Vấn đề không phải ở chỗ bạn đang gặp khó khăn mà chính ở chỗ bạn xem khó khăn là một vấn đề.

Theodore Rubin

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Thanh Thuỷ
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Hoàng Huyền
Số chương: 8
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 195 / 8
Cập nhật: 2020-03-12 22:17:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2 - Ăn Cắp Bóng Cho Câu Lạc Bộ - Trận Đấu Có Bán Vé- Cơ Cực Vì Ông Bố Say- Phút Cuối Cùng Không Có Trọng Tài- Suýt Nữa “ Cơn Lốc” Đè Bẹp “ Nữ Thần Cá”
a-nhút khuấy đường trong cốc cà phê, cho vào miệng miếng bánh mì phết bơ cuối cùng, rồi chùi tay ngang miệng. Trên đôi môi còn bóng vết bơ, một nụ cười khoan khoái xuất hiện. Thứ bảy, trước ngày có trận đấu đã bắt đầu tốt đẹp. Pa-ra-gôn đã có thể ra phố với cái dạ dày căng chặt, tinh thần sảng khoái. Cậu bé lại gần vòi nước, cúi đầu dưới vòi. Dòng nước lanhk xối vào mớ tóc bù xù. Bằng chiếc lược còn vài ba răng. Ma-nhút cố gắng bắt những sợi tóc bướng bỉnh nằm bẹp xuống.
- Cháu lại sắp sửa đi lang thang đấy hả?- Từ góc phòng, bà cô Ma-li-nôp-xca lên tiếng. Đó là một phụ nữ khô khan, nghèo khó. Tất cả mọi thứ mặc trên nguời bà đều có màu xám, cũ. Chỉ có đôi mắt màu thẫm của bà ánh lên dịu dàng.
- Cô thấy đấy. Tất cả mọi cái cháu đã làm xong “ hợp pháp” rồi.- Cậu bé nói sau khi nghĩ ngợi.- Cháu đã xách nước, nắm than, bổ củi. Cháu đã đi mua thức ăn…
- Cháu không thể ở lại nhà một lần sao?
Ma-nhút nhún vai.
- Cô thân mến ạ, thế ai sẽ đi đổi chai thành tiền? Lại còn những việc khác nữa chứ!
- Cháu làm được nhiều việc thế cơ à?- Bà cô thở dài.- Tốt hơn cả là cháy hãy làm một việc cố định, hay đi học. Bằng không, cả đời cháu sẽ không làm được gì đâu.
Ma-nhút để ngòai tai tất cả. Cậu đã thuộc lòng những lời ca cẩm của bà cô. Cậu giả vờ nhưu không nghe thấy gì và chăm chú tìm trong hòm quần áo cái mũ lưỡi trai.
- Những đứa trẻ khác thì đi học hay đi làm. Còn cháu, cháu sẽ thành gì?- Bà cô tiếp tục bản độc thoại của mình. Mỗi lúc bà dằn bát đĩa, xoong nồi đang rửa mạnh hơn.- Chừng nào cô còn khỏe thì cháu còn không thiếu bánh mì. Nhưng khi cô đau yếu thfi cháu sẽ làm thế nào hả cháu? Cô hứa với mẹ cháu trước lúc mẹ cháu nhắm mắt là sẽ nuôi dạy cháu thành người. Còn cháu thì sao? Suốt ngày đánh bạn với lũ hư hỏng.
Ma-nhút không nhìn cô. Nó đi lại gần cửa. Cậu bé biết rằng chỉ khi đã ở đằng sau cánh cửa, cậu mới không còn phải nghe lời than vãn của bà cô.
Bà cô bực mình đặt mạnh bát đĩa xuống bàn.
- Mày có nghe thấy cô mày nói gì không?
- Có, cháu vẫn nghe.- Cậu bé nhè nhẹ xoay quả đấm của.- Nhưng cô ạ, quả là cháu phải đi. Cháu có việc cần thiết phải giải quyết. Ông Sô-xen-ca bảo cháu đến. Có thể có thêm cái gì vào quỹ.
Bà cô buông thõng tay, thất vọng.
- Vâng thì “ông” đi đi. Nhưng mà rồi sẽ chẳng tốt lành gì đâu…
Ma-nhút không đợi phần kết thúc của bản độc thoại. Cậu nhẹ nhang lẩn ra khỏi nhà. Sau đó,chiếc cầu thang ọp ẹp đã rung lên dưới chân cậu. Phải nhanh chân, không nhỡ bà cô nhớ ra điều gì gọi lại thì hỏng. Không nên để bị “giam” ở nhà, nhất là trong ngày trước trận đấu. Cậu bé gặp Pa-ôn-ca ở cổng. Pôn-đếch đang khom người trên đôi chân dài lêu nghêu, hăng say đánh đầu bằng vét-xi bóng. Cậu bé chăm chú đến mức không nhìn không nhìn thấy Pa-ra-gôn. Mãi đến khi cái vét-xi bóng rơii xuống đất, lăn về phía Ma-nhút, cậu mới đứng lại, ngượng nghịu nhìn bạn cuời.
Chào cậu, Pa-ra-gôn!
- Chào cậu!- Ma nhút đưa bàn tay lên ngang lưỡi trai mũ.- Cậu tập đấy à?
- Biết làm sao được phải tự tập.
- Hoan hô Pa-ôn-ca. Cậu sẽ có thể hòan tòan “hợp pháp” trở thành cầu thủ thực thụ.
Pa-ôn-ca ngăn đường Pa-ra-gôn.
- Này, Ma-nhút.- Cậu vừa nói nhỏ vừa nhìn bạn với ánh mắt van xin.- Cậu là bạn tớ, cậu nói với Phê-lếch, để tay ấy xếp tớ vào đội hình thi đấu. Cậu thấy đấy, tớ đang tập. Tớ đá tâng đầu liên tục được 8 quả đấy.
- Tuyệt!- Pa-ra-gôn khen bạn với giọng của một huấn luyện viên già dặn.- Thế còn cú sút! Còn rê dắt bóng?
- Với các cú sút thì kém hơn. Nhưng mình đang tập. Cậu xem!- Cậu bé chỉ cho bạn đường phấn trên tường.- Tớ sút 3 lần trúng góc gôn đấy.
- À, à … thế còn lừa, rê bóng?
Pôn-đếch chán nản đưa tay xoa cằm.
- Tớ chưa tập rê bóng. Nhưng … cái đó làm như thế nào?
- Cậu hãy lấy… người anh em ạ…. Cậu lấy hai hòn gạch, đặt dọc cổng này. Coi đây là hai cầu thủ,- Ma-nhút giải thích cặn kẽ cho bạn,- sau đó cậu dùng hết tốc lực dẫn bóng về phía gôn.
- Lấy gạch? –Pa-ôn-ca ngạc nhiên.
- Lấy gạch! Thế cậu nghĩ sao?- Ở Pô-lô-nha họ cũng tập như vậy. Đấy là việc rất tốt, rất hợp pháp,- cậu bé giơ ngón tay cái ra trước mặt bạn, để nhấn mạnh tầm quan trọng của lời chỉ dẫn.
- Được, được, tớ sẽ thử tập. Nhưng cậu phải nhớ đấy. Đừng quên nhắc Phê-lếch. Cậu không biết mình cần cái đó như thế nào…
Pa-ra-gôn liếc nhìn bạn không lấy làm thỏa mãn lắm. Bạn cậu có cử chỉ cứng nhắc, không vững vàng, không gọn gang và không nhanh nhẹn. Cậu ấy không thể là cầu thủ được. Nhưng khi Ma-nhút nhìn thấy sự khẩn khỏan trong đôi mắt xanh của bạn thì động lòng thương.
- Được.- Cậu nói.- Nhưng tớ không biết thế nào.- Ma-da-rô đã xếp đội hình từ hôm qua.
- Cậu thử xem. Tay ấy nó nghe cậu.
- Để xem. – Pa-ra-gôn nhỏen cười với bạn như muốn an ủi. Lát sau, cậu đã biến mất sau cánh cổng. Pa-ôn-ca hăng hái hơn, lại nhảy tập đánh đầu.
