Tôi không thể cho bạn một công thức thành công, nhưng tôi có thể cho bạn một công thức cho sự thất bại, đó là: cố gắng làm vừa lòng mọi người.

Herbert Bayard Swope

 
 
 
 
 
Tác giả: Edgar Wallace
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Phan Linh Lan
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 240 / 24
Cập nhật: 2020-07-08 19:36:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2 - Kẻ Hành Pháp - Lá Bài Của Hắn
hía bên kia cánh cửa sân khấu là bầu trời đêm. Mưa ào ào như thác và gió Đông Bắc lạnh lẽo hú rít trên lối đi hẹp dẫn từ con đường lớn đến cánh cửa vào nhỏ xíu.
Nhưng bên ngoài, góc tối nhất của ngõ cụt, nơi cánh cửa sau sân khấu của Hội trường âm nhạc Orpheum mở ra, khiến Stafford King hài lòng. Anh lùi sâu hơn vào khoảng tối khi thấy một bóng người khéo léo men theo ngõ nhỏ và chỉ ngừng giây lát ở chỗ cửa mở để xếp lại cây dù.
Pinto Silva, trong trang phục chuẩn mực với một bông hồng trắng cài trên ve chiếc áo khoác hoàn hảo, không nghi ngờ gì, chỉ mong ước nhanh được trú phía sau cánh cửa hội trường. Anh ta bước qua, lơ đãng gật đầu với người gác cửa.
“Một đêm tệ hại, Joe à,” anh ta nói. “Cô White chưa đi về, phải không?”
“Chưa, thưa ông,” người gác cửa khúm núm, “cô ấy mới rời sân khấu được vài phút. Tôi có cần báo cho cô ấy là ông đã đến không, thưa ông?”
Pinto lắc đầu.
Pinto là anh chàng ưa nhìn, khoảng ba mươi lăm tuổi. Một số người thậm chí còn mô tả rằng anh ta đẹp trai, mặc dù kiểu đẹp trai đặc thù ấy không dễ vừa mắt số đông. Làn da màu ô liu, đôi mắt đen, bộ ria mép uốn cong và chiếc cằm nhu nhược có những điểm hấp dẫn, và Pinto Silva khiêm tốn thừa nhận trong những phút hồi tưởng rằng có những người phụ nữ từng phát cuồng vì anh ta.
“Cô White ở phòng số 6,” người gác cửa nói. “Tôi có cần sai ai đó đến báo với cô ấy rằng ông đã đến không?”
“Không nên cầu kỳ,” Pinto nói, “cô ấy hẳn cũng sắp xong việc.”
Cô gái vội vã đi dọc hành lang, vừa đi vừa cài nút áo khoác, và dừng lại khi thấy Pinto, khuôn mặt cô thoáng vẻ khó chịu. Cô khá cao so với các cô gái khác, dáng người cân đối hoàn hảo và khuôn mặt còn hơn cả xinh đẹp.
Pinto nhấc vành mũ với một nụ cười.
“Tôi vừa ở trong đám khán giả, cô White. Một màn trình diễn thật sự xuất sắc!”
“Cảm ơn ông,” cô nói đủ hiểu. “Tôi không thấy ông ở đó.”
Anh ta gật đầu.
Vẻ tự mãn trong cái gật đầu đó khiến cô khó chịu. Nó dường như ám chỉ rằng cô đã không nói thật và rằng anh ta đang cười giễu cô về lời nói dối ấy.
“Em có thấy thoải mái không?”
“Vô cùng thoải mái,” cô lịch sự trả lời.
Cô rõ ràng rất nôn nóng kết thúc cuộc truy vấn này, và không biết làm thế nào để đạt được điều đó.
“Phòng thay đồ thoải mái, mọi người đều tôn trọng em chứ?” Anh ta hỏi lại. “Em chỉ cần nói một lời, nếu họ gây rắc rối cho em, tôi sẽ đuổi ngay lập tức bất kể là ai, từ người quản lý trở xuống.”
