Books are a refuge, a sort of cloistral refuge, from the vulgarities of the actual world.

Walter Pater

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Vũ Hương Linh
Số chương: 4
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 155 / 2
Cập nhật: 2022-03-07 21:54:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
ò sữa nhỏ quả nhiên không còn xuất hiện qua.
Lương Tử Thần lại phá lệ bị cảm, cả người rúc trong một giường chăn thật dày, hắt xì liên tục.
Vương Hoán thả một hộp giấy ở đầu giường hắn, liếc mắt nói: “Cho mày mùa đông tắm rửa xong khoe tay, đáng đời.”
Bạch Hoàn cái kia cao hứng nha, ở Lương Tử Thần bên giường không kìm được vểnh đuôi: “Ha ha người tiện đều có trời thu! Cho mày khoe cơ, hừ hừ hừ hừ báo ứng đến đây ~ ”
Lương Tử Thần nửa ngồi thẳng rút tờ khăn giấy lau nước mũi.
Bạch Hoàn vén tay áo ngủ, gập tay, hét lớn một tiếng, nói: “Mày nhìn một cái, nhìn một cái cơ đầu của chúng tao…”
Lương Tử Thần moi hộp giấy liền nện vào ‘em trai’ Bạch Hoàn, chính xác phi thường, lực đạo phi thường.
Bạch Hoàn ôm đũng quần khóe mắt nổi lên một vòng hồng: “…”
Nằm tào, đau ngay cả nói đều cũng không nói ra được, Lương Tử Thần tên rùa thối dê con.
*************************************
Tắm rửa xong, Lương Tử Thần mệt mỏi mặc áo bông, tóc ẩm ướt khóa lại trong mũ, đi ra bên ngoài phòng rửa mặt đánh răng.
Ngay cả đánh răng đều cảm thấy không khí lực.
Lương Tử Thần phun nước đánh răng, hơi ngồi thẳng lên, lại bất ngờ ở trong gương nhìn đến bò sữa nhỏ đã lâu không gặp kia.
Nam sinh bám lên cửa phòng rửa mặt, hơn phân nửa thân mình đều nhoài vào trong nhìn ngó, hai cái lỗ tai theo động tác của chủ nhân run run, trong đôi mắt to tràn đầy mê mang.
Mấy nam sinh ra ra vào vào giống nhìn thấy quái vật nhìn cậu.
Lương Tử Thần đánh răng xong đeo khẩu trang, ôm chậu rửa mặt xuất môn, hiểm hiểm sát qua bò sữa nhỏ.
Nam sinh cũng không quay đầu lại, như trước bám cửa nghía chung quanh, cái đuôi nhỏ sữa trắng lộ ở bên ngoài càng vểnh càng cao.
Lương Tử Thần đem chậu nhẹ nhàng phóng trên mặt đất, ôm tay đứng lại, tầm mắt dừng ở cái đuôi ngắn cực kỳ không an phận kia.
Bò sữa nhỏ kéo một cái lỗ tai của mình, kỳ quái nói: “Di?”
Lương Tử Thần không tự chủ được cười cười, đi lên phía trước hai bước, quen thuộc nắm cái đuôi của cậu.
Bò sữa nhỏ nhất thời bị kiềm hãm.
Lương Tử Thần cúi đầu, cằm khó khăn dán lỗ tai của cậu, nói: “Đang tìm tôi?” Bởi vì bị bệnh nên thanh âm nghẹn kỳ cục.
Nam sinh mạnh mẽ xoay người lại, lập tức giãy khỏi Lương Tử Thần, nhưng cũng không chạy, chính là bám cửa đánh giá Lương Tử Thần ‘võ trang đầy đủ’, mắt to nháy a nháy, cả buổi mới đỏ mặt, thấp giọng nói: “Anh… Làm sao anh mặc nhiều như vậy…”
Trong ngày thường Lương Tử Thần đều để tay trần, trong đám người liếc mắt một cái trông đi qua chính là hắn, đặc biệt dễ tìm.
Lương Tử Thần mới vừa rồi nín cả buổi, lúc này thật sự nhịn không được, đối với bò sữa nhỏ chính là một trận ho khan.