Khi bước ra tới đường phố, một cảnh tượng lạ đập vào mắt Pa-ra-gôn. Ma-da-rô cùng với Pê-rê-ca ngửa cổ đứng trên vỉa hè. I-gờ-nát Pa-ra-đốp-xki đứng trên thang dán một tờ áp phích lớn.
- Cậu hãy nhìn xem, ông bạn thân mến!- Pê-rê-ca xúc động đón bạn.- Tay kia nó có tài vẽ đấy chứ?- Pê-rê-ca chỉ tay về phía I-gờ-nát.
Ma-nhút ngắm nghía tờ áp phích kỹ hơn. Trên tờ giấy trắng lớn có vẽ bằng bút mực đen hình thủ môn đang lao bắt bóng. Có cảm tưởng như thủ môn đó được treo lở lửng một lúc dưới xà ngang khung thành. Hai cánh tau vươn dài về phía quả bóng đang tỏa sáng( Những tia sáng được thể hiện bằng những nét gạch, vạch màu đen). Dưới hình vẽ có những dòng chữ màu đỏ:
CHÚ Ý!!! TRẬN ĐẤU ĐẶC BIỆT
TRÊN SÂN C.L.B “ NỮ THÀN CÁ”
Đội “ Cơn lôốôc” gặp đội “ Nữ thần cá”
5 giờ chiều chủ nhật
Giá vé phải chăng, bán tại cửa ra vào.
Pa-ra-gôn bị thu hút bởi những cảnh tượng khác thường này. Cậu đứng lặng im như hóa thạch. Sau đó cậu bé đẩy mũ lên đỉnh đầu, cho tay vào túi, huýt hồi sáo dài tỏ ý thán phục.
- T…u….y….ệ…t…v…ờ…i! Một tác phẩm nghệ thuật! Có thể nói là như vậy. Tất cả do I-gờ-nát vẽ à? Một mình I-gờ-nát?
- Ơ thế cậu nghĩ ai?- Pê-rê-ca kêu lên như một phần trong đó có công lao của nó.
Ma-da-rô hích cùi tay vào sườn Ma-nhút
- Tốt đấy chứ? Tớ nói với các cậu rằng công chúng sẽ không ít. Chỉ có cái hình chữ “Nhật” sai lỗi chính tả. Lại cả cái chữ “lốc” viết có một “ô” thôi thì phải.
- Tớ viết ba “ô” – từ trên cao I-gờ-nát nói vọng xuống,- để cho nó kêu hơn.
- Chuyện vặt,- Pa-ra-gôn không để ý đến điều đó,- ba “ô” là chuyện “hợp pháp”. Hơn nữa, đây không phải bài kiểm tra ở trường. Chỉ có công việc quảng cáo thôi mà. Hoan hô I-gờ-nát. Cậu sẽ thành Pi-cát-xô. Tớ đảm bảo điều đó bằng tấm lòng yêu qúy cô tớ.
I-gờ-nát đã dán xong tờ áp phích. Lần nữa nó vuốt dọc tờ giấy, rồi nhảy xuống khỏi thang.
- Bọn chúng sẽ trắng mắt khi thấy cái này.
-Ai?
- Bọn ở Ô-cô-pô-va. Hãy để cho bọn nó biết ở chỗ chúng mình có tổ chức tốt.
Sau khi ngắm nghía kỹ tác phẩm của I-gờ-nát, Pa-ra-gôn kéo đội trưởng sang một bên
- Này, có thể thu xếp chỗ cho Pôn-đếch được không?- Nó dò hỏi.
Ma-da-rô nhún vai:
- Ông bạn ơi, cậu biết là đội hình đã được xếp đặt từ hôm qua cơ mà.
- Thì cũng biết rồi. Nhưng cậu ấy cũng là đội viên của chúng ta, cũng ở “ Tổ chim caau”. Hơn nữa cậu xem tay ấy tập như thế nào. Tám lần liền tâng bóng bằng đầu nhé! Đấy không phải ít đâu người anh em ạ.
- Không được, - Đội trưởng cắt ngang,- cậu ấy yếu quá, không chạy nổi đâu.
- Thì hôm nay chúng ta sẽ bồi dưỡng cho cậu ấy thêm. Tớ sẽ đem cho cậu ây bánh mì và bơ. Cậu ấy ăn rồi sẽ có sức.
- Còn kỹ thuật có lẽ chưa thành thục nhỉ? Chúng ta không thể để ảnh hưởng.
Pa-ra-gôn xịu mặt:
- È…è…è cậu nói với tớ cứ như nói với huấn luyện viên quốc gia, chứ không phải với bạn.
Ma-da-rô nghiêm mặt:
- Đây là trận quan trọng. Chúng ta phải thắng! Vấn đề là danh dự.
Lý lẽ này làm Ma-nhút do dự. Cậu bé trầm ngâm. Đôi mắt tinh nhanh của cậu mất ánh long lanh. Bỗng nhiên cậu búng ngón tay.
- Tớ biết rồi.- Cậu vui vẻ.- Để cho cậu ấy khỏi phật lòng, ta xếp cậu ấy vào số dự bị.
- Đã có 3 rồi, nhiều hơn không cần.
- Ê… người thứ 4 cũng không thừa,- Pa-ra-gôn nháy mắt.- Cậu hiểu chứ. Đội viên của mình cơ mà. Hãy để cho cậu ấy phấn khởi.
Bây giờ đến luợt đội trưởng trầm ngâm.
- Đợi tý, đợi tý, làm thế nào nhỉ?- Cậu bé co chân đá văng hòn sỏi trên vỉa hè.- Cậu biết không? Được thôi! Chúng ta xếp cậu ấy vào số dự bị. Cậu có lý đấy. Hãy để cho cậu ấy phấn khởi.
Pa-ra-gôn nhảy cẫng lên. Đôi mắt đen của cậu ta sáng ánh vui vẻ.
- Phê-lếch, tớ vuế cậu là người bạn tin cẩn, tốt bụng mà. Bắt tay cậu cái nào. Cậu sẽ thấy Pa-ôn-ca của chúng ta sẽ trở thành một cầu thủ khá.
Hai đứa trẻ cười vang, nắm chặt tay nhau. Ma-da-rô bỗng cắn môi. Đây là dấu hiệu chứng tỏ cậu đang suy nghĩ về điều gì đó rất ghê. Còn Pa-ra-gôn theo thói quen đưa bàn tay lên ngang lưỡi trai. Cậu bé muốn bằng cách đó ra hiệu cuộc nói chuyện giữa 2 đứa đã xong, đã đến lúc chia tay.
- Chờ 1 tẹo.- Ma-da-rô túm gấy áo Pa-ra-gôn.- Cậu đi đâu đấy?
- Sao lại:”đi đâu đấy?”. Đi tuyên truyền, cổ động để công chúng xô đến chứ.
- Còn bóng sẽ thế nào? Không thể đá bằng quả cũ được. Gay go đấy người an em ạ.
- Cái đó dễ hiểu thôi.
- Vậy thế nào?...
Pa-ra-gôn nắm lấy ống tay áo thể thao cảu bạn:
- Này, Ma-da-rô, cậu chưa biết bạn cậu rồi. Nếu mà Ma-nhút đã nói cái gì thì chắc như đinh đóng cột, người anh em ạ. Ma-nhút đã nói là sẽ có bóng? Đã nói! Thế thì cậu còn lo cáu gì?
-Chẳng lo gì cả… chỉ muốn nhắc cậu thôi.
- Cứ yên tâm, đâu sẽ có đó.
Ma-nhút bước đi vẻ hãnh diện, tự hào. Cậu bé tự tin rằng mình sẽ không phụ lòng các bạn. Vì câu lạc bộ của cậu, vì “Nữ thần cá”, cậu sẽ kiếm được bóng, dù có phải chui xuống đất.
Vừa nghĩ cậu bé vừa bước đi những bước vững vàng với nụ cười trên môi. Cậu nhanh chóng phá ra trong đầu kế hoạch “hoạt động”. Cậu bé quyết định không đi lấy chai, không đến chỗ bà hàng quả, cũng không đến hiệu cắt tóc. Quả bóng lúc này quan trọng hơn quyền lợi cá nhân.
