It often requires more courage to read some books than it does to fight a battle.

Sutton Elbert Griggs

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3151 / 4
Cập nhật: 2015-09-14 02:58:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
hững ngày tháng cũ đã qua xa thật xa, đã chìm vào tít tắp mù khơi, thế mà không hiểu sao Việt Hà vẫn cứ vấn vương một điều gì đó. Mặc dù ngày hôm nay, cô đã sống bên chồng trọn vẹn 10 năm hạnh phúc. Nhưng không hiểu sao trong một góc bí mật của tâm hồn, Việt Hà vẫn cứ thấy lòng mình ray rứt. Không hiểu Thăng có biết được điều bí mật của cô không nhỉ? Việt Hà vẫn cố để tâm tìm kiếm nơi Thăng, nhưng thái độ của anh kín đáo quá khiến Việt Hà không sao biết được. Và lòng cô vẫn cứ ray rứt một điều mà khi nghĩ tới, cô vẫn thấy mình có lỗi với chồng.
- Em làm gì mà đứng đó? Đang ngắm anh hay sao đây?
Thăng đã dậy từ bao giờ mà Việt Hà mãi để hồn mình chìm vào ký ức nên không biết. Để đến khi anh lên tiếng, cô mới giật mình nhìn lại. Việt Hà ngồi ghé xuống mép giường, hỏi chồng:
- Anh dậy lâu chưa?
- Mới tức thì đây thôi - Thăng nắm tay vợ - Em đang nghĩ gì thế?
Việt Hà lắc đầu:
- Có nghĩ gì đâu anh?
T nhỏm đầu dậy, anh nhìn vào mắt vợ:
- Em đừng giấu anh, có chuyện gì thế?
Biết là không thể giấu chồng vì 10 năm qua, đã bao lần anh quan tâm tới cô như thế rồi mà. Việt Hà đành thú nhận:
- Em đang nghĩ, ngày tháng thế mà mau qúa anh ạ. Mới đó mà chúng mình cưới nhau đã 10 năm rồi.
Thăng lồm cồm ngồi dậy, anh nhìn vợ bằng ánh mắt thương yêu:
- Xin lỗi em!
Việt Hà ngạc nhiên:
- Tại sao anh lại xin lỗi em?
Thăng nắm chặt hai tay vợ:
- Vì anh không nhớ đến ngày kỷ niệm của chúng mình. Nếu như em không nhắc thì chắc là anh cũng quên mất - Cười với vợ như nhận lỗi, Thăng nhỏ nhẹ nói tiếp - Công việc ngập đầu khiến anh như quên hết mọi thứ chung quanh mình.
Cô đẩy nhẹ chồng ra:
- Thôi chết rồi, caphé nguội hết rồi anh ơi!
Thăng cười vui:
- Mặc kệ nó đi em, anh cần gì ly caphé đó nữa. Anh hôn em cũng đủ tỉnh táo suốt cả ngày rồi.
Việt Hà đỏ mặt, cô lườm Thăng một cái rồi đứng dậy:
- Thôi đi, dậy mau kẻo muộn mất rồi.
Thăng bật cười to, anh nghiêng đầu ngắm vợ:
- Em lạ thật đấy Hà ạ! Cưới nhau đã bao nhiêu năm rồi, thế mà em vẫn cứ mắc cở như con gái mới lớn vậy.
Việt Hà xô chồng một cái. Thăng nhảy xuống giường, anh cười thật lớn và biến nhanh vào phòng tắm. Còn lại một mình, Việt Hà dọn giường thật nhanh. Cô còn phải lo cho con gái nữa, Việt Linh cũng phải đến trường cơ mà.
Thăng ngồi vào bàn ăn, anh kéo dĩa trứng gà ốp la lại trước mặt. Việt Hà ái ngại nhìn chồng:
- Trứng nguội hết rồi anh ạ, hay là để em làm cho anh dĩa khác.
Thăng lắc đầu:
- Không sao đâu em, đã có bánh mì nóng rồi mà.
Việt Hà lại nói:
- Cả caphé cũng nguội nữa, em thật là hư qúa!
T nghiêng đầu qua, anh hôn nhẹ vào má vợ:
- Anh đã nói là không sao rồi mà, em cứ phân vân làm anh cũng thấy áy náy đây nè. Con dậy chưa em?
Việt Hà đứng lên:
- Để em lên kêu con.
Nhìn theo lưng vợ, Thăng mỉm cười một mình. Anh bằng lòng với hạnh phúc của mình vì anh đã cưới được người con gái anh yêu. Việt Hà ngày càng đẹp hơn trong mắt anh, dù rằng đã 10 năm sống chung với nhau nhưng chưa bao giờ Thăng thấy chán khung cảnh gia đình của mình. Hết giờ làm việc, Thăng luôn luôn cố gắng về thật sớm để có thể ngắm nhìn người vợ yêu của mình và để vui đùa với đứa con gái ngoan.
