Số lần đọc/download: 1041 / 5
Cập nhật: 2016-07-02 00:21:32 +0700
Chương 1
A
cheron Parthenopaeus là một người đang ông mang nhiều bí mật và sức mạnh. Là thủ lĩnh cũng như là người Thợ săn đêm [2] đầu tiên, hơn chín ngàn năm qua anh luôn là người đứng giữa những Thợ săn đêm khác và Artemis, nữ thần săn bắn, người đã tạo ra họ.
[2]: Dark Hunter.
Đây là công việc mà anh ít khi thích thú và là vị trí mà anh luôn ghét cay ghét đắng. Như một đứa trẻ ngỗ nghịch, Artemis không thích gì hơn việc khiêu khích anh chỉ để xem anh sẽ chịu đựng được bao lâu trước khi gọi ả ta.
Giữa họ là một mối quan hệ phức tạp được kết nối bởi sức mạnh cân bằng. Bản thân anh sở hữu khả năng giữ cho ả bình tĩnh và suy nghĩ có lý lẽ trong hầu hết thời gian.
Trong khi đó ả nắm giữ nguồn thuốc giúp anh cư xử như con người. Cũng như có lòng cảm thông. Nếu không có ả, anh sẽ trở thành một kẻ giết người vô cảm, thậm chí còn tệ hơn bọn Daimon săn đuổi loài người.
Không có anh, ả sẽ trở nên vô cảm, vô lương tâm. Trong đêm hội Mardi Gras anh đã thỏa thuận với ả hai tuần phục vụ đổi lại ả sẽ trả lại linh hồn cho Talon và cho phép Thợ săn đêm bỏ lời thề trung thành cũng như tận hưởng sự bất tử cùng người phụ nữ anh ta yêu. Talon đã được giải phóng khỏi việc đi săn ma cà rồng và những sinh vật ma quỷ đang lẩn trốn trên trái đất rình mò những nạn nhân xấu số.
Hiện giờ Ash bị giới hạn trong việc sử dụng hầu hết sức mạnh của bản thân, trong khi anh đang bị nhốt trong ngôi đền của Artemis nơi anh phải dựa vào những suy nghĩ thoáng qua trong ả để có thông tin về cuộc săn đuổi Zarek.
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]
Anh hiểu cảm giác bị phản bội của Zarek và điều đó gặm nhấm anh. Hơn ai hết, anh thấu hiểu cảm giác bị bỏ lại một mình, phải tồn tại dựa vào bản năng và xung quanh chỉ toàn là kẻ thù. Ash không thể chịu được ý nghĩ người của anh phải trải qua cảm giác đó.
“Tôi muốn cô triệu hồi Thanatos.” Ash nói khi anh đang ngồi trên sàn cẩm thạch dưới chân Artemis. Ả đang ngả người trên ngai vàng màu ngà, nó luôn gợi cho anh nhớ tới một chiếc trường kỉ cầu kì. Hình ảnh này đầy gợi tình và ướt át, như một bài nghiên cứu thuần túy về vui sướng khoái lạc.
Artemis không là gì ngoại trừ sinh vật của sự khoái lạc. Ả mỉm cười một cách uể oải khi lăn người nằm ngửa. Chiếc áo xiêm mỏng manh như sương trắng trưng bày hầu hết da thịt trên cơ thể của ả hơn là che phủ nó. Và khi ả dịch chuyển, phần thân dưới của cô trần trụi trước anh.
Anh hờ hững ngước mắt lên bắt gặp ánh nhìn của ả.
Ả trượt ánh nhìn nóng bỏng, đầy dục vọng lên khắp cơ thể để trần được che phủ bởi một chiếc quần bó bằng da của anh. Sự hài lòng ánh lên trong đôi mắt lục nhạt của ả khi ả đùa giỡn với một lọn tóc vàng đang che phủ vết cắn trên cổ anh. Ả đã được thỏa mãn và rất hài lòng được ở bên anh.
Nhưng anh thì không.
“Acheron, anh vẫn còn rất yếu.” Ả nhẹ nhàng nói. “Và anh cũng không có quyền ra lệnh cho em. Bên cạnh đó hai tuần ở bên nhau của chúng ta chỉ mới bắt đầu. Anh quên lời hứa của mình rồi sao?”