Với ý định trên, cậu bé nhảy lên tau điện, miệng vẫn huýt điệu sáo quen thuộc. Cậu đi tàu điện số 27 về phía khu Đô-li-bô-da: cả một kế hoạch cụ thể đã hình thành trong đầu cậu.
o O o
Đối với giới ham mê bóng đá trẻ tuổi ở các khu Vô-la,Mu-ra-nôp, Dô-li-bô-da, Thành cổ, thì tất cả mọi con đường đều dẫn đến phố Côn-vích-to-xca. Ở đó có sân vận động Pô-lô-nha. Mỗi đứa trẻ dẫu chỉ một lần được vào sân trong ngày chủ nhật, dẫu chỉ một lần được xem trận đấu thật sự, thì suốt đời sẽ là người hâm mộ đội bóng có tiếng ở Vác-sa-va này. Và trong số mười một cầu thủ, đứa trẻ đó sẽ chọn cho mình một người “làm của riêng”.
Ma-nhút đi tàu điện đến ngã tư phố Nô-vốt-ca và Côn-vích-to-xca. Huýt vang điệu sáo quen thuộc. cậu bé đi vào sân vận động. Vòng qua dãy khán đài A, cậu đi về phía sân tập bên cạnh. Cậu vui hẳn lên. Đội Pô-lô-nha đang tập.
Các cầu thủ mặc quần áo thể thao màu đen đang tập một số động tác thể dục phức tạp.Ma-nhút nhớ tất cả tên tuổi các cầu thủ. Cậu biết ai đá ở vị trí nào, ai có những khả năng, nhược điểm gì. Nghĩa là cậu bé biết rõ như nàh chuyên môn về bóng đá. Chính vì thế mà chủ nhật nào cậu cũng phải trổ mọi tài ranh ma để lọt vào sân.
Giờ đây trong đám người quen thuộc, cậu bé đang tìm trung phong Va-xláp Xtê-pa-nếch. Con mắt tinh ranh cảu cậu đã nhận ra khuôn mặt da ngăm đen, thân hình nở nang của anh ta. Từ khi biết Xtê-pa-nếch ở dãy nhà đầu phố Gu-chép-xca thì người cầu thủ này đã là “của cậu”. Cậu rất tự hào rằng danh thủ này gần như là hàng xóm với cậu.
Sau hồi còi của huấn luyện viên, các cầu thủ không khởi động nữa. Buổi tập bóng thật sự bắt đầu. Cả một túi lưới bóng mới, đẹp được dốc ra bãi cỏ. Có đến 12 quả. Pa-ra-gôn không kịp đếm. Cậu ta há hốc mồm chăm chú theo dõi các quả bóng. Những chấm vàng đang bay nhanh từ chân cầu thủ này sang chân cầu thủ khác. Trong óc cậu bé lóe sáng ý nghĩ: “ Một kiểu tập mẫu, cần phải truyền đạt cho Ma-da-rô. Phải áp dụng ở “Nữ thần cá”. Nhưng lấy ở đâu ra từng này bóng?”
Cậu bé nhớ đến mục đích tới đây của mình. Cậu cảm thấy ghen tỵ: bằng này bóng ở một buổi tập bình thường. Trong khi các cậu ngày mai không có lấy một quả bóng để dấu!
Trong lúc các cầu thủ tập luyện, bóng thường bị văng ra khỏi sân. Khi đó Pa-ra-gôn không để các cầu thủ gọi, liền chạy tới nhặt bóng đưa họ. Cậu bé thấy hãnh diện, và bằng lòng vì giúp được họ. Rất nhiều lần bóng bay qua vạch gôn, qua cả hàng rào cây gần đó.
Thấy đứa trẻ phải vài lần liên tục lách qua hàng rào cây, thủ môn bảo nó:
- Này cậu bạn, đứng lại đằng sau rào ấy. Việc gì phải mệt người như vậy.
Ma-nhút nghe theo không phản đối. Nhất là điều đó thích hợp với mưu kế của mình. Thật ở phía sau hàng rào cậu ta không quan sát được buổi tập với 12 quả bóng, cũng không xem được những thao tác kỹ thuật cá nhân. Nhưng đó không phải mục đích chính của cậu hôm nay. Cậu bé hăng hái nhặt bóng. Các cầu thủ thấy người giúp việc luôn luôn tươi cười thì cũng lớn tiếng cảm ơn. Hai bên đã có cảm tình với nhau.
Cậu bé đưa mắt nhìn quanh dò xét địa hình. Cậu thấy gần hàng rào có thùng cát để rải sân bóng chuyền. Thùng cát chỉ có một nửa, nắp lại hé mở.
Cậu phấp phỏng đợi chờ. Khi cùng một lúc có hai quả bóng bay vào rào. Ma-nhút liền bắt lấy một quả. Cậu ta khom người thấp hơn rào cây, cây ném mạnh vào sân. Vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì xảy ra.
- Này chú nhỏ, không có ở đấy quả nữa à?- Một cầu thủ hỏi.
- Không có. –Cậu bé nói giọng thành thật.
- Tìm xem, chú em!- Cậu bé nghe thấy tiếng của anh Xtê-pa-nếch.
Ma-nhút đã định chạy đến thùng cát lấy quả bóng trả lại. Nhưng cậu lưỡng lự khi nghĩ đến trận đấu ngày mai, đến những đứa bạn đang đợi cậu về. Cậu giả vờ tìm kiếm, lát sau kêu to lên:
- Không, không có ở đây!
Xtê-pa-nếch nhún người vọt qua rào cây. Giá như lúc khác Ma-nhút đã kiến thoắng miệng tán dương sức bật của anh. Song lúc này chân cậu run run. Nếu anh Xtê-pa-nếch tìm thấy bóng trong thùng cát thì sao nhỉ? Lúc đó cầu thủ này đang nhìn quanh tìm kiếm. Anh rẽ các cành lá, gạt rào cây, dùng chân đạp đạp đám cỏ cao bùng nhùng và lắc đầu.
- Kỳ quặc thật. Chính mắt tớ nhìn thấy hai quả bay ra đây cơ mà.
Pa-ra-gôn giả vờ bực bội, giúp anh ta tìm bóng:
- Như tôi yêu quý bà cô, quả thứ 2 tôi không nhìn thấy.- Cậu bé lẩm bẩm nhưu nói với mình.
- Thế nào, không có à?- Người nào đó từ sân hỏi vọng ra.
- Không có.- Xtê-pa-nếch không ngẩng lên trả lời. Anh lần lần đi về phía thùng cát. – Có thể ở đây.- Người cầu thru lẩm bẩm rồi đi tới bên thùng cát.
“ Thế là đi tong”, - Ma-nhút nghĩ rồi nhắm mắt lại. Cậu cảm thấy tim mình thót lên tận cổ. Người cậu lạnh đi vì sợ. Giây phút căng thẳng như kéo dài vô tận. Cuối cùng cậu bé thở hắt ra, khi nghe thấy giọng nói bực bội của anh Xtê-pa-nếch:
- Không, không có… không ở đâu có cả.
- Thôi quay vào tập đi!- Đồng đội gọi anh.
Anh Xtê-pa-nếch khóat tay:
- Này, - Nah quay về phía Ma-nhút.- Chú tìm nữa đi nhé. Thật kỳ lạ, chính mắt tớ nhìn thấy hai quả mà.
Ma-nhút cười gượng gạo.
- Em sẽ tìm, anh Va-xláp ạ. Nếu thấy thì sẽ có,- nói xong, cậu bé lao vào bới sục hàng rào cùng đám cỏ dưới chân rào.
Anh Xtê-pa-nếch yên lòng vì sự nhiệt tình của đứa trẻ. Anh quay trở lại sân. Cùng với nhịp còi của huấn luyện viên, những quả bóng lại chuyền từ chân này qua chân khác.
Ma-nhút ngồi bệt xuông cỏ sau rào cây. Cậu bỏ mũ, lấy cùi tay quệt mồ hôi trán.
