Books are the compasses and telescopes and sextants and charts which other men have prepared to help us navigate the dangerous seas of human life.

Jesse Lee Bennett

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 2
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4045 / 3
Cập nhật: 2015-11-30 10:38:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Tập 2
ị bác sĩ mỉm cười đưa tờ xét nghiệm cho Ngọc Khánh:
- Cô có mang được 4 tuần lễ. Cô bị thai hành rồi, chứ không có gì cả. Nhưng cô chịu khó nghỉ ngơi, ăn uống cho đầy đủ thì mẹ và con sẽ khỏe mạnh.
Ngọc Khánh không hiểu mình nên vui hay nên buồn trước tin mừng này? Cô có thai, liệu Đình Anh có vui không hay là anh lại nổi giận nữa? 1 chút hy vọng nhuốm lên trong lòng Ngọc Khánh. Mong rằng Đình Anh sẽ vì đứa con tình yêu giữa cô và anh mà khắc phục tình trạng không vui giữa 2 người.
Ghé chợ mua thức ăn để trữ trong tủ lạnh, Ngọc Khánh mua cho mình hộp sữa, phần Đình Anh, cô mua trái cây anh thích, xong mới gọi xe về nhà.
Nhà khóa cửa, Đình Anh lại đi nữa rồi. Ngọc Khánh thở dài. 1 ngày nghỉ của cô, vợ chồng không nói được mấy câu. Ngọc Khánh mở cửa vào nhà. Cô ngạc nhiên vì cây đàn dương cầm trong góc không còn nữa, bàn làm việc cũng không còn những giấy tờ mà trống không.
1 linh cảm không lành, Đình Anh bỏ cô đi, làm Ngọc Khánh nghe lạnh toàn thân. Cô đi nhanh vào phòng, mở tủ quần áo ra. Ngăn tủ quần áo của Đình Anh trống trơn, chỉ có lá thư ở đó.
2 chân Ngọc Khánh run rẩy muốn quỵ xuống. Cô chụp lấy lá thư mở ra đọc. Tờ giấy thuận tình ly hôn. Ngọc Khánh choáng váng, cô gần muốn ngất đi vì đau khổ.
\"Ngọc Khánh!
Anh đi đây. Hãy xem như 1 sự giải thoát cho em. Căn nhà này, em bán đi hay muốn ở gì đó tùy ý. Có điều anh khuyên em hãy về nhà xin lỗi mẹ. Bởi vì em đã cãi lời mẹ, lấy 1 người chồng không ra gì như anh.
Anh đã nguyền rủa và dằn vặt mình khi để cho em biết anh đang còn sống và rồi còn ích kỷ lấy em làm vợ. Anh chỉ mang đến cho em sự đau khổ mà thôi. Hãy quên anh đi!
Hôn em
Đình Anh\"
- Đình Anh ơi! Không...
Ngọc Khánh chạy nhào ra cửa. Cô gào lên nức nở:
- Anh không có quyền bỏ em. Chúng mình sắp có con với nhau rồi. Anh ở đâu, về đi anh.
Ngọc Khánh gào la đến lạc giọng. Cô quỵ xuống và có cảm giác mình không còn đủ sức để chịu đựng hơn nữa.
Reng... reng... Điện thoại vụt reo. Ngọc Khánh vùng lên như có phép nhiệm mầu, tiếp cho cô sức mạnh. Cô chụp lấy ống nghe nói miên mang như người điên.
- Anh Đình Anh! Về đi anh. Anh đừng lẩn tránh em nữa, em chịu không nổi đâu. Chúng mình sắp có con rồi anh ạ, em đã mang thai, về nhà đi anh. Alô. Anh Đình Anh! Anh đang ở đâu vậy?
Chỉ có im lặng. Ngọc Khánh nức nở:
- Em van anh, anh về đi anh Đình Anh.
Không thể im lặng được nữa, Nguyễn Lâm đành lên tiếng:
- Anh, Nguyễn Lâm đây. Có chuyện gì vậy Khánh?
Ngọc Khánh khóc òa lên, sự tuyệt vọng vô bờ trong cô.
- Anh Đình Anh bỏ em đi đâu mất rồi.
Cô buông điện thoại xuống, trong cái cảm giác đau đớn vì Đình Anh bỏ cô đi, khiến cô thấy ngực mình nặng như có ngàn tảng đá đè lên, thở không nổi. Cô gục xuống cho đến khi Nguyễn Lâm dừng xe trước nhà hấp tấp chạy vào.
- Ngọc Khánh, Ngọc Khánh! Em làm sao vậy?
Nguyễn Lâm điên cuồng lay Ngọc Khánh, anh bế cô chạy lao ra đường.
- Khánh ơi, tỉnh lại đi em!...
Ngọc Khánh tỉnh dậy, cô ngạc nhiên nhìn quanh. Nguyễn Lâm vui mừng cúi gần:
- Em tỉnh rồi hả? Em làm cho anh sợ muốn chết luôn.
Ngọc Khánh cố chống tay ngồi dậy. Cô nhớ lại mọi chuyện, nên kêu lên:
- Anh Đình Anh, anh Đình Anh đâu rồi? Em phải đi tìm anh ấy.
Nguyễn Lâm vội ấn cho Ngọc Khánh nằm lại, nghiêm mặt:
- Em chưa có khỏe, đừng có đi lại, té ngã thì khổ. Em phải nghĩ đến sức khỏe của em và đứa bé trong bụng em chứ.
Ngọc Khánh bật khóc:
- Anh Đình Anh bỏ em đi rồi. Tại sao anh ấy có thể nghi ngờ là em hết yêu anh ấy. Anh Lâm ơi! Anh hãy đi tìm anh Đình Anh giùm em.
Nguyễn Lâm lắc đầu:
- Anh Đình Anh đã quyết dứt áo ra đi, như ngày trước ẩn mình, nói là mình đã chết rồi vậy? Em nghĩ Đình Anh chịu gặp em nữa sao?
- Anh ấy không có quyền bỏ em, em nhất định đi tìm anh ấy cho bằng được.
- Em nên nhớ bây giờ em không có quyền sống cho em, em đã có con, hãy nghĩ đến sức khỏe của em.
Ngọc Khánh bưng mặt khóc, cô có niềm tin rằng, nếu Đình Anh biết cô mang thai, anh nhất định sẽ về. Anh đi đâu? Có lẽ là trở về Đà Lạt thôi.
Và mặc cho Nguyễn Lâm ngăn cản, Ngọc Khánh nhất định xuất viện để đi Đà Lạt.
Ngăn cô không được, Nguyễn Lâm chua xót:
- Được, nếu em muốn, anh đưa em đi.
- Em muốn đi 1 mình. Anh ấy đã nghi ngờ tấm lòng chung thủy của em đối với anh ấy, anh nên để em đi 1 mình.
- Không được. Nếu như Đình Anh nghi ngờ anh và em, anh cần gặp anh ấy để nói rõ. Có lẽ tại anh không khéo khi thấy em vất vả nên có đưa tờ chi phiếu 50 triệu cho ảnh, anh ấy chẳng những không nhận mà còn làm khổ em. Ngọc Khánh, anh xin lỗi.
Ngọc Khánh tức giận lại khóc:
- Anh giúp em mà cũng như hại em rồi, anh Lâm ơi.
Nguyễn Lâm cúi đầu ăn năn:
- Anh xin lỗi. Thật ra, anh muốn tốt cho em. Nhìn thấy em vất vả đau khổ vì Đình Anh, anh không chịu nổi, cho nên anh mới hành động như vậy. Bây giờ em hãy để anh đưa em đi tìm Đình Anh, xem như để chuộc lỗi vậy.
Ngọc Khánh lắc đầu nguầy nguậy:
- Không, em muốn đi 1 mình.
Nguyễn Lâm buồn bực, anh muốn giúp Ngọc Khánh thế mà hóa ra vô tình làm cho cô và Đình Anh xa nhau hơn nữa.
Anh van nài:
- Anh đưa em lên Đà Lạt thôi, anh sẽ không đến nhà mẹ chồng của em đâu.
Ngọc Khánh ứa nước mắt:
- Anh tội tình gì phải vì em như thế? Em và Đình Anh, vì em yêu anh ấy, còn anh, có nhiều cô gái tốt hơn em, ở vào địa vị của anh đâu có thiếu cô gái đến với anh.
Nguyễn Lâm quay mặt sang nơi khác buồn hiu:
- Bây giờ em nhắc chuyện ấy làm gì. Em cần ăn uống đầy đủ có sức khỏe ngày mai đi tìm Đình Anh. Hãy nghe lời anh!
Ngọc Khánh không còn thấy giận Lâm mà cô thấy thương cho anh và thương cả cho mình. (40)
o O o
Xế trưa ngày hôm sau, Ngọc Khánh với Nguyễn Lâm mới lên Đà Lạt. Ngọc Khánh hồi hộp xuống xe, mang giỏ quà đi vào nhà Đình Anh. Căn nhà quen thuộc hơn 1 năm trước, cô ở đây trong tâm trạng đau buồn đớn đau vì Đình Anh không còn hiện diện trên cuộc đời. Thế rồi anh hiện ra như 1 giấc mơ, cho cô những ngày hạnh phúc, tuy ngắn ngủi nhưng đối với cô là cả thiên đường hạnh phúc.
Nguyễn Lâm tế nhị đưa Ngọc Khánh đến gần nhà Đình Anh xong, dặn dò cô nhớ gọi điện thoại cho anh, anh mới chịu lái xe đi về khách sạn.
Ngọc Khánh đi như chạy, cô quên mất mình đang có mang, trống ngực cứ đập mạnh, mong Đình Anh về Đà Lạt. Anh hờn giận như trẻ con, em sẽ không giận anh, vì anh luôn làm cho nước mắt em chảy ra.
Bà Hải vui mừng khi thấy Ngọc Khánh:
- Con về đây, còn Đình Anh đâu?
1 câu hỏi vô tình, nhưng làm tắt cả hy vọng tìm thấy Đình Anh. Ngọc Khánh run rẩy buông giỏ quà.
- Anh Đình Anh thật sự không có về đây sao hả mẹ?
- 2 đứa lại lủng củng, cắn đắng nhau à?
Ngọc Khánh bật khóc:
- Tại sao anh Đình Anh có thể nghi ngờ tình yêu của con dành cho anh ấy vậy?
Bà Hải thương hại ôm vai Ngọc Khánh dìu vào nhà:
- Trông con phờ phạc hốc hác quá. Tất cả cũng vì con trai của mẹ mà ra. Mẹ biết là con yêu Đình Anh, và Đình Anh cũng rất yêu con. Nhưng cái mặc cảm lớn hơn tình yêu, nên nó đi tránh con thôi.
- Anh Đình Anh không có quyền bỏ con, con đã mang thai rồi mẹ ạ.
Bà Hải mừng rỡ:
- Con có thai?
- Dạ. Thai được gần 2 tháng rồi.
- Vậy là mẹ sắp có cháu nội. Mẹ cám ơn con. Đình Anh mà nghe tin con có mang, nó nhất định sẽ trở về.
Lời nói nhuốm lên tia hy vọng Đình Anh sẽ trở về. Anh không thể xa cô, khi mà cô đang hoài thai của anh 1 giọt máu, giọt máu của tình yêu.
Đình Anh ơi! Anh ở đâu? Dù sao trong căn nhà của mẹ chồng, có mẹ chồng và Bách Thảo, cũng mang lại cho Ngọc Khánh chút nguôi ngoai và hy vọng. Có 1 ngày Đình Anh sẽ mệt mỏi quay về đây. Anh sẽ ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, sau đó anh lao đến ôm cô vào đôi vòng tay anh, siết cô đến ngộp thở.
Nhưng đã 1 tuần trôi qua, Đình Anh không xuất hiện, có nghĩa anh đoán biết cô đi tìm anh nên anh không về Đà Lạt. Anh nhất định bỏ cô sau nửa năm chung sống. Sao anh có thể quên dễ dàng những ngày phút bên nhau như thế chứ? Những giây phút yêu nhau say đắm, cuồng nhiệt, dồn hết cả tình yêu của 1 đời người vào những ngày tháng hạnh phúc, hạnh phúc lẽ nào đã chấm hết?