“Ồ, cảm ơn ông,” cô vội vàng nói, “mọi người đều rất tử tế và lịch sự.” Cô chìa bàn tay ra, “E rằng tôi phải đi ngay. Một người bạn đang đợi tôi.”
“Một phút thôi, White.” Anh ta liếm môi, vẻ bối rối không hợp với phong cách anh ta. “Một tối nào đó sau buổi biểu diễn, em có thể ăn tối cùng tôi không? Em biết tôi rất quan tâm đến em và tất cả những chuyện này…”
“Tôi biết ông rất quan tâm đến tôi và tất cả những chuyện này,” giọng Maisie White có chút mỉa mai, “nhưng thật không may, tôi không quan tâm lắm về bữa ăn tối và tất cả những chuyện như vậy.”
Cô mỉm cười và lại đưa tay ra.
“Bây giờ tôi phải chào tạm biệt ông.”
“Em biết không, Maisie…” anh ta lại nói.
“Chúc ngủ ngon,” cô nói và lướt qua anh ta.
Anh ta nhìn theo trong khi cô biến mất dần trong màn đêm, lông mày nhíu chặt, rồi với cái nhún vai, anh ta bước chầm chậm trở lại chỗ người gác cửa.
“Gọi ai đó đánh xe của tôi ra đây,” anh ta gằn giọng.
Anh ta sốt ruột chờ đợi, nhai điếu xì gà, cho đến khi người gác cửa ướt lướt thướt quay lại, thông báo rằng chiếc xe đang ở cuối ngõ. Anh ta xòe ô, đi đến chiếc limousine trong cơn mưa tầm tã.
Pinto Silva nổi giận, cơn giận dạng căm hận ngấm ngầm, âm ỉ bốc dần lên từng giây từng phút từng giờ. Sao cô dám đối xử với anh như thế? Nhờ ảnh hưởng của anh, cô mới có được vai diễn, toàn bộ tiền bạc và tương lai cô nằm trong tay anh. Anh sẽ nói chuyện với Đại tá, và Đại tá sẽ phải nói lại với cha cô. Anh đã nhịn đủ rồi.
Anh giật mình nhận ra mình có phần e sợ cô gái. Thật không thể tin được, nhưng đó là sự thật. Trước đây, anh chưa từng có cảm giác này với người phụ nữ nào, nhưng có điều gì đó trong mắt cô, sự khinh miệt lạnh lùng như giễu cợt tới mức khiến anh nổi đóa.
Chiếc xe dừng trước một tòa nhà tiên con đường vắng vẻ thuộc khu Tây. Anh mở đèn trần xe và thấy chỉ mới hơn mười một giờ. Điều anh không muốn nhất là tham gia cuộc họp tối nay. Nhưng điều anh càng ít mong muốn hơn là chọc giận Đại tá tại thời điểm khủng hoảng này.
Anh đi qua tiền sảnh tối mờ và bước vào thang máy tự động dẫn lên tầng ba. Tại đây, sảnh chờ và hành lang được chiếu sáng bằng một ngọn đèn điện nhỏ đủ để soi lối đến những cánh cửa làm bằng gỗ óc chó nặng nề của văn phòng Tập đoàn. Anh mở chốt cửa, bước vào một sảnh lớn, được trải thảm và trang trí nội thất rất phong cách.
Một chàng trai ngồi trước máy sưởi, xấp giấy để trên đầu gối, đang ghi chép bằng bút chì. Anh ta giật mình nhìn lên khi Pinto bước vào và gật đầu. Đó là Olaf Hanson, thư ký của Đại tá. Olaf, với khuôn mặt không biểu cảm và mái tóc cứng ngắc, luôn gợi nhớ đến nhân vật truyện tranh Struwwelpeter* đầu tổ quạ vừa bị hớt tóc.
“Chào Hanson, Đại tá ở trong đó à?”
Chàng trai gật đầu.
“Họ đang chờ cậu,” anh ta nói.
Giọng anh ta cứng nhắc và không thiện cảm, đôi môi mỏng phun ra từng âm tiết rành mạch.
“Anh không vào à?” Pinto ngạc nhiên hỏi, tay đã đặt lên tay nắm cửa.