Ùi thế mà mình hốt quá,- cậu nghĩ. Nhưng ngay lập tức mừng ngay.- Rõ ràng quả bóng này dành cho “Nữ thần cá”. Ngay đến tìm cầu thủ khá nhất của Pa-lô-nha cũng không tìm thấy nó trong thùng cát. Hơn nữa, một quả bóng đối với họ có nghía lý gì đâu. Câu lạc bộ giàu có, họ cũng sẽ chẳng nghèo đi vì một quả bóng. Còn bọn trẻ khu Vô-la ngày mai sẽ có bóng mới để thi đấu. Bây giờ phải đợi đến hết giờ tập. Khi các cầu thủ đi tắm rửa, ta sẽ lấy bóng… Ma-da-rô và bọn kia tha hồ mừng. Hãy để cho chúng biết nếu Pa-ra-gôn đã nói cái gì cứ chắc như tường bê tông.
o O o
Pê-rê-ca bước lại gần bố. Cậu bé đi nhón trên đầu ngón chân để không đánh thức bố. Cậu khẽ móc chiếc đồng hồ quả quit trong túi áo bố. Pê-rê-ca sững sờ. Cậu bé đứng thất vọng, tay buông thõng. Đúng 3 giờ cậu phải có mặt trên sân. Làm sao bây giờ?
Bố cậu về nhà một giờ trước đây. Ông già say mềm, bước đi lảo đảo xiêu vẹo, mồn lẩm bẩm cái gì đó không rõ. Pê-rê-ca muốn mời bố đi ăn cơm do chính tay mình nấu. Nhưng ông già đã nằm lăn ra giường. Từ lúc đó, bố cậu ngủ như chết. Ông nằm, hai tay dang rộng, nhịp kéo gỗ đều đều, hơi rượu nồng nặc tỏa khắp phòng. Pê-rê-ca đã quen với mùi đó. Nhưng hôm nay trước cảnh say của bố, nỗi xót tủi trào lên trong cổ đứa trẻ. Phải chăng bố cậu phải say đúng vào ngày hôm nay?
Sáng nay cậu đã nói với bố là các cậu có trận đấu, rằng đúng ba giờ cậu phải có mặt ở sân. Thế mà giờ đây cậu còn phải tủi cực đứng nhìn khuôn mựt bất tỉnh, nhìn đôi mắt ngủ gà của bố. Hai dòng nước mắt chảy ròng ròng trên mặt cậu bé.
Trong trạng thái đau khổ, khó xử, Pê-rê-ca bừng tỉnh vì tiếng gõ
khung sắt thang máy.
Đấy là Ma-da-rô ra hiệu đã đến giờ ra sân. Pê-rê-ca liếc nhìn ông bố đang ngáy khò khò, rồi nhìn ra cửa. Thôi thì đành vậy, phải để bố ở nhà một mình mà trốn đi thôi. Cả đêm qua cậu đã thao thức nghĩ về trận đấu ngày hôm nay. Không thể đi muộn được. Vừa nắm lấy then cửa, cậu bé đã nghe thấy giọng khàn khàn của bố:
- Đi đâu đấy?
- Con đi đá bóng, bố à,- Cậu bé đứng sững, hoảng hôt.- Con đã nói với bố là hôm nay bọn con có trận đấu.
Người bố nhìn con với đôi mắt đục ngầu tia máu. Ông ta cố ngồi dậy, đầu lắc lư, ngất nghểu.
- Đấu à?...Trận đấu nào?
- Con đã nói với bố rồi… với đội “ Cơn lốc”. Đứa trẻ nhìn bố van lơn.
- Con sẽ không đấu đá gì hêt. –Bố cậu búng búng trong miệng, tay xốc vào mớ tóc bù xù.- Bố đã hứa với con từ lâu là bố con ta sẽ đi chơi đu quay.
- Cái đó để đến tối, bố à.
- Không tối tiếc gì cả, ngay bây giờ.- Ông bố nhắc lại với giọng ngang ngạnh của kẻ say. Ông đưa tay như muôn kéo con vào lòng. Pê-rê-ca lánh ngườ. Đôi mắt cậu mở to, sợ sệt nhìn bố.
- Bố à, các bạn con chúng nó đợi.- Cậu bé gần như hét lên, hướng ánh mắt về phía cửa. Như để chứng minh câu nói đó, từ ngoài hành lang vọng vào tiếng gõ khung sắt. Lần này tiếng nghe giật giọng, khó chịu như lệnh báo động.
- Đi chơi đu quay, con à. Con sẽ đi bao lâu tùy thích. Để con khỏi nói rằng con có ông bố không tốt.
- Được bố ạ. Nhưng con bắt gôn, bố hiểu chứ? Không ai có thể thay con được.
- Nghĩa là mày không muốn cùng bố mày đi chơi đu quay chứ gì?
- Con muốn, nhưng để sau đã…
- Nghĩa là mày không thích bố mày? Mày thích lũ bạn mày với thằng Phê-lếch hơn phải không?
- Không đâu bố ạ. Nhưng trận đấu cũng quan trọng. Cả tuần chúng con đã tập luyện, mà bây giờ…
- Có nghĩa là trận đấu quan trọng hơn!- Ông bố gầm lên, giọng đầy đe dọa.
Đứa trẻ nép người vào khe, giữa cái tủ đứng và cánh cửa. Khuôn mặt đầy tàn nhang của cậu giờ đây trẳng bệch, méo mó. Môi cậu mấp máy, măt đảo quanh sợ sệt.
- Bố cho phép con đi!- Đứa trẻ thì thầm van xin.- Quả thật trận đấu rất quan trọng. Sau đó con sẽ về ngay. Con là thủ môn mà.
Ông bố đứng dậy, lảo đảo đi về phía đứa trẻ.
- Nếu mày không muốn đi cùng bố, thì mày sẽ chẳng đi đâu hết. Không đi đâu hết, hiểu chưa?
Từ hành lang tiếng gõ khung sắt lần thứ 3 lại vọng vào. Ông bố đi về phía cửa. Ông ta giật mạnh cửa. Gió lùa vào nhà làm giấy tờ trên bàn bay tứ tung,
- Bô-gút sẽ không đi đâu hết! Chúng mày hiểu không, lũ nhãi con?- Ông ta gầm vào hành lang tối om.- Chúng mày cút khỏi đây ngay không thì biết tay tao.
Pê-rê-ca càng nép chặt người vào góc nhà. Cậu bé úp bàn tay ướt đẫm mồ hôi lên mặt. Ngòai hành lang tiếng chân lũ trẻ chạy rậm rịch. Sau đó là giọng nói bình tĩnh của Pa-ra-gôn:
- Được thôi, được thôi, bác An-bi-nốp-xki. Chỉ có điều làm gì bác to tiếng thế. Chúng cháu có điếc đâu. Bác hãy đi ngủ đi, vì bác say hoàn tòan “hợp pháp” rồi.
Pê-rê-ca nghẹn ngào. Nó đắm mình trong tủi nhục. Nó muốn bố nó hành hạ nó, hơn là làm lôi thôi ngòai kia. “ Thật là cực! Thật là xấu xa”, - cậu bé thầm nhắc lại. Sau đây cậu sẽ gặp gỡ bạn bè ra sao! Cậu sẽ không dám nhìn vào mắt bạn bè nữa. Tại sao bố cậu không hiểu điều đó? Sao bố cậu lại cứ làm cậu phải cực nhục thế này?
Cửa đóng sập vào. Cậu bé cảm thấy bố mình lại gần. Cậu không chịu được mùi nống cay của hơi rựou vốt-ca nữa.
Cậu co dúm người chờ cú đánh. Nhưng ông bố chỉ vuốt đầu nó.
- Thôi đừng khóc nữa. Con sẽ cùng bố đi chơi đu quay.- Cậu bé nghe thấy tiếng rên rỉ phía trên đầu mình.