Nước mắt Ngọc Khánh rơi từng đêm, còn bước chân Đình Anh vẫn mịt mù sương khói như ngọn gió phiêu lãng ham rong chơi không muốn quay về.
1 tháng, rồi 2 tháng... Ngọc Khánh sống dật dờ khi trở về căn nhà cũ, nghe kỷ niệm yêu thương giày vò mình, từng đêm khắc khoải ray rứt nhớ thương. Tìm anh ở đâu, khi anh cố tình lẩn tránh cô?
Từng ngày, đứa bé trong bụng cô cựa quậy nhiều hơn. Nó nhắc sự hiện diện của nó với Ngọc Khánh, trong lúc kẻ tạo ra nó mịt muở 1 phương trời nào đó.
Ngọc Khánh đi thất thểu trên đường đi. Hy vọng tìm thấy Đình Anh bắt đầu tuyệt vọng. 2 chân cô mỏi đến rã rời. Ngọc Khánh ngồi xuống bục xi măng nhà chờ xe buýt. Cô thấy chóng mặt, thắt lưng cô đau như muốn gãy ra. Cô đưa tay xoa bụng, mặt nhăn lại.
1 cánh tay rắn khỏe giữ 2 vai cô. Ngọc Khánh giật mình mở mắt ra, lòng cô lại thất vọng não nề. Sao không là Đình Anh mà là Lâm? Anh cứ lẽo đẽo đi theo cô như hình với bóng không chịu rời. Có lẽ vì vậy mà Đình Anh không trở về với cô. Cô bỗng thấy nổi giận:
- Tôi đã xin nghỉ việc không hưởng lương... Tôi đã khổ lắm rồi, anh đừng có đi theo tôi nữa.
Nguyễn Lâm chua xót. Anh không hề tự ái, hay nổi giận mỗi khi cô xẵng giọng với anh và thậm chí cô còn mắng nhiếc anh. Anh biết cô đã quá đau khổ.
Bắt gặp cái nhìn ai oán của anh, Ngọc Khánh bực dọc đứng lên. Cô bặm môi lê bước chân tiếp tục đi. Nguyễn Lâm bước theo:
- Hay là em trở về Đà Lạt đợi Đình Anh hơn là cứ đi tìm thế này.
Ngọc Khánh lắc đầu:
- Anh ấy không về Đà Lạt đâu, vì sợ em đi tìm. Nhất định là anh ấy còn ở Sài Gòn này, có điều em không chịu nổi, tại sao anh ấy đối xử với em quá nhẫn tâm.
- Em đã biết như vậy sao còn đi tìm? Em phải nghĩ đến sức khỏe của em, khi bụng em mỗi ngày mỗi lớn. Đêm hôm em ở 1 mình, lỡ có chuyện gì, ai lo cho em đây?
- Anh hãy mặc kệ em!
- Nếu anh mặc kệ em, anh đã không đi theo em khắp nơi, làm cho em khó chịu bực dọc.
Ngọc Khánh đau khổ nhìn Lâm. Anh thật là khờ. Có biết bao nhiêu cô gái đến với anh, vậy mà anh cứ đi theo cô, còn cô thì 1 lòng vì Đình Anh. Anh bỏ mặc cô trong căn nhà thuở nào đầy tiếng cười hạnh phúc, anh luôn say đắm thì thầm vào tai cô: yêu em suốt đời.
Bây giờ anh đi biền biệt để cô đi tìm. 1 bóng dáng giông giống trên đường cũng làm cho cô vội vã vượt lên chạy theo, để đối diện với gương mặt xa lạ không quen.
1 cơn đau thúc, Ngọc Khánh nhăn mặt, 2 chân cô run rẩy như muốn ngã quỵ xuống. Nguyễn Lâm lo lắng đỡ vai Ngọc Khánh:
- Đã đau như thế này, em còn bướng bỉnh không cho anh giúp em.
Nguyễn Lâm dìu Ngọc Khánh, anh đưa cô lên tắc xi 1 cách cương quyết.
- Anh bắt em phải về nhà nằm nghỉ, nếu như em muốn sinh con em an toàn, đủ ngày tháng.
Đau và tủi thân, Ngọc Khánh gục đầu vào vai Lâm nức nở. Cô không thể nào không nhận sự giúp đỡ của anh, khi cô quá cô đơn, ốm yếu, bệnh hoạn.
Đưa Ngọc Khánh về nhà, Nguyễn Lâm bắt cô nằm nghỉ. Anh đi pha cho cô ly sữa ép phải uống.
- Em phải uống hết ly sữa này, cho con em và cả em nữa.
Ngọc Khánh sụt sùi khóc:
- Cám ơn anh.
- Em đừng đi tìm Đình Anh nữa. Anh ta là người có trách nhiệm, anh ta phải biết tự về, bởi vì em là vợ anh ta.
Ngọc Khánh uống hết ly sữa pha lẫn cả nước mắt của cô. Cô tự nhủ mình phải chờ đợi, Đình Anh nhất định sẽ trở về.
Anh sẽ chải tóc em bằng 5 ngón tay
Trong những chiều gió thổi
Mỗi ngón tay anh
Em hay đùa gọi là 1 phím đàn.
Tiếng đàn ghi- ta quyến rũ vang lên âm thanh tha thiết đến sâu lắng. Lâu rồi, từ ngày rời sân khấu trở về đây sống ẩn dật, Minh Huyền chưa từng nghe ai đàn hay đến như thế. Cô vạch những lá cây trong vườn nhãn đi tới.
Cô ngẩn người ra vì ra khỏi vườn nhãn là những cây hoa sứ trắng, hoa trổ đầy cành và hoa rụng đầy mặt đất. Có 1 người ngồi ôm đàn, lưng quay lại. Anh ta ngồi dưới gốc 1 cây sứ, say mê đàn như quên không gian hiện hữu chung quanh mình.
Cảm xúc đầy lòng Minh Huyền. Tiếng đàn gợi cho cô nhớ sân khấu, nhớ ánh đèn màu mà hơn 1 năm qua, sau cái chết của Viễn, cô đã bỏ tất cả, trở về đây để sống trong ký ức tình yêu đẹp đẽ.
Bất chợt tiếng đàn im bặt. Người đánh đàn gục xuống trên những phím đàn, 2 vai run rẩy theo tiếng nấc nghẹn ngào. Anh ta khóc ư? Giọt nước mắt đàn ông chịu rơi ra, hẳn anh ta cũng đau khổ vì mất người mình yêu như cô vậy.
Minh Huyền bàng hoàng rung cảm xót thương. Cô đứng lặng như chia sẻ nỗi đau buồn của người đánh đàn như chính tâm sự của cô vậy. 1 chân của Minh Huyền lùi lại vô tình giẫm lên lá khô. Tiếng động... Người đàn ông ngẩng đầu lên quay phắt lại. Anh ta quên mất gương mặt đầy sẹo của mình...
- Á...
Minh Huyền rú lên, 2 tay cô bưng miệng, còn đôi chân như muốn sụp xuộng, mắt cô mở to nhìn người trước mặt mình. Anh ta còn đứng lên đi lại gần cô, giọng chua chát:
- Tôi đáng sợ lắm phải không?
- Không... - Minh Huyền ấp úng - Bất thình lình nhìn thấy anh nên tôi hoảng sợ. Tại sao gương mặt của anh lại như thế?
- 1 tai nạn giao thông khủng khiếp.
Minh Huyền kêu lên:
- 1 tai nạn giao thông khủng khiếp ư? Chồng tôi cũng vì 1 tai nạn giao thông, anh ấy vĩnh viễn ra đi để lại cho tôi tiếc nuối đau đớn. Vậy là anh may mắn hơn anh Viễn, vì anh còn sống.
Đình Anh cay đắng:
- Sống mà như tôi đây thì sống làm gì. 1 cái chân bị cắt cụt và gương mặt ai cũng sợ, không phải chính cô cũng hét lên vì quá kinh sợ hay sao?
Minh Huyền bình tĩnh lại, cô nhìn kỹ gương mặt Đình Anh:
- Đáng sợ thật. Nhưng thời bây giờ y học thẫm mỹ có thể giúp anh có 1 gương mặt bình thường.
Đình Anh cười nhạo báng:
- Đâu phải ai cũng có tiền để làm cái việc như cô vừa nói. Nếu tôi có tiền, tôi đã không đau khổ.
Minh Huyền nhìn cây đàn trên tay Đình Anh:
- Anh đàn hay quá! Có thể đàn cho tôi nghe lại được không?
- Nếu cô muốn.
- Ừ. Cháu bé xinh lắm Khánh ạ. Chúc mừng em mẹ tròn con vuông.
- Cả anh cũng biết chuyện này nữa sao anh Lâm?
Nguyễn Lâm gật đầu:
- Người hôm nọ đến nhà mình mà em chạy theo là Đình Anh. Cảm giác của em không sai.
Ngọc Khánh từ từ sụp xuống, 1 cảm giác hận ghê gớm. 2 năm qua, cô thương nhớ và 1 lòng chung thủy, thì anh vì vẻ đẹp trên gương mặt mình, sẵn sàng đến với người phụ nữ khác, ruồng bỏ cô. Nếu đúng sự thật như thế, cả đời cô không bao giờ tha thứ cho Đình Anh.
Nguyễn Lâm đưa Ngọc Khánh đi gặp Đình Anh. Phải rất lâu, cánh cửa cổng mới chịu mở ra cho 2 người vào.
5 phút sau, Minh Huyền mới xuất hiện cùng với Đình Anh. Ngọc Khánh đứng bật dậy, cô nhận ra đôi mắt quen thuộc của Đình Anh, đôi mắt ngày nào cô hay tinh nghịch áp sát mặt mình vào cho cả vào lông mi của anh.
Gương mặt Đình Anh lạnh lùng. Anh cười gằn trong lòng. Thì ra cô ta đâu có ngại ngần gì mà không công khai mối quan hệ của cô ta. Anh cất giọng, giọng nói quen thuộc ngày xưa.
- Em nên ly hôn, trả tự do cho nhau. Hay là em còn muốn đền bù gì cho em, em cứ nói.
Nỗi đau đớn tràn ngập lòng Ngọc Khánh. Anh về nước từ bao giờ thế? Trước mặt cô là 1 gương mặt xa lạ, nhưng cô nhận ra đó là anh. Đôi mắt và giọng nói, có nhắm mắt lại không nhìn anh, cô vẫn cảm nhận ra giọng nói của anh.
Ngọc Khánh không muốn khóc, cô ngẩng cao đầu lên:
- Tôi không đòi hỏi bất kỳ điều gì. Tôi sẽ ly hôn.
- Cám ơn.
- Tôi phải là người cám ơn anh mới đúng. Còn nữa, căn nhà đó, tôi sẽ trả lại cho anh.
Chỉ có được bao nhiêu đó, Ngọc Khánh quay người đi. Lâm vội đuổi theo cô, anh sợ cô chịu không nổi sự đau đớn sẽ lao ra đường. Nhưng Ngọc Khánh đứng lại.
- Em không sao đâu. Chúng ta về nhà anh ạ. Thì ra 2 năm nay em đã xây lâu đài trên cát, bây giờ thì em đã hiểu.
Giọng Ngọc Khánh bình tĩnh. Nguyễn Lâm vẫn không sao yên tâm. Anh ôm qua vai cô dìu ra đường.
Thành phố bắt đầu về đêm với muốn ánh đèn màu. Bây giờ Ngọc Khánh mới khóc được, cô khóc lặng lẽ trên vai Lâm.
Hãy quên đi, hãy cố quên đi nhé người ơi! Sẽ không còn, sẽ mãi mãi không còn những ngày mong chờ.
Tiếng đàn quen thuộc của Đình Anh vọng ra heo hắt:
[color=green]\"Nhìn em lệ rơi, lòng tôi tái tê
Vì sao tình yêu chúng ta không còn?