Hanson lắc đầu.
“Tôi phải ghé qua căn hộ của Đại tá,” anh ta nói, “để lấy một số giấy tờ. Hơn nữa, họ không muốn tôi có mặt.”
Anh ta thoáng mỉm cười mờ nhạt. Một cái nhăn mặt đúng hơn là biểu lộ sự thích thú và Pinto liếc nhìn anh ta. Tuy nhiên, anh ta đủ khôn ngoan để không hỏi gì thêm. Quay tay nắm cửa, anh ta bước vào căn hộ rộng lớn, trang trí công phu.
Ở trung tâm của căn phòng là một cái bàn lớn và hầu hết ghế hai bên bàn đã có người ngồi.
Pinto ngồi xuống ghế bên phải Đại tá, và gật đầu với những người ngồi quanh bàn. Hầu hết các giám đốc đều có mặt - Crewe Phong Nhã, Jackson, Cresswell, và ở đầu bàn bên kia, Lollie Marsh, khuôn mặt trẻ con và biểu cảm không bao giờ thay đổi với cái miệng há hốc.
“White đâu rồi?”
Đại tá đang đọc thư và không trả lời ngay. Ông ta tháo cặp kính kẹp mũi, bỏ vào túi áo.
“White đâu?” Ông ta nhắc lại câu hỏi. “White không có ở đây. Không, White không có mặt ở đây,” ông ta lặp lại với giọng nhấn mạnh.
“Có chuyện gì không hay sao?” Pinto vội hỏi.
Đại tá gãi cằm và nhìn lên trần nhà.
“Tôi là người thành lập doanh nghiệp Spillsbury này. White không tham gia trong đó.”
“Tại sao không?” Pinto hỏi.
“Lão ta chưa bao giờ tham gia,” Đại tá lảng tránh. “Đây không phải loại hình kinh doanh mà White muốn tham gia. Tôi đoán lão ta có vấn đề đức tin hay gì đó, hoặc có thể vì con gái lão ta.”
Cặp mắt của Pinto Silva nheo lại khi nghe nhắc đến Maisie White và sắp buột miệng rằng anh ta vừa gặp cô, nhưng rồi thay đổi ý định.
“Cô ấy có biết gì về… về cha mình không?” Anh ta hỏi.
Đại tá mỉm cười.
“Sao nào, không - trừ phi cậu kể với cô ta.”
“Tôi không có loại quan hệ ấy,” Pinto bực bội nói. “Tôi cảm thấy phát ngán với điệu bộ kiểu cách của cô ta, sau khi chúng ta đã giúp cô ta bao nhiêu chuyện!”
“Cậu có thể sẽ còn chán ngán hơn nữa, Pinto,” một giọng nói vang lên từ cuối bàn. Anh ta quay lại và bắt gặp ánh mắt biết cười của Lollie Marsh.
“Cô nói vậy là có ý gì?” Anh ta hỏi.
“Hôm nay, tôi đã theo dõi cô ấy,” Lollie nói, và Đại tá quắc mắt nhìn cô.
“Cô đã theo dõi người khác đấy chứ, nếu tôi nhớ không lầm,” ông ta nói khẽ. “Tôi bảo cô theo dõi Stafford King cơ mà.”
“Tôi đã theo dõi anh ta,” cô nói, “và cả cô ấy nữa.”
“Ý cô là gì?”
“Là một tin mới cho các ông, đúng không nào?” Cô gái vui sướng tung ra quả bom tấn. “Không thể theo dõi Stafford King mà không chạm trán Maisie White.”
Đại tá tỏ vẻ cảm thán.
“Ý cô là gì?” Ông ta hỏi lại.
“Ông không biết rằng họ quen nhau ư? Ông có biết Stafford King xuống tận Horsham để gặp và đưa cô ấy đi ăn tối hai lần mỗi tuần không?”