Nỗi xót xa, tủi cực bỗng biến thành sự uất ức trong lòng cậu bé. Cậu hất tay bố, quay đi. Đôi mắt mọng nước, cậu gào lên:
- Con không muốn đi đu quay! Con không muốn đi đấu bóng! Con sẽ chẳng đi đâu hết.
o O o
- Các cậu, tớ không biết sao, nhưng nhất định chúng ta sẽ phải thắng!- I-gờ-nát Pa-ra-đốp-xki hăng hái nói. Lũ trẻ quay tất cả lại phía nó. Cậu bé đã nói hộ chúng ước mơ thầm kín nhất. Thắng đội “ Cơn lốc” là thắng lợi thật sự lớn lao của đội bóng non trẻ này. Làm được việc này không dễ dàng. Bọn trẻ ở Ô-cô-pô-va không những hơn chúng về tầm vóc, tuổi tác, mà cả kinh nghiệm đá. Đã từ lâu bọn kia thắng tất cả các trận đấu ở sân của chúng. Bọn đó rất hãnh diện vì cò những cầu thủ khá nhất khu. Skum-ba Cơ-rô-lê-vích nổi tiếng khắp các cổng, ngõ khu Vô-la. Cũng vì vậy mà những nhận xét tỉnh táo chỉ rõ rằng trong trận đấu đầu tiên này đội “ Cơn lốc” sẽ thắng.
Việc nhận xét, bàn luận thì cứ là nhận xét bàn luận. Nhưng trong lòng mỗi cầu thủ trẻ của “ Nữ thần cá” vẫn canh cánh niềm hy vọng. “ Quả bóng tròn”- lũ trẻ nghĩ,- Ma-da-rô, Pa-ra-gôn, Ta-đếch Pu-khan-xki cũng đá được không kém.” Càng gần đến trận đấu, sự căng thẳng tăng vọt như cột thủy ngân trong nhiệt kế được đưa lại gần lò sưởi.
- Chúng ta phải thắng! – I-gờ-nát nhắc lại. Cậu ta nhìn bạn bè với đôi mắt hừng hực nhiệt tình.
- Không cần đến thủ môn vân thắng à?- Ta-đếch Pu-khan-xki, cậu bé luôn không bằng lòng, luôn có xu hướng thất vọng lên tiếng.
- Pê-rê-ca sẽ tới.- Đội trưởng Ma-da-rô tuyên bố. Cậu ta có sắc mặt nghiêm nghị khác thường. Số phận của trận đấu đè nặng lên vai cậu. Cậu rất nóng ruột vì sự vắng mặt của thủ môn bé nhỏ.
- Phí lời bàn.- Pa-ra-gôn vung tay thất vọng.- Cậu không thấy ông “ khốt” nó hôm nay à?
- Cũng không sao, -Cơ-rích Xlô-nết-xki bàn – Ô-lếch Côn-pích cũng bắt được.
- Ê… ê…ê… nhưng mà không thể bằng Pê-rê-ca được, người anh em ạ. – Trong giọng nói của Pa-ra-gôn chứa đầy sự khâm phục người thủ môn trẻ tuổi.
- Không sao,- Ma-da-rô cắt đứt cuộc thảo luận.- Chúng ta không được nản. Đợi nát nữa nếu Pê-rê-ca không tới thì thủ môn dự bị sẽ bắt.
Nói xong cậu ta nhìn quanh sân bằng con mắt của người chủ. Tất cả đã được chuẩn bị chu đáo: cả bãi được dibh sạch gạch, rác rưởi. Các đường biên, vòng cấm địa được đánh dấu bằng các vạch vôi. Hai cột gạch xếp cao làm thành hai khung thành. Trước khe thủng tường – lối ra vào duy nhất của sân vận động này- có nơi bán vé. Ở đây đặt một cái bàn và ghết đẩu. Việc tổ chức cho trận đấu rất đúng quy cách. Sân bãi đã được chuẩn bị theo đúng yêu cầu. Bây giờ chỉ còn chờ khán giả và đối phương. Việc chuẩn bị làm đội trưởng “ Nữ thần cá” rất hài lòng. Nhưng ngòai sự vắng mặt của thủ môn, cậu ta còn lo lắng điều nữa: do đâu mà Ma-nhút Pa-ra-gôn có được quả bóng tuyệt thế? Cậu bé quay lại phía thủ quỹ hỏi:
- Này, Ma-nhút cậu nói thật đi. Do đâu mà cậu có được quả bóng đấy?
Một nét chột dạ thoáng qua trên khuôn mặt tươi tắn của Pa-ra-gôn.
- Ồ, sao lại do đâu?- Cậu bé kêu lảnh lót. -Cậu đã biết là do tớ “ tổ chức” chứ.
- Nhưng do đâu? Quả bóng nàu ít ra cũng ba chục đồng.
Ma-nhút cắn môi.
- Cậu cứ tin rằng mọi việc đền “ hợp pháp”. Khỏi phải phiền hà, lôi thôi.
- Vậy thì?
Ma-nhút nháy mắt rất ranh mãnh:
- Việc gì cậu phải lo? Hãy để cho đầu cậu thảnh thơi đôi chút nào. Tớ đã “tổ chức”, thế là được rồi chứ gì. Có thể cậu muốn đá bóng cuốn giẻ, hay bóng cũ, rách? Mà cậu đã nói là việc tổ chức, sửa soạn phải chu tất nhất cơ mà.
Ma-da-rô đặt tay lên vai bạn:
- Cậu biết đấy, Ma-nhút à. Để sau này khỏi phải liên lụy, phiền phức. Tớ biết là có đôi lúc bàn tay cậu “ dính” lắm. Đội “ Nữ thần cá” của ta còn non trẻ, không thể rắc rồi, lôi thôi được.
Trên mặt Pa-ra-gon hiện lên nụ cười láu cá.
- Thôi đi cậu, đừng có phiền muộn nữa, Ma-nhút nói sẽ có bóng thì có rồi. Cậu còn muốn gì nữa?
- Cậu cam đoan rằng cậu “ tổ chức” chân thực?
- Như lòng yêu quý cô tớ, tớ đã “ tổ chức” hợp pháp nhất thế giới!
Đội trưởng Ma-da-rô tạm yên lòng. Nhưng trên vẻ mặt tư lự của nó, mối nghi ngờ chưa hoàn tòan tan hết. Cậu bé không còn thời gian để điều tra tiếp. Qua khe hổng của tường đã thấy thấp thoáng bóng công chúng. Đó là những đứa trẻ, những người luôn có mặt sớm nhất ở tất cả mọi sân bóng trên thế giới. Một đứa không thèm để ý đến tờ giấy trên bàn có ghi: “ Vé vào cửa dành cho người lớn- hai hào, dành cho trẻ em- một hào”, bình thản bước vào sân. Theo sau nó cả lũ kéo vào.
- Hê-lô! Các ông bạn yêu quý! – Thủ quỹ Ma-nhút đảm đương việc bán vé gọi giật chúng lại. – Đây không phải trò đá bóng bưởi. Đây là trận đâu thật sự. Công chúng phải vtrả tiền vé. Bằng không thì đi khỏi ngay. Nếu không tớ sẽ “ lễ phép” mời đi!
Đứa trẻ mặt đầy tàn nhang, đầu chụp chiếc mũ cát két thủng nói lúng búng trong miệng:
- Tớ xem những trẫn ác hơn cũng không mất tiền.
- Tớ cũng vậy.- Ma-nhút vui vẻ thừa nhận.- Nhưng hôm nay cậu sẽ không đi lọt đâu, ông bạn quý ạ.
- Cho tớ vào Ma-nhút nhé!- Đứa khác thì thào với Pa-ra-gôn.- Tớ biết cậu mà. Tớ ở không xa “ Tổ chim câu”.
- Hôm nay không có chuyện bảo trợ! Ngay đến Nga hoàng cũng phải trả tiền để “ hợp pháp” lấy vé. Nếu không, quỹ sẽ rỗng tuếch. Nào các bạn, trả tiềng hay là đi nơi khác.
Sự vui vẻ và cương quyết của người bán vé đã có hiệu quả. Đứa trẻ không phải đối, lùi ra ngoài. Chúng ngồi trên vỉa hè. Đứa nào có được 1 hài thì bước lại gần bàn. Với trái tim xót xa tiếc của, đứa trẻ ngượng ngùng mua vé, vì lần đầu tiên trong đời, nó trả tiền vé. Đứa không có tiền thì chờ đợi thời cơ đi lậu vé. Để giết thời gian, chúng ầm ỹ tranh cãi nhau xem ai sẽ thắng: “ Nữ thần cá’ hay “ Cơn lốc”. Cái đầu đề muôn thuở của khán giả bóng đá dần dần trở thành duyên cớ gây ồn ào. Cuối cùng bọn trẻ cãi lộn loạn xạ. Những đứa hâm mộ “ Nữ thần cá” nhảy xổ vào đám ủng hộ “ Cơn lốc”. Trước “ cửa ra vào” sân bóng mỗi lúc thêm chật chội, ồn ào. Truyền thống của các trận đấu lớn đã thành sự thật.