Ngày xưa đó thời yêu dấu cũng chẳng cho tôi còn nhớ em.
Thôi chào nhé!\"[/size] (94)
o O o
- Ngọc Khánh à! Mẹ có lỗi với con. Thật ra, Đình Anh có thư cho mẹ, nhưng mà mẹ giận nó hư hỏng lấy vợ khác bỏ con, nên mẹ không nói cho con biết. Thôi thì con hãy quên nó đi con ạ.
Đó là những gì bà Hải muốn nói với Ngọc Khánh, bà đau lòng vì con trai mình làm khổ Ngọc Khánh. Thôi thì hãy xem như chúng nó không có nợ duyên với nhau.
Lần cuối cùng Ngọc Khánh mang con lên Đà Lạt.
- Con xin mẹ, dù hoàn cảnh nào đi nữa, con mãi mãi là con của mẹ, mẹ ạ. Con không vì chuyện Đình Anh bó con mà thay lòng đổi dạ.
Bà Hải sa nước mắt:
- Con đúng là đứa con dâu quý. Đình Anh có mắt mà như mù không biết nhận ra đâu là đá, đâu là ngọc.
Ngọc Khánh nhủi đầu vào ngực bà:
- Xin mẹ đừng đau lòng! Xem như con và anh Đình Anh không có duyên nợ với nhau vậy.
Bách Thảo giận dữ:
- Em nhất định xuống Sài Gòn gặp anh Đình Anh, mắng cho ảnh 1 trận.
Ngọc Khánh lắc đầu:
- Thôi em ạ! Chị cũng không muốn níu kéo 1 người không còn yêu mình nữa.
- Nhưng còn bé Quốc, nó có tội tình gì để không có cha? Em và anh Đình Anh mồ côi cha từ nhỏ, em hiểu như thế nào là sự khát khao có 1 tình phụ tử mà.
Ngọc Khánh lặng người. Cô từng yêu Đình Anh, yêu cả gương mặt đầy thẹo, 1 gương mặt mà ai cũng kinh sợ. Bây giờ khi y học trả lại cho anh nét đẹp hoàn hảo, nhìn anh cô thấy lòng dửng dưng và lạnh lòng hơn nữa. Khi 2 năm qua cô vật vã nhớ thương, anh lại có người phụ nữ khác. Đình Anh ơi! Em không bao giờ tha thứ cho anh.
Nhìn bé Quốc sà vào lòng bà nội mà lòng Ngọc Khánh đau như cắt. Tất cả đã chấm hết, chấm hết 2 năm chờ đợi của cô. Chấm hết 1 hy vọng sum vầy, vì anh đã thay lòng đổi dạ.
Buổi sáng đưa Ngọc Khánh ra xe về Sài Gòn, bà Hải bịn rịn:
- Mẹ biết Lâm là người tốt. Nếu như con muốn đi bước nữa, mẹ khuyến khích con. Còn Đình Anh, con hãy quên nó đi.
- Mẹ! - Ngọc Khánh kêu lên nghẹn ngào - Cám ơn mẹ đã khuyên con. Nhưng con còn yêu ai được nữa hả mẹ?
- Con còn trẻ, chớ nói như vậy.
Ngọc Khánh toan nói nữa, bỗng 1 chiếc ô tô đỗ lại trước mặt cô. Lâm mở cửa xe nhảy xuống, anh gật đầu chào bà Hải.
- Thưa bác, cháu biết hôm nay Ngọc Khánh sẽ về Sài Gòn nên mang xe lên đây rước mẹ con cô ấy.
Bà Hải cảm động:
- Cháu thật tốt! Bác vừa khuyên Ngọc Khánh đây, đừng nghĩ đến Đình Anh. Và nếu như Ngọc Khánh ưng cháu, bác rất vui.
Nguyễn Lâm vừa sung sướng vừa ngượng:
- Cám ơn bác đã nghĩ tốt cho cháu.
Ngọc Khánh chào bà Hải rồi dắt con lên xe. Bác Quốc lưu luyến vẫy tay:
- Bye... bà nội!
Xe vừa chuyển bánh, Ngọc Khánh quay sang Lâm, nghiêm mặt:
- Em không bao giờ đi bước nữa. Giữa 2 chúng ta nên giữ tình bạn tốt đẹp.
Gương mặt Lâm buồn hiu:
- Thì anh có nói gì đâu. Anh lên đón em vì anh nhớ bé Quốc, chớ bộ... vì em sao.
Ngọc Khánh lặng thinh. Dù cho Lâm biện giải cách nào thì cô cũng hiểu đó là vì tình yêu anh dành cho cô, bao năm vẫn không chuyển đổi. Tiếc là cô không yêu anh, dù bao lần cô từng để cho vơi lòng trống trải của mình, có 1 chút nhớ nhung khi anh không đến. Bé Quốc mong Lâm đã đành, còn cô...
Ngọc Khánh xua tan những ý nghĩ cô lắng nghe tiếng bé Quốc trò chuyện với Lâm.
- Bé Quốc nhớ ba Lâm không nào?
- Dạ nhớ.
- Nhiều không?
- Nhiều.
1 chút xao xuyến. Ngọc Khánh biết Lâm yêu quý bé Quốc và cô cũng vậy.
Xe đi được nửa quãng đường, bé Quốc thiếp đi trong lòng Ngọc Khánh. Lâm khe khẽ:
- Em buồn ngủ cứ ngủ, anh lái xe không sao đâu.
- Anh lên Đà Lạt rồi về liền, không mệt sao?
- Đâu có. Tôi đêm qua anh ngủ ở khách sạn Hoa Hồng. Bách Thảo dẫn bé Quốc đi gặp anh, nên anh mới biết sáng mai em về đó chứ.
Ngọc Khánh không vui:
- Anh vất vả vì em chi vậy?
- Anh nói rồi, anh vì bé Quốc chứ không phải vì em. Đừng có quên khi nó chào đời, anh là người bế nó sau cô đỡ. Anh xem nó như con của anh. Cả đời này anh không cần lấy vợ, miễn em cho anh làm cha của bé Quốc là anh vui rồi.
Nước mắt Ngọc Khánh dâng mi:
- Em chưa thấy ai khờ như anh cả. Em có đáng gì đâu.
- Anh yêu sự chung thủy. Tuy rằng anh yêu em, nhưng nếu trong 2 năm qua, em quên Đình Anh ngã vào vòng tay anh thì không hẳn hình ảnh em còn tuyệt đối trong anh.
- Như vậy nếu em bằng lòng anh, em là con người xấu đúng không?
Lâm bối rối kêu lên:
- Em biết không phải như vậy mà.
Ngọc Khánh lảng ra:
- Bây giờ thì em nhẹ lòng rồi để rũ bỏ quá khứ. Người phụ nữ kia đã mang lại cho anh Đình Anh nét đẹp dẫu là gương mặt của ai đó. Cô ấy cũng là 1 người chung thủy khi đi tìm lại hình ảnh người chồng quá cố của mình. em mong họ hạnh phúc.
- Vậy còn em?
- Bé Quốc chính là hạnh phúc của em.
Nguyễn Lâm im lặng lái xe. Được ở bên cạnh mẹ con Ngọc Khánh, đối với anh cũng là điều an ủi rồi. (102)
Bầu trời sáng nay trong vắt, không gợi 1 chút mây. Nắng sớm tỏa tia nắng nhè nhẹ. Ngọc Khánh đưa con đến lớp mầm non. Chờ cho con vào hẳn bên trong, cô mới quay ra. Lòng cô thanh thản trong tâm trạng đành phận: cô sẽ quên Đình Anh.
Chiều nay cô hẹn đưa bé Quốc về thăm bà ngoại. Có hơn 2 năm rồi, từ ngày đó cho đến bây giờ cô chưa trở về nhà.
Ngọc Khánh buồn rầu tự hỏi mình, có phải chăng cô đã yêu lầm? Không, cô không hối tiếc vì đã yêu lầm. Những hạnh phúc mà cô có với Đình Anh vẫn chưa dễ dàng quên. Đó là những ngày hạnh phúc, cô từng sống với kỷ niệm ấy, bây giờ thì nên quên để hướng về 1 tương lai mới.
6 giờ, Lâm mang xe đến rước 2 mẹ con về nhà ngoại. Bước chân bé Quốc tung tăng.
- Ba ơi, ngoại sinh ra mẹ, còn nội sinh ra ba?
- Ừ.
Lâm liếc Ngọc Khánh, trong lúc bé Quốc lại cắc cớ hỏi:
- Bà nội ở Đà Lạt là mẹ của ba?
Lâm chưa kịp trả lời, Ngọc Khánh xen vào mắng con:
- Con nói nhiều quá, mẹ giận con đấy.
Thằng bé le lưỡi mắt nháy nháy nhìn Lâm. Nó thì thầm vào tai anh.
- Hôm nay, mẹ dữ như phù thủy.
Lâm phì cười:
- Coi chừng mẹ đánh đòn con.
- Có ba, con không sợ.
- Này! Nếu như con có lỗi, ba sẽ không bênh vực con.
Xe về đến nhà, Ngọc Khánh mở cửa xe bước xuống. Cô xúc động khi gặp lại những gì thân quen, giống như 1 người đi xa lâu về.
Tường Vi đón Ngọc Khánh và Lâm:
- Mẹ ở trên lầu. Mấy ngày nay mẹ không được khỏe lắm. Em về thăm, mẹ mừng lắm.
Ngọc Khánh ngập ngừng dắt con lên phòng mẹ. Cánh cửa phòng khép hờ. Ngọc Khánh gõ nhẹ lên cửa, rồi đẩy cửa bước vào. Bà Ngọc Vinh nằm quay mặt vào trong.
- Chính đấy à?
Ngọc Khánh không dám lên tiếng. Hơn 2 năm qua cô làm 1 đứa con bất hiếu. Hôm nay nhìn mẹ qua tấm lưng, cô mới nhận ra mẹ mỏng manh yếu đuối. Gần 20 năm mẹ ở vậy nuôi 2 anh em cô, tính tình bao giờ cũng quyết đoán, lạnh lùng, đến nỗi có lúc cô ngỡ mẹ không yêu cái con của mình, bây giờ cô hiểu lòng mẹ bao giờ cũng bao la.
Nước mắt Ngọc Khánh trào ra, cô sụp xuống bên giường mẹ:
- Mẹ ơi! Con đã trở về.
Bà Ngọc Vinh quay ra, ánh mắt sáng lên nhưng rồi vẫn giữ thái độ lạnh lùng:
- Hơn 2 năm qua, con đi ra ngoài sống con đã học được những gì rồi?
Ngọc Khánh nghẹn ngào:
- Xin mẹ hãy tha thứ cho con.
Sau lưng cô, Nguyễn Lâm đẩy bé Quốc vào, anh thì thào:
- Chào bà ngoại đi!
Thằng bé dạn dĩ chạy vào:
- Ngoại!
Ánh mắt bà Ngọc Vinh mở to ra lặng đi trong phút chốc, lúc bé Quốc tiến đến gần, nó nắm bàn tay bà Ngọc Vinh:
- Ngoại đừng giận mẹ con nữa nghen.
Bà Ngọc Vinh nhìn nó:
- Mẹ của mày bảo như thế à?
- Dạ, đâu có. Mẹ nói mẹ nhớ bà ngoại, muốn thăm ngoại. Ngoại dễ thương ơi, đừng có giận mẹ con nữa há?
Thằng bé lanh quá. Trái tim cứng rắn lãnh cảm của bà Ngọc Vinh mềm xuống. Bà nắm tay nó kéo lại mình:
- Tại sao con nói bà ngoại dễ thương?
- Vì ngoại dễ thương không giận mẹ con nữa.
Vừa nói bé Quốc vừa hôn lên má bà Vinh:
- Khi con muốn xin lỗi mẹ, con xin lỗi như vầy nè.
Bà Vinh cảm động ôm hôn lại nó.
- Con hãy bảo mẹ con đứng lên đi.
