoa nhiều cánh, đính hạt ánh trắng và viên đá lớn, hoa tai với năm vòng to, thân xoắn ốc, lồng trong một vòng nhỏ đính hạt đá lắp lánh, vòng đeo tay đính hạt đá hồng ngọc...
Ôi, món nào cũng đẹp! Ấn tượng với Châu Ngọc nhất là chiếc móc khóa đính hạt đá màu xanh lá, xanh dương và trắng có hình dáng một con thiên nga.
Trong đầu Châu Ngọc hiện lên các mẫu mã cho những trang sức, phụ kiện xinh xinh cho phụ nữ và cả nam giới.
Hôm nọ xem triển lãm, mải lo cự cãi với anh chàng chết tiệt dám vu khống Châu Ngọc là kẻ cắp nên cô chẳng có thời gian xem triển lãm.
Châu Ngọc rất mê các sản phẩm được trưng bày trong tủ ở cửa hàng này.
Các sản phẩm đính hạt đá đẹp tuyệt với nhiều kiểu dáng xinh đẹp, cẩn đá đủ màu sắc lung linh.
Thật ra Châu Ngọc mê các mầu mã thì đúng hơn. Châu Ngọc đâu có khả năng mở cửa hàng bày bán, cũng đâu có khả năng mua sắm các sản phẩm đính hạt đá đắt tiền này.
Điều cô mong muốn là thiết kế nhiều mẫu mã mới lạ đẹp mắt đa dạng để tạo nhiều sản phẩm thu hút khách hàng.
Tham quan nghiên cứu, nhất định Châu Ngọc sẽ thiết kế nhiều mẫu mã độc đáo hơn nữa.
Hích chỏ vào hông Châu Ngọc, Lam Khanh cười bảo:
- Mua chiếc móc khóa hình con thiên nga đi chị.
Châu Ngọc lắc đầu cười:
- Ta vô sản chẳng có gì cất giữ nên "no" chìa khóa.
- Vậy mua chiếc thắt lưng kìa.
Châu Ngọc đã thấy chiếc thắt lưng bản nhỏ xinh đẹp mang tên "Vùng sáng".
Chiếc thắt lưng kết kim sa, có đính mấy hạt đá màu vàng đồng và ánh bạc lung linh.
- Mi mua đi! Tặng cho anh chàng nào đó.
Lam Khanh phì cười:
- Mua chi? Em chờ người ta tặng.
Châu Ngọc phê phán:
- Mi là con nhỏ lợi dụng.
Lam Khanh vặn lại:
- Còn bà thì sao? Ngắm đã mà không mua gì cả.
- Ta xem để có ý tưởng thiết kế.
- Nè! Đừng có ăn cắp mẫu của người ta, bị tù nghe bà.
Châu Ngọc nhăn nhó:
- Lại thêm một kẻ nói ta ăn cắp nữa. Bộ ta không biết thiết kế sao chứ.
Lam Khanh ân cần:
- Em chỉ nhắc nhở bà thôi.
- Sợ ta ăn cắp nên nhắc hả?
- Thôi đi! Đừng có bắt bẻ bà chị.
- Hai cô mua hàng hả?
Một giọng trong trẻo cất lên, và một người thanh niên hiện ra.
Châu Ngọc ngớ người khi nhìn thấy Minh Thạch. Lại anh ta nữa! Tại sao hắn lại xuất hiện nơi cô đang xem các trang sức đá quý chứ?
Trời! Chẳng lẽ cửa hàng này là của hắn? Câu hỏi cứ như hắn là chủ nhân vậy.
Tưởng không gặp ở bar "Chợt nhớ" là mất hút hắn rồi, nào ngờ đến đây cũng gặp.
Phải chăng hắn còn nợ cô nên phải gặp để trả?
Châu Ngọc đáp nhanh:
- Tôi không mua hàng đâu.
Minh Thạch nhìn Châu Ngọc dịu dàng:
- Không mua hàng vậy đến đây làm gì hả cô Ngọc?
- Đến để ngắm.
Cảm thấy câu trả lời không đáp ứng đủ với suy diễn của con ngưởi này nên Châu Ngọc nhấn mạnh thêm:
- Chớ không phải để ăn cắp đâu nha.
Minh Thạch mỉm cười:
- Châu Ngọc nhớ dai ghê.
Châu Ngọc khẳng định một cách chắc nịch:
- Nhớ để thù!
Nhìn Châu Ngọc với ánh mắt tinh quái, Minh Thạch bảo:
- Chứng tỏ là Châu Ngọc vẫn luôn nhớ đến tôi.
- Vô duyên không thể tả! Châu Ngọc này nhớ đến anh à? Còn lâu!
Châu Ngọc nổi đóa đáp:
- Anh đừng có mơ.
Ngỡ người ta khi nghe hai người trò chuyện, Lam Khanh khều Châu Ngọc hỏi khẽ:
- Ai vậy?