Tuy hạnh phúc là thế, nhưng tận trong sâu thẳm tâm hồn Thăng cũng có một nỗi đau thầm kín. Nỗi đau mà anh cứ phải chịu một mình chứ không thể nói được ra với ai, dù đó là người vợ thương yêu của mình. Tính Thăng vốn ưa thích sự hoàn hảo, nhưng ngày đó.. Thăng vẫn thầm tự nhủ mình, hãy quên đi chút tì vết của Việt Hà, vì trong mắt anh, cô vẫn là người vợ toàn vẹn. Nhưng rồi Thăng vẫn không thể dối được mình. Và nỗi đau sâu kín đó cứ âm thầm trong một góc nhỏ tâm hồn anh.
- Ba ơi, con dậy rồi nè!
Tiếng đứa con gái nhỏ vang lên ngay từ trên cầu thang đã kéo Thăng trở về với thực tại. Anh vội tươi cười:
- Việt Linh, lại đây với ba!
Rút tay khỏi tay mẹ, bé Linh chạy nhanh trên từng bậc cầu thang để đến với ba. Việt Hà vội kêu lên:
- Bé Linh, coi chừng té đó con!
Làm như không nghe tiếng mẹ gọi, Việt Linh vẫn cứ chạy nhanh. Từng bước chân chim nhỏ tí tách đã đưa cô bé ùa vào lòng cha đang dang tay chờ đón. Thăng đã rời khỏi bàn ăn, anh ngồi xổm trên gạch mở rộng hai tay đón con gái và ẵm gọn cô bé để ngồi trên đùi mình.
Choàng hai cánh tay nhỏ quanh cổ cha, Việt Linh thỏ thẻ:
- Sao hôm nay ba dậy sớm qúa vậy hở ba?
Thăng âu yếm hôn lên gò má phúng phính của con gái:
- Ba dậy sớm hay là con dậy qúa trễ nè?
Việt Linh nũng nịu:
- Tại hồi hôm con thức khuya qúa chứ bộ!
Thăng cau mày:
- Con làm gì mà thức khuya? Ba đã dặn con phải đi ngủ sớm kia mà!
- Nhưng mà tại hôm qua ba về trễ qúa, con thức đợi ba nên mới ngủ trễ chứ bộ.
Thăng gật gù:
- À, tại con gái ba phải đợi ba nên mới ngủ trễ à? Vậy thì bà đã trách lầm con rồi, cho ba xin lỗi nhé. Nhưng mà Linh này, ba dăn con là lần sau tới giờ đi ngủ thì phải đi ngủ ngay chứ không được thức đợi ba nữa nghe không? Công việc ba bận rộn, chẳng lẽ con cứ phải đợi ba mãi như thế hay sao?
Việt Linh lắc đầu:
- Không phải đâu ba, mọi bữa con cũng đi ngủ trước. Nhưng hôm qua con muốn đợi ba để ba coi bức tranh con được cô chấm điểm 10.
Thăng kêu lên:
- Vậy sao? Đâu đưa ba coi nào!
Việt Linh ngẩn người ra:
- Chết, con quên trên phòng rồi. Tại hồi nãy mẹ hối qúa nên con quên mất tiêu. Để con chạy lên lấy nha ba?
T vội giữ Việt Linh lại khi thấy cô bé đang dợm tuột xuống đất:
- Thôi con, để tới chiều ba đi làm về coi cũng được. Bây giờ sắp tới giờ ba đi làm rồi.
Bé Linh xụ mặt:
- Con đợi ba từ hồi tối tới giờ, vậy mà con phải đợi nữa.
Thăng dỗ dành con:
- Để tới chiều cho nó nhiều thì giờ coi mới thích thú chứ con. Vả lại, ba càng chờ đợi càng thêm hồi hộp, chừng thấy được tác phẩm của con gái ba thì chắc chắn là ba sẽ thích hơn nhiều lắm đó.
Việt Linh nghiêng đầu nhìn cha:
- Vậy tới chiều ba nhớ về sớm nha ba!
Thăng gật đầu:
- Ba nhớ rồi, hứa với con gái ba thì làm sao ba quên được.
Quay sang vợ, Thăng hỏi:
- Hôm nay em định làm gì đó Hà?
Việt Hà ngạc nhiên nhìn chồng:
- Anh hỏi vậy là có ý gì?