Ở chỗ bán vé cũng chật chội không kém. Thành phần quan trọng nhất của công chúng đã đến. Pa-ra-gôn vui mừng vô hạn khi nhìn thấy chiếc mũ cói của ông thợ cắt tóc Sô-ren-ca.
- Sự kính trọng dành cho ông chủ,- Cậu bé nghiêng mình đón ông thợ.- Ông trả hai hào. Đấy là giá vé người lớn. Xin phục vụ nghiêm chỉnh.- Khi đưa vé cho người chủ hiệu, nó hạ giọng:- Ông chủ ạ, cháu có thể để ông vào không mất tiền, nhưng quỹ này không phải của cháu, mà của tòan đội.
Khuôn mặt nở nang của ông Sô-ren-ca tươi hẳn lên trước dáng điệu của Pa-ra-gôn.
- Không cần, không cần thiết. – Ông thợ cắt tóc cười đôn hậu.- Vấn đề dễ hiểu, quỹ là của công. Cậu đưa cho tớ 2 vé. Tớ thiệt chút cũng được.
- Thế thì ông có thể kèm vào 1 đứa nhóc. Ê, anh bạn lại đây nào. – Pa-ra-gôn ra hiệu cho thằng bé mặt có tàn nhang.- Mày hãy cám ơn ông chủ đi. Và rồi đừng có tiếc hơi cho đội của chúng ta! Sự cổ vũ phải có. Hãy để cho niềm tin của chúng ta chiến thắng.
Với điệu bộ tương tự, Ma-nhút đón chào những người quen ở khu GU-chép-xca: Cô Ca-da ở cửa hàng thu mua, bà hàng quả.
“ Công chúng đã không làm ta thất vọng. “ – Cậu bé tính nhanh số tiền thu được. Ít ra trong ngăn kéo đã có năm đồng. Nguồn thu nhập không đến nỗi nào. Một ý nghĩa bất chợt hiện trong đầu cậu bé: “ Nếu Pê-rê-ca không đến thì sẽ thế nào?” Thỉnh thỏang cậu bé lại nhoài người qua bàn nhìn dọc hè phố. Đến khi cả đội “ Cơn lốc” với Skum-ba và Cơ-rô-lê-vích đã có mặt, thì vẫn chưa thấy Pê-rê-ca. Mãi đến lúc thủ quỹ bàn giao quỹ lại cho người giúp việc, trong đám người đang chen lấn nhau, Pa-ra-gôn mới nhác thấy bóng dáng thủ môn.
- Gớm, cậu đã đến! -Pa-ra-gôn hét lên khoan khoái, khi Pe-rê-ca hổn hển chạy lại gần.- Ông bạn ơi, ở đây chúng tớ lo đến gầy người đi!
Pê-rê-ca vung tay ra hiệu biết rồi. Mắt cậu bé sáng lên kỳ lạ.
- Cậu xem xem, Ma-nhút, cái tin giật gân không?- Pê-rê-ca hổn hển nói. Cậu moi ở túi ra mảnh báo nát bươm, trải rộng trên bàn rồi gí sát mũi bạn: - Đọc đi!
Pa-ra-gôn sốt ruột đến nỗi các chữ in cứ nhảy nhót trước mắt cậu. Nhưng cậu cũng kịp tóm được đầu đề in chữ to: “ Cuộc thi đấu bóng đá lơn của các đội bóng thiếu niên”
- Thì sao? – Cậu hỏi bạn, không hiểu mình đã đọc gì.
- Cứ đọc tiếp đi rồi cậu sẽ hiểu.
Việc đọc đối với Pa-ra-gôn lúc này không dễ dàng. Song cậu bé cố gắng không để sót từ nào. Cái tin ngắn ngủi đó là: “ Tòan soạn báo “ Cuộc sống Vác-sa-va” tổ chức cuộc thi bóng đá cho các đội bóng thiếu niên. Đăng ký tại Tiểu ban thể thao của ban biên tập “ Cuộc sống Vác-sa-va” từ 15h đến 19h hằng ngày. Hạn đăng ký: đến ngày 15 tháng này. Chi tiết cụ thể ở các số báo sau”.
Pê-rê-ca hích tay vào sườn Pa-ra-gôn:
- Sao, hiểu rồi chứ?
- Không hòan tòan …
- Cậu ngớ ngẩn quá. Chúng ta sẽ có thể dự thi đấu.
- Với ai?
- Cái đó thì chưa biết. Sẽ có những đội như đội ta, như đội “ Cơn lốc”, hiểu chưa? Nhiều đội sẽ tham dự. Sẽ có đấu loại. Một chuyện thúe vị phải không?
Ma-nhút bây giờ mới hiểu rõ. Trong giây lát cậu hiểu ngay là phải coi trọng việc này. Cậu túm ngang lưng Pê-rê-ca nhấc bổng bạn lên cao.
- Ừ, tớ hiểu rồi, hiểu rồi. Thật là tuyệt đấy. Chúng mình phải báo cho Ma-ra-dô biết ngay. Ngày mai phải đến “ Cuộc sống” mà ghi tên không có là hết chỗ.
o O o
- Bác Lô-pô-tếch! Bác Lô-pô-tếch! Bác hãy cứu chúng cháu. Còn năm phút nữa trận đấu bắt đầu mà không có trọng tài,- Ma-da-rô van lơn bác thợ máy.
Pa-ra-gôn đẩy nhẹ bạn. Cậu đứng trước mặt bác thợ máy đang ngồi trên nền nhà một tầng dã bị cháy đợi trận đấu. Bác thợ chăm chú nhìn đám trẻ khởi động bằng con mắt của nhà chuyên môn.
- Bác thợ cả,- going Pa-ra-gôn vui vẻ,- Bác hãy cứu vớt danh dự cho đội chúng cháu. Có đến bảy mươi hai vé. Cháu bán rồi. Khán đài chật ních. Không khí của trận đấu quốc tế thế kia mà trọng tài không đến! Một cái ủng vất đi! Số phận của chúng cháu ở trong tay bác.
Bác thợ máy mỉm cười lắc đầu. Bác từ từ châm thuốc hút.
- Không đâu, các chàng trai yêu quý ạ. Tớ không để bị lừa đâu. Rồi chúng mày lại túm lấy gáy nhau thì tớ biết làm thế nào?
- Đây là trận đấu chính thức cơ mà bác!- Pê-rê-ca nói chêm vào. Bác thợ máy vẫn lắc đầu.
- Tớ biết rõ các cậu. Hai mươi năm sống ở đất Vô-la này, tớ chưa thấy trận đấu nào kết thúc trọn vẹn như ý Chúa cả.
- Chúng cháu không thể làm phật lòng công chúng. Họ đã trả tiền vé. Bác Lô-pô-tếch yêu quý. Cháu cam đoan bằng lòng yêu quý bà cô rằng sẽ không có va chạm,- Pa-ra-gôn cố thuyết phục, vừa nói cậu vừa đấm tay vào ngực.- Nếu Pa-ra-gôn đã nói gì thì cứ như đinh đóng cột, bác thợ cả ah. Bác là trọng tài giỏi nhất ở khu Vô-la này. Bác không nên phụ lòng chúng cháu. Đây là cả một vấn đề to lớn, cả danh dự đội chúng cháu.
Bác thợ máy cười thân mật với Ma-nhút:
- Ê, chú mày biết làm phiền người khác đấy chứ,- Bác ta giơ ngón tay trỏ đe dọa cậu bé.
- Cháu chịu trách nhiệm về tiền nong. Nếu không có trận đấu, khán giả sẽ dồn đến đòi tiền cháu. Không thể có chuyện phiền phức, rắc rối ấy. Bác thợ cả à. Chúng cháu sẽ bầu bác làm chủ tịch câu lạc bộ “ Nữ thần cá”. Chỉ cần bác cầm lấy còi. Bác cầm lấy bà trận đấu bắt đầu. Khán giả đã nóng ruột rồi. ‘
Quả vậy, trên khán đài, nghĩa là trên những tảng tường nhà đổ ngổn ngang tiếng la ó, huýt sao đã nổi lên ầm ĩ.