- Kẻ thù!
Châu Ngọc buông gọn. Minh Thạch lại cười đắc ý:
- Có hai cách để được nhớ. Một là làm người thương, hai là làm kẻ thù.
Không ngờ Lam Khanh đồng tình:
- Anh nói đúng đó. Châu Ngọc nhắc anh luôn. Mà nhắc là nhớ kẻ thù mãi.
Châu Ngọc lừ mắt với Lam Khanh:
- Mi định nối giáo cho giặc hả?
- Có nối đâu. Hôm nay ta mới biết kẻ thù của mi đó. Anh gì hả?
- Minh Thạch!
Minh Thạch vui vẻ đáp thay, còn chú thích:
- Tên tôi là "Đá sáng".
Lam Khanh vỗ tay reo lên:
- Ồ! Đá với Châu Ngọc, kim cương cùng một họ hàng. Hay quá nhỉ!
Thích thú với nhận xét của Lam Khanh, Minh Thạch nhìn cô cầu cứu:
- Vậy mà cô Ngọc xem tôi là kẻ thù. Cô hỏa giải hộ đi!
Lam Khanh liến thoắng:
- Hòa giải dễ thôi! Nhưng phải có điều kiện à nha.
Gật đầu, Minh Thạch nói nhanh:
- Cô nói đi! Tôi đồng ý điều kiện của cô.
Hắng giọng, Lam Khanh nói chậm rãi từng tiếng:
- Một là anh không được nói bà chị Châu Ngọc của tôi là kẻ cắp, vì tên của người ta là cả một kho báu rồi. Hai là trả lại của rơi cho Châu Ngọc. Ba là...
Minh Thạch hấp tấp hỏi dồn:
- Là sao hả?
- Anh phải tặng tôi chiệc thắt lưng to bản đính đá lấp lánh ánh bạc kia kìa.
Minh Thạch tò mò:
- Cô sử dụng thắt lưng à?
Lam Khanh tỉnh rụi:
- Để làm vũ khí lúc đánh lộn.
- Đánh chồng hả?
- Nói bậy!
Châu Ngọc ôm bụng cười ngặt nghẽo. Nhỏ Lam Khanh quá quắt thật.
Minh Thạch trả lời một cách khôn ngoan:
- Tôi không dại gì tặng cô vũ khí cho cô để dành đánh lộn.
Lam Khanh phê phán:
- Keo kiệt! Uổng công tôi hóa giải.
Liếc nhìn Lam Khanh, Minh Thạch triết lý:
- Người chân chính giúp người không đòi thù lao hay hậu tạ.
Lam Khanh đối đáp:
- Người ta không đòi, nhưng bổn phận anh phải biết hậu tạ.
Minh Thạch nói nhanh:
- Đương nhiên là tôi trả của rơi cho Châu Ngọc.
Anh quay sang Châu Ngọc:
- Gặp Châu Ngọc, tôi mừng quá. Về nhà tôi ngay nhé!
Châu Ngọc tròn mắt:
- Về nhà anh à? Tại sao tôi phải về nhà anh?
Minh Thạch úp mở:
- Có người cần gặp Châu Ngọc.
Châu Ngọc thản nhiên:
- Anh có trả xâu chuỗi và chiếc vòng đeo cho tôi thì đưa đây, việc gì tôi phải đến nhà anh.
- Có người muốn gặp cô thật đấy. Quan trọng lắm!
Châu Ngọc hừ mũi:
- Anh làm như tôi là con nít mẫu giáo dễ dụ lắm vậy.
Minh Thạch gãi đầu:
- Dụ Châu Ngọc làm gì? Tôi muốn đưa Châu Ngọc đến gặp một người.
Lam Khanh chen vào hỏi:
- Mẹ anh hả?
- Không phải.
- Vậy chắc ba anh?
- Cũng không phải, đến nhà tôi, Châu Ngọc sẽ rõ.
Lam Khanh xúi giục Châu Ngọc:
- Đi ngay chị Ngọc. Anh ấy mời thì đến cho biết nhà.
Châu Ngọc nhăn nhó:
- Mi hấp tấp quá, Lam Khanh à.
- Còn chị đề phòng phải hôn?
Minh Thạch gật:
- Đề phòng như Lam Khanh là tốt, nhưng yên tâm, cứ đến nhà tôi có nhiều chuyện lạ kỳ!
Châu Ngọc vẫn quả quyết:
- Anh đừng thuyết phục! Không việc gì tôi phải đến nhà anh.
Lam Khanh động viên:
- Anh Minh Thạch có nhã ý mời, chị cứ đến xem chuyện lạ kỳ.
- Mi đến đi!
- Vô duyên! Người ta rủ chị chớ bộ.
- Mi thích cứ đến!
- Có người cần gặp Châu Ngọc.
- Thấy chưa, cần gặp chị mà em đến là lảng xẹt.