Thăng lắc đầu:
- À không, anh thấy mấy hôm nay em cứ bận rộn với việc dọn dẹp và sắp xếp đồ đạc hoài, anh định nói em là khỏi lo cơm chiều. Tối nay gia đình mình đi nhà hàng một bữa.
Nghe nói tới nhà hàng, Việt Linh vỗ tay reo hò:
- A, khoái quá! Tối nay con được đi nhà hàng.
Việt Hà đang định phản đối ý kiến của chồng, nhưng thấy con gái reo mừng như vậy. Lại thêm nét mặt chờ đợi của chồng. Cô không đành lòng dập tắt đi niềm vui nho nhỏ đó. Việt Hà đành gật đầu:
- Cũng được! Nếu vậy thì trưa nay mình ăn đồ nguội một bữa nha anh! Để em khỏi phải đi chợ, em sẽ dọn phòng làm việc của anh cho xong đi. Mấy thùng sách em chưa dỡ ra nữa đó.
Thăng giơ tay ngăn lại:
- Em làm những chuyện của em đi, còn phòng làm việc để đó anh. Mấy thùng sách đó nặng lắm, em đừng đụng tới - Ánh mắt Thăng trở nên ấm áp hơn, anh nói với Việt Hà như nhận lỗi - Anh thật tệ qúa, dọn nhà đã cả tháng rồi mà anh vẫn chẳng phụ với em được chút nào, cứ để mặc mình em sắp xếp thôi à.
Việt Hà cười thật ngọt:
- Anh còn phải đi làm mà em thì lại qúa rảnh rang. Anh không phải bận tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như thế đâu.
Quay sang con gái, Việt Hà gọi:
- Việt Linh, mau lại đây uống sữa rồi mẹ đưa đi học nè con kẻo muộn rồi đó. Thăng đứng lên, anh nhìn đồng hồ. Đã tới giờ anh phải đi làm nếu như anh không muốn trễ giờ.
Việt Hà cũng biết mình phải làm gì, cô để Việt Linh ngồi đó với ly sữa trên tay, vội xách chiếc cặp trao cho chồng.
Ra tới cửa, Thăng còn quay lại nói với vợ đang đi sát bên mình:
- Em vào với con đi, anh tự mở và đóng cửa được rồi.
Việt Hà lắc đầu:
- Mỗi lần như thế anh phải xuống xe, mắc công anh lắm. Để em mở và đóng cổng cho anh đã. Bé Linh còn đang uống sữa, chưa xong đâu anh ạ.
Thăng cúi xuống một chút, anh hôn nhẹ vào má vợ rồi cười nhẹ:
- Nhớ đừng mua thức ăn cho buổi chiều nghe em.
Việt Hà gật đầu:
- Em nhớ rồi mà, anh đi đường cẩn thận đó.
Đóng cổng xong, Việt Hà quay vào với con gái. Trong lòng cô có chút gì đó gọi là mãn nguyện. Hạnh phúc của cô đó, vẫn tràn đầy như bao giờ...
Khánh Chi nè!
Tiếng Ngọc Mai gọi sau lưng làm Khánh Chi đang lúi húi tìm giấy tờ trong tủ giật mình. Cô rời khỏi công việc của mình, quay hẳn người lại, cự nự:
- Có gì thì gọi từ xa một chút giùm đi, vào phòng cứ như ma ấy, lại còn gọi ngay sau lưng làm người ta giật mình hoài à. Lỡ như ta mà yếu tim lăn đùng ra đây thì Mai phải chịu trách nhiệm đó nha.
Ngọc Mai bật cười khi nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của bạn:
- Cái gì mà nói một hơi vậy? Khánh Chi cứ lăn đùng ra đi, không cần tới Mai cũng có người khác lãnh trách nhiệm mà.
Khánh Chi lườm bạn:
- Lại nói nhăng nói cuội gì đây? Ai chịu trách nhiệm thay cho Mai vậy?
Ngọc Mai chưa kịp trả lời thì cánh cửa phòng lại mở ra và một nhóm người bước vào. Một anh chàng trông cũng có vẻ cao ráo lên tiếng:
- Có chuyện gì mà hai cô trốn vào đây tranh luận vậy?
Khánh Chi cự liền:
- Cái gì mà trốn vào đây, anh làm như tụi em có gì mờ ám vậy.
Bị Khánh Chi sửa lưng, Thoại, anh chàng vừa lên tiếng đành cười giả lả:
- Nói chơi thôi mà, đừng có giận anh.
Khánh Chi nguýt Thoại một cái:
- Hơi sức đâu mà giận anh cho mệt, em chỉ nói thế thôi. Mà giờ này sao mấy anh chưa về lại còn vào đây?
Câu hỏi của Khánh Chi nhắc Thoại nhớ mục đích của cả bọn, anh vội nói:
- Về chi sớm, Khánh Chi quên hôm nay là thứ bảy hay sao?
