There are very few people who are not ashamed of having been in love when they no longer love each other.

Francois

 
 
 
 
 
Tác giả: Yasutaka Tsutsui
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Trần Hà Thương
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2020-11-19 09:00:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phần I - Chương 1
okita Kousaku chậm chạp bước vào phòng điều hành. Thân hình anh dễ phải nặng đến hơn trăm ký. Không khí trong phòng nóng nực và đặc quánh.
Phòng điều hành của Tập đoàn tài chính Viện Nghiên cứu Tâm thần học thường chỉ có hai cán bộ thường trực là Tokita Kousaku và Chiba Atsuko, nhưng có tới năm chiếc bàn làm việc. Bàn của hai người được đặt trong góc, cạnh cửa sổ. Phòng điều hành ngay sát phòng nhân viên, vì cửa kính ngăn cách hai bên lúc nào cũng mở toang nên phòng điều hành nhìn giống như phần mở rộng của phòng nhân viên vậy.
Chiba Atsuko đặt chiếc bánh mỳ sandwich cùng tách cà phê cô mới mua ở cửa hàng tiện lợi trong Viện lên bàn. Cô không muốn ăn. Đã từ rất lâu, mọi bữa trưa của Atsuko đều như thế này. Thực ra cũng có nhà ăn chung để bệnh nhân và nhân viên trong Viện dùng bữa, nhưng thức ăn thường dở đến không thể nuốt nổi.
Vì chẳng có cảm giác thèm ăn nên Atsuko không phải lo lắng về chuyện tăng cân, cô luôn giữ được vẻ ngoài xinh đẹp cần thiết để sẵn sàng tiếp nhận phỏng vấn với đài truyền hình bất cứ lúc nào, thế nên có thể coi đó là một điều may mắn. Nhưng đáng tiếc thay, ngoài việc sử dụng sắc đẹp vì mục đích trị liệu cho bệnh nhân, cô chẳng mảy may quan tâm gì tới diện mạo của bản thân cũng như đài truyền hình.
“Đang có tin đồn bệnh tâm thần phân liệt có khả năng lây nhiễm nên mọi người hoảng hốt lắm”, Tokita nói, đặt thân hình đồ sộ của mình vào chỗ ngồi bên cạnh Atsuko. Một chuyên viên trong Viện đã nhiễm chứng hoang tưởng. “Giờ ai cũng sợ không dám đụng đến máy quét và máy chiếu nữa.”
“Phiền thật nhỉ”, bản thân Atsuko chẳng nhớ đã trải nghiệm chuyện đó bao nhiêu lần, từ xưa đến nay ai ai cũng biết các chuyên viên tâm lý đều sợ bị nhiễm bệnh tâm thần phân liệt. Thậm chí còn có người ba hoa rằng bệnh có thể lây qua màng nhầy như mụn rộp. Từ khi những máy móc trị liệu tâm thần tân tiến như máy quét và máy chiếu được đưa vào sử dụng, nỗi lo ngại đó càng lúc càng trở nên có căn cứ hơn. “Chỉ những chuyên viên không muốn thấu hiểu bệnh nhân hay có xu hướng thích ‘đổ thừa’ mới hay lo lắng thế. Mà đúng ra, trải qua chuyện đó họ mới có cơ hội tự chữa trị cho bản thân trên cương vị một nhà tâm thần học chứ.”
“Đổ thừa” ở đây nghĩa là, khi không thể kết nối với bệnh nhân, bác sỹ trị liệu thường đổ lỗi cho những bất ổn về tâm lý mà bệnh nhân đang gặp phải. Đó chính là cơ sở của việc chẩn đoán bệnh tâm thần phân liệt hai mươi năm trước.
“Trời ơi, lại ngưu bàng xào cà rốt với gà chiên kiểu yuan* nữa à!”, Tokita mở nắp hộp cơm bento mẹ làm cho, bĩu đôi môi dày, phàn nàn với vẻ bất mãn. Anh sống cùng mẹ trong căn hộ dành cho chuyên viên của Viện. “Mất cả hứng ăn.”
Atsuko ngó vào hộp bento cỡ bự của Tokita, cảm giác thèm ăn bắt đầu trỗi dậy. Chắc chắn là cơm hộp rong biển đây rồi. Dưới đáy hộp là một lớp cơm trắng mỏng, bên trên trải rong biển khô tẩm nước tương, rồi lại thêm một lớp cơm nữa, đó là hộp cơm rong biển ngày xưa cô đã ăn không biết bao nhiêu lần. Trong hộp cơm ấy là những món ăn gia đình quen thuộc Atsuko vẫn hằng mong mỏi, là hương vị của những bữa cơm do chính tay mẹ cô nấu. Atsuko vốn không phải người khảnh ăn, thậm chí bây giờ cô còn cảm thấy mình sắp chết đói tới nơi luôn rồi.