- Bắt đầu đi! Trả tiền rồi. Đá đi!
Bác Lô-pô-tếch thấy vẻ mặt buồn rầu, lo lắng của lũ trẻ, và tình hình căng thẳng trên khán đài nên đã mềm lòng. Bác cởi áo vét tông mày nâu, tháo ca-vát. Bác đeo còi vào cổ, rồi đập hai tay vào nhau ba lần…
- Nào bắt đầu!- Bác thợ gọi lũ trẻ đang khởi động trước hai khung thành.
Khán đài im dần. TIếng rì rầm vẫn không dứt trong đám khán giả trẻ. Tất cả mọi con mắt hướng vào sân. Ở giữa sâ, hai đội đá sóng thàng hai hàng ngang. Đội trưởng “ Nữ thần cá” bước ra khỏi hàng. Cậu ta vung tay ra hiệu cho đồng đội. Bọn trẻ đồng thanh hét vang:
- Xin chào! Xin chào! Xin chào!
Đấy là chủ sân đón mừng đối phương. Bọn trẻ từ Ô-cô-pô-va cũng không muốn kém hơn. Theo hiệu lệnh của Skum-ba chúng hét vang ba lần to hơn: “ Xin chào!”
Trọng tài ra hiệu cho hai đội tiến lại gần nhau.
- Các chú nghe đây.- Bác ta nói nghiêm trang, rất trịnh trọng nữa là đằng khác.- Các chú có phải là vận động viên không? Nếu các chú là vận động viên thì phải thi đấu cho nghiêm chỉnh. Tay nào giở trò xấu, tớ sẽ tóm gáy lẳng ra khỏi sân ngay. Với tớ, không có chuyện đùa. Tớ là cầu thủ cũ, tớ sẽ không cho phép cuộc đấu trở thành cuộc đá lộn. Các chú phải đá cho đẹp, hăng hái. Rồi các chú sẽ thấy trận đấu thú vị. Tất cả hiểu chưa? – Ông nhìn khắp lượt các cầu thủ.
- Hiểu rồi, hiểu rồi!- Bọn trẻ trả lời lộn xộn.
Cơ-rô-lê-vích đứng cạnh Skum-ba lấy khuỷu tay hích bạn:
- Nghe thấy chưa? Xem ra ghê nhỉ?
Bác thợ máy nghe thấy, quay lại gần. Bác nâng cằm Cơ-rô-lê-vích, hỏi nhẹ nhàng:
- Chú chưa hiểu phải không?
Đứa trẻ với đôi mắt hậm hực lùi lại sau.
- Thì làm gì phải thuyết dài thế? – Nó cười xỏ xiên.
Bác Lô-pô-tếch lôi nó lại gần, rồi chăm chú ngắm nghía nó:
- Khá đấy, người anh em ạ,- mắt ông dừng lại ở đôi giày đế cao của thằng bé, - lại sang trọng nữa,- Ông cười nói thêm: - Nhưng chú sẽ không đá bằng giày này. Đã nói trước là tất cả đá giày vải.
- Tôi không phải là đứa khố rách áo ôm. Tôi có giày da! – Cơ-rô-lê-vích bướng bỉnh.
Bác Lô-pô-tếch kéo nó lại gần hơn.
- Cùng với tính hỗn xược,- Ông thợ dằn giọng nghiêm khắc.
- Thôi đi I-u-lếch, Skum- ba can bạn.- Cậu cởi giày ra đi. Đã quy định trước rồi.
Đứa trẻ ném cho bạn cái nhìn căm tức. Nó cáu vì đứa bạn đã không đứng về phía nó. Nó vung mạnh tay, khoát tay, thoát khỏi bàn tay to lớn củ bác thợ máy.
- Được rồi!- Nó hằn học.- Dẫu sao cũng có đứa mất giò.
Bác Lô-pô-tếch giơ tay dọa:
- Ngay sau lần phạt thứ nhât, chú sẽ ra khỏi sân.
Cơ-rô-lê-vích nhún vai, từ từ bước ra ngoài hiên và cũng từ từ tháo dây giày.
Các cầu thủ trở về vị trí của mình. Hai đội trưởng chọn sân. Ma-da-rô chọn mặt phải của đồng xu. Đồng xu do trọng tài tung lên quá đầu rơi xuống ngửa mặt phải. Ma-da-rô chọn phần sân về phía tòa nhà đổ. Như vậy “ Nữ thần cá” sẽ không bị chói nắng.
Những giây phút cuối trước khi trận đấu bắt đầu trôi qua nhanh chóng. Bọn trẻ mỗi lúc một sốt ruột hơn. Pa-ra-gôn ở cánh trái chạy đến chỗ Ma-da-rô, chỉ huy trưởng tiền đạo.
- Phê-lếch, người anh em yêu quý, hãy nhớ đến bạn cậu nhé. Cậu chuyền ra cánh. Rồi tớ sẽ tạt vào vòng cấm địa.
Ma-da-rô gật đầu:
- Được. Có điều cần phải bình tĩnh và hiệp đồng tốt, Cái chính là chuyền cho chính xác. Đừng có đùa với bóng. Chỉ đưa lên trên và sút luôn. Cơ-rích! – Nó gọi hậu vệ giữa.- Cậu nhớ chú ý, không khéo là Skum-ba lướt qua cậu đấy. Còn cậu, Ta-đếch,- Ma-da-rô hất đầu ra hiệu cho Pu-khan-xki là trung vệ thứ hai,- cậu hãy kèm kỹ Cơ-rô-lê-vích đấy. Nó nhanh lắm, đừng để cho nó lẩn mất.
Pa-ôn-ca chạy vào bãi trên đôi chân khẳng khiu. Nó vẫy tay lia lịa, gào lên, giọng xúc động:
- Các cậu ơi, cố gắng nhé! Hãy cho chúng nó biết thế nào là “ Nữ thần cá”. Chọc thủng lưới bọn nó hai lần, rồi về “ đổ bê tông” ( Đổ bê tông: ý nói là về giữ gôn nhà(ND))
- Lùi ra đi!- Ta-đếch Pu-khan-xki quát bạn.- Vũ khí phòng ngự tốt nhất là tấn công. Chúng ta kéo cả đội lên. Ở câu lạc bộ quân đội người ta cũng đá như vậy.
Mỗi đứa có lối đá riêng. Mỗi đứa đều muốn nói một đôi lời. Nhiều lời nhất là Ta-đếch. Cậu bé tự cho mình là người hiểu lý thuyết bóng đá nhất trong đội. Nhưng không còn đủ thời gian mà tranh cãi nữa. Trọng tài Lô-pô-tếch đã ra hiệu trận đấu bắt đầu. Tiếng còi vanh lảnh tai. Skum-ba đưa bóng nhẹ cho tiền vệ “ Cơn lốc”. Cùng lúc, từ trong khu vực nhà đổ, âm thanh ầm ào vang lên: khán giả của đội “ Cơn lốc” la ó, cổ vũ cho đội mình trong đợt tấn công đầu tiên.
- “ Cơn lốc”! “ Cơn lốc”! “ Cơn lốc” lên đi!- Tiếng cổ động của lũ trẻ từ Ô-cô-pô-va đến vang ầm trời. Tiếng la hét ầm ĩ đến mức ở cửa sổ và ban công các dãy nhà lân cận dân chúng nhớn nhác Dân chúng bị đánh thức dậy khỏi giấc ngủ trưa.
Sự cổ vũ đã kịch động các cầu thủ. “ Cơn lốc” như cơn gió lốc thật sự ào lên. Skum-ba cao lớn, khỏe mạnh đưa bóng cho Cơ-rô-lê-vích. Đứa này khẽ xoay người vượt qua Pu-khan-xki. Nó đẩy bóng lê phía trước rồi chạy theo. Ngay gần đó xuất hiện một hậu vệ Cơ-rô-lê-vích gạt bóng sang cho Skum-ba vừa chạy ngang tới. Cậu bé này đang đà chạy, sút bóng thẳng về phía khung thành.