Ash chậm rãi nhoài người về phía ả. Anh kìm chặt ả bằng hai tay rồi hạ thấp người xuống cho đến khi mũi họ gần chạm vào nhau. Mắt ả mở to đầy kinh ngạc, đủ để cho anh biết dù ả có nói gì, thì bản thân ả vẫn biết giữa họ ai mới là người làm chủ, mặc cho tình trạng kiết sức của anh. “Triệu hồi con thú cưng của cô về đi. Tôi không nói đùa đâu. Tôi đã nói với cô từ lâu là không cần phải tạo ra một Thanatos để săn đuổi những chiến binh của tôi và tôi mệt mỏi với trò chơi của cô lắm rồi. Tôi muốn hắn bị nhốt lại”.
“Không.” Ả nói với giọng gần như là cáu bẳn. “Zarek phải chết. Hãy kết thúc những chuyện điên rồ này đi. Hắn ta đẩy những Thợ săn đêm khác vào nguy cơ bị phát giác, kể từ giây phút hình ảnh của hắn tiêu diệt lũ Daimon được đăng lên trong bản tin tối. Chúng ta không thể để loài người vô tri phát hiện ra sự tồn tại của những Thợ săn đêm. Nếu họ tìm thấy Zarek.”
“Ai sẽ tìm thấy anh ta? Vì sự tàn nhẫn của cô mà anh ta bị nhốt tại một nơi hoang vu.”
“Em không đẩy hắn ta đến nơi đó mà chính anh đã làm. Điều em muốn là giết hắn ta nhưng anh đã không đồng ý. Việc hắn bị đày đến Alaska là do lỗi của anh vì vậy đừng có mà trách em.”
Ash cong môi: “Tôi sẽ không đẩy một người đàn ông vào chỗ chết chỉ bởi vì cô và anh trai cô chơi đùa với mạng sống củ anh ta.”
Anh thực sự muốn Zarek có một số phận khác. Nhưng cho đến nay không có bất kỳ một vị thần nào cũng như bản thân Zarek chịu hợp tác. Chết tiệt cái ý muốn tự nguyện, nó thường mang người ta vào những rắc rối mà họ không cần đến.
Ả nheo mắt nhìn anh. “Tại sao anh lại quan tâm nhiều vậy, Acheron? Em bắt đầu thấy ghen với tên Thợ săn đêm này và lòng yêu mến anh dành cho hắn ta.”
Anh đẩy ả ra. Dĩ nhiên ả luôn giỏi trong việc biến sự quan tâm của anh dành cho người khác của anh thành một thứ gì đó dâm ô. Tình cảm anh dành cho Zarek là sự quan tâm của những người anh em. Hơn ai hết, anh hiểu cách hành xử của người đàn ông này. Hiểu lý do Zarek luôn tỏ ra cáu bẳn và khó chịu. Một người chịu quá nhiều hành hạ rồi cũng sẽ trở nên xấu xa.
Bản thân anh đã từng gần như trở nên như vậy nên anh không thể trách Zarek vì những việc xảy ra hàng thế kỉ trước đã làm cho anh ta trở nên điên loạn.
Dù Zarek là một người điên loạn, thì anh cũng không để anh ta chết. Không phải như thế này. Không phải vì một thứ không do Zarek gây ra. Sự việc xảy ra tại con hẻm ở New Orleans nơi Zarek tấn công những người cảnh sát đều nằm trong âm mưu của Dionysus với mục đích sâu xa hơn việc buộc Zarek tự để lộ thân phận của mình và Artemis đã bắt đầu một cuộc chiến đẫm máu chỉ để lấy đi tính mạng của người đàn ông này.
Nếu Thanatos hay bất cứ một Cận vệ nào giết Zarek, anh ta sẽ biến thành một cái Bóng vô định đi lang thang khắp trái đất cho đến vĩnh hằng. Mãi mãi trong cơn đói khát và đau khổ.
Mãi mãi bị đọa đày.
Ash nhăn mặt trước viễn cảnh đó. Không chịu nổi những hình ảnh đó, anh tiến đến cánh cửa. “Anh đi đâu vậy?” Artemis hỏi.
“Đi tìm Themis và sửa chữa những việc cô đã gây ra.”
Artemis đột nhiên xuất hiện trước anh, chặn lối ra trước cửa. “Anh không được đi đâu hết.”
“Vậy hãy triệu hồi con chó của cô về đi.”