Khánh Chi tròn mắt nhìn Thoại:
- Thứ bảy thì thứ bảy chứ, có gì là khác với mọi ngày đâu?
- Sao lại không khác, thứ bảy là ngày cuối tuần, ngày mai là chủ nhật không phải đi làm. Tại sao chúng ta không tận dụng buổi chiều cuối tuần này?
- Thế thì làm gì?
Một anh chàng khác đang đứng lắng nghe Thoại và Khánh Chi đối đáp, giờ mới lên tiếng:
- Khánh Chi hỏi gì mà ngây thơ qúa vậy? Chiều cuối tuần thì không cần phải về nhà sớm vì ngày mai có phải đi làm đâu. Chúng ta đi chơi đi!
Khánh Chi ngần ngừ:
- Đi chơi thì cũng được, nhưng mà đi đâu bây giờ?
Thoại vung tay:
- Thiếu gì chỗ cho mình đi, chỉ sợ là không muốn đi thôi.
- Anh nói cụ thể xem nào?
- Này nhé, giờ thì mình đi ăn cơm. Kế đó thì sẽ tới một vũ trường hay một quán bar nào đó, tụi mình sẽ nhảy nhót hoặc là tán gẫu hết đêm nay.
Khánh Chi phê bình:
- Cũng không có gì là đặc sắc cho lắm.
Sợ Khánh Chi không đi, Thoại liền nói:
- Khánh Chi muốn đi đâu thì cứ nói, chuyện đó đâu có gì khó đâu nào.
Ngẫm nghĩ một chút, Khánh Chi gật đầu:
- Cũng được, bây giờ về cũng không biết làm gì cho hết buổi tối này. Đi quậy với mấy anh một bữa cho vui.
- Vậy thì chúng ta đi.
Khánh Chi dọn dẹp giấy tờ, cô khóa cửa cẩn thận rồi mới máng túi xách lên vai. Quay sang bên cạnh thấy Ngọc Mai vẫn cứ ngồi im, Khánh Chi hét nhỏ:
- Sao chưa đứng lên mà cứ ngồi mãi thế? Bộ không muốn đi hay sao?
Ngọc Mai thản nhiên gật đầu:
- Ừ, tao không đi đâu. Mày cứ đi với mấy anh đó đi.
Khánh Chi giãy nảy lên:
- Không được, mày không được ở nhà. Mày phải đứng lên đi với tao.
Vừa nói, Khánh Chi vừa nắm tay Ngọc Mai kéo đứng lên. Ngọc Mai trì lại:
- Mày tha cho tao đi Chi, tao không muốn đi một chút nào hết đó.
- Nhưng mà mày có thấy chướng khi chỉ có mình tao đi với một đám đàn ông hay không?
- Mày vốn coi trời bằng vung mà, sợ gì chuyện đó chứ? Hơn nữa, mấy ông này tuy quậy như thế nhưng lại sợ mày mà, có gì đáng ngại đâu?
Khánh Chi ngồi phịch xuống ghế khi thấy mình không thuyết phục được Ngọc Mai:
- Vậy thì tao cũng không đi nữa.
Mấy tên thanh niên vội ré lên:
- Gì kỳ vậy?
- Sao vậy Chi? Đã nói là đi rồi mà.
- Nhưng mà Ngọc Mai không đi, em cũng ở nhà thôi.
- Thì mặc kệ cô ấy, em cũng có thể đi với bọn anh mà.
Khánh Chi gật đầu:
- Biết là như vậy, nhưng em không thích. Thôi các anh cứ đi chơi đi.
Thoại nhìn lom lom vào Khánh Chi, rồi anh lại quay sang Ngọc Mai:
- Mấy cô này hôm nay làm sao vậy? Bộ muốn làm khó bọn anh hở?
Khánh Chi làm thinh không trả lời. Ngọc Mai nhìn trở lại Thoại, nhưng cô không thể nào tránh được tia nhìn như muốn soi vào lòng cô xem cô đang nghĩ gì. Ngọc Mai lảng mắt nhìn đi nơi khác, rồi không hiểu sao, cô thở dài một cái rồi xách túi đứng lên:
- Đi nào!
Khánh Chi nhướng mắt:
- Đi đâu?
- Thì đi chơi, đi ăn chứ còn đi đâu nữa.
- Sao hồi nãy mày nói là không đi?
Khánh Chi liếc Ngọc Mai một cái. Ngọc Mai đập mạnh vào vai bạn:
- Lại còn lắm chuyện! Bây giờ có đi không thì nói.
