When you're young, you want to do everything together, when you're older you want to go everywhere together, and when you've been everywhere and done everything all that matters is that you're together.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Jill Barnett
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Wild
Dịch giả: Nishan
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1269 / 5
Cập nhật: 2016-06-20 21:05:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
ột đám trẻ con trong làng ném con chim trĩ như chơi thể thao. Teleri đang ra ngoài hái thảo mộc không xa những cánh đồng ấy là bao thì nghe tiếng những thằng nhóc ấy cười và thấy một hòn đá rơi xuống. Cô náu trong bụi rậm, sợ hòn đá nhằm vào mình.
Rồi cô thấy cái chúng nhằm vào. Cô chà những chiếc lá già và rêu mốc trộn lẫn bùn lên tóc và bôi tất cả lên mặt. Kêu ú ớ như thể bị ai đó cắt mất lưỡi, cô nhảy khỏi bụi rậm, vẫy vẫy cánh tay và cố gắng trông cổ quái như bà của cô, Gladdys già nua, người hát những khúc thánh ca kỳ diệu, thốt lời nguyền rủa và vẫn còn thực hành những lề lối cổ xưa của người Cymri.
Những thằng bé con xấu tính bỏ chạy và để con chim nằm lăn trên đất. Cô mang con vật tội nghiệp lên chiếc giỏ bện bằng sợi liễu và đem về nhà, rồi dành cả ngày và đêm qua chăm sóc vết thương.
Giờ thì con chim trĩ đang nằm trên chiếc ổ đầy rơm và rêu mềm mại trong chiếc máng gỗ ở một góc lều ấm áp của cô. Che rợp một bên máng là lông đuôi con chim trông cực kỳ đẹp, mang đủ sắc màu óng ánh của rừng rậm.
Những màu sắc trời phú tưởng có thể bảo vệ con chim hóa ra lại không làm được điều đó. Lông đuôi chim trĩ trông rất hoàn hảo, nhưng thân hình bị hành hạ của nó thì không.
Cô đặt hai ngón tay lên phần dưới ức con chim, sát một vệt máu khô. Tim nó đập yếu ớt và chậm tới mức cô có thể cảm thấy sức sống đang tàn lụi dần theo từng nhịp đập.
Theo thói quen, cô với lấy cái túi nhỏ đựng đá gắn vào đai xích bên hông, nhưng không thấy.
Cô quay lại và tìm khắp phòng, ngó qua những con sóc già ngớ ngẩn cứ sáng sáng lại ngồi trên chiếc bàn xù xì cũ kỹ của cô như thể chúng là khách khứa vừa tới để dự bữa tiệc thịnh soạn, nhìn qua con lợn đầy lông lá có con chim ó đậu trên đầu đang đứng trong góc nhai tóp tép một búi hoa cúc đầm lầy, và qua những con chim sẻ nâu nhạt, những con bồ câu rừng đậu trên các ô cửa sổ đang mở và hót hân hoan.
Cô chộp lấy cục nến sáp ong tốt nhất, món quà từ bà cô. Khi cô đi qua dãy lồng dây liễu, một con chồn ermine trọc lốc nhô lên khỏi nắp lồng và tinh nghịch tóm lấy váy cô.
“Thôi ngay.” Cô quay đi và giật váy khỏi bộ vuốt sắc của nó. “Bây giờ tao không có thời gian chơi.”
Cô vội vã đi qua phòng với con lợn bất ngờ khụt khịt sau gót, còn con chim ó không bay được thì quàng quạc và nhảy lò cò lên xuống theo đuôi con lợn đang loạng choạng đi đi lại lại và tiếp tục điều gì đó hung tợn. “Quay lại ăn đi, Lợn. Tao không có cái gì cho mày. Và im ngay, Ó. Em trai chim trĩ của mày đang cần tao.”
Cô thắp một dây nến đen ngòm vừa vặn nhô khỏi mặt sáp và khum tay lại để lửa sáng lên, rồi bước vào một căn phòng nhỏ có dầm thấp bằng gỗ sồi, xiên từ trần xuống nền đất nện.
Tại đây cô đã nằm ngủ trên chiếc giường được ghép từ những cành gỗ sồi rụng xù xì và được phủ bằng tấm nệm dày nhồi thạch nam cùng cỏ xạ hương dại.