Ngọc Khánh vui mừng đứng lên. Cô biết là mẹ đã tha thứ cho mình, những giọt nước mắt hạnh phúc lại trào ra.
- Cám ơn mẹ đã tha thứ lỗi lầm của con.
Bà Vinh trở nên dễ dãi:
- Sau này con hãy đưa bé Quốc về đây thường hơn. Hay là con nên dọn về nhà ở đi.
- Dạ.
Bà Vinh gọi Lâm khi thấy anh còn đứng bên ngoài:
- Vào đây Lâm! Đến sao không vào, còn đứng đó?
Nguyễn Lâm bước vào chào bà:
- Chào bác! Bác đã khỏe chưa ạ?
- Cũng đỡ nhiều rồi. 2 năm qua, cám ơn cháu đã lo cho Ngọc Khánh.
- Không có gì đâu bác. Cháu và Ngọc Khánh vẫn là bạn tốt mà.
Bà Vinh quay sang Ngọc Khánh:
- Bây giờ con đã nhận rõ ai tốt ai xấu chưa? Đình Anh là 1 người sống không có lập trường, cư xử theo bản tính nông nổi bốc đồng.
Nguyễn Lâm đỡ lời bà:
- Chuyện qua rồi, xin bác đừng trách Ngọc Khánh nữa.
- Bác muốn nó mở mắt ra nhìn vào thực tế. Nếu Ngọc Khánh có 1 người bạn đời như cháu, bác rất yên tâm.
Ngọc Khánh kêu lên:
- Mẹ...
- Mẹ nói thật đó. Mẹ yên tâm ra đi. Tre già rồi phải tàn cho những măng mọc lên, đó là quy luật tự nhiên của tạo hóa.
Ngọc Khánh bật khóc ôm choàng mẹ:
- Mẹ ơi! Con không muốn mẹ nói như vậy đâu.
Bà Ngọc Vinh nắm tay Ngọc Khánh đặt vào tay Lâm:
- Mẹ luôn mong muốn con đáp lại tình cảm của Nguyễn Lâm.
Nguyễn Lâm ngượng nghịu nhìn Ngọc Khánh. Anh không ngờ là bà Vinh lại có thái độ này.
- Anh không cần em đồng ý đâu. Được lo cho em và bé Quốc là anh hạnh phúc lắm rồi.
Bà Vinh gật đầu:
- Con đã nghe lời nói chí tình chí nghĩa này chưa? Hãy suy nghĩ đâu là nơi cho con nương tựa vào. Con không thể nào đứng 1 mình, khi con còn quá trẻ, chưa có kinh nghiệm sống. Bé Quốc cũng vậy, nó cần có người cha, con hiểu không? Đình Anh tạo ra nó, nhưng nó đâu có bao giờ cho thằng bé tình cảm của người cha. 2 năm qua, ai lo cho con, con cũng nhận rõ rồi chứ?
Ngọc Khánh cúi đầu. Đâu phải cô không nghĩ đến điều ấy, nhưng tình cảm đâu phải muốn quên là quên được. Cô còn nhớ đến Đình Anh là cô có lỗi với Lâm. Cô không muốn đến với Lâm trong 1 hoàn cảnh như thế.
Buổi tối quay về nhà, bé Quốc ngủ thiếp trong lòng Ngọc Khánh. Lâm xuống xe, anh âu yếm:
- Để anh bế con cho. Em mở cửa nhà đi.
1 cảm giác của mái ấm, Ngọc Khánh lặng lẽ làm theo lời Lâm.
Đặt bé Quốc lên giường thật nhẹ để không làm nó thức giấc, song Nguyễn Lâm mới bước ra ngoài. Anh hiểu 1 điều Ngọc Khánh chưa dễ dàng chấp nhận anh. Tuy nhiên anh vẫn hy vọng cô sẽ hướng trái tim về nhà.
2 người cùng ngồi xuống ghế đá dưới cây hoa sứ. Nguyễn Lâm cúi nhặt 1 hoa sứ rụng đặt trong lòng bàn tay mình. Anh ngước nhìn Ngọc Khánh:
- Mẹ em nói như thế, nhưng anh không có ý buộc em đâu. Anh làm những gì có thể cho em vì anh là bạn em. Sao anh không hiểu là trái tim em vẫn thuộc về Đình Anh. Anh xin em đừng nghĩ gì cả. Giữa 2 chúng ta sẽ không có bất kỳ sự thay đổi nào.
Ngọc Khánh nhìn ra màn đêm mông lung:
- Em sẽ quên anh Đình Anh. Người phụ nữ đó dù yêu chồng, nhưng cô ta vẫn lo cho anh Đình Anh, cuộc sống của anh Đình Anh tốt hơn là với em. Em không mong có bất kỳ 1 sự tái hợp nào, nhất định em sẽ quên.
Ngọc Khánh tựa đầu lên vai Lâm tin cậy. Anh ôm qua vai cô, 2 người lặng im ngồi bên nhau, trong 1 mối đồng cảm từ lâu rồi, anh luôn bên cô. Đó chẳng phải là 1 sự quen thuộc như 1 định mệnh ràng buộc. Những khi vắng Lâm, bé Quốc đâu có chịu ngủ. Trong thâm tâm thơ trẻ của nó, nó xem Lâm như người thân thích nhất đời sau mẹ của nó.
Đêm cứ trôi mãi, Lâm chưa muốn về, còn Ngọc Khánh, cô hiểu rằng cô cần Lâm. Anh trở thành người thân thuộc và là chỗ dựa vững chắc cho cô tiếp bước trên đường đi. (114)
\"Thưa mẹ!
Con đã quyết định làm theo lời mẹ con cho vui lòng bà. Con bằng lòng lấy anh Lâm. Anh ấy không có gì đáng chê trách phải không mẹ? Mẹ hãy yên tâm! Anh Lâm luôn yêu quý bé Quốc, cháu nội của mẹ. Nhưng dù sao con cũng xem mẹ như là mẹ của con. Nếu có dịp, con sẽ đưa bé Quốc về thăm.
Xin chúc mẹ và cô Bách Thảo khỏe.
Con
Ngọc Khánh\".
Bà Hải xếp lá thư lại, bà vừa mừng cho Ngọc Khánh vừa ngậm ngùi. Cháu nội của tôi sao lại trở thành cháu nội người khác. Tất cả cũng vì đứa con trai vô tình vô nghĩa của bà.
Pin... Pin... Tiếng còi xe ngoài trước cổng. Bách Thảo chạy ra mở cửa. Đình Anh xuống xe, anh tháo mắt kính trên mặt mình:
- Bách Thảo! Em có nhận ra anh không?
Bách Thảo nhìn anh trai, 1 gương mặt xa lạ. Tuy nhiên cô nhận ra bởi đôi mắt và giọng nói của anh. Cô gật đầu mà không biểu lộ thái độ vui mừng:
- Có, em nhận ra anh.
Minh Huyền bước xuống xe, cô chào Bách Thảo:
- Chào em!
Bách Thảo lịch sự chào lại:
- Chào chị!
Minh Huyền nhìn quanh vườn hoa, cô kêu lên:
- Nhiều hoa hồng quá, anh Viễn.
Anh Viễn? Bách Thảo lạ lùng nhìn Đình Anh. Anh tảng lờ:
- Từ nay, em gọi anh là anh Viền. Anh đổi tên rồi.
Bách Thảo châm biếm:
- Cái tên Đình Anh mẹ đặt cho xấu lắm hả anh?
- Không phải như vậy. Nhưng có những điều, sau này anh sẽ giải thích với em sau. 2 năm qua, xem vẻ em lớn bộn rồi Bách Thảo.
- Thời gian đi tới, mình cũng thay đổi chứ anh. Như anh bây giờ vậy, là Viễn chứ không phải Đình Anh.
Đình Anh nhăn nhó:
- Thôi mà em. Anh cũng không muốn là Đình Anh, thời gian ấy anh chìm ngập trong đau khổ, em biết mà. Bây giờ anh muốn hướng đến tương lai, chứ không muốn nhìn về quá khứ nữa.
- Như vậy anh trở về làm gì? 2 năm qua dù em và mẹ thương nhớ anh, nhưng không có nghĩa dễ dàng tha thứ cho những việc làm của anh. Vì muốn có 1 gương mặt đẹp mà anh giẫm lên tất cả đạo nghĩa.
- Em im đi! Anh muốn vào gặp mẹ.
Đình Anh nắm tay Minh Huyền dắt vào nhà. Bà Hải đang ngồi ở phòng khách, bà ngước nhìn Đình Anh xa lạ. Hình hài đó là do bà tạo ra, nhưng còn gương mặt đó, 1 gương mặt xa lạ. Lòng bà thấy lạnh vô cùng. Bà lạnh nhạt:
- Con về thăm nhà 1 lát thôi, cả 2 ra ngoài khách sạn thuê phòng ở đi.
Đình Anh cau mày không vui:
- Tại sao mẹ không cho con ở lại đây?
- Bởi vì con không phải là con của mẹ. Người phụ nữ này cũng không phải là người mẹ cưới cho con. Hơn 2 năm trước, dù cho con tàn phế, gương mặt đầy thẹo, mẹ, Bách Thảo và Ngọc Khánh vẫn xem con là người thân. Bây giờ thì không phải nữa rồi.
Đình Anh tức giận:
- Mẹ đang trách con sao? Con đã tin vào tướng số rồi mẹ ạ. Vừa định kết hôn với Ngọc Khánh, con bị tai nạn. Sau đó là gì? Là những ngày con sống trong địa ngục nặng nề. Có thể con vô sỉ khi thay đổi gương mặt mình là của người khác, nhưng cuộc sống của con bây giờ tốt đẹp rồi.
- Mẹ chúc mừng con có cuộc sống tốt đẹp.
- Nhưng mẹ đâu có còn tử tế, hay xem con là đứa con trai yêu quý duy nhất của mẹ.
- Con quá đáng rồi khi đòi hỏi điều này.
Nãy giờ đứng yên, Minh Huyền bây giờ mới tỏ thái độ khó chịu:
- Chúng ta về khách sạn đi thôi. Mẹ của anh chỉ muốn anh là 1 con người xấu xí để mọi người thương hại. Anh có lỗi lầm gì khi mang gương mặt của anh Viễn chứ?
Bách Thảo tức giận xen vào:
- Đúng là anh không có lỗi mà chỉ có chị Ngọc Khánh khờ dại chờ đợi anh. 2 năm qua, chỉ 1 lòng chờ đợi nuôi con thơ để khi vừa trở về, anh đòi ly hôn. Thật bất công!
Đình Anh nhíu mày:
- Em nói cái gì vậy, Bách Thảo?
Minh Huyền bực dọc lôi tay Đình Anh:
- Mẹ và em gái anh đều xem chúng ta là người có lỗi. Anh còn không chịu đi. Đừng có quên em cho anh vẻ đẹp hoàn mỹ, đem lại cho anh cuộc sống tốt đẹp. Hãy làm theo những gì chúng ta đã thỏa thuận.
Bách Thảo cay đắng:
- Phải đó, anh nên đi đi. Ở đây, em và mẹ không thích sự có mặt của 2 người đâu.
Đình Anh định bước đi theo Minh Huyền thì đôi mắt anh chạm vào bức ảnh trên tường. Bức ảnh chụp Ngọc Khánh và bé Quốc. Anh đưa tay chỉ vào bức ảnh:
- Mẹ treo ảnh này là sao? Cô ta lấy chồng sinh con rồi chứ có phải là dâu của mẹ nữa đâu.
Bà Hải lạnh lùng:
- Ai nói với con, Ngọc Khánh lấy chồng?
- Đứa bé này không phải là bằng chứng hay sao?
- Con đúng là có mắt như mù. Nhưng thôi, mẹ nghĩ Ngọc Khánh khổ vì con bao nhiêu đó đủ rồi. Có điều là mẹ không cam lòng khi cháu nội của mẹ lại là cháu nội người khác.
Đình Anh lạnh người:
- Mẹ nói cháu nội nào?
