Số lần đọc/download: 15189 / 36
Cập nhật: 2015-04-05 15:36:43 +0700
Chương 2
H
ôm nay "mẫu hậu hồi cung", Ấu chúa vừa lâm triều đã khóc ầm ĩ, làm các tì nữ chạy tán loạn.
Mẹ đặt ấu chúa nằm trên giường, cái miệng bé xíu ngoác lên mà gào oe. Bọn nhóc xúm xít quanh xem ấu chúa khóc rùi cười hăng hắc. Đúng là bản hoà tấu dành cho con voi, điếc cả hai tai!
Tôi và chị Tơ bị mẹ sai chạy như vịt, để phục vụ ấu chúa. Cuối cùng khi được mẹ bồng lên va nhét bầu sữa vào miệng, tiểu công chúa mới chịu nín giùm cho.
Mỗi lần vào lớp, nhỏ Quyên cứ níu lấy tôi mà hỏi về tiểu công chúa hoài:
- Mày thấy nó lớn thêm chút nào không?
- Tối ngày nó chỉ ngủ với khóc, còn lớn thì chưa thấy.
- Mới có một tuần chắc chưa thấy gì đâu.
- Tụi mày thì không, nhưng tao thấy trời đất quay cuồng. - Tôi rên rỉ.
- Sao vậy? Sao vậy?
- Thì phải làm công việc nhiều chứ sao! Không hiểu tại sao cứ đến tối là nó khóc, dỗ mấy cũng không nín, cả đêm là vậy. Thế là ban ngày nó ngủ khì.
Nhỏ Trúc im lặng ngẫm nghĩ, rồi quay sang tấn công Quyên:
- Đó, tao nói có sai đâu. Tại mày đó.
Quyên hoang mang:
- Cái gì tại tao?
- Thì hôm đó vô bệnh viện, mày hỏi em bé có khóc không, bây giờ nó khóc rồi đó, mày chịu chưa. Đến dỗ nó đi.
Quyên có vẻ lo lắng:
- Tao tò mò thôi, chứ có phải chúc em bé khóc nhiều đâu.
- Đợi đến mày chúc nữa chắc nó rỉ rả suốt ngày đêm, cho con Vy chết luôn.
Tôi la lên:
- Làm ơn đưng nói bậy, nó oe oe suốt ngày chắc tao chỉ có nước trốn.
Thu Ba ngẫm nghĩ một lúc:
- Mà tao nghĩ em bé khóc chắc dễ thương lắm.
Tôi liếc nó một cái:
- Tao chưa thấy ai khóc ma dễ thương hết, chỉ có chọc cho người khác khùng lên thì có.
Quyên chống cằm, mắt nó có vẻ mơ màng:
- Tao mà có em bé, tao sẽ thương lắm.
Nghe câu đó, tự nhiên ba đứa tôi cười khì. Nhỏ Trúc nói:
- Mày muốn thì có chứ gì, chịu khó sinh là sẽ có vô số em bé.
Nhỏ Quyên hiểu ra.Nó đấm bọn tôi túi bụi:
- Đồ quỉ, mấy con nhỏ vô duyên.
Bọn tôi không thèm đánh lại nó. Chỉ cười rúc rích. Nhỏ Quyên mê em bé lắm. Phải rồi, vì nó có cực đâu mà nó biết. Nó có bao giờ dậy nửa đem để pha sữa cho em đâu, cũng chẳng phảI giặt tả hay dỗ em bé khóc.
Nó với nhỏ Trúc là sướng nhất trong bốn đứa tôi. Đi học về chỉ có việc ngủ và chơi. Tôi và Thu Ba thì phảI làm việc nhà. Nhưng nhỏ Thu Ba không nhiều việc như tôi. Vì nó không có nhiều em.
Mẹ nghỉ ở nhà một tháng thì lại ra tiệm bán. Chị Tơ ra phụ với mẹ. Thế là công việc nhà một mình tôi làm từ A đến Z. Đến thật tối mới có thời giờ học bài. Khổ ơi là khổ!