“Thế để tôi ăn hộ cho”, cô quả quyết, nhanh chóng với tay qua. Atsuko dùng cả hai tay định nhấc hộp bento lớn đan bằng tre của Tokita lên, nhưng Tokita cũng phản xạ rất nhanh. “Còn lâu nhé”, anh nhấn hộp cơm trên tay Atsuko xuống.
“Anh vừa nói không muốn ăn còn gì”, Atsuko khá tự tin vào độ khỏe của đầu ngón tay mình. Cô cố giằng cho bằng được hộp bento từ tay Tokita.
Ngoài hộp cơm này ra, trong Viện không còn gì có thể thỏa mãn nổi cái dạ dày của Tokita nên anh cũng hừng hực quyết tâm. “Đã bảo bỏ tay ra cơ mà.”
“Ối chà chà”, Viện trưởng Shima Toratarou đứng trước hai người họ, mặt nhăn lại. “Hai ứng cử viên số một cho giải Nobel Sinh lý học và Y khoa lại đi tranh nhau cơm hộp thế này ư?”, ông rầu rĩ.
Shima Toratarou hay có thói quen rời phòng Viện trưởng, dạo quanh phòng các nhân viên rồi bất chợt bắt chuyện với mọi người. Vài nhân viên giật bắn mình khi bất thần có tiếng người từ phía sau, điều này chẳng tốt cho tim mạch của mọi người chút nào nên nhiều khi Viện trưởng cũng bị lời ra tiếng vào lắm.
Dù cấp trên cong môi buông lời mỉa mai, hai người kia vẫn không ai chịu nhường ai, tiếp tục giằng co trong thầm lặng. Trong một thoáng, Shima quan sát cảnh ấy với vẻ thất vọng thấy rõ, nhưng có lẽ sau khi thông cảm rằng trí óc thiên tài thường đi đôi với hành vi con nít, ông khẽ gật đầu vài lần.
“Cô Chiba, lát nữa đến phòng Viện trưởng gặp tôi nhé”, Shima khẽ nói, đoạn chắp hai tay sau tấm lưng hơi khòng của ông và thong thả đi bộ quanh phòng nhân viên như mọi khi.
“Nhưng dù là bác sĩ trị liệu đi chăng nữa, mắc chứng hoang tưởng giống bệnh nhân cũng đâu phải chuyện tốt đẹp gì”, Tokita nói, bất đắc dĩ chia nửa phần cơm của mình ra nắp hộp. “Cậu Tsumura lẫn lộn giữa nỗ lực tìm kiếm độc lập siêu việt và nỗ lực tìm kiếm độc lập thực nghiệm ở bệnh nhân. Cũng giống như người nhà họ hay mắc chứng hoang tưởng như chính người bệnh vậy đấy.”
Thế lại càng nguy hiểm hơn. Bởi trong mắt bệnh nhân, bác sĩ trị liệu trông sẽ chẳng khác gì một kẻ bịp bợm, cũng tương tự như việc họ cảm thấy bị lừa gạt khi người nhà tỏ ra thấu hiểu những vấn đề của họ. Tự mình phải phân tích anh chàng Tsumura này thôi, Atsuko thầm nghĩ.
Cô chỉ đến phòng điều hành vào giờ ăn trưa. Phòng nghiên cứu của Atsuko nối liền với phòng khám, chất đầy những thiết bị PT* nhìn như thể buồng lái máy bay, hơn nữa còn có các trợ lý ngồi làm việc ở đó, đi ra đi vào không ngừng nên cô không tài nào thoải mái thư giãn được. Phòng nghiên cứu của Tokita Kousaku chắc hẳn cũng trong tình trạng tương tự.
Trên đường quay trở về phòng nghiên cứu, Atsuko đi qua phòng khám tổng hợp, cửa mở toang ra phía hành lang, cô thấy bốn năm chuyên viên đang túm tụm quanh anh chàng Tsumura nọ, ầm ĩ tranh luận chuyện gì đó. Giờ cô đã hiểu tình trạng “hoảng loạn” mà Tokita vừa nhắc tới là như thế nào. Không còn từ nào chính xác hơn để miêu tả tình trạng các chuyên viên bây giờ. Tsumura đưa cánh tay phải lên, bàn tay duỗi thẳng hơi chếch về phía trước như trong tư thế chào kiểu Đức Quốc xã. Một vài chuyên viên trong đám người đang cãi cọ quanh Tsumura cũng giơ tay lên. Chẳng việc gì phải ồn ào đến vậy, Atsuko thầm nghĩ, cô cảm thấy có gì đó bất thường đang diễn ra ở đây.