Bách Thảo xô mạnh vai Đình Anh:
- Anh đúng là 1 kẻ không ra gì. Lúc anh bỏ nhà đi, có tuần lễ nào Ngọc Khánh không lên Đà Lạt tìm anh dù đang mang thai đau ốm, gầy rạc cả người vẫn cứ đi tìm anh. Ngọc Khánh sinh con và nuôi con 1 mình trong lúc mẹ ruột ruồng rẫy. Không có anh Nguyễn Lâm, Ngọc Khánh được như ngày hôm nay sao? Chị ấy lấy anh Lâm, anh hối hận chưa?
Mồ hôi Đình Anh vã ra. Thằng bé này là con anh? Ôi! 1 lần nữa anh lại làm cho Ngọc Khánh đau lòng. Đình Anh cứ đứng nhìn bé Quốc trong khung ảnh. Sao anh không nhận ra rằng nó giống anh?
Trong 1 lúc tâm hồn bấn loạn, Đình Anh để Minh Huyền lôi anh đi, cô hằn học:
- Không có cơ hội quay về cho anh đâu. Nếu không sẽ như sự tích con muỗi vậy. Tôi sẽ hủy gương mặt anh, anh sẽ chết không được, sống cũng không xong.
Đình Anh có nghe gì đâu ngoài 1 nỗi tái tê. Anh luôn hồ đồ vào sai lầm. (123)
Đêm nay bé Quốc trở chứng, nó nhất định không cho Nguyễn Lâm về, bắt Ngọc Khánh nằm 1 bên và Lâm nằm 1 bên, nó nằm giữa.
- Ba và mẹ thì phải ở chung chứ.
Lâm cười, hôn nó:
- Ba sẽ ở lại với con, sáng đánh thức con và đưa con đến trường đi học chịu chưa.
- Dạ chịu.
Ngọc Khánh ngượng nghịu nhìn Lâm, trong lúc anh vuốt nhè nhẹ lên lưng nó.
\"Ngủ yên, ngủ yên, ngủ yên
Cho cò trắng đến làm quen
Cò đứng ở quanh nói
Rồi cò vào trong tổ
Con ngủ yên thì cò cũng ngủ\".
Bé Quốc đi vào giấc ngủ nhẹ nhàng, Lâm mới từ từ trỗi dậy:
- Bây giờ anh về nhé. Em ra đóng cửa lại.
Ngọc Khánh ngồi dậy đi ra cửa trước.
- Đi về cẩn thận nghe anh! Bé Quốc quậy quá, đêm nào nó cũng bắt anh ở lại.
- Có khi nào... anh không về như thế này không? Anh muốn mang nụ cười cho em và con. Anh muốn em hạnh phúc, Khánh ạ.
Ngọc Khánh bối rối ngước nhìn Lâm. Cô không muốn cưỡng lại sự khát khao ấm áp là được anh ôm vào lòng nữa. Cô đưa tay ra cho anh rồi vụt sà vào lòng anh.
Nguyễn Lâm nghe tim mình đập mạnh, niềm hạnh phúc bất ngờ òa vỡ, anh run run ôm ghì lấy Ngọc Khánh:
- Em không cần nói gì Khánh ạ. Như thế này là đủ lắm rồi.
Anh vùi mặt mình vào tóc cô, 1 cảm giác dễ chịu giữa 2 người, họ cần nhau, không cần lời nói yêu. Những cảm giác dễ chịu lan tỏa mãi trong 2 người thành rạo rực. Cả 2 người nghe rõ cả trái tim họ đập, những nhịp đập khao khát cho 1 tình yêu mở đầu.
Ngọc Khánh khép nhẹ mi mắt, cô nghe hơi thở của Lâm phả nóng vào mặt mình, gương mặt Lâm đang gần sát cô. Đôi mắt anh dịu dàng và say đắm ngắm cô. Tình yêu dâng lên trong anh và không còn kiềm chế nữa, anh cúi xuống hôn lên đôi mắt khép hờ, lên cánh mũi xinh xắn và lên đôi môi hé mở đón nhận...
- Ngọc Khánh! Hãy để cho anh được mãi mãi bên em, lo lắng cho em.
- Lâm! Sao anh không ghét em đi?
- Không, anh mãi yêu em. Không ai có thể làm cho anh hết yêu em cả, ngoại trừ cái chết.
- Đừng...
Ngọc Khánh đặt ngón tay lên miệng Lâm, ngăn không cho anh nói.
- Em sợ à?
- Bởi vì em bắt đầu nhận ra anh rất quan trọng với em và cả bé Quốc nữa. Cuộc sống của mẹ con em không thể nào thiếu anh. Bé Quốc bây giờ quyến luyến anh, cho nên em cần anh. Em nói cần vì em chưa thể nói tiếng yêu anh, em sợ như thế là em lừa dối anh. Em chưa dễ dàng quên Đình Anh.
- Anh biết, anh chờ em mà. Cả đời anh muốn được nghe em nói là em cần anh.
Vòng tay Ngọc Khánh ôm qua cổ Lâm, cô mơn man nhẹ trên tóc anh. Không gian như lặng im cho đôi trẻ yêu nhau... (127)
o O o
Tiếng chuông cửa lúc bé Quốc ngồi trên ghế xích đu hát bi bô. Nó kêu lên:
- Ba ơi, có khách!
Nguyễn Lâm ờ khẽ, anh đi ra mở cửa. Cửa vừa mở, Đình Anh xông vào ngay. Anh vẹt Nguyễn Lâm ra để đến trước thằng bé. Nó giống anh thuở nhỏ. Đình Anh sụp xuống, anh dang rộng vòng tay.
- Con của ba!
- Ơ...
Bé Quốc đẩy mạnh Đình Anh ra, nó giãy nảy gọi Lâm:
- Ba ơi! Ai vậy?
Thằng bé kêu to lên, nó thoát khỏi tay Đình Anh chạy ra sau lưng Lâm.
- Sao ông ấy ôm con vậy?
Đình Anh đứng lên, mặt anh nhăn lại đau đớn.
- Ba mới chính là ba của con.
- Không phải.
Ngọc Khánh ra tới, cô đứng chắn Đình Anh lại:
- Xin anh đừng làm con sợ.
- Anh chỉ muốn ôm nó và cho nó biết anh mới chính là cha của nó.
- Trong tâm hồn của nó, không hề tồn tại ý nghĩ anh là cha nó. Anh đi đi!
Ngọc Khánh nắm tay bé Quốc lùi vào trong. Đình Anh kêu lên:
- Em không thể cư xử bất công với anh vậy. Anh không hề biết là em mang thai.
Ngọc Khánh lạnh lùng:
- Anh đã có sự lựa chọn trước khi ra đi, vậy thì anh hãy đi con đường anh đã chọn đi.
Ngọc Khánh dắt tay bé Quốc vào. Đình Anh bước theo, Nguyễn Lâm ngăn anh lại.
- Anh không nên làm cho bé Quốc sợ.
Đình Anh xẵng giọng:
- Chính vì anh mà tôi đã mặc cảm bỏ đi. Bao giờ anh cũng như hình với bóng bên Ngọc Khánh.
- Trong tình trường, anh đã thắng tôi vì Ngọc Khánh chỉ yêu anh, dù anh có là 1 con người không lành lặn. Anh hứa với mẹ Ngọc Khánh, anh sẽ mang lại hạnh phúc cho cô ấy. Anh làm được điều đó chưa? Hay là anh chỉ cho cô ấy nhọc nhằn và đau khổ? Bây giờ tôi không cho phép anh làm khổ Ngọc Khánh nữa. Anh đi đi! Sau này, bé Quốc vẫn là con của anh.
Đình Anh gầm lên:
- Tôi chỉ muốn dắt con tôi đi.
- Ngọc Khánh không bao giờ cho anh làm điều này. Anh có biết 2 năm qua, khi anh chung sống với người phụ nữ khác, Ngọc Khánh đi tìm anh khổ sở như thế nào không? Cô ấy như 1 người điên. Bây giờ cô ấy vừa lấy lại quân bình cho tâm hồn, anh hãy để yên cho cô ấy đi.
Đình Anh châm biếm:
- Tìm tôi khổ sở, còn anh là tên tiểu nhân, cơ hội, lợi dụng nước đục thả câu. Nếu như anh không đưa tôi tờ chi phiếu 50 triệu, tôi không tự ti mặc cảm mà bỏ đi cả.
- Em và con lên xe đi. Có mệt lắm không.
Vừa nói, Đình Anh vừa mở cửa xe cho mẹ con Ngọc Khánh. Ngọc Khánh băn khoăn:
- Mẹ có bệnh nhiều lắm không anh?
- Cũng... khá. Mẹ nhớ bé Quốc thôi.
- Em cũng thật có lỗi với mẹ. Mẹ yêu quý bé Quốc, anh Lâm cũng yêu quý bé Quốc, em không biết làm sao nữa.
- Em nên nhớ không ai thương con mình bằng chính cha ruột hay bà nội của nó cả.
Ngọc Khánh phản bác lại:
- Thật ra, anh Lâm cũng rất yêu bé Quốc. Anh ấy bế nó từ lúc nó mới lọt lòng mẹ, chăm chút cho nó như chính máu thịt của anh ấy vậy. Anh không nên nghi ngờ lòng tốt của anh Lâm.
- Anh có quyền nghi ngờ vì chính hắn đã làm anh tự ái bỏ đi. Lúc quá tuyệt vọng, anh mới tấp vào Minh Huyền, chứ làm sao anh hết yêu em.
Ngọc Khánh lắc đầu:
- Chuyện qua rồi, bây giờ mỗi người có 1 cuộc sống riêng, em xin anh đừng nhắc lại chuyện cũ nữa.
- Anh biết anh có lỗi với em, nhưng kẻ bị kết án tử còn được giảm nhẹ tình tiết hay cho nói lời nói sau cùng. Còn anh, tại sao anh không có quyền gì hết vậy?
Ngọc Khánh yên lặng nhìn ra xa. Đình Anh bây giờ không còn là người cô yêu ngày xưa nữa. 1 gương mặt xa lạ và cả cách đối xử nữa. Bây giờ dường như anh chỉ nghĩ đến việc tranh giành tình cảm của bé Quốc với Lâm.
Đình Anh quay sang nói chuyện với con, anh âu yếm xoa đầu nó:
- Có mệt không con?
- Dạ không. Con ngủ trong lòng mẹ êm lắm.
- Vậy con có nhớ bà nội không?
- Dạ nhớ.
Trong vườn nhà, Bách Thảo nhìn đồng hồ. Cô đi lại đỡ cái kéo cắt hoa trên tay mẹ mình.
- Mẹ! Mẹ vào phòng nghỉ đi.
Bà Hải nhìn Bách Thảo lạ lùng:
- Con nhỏ này! Mẹ đang tỉa cho đợt hoa sắp tới, khi không lại bảo mẹ về phòng nghỉ là sao?
- Con nói cái này... mẹ hứa đừng giận con.
Bà Hải cau mày:
- Đình Anh lại nhờ con cái gì nữa phải không?
- Ảnh bảo con nói dối mẹ không khỏe, mẹ nhớ bé Quốc, gọi chị Ngọc Khánh dẫn bé Quốc lên đây. Ảnh đã ra bến xe đón mẹ con chị ấy. Mẹ muốn bé Quốc ở lại vài ngày với mẹ thì mẹ cứ vờ như ốm mẹ nhé.
Bà Hải sửng sốt nhìn Bách Thảo:
- Tại sao con lại nghe anh trai con làm chuyện như vậy? Ngọc Khánh đã có gia đình khác, còn anh trai của con cũng vậy. Tuy rằng mẹ không nhìn nhận Minh Huyền, song mẹ biết Minh Huyền là người tốt. Nếu như Minh Huyền không hiểu hay Nguyễn Lâm ghen tuông gia đình lục đục, con gánh nổi trách nhiệm không?
Bách Thảo sợ hãi cúi đầu không dám nói nửa lời. Cô chỉ nghĩ đơn giản 1 điều là giúp anh trai mình có vài ngày sống với con trai, nhưng bây giờ nghe mẹ phân tích, cô thấy sợ và ấp úng:
- Chắc là không có chuyện gì xảy ra đâu mẹ.