Họ kinh ngạc nhìn nhau. Maisie White là con gái của một người, mà ngoại trừ Đại tá, là thành viên táo bạo nhất băng đảng, người đã tổ chức nhiều phi vụ hơn bất kỳ ai khác, ngoại trừ thủ lĩnh. Chuyện con gái Solomon White gặp gỡ Thanh tra trưởng Cục Hình sự là một tin thật sự không thể tưởng tượng nổi, đến mức choáng váng.
“Chuyện đó là thật, phải không?” Đại tá nói, liếm đôi môi khô khốc. “Đó là lý do tại sao Solomon White đã chán ngấy công việc này và muốn ly khai.”
Ông ta quay về phía Pinto khuôn mặt đang cứng đờ vì ngạc nhiên.
“Pinto, tôi tưởng cậu rất thích cô ta chứ,” ông ta thô lỗ nói. “Bọn này đã dọn đường cho cậu. Vậy mà cậu không biết gì?”
“Không chút nào,” Pinto cộc cằn nói. “Tôi không tin chuyện đó.”
“Không tin chuyện đó?” Cô gái xen vào. “Nghe cho rõ này! Chiều nay, tại Orpheum có một buổi biểu diễn và King đã đến đó. Tôi đi theo và ngồi cạnh anh ta, cố gắng bắt chuyện. Nhưng anh ta chỉ để mắt đến cô gái trên sân khấu - anh ta chẳng quan tâm đến tôi nhiều hơn tờ thông cáo dán trên tường. Sau lượt biểu diễn của cô ấy, anh ta rời đi và đợi cô ấy ở cửa sau sân khấu. Họ đã đến Roymoyers uống trà. Tôi trở lại nhà hát và gặp người quản lý trang phục của cô ấy. Đó là người tôi đã giới thiệu khi Pinto đưa cô ấy lên sân khấu.”
“Maisie đang làm công việc gì?” Crewe hỏi với vẻ râm lì.
“Giả trang nam giới,” Lollie đáp. “Thật tình! Cô ta mặc đồ nam giới trông rất phong cách. Cô ta là người đóng giả nam giới tốt nhất tôi từng thấy. Sao nào, khi cô ấy mở miệng nói…”
“Không quan tâm đến chuyện đó,” Đại tá ngắt lời. “Cô còn phát hiện ra điều gì?”
“Tôi phát hiện ra Stafford King thường xuyên đến nhà hát, đưa cô gái đó đi ăn tối và đến thăm nhà họ tại Horsham.”
“Solly chưa bao giờ kể cho tôi chuyện này. Đồ con lợn!”
“Tôi không tin chuyện này.”
Lần này người phát ngôn là Crewe. Crewe, kẻ có biệt hiệu “Phong Nhã,” tự hào rằng mỗi ngày trong năm mặc một bộ đồ khác nhau.
“Tôi hiểu Solomon và tôi đã quen biết ông ta nhiều năm,” anh ta nói. “Tôi biết ông ta cũng rõ như ông, Đại tá. Về phần chúng ta, Solly luôn thẳng thắn. Tôi không thể phủ nhận khả năng ông ta muốn ly khai, nhưng điều đó là tự nhiên. Ông ta là một người cha có con gái và ông ta đã tạo dựng tài sản của mình, nhưng tôi lấy tính mạng ra đánh cược rằng ông ta không bao giờ chơi trò lá mặt lá trái với chúng ta.”
“Lá mặt lá trái với chúng ta?” Đại tá lấy lại sự bình thản thường lệ. “Lão ta có cái gì để mà lá mặt lá trái?” Ông ta hỏi vặn với giọng gần như tự hào. “Chúng ta là một doanh nghiệp trong sạch! Tôi không hề hay biết bất kỳ ai trong chúng ta phạm tội gian lận. Lá mặt lá trái ấy à! Phì!”
Ông đập bàn tay to lớn.xuống bàn, và mọi người đều có kinh nghiệm rằng đây chính là chiếc búa phân xử của chủ tịch ra hiệu kết thúc mọi cuộc tranh luận.
“Bây giờ, các quý ông,” Đại tá nói, “hãy bắt tay vào việc. Gọi Hanson vào đây - anh ta có tất cả dữ liệu. Đây là những số liệu cuối cùng của chúng ta mà anh ta sẽ xử lý,” Đại tá nói thêm.