Cái túi da màu đỏ của cô đang nằm trên nệm. Cô buộc cái túi lên sợi dây xích đính với thắt lưng trong khi vội vã trở lại máng gỗ, rồi nhẹ nhàng nâng con chim què lên tay.
Ra ngoài căn lều, cô quay đầu và chạy qua một cây cầu đá nhỏ bắc ngang dòng suối. Sau những cơn mưa lớn mùa đông, con suối chảy tới rất gần nhà nên cô có thể với ra ngoài cửa sổ cùng một cái gầu và đem nước trong và sạch lên, nhiều tới mức khi gội đầu bằng thứ nước đó, tóc cô sẽ óng ả suốt cả tuần.
Nhưng trời mới gần thu và con suối cạn hơn. Cô bước xuống cầu, dừng lại trên một con đường mòn trải đá, ôm con chim vào người và huýt một tiếng sáo chói tai.
Một lát sau con ngựa của cô chồm tới qua các tán cây, hất hất đầu sao cho chiếc bờm đen tung bay hiên ngang trong gió. Khi tới trước mặt cô, nó dừng lại, đứng yên như tuyết đọng. Cô búng ngón tay một cái và nó quỳ xuống.
“Tốt đấy, Ngựa,” cô bảo nó và cưỡi lên lưng, dạng chân hai bên, hai tay vẫn ôm con chim đang hấp hối. Cô kéo mép viền đã sờn của chiếc áo dài bằng len thô, quấn quanh con chim và nhét lại an toàn giữa hai chân.
Cô kẹp chiếc bờm dài óng mượt của con vật trong tay, cúi về phía trước, và thúc gót chân vào mạng sườn nó.
Họ đi tới những rặng đồi, rời khỏi sự an toàn của rừng thẳm và tới một vòng cung đá chữa bệnh đứng sừng sững như những tên khổng lồ canh gác thung lũng.
o O o
Đến chiều muộn hôm đó, Roger cưỡi ngựa lên một con đồi dốc để tới dãy núi phía trên Thung lũng Brecon. Phía trên và đằng trước anh là vùng bình nguyên đã được đánh dấu trên bản đồ, chính xác vị trí mà Edward đã chọn.
Roger đặt tay lên mông ngựa và quay đầu lại, làm cho lớp da trên yên cương kêu ken két. Ngay từ vị trí quan sát thuận lợi gần chân một mỏm đồi, anh có thể thấy nơi bình nguyên này chắc chắn có góc quan sát thung lũng phía dưới rõ ràng, những cánh đồng vàng rực đầu thu, những mảng rừng rậm trải dài hàng dặm tới rìa phía đông.
Ngay từ nơi này, phía dưới bình nguyên, anh cũng có thể hiểu được tiềm năng của một vị trí lâu đài như thế. Anh có thể thấy rõ tới vùng biên giới.
Chưa ai từng nghi ngờ chuyện Edward biết lập kế hoạch phòng thủ tài tình như thế nào. Ông là một vị vua được kính trọng bởi đầu óc khôn ngoan
Khi còn là một hoàng tử trẻ tuổi, ông đã học về chiến lược dưới sự dạy bảo của một trong những chiến binh bậc thầy của nước Anh, Simon de Montfort. Và Edward đã học rất giỏi. Nhiều năm sau ông sử dụng những chiến lược này và một số tự sáng tạo ra để đánh bại cuộc nổi loạn của các nam tước chống lại cha ông, Henry Đệ tam.
Đó là một chỉ báo tài năng của Edward vì các nam tước bại trận được chỉ huy bởi chính người thầy của ông, Simon de Montfort.
Roger ngả người lại trên yên và nhìn đăm đăm về phía mỏm đồi. Anh nghe được tiếng de Clare đang phi ngựa tới chỗ mình. Hiển nhiên tên hiệp sĩ trẻ tuổi đã nhặt những chiếc chuông của đức vua lên. Ring! Ring! Ring! Một phần trong anh hi vọng những thứ đồ chết tiệt đó rung cho thằng cha trẻ tuổi ngạo mạn kia điếc tai.
De Clare thả lỏng dây cương, lại bên anh, rồi nhìn lên địa điểm và khẽ huýt sáo.
Roger gật đầu. “Edward rất giỏi tính việc.”
“Trông thật vững chắc, ngay cả từ đây.” Cậu ta di chuyển và đưa cho Roger chùm chuông. “Này. Anh đánh rơi mấy cái này.”