Minh Thạch nhìn Châu Ngọc thiết tha:
- Mấy hôm nay tôi tìm Châu Ngọc ở bar "Chợt nhớ" mà không gặp.
Châu Ngọc lắc đầu:
- Tôi nghỉ giữ xe ở đó rồi.
- Giá như tôi biết địa chỉ của Châu Ngọc thì hay biết mấy.
Châu Ngọc bướng bỉnh:
- Tôi không có địa chỉ ở đây.
Minh Thạch tròn mắt:
- Là sinh viên đi học ở đất Sài Gòn này mà Châu Ngọc không có địa chỉ sao?
Châu Ngọc giải thích:
- Tôi không có nhà ở đây.
- Dù là trọ cũng có địa chỉ chứ.
Lam Khanh lên tiếng:
- Được rồi, anh ghi địa chỉ đi. Số... đường... Chị Ngọc của tôi chẳng bao giờ nhớ nổi tên đường và con số đâu.
Minh Thạch ghi địa chỉ của Châu Ngọc vào sổ tay rồi cất giữ một cách cẩn thận.
Anh chợt nhìn Lam Khanh. Chẳng biết cô gái này có đùa với anh, cho địa chỉ thật hay địa chỉ ma đây.
Nhìn Châu Ngọc, anh ần cần bảo:
- Cháu Ngọc cứ ở đây tha hồ ngắm nhìn các sản phẩm nha.
Châu Ngọc tỉnh bơ:
- Tôi ngắm đủ rồi, chuẩn bị về đây.
Minh Thạch gãi đầu:
- Chờ chút đi Ngọc! Tôi nhắn người cần gặp Châu Ngọc đến đây.
Anh đang tự trách mình không nhạy bén, phải chi nãy giờ anh nhắn tin bảo bà Bội Ngọc đón tắc xi đến đây. Bây giờ thì chắc không kịp.
Châu Ngọc lắc đầu:
- Tôi không có thời gian đâu.
Ra vẻ rành rẽ, Minh Thạch nói:
- Thi tốt nghiệp rồi, Châu Ngọc đang rảnh. Ráng chờ chút nha!
Lam Khanh lém lỉnh chen vô:
- Anh định làm mối Châu Ngọc cho gã đàn ông nào hay sao mà bảo chị ấy ở đây chờ?
Minh Thạch cao giọng:
- Hổng dám làm mối đâu.
Ngu sao làm mối cho bạn. Dù anh có tên bạn thân là luật sư Đình Tân.
Thằng quỷ cứ than cô đơn trong khi Minh Thạch có thừa, khiến nó thấy bất công quá. Mỉm cười, Minh Thạch trêu chọc Lam Khanh:
- Làm mối tên bạn thân của tôi cho cô nghe?
Lam Khanh đỏ mặt ré lên:
- Anh đừng có đùa nghe!
- Tôi không đùa đâu. Bạn tôi mà gặp cô sẽ đồng ý ngay đấy.
Lam Khanh phàn nàn:
- Anh đang nói chuyện chị Châu Ngọc, đừng lộn xộn. Người ta cho địa chỉ không biết cám ơn mà còn...
Minh Thạch cười cầu hòa:
- Cám ơn cô nha!
- Muộn rồi.
- Tôi sẽ hậu tạ sau vậy. Chắc chắn tôi sẽ đến địa chỉ này.
Châu Ngọc thản nhiên:
- Coi chừng địa chỉ ma đấy.
Minh Thạch nháy mắt với Châu Ngọc:
- Ma thì tôi sẽ đi tìm ma!
Lam Khanh đính chính:
- Tôi không nói chuyện ma quỷ nghe.
- Tôi biết cô bé là cô giáo cực kỳ nghiêm túc và dễ thương.
Lam Khanh lắc đầu:
- Anh khỏi khen, tôi chỉ giúp anh thôi.
Mặc cho Lam Khanh và Minh Thạch đối đáp, Châu Ngọc mải nghĩ ngợi miên man. Cô tự ái không muốn đến nhà anh nhận lại của rơi, còn anh cũng cố ý không đem trả cô.
Lúc Châu Ngọc còn giữ xe ở "Chợt nhớ", cô cố ý chờ Minh Thạch mang trả mà anh thì phớt lờ. Muốn giữ làm tin thì cứ giữ đi. Châu Ngọc không sợ mất của rơi.
Cô nghĩ là một lúc nào đó anh sẽ trả lại cô.
Nhưng hai người chẳng biết không tin về nhau, ngay cả chỗ ở cũng không biết luôn.
Mỗi lần gặp Châu Ngọc là Minh Thạch trêu đùa với giọng điệu thì luôn châm chọc. Anh làm cho cô tức khí nhiều hơn.
Hôm nay thì lại bịa chuyện có ngưới cần gặp để có lý do xin địa chỉ của Châu Ngọc.
Anh chàng này ranh ma không vừa...