A dirty book is rarely dusty.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: vân trầm
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2894 / 8
Cập nhật: 2015-11-28 21:18:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
ẫn không phát hiện có ta lãng nhãng với ai à?
Lâm Phong đứng dụm hai chân vào nhau như lính, gật mạnh đầu:
- Thưa ông, vâng! Tôi nghĩ ông không nên thuê người theo dõi vợ ông, nếu như vợ ông biết được thì đó là một xúc phạm lớn.
- Ai biểu anh để lộ ra, đây là chuyện kín giữa tôi và anh.
Ông Đại nheo mắt:
- Anh bảo tôi như thế, anh không thấy là tự anh làm mất việc của anh, có khác nào bảo tôi đừng thuê anh?
- Dạ.... đúng như vậy.
Lâm Phong bỗng trở thành một tên đạo đức giả:
- Nhưng là vợ chồng, ông cần có niềm tin với vợ mình.
- Tôi cũng rất muốn tin cô ấy. Song, cô ấy còn quá trẻ, mới hai mươi lăm, còn tôi đã gần sáu mươi. Anh cứ theo dõi cô ấy cho tôi.
- Dạ vâng!
- Thôi, anh đi làm công việc của anh đi.
Lâm Phong quay đi. Đồ khốn! Ông thừa biết vợ ông là loại người như thế nào, không tin được cứ bỏ cô ta là xong, việc gì phải mất công thuê thám tử theo dõi.
Điện thoại trong túi Lâm Phong reo, anh lấy máy ra nghe. Là của Diễm Phương, cô hỏi:
- Anh đang ở đâu vậy?
- Vừa đi gặp ông chồng già của cô xong. Tôi bảo cô rất đàng hoàng, ông ta không cần thuê tôi theo dõi cô.
- Ông ta nói sao?
- Cứ tiếp tục!
- Anh đến đây liền nghe.
Lâm Phong tắt máy. Quay nhìn vào căn nhà đồ sộ mà anh vừa đi ra. Lão già!
Tôi chính là kẻ quyến rũ vợ ông đây. Không, là cô ta quyến rũ tới mới đúng!
Lâm Phong lên xe phóng đi. Đến nơi hẹn, anh cứ gởi xe và đường hoàng đi vào căn nhà kín cổng cao tường. Cửa không gài, Lâm Phong bước vào nhìn quanh:
- Cô Diễm Phương! Cô đâu rồi?
Một bàn tay mát lạnh bịt mắt Lâm Phong từ phía sau, cùng tiếng cười khúc khích. Lâm Phong gỡ bàn tay bịt mắt mình, quay lại. Anh vụt đỏ mặt vì Diễm Phương đang mặc bộ bikini hai mảnh, thật khêu gợi. Cô sà vào người anh:
- Tắm chung với tôi nghen?
- Tôi cho có biết, ông chồng già của cô chẳng phải ghen mà thuê người theo dõi tìm bằng cớ của cô đâu.
Diễm Phương thản nhiên:
- Ông ta muốn bỏ tôi mà không phải chia tài sản chứ gì?
- Biết như vậy sao còn liều lĩnh?
- Tôi chán cuộc sóng như thế này rồi, giống như con búp bê chưng trong lồng kiếng. Tôi muốn sống thực với con người của tôi. Cũng như bây giờ tôi thích anh và muốn chơi trò mèo vờn chuột với anh vậy.
- Tôi không phải con chuột cho cô vờn.
- Vậy thì tôi là chuột nhé, tình nguyện cho anh ăn thịt. Đừng có làm bộ nữa, tôi nhìn thấy là anh thích tôi khi tôi hôn anh.
- Tôi chán ngắt trò chơi của các người.
Lâm Phong quay lưng đi. Nhanh hơn, Diễm Phương ôm anh lại:
- Đừng như vậy mà, tôi thích anh!
- Bây giờ tôi có thể báo tin cho ông chồng của cô...