Cả hai đều biết tỏng là anh chả đánh rơi cái gì cả.
“Dẹp ngay cái cười ngớ ngẩn khỏi bộ mặt điển trai của cậu đi.” Roger trừng trừng nhìn chùm chuông với cái nhìn như thiêu như đốt chúng. “Giữ lấy mấy đồ chết tiệt này. Nó cứ rung liên tục làm tôi phát điên.”
Miệng vẫn còn cười ngớ ngẩn, de Clare lấy một miếng vải len trong túi ra và bọc lấy chùm chuông, ủ quanh chúng sao cho họ không nghe thấy tiếng nữa. Anh nhét chúng vào trong một cái bao và buộc lại nó vào bộ lễ phục.
Roger đưa tay lên cao, ra hiệu cho quân lính của anh biết dàn đội hình chặt chẽ chuẩn bị leo dốc lên mỏm núi. Anh đạp đinh thúc ngựa và một lát sau, ngựa của anh rón rén chầm chậm từng bước lách qua những đám đá hòn đá tảng.
Khi sườn đồi trở nên dốc hơn, con ngựa thi thoảng bị trượt lại, khiến đất đá trên vách đồi rơi tung tóe thành những đám bụi mù lan xuống phía dưới. Để giữ cân bằng, anh rạp người xuống cổ ngựa. Phía trước họ, anh đã thấy những mỏm đá lởm chởm răng cưa của ngọn núi.
Không xa lắm. Chỉ cách chừng một sải tay hay tương tự thế.
Một quãng thời gian ngắn sau, ngựa của anh bước trên một bình nguyên rộng lớn và Roger thở một hơi dài mà anh còn không biết là mình đã nín từ nãy giờ.
Anh gò cương cho ngựa chậm lại và ngắm nhìn cảnh vật trước mắt.
Một giây sau, anh lẩm bẩm chửi thề. Hai từ tục tằn.
Đó là một địa điểm hoàn hảo cho một lâu đài, ngoại trừ vòng cung đá xanh khổng lồ chắn chỗ.
Đằng sau anh, ngựa de Clare sục soạng chờm qua mép, và anh nghe được cùng sự tĩnh lặng vô cùng ấn tượng.
“Jesu…” de Clare mấp máy. “Nhân danh thánh Jude, làm sao mà chúng ta lại định xây dựng lâu đài trên đó?”
“Ta sẽ hạ chúng xuống…” Roger nói, rồi bắt gặp thứ gì đó ở đuôi mắt mình. Một vệt màu vừa ánh lên.
Anh quay phắt đầu lại, tay phải sờ đến gươm.
“Chuyện gì thế?”
“Yên lặng.” Roger ra hiệu de Clare lại gần, rồi rút gươm ra và chồm về phía trước, nghe ngóng.
Có một tiếng gù khe khẽ vọng lên từ giữa vòng cung đá, âm thanh anh nhớ như in từ thuở ấu thơ, âm thanh anh nghe mỗi lần lại gần chuồng bồ câu của mẹ.
Anh thúc ngựa về phía trước để thấy rõ bên trong vòng cung đá.
Một đứa con gái – không, ả ta là đàn bà, với mái tóc dài màu nâu, những lọn tóc xoăn rối tung buông trên lưng -? đang quỳ gối trên đám đất giữa vòng tròn đá.
Trong chiếc váy len dài kiểu tá điền, cô ngửa mặt lên. Hai lòng bàn tay để ngửa, giơ ra hai bên người, như thể đang đợi thứ gì đó vô giá rơi xuống – dám là nước cam lồ từ trên trời cao hay một cọng lông trên đôi cánh của tổng lãnh thiên thần lắm đấy.
Anh đã nhìn thấy nhiều pho tượng ở Rome trông giống người đàn bà này: Mary Magdalene dưới chân cây Thập tự và Ruth nguyện cầu một mụn con trai. Khuôn mặt họ có cùng một vẻ, một vẻ đầy tuyệt vọng, vẻ nài nỉ cầu xin được khắc rất tinh tế trên nét mặt bằng đá khiến anh tưởng như có thể thấy những pho tượng đang rơi lệ.
Vậy nên khi cô ngước nhìn Trời cao thì anh nhìn cô. Anh không cử động, anh bị đông cứng lại như thể bị đẽo từ cùng tảng đá. Thậm chí có muốn anh cũng không thể quay đi.