Ai đó đi đến cửa phòng ngoại sảnh và gọi viên thư ký, nhưng không có hồi âm.
“Anh ta đã đi ra ngoài.”
“Đi ra ngoài?” Đại tá nhíu mày, nói. “Ai sai anh ta đi ra ngoài? Không sao, anh ta sẽ quay lại ngay thôi. Đóng cửa lại.”
Ông ta nhấc một hộp chứng thư ngay cạnh chân dưới sàn nhà, đặt lên bàn, mở ra bằng một chiếc chìa khóa gắn vào dây đeo đồng hồ của mình và lấy ra một tập tài liệu.
“Tối nay chúng ta sẽ giải quyết vụ kinh doanh của Spillsbury,” ông ta nói. “Spillsbury đang rú rít.”
“Anh ta đang ở đâu?” Pinto hỏi.
“Trong một viện điều dưỡng cai nghiện rượu,” Đại tá nghiêm nghị đáp. “Dường như một số người nhận ủy thác bất động sản từ cha anh ta có ý nghi ngờ tính hợp pháp của vụ chuyển nhượng. Nhưng tôi đã tham khảo tư vấn pháp lý tốt nhất ở London và chắc chắn rằng vị thế của chúng ta là an toàn. Điều duy nhất chúng ta phải làm đêm nay là đảm bảo tuyệt đối tất cả những lá thư ngu xuẩn mà anh ta đã viết cho Lollie bị tiêu hủy.”
“Ông nhận được chúng?” Cô gái nói nhanh.
“Tôi đã từng giữ chúng,” Đại tá nói. “Tôi đã đốt tất cả trừ một lá, khi việc chuyển nhượng hoàn tất. Và câu hỏi là, thưa các quý ông, chúng ta có nên đốt lá thư cuối cùng không?”
Ông ta lấy một phong bì từ tập tài liệu trước mặt và giơ nó lên.
“Tôi đã giữ bức thư này phòng trường hợp có chuyện gì xảy ra, nhưng nếu anh ta ở lì trong viện cai nghiện, hừm, anh ta sẽ không bị ảnh hưởng bởi việc công khai một lá thư sướt mướt đa cảm gửi cho cô nàng nào đó. Tôi đoán những người được ủy thác của cha anh ta cũng sẽ không bị ảnh hưởng nhiều. Mặt khác, nếu lá thư này bị phát hiện giữa các tài liệu kinh doanh, tình hình sẽ rất tệ với chúng ta.”
“Bị phát hiện bởi ai?” Pinto hỏi.
“Bởi cảnh sát,” Đại tá bình tĩnh nói.
“Cảnh sát?”
Đại tá gật đầu.
“Họ đang theo dõi chúng ta, nhưng cậu không cần lo lắng,” ông ta nói. “Stafford King đang làm tất cả những gì có thể để xây dựng hồ sơ vụ án, anh ta sẽ không loại trừ cả việc xin lệnh khám nhà. Nhưng tôi không quá lo về cảnh sát.” Giọng ông ta chậm lại và nhấn mạnh hơn. “Tôi cho là Tập đoàn Boundary có đủ những con bài đối phó với tòa án để đánh bại vụ hợp tác đó. Chính là tên Jack - Kẻ Hành Pháp kia…”
“Tên Jack kia… ha ha!”
Một tràng cười chát chúa nổ vang cắt ngang bài phát biểu khiến Đại tá nhảy dựng lên, tay ông ta thọc nhanh vào túi áo bên hông. Cánh cửa đã mở và đóng từ bao giờ, khẽ khàng đến mức không ai nghe thấy, và một hình nhân hiện ra đối diện với họ.
Hình nhân phủ kín từ đầu đến chân bằng chiếc áo choàng dài bằng lụa đen, lấp lánh dưới ánh sáng mờ tỏ của chùm đèn trần. Hai bàn tay đeo găng, đầu đội mũ vành mềm và khuôn mặt ẩn sau chiếc khăn lụa trắng.
