Số lần đọc/download: 3276 / 56
Cập nhật: 2017-04-04 13:32:27 +0700
Chương 1 - Giải Thoát
N
gày 5 tháng 3 năm 1973, thành phố Daly, California.
Tôi dậy muộn. Nếu không rửa xong đống bát đĩa kia đúng giờ, sáng nay tôi sẽ không được ăn sáng. Vì tối qua chẳng được ăn gì nên giờ tôi phải cố làm sao có cái gì đó cho vào bụng. Mẹ đang rượt đuổi avf hét mắng hai người anh em trai của tôi. Nghe thấy tiếng chân huỳnh huỵch của mẹ ngoài hành lang nhà bếp, tôi vội vã nhúng tay vào bồn rửa bát, nhưng không kịp rồi. Mẹ đã nhìn thấy hai tay tôi bên ngoài chậu nước.
BỐP! Mẹ tát mạnh vào mặt tôi khiến tôi ngã bổ nhào xuống sàn nhà. Tôi biết tốt hơn là mình nên dứng yên đó mà chịu trận. Tôi đã học được một điều cay đắng là mẹ xem việc tôi ngã, chảy máu hay khóc lóc như một hành động thách thức; và điều đó có nghĩa là tôi sẽ nhận thêm nhiều trận đòn khác hay tệ hơn là sẽ bị bỏ đói. Tôi lồm cồm dậy và né tránh cái nhìn của bà, trong khi bà vẫn quát vào tai tôi những từ ngữ đã trở nên quá quen thuộc.
Những lời đe dọa của mẹ khiến tôi dè dặt hẳn, tôi thì thào:
- Làm ơn! Chỉ cần cho con ăn thôi. Mẹ cứ đánh con nữa đi, nhưng con cần được ăn!
Cú đánh tiếp theo của mẹ tôi dúi đầu tôi vào tường. Như đã giải tỏa được cơn tức giận, mẹ lao ra khỏi nhà bếp. Những giọt nước mắt chịu đựng chảy dài trên mặt tôi. Khi biết chắc mẹ đã đi khỏi, tôi thở phào nhẹ nhõm. Mẹ có thể đánh tôi bao nhiêu cũng được, nhưng tôi không bao giờ để mẹ vùi dập nghị lực sống của tôi.
Rửa xong bát đĩa, tôi dọn dẹp nhà cửa. Phần thưởng cho tất cả những việc này là một bữa ăn sáng - gọi là bữa ăn sáng, nhưng thực ra đó chỉ là những mẩu thức ăn thừa trong khẩu phần của cậu em trai của tôi. Ngày hôm nay như thế là đã may mắn lắm. Nhưng tôi phải ngón thật nhanh trước khi mẹ thay đổi ý. Trước giườ mẹ vẫn thường như thế. Mẹ sử dụng thức ăn như một thứ vũ khí lợi hại. Mẹ sẵn sàng quẳng phần thức ăn thừa ít ỏi vào thùng rác vì biết thế nào tôi cũng moi nó ra mà ăn. Mẹ nắm hết mọi suy nghĩ và hành động của tôi.
Vài phút sau đó tôi nhảy vội lên chiếc xe trở hàng của gia đình. Vì phải lo dọn dẹp nhà cửa nên tôi bị trễ giờ, và mẹ phải chở tôi đi học. Thường ngày tôi vẫn chạy bộ đến trường, mỗi lần như vậy tôi đều đến nơi vừa kịp lúc lớp học bắt đầu nên tôi cũng chẳng thó được chút thức ăn nào từ phần ăn trưa của những bạn khác.
Mẹ để anh tôi xuống xe trước và giữ tôi lại để thông báo cho tôi biết kế hoạch ngày mai. Mẹ sẽ đưa tôi sang nhà cậu. Mẹ nói Dan sẽ “chăm sóc” tôi. Giọng mẹ như hăm dọa. Tôi nhìn mẹ làm ra vẻ sợ hãi. Tuy vậy, trong thâm tâm, tôi lại nghĩ dù cậu có nghiêm khắc đến mấy, nhưng chắc chắn cậu sẽ không đối xử với tôi giống như cách của mẹ.