- Đương nhiên là tao đi rồi, khỏi phải thắc mắc. Nhưng mà vì hồi nãy mày không muốn đi nên tao phải hỏi cho chắc chắn vậy mà.
Khánh Chi đứng lên, Thoại mừng rơn khi thấy hai cô nàng đã chịu đi chơi. Anh vội bước lên phía trước:
- Thôi nào, đừng có thắc mắc nữa. Chúng ta đi mau đi kẻo bao tử của tô réo ầm ĩ rồi đây này.
Cả bọn kéo nhau vào một tiệm ăn nhỏ. Suốt bữa ăn, Thoại chăm sóc Khánh Chi thật chu đáo đến nỗi Ngọc Mai phải thốt lên:
- Nhìn anh Thoại chăm sóc cho nhỏ Chi mà em thấy ganh tị ghê vậy đó.
Tay Thoại đang lấy thức ăn cho Khánh Chi hơi ngừng lại một chút, rồi anh lại tiếp tục công việc của mình và cười nhẹ:
- Thôi đừng có ganh tỵ nữa, muốn ăn món gì thì nói thằng Nam nó lấy cho. Nó đang đợi để tiếp cho em kia kìa.
Ngọc Mai bĩu môi:
- Em không thèm.
- Sao thế? Chẳng phải là em đang ganh tỵ vì thấy anh lo cho Khánh Chi hay sao? Vậy thì tại sao lại không thèm?
- Vì nếu như anh Nam có thành ý thì tự anh ấy sẽ làm chứ đâu phải đợi anh nói.
Nam gắp vào chén của Ngọc Mai một cái cánh gà, anh nghiêng đầu nhìn cô:
- Thôi đi, em đừng có làm khó anh nữa. Thật ra thì anh cũng muốn chăm sóc em ghê lắm, nhưng suốt từ lúc bắt đầu ăn tới giờ, anh thấy em chỉ nhìn hai người kia nên anh đâu có dám.
Ngọc Mai quay sang nguýt Nam một cái:
- Anh chỉ nói vớ vẩn, nhìn ai đâu mà nhìn?
Những người trong nhóm không ai là không biết tình cảm của Ngọc Mai đặt ở đâu. Ngay cả Thoại, họ cũng biết anh đang để ý người nào. Và họ cũng biết rất rõ một điều là đối tượng của Thoại lại chẳng hề có tình ý gì đối với anh cả. Tình thân của những người trong nhóm đã khiến cho ai cũng biết rõ tâm sự của người khác. Nhưng rồi họ vẫn cứ giả tảng như không, khi mà người kia không thể đáp lại tình cảm của mình.
Toàn, một anh chàng trong bọn nãy giờ không góp ý kiến gì hết, bây giờ mới lên tiếng:
- Cuộc đời này thật đúng là một cái vòng lẩn quẩn. Người mà minh để ý đến thì lại không thèm dòm ngó gì hết. Ngược lại, người mà mình không ưng thì lại rất thương mình. Đúng là "theo tình tình chạy, chạy tình tình theo".
Câu nói bâng quơ của Toàn dường như không nhắm vào một ai hết, nhưng thật ra những người trong cuộc đều biết rất rõ là anh đang nói tới mình. Thoại nhìn sang Khánh Chi thật nhanh, thấy nét mặt cô vẫn kín như bưng, anh mới yên tâm. Quay sang Toàn, Thoại nói như cằn nhằn:
- Mày chỉ rắc rối, tại sao lại nói tới chuyện đó giờ này?
- Tao chỉ nói thế thôi, mày có gì không mà bận tâm?
Toàn cứ tưng tửng nói, Thoại chưa kịp phản ứng tiếp thì Khánh Chi đã nói:
- Chuyện anh Toàn nói xưa như trái đất rồi, có gì là lạ đâu. Nếu như mọi người yêu mà đều được đáp ứng theo đúng ý mình thì làm gì trên thế gian này còn có hỉ nộ ái ố.
- Vậy Khánh Chi có vướng vào cái vòng hệ lụy đó không?
Toàn hỏi tới, mọi người ai cũng ngỡ là cô sẽ lắc đầu chối phắt đi, không ai ngờ là Khánh Chi thản nhiên gật đầu:
- Em cũng là một con người, cũng có tim có óc như mọi người. Thế thì em có vướng vào cái chuyện đó cũng đâu có gì là lạ!
- Vậy thì trong số những người này, Khánh Chi chọn ai nào?
Khánh Chi lắc đầu:
- Nào em có muốn chọn là được đâu, chỉ là trái tim em đột nhiên nó rung lên đấy chứ.
- Vậy thì trái tim em rung lên với ai, em cứ nói đi, người đó sẽ đáp ứng ngay.