“Không.”
“Tốt thôi.” Ash nhìn xuống cánh tay phải nơi có một hình xăm rồng chạy dọc từ vai đến cổ tay. “Simi.” Anh ra lệnh. “Hiện ra với hình dáng con người.”
Con rồng trượt khỏi người anh, hóa thân thành một người phụ nữ trẻ với vẻ ngoài ma quỷ, cao không tới một m[3]. Cô thanh thoát lượn quanh bên phải của anh.
[3]. 1 foot = 0.3048 mét.
Trong lần hiện thân này, đôi cách của cô mang màu xanh đen, thường thì cô thích xuất hiện với đôi cánh màu đỏ tía. Qua đôi cánh tối màu kết hợp cùng màu mắt hiện tại, anh có thể thấy Simi không cảm thấy hài lòng khi biết cô đang ở đỉnh Olympus.
Đôi mắt cô có màu trắng với viền đỏ xung quanh và mái tóc vàng sậm bồng bềnh thả dài xung quanh người. Với đôi tai nhọn và đôi sừng đen không làm cô trông có vẻ hiểm ác mà càng khiến cô thêm xinh đẹp. Cơ thể nhỏ nhắn, săn chắc của cô được bao phủ bởi một chiếc váy dài màu đỏ, có biến đổi từ một người cao dưới ba cm thành hai phẩy năm m, hay thành một cao rồng dài hơn hai mươi tư m.
“ Không.” Artemis nói, cố sử dụng sức mạnh của ả để kiểm soát con ác quỷ Charonte. Sức mạnh của ả ta không ảnh hưởng Simi một chút nào, chỉ có Ash và mẹ anh mới có thể triệu tập và kiểm soát cô.
“Ngài muốn gì, arki?” Simi hỏi Ash.
“ Giết Thanatos.”
Simi nhe răng nanh, hai tay chà sát vào nhau trong một điệu bộ vui sướng và tặng Artemis một nụ cười độc ác. “Oh, tuyệt quá. Con sắp làm cho ả thần tóc đỏ nổi điên rồi.”
Artemis nhìn Ash một cách tuyệt vọng. “Hãy lệnh cho nó trở lại cách tay anh đi.”
“Quên chuyện đó đi Artemis. Cô không phải là người duy nhất có thể ra lệnh cho một kẻ giết người đâu. Cá nhân mà nói, tôi nghĩ sẽ rất thú vị khi xem Thanatos của cô có thể chống lại Simi của tôi trong bao lâu.”
Gương mặt Artemis trở nên trắng bệch.
“Hắn ta sẽ không chịu được lâu đâu, arki.” Simi nói với Ash, sử dụng thuật ngữ của người Atlantean cho ‘chúa tể và chủ nhân’. Giọng của cô nhỏ nhẹ nhưng đầy đe dọa với âm điệu du dương như những nốt nhạc. “Thanatos là một món nướng”. Cô cười với Artemi. “Con muốn món nướng của mình. Chỉ cần nói con biết ngài muốn chế biến hắn thế nào, arki, công thức thường hay cực giòn. Bản thân con thích món nướng cực giòn hơn. Khi nhai chúng sẽ phát ra âm thanh sột soạt. Nhớ nhắc con cho thêm vụng bánh mì vào nha.”
Artemis nuốt nghẹn thành tiếng. “Anh không thể lệnh nó truy lùng hắn ta. Không có anh ở bên nó sẽ mất kiểm soát.”
“Cô ấy chỉ làm theo lệnh của tôi thôi.”
“Ở bên cạnh anh hay không thì thứ đó vẫn là một mối đe dọa. Zeus đã cấm không cho nó được thả ra thế giới loài người một mình.”
Ash chế giễu. “Con bé không nguy hiểm bằng cô đâu và con bé sẽ ra ngoài bất cứ khi nào nó muốn.”
“Em không thể tin anh lại có thể thả nó ra một cách tùy tiện như vậy. Anh đang nghĩ cái quái gì vậy?”
Trong khi họ đang tranh cãi, Simi lượn lờ quay phòng, ghi chép lại những vật dụng cần thiết trong một cuốn sổ da nhỏ. “Ooo, xem nào, mình cần sốt thịt nướng cay. Chắc chắn, phải có một đôi găng tay cách nhiệt nữa, bởi hắn ta sẽ rất nóng sau khi được nướng trên lửa. Mình cũng cần một ít bột táo nữa, món thịt sẽ trở nên đậm đà hơn. Thậm chí còn ngon miệng hơn gấp bội lần. Hơn nữa mình cũng không thích vị của tên Daimon đó. Ack!”