Tay của Đại tá đã đặt trong túi áo bên hông nhưng ông ta kịp nghĩ lại và giơ hai tay lên đầu. Khẩu súng lục nòng dài mà kẻ đột nhập nắm trong tay có vẻ gì đó đặc biệt thuộc về công vụ, mặc dù những hình chạm nổi được mạ bạc và khảm vàng dọc theo nòng.
“Tất cả giơ tay lên,” hình nhân quát lên chói tai, “giơ thẳng lên trời cao! Cả cô nữa, Lollie. Rời khỏi bàn nào, tất cả mọi người, và dựa lưng vào tường. Bởi vì Kẻ Hành Pháp đã đến với quý vị, và cuộc sống đầy những chuyện đáng kinh ngạc!”
Họ lùi khỏi bàn, bất lực nhìn chằm chằm vào hai con mắt không chớp hiện ra qua hai lỗ thủng trên chiếc khăn lụa.
“Lưng áp vào tường nào, các mỹ nhân của tôi,” kẻ đó cười gằn. “Tôi sẽ khiến cho quý vị phải cười và cần chỗ dựa lưng. Tôi sẽ khiến cho quý vị nghiêng ngả vì vui sướng hạnh phúc!”
Hình nhân đã di chuyển đến cạnh bàn, hắn vừa nói, những ngón tay nhanh nhẹn vừa lật tung đống tài liệu mà Đại tá đã lôi ra từ hộp công văn.
“Tôi sẽ kể cho quý vị nghe câu chuyện hài hước về một băng đảng tống tiền.”
“Anh là kẻ dối trá,” Đại tá khàn khàn nói.
“Về một băng đảng tống tiền,” Kẻ Hành Pháp cười chói tai, “chúng không như những tên tống tiền thông thường, và chúng cũng không đòi hỏi tiền. Ồ không! Những tên tống tiền quái ác này thì không! Chúng nắm mũi những kẻ ngu ngốc và những kẻ xấu xa, buộc họ bán những thứ trị giá hàng ngàn bảng với giá vài trăm bảng. Và chúng là một bang hội tuyệt vời! Chúng thực sự là một đám người thú vị. Có Dan Boundary khởi đầu sự nghiệp bằng cách cướp tài sản của người mẹ quá cố, có Crewe Phong Nhã, từng là một quý ông và giờ là một tên trộm!”
“Đồ chết tiệt!” Crewe chồm lên, nhưng họng súng quay ngoắt sang, và anh ta dừng lại.
“Có Lollie, người mẹ dám bán đứa con của mình…”
“Tôi không có con,” cô gái gần như hét “Hãy ngẫm lại, Lollie thân mến…, linh hồn bé nhỏ yêu quý!”
Hắn ngừng lại. Chiếc phong bì mà ngón tay hắn tìm kiếm đã được tìm thấy. Hắn luồn nó dưới chiếc áo choàng lụa đen và chỉ hai bước nhảy đã ra tới cửa.
“Gọi cảnh sát đi,” hắn chế giễu. “Dan, gọi cảnh sát đi! Tìm Stafford King, Cảnh sát trưởng xuất chúng. Nói với anh ta là tôi đã ghé thăm! Danh thiếp của tôi đây!”
Với một cái búng ngón tay khéo léo, hắn phóng một lá bài nhỏ màu nhạt bay qua bên kia căn phòng. Cánh cửa mở ra và đóng lại trong thoáng chốc, kẻ đột nhập biến mất.
Sự im lặng duy trì trong một giây, và rồi, với tiếng nức nở, Lollie Marsh sụp xuống trên sàn. Đại tá Dan Boundary nhìn quanh, từ khuôn mặt trắng nhợt này sang khuôn mặt tái mét kia.
“Thưởng 100.000 bảng cho bất kỳ ai trong số các người bắt được hắn,” Đại tá thở hổn hãi, “bất kể là đàn ông hay đàn bà.”
Kẻ Hành Pháp Kẻ Hành Pháp - Edgar Wallace Kẻ Hành Pháp