Toàn cứ tỉnh bơ đối đáp với Khánh Chi, và cô cũng thản nhiên đáp lại:
- Tiếc là người đó lại không phải là một trong những người đang ngồi ở đây. Vì thế em mới buồn đấy chứ.
Buông đũa xuống bàn, Toàn nhìn lom lom vào mặt Khánh Chi:
- Cái gì, em mà cũng buồn vì tình yêu hay sao?
- Chuyện đó thì có gì là lạ? Em đâu phải là một siêu nhân, vì thế những chuyện mà người khác có thể gặp phải thì em cũng sẽ gặp phải chứ sao!
Vơ lấy chiếc khăn ăn lên lau miệng, Toàn chép miệng một cái:
- Cái thằng nào mà ngu thế nhỉ? Khánh Chi như thế này mà nó còn chê không chịu dâng tặng trái tim.
Khánh Chi lắc đầu:
- Không phải là anh ấy ngu mà là vì em không phải là đối tượng của anh ấy.
- Vậy thì đối tượng của nó là ai?
- Em cũng không biết, dường như anh ấy có một người yêu từ lâu lắm rồi, thuở còn đi học cơ. Nhưng hình như cô ấy đã đi lấy chồng, vì vậy mà anh ấy dị ứng với mọi người phụ nữ khác.
- Vậy thì em có để ý đến nó cũng bằng thừa. Chi bằng em lựa ngay một trong số những thằng anh, coi bộ chắc ăn hơn cả đó.
Toàn cười nhẹ, anh vừa nói vừa đưa tay chỉ một vòng vào những anh chàng đang ngồi trong bàn. Khánh Chi lắc đầu:
- Tiếc là không thể nào...
Toàn tò mò:
- Sao thế? Tại không đủ điều kiện hay sao?
- Không phải! Thật ra anh ấy cũng chẳng hơn gì các anh, thậm chí trong các anh có người điều kiện còn hơn anh ấy nhiều. Đã nhiều lần em tự tìm cho mình một đối tượng khác để có thể đem lại cho mình một sự bình an trong tâm hồn, nhưng em đã không thể...
Thoại buồn buồn nhìn Khánh Chi:
- Nhưng em không thể cứ để nỗi buồn chìm ngập tâm hồn em như thế mãi Khánh Chi ạ! Em phải tìm quên đi chứ!
Khánh Chi cười nhẹ, một nụ cười buồn:
- Nào phải em không muốn đâu, nhưng chỉ tại em bất lực thôi mà.
Bỗng dưng Thoại cáu kỉnh:
- Cái thằng ngu đó, anh mà gặp được thì chắc chắn là anh sẽ dạy cho nó một bài học.
Khánh Chi nhìn Thoại một thoáng. Cô hiểu anh vừa nói rất thật lòng. Nhưng anh làm điều đó để làm gì nhỉ? Khi mà trái tim của họ đâu có chỗ nào, dù là thật nhỏ, dành cho cô đâu.
Khánh Chi cười:
- Thôi nào, anh ấy có biết gì đâu mà đòi dạy người ta một bài học. Quên chuyện đó đi, đừng có nói tới nữa.
- Thế bây giờ chúng mình đi đâu nữa đây?
Ngọc Mai lên tiếng:
- Chương trình là do các anh đặt ra mà, sao lại hỏi tụi em?
- Vậy thì chúng mình tới Mây hồng đi!
Thoại vừa nói vừa vẫy tay gọi người phục vụ Thanh toán tiền xong, Thoại đứng lên, anh nắm tay Khánh Chi kéo lên:
- Đi nào, Khánh Chi!
Khánh Chi lẳng lặng đứng lên, cô đi theo mọi người không một lời phản đối. Nhưng khi ra đến cửa tiệm ăn, cô bỗng đứng lại, nói với mọi người:
- Các anh với Ngọc Mai đi đi, em về đây.
Đang bước, Thoại đứng sững lại. Anh trợn mắt nhìn Khánh Chi:
- Cái gì? Em nói cái gì?
Khánh Chi thản nhiên lập lại:
- Em muốn về!
Thoại lập tức phản đối:
- Không được, em đã nói là đi chơi suốt đêm nay cơ mà.
Khánh Chi vẫn dịu dàng:
- Đúng thế! Nhưng bây giờ em thấy mệt mỏi qúa, em muốn về.
Thoại nhìn Khánh Chi tức tối, anh không còn kèm nén được sự tức giận của mình:
- Em sao vậy Khánh Chi? Có phải là mỗi khi nhắc tới người đó thì em không chịu được hay không?
- Thoại!
- Anh Thoại!