“Nó đang làm gì vậy?” Artemis hỏi khi ả ta bắt gặp Simi đang lẩm bẩm một mình.
“Con bé đang lập danh sách những thứ cần thiết để tiêu diệt Thanatos.”
“Nó hành động như thể sắp ăn thịt hắn ta vậy.”
“Chắc rồi.”
Artemis nheo mắt. “Nó không thể ăn hắn ta. Em cấm nó.”
Ash nở một nụ cười độc ác. “Con bé có thể làm bất cứ điều gì nó ấy muốn. Tôi đã dạy nó không được lãng phí mà[4].”
[4]: Waste not, want not.
Simi dừng lại, ngước đầu khỏi đống danh sách và khụt khịt mũi với Artemis. “Simi rất thân thiện với môi trường. Ăn tất cả mọi thứ trừ những cái móng guốc. Chúng làm răng tôi đau.” Cô đưa mắt nhìn Ash “Thanatos không có móng guốc, phải không?”
“Không, Simi. Hắn không có móng guốc.”
Simi phát ra một tiếng kêu hạnh phúc. “Ooo, một bữa tối ngon miệng. Con sẽ có tên Daimon cho món nướng của mình. Con có thể đi bắt hắn được không? Được không? Được không?” Simi nhảy múa tung tăng như một đứa trẻ nhỏ đang vui đùa tại một bữa tiệc sinh nhật.
Ash nhìn Artemis chằm chằm. “Mọi việc đều tùy thuộc vào cô thôi. Hắn ta sống hay chết là do cô định đoạt.”
“Không, arki.” Simi rên rỉ trong sửng sốt. Cô tỏ vẻ đau khổ. “Đừng để ả ta quyết định. Ả sẽ không cho con cơ hội hưởng thụ niềm vui này đâu. Ả là một mụ thần ác độc!”
Ash biết Artemis cực kì căm ghét việc anh giành thắng lợi trong nhưng cuộc cãi vã giữa họ. Mắt ả ta rực sáng trong cơn thịnh nộ. “Anh muốn em làm gì?”
“Cô nói Zarek không xứng đáng được sống, rằng anh là mối nguy hiểm cho những người khác. Tôi chỉ muốn cô để cho Themis phát xét anh ta. Nếu phát xét của bà ta đi đến kết luận Zarek gây nguy hiểm cho những người xung quanh anh, thì đích thân tôi sẽ cử Simi đi tiêu diệt anh ta.”
Simi nhe răng nanh với Artemis khi họ cùng trao nhau nụ cười mỉa mai hiểm độc.
Sau một lúc, Artemis đưa mắt nhìn anh. “Tốt thôi, nhưng em không tin con quỷ của anh. Em muốn Thanatos đảm nhận việc đó nếu phát xét tuyên bố hắn có tội, em sẽ lệnh cho Thanatos kết thúc hắn.”
“Simi.” Ash nói với người đồng hành Charonte của anh. “Trở về với ta.”
Cô tỏ vẻ kinh tởm ý tưởng đó. “Trở về với ta nào, Simi.” Cô mỉa mai trong khi biến đổi. “Đừng chiên xù ả thần đó. Đừng chiên xù Thanatos.” Cô phát ra một âm thanh lạ như tiếng ngựa khịt mũi.“Con không phải là một cái jo-jo, arki. Con là Simi. Con thực sự ghét việc người làm con phấn khởi vì sắp được giết một thứ gì đó, rồi lại cấm con giết nó. Con không thích như vậy, chẳng vui tí nào đâu. Ngài không cho con vui chơi gì hết.”
“Simi.” Anh hắng giọng.
Con ác quỷ bĩu môi rồi bay vòng qua phía bên trái anh, trở về cánh tay cơ bắp của anh với hình thù một con chim kiểu cách. Ash chà tay lên vết bỏng nhẹ mà anh luôn cảm thấy mỗi khi Simi rời khỏi hay trở về với làn da của anh.