Tiiếng nói của Lâm Phong bị át hẳn bởi nụ hôn của Diễm Phương, nụ hôn chinh phục Lâm Phong. Anh không đẩy Diễm Phương ra nữa mà ôm ghì lấy cô vào lòng, để cho dục vọng cuốn trôi mình đi...
Rầm...
Cánh cửa phòng bị xô mạnh vào, ông Đại và những vệ sĩ của ông ta. Gương mặt ông ta lạnh lùng đến dễ sợ:
Diễm Phương! Bất quả tang rồi nhé! Còn anh bạn trẻ, anh nói gì với tôi đây?
Lâm Phong lụp chụp nhặt bộ quần áo lên, nhưng nhanh hơn tên vệ sĩ đá ra xa, và nhảy vào túm lấy Lâm Phong khóa tay anh lại. Một tên lao tới khóa nghịch hai tay Lâm Phong.
Ông Đại cười gằn:
- Dẫn nó ra đường cho mọi người nhìn chúng.
Lâm Phong kinh hãi gào lên:
- Ông không có quyền làm nhục chúng tôi!
- Câm miệng lại! Không có quyền à? Tao đánh vỡ mặt mày nữa kìa. Nhưng đánh chúng mày bẩn tay tao, tao thích dắt chúng mày ra đường đi bêu riếu hơn.
Dường như đã chuẩn bị sẵn, ông ta lôi ra hai tấm bằng có viết chữ đen:
"Gian phu" và "dâm phụ". Gian phu đeo vào cổ Lâm Phong, dâm phụ đeo vào cổ Diễm Phương. Xong, đẩy mạnh Diễm Phương ra cửa:
- Đi!
Cả hai bị đẩy đến chúi nhủi. Ra đến đường, người đi đường hoảng kinh nhìn cả hai... Người tò mò, kẻ bỏ chạy thục mạng không dám nhìn hai con người...
kinh khủng.
- Ủa! Cái gì phía trước vậy anh Hiền?
Đang đi song song với Hiền, Hạnh Nhi đứng lại. Trong lúc Hiền đón lại một người hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Tởm không chịu được, cậu lại đó mà xem.
Người đầu tiên mà Hạnh Nhi nhìn thấy khi len vào, cô kêu lên sững sờ:
- Anh Hai!
Hiền cũng thảng thốt:
- Lâm Phong!
Không còn suy nghĩ gì cả, cả hai lao vào đánh những gã vệ sĩ giải vây cho Lâm Phong. Không ngờ Hiển đánh dữ quá, bốn tên vệ sĩ cùng ông Đại lên xe phóng đi mất.
Xấu hổ chết đi được! Hiền cởi áo của mình đưa cho Diễm Phương. Còn Lâm Phong vận cái áo khoác của Hạnh Nhi vào người, cô đay nghiến:
- Em xấu hổ vì anh đó anh Hai.
Hạnh Nhi đi phất phơ. Đã hai ngày cô không dám nhìn mặt anh mình.
Giận và tức, chuyện của anh cô đang là đầu đề cười cho mọi người trong xóm, có tức không? Lão Đại, ông là con người hay con quỷ mà chơi trò quái đản vậy hả?
Cầm trong tay cây bút lông đỏ, Hạnh Nhi nhìn quanh không có ai, cô vẽ nhanh lên bức tường của căn biệt thự đồ sộ:
một cái đầu ngưới với hai con mắt to, cái miệng cũng to và hàng chữ:
bẩn thỉu.
Đang khoái chí với trò trẻ con của mình, một cánh tay nắm chặt lấy vai Hạnh Nhi:
- Bắt quả tang rồi nhé! Hết dán hàng chữ "rút hầm cầu", "cẩt bê tông", bây giờ vẽ "đầu lâu".
Hạnh Nhi hất mạnh tay ra quay phắt lại, cô sửng sốt:
- Trần Hào!