- Lần sau, con muốn làm gì cũng phải hỏi ý mẹ, xem mẹ có cho phép không, con hiểu không?
- Dạ.
Bên ngoài, xe Đình Anh về đến. Bách Thảo cuống quít:
- Mẹ vào phòng đi mẹ.
- Mẹ không vào. Mẹ cần nói rõ mọi chuyện cho Ngọc Khánh biết. Ngày mai, mẹ sẽ bảo nó hoặc anh trai của con phải lập tức về Sài Gòn.
Bách Thảo đành đi ra cổng đón Ngọc Khánh. 2 chị em ôm choàng lấy nhau.
- Mẹ đâu em?
- Mẹ ở phía sau.
Bé Quốc chào Bách Thảo xong là phóng chạy ra sau:
- Bà nội ơi! Có con về thăm nè.
Bà Hải mừng rỡ ôm lấy bé Quốc, mọi giận hờn Đình Anh đều tiêu tan. Nó là đứa cháu ruột của bà. Có người bà nào muốn cháu của mình đi nhận kẻ khác làm người thân thích đâu. Bà hôn trơ hôn trất vào má nó.
- Bé Quốc có nhớ bà nội không nào?
- Dạ có.
- Nhớ để đâu nào?
- Dạ để trên đầu.
2 bà cháu cười giòn tan. Ngọc Khánh đứng lặng nhìn cảnh ấy, thật khó xử cho cô.
Đình Anh khe khẽ:
- Em thấy không? Mẹ quá yêu bé Quốc. Có bé Quốc, mẹ đâu có mệt người nữa.
Ngọc Khánh tiến ra chào bà Hải:
- Thưa mẹ!
Bà Hải nghiêm mặt:
- Trước nhất, mẹ xin lỗi con. Chưa bao giờ mẹ quá nhớ bé Quốc mà gọi con lên đây khi trong nhà có Đình Anh. Con nghỉ lại đây đêm nay, ngày mai đưa bé Quốc về Sài Gòn đi.
Đình Anh kêu lên:
- Mẹ nỡ cư xử với con như vậy sao? Phải khó khăn lắm, con mới được gần gũi con trai của con. Ở Sài Gòn, Nguyễn Lâm nói vì bảo vệ hạnh phúc của hắn, hắn không cho con gặp bé Quốc.
Bà Hải lạnh lùng:
- Có hoàn cảnh hôm nay là do con tự chọn, con không thể trách ai được cả.
- Con biết là do con. Chẳng lẽ con muốn làm điều gì đó cho con mình cũng không được?
- Mẹ không biết.
Giọng bà Hải nhuốm nước mắt. Ngọc Khánh vội ôm lấy bà:
- Thôi mẹ ạ. Sau này con sẽ tạo cơ hội cho anh Đình Anh gặp bé Quốc. Thật ra, anh Nguyễn Lâm cũng không quá khó khăn, chẳng qua là ảnh quá yêu bé Quốc nên hơi ích kỷ 1 chút, sợ bé Quốc yêu anh Đình Anh hơn anh ấy.
- Nếu là mẹ, me cũng làm như vậy.
Đình Anh bực dọc:
- Sao mẹ chỉ biết bênh vực cho Nguyễn Lâm mà không biết bênh vực cho con?
- Mẹ nghĩ con nên bảo Minh Huyền sinh coh con 1 đứa con, sẽ dễ xử hơn.
- Con không muốn như thế.
- Như vậy con muốn Minh Huyền bị tổn thương, còn Nguyễn Lâm bất hòa với Ngọc Khánh thì con mới hài lòng hay sao? Hãy nên bằng lòng với những gì mình có.
Bách Thảo lôi Đình Anh đi, nếu không mẹ của cô sẽ nổi giận. Bà đang tiếc cháu nội và Ngọc Khánh thì việc gì cũng dễ làm cho bà nổi giận.
Đình Anh buồn bực ngồi xuống ghế đá:
- Em bảo anh phải làm sao đây Bách Thảo? Anh còn yêu Ngọc Khánh, em rõ chưa? Chưa bao giờ anh hết yêu Ngọc Khánh cả. Anh muốn đòi lại những gì Nguyễn Lâm đã lấy của anh.
- Vậy còn chị Minh Huyền, anh tính sao?
Đình Anh nín thinh. Anh không thể lý giải cho sự ích kỷ của mình, anh muốn có Ngọc Khánh. (170)
Cộc... cộc...
Tiếng gõ cửa phòng. Ngọc Khánh biết ngay là Đình Anh, cô suy nghĩ 1 lát rồi đi lại mở cửa ra. Cô cần gặp 1 lần và nói rõ quan hệ của 2 người.
Đình Anh mừng rỡ khi ntấy cửa mở ra:
- Ngọc Khánh!
- Chúng ta ra ngoài nói chuyện, để yên cho bé Quốc ngủ.
Ngọc Khánh đi ra trước băng đá ngồi xuống. Cô cố ý chọn chỗ ngồi cách Đình Anh 1 quãng. Đình Anh buồn bực:
- Em nhất định không tha lỗi cho anh sao?
Ngọc Khánh nhìn thẳng vào Đình Anh dưới ánh sáng của ngọn đèn trên cao hắt xuống. Cô lắc đầu:
- Bây giờ không phải chuyện giận hờn hay tha lỗi cho nhau nữa. Cuộc đời của chúng ta đã khác rồi, mỗi người có 1 bổn phận 1 trách nhiệm. Anh đã có vợ và em đã có chồng.
- Nhưng còn bé Quốc, nó là con của anh.
- Anh Lâm rất yêu nó, cho nên anh hãy xem như chưa từng có bé Quốc.
Đình Anh nghẹn ngào:
- Làm sao anh xem như chưa từng có nó, nó là con anh mà. Em đừng ác với anh quá.
- Em sẽ can thiệp để mỗi tuần vào ngày chủ nhật, anh có thể rước bé Quốc về nhà anh. Em sẽ làm điều đó.
- Nhưng điều anh muốn là có em. Anh sẽ chia tay với Minh Huyền, còn em hãy bỏ Nguyễn Lâm đi, chúng mình làm lại từ đầu có được không?
- Không được. Anh không thể chà đạp lên tình cảm của chị Minh Huyền và em cũng vậy. Bao nhiêu năm qua, anh Nguyễn Lâm 1 lòng yêu em, em không thể bỏ anh ấy.
Đình Anh cay đắng:
- Em bỏ anh thì được, còn hắn thì không?
- Em không muốn nhắc lại tình cảm hơn 2 năm qua. Em sống và chờ đợi anh trở về như thế nào, nếu không có anh Nguyễn Lâm, em không thể mang thai khỏe mạnh để sinh bé Quốc. Lúc đó, em như người đi trên biển cả mênh mông, mà anh Lâm chính là cái phao cho em tấp vào. Em lấy anh ấy vì ơn nghĩa và những gì anh ấy đã làm cho em, sau những ngày tuyệt vọng về anh.
- Em không thể nào quên những gì chúng ta có với nhau phải không? Ngọc Khánh! Em không thể lấy 1 người vì ơn nghĩa.
- Không, bây giờ là em yêu anh ấy.
- Không phải.
Đình Anh giận dữ bật dậy, anh vươn tay kéo mạnh Ngọc Khánh vào mình và hôn cô.
- Đình... Anh... đừng...
Ngọc Khánh cố vùng ra, cô dang tay tát mạnh vào mặt Đình Anh.
- Em đã hết yêu anh rồi.
Cô lùi ra sau mấy bước.
- Mỗi tuần, em sẽ cho bé Quốc gặp anh 1 ngày. Anh hãy bằng lòng như vậy đi.
Ngọc Khánh quay lưng đi nhanh vào nhà. Đình Anh đứng chết lặng. Má anh đau rát vì cái tát, song vẫn không bằng lời nói \"em đã hết yêu anh rồi\". Lời nói như xé tim anh ra từng mảnh đau đớn. Tất cả đã chấm dứt dù anh cố níu kéo 1 cách tuyệt vọng.
Đám mây trên cao che phủ vầng trăng, bầu trời trở nên đen kịt. Dòng nước mắt nong nóng của Đình Anh lặng lẽ chảy. Anh hãy bằng lòng với cái mình có, hãy sống như thế.
Sáng sớm, Ngọc Khánh đưa con ra bến xe với Bách Thảo. 2 chị em ôm nhau ngậm ngùi.
- Chị vẫn luôn xem mẹ và em là những người thân thích nhất đời của chị. Hãy an ủi anh Đình Anh giùm chị. Có lẽ tại số mệnh của chị và anh ấy không thể nào là vợ chồng với nhau được.
Bách Thảo gật đầu:
- Em sẽ làm điều chị gửi gắm. Chị cũng mau sinh cho anh Lâm 1 bé bi đi.
Ngọc Khánh cười siết nhẹ vai Bách Thảo. Buổi sáng nào cô quay về thành phố, thì Đà Lạt cũng đầy sương mờ như thế này. Sáng nay Đình Anh đi đâu từ sớm không biết. Ngọc Khánh mong rằng anh quên được cô, tìm thấy hạnh phúc mới. Cô và anh mỗi người đều có 1 trách nhiệm trên vai.
Còi xe giục khách lên xe, Ngọc Khánh bịn rịn bước lên xe. Trong sương mù lãng đãng hình như có bóng dáng Đình Anh đứng rũ buồn. Trong gió như có tiếng đàn của anh vọng lại thiết tha.
\"Anh sẽ vuốt tóc em cho đêm khuya tròn giấc
Anh sẽ nâng tay em cho ngọc sát vào môi
Anh sẽ nói thầm như gió thoảng trên vai
Anh sẽ nhớ suốt đời chuyện chúng mình\". (176)
o O o
Nguyễn Lâm đi len lỏi qua các hàng ghế tìm ghế trống. Anh chọn được bàn trong cùng và gọi nước uống. Trên bục nhỏ của nhà hàng mi ni, cô ca sĩ đang hát. Nguyễn Lâm ngạc nhiên nhận ra Minh Huyền. Cô cũng chịu khó xuống tận Vĩnh Long hát cho phòng trà nhỏ.
Viết 1 mảnh giấy đưa cho người phục vụ, Lâm bảo anh ta đưa cho Minh Huyền. Lâu lắm anh không nghe cô hát.
Hát xong bài nhạc, định quay vào thì Minh Huyền nhận được mảnh giấy. Cô nhìn xuống bàn của Nguyễn Lâm và gật đầu chào anh. Nguyễn Lâm chào lại, xong ngả người ra sau, lắng nghe điệu nhạc bắt đầu vang lên...
- Chào anh Lâm!
- À, chào Minh Huyền!
Nguyễn Lâm đứng dậy kéo ghế mời Minh Huyền:
- Cô cũng chịu khó xuống tận Vĩnh Long hát nữa sao? Uống nước nhé.
Nguyễn Lâm gọi 1 ly cam vắt và nhìn Minh Huyền. Cô vẫn trẻ và đẹp, tuy nhiên vẻ mệt mỏi vẫn hiện rõ trong đôi mắt. Minh Huyền ngồi xuống ghế:
- Em sẽ chịu khó đi Vĩnh Long hát vì tiền cát- xê cao. Còn anh, đi công tác hả?
- Ừ. Ông trưởng phòng bảo đi làm phóng sự về cuộc sống của những người chuyên sống trên sông. Cũng thú vị lắm. À! Hát xong, Minh Huyền về Sài Gòn ngay chứ gì?
- Dạ, em còn ghé Long An nữa rồi mới về Sài Gòn. Có lẽ cũng chẳng cần về, bây giờ em sống tự do như hồi anh Viễn mới mất vậy.
Nguyễn Lâm cau mày:
- Còn Đình Anh đâu?
- Lúc này anh ấy và em đã chia tay. Hình như anh ấy đã về Đà Lạt sống thì phải, còn em thì đi hát trở lại.