Artemis nhìn một cách hiểm độc vào hình dạng mới của Simi. Ả vòng ra sau anh, rồi ôm chằm anh từ phía sau, đưa tay vuốt ve hình ảnh của Simi trên làn da anh. “Một ngày nào đó, em sẽ tống khứ con quái vật đang nằm trên cách tay anh.”
“Chắc là cô sẽ làm vậy rồi.” Anh nói, cố chịu đựng những cái vuốt ve của ả, khi ả ôm anh từ phía sau, hơi thở phả vào da anh. Ả biết rằng đây là hành động mà Ash không bao giờ dễ dàng tha thứ.
Anh nhìn ả qua vai mình. “Và một ngày nào đó tôi sẽ tống khứ con quái vật đang dựa vào lưng tôi.”
oOo
Astrid ngồi một mình trong sân[5] đọc cuốn sách cô yêu thích, ‘Hoàng tử bé’ của Antoine de Saint-Exupéry. Dù cô đã đọc nó rất nhiều lần, cô vẫn luôn tìm thấy những điều mới mẻ trong mỗi lần đọc. Và hôm nay, cô cần tìm kiếm một điều tốt đẹp. Một điều gì đó nhắc nhở cô về vẻ đẹp của thế giới xung quanh. Về sự hồn nhiên. Niềm vui. Hạnh phúc.
[5]. Atrium.
Quan trọng hơn hết, cô muốn tìm thấy hy vọng.
Một cơn gió nhẹ mang theo hương thơm của hoa tử đinh hương len lỏi qua những cột cẩm thạch kiểu Doris, phản phất quanh chiếc ghế bành liễu gai trắng mà cô đang ngồi. Ba người chị của cô đã ở đây một lúc lâu, nhưng cô thuyết phục họ rời đi. Ngay cả họ cũng không làm cô thấy khá hơn.
Mệt mỏi và chán nản, cô tìm thấy niềm an ủi qua từng trang sách. Cô tìm thấy lòng tốt, điều mà cô dường như không tìm thấy tại những người cô biết đến trong suốt cuộc đời. Chẳng lẽ trong thế giới này không tồn tại lẽ phải? Không tồn điều tốt đẹp? Phải chăng loài người cuối cùng đã tìm ra cách phá hủy cả những phẩm chất đó rồi?
Mặc dù tình yêu của các chị cô dành cho cô nhiều như cô dành cho họ, đối với những người khác họ tỏ ra tàn nhẫn. Họ hoàn toàn hờ hững trước hoàn cảnh cũng như nỗi đau của những người xa lạ. Không có bất kỳ điều gì có thể làm họ mủi lòng.
Astrid không còn nhớ nỗi lần cuối cùng cô đã khóc. Lần cuối cùng cô đã cười là khi nào. Mọi cảm xúc của cô đều tê liệt. Sự vô cảm là lời nguyền cho những người như cô. Từ rất lâu, chị gái cô Atty đã cảnh báo ngày này sẽ tới nếu cô lựa chọn trở thành một người phán xét.
Trẻ tuổi, khờ dại và ngu ngốc, Astrid đã khờ dại lờ đi những lời cảnh báo, tự tin vào bản thân sẽ không bao giờ hờ hững trước con người cũng như những nỗi đau của họ. Và bây giờ chỉ có những cuốn sách mới có thể mang lại cảm xúc cho cô.Mặc dù cô không thực sự cảm nhận thấy, nhưng những cảm xúc được phác họa trong mỗi nhân vật cũng an ủi cô phần nào.
Và nếu như cô còn có khả năng khóc, có lẽ cô đã rơi lệ cho những cảm xúc ấy. Astrid nghe thấy có người đang đến. Không muốn bị bắt gặp đang đọc sách, vì có khả năng họ sẽ muốn biết lý do và cô phải miễn cưỡng thừa nhận mình đã mất đi sự cảm thông, Astrid giấu cuốn sách dưới cái gối. Cô ngước lên và nhìn thấy mẹ cô đang băng qua đồng cỏ được cắt tỉa gọn gàng nơi có ba chú hươu sao con đang ăn cỏ. Bà không đến một mình. Artemis và Acheron đến cùng với bà. Mái tóc xoăn dài màu đỏ của bà ôm lấy khuôn mặt trẻ trung nhìn không tới ba mươi. Themis mặt chiếc áo sơ mi tay ngắn màu xanh rất hợp thời cùng với chiếc váy kaki.