- Hào Hào cái gì! Tôi ra lệnh cho cô phải bôi cho kỳ hết những thứ cô vừa vẽ lên tường rào nhà. Cô không thấy hành động của cô là mất văn hóa?
À, thì ra anh ta làm mặt lạ với mình. Dữ dằn hả? Bộ anh tưởng tôi là đứa dễ ăn hiếp chắc? Hạnh Nhi chống nạnh tay lên hông, quát lại:
- Nè, bộ đây là nhà của anh hay sao?
- Nhà của chú tôi! Tôi có thể giao cô cho công an phạt vạ về tội lâm mất mỹ quan đường phố.
- Người trong nhà này là chú của anh?
- Phải!
- Kinh dị! Ông ta mới chính là người làm mất mỹ quan đường phố.
- Chú tôi làm sao?
- Anh đi mà hỏi ông ta! Còn tôi tôi sẽ vẽ tiếp nữa.
Hạnh Nhi lia cây viết lông lên tường rào sơn đẹp đẽ một vòng tròn to, hai con mắt và cái miệng tròn vo.
- Này cô!
Trần Hào toan giật cầy viết, Hạnh Nhi lùi lại:
- Tôi vẽ cái mặt xấu trai của anh, cái mặt bị bông cỏ may đâm thủng, đâm thủng nè.
Mỗi cái tiếng "đâm thủng, đầm thủng" là một cái chấm như dấu phẩy vào cái mặt tròn trên tường. Nhìn hình vẽ mà Trần Hào đến buồn cười, anh chế giễu:
- Hình vẽ kia nhất định không phải là tôi, vì tôi rất đẹp trai, con gái chạy theo dài như wagon xe lửa.
Hạnh Nhi bĩu môi:
- Tự kiêu quá hả? Chú của anh là người xấu, dù anh có đẹp trai đi nữa, anh cũng xấu như ông ta.
Thấp thoáng có bóng dáng hai người công an tuần tra. Trần Hào trừng mắt:
- Coi chừng tôi gọi công an bắt cô.
Trần Hào cố nhìn vào mặt Hạnh Nhi. Cô đội cái nón kết sùm sụp trên nửa mặt, anh không sao nhìn ra đây là kẻ lương thiện hay bất lương nữa, đã vậy còn đeo khẩu trang...
HạnhNhi hất mặt lên. Hào chỉ nhìn thấy đôi mắt, đôi mắt thích thú phá bĩnh và nghịch ngợm:
- Gọi đi!
Cô ném cây bút lông vào người Trần Hào và co giò phóng chạy, chạy như sợ bị bất giao cho công an.
Chạy một quãng không thấy Trần Hào đuổi theo, Hạnh Nhi đứng lại thở dốc.
Bây giờ cô mới sực nhớ cô đeo khẩu trang nên anh không nhận ra cô. Nhưng nếu anh nhận ra cô thì sao nhỉ? Nhớ hay quên? Nếu như anh đã quên... Bất giác, tim Hậnh Nhi đau nhoi nhói lên.
Không đuổi theo, Trần Hào khoanh tay đứng nhìn những nét vẽ trên tường.
Anh phải cười khì. Đúng là đáo để. Gương mặt mình như vầy sao "cỏ may đâm thủng". "Cỏ may"? Hai chữ ấy nhắc lại cho anh kỷ niệm êm đềm, cô ta cũng biết bông cỏ may? Ừ, là người Việt Nam sao cô ta không biết cho được.
"Hoa Cỏ May". Một lần nữa, Trần Hào nghe tiếng lòng mình thổn thức. Anh gọi tên Hạnh Nhi trong nhung nhớ. Bao giờ ông trời cho anh gặp em, hay là chúng mình mãi mãi là người xa lạ?
- Các bạn! Chúng ta dừng lại một chút, đón mừng vị giám đốc mới, là con trai duy nhất của vị giám đốc quá cố.