Khi cô quay lại phòng nghiên cứu, trợ lý trẻ Kakimoto Nobue đang đội chiếc máy thu có hình dáng giống mũ bảo hiểm, nhìn vào màn hình và theo dõi giấc mơ của bệnh nhân đang ngủ trong phòng khám bên cạnh. Atsuko bước vào nhưng cô ấy chẳng hề để ý, đôi mắt vẫn trống rỗng vô hồn.
Atsuko vội vàng dừng màn hình lại liên tục ấn nút quay ngược vài lần. Nếu đột ngột tắt máy thì rất nguy hiểm vì có khả năng Nobue sẽ bị mắc kẹt bên trong tiềm thức của bệnh nhân. Giấc mơ của người bệnh bắt đầu tua lại trên màn hình hiển thị.
“Ối”, Kakimoto Nobue giật mình, vội vã tháo máy thu ra. Nhận ra Atsuko đang đứng ngay bên cạnh, cô trợ lý trẻ đứng dậy chào, “Chị đã về ạ.”
“Suýt thì nguy to đấy, em không biết sao?”
“Em xin lỗi”, có vẻ chính bản thân cô ấy cũng không tự ý thức được mình đã chìm đắm vào giấc mơ của người bệnh. “Em chỉ định quan sát một chút thôi.”
“Không đâu, em vừa bị xâm nhập ngược lại đấy. Chị đã nói với em rồi còn gì, khi giám sát giấc mơ, đội máy thu trong một thời gian dài là việc cực kỳ nguy hiểm.”
“Ôi”, Nobue liếc nhìn Atsuko, ánh mắt có chút bất mãn.
Atsuko cười lớn. “Em định bắt chước chị chứ gì? Còn nửa tỉnh nửa mơ thế kia nữa.”
Nobue quay về chỗ ngồi của mình ở ngay cạnh đó, nhìn màn hình máy chiếu với vẻ không hài lòng và buồn bã nói, “Sao chị làm được còn em thì không? Có phải vì em luyện tập chưa đủ không ạ?”
Thật lòng mà nói, năng lực tinh thần của Kakimoto Nobue vẫn chưa vững. Dù sở hữu đủ tiềm năng để trở thành chuyên viên tâm lý đi chăng nữa, cũng có nhiều người phải bó tay trước việc cùng trải nghiệm giấc mơ với bệnh nhân và truyền tải cảm xúc tới miền vô thức của họ. Nếu những chuyên viên dạng này cố làm những việc quá sức mình, họ sẽ mắc kẹt trong tiềm thức của người bệnh và không thể trở về thế giới thực được nữa.
“Cũng có thể. Nhưng từ giờ em phải cẩn thận giùm chị nhé. Anh Tsumura nhìn màn hình chiếu thôi cũng đã nhiễm chứng hoang tưởng của bệnh nhân luôn rồi, em không nghe mọi người đang đồn ầm lên sao?”
“Vâng.”
Bệnh nhân ở phòng bên cạnh là một người đàn ông trên dưới sáu mươi tuổi, ông ta đang mơ về những con đường ở trung tâm thành phố phồn hoa nhộn nhịp có lẽ của vài chục năm về trước. Không biết những con phố này trong quá khứ trông ra sao nữa. Trong giấc mơ của người bệnh, chúng là một đống hoang tàn đổ nát, hỗn loạn, rõ nét không chút mờ nhòe. Nếu truyền tải cảm xúc tới bệnh nhân nhờ máy thu, có lẽ có thể biến những con đường ấy thành một nơi vô cùng thoải mái dễ chịu, thậm chí liên kết được với những khát khao thầm kín của ông ta về một thời thanh xuân trong sáng. Hay phải chăng quang cảnh ấy thể hiện nỗ lực của bệnh nhân, muốn được quay trở về quá khứ nơi ông ta có thể gắn kết với xã hội, muốn tạo lập lại mối quan hệ giữa bản thân mình với thế giới bên ngoài?
Khi Atsuko đang định nhờ Kakimoto Nobue đi gọi người đưa Tsumura qua, chuyên viên Osanai Morio bước vào. Điển trai, độc thân, người đàn ông này còn sở hữu học vị tiến sĩ nên các nữ chuyên viên trong Viện không lúc nào ngớt lời bàn tán. Nhưng vì anh ta hay bỏ bê nghiên cứu để tập trung vào hoạt động chính trị nên tiếng tăm cũng chẳng tốt đẹp gì. Kakimoto Nobue hình như không ưa nhân vật này lắm.
“Tiến sĩ Chiba, về chuyện của Tsumura, chẳng hay cô có nghĩ vấn đề không phải ở anh ấy mà ở máy chiếu không?”
“Đương nhiên Tsumura phải chịu trách nhiệm cho việc đó. Nếu anh ấy không đụng vào máy chiếu thì sự việc đâu đến nông nỗi này.”