Tôi lao ra khỏi xe, mẹ hét với theo bảo tôi quay lại do tôi bỏ quên hộp cơm trưa. Khẩu phần cơm trưa của tôi suốt ba năm nay vẫn vậy - chỉ là hai chiếc bánh sandwich phết bơ đậu phộng và một vài thanh cà rốt bé tí, trước khi tôi đóng cửa mẹ còn nói với theo:
- Này, nếu như cô giáo có hỏi thì nhớ nói là do mày bị va vào cửa nhé. - Rồi bằng một giọng rất ít khi dành cho tôi, mẹ nói tiếp - Một ngày tốt lành nhé!
Tôi nhìn theo đôi mắt đỏ hoe sưng húp của mẹ, đó là vết tích của một ngày dài căng thẳng hôm qua. Mái tóc óng ả, mượt mà ngày xưa của mẹ giờ chỉ còn là một búi tóc xơ xác. Mẹ ít khi trang điểm. Do thừa cân nên lúc nào trông mẹ cũng nặng nề, và mẹ biết rõ điều đó.
Vì đến lớp khá muộn nên tôi phải nên văn phòng báo cáo. Cô nhân viên phòng giáo vụ với mái tóc đã điểm bạc chào cười tôi. Lát sau, giám thị nhà trường đến gọi tôi vào văn phòng rồi hướng dẫn tôi làm thủ tục vào lớp. Cô giám thị nhìn mặt và tay tôi rồi hỏi:
- Mắt em sao thế?
Tôi cúi đầu ấp úng:
- Vâng, do em sơ ý va vào cửa ạ.
Cô mỉm cười và mở ngăn kéo lấy tập hồ sơ. Sau khi lật qua vài trang, cô dừng lại và chỉ vào tờ giấy:
- Đây, hôm thứ Hai tuần trước em cũng nói như vậy. Em có nhớ không?
Tôi vội vàng đính chính:
- Vâng, em chơi bóng và bị va vào cột. Chỉ là sơ ý thôi ạ.
Tôi luôn cố gắng thuyết phục giám thị là tôi sơ ý tự gây thương tích cho mình. Nhưng cô ấy hẳn đã hiểu là còn nguyên nhân nào khác. Cô khuyên tôi nên nói thật. Cuối cùng, tôi đã không thể nói dối được nữa và phải thú nhận mọi chuyện, mặc dù tôi biết lẽ ra tôi phải tìm cách nào đó để bảo vệ mẹ.
Cô giám thị an ủi tôi và bảo tôi cởi áo ngoài. Năm ngoái chúng tôi cũng từng rơi vào tình huống này rồi nên ngay lập tức tôi làm theo cô. Chiếc áo sơ-mi dài tay này tôi đã mặc liên tục trong hai năm trời nên bị thủng nhiều lỗ còn hơn cả miếng pho mát Thụy Sĩ nữa. Mẹ tôi bắt tôi mặc đi mặc lại chiếc áo này như muốn tôi phải xấu hổ trước bạn bè. Chiếc quần tôi đang ămcj thì bạc phếch, còn đôi giày thì sờn cũ và rách mũi đến mức ngón chân của tôi có thể thò ra ngọ nguậy. Giám thị nhìn những vết bầm và trầy xước trên cơ thể tôi rồi cẩn thận ghi vào hồ sơ. Cô quan sát những vết cưa trên mặt tôi và cố gắng tìm lại những vết thương có đã bỏ qua ở lần ghi trước. Cô bảo tôi há to miệng rồi nhìn vào những dấu răng mẻ của tôi do bị đập vào cạnh bàn. Có vẻ như cô không để xót bất kỳ dấu vết tổn thương nào của tôi. Cuối cùng cô sửng sốt nhìn vào vết sẹo tên bụng tôi và kêu lên:
- Mẹ đánh em vào chỗ này phải không?