Không ai có thể nghĩ bà là vị thần công lí của Hy Lạp. Artemis diện một chiếc váy xiêm cổ điển trong khi Acheron mặt một chiếc quần da màu đen đi cùng với chiếc áo thun cùng màu. Mái tóc vàng của anh buông dài đến vai.
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng của cô, thật ra mỗi khi Acheron đến gần cô đều cảm thấy rùng mình. Ở anh ấy có một điều gì đó rất hấp dẫn, khó cưỡng lại được. Đồng thời nó cũng thật đáng sợ.
Cô chưa bao giờ gặp một người như anh. Anh lôi cuốn theo một cách mà cô không thể giải thích được. Như thể sự hiện diện của anh gợi lên trong mọi người xung quanh những khao khát cháy bỏng đến nỗi, thật khó để nhìn vào anh mà trong ham muốn xé toạc quần áo của anh ra, đẩy anh nằm xuống sàn và làm tình với anh trong hàng thế kỉ.
Nhưng ở anh không chỉ có sự gợi tình, mà còn có một cái gì đó rất nguyên thủy, thấu đời. Một cái gì đó rất mạnh mẽ đến nỗi các vị thần cũng phải khiếp sợ. Mọi người có thể thấy nỗi sợ ấy hiện lên trong mắt của Artemis khi chị ta đi bên cạnh anh.
Không ai biết rõ mối quan hệ giữa họ là gì. Họ không chạm vào nhau, hiếm khi nhìn nhau. Và Acheron thường xuyên gặp Artemis trong ngôi đền của chị ta.
Khi Astrid còn nhỏ, Acheron cũng thường đến thăm cô. Chơi đùa cùng cô và dạy cô cách kiểm soát sức mạnh ít ỏi của mình. Anh mang đến cho cô vô số những quyển sách từ quá khứ và tương lai.
Thật ra, Acheron chính là người đã tặng cô cuốn ‘Hoàng tử bé’.
Những chuyến viếng thăm này kết vào cái ngày mà cô trưởng thành và nhận thức được Acheron là một người đàn ông đáng khao khát đến nhường nào. Kể từ đó anh luôn tránh mặt cô, dựng lên một bức tường giữa họ.
“Tôi đã làm gì để có được vinh dư này?” Astrid hỏi khi cả ba người họ vây quanh cô. “Mẹ có việc cần đến con, con yêu.” Mẹ cô nói.
Astrid tỏ vẻ khổ sở. “Con nghĩ chúng ta đã đồng ý rằng con nên nghỉ ngơi trong một khoảng thời gian.”
“Oh, thôi mà, Astrid.” Artemis nói. “Chị cần em, cô em họ bé bỏng.” Chị ta liếc nhìn ác ý về phía Acheron. “Có một Thợ săn đêm cần được định tội.”
Khuôn mặt của Acheron không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào khi anh im lặng quan sát Astrid. Astrid thở dài. Cô không muốn làm việc này chút nào. Sau nhiều thế kỷ phán xét người khác đã làm cho cô mất hết cảm xúc. Cô bắt đầu hoài nghi bản thân mình có thể đồng cảm với nỗi đau của người khác.
Thậm chí là của bản thân cô.
Sự lãnh đạm đã hủy hoại các chị cô. Bây giờ, cô sợ rằng mình đang đi theo vết xe đổ của họ. “Vẫn còn nhiều người phán xét khác mà.”
Artemis thở hắt ra đầy kinh tởm. “Chị không tin họ. Trái tim mềm yếu của họ dễ dàng phán xét hắn ta vô tội cũng như có tội. Chị cần một người phán xét cứng rắn, công chính, một người không bị lung lay khi làm những việc đúng đắn và cần thiết. Chị cần một người như em.”
Lời nói của Artemis làm cô dựng tóc gáy. Cô chuyển hương nhìn từ Artemis sang Acheron, người đang đứng khoanh tay trước ngực. Ánh nhìn của anh không dao động, anh quan sát Astrid qua đôi mắt màu bạc như những xoáy nước kì lạ của mình. Đây không phải là lần đầu tiên cô được yêu cầu phán xét một Thợ săn đêm phạm luật và cô cảm thấy hôm nay Acheron có vẻ gì đó khan khác.
“Anh tin anh ta vô tội.” Cô hỏi.
Acheron gật đầu.