Anh chàng quản đốc vỗ hai tay vào nhau, nói to cho công nhân đang thao tác máy nghe. Hạnh Nhi dừng tay, cô định nói:
là giám đốc cũ hay mới thì ông nào cũng là sếp. Còn cô làm việc vẫn phải làm việc. Nhưng làu bàu chưa dứt lời, Hạnh Nhi giật thót kêu lên:
- Trần Hào!
Anh mặc áo thắt cà vạt đàng hoàng. Hôm nay mái tóc cắt ngắn chớ không dài vừa bụi vừa lãng mạn như hôm nào cô gặp anh, đòi cho cỏ may đâm thủng mặt.
Trần Hào theo quản đốc đi hết phân xưởng và vô tình đừng lại chỗ Hạnh Nhi làm việc. Cái nón bảo hộ và vẫn với khẩu trang che khuất nữa mặt Hạnh Nhi, nhưng sao anh nhận ra cái gì đó quen thuộc, nên đi một vòng nữa, Hào cố tình quay lại đến bên Hạnh Nhi.
Hạnh Nhi nghe tim mình đập mạnh. Hay là Trần Hào đã nhận ra cô? Nhận ra cái gì chứ, cô đang đeo khẩu trang mà! Hay là anh nhận ra cô là cái kẻ hôm nọ vẽ bậy trên tường nhà chú anh?
Sử dụng máy mà Hạnh Nhi cứ tun. Hào nhìn chăm chú vào bàn tay thao tác máy của Hạnh Nhi rồi hỏi:
- Cô làm việc ở đây bao nhiêu lâu rồi?
- Gần một năm!
- Tên gì?
- Hạnh... Cồ.
- Hạnh Cồ! Cái tên hay nhỉ, sao không là Hạnh Nhi?
Hạnh Nhi cắn môi. Anh ta đã nhớ rồi sao? Cô xẵng giọng:
- Hạnh Nhi! Cái tên chẳng đẹp chút nào, ba mẹ tôi cho Hạnh Cồ đẹp hơn, nên họ đã đặt tên tôi như vậy.
- Cô có biết cô đang nói chuyện với ai không?
- Ngài giám đốc, nhưng tôi cam đoan ông chẳng biết máy móc gì cả.
Trần Hào cố nén cười:
- Nhưng tôi có quyền đấy, vì tôi là ông chủ của có. Tôi biết tại sao cô vẽ bậy trên tường rào nhà chú tôi, nhưng vì anh cô là sai trước.
- Đành rằng anh tôi sai, nhưng không nên cư xử như vậy. Tôi không học đến đại học, tuy nhiên tôi cũng hiểu luật, nhục mạ một người cũng có tội, là vi phạm luật pháp đấy.
- Cô mồm mép lắm!
- Anh Hào, làm gì ở đây vậy?
Anh Thư đi nhanh đến. Trước mặt bao nhiêu người, cô thản nhiên ôm cánh tay Trần Hào thân mật:
- Em vào tìm, chủ Nhân nói anh dưới phân xưởng sản xuất. Tham quan hết chưa?
- Xong rồi! Chúng ta đi lên!
Họ đã bỏ đi, Hạnh Nhi nhìn theo. Anh đã có người yêu. Hèn nào anh không nhận ra cô. Rồi bỗng dưng một nỗi buồn tràn ngập tim Hạnh Nhi. Cái kỷ niệm đã xa đó nhớ làm gì Hạnh Nhi ơi, người ta và mày là hai bờ sông cách biệt.
- Nhi!
Cô bạn bàn bên bé nhỏ gọi Hạnh Nhi:
- Cậu quen với giám đốc à?
Hành Nhi cộc lóc:
- Không!
- Thấy ông ấy nói chuyện như có vẻ rất quen cậu. Ông ta không giống một vị giám đốc chút nào, mà giống nghệ sĩ đúng hơn:
- Vậy à!
Hạnh Nhi cúi xuống bàn làm việc, cố xua tan hình ảnh Trần Hào, một kẻ đáng ghét.