Cả Toàn và Ngọc Mai cùng kêu lên như muốn ngăn cản câu nói nóng nảy của Thoại. Còn Nam, anh vẫn bình tĩnh:
- Mày lại khùng lên tầm bậy rồi, Thoại à. Không thể nói như thế được đâu! Khánh Chi à, em thật không muốn đi tiếp với bọn anh hay sao?
Khánh Chi gật đầu:
- Các anh thông cảm, em thật sự không có hứng thú nữa, có đi cũng chẳng vui vẻ gì mà lại còn làm cho các anh bực mình nữa. Tốt hơn hết là các anh cho em về.
Ba chàng thanh niên đứng lặng thinh, mỗi người mang một tâm trạng khác nhau. Thoại thì chứa đầy một cơn giận trong lòng, nhưng anh biết mình không thể làm gì khác được. Vì tính của Khánh Chi, không ai còn lạ gì nữa.
Toàn vốn vô tâm, anh thấy chuyện Khánh Chi có tham dự tối nay hay không cũng chẳng có gì là quan trọng. Nhưng Nam thì lại khác. Với bề ngoài có vẻ lè phè, nhưng thật ra anh rất thông cảm với Khánh Chi. Biết Khánh Chi đã lâu, anh biết một ít về chuyện của cô. Và người mà Khánh Chi năng tình cũng không xa lạ gì với anh. Vì thế, anh gật đầu với cô:
- Thôi được, bọn anh không giữ em nữa. Vậy bây giờ em có cần bọn anh đưa về không?
Khánh Chi lắc đầu:
- Không cần đâu, em có thể tự về được. Các anh cứ đi đi, em xin lỗi!
Ngọc Mai cũng không lạ gì tính tình của Khánh Chi, vì thế cô cau mặt nhìn bạn:
- Có phải là mày không đó Khánh Chi? Hồi nãy mày bắt buộc tao phải đi cho bằng được, bây giờ lại bỏ về một mình?
Khánh Chi nhìn bạn:
- Mày hiểu tao mà, phải không Ngọc Mai?
Ngọc Mai không biết nói gì nữa, cô chán nản lắc đầu:
- Vậy mày có cần tao về với mày hay không?
- Không cần đâu, mày đi chơi vui vẻ đi. Thôi tao về.
- Nhưng rồi xe đâu mày về?
Khánh Chi chỉ tay ra ngoài đường:
- Thiếu gì xe taxi, mày không cần phải lo cho tao!
Rời khỏi những người bạn, Khánh Chi không buồn gọi xe, cô lững thững thả dài những bước chân trên đường mà lòng thì rỗng không. Cô thật không muốn về nhà lúc này một chút nào, nhưng lại cũng không muốn đến những nơi ồn ào náo động. Chỉ vì những gì cô vẫn hằng giấu kín trong một góc tâm hồn đã bị khơi dậy.
Trái tim Khánh Chi nhói lên khi những điều cô luôn muốn quên được khơi lại. Nhưng cô không trách những người bạn, vì cô biết, dù có muốn tìm quên tới cỡ nào đi nữa thì cũng sẽ không bao giờ cô có thể tìm được sự bình an cho tâm hồn, vì hình bóng thân quen đó lúc nào cũng hiện hữu trong cô.
Những bước chân vẫn lạc lõng đi hoang, Khánh Chi lẩn thẩn nhìn bóng mình ngả dài dưới ánh sáng vàng vọt của những ngọn đèn đường mà lòng thầm dậy lên một nỗi ước ao. Gía như....
Nhưng rồi Khánh Chi vội lắc đầu xua đi ý nghĩ vừa đến, vì cô biết, sẽ chẳng bao giờ đâu!
Cúi đầu xuống thêm một tí, Khánh Chi thầm đếm những bước chân buồn bã của mình. Nỗi buồn nào rồi cũng qua, nhưng sao cô không thể nào tìm được cho mình một niềm vui....
Trao chiếc cặp cho chồng, Việt Hà hỏi Thăng:
- Trưa nay anh có về ăn cơm với em không?
Một tay xách cặp, một tay nắn lại chiếc nút caravate, Thăng lắc đầu:
- Anh cũng chưa biết được, nhưng nếu có gì thì anh sẽ gọi điện cho em.
- Vậy cũng được.
Xỏ chân vào giày xong, Thăng dợm bưới đi nhưng anh lại quay sang Việt Hà:
- À, em nhớ là chiều nay phải sửa soạn sẵn nhé, anh về là đi luôn đó.
Việt Hà gật đầu:
- Em nhớ rồi, anh cứ yên tâm.
