A home without books is a body without soul.

Marcus Tullius Cicero

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Hữu Mạnh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7242 / 68
Cập nhật: 2016-04-22 16:44:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2: Trở Lại Vùng Bắc Địa
hắc hẳn Kazan cũng còn được hưởng những ngày hạnh phúc khác trong căn nhà đầy đủ tiện nghi, nơi Thorpe, chủ nó, về nghỉ ngơi bên người vợ trẻ, xa vùng Bắc địa.
Tất nhiên là nó vẫn thấy thiếu cảnh rừng sâu, thiếu cảnh bao la tuyết phủ, thiếu cái niềm vui chiến đấu bên các bạn mỗi khi được dẫn đầu, quanh mình rộn ràng tiếng sủa, để kéo chiếc xe trượt tuyết của chủ, lướt qua những khoản rừng thưa và các vùng Ba-ren. Nó ngạc nhiên không còn được nghe tiếng “Cu-sơ! Cu-sơ! Hui-a!” của người đánh xe và tiếng vun vút dễ sợ của ngọn roi kinh khủng dài sáu mét, làm bằng ruột nai, lúc nào cũng sẵn sàng quất vào mình nó và vào bầy chó “gâu gâu” dàn thành một hàng phía sau. Nhưng có một thứ khác, vô vàn dịu ngọt, đó là sự âu yếm quyến rũ của người thiếu phụ, đã thay thế cho những gì nó thiếu.
Sự hấp dẫn huyền bí đó không ngừng lởn vởn xung quanh nó; ngay cả lúc nàng đi vắng, không khí đó vẫn phảng phất trong phòng, nhờ vậy nó cũng thấy đỡ cô đơn.
Một buổi sáng, vì Kazan đã chạy gần như suốt đêm dưới trời sao, vợ Thorpe thấy nó nằm cuộn tròn sát vào cửa. Nàng liền cúi xuống, ôm nó vào lòng và như một lớp mây, làn tóc thơm của nàng bao phủ lấy nó. Từ đó, đêm nào Kazan về muộn nàng lại để một cái chăn bên bực cửa; để khi về nó được ngủ ấm. Biết nàng đang ở sau cánh cửa, Kazan sung sướng nằm nghĩ.
Mỗi ngày Kazan mỗi quên dần cảnh đồng tuyết bao la và quấn quýt bên người thiếu phụ với một tình cảm ngày thêm gắn bó. Cứ như vậy trong khoảng 15 hôm liền.
Nhưng rồi bắt đầu có sự thay đổi trong căn nhà xung quanh Kazan, đang có một sự thay đổi bất thường, một cảnh nhộn nhip mà nó không sao hiểu nổi, và người phụ nữ không lưu tâm đến nó nữa. Một nỗi khó chịu mơ hồ xâm chiếm tâm hồn nó. Kazan đánh hơi để cố hiểu sự kiện đang được chuẩn bị. Nó cố tìm hiểu trên nét mặt chủ điều chủ đang nghiền ngẫm.
Rồi một buổi sáng, cái vòng da nai, có xích sắt dính liền, được thắt vào quanh cổ Kazan, và người chủ cứ muốn kéo nó ra đường. Người ta định làm gì nó? Hẳn là muốn tống nó ra khỏi nhà. Nó liền ngồi phệt ngay xuống không chịu nhúc nhích.
Người chủ vỗ về giọng mơn trớn:
- Đi Kazan! Nào chú mình!
Nhưng con vật chỉ lùi lại nhe nanh ra. Nó chờ đón tiếng roi quất hoặc một dùi giáng xuống lưng. Nhưng không có gì hết. Người chủ chỉ cười rồi lại cùng với nó vào trong nhà.
Lát sau Kazan ngoan ngoãn ra khỏi nhà. Isobel đi kèm bên, đặt tay lên đầu nó. Cũng chính nàng mời nó nhảy lên một loại xe tối om. Và vẫn nàng kéo nó vào cái góc tối nhất trong xe, để người chủ buộc xích. Sau đó, nàng với người chủ vừa đi ra vừa cười khúc khích như hai đứa trẻ.
Suốt mấy giờ đồng hồ dài dằng dặc, Kazan nằm yên đờ đẫn, bất động, lắng nghe tiếng bánh xe lăn vừa ầm ĩ vừa kì lạ đối với nó, và thỉnh thoảng lại có những tiếng chói tai đập vào tai nó. Nhiều lúc xe dừng lại và có tiếng người nói bên ngoài.
Cuối cùng, ở trạm dừng chân cuối cùng, nó nhận ra rõ ràng một giọng nói quen thuộc. Nó đứng dậy, kéo xích mà như thút thít muốn khóc. Cánh cửa chiếc xe kỳ lạ trượt trên rãnh; một người xuất hiện, cầm đèn và người chủ theo sau.