Hôm nay cô chủ nhiệm thông báo danh sách thi giỏi toán cấp thành phố. Trong đó có tôi. Muốn đi thi thì phải luyện. Mà tôi thì học ở nhà cũng gần chết, lấy đâu ra thời giờ đến lớp.
Đến giời chơi, bọn nó lôi tôi xuống sân, ngồi dưới gốc me tây rợp mát, mặt đứa nào cũng trịnh trọng thâ"y ơ"n. Tôi chưa kịp hỏi thì nhỏ Quyên lên tiếng:
- Bắt đầu sáng mai, tao với con Trúc sẽ đến nhà mày. Thu Ba mắc phụ với mẹ nó thì khỏi đến.
Tôi lo lắng:
- Mày tính làm gì hả? Nhà tao đâu có rảnh đâu mà làm bánh.
- Không phảI làm bánh, mà nấu cơm. - Trúc cắt ngang.
Tôi rên rỉ:
- TAo không có thời giờ, ở đó mà nấu nướng.
Quyên nhăn mặt:
- Nấu cơm phụ mày chứ không phải là nấu chơi, hiểu chưa?
- Hả, cái gì?
- Buổi sáng tụi tao sẽ đến phụ cho mày có thời gian luyện thi. Tao lãnh phần nấu cơm, còn nhỏ Quyên phụ mày giặt đồ. - Nhỏ Trúc nghiêm giọng.
Tôi thấy bất ngờ quá. Không biết nói sao. Tự nhiên tôi hỏi một câu ngớ ngẩn.
- Tụi mày nói đùa hả?
Quyên nhăn mặt:
- Đùa con khỉ, tao với con Trúc rảnh, trong khi mày vừa chuyện nhà, vừ luyện thi, tụi tao phải phụ với mày chứ!
Trúc nói thêm:
- Chuyện thi quan trọng lắm, tụi tao phải lo cho mày chứ!
Tôi cảm động quá, mà không nói được cái gì cám ơn tụi nó. Tự nhiêN tôi thấy mắt mũi cay cay. Rồi tôi khóc sụt sịt. Bọn nó hình như cũng cảm động, đứa nào cũng ngồi im. Hình như bọn tôi bất thường lắm, nen ai đi qua đi lại cũng nhìn. Nhỏ Trúc chợt dài giọng:
- Tự nhiên cái khóc, con nhỏ mít ướt thấy sợ luôn.
Ba đứa bật cười. Tôi quê quá cũng cười theo. Rồi chùi mắt. Chuyện lúc này trở nên bình thường như không có gì. Nhưng tôi muốn ôm mỗi đứa một cái để nó biết tôi thương tụi nó đến độ nào. Cũng như bọn nó đã thương tôi.
Sáng hôm sau nhỏ Quyên và Trúc đến, Quyên có tật thích chế biến món ăn, nên giành phần nấ cơm. Chẳng những nấu xong cơm, mà nó còn thời giờ chế biến cả món chè trái cây. Một món mới lạ mà tôi chưa từng thấy bao giờ.
Khi tôi và nhỏ Trúc giặt đồ xong, thì thấy con nhỏ múc chè bày đầy bàn. Tôi tò mò bước lại nhìn:
- Cái gì vậy?
- Thì thanh long, ổi, nhãn, củ dền.
- Nấu củ dền chi vậy ông?
- Cho đẹp, phải có màu đỏ trông mới bắt mắt chứ.
Hình như con nhỏ khoái màu mè lắm. Hôm trước làm bánh thì có cỏ xanh. Hôm nay là chè đỏ, tôi tò mò:
- Ai dạy mày vậy? Củ dền ai lại nấu chè bao giờ?
Quyên cười hãnh diện:
- Không ai dạy hết, tự tao nghĩ ra đấy. Nhìn thèm không?
Tôi nhìn nhìn chén chè. Nhãn xoè ra như nụ hoa, còn thanh long, ổi và củ dền thi nhỏ nhỏ, vuông vuông. Tất cả đều có màu hồng rất đẹp. NhưNg ăn thì không biết thế nào. Tôi đã có kinh nghiệm về tài chế biến của nó, nên rất hoài nghi.