“Hắn ta không vô tội.” Artemis khịt mũi. “Hắn ta có thể giết bất cứ ai hay bất cứ thứ gì chỉ trong nháy mắt. Hắn ta vô dạo đức và là kẻ ích kỉ chỉ biết quan tâm đến bản thân.”
Acheron nhìn Artemis một cách tinh quái như muốn nói những lời của chị ta làm anh nhớ đến một người quen khác. Biểu hiện này gần như mang đến một nụ cười trên môi Astrid. Trong khi mẹ cô ở phía sau vài mét cho họ có không gian riêng, Acheron cuối xuống trường kỉ của Astrid và ngang tầm mắt cô. “Anh biết em thấy mệt mỏi, Astrid. Anh biết em muốn từ bỏ công việc này, nhưng anh không tin bất cứ ai khác có khả năng phán xét anh ấy.”
Astrid cau mày khi anh nói ra những điều mà cô chưa từng kể cho bất cứ ai. Không ai biết Astrid muốn từ bỏ việc này. Artemis bắn một cái nhìn hằn học về phía Acheron. “Tại sao anh lại ưng thuận người em chọn để phán xét. Trong suốt lịch sử của cả nhân loại, em ấy chưa bao giờ phán bất kì ai vô tội.”
“Tôi biết”. Anh nói với chất giọng trầm sâu lắng còn gợi tình hơn cả vẻ ngoài đẹp không thể cưỡng lại của mình. “Nhưng tôi tin cô ấy sẽ làm điều đúng đắn.”
Artemis nheo mắt nhìn anh. “Anh định giở trò gì vậy?”
Vẻ mặt anh hoàn toàn lãnh đạm khi anh tiếp tục quan sát Astrid với sự chăm chú mãnh liệt có thể khiến cho người khác run sợ.
“Không có gì.”
Astrid cân nhắc nhận nhiệm vụ này vì Acheron. Trước đây, anh chưa bao giờ nhờ vả cô bất cứ việc gì và cô vẫn còn nhớ rất rõ đã bao nhiêu lần anh dỗ dành cô khi cô còn là một đứa bé. Đối với cô anh như một người cha và một người anh.
“Em có bao nhiêu thời gian để đảm nhận công việc này?” Cô hỏi họ. “Nếu em đảm nhận vụ này và Thợ săn đêm kia không còn cách nào có cứu rỗi, em có thể phán quyết ngay lập tức không?”
“Có chứ.” Artemis nói. “Thực ra thì, em càng phán quyết hắn ta có tội sớm chừng nào thì càng tốt cho mọi người chừng ấy.”
Astrid quay về phía người đàn ông đứng bên cạnh cô. “Acheron?”
Anh gật đầu đồng ý. “Anh sẽ tôn trọng phán quyết của em.” Artemis tươi cười. “Vậy thì chúng ta đã có một hiệp ước, Acheron. Em đã cho anh một cuộc phán xét.”
Acheron khẽ nhếch môi cười. “Quả thực là cô đã làm vậy.”
Đột nhiên Artemis trở nên lo lắng. Chị ta liếc từ Acheron sang Astrid rồi liếc trở lại anh. “Anh giấu em chuyện gì phải không?” Chị ta hỏi anh.
Đôi mắt nhạt sâu thẳm nhìn xuyên suốt Astrid khi Acheron lặng lẽ nói. “Tôi biết từ trong sâu thẳm Astrid nắm giữ sự thật.”
Artemis chống nạnh. “Và sự thật đó là?”
“Người ta chỉ thấy rõ nó bằng trái tim. Điều mà hoàn toàn vô hình trước mắt thường.”
Một cơn ớn lạnh khác chạy dọc sóng lưng Astrid khi Acheron trích dẫn chính xác câu văn mà cô đang đọc khi họ đến. Làm sao anh ấy biết cô đang đọc gì? Cô liếc nhìn xuống để chắc rằng cuốn sách đã được giấu khỏi tầm nhìn của họ. Nó đã được giấu kĩ.
Oh, phải rồi, Acheron Parthenopaeus là một người đàn ông đáng sợ.
“Con có hai tuần, con gái.” Mẹ cô lặng lẽ nói. “Con có thể hoàn thành sớm công việc của mình. Nhưng sau hai tuần, dù thế nào đi chăng nữa, số phận của Zarek sẽ do một tay con định đoạt.”