Nghịch cảnh là thước đo giá trị của một con người. Tôi trở nên mạnh mẽ hơn sau những khủng hoảng trong cuộc sống.

Lou Holtz

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Hương
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1121 / 10
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2/16
Ðang lượm trứng vịt cho vào thúng, thằng bé ngẩng lên, lắc đầu:
- Thôi mày đi tắm đi, tao không biết bơi, ra đó tụi nó dìm đầu cho uống nước no bụng thì sao. Lúc trước tao đã bị một lần rồi tưởng suýt chết.
Ðứa con gái có vẻ mạnh khỏe nghe nói thế bèn chống nạnh hai tay, nó cong cái môi trên, chê một tràng:
- Xí! Sao mày là con trai mà chết nhát quá vậy Hoàng? Mày không biết bơi thì phải tập để tụi nó khỏi ăn hiếp chứ. Như tao nè, chỉ sợ hà bá kéo cẳng thôi. Chớ bọn con nít trong làng tao cóc sợ đứa nào.
Thằng Hoàng tỏ ra thán phục bạn:
- Mày là con gái mà Hách Xì Po quá. Tụi thằng Lượm, thằng Sung cũng đâu qua mặt được mày. Nhưng mà thôi, Mỹ Vy à, tao thấy mày cũng nên bớt nghịch ngợm đi một chút. Con gái hiền hiền dễ thương hơn.
Thấy thằng Hoàng nói thế, Mỹ Vy nguýt dài nói:
- Xí... xí... bữa nay mày nói chuyện người lớn quá à nghen.
- Tao nghe người ta nói như vậy nên nói theo, chứ tao cũng giống như mày có lớn hơn tí nào đâu.
Mỹ Vy ngồi xuống lượm trứng tiếp với thằng Hoàng. Con bé thân mật rủ:
- Ê... hay là làm xong công việc mình ra sông, tao tập bơi cho mày nghe.
Thằng Hoàng vẫn giữ nét mặt ngần ngại:
- Thôi kỳ lắm, tao là con trai mà để cho mày tập bơi giùm tụi nó nhìn thấy sẽ cười cho thúi mặt.
- Ối nhằm gì. Thằng Lượm biết bơi cũng nhờ tao đấy chứ bộ.
- Ðành vậy. Nhưng dẫu sao nó cũng biết bơi trước tao.
Con bé lườm thằng bạn trai mà nó vốn rất thích:
- Hứ. Trước hay sau gì cũng có sao đâu. Mày chỉ cần chịu khó vài ngày là sẽ bơi giỏi như nó. Biết bơi rồi mày mới có dịp trấn nước lại tụi nó để phục thù chứ Hoàng.
Nghe nói, thằng Hoàng vụt phấn chấn:
- Ừ há. Mày nói chí phải, vậy hãy mau tay lên lượm hết trứng này rồi tao với mày ra sông.
Nhỏ Mỹ Vy cũng thấy hồ hởi nên nhanh tay lượm trứng. Ðàn vịt nhà Hoàng đẻ rất sai nên tất cả được tới một thúng đầy trứng. Nó lấy hai cái dúi vào tay bạn trước khi đem cất hết vô nhà.
- Mày đem về luộc ăn. Trứng vịt chấm với muối tiêu cũng ngon lắm đó!
Con bé khẽ liếc mắt vào nhà:
- Coi chừng má mày nhìn thấy sẽ la đó Hoàng à.
Thằng Hoàng phẩy bàn tay, chỉ ra hướng đường cái:
- Bả đi chợ từ sớm rồi. Mà nhằm gì hai cái trứng so với một thúng này. Tao muốn ăn bao nhiêu không được.
Mỹ Vy có vẻ yên tâm cho trứng vào túi aó rồi ra về, song nó bị thằng Hoàng giữ chân bằng câu hỏi:
- Tao nghe nói nhà mày sắp sửa chuyển lên thành phố ở luôn hả Mỹ Vy?
Không giấu diếm, con bé gật nhẹ đầu:
- Ừ, tao cũng có nghe ba má tao bàn tính. Nhưng tao thích ở đây hơn là về trên đó Hoàng à.
Ánh mắt thằng con trai thoáng buồn:
- Mày mà đi rồi chắc tao sẽ nghỉ chơi với bọn trong làng luôn.
- Sao vậy? Tao thấy tụi nó cũng tốt chứ đâu có đứa nào chơi xấu.
Thằng Hoàng lộ ra ý bất bình:
- Hứ. Tốt mà tụi nó toàn có ăn hiếp tao không. Nói thiệt, nữa lớn lên tao sẽ xin đi học võ để hạ tụi nó đo ván hết.
Mỹ Vy cười sằng sặc:
- Cái thân hình cò sếu của mày mà học võ cái nổi gì, không khéo lại bị người ta đấm cho gãy ba sườn thôi Hoàng ạ.
Mặc cho nhỏ bạn gái chê, thằng Hoàng vẫn quả quyết:
- Rồi mày coi, khi lớn tao sẽ nhất quyết trở thành võ sĩ.
Không để cho thằng bạn nuôi ước nguyện, Mỹ Vy vỗ vai nó:
- Thôi cho tao can đi mày. Ráng đi học để mai mốt khỏi đi chăn vịt nữa.