Minh Huyền nhún vai:
- Mà cũng chẳng cần. Anh ấy cứ đi như con thoi, về nhà lại như người mất hồn. Bây giờ em lại muốn sống 1 mình cho thoải mái, không mong, không đợi.
Giọng nói nhuốm màu chán chường của 1 cuộc tình không còn hạnh phúc nữa. Nguyễn Lâm cứ nhìn Minh Huyền, cô bưng ly nước vừa mang ra lên uống.
- Anh nên giữ lấy hạnh phúc của anh. Hạnh phúc mà mất đi rồi... buồn lắm.
- Minh Huyền! Em nói cho rõ hơn có được không?
Minh Huyền chỉ cười nhìn lên bục, chân nhịp theo điệu nhạc. Bất giác Nguyễn Lâm nhớ lại, Ngọc Khánh có xin anh được đi Đà Lạt 3 ngày, bà nội bé Quốc ốm vì nhớ cháu. Có phải Đình Anh về đó và họ đã hẹn nhau? Đó chính là nguyên nhân của nỗi buồn Minh Huyền đang có.
Nguyễn Lâm ngồi lặng người. Sao anh luôn có 1 cảM giác bất an 1 ngày nào đó, Ngọc Khánh sẽ bỏ anh để trở lại với Đình Anh. Nếu có ngày đó, anh không hiểu mình sống như thế nào nữa? Bao nhiêu năm qua cuộc đời của anh chỉ có mỗi mình Ngọc Khánh.
- Bởi vì anh quá yêu em. Anh chấp nhận được việc em đã từng là vợ của Đình Anh, song anh không chịu nổi khi Đình Anh cứ tìm gặp em và gần gũi bé Quốc.
- Anh phải tin vào tình cảm em dành cho anh chứ. Anh phải nghĩ Đình Anh chỉ muốn gặp bé Quốc, dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng không có quyền cấm ảnh gặp bé Quốc.
- Như vậy thì sao?
- Em bằng lòng cho ảnh gặp bé Quốc vào ngày chủ nhật. Anh ấy đến trường đón hoặc anh đưa bé Quốc đi gặp anh ấy, anh nghĩ sao?
- Thì anh... để em toàn quyền quyết định.
- Nhưng mà miễn cưỡng có đúng không? Hãy nhìn em đi anh Lâm! Sao em không biết anh quá yêu em và em cũng vậy. Em bắt đầu yêu tha thiết chồng của mình, anh không tin em sao?
Trái tim Lâm mềm xuống xúc động. Anh ghì chặt Ngọc Khánh vào mình. Môi anh tìm môi cô, nụ hôn đoàn tụ ngọt ngào, xua tan những hờn ghen giận dỗi.
Ngọc Khánh né vào vòng tay Lâm. Phải, cô đã yêu anh, những gì cho Đình Anh chỉ còn là quá khứ. Hạnh phúc có, đắng cay có. Có trân trọng quá khứ đó cũng như trân trọng tình cảm của Nguyễn Lâm dành cho mẹ con cô.
- Lâm này! Sau này... em sinh cho anh đứa con trai nữa nghen.
Nguyễn Lâm lắc đầu vùi mặt vào mái tóc mềm.
- Con gái đi. Anh có con trai rồi. Bé Quốc thích có em gái, em phải cho nó 1 đứa em gái chứ.
Ngọc Khánh cảm động hôn lên mắt Lâm. Cô hiểu rằng trong trái tim của Lâm không hề phân biệt bé Quốc là con của ai, anh vẫn yêu thương nó bằng tấm lòng của người cha.
Cô thì thầm:
- Em yêu anh, Lâm ạ.
Vòng tay Lâm ghì chặt Ngọc Khánh hơn. Anh trút lên gương mặt cô những nụ mưa hôn... (192)
o O o
- Xin chúc mừng, bà đã có thai!
Vị bác sĩ vừa dứt lời, Nguyễn Lâm đã reo lên. Anh ghì chặt lấy Ngọc Khánh vui mừng:
- Anh mừng quá!
Ngọc Khánh ngượng ngùng đẩy Nguyễn Lâm ra:
- Buông em ra! Không sợ người ta cười cho.
Nguyễn Lâm nhìn vị bác sĩ:
- Xin lỗi bác sĩ...
- Không có gì. Ai làm cha lần đầu chẳng thế.
Rời phòng mạch, tay Nguyễn Lâm vẫn ôm lấy Ngọc Khánh.
- Lần này em sinh cho anh đứa con gái đi, thật giống em nhé.
- Em thích con giống anh hơn.
- Ừ, 1 nửa giống em và 1 nửa giống anh.
Đình Anh không còn xuất hiện nữa, mái ấm của 2 người bây giờ thật hạnh phúc và đầy tiếng cười. Việc Ngọc Khánh có thai càng làm tăng thêm hạnh phúc của 2 người.
Nguyễn Lâm giao kết:
- Tất cả mọi việc ở nhà, em để anh làm hết cho.
- Em mới có thai, anh không cần giành hết công việc với em đâu.
- Không, anh muốn làm tất cả. Dù anh vẫn xem bé Quốc như chính máu thịt của anh, nhưng mà việc em cho anh 1 đứa con, điều đó vẫn cho anh 1 cảm giác sung sướng hạnh phúc.
Nguyễn Lâm đưa Ngọc Khánh đến 1 gian hàng đồ hộp. Anh mua sữa và nước uống, cẩn thận dìu Ngọc Khánh đi từng bước. Anh chu đáo quá làm cho Ngọc Khánh phải nhăn nhó:
- Anh đừng cho em cảm giác căng thẳng quá có được không?
Đang nói cô im bặt vì 1 chiếc xe đỗ lại. Đình Anh xuống xe cùng 1 cô gái, cô gái ăn mặc hớ hênh diêm dúa. Nhìn cô ta, người ta có thể liên tưởng đến 1 thành phần trong xã hội.
Đình Anh cũng vừa nhận ra Ngọc Khánh, anh im lặng đi trong mấy giây, rồi nhún vai ôm cô gái đi vào nhà hàng. Ngọc Khánh bàng hoàng nhìn theo. Bây giờ Đình Anh sống như vậy đó sao?
- Chúng ta đi thôi Khánh!
Nguyễn Lâm kéo Ngọc Khánh vào gian hàng đồ hộp:
- Đình Anh bây giờ sống như vậy đó. Bao nhiêu tiền có được, anh ta đều nướng hết vào cho các cô gái buôn hương.
- Vậy còn Minh Huyền?
- Cô ấy lấy 1 người nước ngoài và dự định ở luôn bên Mỹ.
Ngọc Khánh cúi đầu hiu hắt. Cô thấy dường như mình có lỗi trong cuộc sống sa đọa của Đình Anh bây giờ. Bao lâu nay, cô sống hạnh phúc và không muốn nghĩ điều gì khác hơn.
Tối nay, Nguyễn Lâm hớn hở báo tin với bé Quốc:
- Ba báo tin cho con, con sắp lên chức anh hai, mẹ con sắp có em bé.
Bé Quốc reo lên;
- Hay quá! Ba ơi, mai mốt con nhường cho em bé xe lửa của con.
- Ồ! Khi đó ba sẽ mua cho em bé cái mới.
- Ba ơi! Mà em trai hay em gái vậy?
- Ba chưa biết, phải vài tháng nữa.
Ngọc Khánh đi về phòng. Cô bâng khuâng mở rộng cánh cửa ra. Mùi hoa sứ trắng từ bên ngoài xộc vào mũi cô, mùi quen thuộc dịu dàng. Cô không sao dứt bỏ được hình ảnh Đình Anh và cô gái kia, 1 chút đau lòng và 1 cái gì đó như mất mát. Nhiều cô gái đi qua cuộc đời của anh, khi nào thì anh chịu dừng chân?
1 vòng tay ấm áp ôm qua người Ngọc Khánh. Nguyễn Lâm kéo Ngọc Khánh quay lại đối diện với anh:
- Em đang nghĩ đến Đình Anh à?
Lâm hỏi bằng giọng quan tâm thật lòng chứ không phải là sự ghen tuông, bởi vì anh hiểu bây giờ Ngọc Khánh hoàn toàn là của anh.
- Phải.
Ngọc Khánh không phủ nhận cô đang nghĩ và lo lắng cho Đình Anh, đó là 1 tình bạn còn sót lại.
- Em không ngờ bây giờ Đình Anh lại thay đổi như vậy. Rồi em tự hỏi có phải em có lỗi lầm gì hay không khi mà anh ấy sống sa đọa như 1 con thiêu thân?
Lâm lắc đầu:
- Em không có lỗi, vì mỗi người đều tự quyết định lấy cuộc đời của mình và chịu mọi hậu quả, em không nên tự trách mình.
Nguyễn Lâm xoa nhẹ lên bụng Khánh:
- Nếu em còn tự dằn vặt, anh và con sẽ giận em.
Ngọc Khánh nép vào vòng tay Lâm. Trong lòng cô những ray rứt tan đi, nhường cho 1 cảm giác hạnh phúc. Anh là điểm tựa vững chắc cho cuộc đời của cô và những đứa con. (198)
Những cơn mệt mỏi cứ đến liên tục, Đình Anh cố gượng dậy ngồi vào đàn. Anh đàn lại những nốt nhạc viết trong đêm qua.
Như thế nào ấy, vô vị, nhạt nhẽo. Đình Anh bực dọc vò nát tờ giấy là công trình anh viết suốt đêm qua vào sọt rác. Càng ngày anh thấy mình càng bệ rạc ra rồi, không làm gì ra hồn cả. Cuộc đời anh là 1 cuộc đời bất đắc chí. Tình yêu không còn và con mình là con của người khác.
Cánh cửa bị đẩy vào, Minh Huyền hiện ra sau cánh cửa. Đình Anh ngước lên lạnh nhạt:
- Em đến đây làm gì? Chúng ta đồng ý chia tay. Anh đang làm việc để trả nợ cho em nè.
Minh Huyền lắc đầu thương hại. Cô nhìn căn phòng bề bộn của anh.
- Anh nên về Đà Lạt đi. Em đâu có đòi tiền anh. Anh viết nhạc cho em hát, em nổi tiếng trở lại nhờ ơn anh mà.
- Như vậy em đến đây là cần bài nhạc mới?
- Không, mà em muốn nói với anh đừng sống buông thả nữa. Băng Châu bị nhiễm Aids, anh hãy đi thử máu đi. 2 ngày trước, cô ta bị bắt trong lúc đang rước khách và bị đưa lên trường phục hồi nhân phẩm rồi. Chính ở đó, người ta phát hiện cô ta bị nhiễm Aids.
Đình Anh yên lặng như không nghe thấy lời Minh Huyền. Cô tức giận kéo Đình Anh ra khỏi cây đàn.
- Anh có nghe em nói không hả?
Đình Anh lạnh lùng:
- Có, anh có nghe.
- Vậy anh có đi thử máu không?
- Anh không cần em quan tâm. Hãy sống với hình ảnh Viễn và chút tiếng tăm em vừa khôi phục được.
- Nếu em không quan tâm đến anh, em đã không đến đây. Em quan tâm đến anh với tấm lòng của 1 người bạn.
- Cám ơn em, nhưng anh không cần gì cả khi cuộc đời của anh đã mất Ngọc Khánh. Đúng là tại anh luôn không bằng lòng với những gì mình đang có.
- Anh đúng là bất trị. Tại sao anh không dứt bỏ quá khứ giống như em đứng thẳng lên?
Đình Anh chua chát:
- Chính vì như vậy mà anh mất Ngọc Khánh, em không thấy sao? Anh không cần phải thử máu, anh biết là anh bị nhiễm bệnh rồi.
Minh Huyền kinh hãi nhìn Đình Anh, không ngờ anh khiếp nhược tự hủy hoại cuộc đời mình như thế. Cô bật khóc:
- Em sẽ ở cạnh anh. Anh sẽ không cô đơn đâu.