- Vâng thưa cô. - Tôi trả lời. “Ôi không”. Tôi nghĩ thầm - “mình lại phạm sai lầm nữa rôi”. Như đọc được nỗi lo lắng trong mắt tôi, cô giám thị đặt hồ sơ xuống và dịu dàng ôm tôi vào lòng. “Chao ôi! Cô ấy mới ấm áp làm sao”. Tôi không còn muốn đi đâu nữa, chỉ mong được ở lại trong vòng tay của cô mãi mãi. Tôi nhắm nghiền mắt, trong lòng cứ sợ giây phút ngắn ngủi này sẽ không bao giờ có nữa...
Cô giám thị xoa nhẹ đầu tôi. Thế mà tôi cũng không chịu nổi, phải co người lại vì vết sưng tấy trên trán. Khi cô vừa đi khỏi, tôi vội vã mặc quần áo vào, tôi không muốn ai nhìn thấy những vết thâm tím trên cơ thể mình. Một lát sau, cô giám thi quay trở lại cùng với thầy hiệu trưởng Hansen và hai giáo viên của tôi, cô Wood và thầy Zierler. Thầy hiệu trưởng biết tôi rất rõ. Tôi đến văn phòng của thầy nhiều hơn bất kỳ học sinh nào khác trong trường này. Đọc xong phần ghi chép về tôi trong hồ sơ giám thị, thầy nâng cằm tôi lên. Tôi ngượng ngùng không dám nhìn vào mắt thầy, vì lúc nào thầy cũng muốn biết nhiều hơn, nhiều hơn nữa về mẹ tôi, rằng tại sao mọi chuyện lại xảy ra như thế. Tôi thường tránh nói bất kỳ điều gì với thầy về mẹ. Một năm trước có lần thầy mời mẹ tôi lên để hỏi về những vết trầy xước trên người tôi. Lúc đó thầy không biết chuyện gì đã xảy ra.Thầy chỉ biết tôi là kẻ ngỗ nghịch luôn đánh cắp thức ăn trưa của các bạn trong lớp. Nhưng chỉ ngay ngày hôm sau khi tôi lên lớp, thầy biết tôi lại bị mẹ đánh khi nhìn thấy những vết bầm mới, thầy không bao giờ mời mẹ tôi đến trường nữa.
Thầy Hansen quay sang nói lớn với mọi người rằng không thể để tình trạng này kéo dài. Nghe thầy nói thế, tôi sợ tái mặt. “Thầy lại gọi cho mẹ mất thôi” - Tôi bắt đầu hình dung đến những cảnh tượng khủng phiếp có thể xảy ra. Rồi không thể kìm được nữa, tôi òa khóc, người run lên bần bật. Tôi láp bắp van xin thầy đừng gọi điện cho mẹ: “Xin thầy làm ơn! Làm ơn đừng gọi cho mẹ em hôm nay. Thầy không biết hôm nay là thứ Sáu sao?”
Thầy Hansen đành phải hứa với tôi là sẽ không gọi cho ẹm tôi, rồi thầy bảo tôi hãy về lớp. Tôi chỉ còn kịp chạy thảng đến lớp Tiếng Anh của cô Woodworth. Hôm nay là ngày thi viết toàn bang mà tôi lại chưa chuẩn bị gì. Tôi vốn là học sinh giỏi, nhưng mấy tháng qua tôi gần như bỏ mặc mọi thứ trên đời, kể cả việc chạy chốn nỗi đau khổ của mình bằng cách vùi đầu vào những bài tập trong lớp.
Khi tôi vừa bước chân vào lớp, tất cả học sinh trong lớp đều bịt mũi lại và xì xào bàn tán về tôi. Người dạy thế là một cô giáo trẻ, cô cũng xua xua tay tỏ vẻ khó chịu. Cô ấy không quen với cái mùi của tôi, nhưng tôi chưa kịp về đến chỗ ngồi của mình ở phía cuối lớp, gần cánh cửa sổ đang mở toang, thì bị gọi ngược lên văn phòng của thầy hiệu trưởng. Cả căn phòng xôn xao vì những tiếng thì thào nói về tôi - một đứa học sinh lớp năm luôn bị xa lánh.