Quyên ra sân xua lũ nhóc vào nhà.
- Vô ăn chè nè cưng, chè trái cây tốt lắm, giàu Vitamin lắm.
Bọn nhóc nghe nói chè thì mừng rơn. Ba đứa chạy túa vô, ngồi xung quanh bàn. Mỗi đứa giành lấy một chén, múc ăn một cách háo hức.
Nhưng mới ăn một muỗng, bé Nhi đã ngước lên:
- Chị Quyên ơi, chè này lạ quá.
- Ồ, chị chế ra đó. Ngon không cưng!
- Nó kỳ kỳ.
Ba đứa tôi ngồi xuống, múc thử một muỗng. Đúng là nó kỳ kỳ. Nhỏ Trúc nhăn nhó:
- Mày để cái gì nữa vậy?
- Bột béo, tao định để vani cho thơm. Nhưng nghĩ chắc bột béo làm chè béo hơn, ngon hơn, nên thay cho vani.
Tôi thở khì, hết có ý kiến. Còn nhỏ Trúc thì nhăn nhó"
- Cho tao xin đi Quyên, mai mốt nấu nướng bình thường thôi, mày mà chế cả chục món, bắt tụi tao ăn chắc khùng luôn quá.
Nãy giờ ai cũng xuýt xoa bình phẩm. Chỉ có thằng Tí là cắm cúi ăn hết chén. Quyên khoái lắm, nó nựng mặt thằng bé.
- Ăn nữa không cưng?
- Dạ, nữa.
Tôi và nhỏ Trúc ngạc nhiên nhìn thằng bé. Nhỏ Quyên hếch mặt lên:
- Đó, thấy chưa. Nó thích ăn chứ bộ.
Trúc hoài nghi hỏi thằng bé:
- Ngon không cưng?
Thằng Tí lắc đầu:
- Dạ, không.
- Không sao cưng ăn nhiều vậy?
Cu Tí trả lời hết sức thơ ngây:
- Dạ, tại chị Quyên bảo ăn cho có nhiều Vitamin, mau lớn. Chứ em không thích ăn, ngán lắm.
Ba đứa tụi tui phá ra cười, Quyên vồ đầu nó:
- Vậy thôi đừng ăn nữa, bao nhiêu đó đủ Vitamin rồi.
- Thật hả chị?
- Ừ.
- Vậy em không ăn nữa.
Nghe nói vậy, bé Nhi và bé Loan đồng loạt bỏ dở chén chè, chạy tuốt ra sân chơi tiếp. Tôi và nhỏ Trúc ráng ngồi lại ăn cho hết chén. Sợ nhỏ Quyên buồn nên ráng ăn chứ món chè kỳ cục này nuốt khổ sở chết được.
Thanh Trúc vừa nhai củ dền vừa càu nhàu:
- Tao mà ghét ai, tao sẽ bắt người đó ăn chè của mày.
- Tao cố ý nấu cho con vy ăn chứ bộ. Bổ sung Vitamin cho nó. Nó phải ăn cho có sức học thi, để mai tao nấu chè đậu đỏ trứng cút cho nó ăn.
Tôi hoảng quá, la toáng lên:
- Thôi đừng nấu, tao sợ chè lắm.
Nhỏ Quyên hăng hái:
- Không thích đồ ngọt thì ăn đồ mặn.
Tôi chưa kịp trả lời thì có tiếng oé oé ở võng. Rồi, mầm non của Tổ quốc đã thức dậy. Bây giờ phải tắm cho mầm non. Rồi phải đổ sữa vào cái miệng bé xíu như hoa tigôn ấy. Nếu không có sữa, loa phóng thanh sẽ phát hết tốc lực, có mà điếc tai.