Một sức mạnh lạ lùng kìm giữ anh lại nguyên vị trí: tò mò ư? Sùng kính ư? Gì chứ? Anh nghiên cứu cô như người ta xem xét một mẩu xương hay một góc vải liệm Christ – thánh tích trong rương – tựa như anh không thể tin vào điều đang thấy ngay trước mắt.
Lần đầu tiên anh để ý tới con chim nằm cạnh đầu gối cô; trông như chết rồi. Một con chim trĩ còn non. Anh có thể thấy những dải màu sáng chói trên chiếc đuôi xòe ra nền đất đỏ.
Cô đang cầu khẩn cho nó ư?
Nếu anh nhìn thấy một con chim trĩ ấy hả, anh sẽ đem quay nó, còn khuya mới cầu nguyện cho hồn nó. Cho dù loài vật có linh hồn.
Tiếng gù gù lại vọng đến. Không phải phát ra từ cô mà là từ con chim bỗng dưng lảo đảo đứng dậy trong tích tắc, rồi bắt đầu mổ cánh, xù lông cứ như nó không những trở về từ cõi chết mà còn đang rỉa chấy rận.
Cô gái hạ tay xuống, vốc vài viên đá rải rác trên mặt đất và nhét vào cái túi đỏ buộc ở eo lưng. Cô phủi bụi trên tay và đứng dậy, rồi lại cúi người chạm vào lưng chim trĩ.
Con chim nghếch đầu lên, rõ ràng không sợ hãi, nhìn cô rồi hối hả chạy vào bụi rậm.
Tiếng huýt sáo chói tai xuyên qua bầu không khí; một con ngựa lon ton chạy vào trong vòng tròn, hất hất cái đầu uy nghi. Nó dừng lại trước mặt cô gái.
Miệng Roger há hốc. Thề có chúa! Anh đã không nhìn thấy con ngựa ấy suốt gần năm năm nay.
Anh phải nhìn lần thứ hai, rồi thứ ba trước khi tin vào đôi mắt mệt mỏi lờ đờ của mình. Đó là phần thưởng Ả rập của Merrick – một món quà biết ơn từ vị sultan trong cuộc thập tự chinh cuối cùng, cũng vì nó mà Roger gần như sẵn lòng bán cả linh hồn.
Năm năm trước, khi con ngựa bị đánh cắp, anh đã đuổi theo nó và tên kỵ sĩ xảo quyệt suốt vùng Glamorgan. Suýt gãy cổ khi đuổi theo chúng. Và giờ nó đứng trước anh vài sải.
Anh tra lại gươm vào vỏ ngay khi tiếng quân của anh tới gần mép đồi. Tiếng kim loại vang chói tai và tiếng nói xuyên ngang vùng không gian yên ắng.
Anh nghe tiếng người đàn bà thở hé miệng sửng sốt khi cô nhìn anh.
Thế rồi là một tích tắc yên lặng, một kiểu rờn rợn kỳ bí, một tích tắc căng thẳng chỉ xảy ra trước một sự kiện làm thay đổi cuộc đời mỗi con người. Rồi cô di chuyển trước khi anh kịp chớp mắt, chộp lấy bờm ngựa Ả rập đen mượt trong tay và tung người lên lưng nó.
“Ở lại đây,” Roger ra lệnh cho quân mình.
Một tích tắc sau, cô phóng đi và biến mất phía sau sườn đồi đối diện.
“Cái gì thế? Ngài đang định đi đâu thế?” de Clare gọi to.
“Ta ra lệnh cho các người! Ở lại đó!” Roger thét lên khi vẫn đang đuổi theo cô gái. Anh không cần de Clare giúp, thằng nhãi ngốc nghếch. Anh không phải trả lời cho ai ở đây hết ngoại trừ chính mình.
Cô gái và con ngựa đi cắt ngang con đường lởm chởm những đá xuôi xuống sườn đồi xứ Wales. Anh phi ngựa lên mép đồi, rồi giục nó xuống theo họ. Lần này, anh thề, khi ngựa của anh lướt xuống sườn đồi, anh sẽ tóm được đứa cưỡi ngựa, cái ả đàn bà đó.
Chúa ơi! Tên kỵ sĩ trộm ngựa lại là một mụ đàn bà khốn kiếp cơ đấy!
Hoang Dã Hoang Dã - Jill Barnett Hoang Dã