Kazan không để ý đến họ. Nó nhìn nhanh ra ngoài và khi được tháo xích, nó nhảy ngay lên đám tuyết trắng. Không tìm thấy gì, nó dướn thẳng người lên hít hít không khí.
Trên đầu Kazan vẫn những bức màn mà suốt đời nó đã từng hóng sủa. Xung quanh, quây lấy nó như một bức tường, những cánh rừng âm u vắng lặng trải dài đến tận chân trời. Cách đấy một quãng, có một số đèn kính khác.
Thorpe cầm lấy cái đèn của người cùng đi và dơ lên cao. Trước dấu hiệu đó, một tiếng gọi vang lên trong đêm tối:
- Kaaaa… zann!
Kazan quay lại và lao vút đi như một viên đạn cối. Chủ nó chạy theo, vừa cười vừa lầu bầu:
- Đồ ôn con!
Lúc đuổi kịp con chó, ở giữa nhóm đèn soi, Thorpe đã thấy nó bò rạp dưới chân Isobel. Nàng nhặt sợi xích lên.
- Em à, - Thorpe nói - nó là con chó của em và nó đã tự nguyện đến để em điều khiển nó. Nhưng chúng ta cứ nên cẩn thận với nó vì quê hương quen thuộc có thể thức tỉnh dã tính của nó.
- Trong nó có cả chó lẫn cái giống ngoài vòng pháp luật (1). Anh đã thấy nó chỉ đớp một cái mà làm đứt luôn bàn tay một anh da đỏ, và chỉ ngoạm một cái làm đứt luôn mạch máu cổ một con chó khác. Tất nhiên nó đã cứu anh… Nhưng anh không thể tin nó. Ta cứ phải cảnh giác!
Thorpe chưa nói xong thì, như để chứng minh lời anh, Kazan gầm lên như một ác thú, nheo mép, nhe bộ nanh dài ra. Lông trên lưng nó dựng đứng cả lên.
Thorpe đã đặt bàn tay vào khẩu súng giắt ở thắt lưng. Nhưng không phải Kazan định tấn công anh.
Quả vậy, có một bóng đen khác vừa ra khỏi bóng tối và xuất hiện giữa đám đen. Đấy là McCready, người dẫn đường, có nhiệm vụ đưa vợ chồng Thorpe, từ điểm cuối cùng đường sắt đến trại Sông Hồng. Nghỉ phép tại đây xong, chủ của Kazan sẽ trở lại và điều khiển những công trình xây dựng đường sắt xuyên lục địa, nối liền Đại Tây Dương và Thái Bình Dương (2), chạy qua Ca-na-đa.
Người ấy có cái cằm bạnh, gần như hàm thú.
Con vật vẫn gầm gừ với anh ta, và tiếng hăm doạ cuồn cuộn trong cổ họng nó mỗi lúc một khàn khàn. Isobel khẽ lắc sợi xích và ra lệnh:
- Kazan, nằm xuống!
Nghe tiếng nàng, nó bớt gầm gừ.
- Nằm xuống! – Nàng nhắc lại, và ấn mạnh đầu Kazan.
Nó đành nằm xuống chân, hai mép vẫn nhếch lên. Thorpe quan sát cảnh trên và ngạc nhiên về mối hận thù khó ghìm nổi đang rừng rực trong đôi mắt con chó lai sói.
Thình lình người dẫn đường tháo tung cái roi dài đánh chó ra. Gương mặt anh ta đanh lại và, quên mất đôi mắt xanh vẫn không rời mình, anh ta nhìn thẳng một cách hách dịch vào Kazan, quát to:
- Hu! Cu-sơ! Pedro, đây!
Nhưng Kazan không nhúc nhích.
McCready giang thẳng cánh, vung cái roi dài, và một vòng rộng loang loáng trong đêm đen, nghe đánh bốp một phát hệt như tiếng súng lục nổ. Và y nhắc lại:
- Lại đây! Pedro! Lại đây!
Kazan gầm gừ trong họng, nhưng vẫn không nhúc nhích. McCready quay lại nói với Thorpe:
- Lạ thật! Hình như tôi đã biết con chó này. Nếu nó là Pedro, như tôi nghĩ, thì nó nguy hiểm lắm.
Anh chàng lại đưa mắt nhìn vào đôi mắt Isabel. Nàng rùng mình. Thoạt trông thấy anh ta, nàng đã cảm thấy máu mình như đông lại nhưng cố nén cảm xúc, nàng nhớ đến những câu chuyện chồng thường kể về nhưng con người cộc cằn sống trên vùng rừng núi phía Bắc. Anh tả họ hơi thô kệch, nhưng kiên nghị rắn rỏi, trung thực, nên nàng cũng đã quen ca ngợi họ, yêu mến họ, trước khi gần họ.