Tôi vội vàng đứng dậy đi pha nước. Nhỏ Trúc đến soạn đồ. Còn nhỏ Quyên thì chỉ đợ có thế là tranh thủ ẵm em bé lên. Nó đi tới, đi lui, nựng nịu, hôn hít, nói đớt đát. Nhìn nó y chang một bà mẹ. Nhỏ Trúc nháy mắt với tôi:
- Giống quá.
Hai đứa tôi cười khúc khích. Nhưng không dám để cho nhỏ Quyên thấy. Rồi Trúc và Quyên đứng một bên phụ. Bọn nhóc cũng kéo vào đứng quanh. Mỗi lần tắm em bé là chúng nó thích lắm.
Em bé cũng rất thích tắm. Tay chân nó quẫy trong nước và cười hắc hắc. Cu Tí thò tay vào thau nước, bóp nhẹ tay em bé, nói giọng ngọng nghịu:
- Cưng tắm hả, thích không hả, cười nữa đi anh sẽ thương.
Bé Nhi cũng nựng theo:
- Cười với chị nữa, chị Nhi thương bé lắm.
Nhỏ Quyên cũng họa theo chọc bé Nhi:
- Chị Quyên cũng thương bé lắm, bé biết không?
Thanh Trúc châm chọc:
- Bé không biết, bé chỉ thấy chị Ồn quá, bé nhức đầu quá.
Cả bọn cười phá lên. Tắm em bé thật vui. Xong tôi bồng bé đặt qua giường. Nhỏ Quyên giành phần xoa phấn. Nhỏ Trúc giành phần dọn dẹp. Tôi tranh thủ đi pha bình sữa.
Em bé hình như đói lắm. Thấy bình sữa là nó chộp ôm lấy, cái miệng nhỏ xíu nút sữa một cách ngon lành. Nhỏ Quyên nhìn một cách say sưa:
- Nó bú thấy thương quá trời.
Trúc lại châm chọc:
- Hình như mày có khiếu chăm trẻ lắm, thực tập từ từ được rồi đó.
Quyên phớt lờ như không nghe. Tôi biết nó tức lắm. Còn tôi thì thấy nhẹ cả người khi đã giải quyết xong việc buổi sáng. Từ giờ đến trưa tôi còn khối giờ để học bài. Chả phải lo quýnh quáng như lúc trước nữa.
Đợi ấu chúa ngủ say, tôi bắt đầu ngồi vào bàn học. Nhỏ Quyên xua lũ nhóc vào học bài. Chúng nó mỗi đứa một góc. Mạnh đứa nào đứa nấy gào. Tôi đã quen với cách học đó nên chẳng bị chi phối lắm.
Một lát sau, nghe tiếng bé Loan đọc kỳ kỳ, tôi ngóc đầu lên lắng nghe. Con nhỏ gào lên như guốc kêu:
- "Đàn ông chuyên săn bắn đàn bà, đàn ông chuyên săn bắn đàn bà..."
Nó ngừng lại một chút lấy hơi, rồi nó rống tiếp:
- "Chuyên hái lượm... chuyên hái lượm... "
Bài học gì kỳ vậy trời! Tôi chưa kịp có ý kiến thì nhỏ Quyên và nhỏ Trúc nhìn nhau:
- Sao kỳ vậy?
Quyên đến mở sách ra xem. Rồi nó cười phá lên:
- Cưng đọc cho tròn câu lại đi. Chỗ nào có dấu chấm thì nghỉ, đừng đọc buông tuồng nữa nhóc ạ.
Rồi nó hắng giọng:
- Phải đọc thế này: "đàn ông chuyên săn bắn, đàn bà chuyên hái lượm". Thời tiền sử người ta chưa có văn minh như mình, nên họ sống vậy đó, hiểu không?
- Dạ hiểu.
- Rồi, học tiếp đi cô nhóc. Nhớ để ý đến dấu chấm nghe.
- Dạ.
Bé Loan lại tiếp tục học mấy câu khác. Tôi cũng cúi xuống làm tiếp bài tập. Nhưng nhớ lại còn thấy tức cười. Đã đọc sai dấu còn rống lên cho người ta nghe. Đúng là cách học của con nít.