- Cám ơn em, nhưng anh không đáng thương hại đâu. Anh chẳng phải đã phụ lòng mong mỏi của em sao, anh là kẻ bỏ đi.
- Không. Tại em... sao lại muốn anh là Viễn của em, anh chỉ có thể là anh. Lúc anh sống xa em, cũng có lúc em ngậm ngùi tự hỏi tại sao lại như thế. Viễn không còn nữa, em phải công nhận 1 sự thật như thế. Lúc đó, lẽ ra em nên giúp anh đoàn tụ với Ngọc Khánh, nhưng em lại muốn anh là của em.
- Bây giờ em nhắc lại chuyện này làm gì. Hãy để cho nó trở thành quá khứ. Em cũng đi về đi, đừng có thương hại anh.
Đình Anh đẩy Minh Huyền ra cửa đóng ập cửa lại, rồi ngồi vào đàn, anh đàn như điên.
Tiếng đàn dồn dập, nốt nhạc tuôn trào như ngọn sóng.
Minh Huyền đi chầm chậm ra đường. Cô biết có 1 người làm cho Đình Anh đổi ý và sống lạc quan: Ngọc Khánh!
Ngọc Khánh ngạc nhiên khi thấy Minh Huyền đến tìm mình. Tuy nhiên cô cũng mở rộng cửa nhà mình cho Minh Huyền vào.
- Mời chị ngồi!
Minh Huyền không ngồi, hốc mắt của cô còn đọng ngấn lệ.
- Tôi biết không nên phiền Ngọc Khánh, nhưng tôi lại không thể làm ngơ bỏ mặc anh Đình Anh càng ngày càng sa sút như vậy. Tôi cũng đã khuyên hết lời, nhưng anh ấy không chịu nghe. Vậy Ngọc Khánh hãy đến khuyên anh ấy đi thử máu. Nếu có bệnh phải trị, không anh ấy sẽ chết mất.
Ngọc Khánh bàng hoàng nhìn những giọt nước mắt của Minh Huyền đang lăn dài. Minh Huyền tha thiết:
- Chỉ có Ngọc Khánh thì anh Đình Anh mới chịu dừng lại để nhìn thấy quay đầu lại là bờ. Anh ấy là cha bé Quốc, hãy cứu lấy anh ấy. Có thể Ngọc Khánh sẽ khó xử, nhưng tôi tin là Nguyễn Lâm sẽ rộng lượng.
- Em nên đi đi, Ngọc Khánh.
Từ lúc nào, Nguyễn Lâm đứng sau lưng Ngọc Khánh, gật đầu. Ngọc Khánh quay đầu lại nhìn Lâm. Cô biết là anh rất thành thật, không hề có 1 ý nghĩ ghen tuông nào.
Nguyễn Lâm quay sang Minh Huyền:
- Cô yên tâm! Ngọc Khánh và bé Quốc sẽ gặp Đình Anh.
Minh Huyền lau nước mắt:
- Cám ơn anh đã độ lượng. Bây giờ tôi hiểu tại sao Ngọc Khánh dù yêu Đình Anh, chờ đợi anh ấy nhưng lại làm vợ anh. Vì cô ấy yêu anh, anh xứng đáng cho cô ấy yêu.
- Cám ơn cô đã khen tôi. Ngọc Khánh nhất định sẽ khuyên được Đình Anh. Cô yên tâm về đi.
- Vâng!
Nguyễn Lâm đưa Minh Huyền ra tận cửa, anh đóng cửa lại quay vào với Ngọc Khánh:
- Anh đưa em và con đi Đà Lạt. Anh nghĩ là chỉ có bác Hải mới khuyên được con trai của mình. Tấm lòng người mẹ bao la sẽ đưa Đình Anh về với con đường sống tốt.
Ngọc Khánh ngả vào vòng tay Nguyễn Lâm.
- Cám ơn anh.
- Đừng cám ơn anh. Anh muốn em yên tâm để sống hạnh phúc bên anh và chờ đứa con sắp ra đời. Anh vì anh và các con.
Dù Lâm viện dẫn ly do nào, Ngọc Khánh cũng hiểu tấm lòng của anh tất cả là vì cô. Cô hôn lên ngực của anh thì thầm:
- Lâm ạ! Em yêu anh. (206)
o O o
- Ai nữa đây? Đừng có làm phiền nữa được không?
Đình Anh bực dọc mở rộng cánh cửa. Anh giật nảy người vì người đang đứng trước mình là Ngọc Khánh và bé Quốc. Anh lạnh lùng:
- Em đến đây làm gì?
- Em và con vào với được không?
Đình Anh buông thõng tay, anh chậm chạp quay vào.
- Minh Huyền bảo em đến đây đúng không? Không cần đâu. Em hãy dẫn con về đi.
- Chú ơi!
Bé Quốc nắm tay Đình Anh, nó ngước đôi mắt trong veo nhìn anh.
- Bà nội nói, bà nội sẽ vào thăm chú. Lâu lắm chú không về nhà, bà nội nhớ chú. Nội nói con không đi thăm mình thì mình đi thăm nó.
Trời ơi! Đình Anh kêu thầm đau đớn. Lời của con khiến anh xấu hổ. Bé Quốc dặt dặt tay anh.
- Chú nhìn kìa, bà nội khóc kìa.
Đình Anh quay phắt lại. Anh sửng sốt nhìn mẹ mình. Mái tóc bà điểm toàn sợi bạc. Anh sụp xuống chân bà.
- Mẹ ơi! Xin mẹ tha lỗi cho con.
Bà Hải vò đầu Đình Anh như khi anh còn bé dại vậy, nghẹn ngào.
- Có người mẹ nào cố chấp giận con mình hoài đâu. Dù con không về, nhưng lúc nào mẹ cũng mong nghe được tiếng bước chân của con, chờ đợi tiếng reo của Bách Thảo vang lên: Mẹ ơi, anh hai đã về.
Đình Anh bật khóc, anh vùi đầu vào ngực mẹ mình.
- Con là 1 đứa con lúc thành thài thì kiêu hãnh, khi thất bại thì dễ dàng suy sụp. Chính vì thế mà khi thất bại, con không chịu nổi.
- Con hãy trở về Đà Lạt, giữa rừng hoa và rừng thông cho con nhiều cảm xúc để sáng tác. Có ai nói con bất tài đâu, chẳng qua vận số con không may mà thôi.
- Con không về được đâu mẹ.
- Tại sao vậy?
- Con đã bị bệnh và lúc này đây là lúc con không thể nào tha thứ cho mình.
Bà Hải lặng người. Mẹ sinh con ra nguyên vẹn nhưng rồi những đổi thay nghiệt ngã cứ xảy ra. Đình Anh nghẹn ngào:
- Mọi người xa lánh con, nhìn thấy con là họ sợ. Ngay đến bé Quốc... mẹ đâu biết là con khát khao được ôm con mình vào lòng thế mà con vẫn không làm được điều đó.
Nước mắt Ngọc Khánh lăn dài:
- Anh có thể ôm con được mà.
- Không.
Bà Hải nghiêm khắc:
- Con nhất định không về dù mẹ đi tìm con cực khổ hay sao? Hãy cho mẹ cảm giác gia đình mình đoàn tụ. Các con khôn lớn, đứa nào cũng muốn làm chim vỗ cánh bay đi, có chịu nghĩ có 1 người mẹ vò võ mong đợi đâu. Mẹ đã cho con cả cuộc đời của mẹ, nhưng mơ ước cuối đời là được nhìn thấy những đứa con sống bên cạnh mình cũng không thể nào có sao con?
- Mẹ ơi, con xin lỗi. Mẹ đừng nói những lời nói quá đau lòng nữa. Con xin mẹ...
- Vậy thì hãy đứng lên theo mẹ đi về, mẹ sẽ đưa con đến bệnh viện chuyên trị, nếu như con muốn tuổi già của mẹ sống vui.
Ngọc Khánh đặt bàn tay lên vai Đình Anh:
- Hãy nghe lời mẹ đi anh!
Đình Anh quay lại, nước mắt anh ràn rụa, anh gật nhẹ đầu. Ngọc Khánh vui mừng:
- Anh Đình Anh bằng lòng rồi mẹ ạ. (210)
o O o
Đình Anh đứng lặng người. Vườn hoa của mẹ bây giờ trồng nhiều hoa sứ quá. Những cây hoa sứ thân lùn, hoa màu trắng nở trắng cả cành.
- Mẹ trồng nhiều hoa sứ trắng quá. Nhưng mà hoa này đâu có thông dụng hay bán nhiều tiền. Người ta vẫn chuộng hoa hồng.
- Mẹ biết. Mẹ trồng nhiều hoa sứ trắng vì mẹ biết con thích hoa sứ trắng, để khi nhìn hoa mẹ có cảm giác là con vẫn còn bên gối mẹ, thơ ngây tự tin như ngày nào.
- Mẹ...
Đình Anh xúc động ôm choàng lấy mẹ mình.
- Từ nay, con sẽ không đi nữa.
Bé Quốc cùng Bách Thảo nhặt nhừng bông hoa sứ rơi trên mặt đất. Bách Thảo dạy nó kết thành 1 vòng hoa đội lên đầu, rồi tinh nghịch nhảy nhót trước mặt Đình Anh.
- Bà nội ơi, con là hoàng tử ếch... cạp... cạp cạp...
Bà Hải cười ngất, giọt nước mắt đoàn tụ sung sướng trào ra.
Đình Anh ngây ngất nhìn con trai. Anh thấy dường như có Ngọc Khánh đang đứng bên cây hoa sứ, cô mỉm cười với anh nụ cười tươi tắn...
Nơi phương xa của thành phố nhộn nhịp, Ngọc Khánh nép vào vòng tay Nguyễn Lâm. Hạnh phúc của cô là ở đây. Trong hạnh phúc, đôi lúc Nguyễn Lâm vẫn trẻ con như ngày thơ ấu.
Mùa xuân đến, hoa sứ nở trắng trên cành, từng chiếc lá vàng rơi trên đất lẫn những cánh hoa sứ trắng rơi lác đác... (212)
o O o
5 năm sau...
Ngọc Khánh tưới nước lên cây hoa sứ trắng nở đầy trên cành, tỏa mùi hương bát ngát. Bên cạnh cô, bé Quốc vừa đốt lên nén nhang cắm lên di mộ người đã khuất.
Cậu bé 8 tuổi mà chững chạc như người lớn:
- Ba ơi! Bài nhạc \"Hoa sứ trắng bên thềm\" của ba được cô Minh Huyền trình bày rất thành công. Mọi người đang tưởng nhớ đến ba, người nhạc sĩ tài năng mà đến khi không còn nữa mới chịu tỏa sáng. Con hãnh diện có 1 người cha nhạc sĩ. Con cũng hãnh diện và tự hào khi có 1 người cha như ba Lâm.
Ngọc Khánh xúc động nhìn con trai. Sao mà nó giống Đình Anh đến như thế. Cô yêu quá khứ có với Đình Anh và yêu mái ấm hạnh phúc hiện tại của mình.
Quá khứ và hiện tại, Lâm luôn luôn thông cảm cho cô, chính điều này cô càng yêu anh hơn.
Bóng chiều lãng đãng, Ngọc Khánh quay về với con trai. Bé Quốc chạy ào lên khi thấy ba và em gái:
- Ngọc ơi! Em muốn anh cõng em chạy không?
Bé Ngọc nở nụ coừi duyên dáng:
- Có, em thích lắm.
Bé Quốc khòm lưng xuống cho bé Ngọc ôm cổ mình, cậu bé chạy lao trên cỏ, màu nắng chiều tắt từ lâu. Lâm đi bên Ngọc Khánh, anh ôm qua người cô kéo sát cô vào anh hơn.
- Em là cả cuộc đời anh, Ngọc Khánh ạ.
Anh hôn nhẹ lên tóc cô, mái tóc thoảng mùi hương hoa sứ nhẹ nhàng...
HẾT
Hoa Sứ Trắng Bên Thềm Hoa Sứ Trắng Bên Thềm - Thảo Nhi Hoa Sứ Trắng Bên Thềm