Tôi đi như chạy về phía phòng hành chính vả chỉ trong giây lát đã có mặt ở đó. Cổ họng tôi vẫn khô rát và nóng như lửa đốt - hậu quả của “trò chơi” mẹ đã bày ra ngày hôm qua. Cô nhân viên phòng giáo vụ dẫn tôi vào phòng họp của giáo viên. Sau khi mở cửa, tôi phải mất ít phút mới có thể định thần trở lại. Trước mặt tôi là thầy chủ nhiệm Ziegler, giáo viên dạy Toán của tôi - cô Moss, cô y tá của trường, thầy Hansen và một viên cảnh sát đang ngồi quanh chiếc bàn dài. Chân tôi tê cứng. Tôi không biết mình nên bỏ chạy hay đứng lại đó để mọi việc muốn ra sao thì ra. Thầy Hansen vẫy tôi vào, còn cô nhân viên phòng giáo vụ thì từ từ khép cửa lại. Tôi ngồi xuống ngay đầu bàn, vội vàng lên tiếng thanh minh rằng hôm nay mình chẳng lấy cắp thứ gì cả... Mọi người đều mỉm cười khiến không khí trở nên dịu lại. Tôi không hình dung được rằng họ đang cố gắng cứu lấy tôi.
Viên cảnh sát giải thích tại sao họ lại mời ông ấy đến. Tôi co rúm người lại trên chiếc ghế mình đang ngồi. Viên cảnh sát yêu cầu tôi kể rõ về mẹ tôi cho ông ấy nghe. Tôi lắc đầu từ chối. Đã có quá nhiều người biết được bí mật của tôi, rồi bà sẽ nhanh chóng biết được điều đó mất thôi. Bỗng một giọng nói dịu dàng vang lên trấn an tôi. Tôi nghĩ đó là cô Moss. Cô ấy nói với tôi rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn. Tôi hít một hơi thật sâu, siết chặt hai bàn tay vào nhau và ngập ngừng kể câu chuyện giữa tôi và mẹ. Rồi cô y tá bảo tôi đứng dậy và chỉ cho viên cảnh sát vết sẹo trên ngực tôi. Không một chút suy nghĩ, tôi nói ngay rằng nó chỉ là một tai nạn, rằng mẹ không bao giờ cố ý làm tôi bị thương như vậy cả. Tôi vừa khóc vừa cài lại nút áo và nói với họ rằng mẹ chỉ phạt tôi vì tôi không ngoan. Tôi chỉ ước sao họ cứ để tôi được một mình. Thực tâm, tôi cảm thấy sao mình dối trá quá. Nhưng sau ngần ấy năm trời, tôi hiểu rằng sẽ chẳng ai có thể làm được điều gì cho tôi cả.
Sau ít phút đó, các thầy cô bảo tôi tạm ra ngoài ngồi. Khi tôi vừa khép cánh cửa lại, những người lớn ngồi ở phòng ngoài đều nhìn tôi và lắc đầu ra chiều đồng cảm. Tôi ngọ nguậy trên ghế, mắt chăm chú nhìn cô nhân viên phòng giáo vụ đánh máy. Trong lúc chờ đợi thầy Hansen cho gọi tôi trở lại phòng, tôi có cảm giác thời gian như ngừng trôi. Cô Wood và thầy Ziegler rời khỏi phòng họp. Trông họ khá vui vẻ, nhưng đồng thời cũng thoáng chút lo lắng. Cô Wood quỳ xuống choàng tay ôm lấy tôi. Tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ quên được mùi nước hoa thoảng trên tóc cô. Rồi cô quay mặt bước đi, để tôi không thấy cô khóc. Vậy nên tôi bắt đầu thấy lo lắng thực sự. Thầy Hansen trao cho tôi một cái khay thức ăn trưa được mua trong căng-tin nhà trường. “Chúa ơi, đến giờ ăn trưa rồi sao!” - Tôi tự hỏi.