Nàng cố đẩy lùi mối ác cảm tự nhiên của mình đối với McCready và mỉm cười với anh ta một cách nhã nhặn:
- Con chó nó không thích anh. Vậy anh có muốn tôi dàn hoà hai bên hộ không nào?
Nói xong, nàng cúi xuống với Kazan. Thorpe đã cầm lấy sợi xích, sẵn sàng giữ nó lại khi cần thiết.
McCready cũng cúi xuống với con chó.
- Anh hãy làm theo tôi – Isobel nói – Hãy vuốt ve nó đi…
Nhưng McCready đã ngẩng lên, đáp lại:
- Bà bạo thật! Tôi thì chả dám. Nó đớp tay tôi mất thôi.
Cả mấy người cùng lên đường, theo một lối mòn in dấu trên tuyết.
Sau khi đi qua một khu rừng bách rậm, đến khu trại từ nãy giờ bị che khuất. Thorpe đã rời đây ra đi từ mười lăm hôm trước, để cùng trở về với người vợ trẻ. Lều của anh, nơi trước đây anh ở chung với người dẫn đường cũ, vẫn còn đấy, và một cái lều mới, dành cho McCready, được dựng ngay cạnh bên.
Một đống lửa to đang bập bùng và bên cạnh có một chiếc xe trượt tuyết dài. Buộc vào mấy gốc cây gần đó, là những bóng đen mắt long lanh của các con chó kéo xe trượt tuyết, bạn đồng cương cũ mà Kazan được gặp lại. Gân cốt nó bỗng căng thẳng, bất động, trong khi Thorpe buộc dây xích vào xe. Kazan lại sắp trở về với những khu rừng của nó, với cuộc sống quen thuộc và vai trò đầu đàn những con chó khác.
Tò mò muốn biết cuộc sống lạ lùng, mới mẻ, từ nay mình sẽ dự phần, Isobel thấy gì cũng thích, cũng vui vẻ vỗ tay, Thorpe khẽ vén tấm cửa lều ra, mời nàng vào trước. Thấy nàng bước vào không ngoái nhìn lại, không một lời nào với mình, Kazan buồn quá và rên rỉ đưa mắt về phía McCready.
Vào đến trong lều, Thorpe nói:
- Em ạ, anh rất buồn là Jackpine, người dẫn đường trước đây, không chịu ở với ta. Anh ấy là một con người trung thực và chắc chắn, chính anh ấy đã đưa anh đến đây. Nhưng anh ấy cứ nằng nặc đòi về. Khẩn khoản cho tiền cũng không lay chuyển được anh ấy. Isobel ạ, anh sẵn sàng cho cả tháng lương của anh để em có được cái thú xem anh ấy điều khiển xe trượt tuyết đấy. Tay McCready này anh chỉ tin được có một nửa. Người ta bảo hắn là một tay khó hiểu đấy nhưng hắn thông thạo vùng ta phải đi qua như một tấm bản đồ. Giống chó không ưa thay đổi người cầm cương và tỏ ra hằn học. Nhất là Kazan, anh tin chắc nó chẳng ưa hắn một tí nào đâu.
Kazan vểnh tai lắng nghe giọng nói của Isobel lúc này đang vang lên trong lều.Vì vậy nó không trông thấy McCready, cũng không nghe thấy tiếng y đang ranh mãnh mò đến sau lưng và, như một phát súng nổ, bất thần, y quát to:
- Pedro!
Kazan giật mình, rồi thu người lại như bị một ngọn roi da quất vào mình.
- Lần này, tao tóm được mày nhé, quỉ sứ! – McCready nói khẽ, mặt tái mét trước ánh lửa hồng - Người ta đổi tên cho mày, hả? Nhưng tao biết thừa là mày với tao đã biết nhau rồi!
--------------------------------------------------------------------------------------
Chú thích:
(1): Người ta quen gọi sói là các con vật sống tự do ngoài vòng pháp luật của vùng Bắc địa.
(2) Công trình xây dựng đường sắt xuyên lục địa Canada trên Đại Tây Dương, đi từ miền Bắc Ha-li-phắc và Tân-ê-cốt, chạy qua phía Bắc Thượng Biển Hồ là biên giới giữa Hoa Kỳ và Canada, và sau một đoạn đường dài 5.000km, tới sát Thái Bình Dương, tại bờ biển va-cu-vơ.
Kazan (Ca Dăng) Kazan (Ca Dăng) - James Oliver Curwood Kazan (Ca Dăng)