Thăng đi làm rồi, Việt Hà quay trở vào nhà. Cô nhanh chóng gọi con dậy, cho bé Việt Linh ăn sáng xong rồi đưa con tới trường. Và khoảng thời gian còn lại trong ngày, cô lại tiếp tục những công việc quen thuộc trong một ngày của mình. Toàn là những việc không tên, nhưng những việc đó lại cuốn mất nhiều thì giờ hơn hẳn những công việc cụ thể khác.
Ngẫm nghĩ một chút, Việt Hà quyết định không đi chợ khi nhìn thấy trong tủ lạnh còn khá nhiều thức ăn. Trưa nay chắc là Thăng sẽ không về, vì với kiểu nói như lúc nãy thì hẳn là anh đã có một công việc gì đó rất bận rộn. Mà nếu như anh có về chăng nữa thì Việt Hà cũng không ngại, vì với tủ thức ăn kia thì cô muốn làm cũng được khối món ăn.
Bao nhiêu thùng sách được Việt Hà lôi ra, cô lau chùi cẩn thận từng quyển sách trước khi sắp nó lên trên kệ. Sách nhiều thật! Việt Hà đã khom lên khom xuống nhiều đến nỗi cô không còn nhớ là bao nhiêu lần, chỉ biết là cô đã có cảm giác là sống lưng của cô dường như muốn gẫy sụm xuống, vậy mà vẫn chưa hết được số sách vở của Thăng.
Việt Hà đứng thẳng người lên, cô quyết định ngưng cái công việc khó chịu này lại. Thời gian của cô còn rất nhiều, chẳng có gì phải vội vã cả. Nếu như hôm nay không dọn xong thì để đến ngày mai, chuyện đó có ảnh hưởng gì tới ai đâu mà sợ.
Đưa mắt nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường, Việt Hà giật mình khi nhận thấy hai cây kim chập vào ngay con số 12. Thôi chết, Thăng đã sắp về rồi đó, vậy mà cô chưa kịp làm một chút gì cho bữa ăn trưa. Nhưng rồi ngay khi đó, Việt Hà sực nhớ ra, hôm nay Thăng không về ăn trưa ở nhà. Như thế thì cô lại không phải lo bữa cơm trưa nay rồi, bởi vì mình cô thì chỉ cần một gói mì ăn liền là xong ngay.
Ngồi phịch xuống chiếc ghế dài, Việt Hà dựa vào lưng ghế. Cô thở ra một hơi dài ngán ngẩm khi nghĩ tới khối lượng công việc mình còn phải làm. Khi vợ chồng cô đi xem, cả hai đều thích thú với khung cảnh và vị trí cũng như khu vực của căn nhà. Và tuy giá cả hơi cao, cả cô và Thăng đều không một chút so đo. Nhưng đến nay, Việt Hà mới thấy sự vất vả trong việc chăm sóc căn nhà rộng lớn như thế này.
Việt Hà đứng lên, cô vừa dợm bước để đi vào bếp thì tiếng chuông ngoài cổng vang lên ầm ĩ khiến cô ngạc nhiên. Chẳng lẽ Thăng lại về nhà? Nhưng nếu là anh thì đâu có bao giờ Thăng lại bấm chuông ầm ĩ như thế! Chỉ một tiếng chuông ngắn, vì lúc nào Thăng cũng sợ vợ con giật mình cơ mà.
Tuy nghĩ như thế nhưng Việt Hà cũng mau chóng chạy ra mở cổng. Và khi cánh cổng mở ra, Việt Hà thấy hơi ngỡ ngàng khi trước mặt cô là mẹ chồng cô và cô em gái duy nhất của Thăng.
Thấy Việt Hà cứ đứng ngây người ra nhìn mình, bà Toại lên tiếng:
- Cô không muốn cho mẹ con tôi vào nhà hay sao mà cứ để chúng tôi đứng ngoài nắng như thế này?
Việt Hà giậ t mình, cô vội vã đứng nép vào một bên:
- Dạ... dạ.. con mời mẹ và cô Út vào ạ!
Mẹ con bà Toại lạnh lùng lướt ngang qua Việt Hà để đi thẳng vào trong sân. Hoàng Lan, cô em gái của Thăng còn liếc cô chị dâu của mình một cái thật bén khi đi ngang qua Việt Hà.
Mời mẹ con bà Toại ngồi vào ghế xong, Việt Hà lại tất tả chạy vào trong bếp. Vào đến nơi, cô lại thừ ra nghĩ ngợi. Bà Toại chỉ uống trà chứ không hề dùng tới các thứ nước khác. Chồng cô giống mẹ anh nhất là ở điểm này, và Thăng uống trà rất đậm. Thế nhưng từ hôm dọn về đây đến nay thì lại không có nước trà, vì Việt Hà bận rộn qúa.
Khi Tình Đã Xa Khi Tình Đã Xa - Hoàng Kim