Tôi ăn ngấu ăn nghiến số thức ăn ấy nhanh đến nỗi chẳng kịp thưởng thức mùi vị của chúng. Tôi ăn xong bữa trưa của mình trong một thời gian kỷ lục. Ngay sau đó, thầy hiệu trưởng trở lại với một gói bánh quy, thầy còn dặn tôi không nên ăn quá nhanh như vậy. Tôi chẳng biết chuyện gì đang diễn ra nữa. Lúc ấy tôi đoán rằng cha tôi - hiện đang sống ly thân với mẹ - sẽ đến đón tôi. Nhưng tôi biết đó chỉ là điều huyễn hoặc mà thôi. Viên cảnh sát hỏi tôi địa chỉ và số điện thoại nhà tôi. “Biết ngay mà!” - Tôi thở hắt ra - “Lại quay về địa ngục rồi. Lại quay về địa ngục với mẹ nữa rồi!”.
Viên cảnh sát ghi chú thêm vài điều, còn thầy Hansen và cô y tá đứng một bên theo dõi. Rồi ông ấy gấp cuốn sổ ghi chép của mình lại rồi nói với thầy Hansen, khuôn mặt thầy ướt đẫm mồ hôi. Tôi có thể cảm nhận được dạ dày của mình đang quặn thắt lại. Lúc đó tôi chỉ muốn chạy ngay vào nhà vệ sinh để nôn ra hết mọi thứ mà thôi.
Thầy Hansen mở cửa ra, tất cả các thầy cô giáo đang ăn trưa quay sang nhìn tôi chăm chú. Tôi xấu hổ vô cùng. “Họ biết hết cả rồi” - Tôi nhủ thầm - “Họ đã biết hết sự thật về mẹ, một sự thật không thể chối cãi”. Nhưng họ cần phải biết rằng tôi không phải là một đứa trẻ hư đốn ngỗ nghịch. Tôi khát khao được mọi người yêu thương quý mến. Tôi lầm lũi đi về phía hành lang. Thầy Ziegler đang ôm lấy cô Wood. Cô đang khóc. Tôi nghe thấy tiếng cô sụt sịt. Cô lại ôm lấy tôi rồi vội vã bước đi. Thầy Ziegler nắm chặt tay tôi.
- Hãy là một cậu bé ngoan em nhé! - Thầy trìu mến nói với tôi.
- Vâng thưa thầy! Em sẽ cố gắng! - Lúc ấy tôi chỉ có thể nói với thầy như vậy. Cô y tá đứng yên lặng bên cạnh thầy Hansen. Tất cả mọi người đều vẫy chào tạm biệt tôi. Giờ tôi biết mình sắp bị bỏ tù rồi. “Cũng tốt thôi” - Tôi tự nhủ “Ít ra thì bà ấy cũng không thể đánh đập được mình khi mình ở trong tù”.
Tôi cùng viên cảnh sát đi qua căng-tin để ra ngoài. Tôi nhìn thấy mấy đứa bạn cùng lớp đang chơi bóng ném. Khi nhìn thấy tôi, vài đứa dừng chơi và gào lên: “David bị bắt! David bị bắt!”. Nhưng viên cảnh sát vỗ lên vai tôi trấn an rằng mọi chuyện đều ổn cả. Khi chiếc xe cảnh sát lăn bánh đưa tôi rời khỏi trường tiểu học Thomas Edison, tôi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của một vài đứa bạn khác khi chứng kiến tôi bị giải đi như vậy. Trước khi tôi đi khỏi, thầy Ziegler nói với tôi rằng thầy sẽ kể cho các bạn tôi biết sự thật. Một khi mọi người đã biết rằng tôi không phải là một học sinh hư hỏng thì tôi sẵn sàng đánh đổi bất cứ điều gì để được tiếp tục học cùng các bạn của mình.