Thằng Hoàng phản đối liền:
- Còn lâu mà tao đi chăn vịt, cả dòng họ nhà tao có mỗi mình tao là con trai mà. Ba tao nói sẽ cho tao đi học tới hết chữ luôn.
Con bé nheo nheo mắt:
- Ðược vậy thì tốt. Tao với mày sẽ học đua.
Nét mặt thằng Hoàng trở nên vui vẻ, nó nói chuyện như người lớn.
- Mày là con gái sao đua nổi với tao. Chừng vài năm nữa ba má mày gả chồng là kể như hết học. Còn tao, tao sẽ học tới lớn luôn.
Lời thằng con trai làm nhỏ Mỹ Vy đỏ mặt, con bé vừa lườm, vừa nguýt trông thật dễ ương.
- Mày nói bậy tao đánh cho gãy răng bây giờ Hòang. Còn nhỏ mà bày đặt. Thằng Hoàng cười hề hề:
- Thì tao nói chuyện mai mốt chứ có phải bây giờ đâu.
Ðến đây thì con bé Mỹ Vy làm mặt giận, nó ngúng nguẩy quay đi:
- Tao cóc thèm chơi với mày. Tao cũng không thèm ăn trứng vịt của mày.
Hai cái trứng trong túi áo con bé bị trả lại vào tay Hoàng khiến thằng nhỏ thộn mặt ra. Nó ngẩn người trong chốc lát rồi vội vàng năn nỉ:
- Kìa, Mỹ Vy. Tao nói chơi mà mày giận thiệt sao?
Con bé lặng thinh không thèm đáp, nó lơ đễnh đưa mắt ngó lên ngọn cây dừa sai cằn trái phía trên.
Bỗng dưng Mỹ Vy cảm thấy buồn, một nỗi buồn của tuổi thơ ập đến khi nó nghĩ đến việc sẽ phải xa cái nơi đã vun đắp cho nó nhiều kỷ niệm. Những kỷ niệm hình thành khi nó biết chạy, biết chơi. Không, Mỹ Vy sẽ không theo ba má, nó sẽ năn nỉ xin ở lại với ngoại, ở lại với miền quê yêu dấu, với bạn bè.
Khóe mắt con bé bỗng cay cay nhưng nó không dám khóc vì biết rằng bên cạnh nó còn có thêm thằng bạn. Dường như hiểu được tâm trạng của Mỹ Vy nên Hoàng chỉ đứng lặng yên nhìn nó. Tâm hồn hai đứa trẻ là cả một thế giới huyền diệu của tuổi thơ. Thằng Hoàng cũng rất được ba má nó cưng, song nó không ỷ lại dù là đứa con trai duy nhất trong dòng họ. Gia đình nó không giàu có lắm, nhưng nhờ có kinh nghiệm nuôi vịt đẻ nên cuộc sống khá sung túc so với mọi người.
Còn Mỹ Vy, nhà con bé không đến nỗi nghèo nhưng ngặt cái khá đông em. Ba má nó muốn lên thành phố để làm nghề kiếm sống thay cho việc cày sâu, cuốc bẫm. Dự tính của người lớn làm tâm hồn non nớt của trẻ con hụt hẫng, chúng đang linh cảm mình sắp đánh mất một cái gì quý báu của tuổi thơ. Ôi, những buổi tắm sông, những cuộc vui chơi rượt đuổi, những trận đánh giả tướng quân, những trưa nắng tụ tập nhau chui vào vườn người ta ăn cắp xoài, ổi với bao đìêu thú vị. Thế mà giờ đây một khoảng cách vô hình sắp sửa hiện ra.
Thằng Hoàng thấy con bé Mỹ Vy im lặng quá lâu nó bèn chủ động kéo túi bạn bỏ hai cái trứng vịt vào đấy. Nó lẳng lặng thu xếp công việc của mình xong rồi mới trở lại hối Mỹ Vy:
- Tao với mày đi ra sông.
Ánh mắt con bé vẫn đượm buồn:
- Ra sông đ làm gì?
Thằng Hoàng tròn xoe mắt:
- Trời đất! Mới đây mà mày đã quên là sẽ tập bơi cho tao rồi sao?
Mỹ Vy thoáng thẩn thờ:
- Vậy hả?... thì đi... nhưng sao bữa nay tao không hứng chút nào.
Thằng Hoàng nghe lạ:
- Không hứng sao mày còn rủ tao đi làm chi?
Bây giờ con bé mới lấy lại vẻ mặt lúc ban đầu. Nó bật cười khanh khách:
- Thì tại thấy mày không biết bơi bị tụi nó ăn hiếp hoài nên tao tội nghiệp đó mà. Thôi đi, đừng có dông dài nữa.
Nói rồi Mỹ Vy co cẳng chạy trước bỏ lại thằng Hoàng ý ới ở phía sau. Những tiếng cười giòn tan của hai đứa trỗi lên, âm thanh hồn nhiên và trong sáng lùa theo gió ra tới tận bờ sông đang ngập nắng mai.
Khoảng Trời Thơ Dại Khoảng Trời Thơ Dại - Dạ Hương