Chuông reo hết giờ làm việc, hôm nay Hạnh Nhi thấy uể oải lạ, một sự uể oải có phải vì Trần Hào?
Lắc nhẹ đầu, Hạnh Nhi lấy xách tay quàng lên vai đi ra cửa. Hiền đang lóng ngóng đợi cô:
- Nhi ơi, anh nè!
Hiền hét to cho Hạnh Nhi thấy anh. Hạnh Nhi toan băng qua đường.
Két... Trần Hào thắng gáp xe, anh lại suýt chút nữa tông vào Hạnh Nhi.
Nhưng hôm nay anh không mắng cô, mà chợt kêu lên:
- Hiền! Phải cậu không?
Trần Hào bay lại, anh đấm vào vai Hiền:
- Không sai! Quả đúng là cậu!
Hiền mỉm cười:
- Tưởng quên bạn bè rồi chứ, có hơn bảy năm rồi chúng ta không gặp.
Trần Hào cặp vai Hiền:
- Ừ, nhưng nhìn cậu là tớ nhớ ngay.
- Nhưng có một người cậu gặp mà quên biến người ta đi.
- Ai?
- Cô nàng này nè!
Trần Hào quay sang, anh trợn mắt nhìn Hạnh Nhi:
- Là... là.. - Hạnh Nhi đó!
- Hạnh Nhi! Vậy mà hồi sáng dám nói là Hạnh Cồ.
Hiền phì cười:
- Cái gì, Hạnh Cồ?
- Ừ, cô ta giới thiệu mình tên đó. Hết biết, bắt tay mừng ngày hội ngộ cái đi!
Hạnh Nhi hỏi kháy:
- Chứ không phải anh gọi công an bắt tôi?
- Thôi mà!
Trần Hào dang người ra ngắm Hạnh Nhi:
- Ai biểu... thay đổi quá trời làm chi. Đã vậy lúc nào cũng mang khẩu trang như người bí mật, gặp nhau còn làm mặt lạ. Ác độc! chứ như Hiền nè, vừa gặp là anh nhận ra ngay. Hiền nè! Cậu biết không, cô nàng dám vẽ cái mặt của tớ toàn bông cỏ may đâm thủng. Quỷ thần không?
Hiền phì cười:
- Hôm đó gặp cậu là Hạnh Nhi nhận ra ngay, chỉ tại cậu không nhận ra người ta, cũng đáng bị cỏ may đâm thủng mặt lắm chứ.
Cả ba cùng cười vui vẻ, Trần Hào đề nghị:
- Bỏ xe của cậu với. Hạnh Nhi lại đây đi ba chúng ta đi nhậu một bữa mừng ngày gặp lại:
- Chiều nay... anh không có hẹn cái cô hồi sáng sao?
Không hiểu cái gì bắt mà Hạnh Nhi lại mai mỉa Trần Hào. Nhắc cái hẹn với Anh Thư, Trần Hào kêu lên:
- Chết.
Nhưng anh cười ngay:
- Không sao! Điện thoại hẹn cô ấy, bận... đột xuất mai gặp.
Nói là làm ngay, Trần Hào điện thoại Anh Thư:
- Xin lỗi nghe Thư, chiều nay anh bận. Ngày mai anh sẽ tìm em.
Ít ra anh cũng như vậy chứ. Hạnh Nhi chợt nghe mát cả lòng.
Hạnh Nhi đi giữa hai người đàn ông... bảy năm mới gặp lại, không phải giữa cánh đồng cỏ may với những hoa cỏ may mà là thành phố đầy người và xe.
Chiều đang xám dần một màu lãng mạn. Cả ba cùng ôn lại thuở thơ ngây, cho đêm nay trên căn gác một mình Hạnh Nhi ngước nhìn trời đầy sao, lòng bồi hồi...
- Em giận anh rồi!
Anh Thư ngúng nguẩy quay mặt đi:
- Khỏi năn nỉ nghen!