Nam sinh hoảng sợ, kinh hoảng nói: “Anh… Anh anh sinh bệnh?”
Lương Tử Thần xoa nhẹ khóe mắt ẩm ướt, cũng không trả lời nam sinh, chính là một lần nữa nắm đuôi đối phương, như có như không nhẹ nhàng vuốt ve, hỏi: “Làm sao cậu không trốn?”
Nam sinh cúi đầu, lông xù lỗ tai cụp xuống, không nói lời nào.
Lương Tử Thần tăng thêm lực đạo, hung hăng lôi kéo đuôi cậu, khẩu khí không tốt: “Ê!…”
Nam sinh ngẩng đầu lên thật sâu nhìn Lương Tử Thần, mông đột nhiên quăng hai cái giãy khỏi tay Lương Tử Thần, ngúng nguẩy chạy mất, tốc độ so sánh với lần trước còn nhanh, Lương Tử Thần chỉ tới kịp nhìn thấy đốm đen trên đuôi cậu.
Lương Tử Thần: “…” Tốt xấu kêu một tiếng lại đi a!
*****************************************
Lương Tử Thần như trước bọc được nghiêm nghiêm thực thực đi rửa mặt.
Ôm bồn rửa mặt quay về ký túc xá khi ở cầu thang thấy được bò sữa nhỏ hướng hắn ngoắc.
Nam sinh đứng được rất thẳng, hai tay ôm một cái hộp lớn, mắt to chớp a chớp, chứa đầy ánh sao.
Lương Tử Thần khóe mắt đỏ lên, vừa định cùng cậu nói chuyện khóe miệng liền tràn ra một chuỗi ho khan.
Nam sinh nóng nảy, vội hỏi: “Anh đừng nói chuyện đừng nói chuyện, nghe… Nghe em nói thì tốt rồi.”
Nói xong mở hộp, như hiến vật quý cho Lương Tử Thần xem đồ bên trong.
“Ưm, em đem máy sấy của Niếp Duy trộm tới, anh nhớ rõ mỗi lần gội đầu đều phải sấy.”
“Đây là pijama hình khủng long của Vương Quang, tuy rằng không đẹp như của em nhưng rất giữ ấm.”
“Bạch Nhất Minh quá nhỏ mọn, trong tủ treo quần áo có tí thuốc như này, em không dám trộm nhiều liền trộm một chút, bối mẫu Tứ Xuyên cao sơn trà a Mạc Tây Lâm rễ bản lam trùng tề hoắc hương bổ khí ích dương cảm mạo ngã nước dục đình… Di? Dục đình là cái gì?”
Lương Tử Thần khóe mắt vừa kéo: “Đợi một chút, đây đều là cậu trộm tới?”
Bò sữa nhỏ bật người cười đến vui vẻ, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền: “Có em có em, anh xem này mũ là của em, đẹp đi đẹp đi?”
Lương Tử Thần vừa xem, tức giận đến phổi đau, lại là một trận ho khan.
Kia mũ phấn phấn nộn nộn, nhìn qua xù xù, đỉnh đầu một cái cầu nhung, hai bên treo hai túm cầu lông mềm buông, nhìn qua! Đáng! Yêu! Cực!
“Thích không?” Bò sữa nhỏ mở to hai mắt.
Lương Tử Thần ho khan xong, mặt không chút thay đổi nhìn bò sữa nhỏ cùng cái hộp trong tay cậu một lát, vươn tay quấn đến mặt sau bắt lấy cái đuôi ngắn cao hứng được lúc ẩn lúc hiện của đối phương.
Nam sinh hoảng sợ, lời cần nói còn không có thốt ra, ngay tại trong kinh hoảng một ngụm cắn đầu lưỡi của mình, sau đó trơ mắt nhìn Lương Tử Thần khóe mắt cong cong, sờ soạng chính mình hai cái sau tuyệt trần mà đi.
Không Được Túm Đuôi Của Tôi Không Được Túm Đuôi Của Tôi - Bạch Tịnh Tịnh Không Được Túm Đuôi Của Tôi