Vài phút sau, xe đưa chúng tôi đến đồn cảnh sát Daily. Chẳng hiểu sao tôi lại nghĩ rằng có thể mẹ đang ở đó, vì thế tôi không muốn ra khỏi chiếc xe. Viên cảnh sát mở cửa xe rồi chậm rãi dẫn tôi đi qua một khúc quanh để tiến đên một căn phòng lớn. Ở đó không có ai khác ngoài chúng tôi. Viên cảnh sat ngồi xuống chiếc ghế ở góc phòng và bắt đầu đánh máy. Tôi chăm chú nhìn viên cảnh sát trong khi miệng vẫn nhấm nháp món bánh quy thơm ngon. Tôi muốn kéo dài thời gian thưởng thức những cái bánh ngon lành ấy, càng lâu càng tốt. Không biết đến bao giờ tôi mới lại được cho ăn no như vậy.
Hơn một giờ trưa, viên cảnh sát mới hoàn tất công việc giấy tờ của mình. Ông lại hỏi số điện thoại nhà tôi.
- Để làm gì ạ? - Tôi hỏi bằng giọng lo sợ.
- Chú phải gọi cho mẹ của cháu, David ạ. - Ông từ tốn trả lời.
- Không! - Tôi nói như ra lệnh - Đưa cháu về trường! Chú không hiểu à? Không được để cho mẹ cháu biết cháu đã nói những gì đâu!
Ông ấy trấn an tôi bằng một gói bánh quy khác trong lúc tay ông ấy chậm rãi quay số 7-5-6-2-4-6-0. Nhìn những con số quay đều trên chiếc điện thoại màu đen, tôi đứng lên và tiến về phía ông ấy, cả người tôi như căng ra khi cố lắng nghe từng hồi chuông diện thoại ở đầu dây bên kia. Mẹ tôi nhấc điện thoại. Giọng nói của bà làm tôi thấy sợ. Viên cảnh sát phẩy tay ra hiệu cho tôi tránh sang một bên, rồi ông hít một hơi thật sâu trước khi nói chuyện với mẹ tôi. “Chào bà Pelzer! Tôi là cảnh sát thành phố Daily. Con trai David của bà hôm nay sẽ không về nhà. Thằng bé sẽ được giám hộ bởi Cục bảo vệ trẻ em vị thành niên San Mateo. Có vấn đề gì, bà cứ gọi cho họ nhé”. Rồi ông gác điện thoại và nhìn tôi mỉm cười.
- Giờ thì đâu còn gì là quá khó khăn, phải không nào?
Nhưng vẻ mặt của viên cảnh sát cho tôi biết rằng ông đang muốn tự khẳng định với chính mình hơn là muốn làm cho tôi yên lòng.
Đi thêm vài dặm đường nữa, chúng tôi đã ở trên đại lộ 280, thẳng ra khu vựa ngoại ô thành phố Daily. Tôi quay sang phía bên phải và trông thấy biển báo “Đường cao tốc đẹp nhất thế giới”. Xe đưa chúng tôi rời nội vi thành phố, viên cảnh sát mỉm cười nhẹ nhõm và nói:
- David Pelze, cháu được tự do.
- Cái gì cơ?- Tôi hỏi lại, tay vẫn khư khư giữ chặt lấy túi thức ăn của mình - Cháu không hiểu. Chẳng phải chú đang đưa cháu đến trại giam nào sao?
Ông ấy lại mỉm cười, nhẹ nhàng siết lấy vai tôi:
- Không đâu David ạ. Cháu không cần phải lo lắng gì nữa cả, chú nói thật đấy. Mẹ cháu sẽ không bao giờ có thể làm tổn thương cháu nữa đâu.
Tôi tựa người vào thành ghế. Một tia nắng ấm áp chiếu thẳng vào mặt tôi. Tôi khẽ lách người để tránh tia nắng ấy, một giọt nước mắt từ đâu bỗng nhiên chảy dài trên gò má tôi.
- Mình được tự do rồi sao?