Trần Hào như không mấy quan tâm đến giận dỗi của Anh Thư, anh mỉm cười:
- Hạnh Nhi đúng là rất khác, cho nên gặp đến lần thứ ba, anh vẫn không nhận ra cô ấy. Còn cô ấy thì lại nhận ra ngay anh.
Không chịu nổi với thái độ của anh, Anh Thư véo mạnh vào tay anh một cái:
- Em biết cô ấy là người anh muốn gặp rồi, nhưng không cần. Em đang giận, anh không biết vuốt giận em, cứ nhắc tên cô ấy "Hạnh Nhi, Hạnh Nhi" một cách đáng ghét. Anh mà nhắc nữa, cổ là... kẻ thù của em đó.
Trần Hào phì cười:
- Em thật là... khó chịu! Hôm nào anh đưa em đi gặp cô ấy, cô ấy rất dễ thương.
- Thôi! Sì- tốp!
Anh Thư hét lên:
- Em hỏi anh nè? Bây giờ đã ổn định, chúng mình làm đám cưới đi, có như vậy em mới tin anh yêu em.
Trần Hào nhăn mặt:
- Chúng ta thỏa thuận cuối năm sau mà. Nè em! Anh và em còn thích bay nhảy, sao hôm nay lại muốn đám cưới?
Anh Thư phụng phịu:
- Khi anh gặp lại cô nàng Hạnh Nhi, sao em bỗng có cảm giác ngày nào anh sẽ quay lưng với em. Bởi vì em biết anh là con người lãng mạn, yêu quá khứ tuổi thơ đó, anh sẽ nhớ người ta.
- Nhưng anh lại đang muốn thử thách tình cảm của chúng ta.
- Anh không tin em yêu anh?
- Không phải...
Trần Hào không nỡ nói là trái tim anh đang xao động. Chẳng phải anh đã từng mong gặp lại cô bạn gái cũ đó sao? Và rõ ràng đang ngồi bên Anh Thư, nhưng tâm hồn anh lại nghĩ về Hạnh Nhi.
Anh Thư nhìn Trần Hào trân trối:
- Nghĩa là... anh chưa hoàn toàn yêu em. Có đúng như vậy không?
- Anh cũng không biết mình như thế nào nữa. Anh... có yêu em, ừ, có đấy.
- Anh là đồ ba phải.
Anh Thư tức mình xô mạnh Trần Hào ra:
- Trong trái tim của anh chỉ có một mình em thôi, anh rõ chưa? Em cấm anh nhìn ngang hay nhìn đọc. Anh không phải yêu Hạnh Nhi đâu, em biết tính anh hơn ai hết mà, chỉ có em là người hiểu anh mà thôi.
- Ừ! Em là người hiểu anh và cần thiết cho anh.
Trần Hào mỉm cười ôm quàng qua người Anh Thư. Cô nhủi đầu vào cổ anh, giận hờn tan nhanh. Cô biết đôi khi anh cũng hay tốc như vậy, nhưng buộc anh cưới cô có lẽ còn quá sớm, anh chàng này không dễ dàng để bị buộc ràng vào hôn nhân. Song nguy hiểm quá, nếu như Hạnh Nhi xuất hiện. Anh Thư có linh cảm cô sẽ mất anh. Cô ôm lại anh nồng nàn:
- Người ta nói hôn nhân là việc quan trọng nhất trong đời, quan trọng hơn cả sinh và tử. Do đó, em muốn chúng mình kết hôn, em sẽ sinh cho anh... một đội bóng đá.
- Chà...
Trần Hào cười lớn đùa:
- Đội bóng này chắc lừng danh thế giới quá!
Anh Thư cười theo Hào. Cô biết mình cần quyết liệt hơn với anh chàng gàn dở này, anh vẫn luôn mơ màng về quá khứ với cô bạn nhỏ. Không thể nào, đó đã là quá khứ!
Chiều nay trước mọi người, Anh Thư tuyên bố:
Sắp tới, tôi và anh Hào sẽ cưới nhau.