“À, hẳn rồi. Ý cô là có những chuyên viên tâm lý dù sử dụng máy chiếu sai cách cũng không bị ảnh hưởng gì đúng không?” Osanai gật gù mỉm cười, ra vẻ ta đây đã biết tỏng cô sẽ phản biện như thế.
“Anh đã biết vậy còn hỏi làm gì?”, Nobue nói như muốn nhổ vào mặt Osanai. Cô có lòng tin gần như tuyệt đối vào Atsuko.
Atsuko không muốn hạ mình tham gia vào cuộc tranh luận vô bổ này. Cô thản nhiên đáp, “Mong anh đừng quên nguyên tắc nghiên cứu cơ bản của Viện.”
“Vận dụng tối đa các thiết bị PT. Nguyên tắc đó tôi đã thuộc nằm lòng rồi. Thực ra tôi muốn nói với cô về hiệu quả từ việc quan sát những hình ảnh phản chiếu tiềm thức của các bệnh nhân tâm thần phân liệt cơ”, anh ta lờ Nobue đi, bắt chước Atsuko chậm rãi nhả từng lời. “Bệnh nhân tâm thần phân liệt không hề cố che đậy tiềm thức của mình như bệnh nhân mắc chứng rối loạn lo âu, không những thế họ còn nói lên tiềm thức của mình và hành xử dưới sự điều khiển của nó. Cô không thấy việc nhìn vào tiềm thức của những người như thế là vô ích hay sao?”
“Nhưng tiềm thức đó là của bệnh nhân tâm thần phân liệt. Thế nên chúng ta mới phải nghiên cứu cách họ liên kết siginifiant* với signitié* còn gì? Đúng như anh nói đấy, người bệnh chỉ phát ngôn theo đúng tiềm thức của bản thân họ thôi, chính vì thế, nếu không nhìn sâu vào tiềm thức của bệnh nhân thì làm sao biết được những lời họ nói thực sự có ý nghĩa như thế nào?”
Atsuko tự thấy nực cười. Osanai đã nói xong những điều muốn nói, mỉm cười nhìn ra cửa sổ như thể chẳng buồn nghe ý kiến của Atsuko. Bên ngoài cửa sổ, bãi cỏ rộng chừng vài trăm tsubo* thênh thang trải ra trước mắt. Đằng xa, một rặng cây rậm rạp che khuất bức tường bao quanh Viện, xa hơn nữa là tòa nhà cao tầng nằm giữa trung tâm thành phố.
“Thôi thì, đấy là lập luận của cô Chiba”, Osanai đáp, nhưng nét mặt và cử chỉ của anh ta như thể có ý nói thêm rằng “Và tôi thì không quan tâm”.
“Đợi đã”, cô cố nén cơn giận. Để trở thành một chuyên viên tâm lý xuất sắc, kiểm soát cơn giận là một phần trong quá trình tôi luyện bản thân của Atsuko. “Không chỉ là lập luận thôi đâu, đó còn là cơ sở các nghiên cứu của chúng ta. Hơn nữa lập luận này đã được chứng minh và tất cả mọi người đều thừa nhận nó. Tôi không hiểu tại sao bây giờ tôi lại phải đứng đây giảng giải cho anh như thế này. Thôi đủ rồi, mau đưa Tsumura đến đây. Tôi sẽ chữa trị cho anh ấy.”
Osanai nghiêm mặt lại. Có vẻ anh ta đã nhớ ra không ai có thể đọ được Atsuko trong tranh biện tay đôi. “Không không, việc nhỏ nhặt này đâu cần phiền tới cô Chiba. Tôi và Hashimoto sẽ chữa cho Tsumura, chỗ bạn bè với nhau cả mà.”
Osanai nhanh chóng rời khỏi phòng. Atsuko bắt đầu nghi ngờ chính anh ta là người đã phao tin đồn bệnh tâm thần phân liệt có thể lây nhiễm chứ chẳng phải ai khác. Nhưng cô vẫn không hiểu ý đồ của Osanai là gì khi đến tận đây để nói này nói nọ trong khi bản thân anh ta thừa biết hoàn toàn có thể tránh được những nguy hiểm tiềm tàng trong việc sử dụng máy chiếu.
“Chỉ chữa thôi thì đâu giải quyết được gì”, Atsuko lẩm bẩm. “Phải tự mình phân tích thật kỹ anh chàng Tsumura này mới được.”
“Người đó hình như sợ chị Chiba trực tiếp trị liệu phân tâm cho Tsumura hay sao ấy”, Kakimoto Nobue nói.
Kẻ Trộm Giấc Mơ Kẻ Trộm Giấc Mơ - Yasutaka Tsutsui Kẻ Trộm Giấc Mơ