Cái tin làm Hạnh Nhi điếng người, tim cô lịm đi trong cảm giác đau tê dại...
- Uống đi Hào!
Hiền rót đầy ly bia cho Trần Hào và cho cả mình, rồi ngước nhìn Trần Hào:
- Cậu cưới vợ?
Trần Hào mỉm cười:
- Không biết có nên không?
- Tại sao lại không biết? Hôn nhân của cậu, cậu phải quyết định chứ?
- Bởi vì cho đến lúc này, mình đang tự hỏi là có yêu cô ấy không nữa?
- Yêu hay không mà cậu cũng không biết, điên hả?
Trần Hào nhìn ra xa:
- Anh Thư luôn ở bên mình khi mình cần. Cô ấy có thể là người vợ giúp mình nhiều việc, trong việc điều hành công ty của ba mình để lại.
- Như vậy tốt rồi, cậu đừng có đừng núi này trông núi nọ. Như mình nè, bên cạnh Hạnh Nhi bao nhiêu năm, vậy mà chỉ có ba chữ ''anh yêu em'' lại không có can đảm nói ra. Ngốc thật!
Hiền mỉm cười bưng ly bia luôn uống cạn, không thấy ánh mắt Trần Hào nhìn mình sững sờ. Sao anh không nghĩ ra điều này? Và câu nói như một lời tâm sự kia, chợt làm anh khó chịu và như mát mát cái gì đó.
- Vậy Hạnh Nhi như thế nào với cậu?
- Hồn nhiên, trong sáng và đôi khi như vô tình một cách nhẫn tâm vậy.
- Vậy hãy can đảm tỏ bày, đừng do dự nhút nhát nữa.
- Ừ!
Hai ly bia lại cụng vào nhau. Đôi bạn một thời chí thân, song bây giờ địa vị xã hội cách biệt họ. Đến chai thứ năm, Hạnh Nhi mới xuất hiện, cô nhăn nhó nhìn cả hai:
- Tại sao đàn ông cứ gặp nhau là phải uống rượu như vậy hả?
Trần Hào mỉm cười:
- Thì như cánh con gái của em vậy, gặp nhau là bàn chuyện làm đẹp.
Hiền kéo ghế cho Hạnh Nhi:
- Em ngồi đi, Trần Hào có một tin vui báo cho em đó.
Hạnh Nhi vui vẻ ngồi xuống ghế đùa:
- Anh Hào tăng lương cho em à?
- Không phải! Hắn sắp cưới vợ.
- Cái gì?
Âm thanh của cái gì đó sửng sốt. Hạnh Nhi tắt ngay nụ cười nhìn Trần Hào.
Bàn tay cô run run dưới gầm bàn. Hiền vỗ vai Trần Hào:
- Hai mươi lăm tuổi cũng chấm dứt thời độc thân được rồi, phải không?
- Ừ!
Bất giác Hạnh Nhi nhìn xuống tay mình và nhìn bàn tay của Hào. Bàn tay của cô là bàn tay người lao động. Còn Hào, là con nhà giàu hai cuộc đời và hai lối sống khác nhau, chẳng phải đã xa nhau từ nhiều năm nay rồi sao?
- Em nghĩ gì mà ngồi lặng thinh vậy Nhi?
Câu hỏi của Hiền khiến Hạnh Nhi giật mình. Cô cười gượng:
- Có nghĩ gì đâu... à, em quên, có hẹn với người bạn. Anh Hiền và anh Hào uống nước với nhau nghen, em phải đi.
Hạnh Nhi đứng nhanh lên, Hiền ngăn lại:
- Uống nước đi đã.
- Thôi!
Hạnh Nhi đi ra đường, cô đi như chạy, nước mắt ướt má từ bao giờ. Không hiểu sao cái dáng đi đó lại làm cho Hào day dứt, hình như là Hạnh Nhi... chạy trốn.
Hương Cỏ May Hương Cỏ May - Thảo Nhi Hương Cỏ May