- Vào!... Vào!- Tiếng thán phục vang truyền. Nhưng ngay lúc đó Pê-rê-ca nhỏ bé đã nhanh nhẹn bật lên như chiếc lò xo cao hơn cái đầu đám cầu thủ lố nhố trước khung thành. Đôi tay khẳng khiu của nó vươn tói quả bóng lôi vào lòng. Cậu bé ngã rơi mình xuống. Cuộn người lăn trên sân.
- Hoan hô! Hoan hô Pê-rê-ca!- Những người hâm mộ “ Nữ thần cá” gào lên. Cuộc tấn công nguy hiểm của “ Cơn lốc” bị phá vỡ.
Bây giờ Cơ-rích Xlô-nết-xki nhận được bóng. Nhìn quang, cậu ta thấy Pa-ra-gôn đang chạy tới Cơ-rích tạt nhẹ bóng cho tiền vệ cánh. Ma-nhút lao kên như cơn gió xoáy. Cậu bé nhưu có phép lạ. Quả bóng lăn thuần thục cạnh đôi bát kết của nó. Cậu lướt qua tiền vệ, rồi hậu vệ đối phương. Dừng lại ngàng vạch vòng cấm địa, cậu tạt bóng vào giữa. Từ đám đông lộn xộn trước khung thành vút lên thân hình chắc, đậm của Ma-da-rô. Như viên đạn đại bác, cậu vé này nhảy tới quả bóng, dùng đầu đổi hướng bay của nóng. Bóng bay xiên về góc khung thành. Bị che lấp bởi các hậu vệ của mình, thủ môn “ Cơn lốc” chỉ kịp dùng năm đầu ngón tay đẩy bóng ra.
Khán giả vỗ tay rào rào. Số khen ngợi Ma-da-rô có cú đánh đầu tuyệt đẹp. Số thì khâm phục thủ môn đã tỉnh táo phá được bóng, cứu một bàn thua trông thấy. Trong vòng cấm địa mỗi lúc một chật chội. Quả bóng như điên cuồng văng bật trong rừng chân, I-gờ-nát Pa-ra-nôp-xki moi được bóng ra. Hộ công này chuyển lại cho Pa-ra-gôn. Cậu này quất luôn từ vô-lêi ( Vô-lêi: cú sút ngay khi bóng còn đang lơ lửng trên khôn. Cầu thủ ngả người sút (ND). Đám đông lặng đi, rồi lại thấy ầm ào lên những tiếng thán phục. Quả bóng lao qua giữa hai cột gôn như mũi tên. Nhưng bàn thắng không có. Trọng tài cho là bóng đi quá cao.
Quyết định này của trọng tài gây sự phẫn nộ trong những người hâm mộ “ Nữ thần cá”. Một số khán giả đứng dậy la ó:
- Vào rôi! Một trứng rồi!
Một số cho tay vào mồn huýt sao lảnh lói. Những lời hét không hay ho lắm về phía trọng tài:
- Trọng tài là cái ủng thổi! Cho về đuổi gà, coi thóc! Về đuổi gà!
Khó mà phản đối lại trọng tài Lô-pô-tếch. Khung thành không có cả cột lẫn xà ngang. Hai bên gôn chỉ là 2 chồng gạch thấp. Cái đó trở thành duyên cớ cho sự tranh cãi. Trọng tài không để ý đến tiếng hò hét, ra hiệu cho hậu vệ “ Cơn lốc” phát bóng từ gôn lên.
Ma-nhút nhăn nhó vì thất vọng. Cậu bé chắc chắn cú sút của mình không lệch. Nếu có khung thành đúng quy cách thì chắc chắn bóng đã chọc thủng lưới. Cậu bé định khiếu nại. Nhưng Ma-da-rô can ngăn:
- Bình tĩnh nào!- Ma-da-rô hét vào tai bạn.- Trọng tài nhìn rõ hơn cậu.
Điều đó không làm cho Pa-ra-gôn bằng lòng nhưng để ổn thỏa, cậu lặng lẽ quay về vị trí. Cậu bé như thầm chờ dịp sẽ chứng minh cho mọi người thấy sự chính xác của những cút sút của mình.
Chính lúc này đợt tấn công mới đang tràn về phía gôn “ Cơn lốc”. Ta-đếch Pu-khan-xki, một trong những cầu thủ khá của “ Nữ thần cá”, lừa qua mấy đối thủ rồi chuyền bóng cho Ma-da-rô. Thấy được khung thành quá đông người. Ma-da-rô tạt ra cách cho Ma-nhút. Pa-ra-gôn giữ bóng lại. Cậu bé dẫn bóng gần gôn hơn rồi mới sút. Lần này cú sút sệt từ góc quá nhỏ, trúng vào tay thủ môn.
- Tốt đấy Ma-nhút, cứ vậy nhé!- Ma-da-rô chạy lại động viên bạn.
- È è è….- Pa-ra-gôn nhăn mặt.- Tớ nói với cậu chứ quả đầu ăn trăm phần trăm.
Trận đấu tiếp tục. Lúc thì “ Cơn lốc” tấn công. Khi thì “ Nữ thần cá” có những đường bóng rất đẹp trước khung thành đối phương. Thời gian trôi đi. Kết quả vẫn là 0:0.
Dưới chân hàng rào ngăn cách sân bóng với vườn rau có bãi cỏ nhỏ. Đám khán giả lớn tuổi, những người hiểu biết về bóng đá ở đây. Trong đám này sáng bật lên chiếc mũ cói của ông thợ cắt tóc. Cạnh ông thợ cắt tóc là một thanh niên cao lớn, vạm vỡ. Gã diện bộ com-lê màu nâu kẻ ca-rô trắng. Chân gã đi đôi giày da mềm, đế cao. Đầu gã chải bồng theo đúng như mốt mới ở khu Vô-la. Khi lại gần gã thanh niên, lập tức người ta nhận ra đó là anh trai của Cơ-rô-lê-vích. Đấy là một nhân vật nổi tiếng ở khu Vô-la: Rô-mếch Váp-du-sắc. Y có khuôn mặt to bè, đôi mắt sắc lạnh lẩn dưới hàng mi rậm đen. Quần áo rất mốt.
Cả ông chủ hiệu cắt tóc lẫn gã bảnh trai đều chăm chú theo dõi trận đấu. Ông thợ cắt tóc Sô-ren-ca với cả trái tim mình đứng về phía “ Nữ thần cá”. Còn Rô-mếch Váp-du-sắc hết sức cổ vũ đội “ Cơn lốc”.
Đã gần hết hiệp một mà kết quả vẫn là 0:0. Trên sân, bọn trẻ bị trận đấu lôi cuốn. Chúng quên hết mọi điều định trước của chiến thuật. Cả hai đội giờ đây như đàn ruồi bao bọc, xâu xé quả bóng. Những đứa ở “ Cơn lốc” lớn hơn, có kinh nghiệm hơn dần dần chiếm ưu thế. Nhưng bọn trẻ nhanh nhẹn ở Gu-chép-xka cũng không chịu đầu hàng dễ dàng. Khi có thời có là chúng ào lên rất dũng mãnh tới vòng cấm địa đối phương.
Chính lúc này Ma-da-rô nhận bóng từ thủ môn. Cậu bé dẫn bóng lên. Cậu xoay người lách qua hai hậu vệ, rồi lừa qua một đối thủ nữa. Cậu bé cùng bóng dũng cảm lao về phía khung thành đối phương.
- Chân trung phong này có lối đá tuyệt,- Ông Sô-ren-ca thốt lên.- Sút đi, sút đi!- Ông thợ bỗng đứng dậy, vẫy vẫy mũ cói. Ông hét lên thúc giục bon trẻ yêu quý.
- Ông ngồi xuống đi!- Rô-mếch Váp-du-sắc quát ông thợ cắt tóc.- Rồi thì bọn nhóc cũng quỵ. – Gã lạnh lùng nói thêm, tay chỉ vào cá cầu thủ đội “ Nữ thần cá”
- Cái gì? “ Nữ thần cá” sẽ thua hả?- Ông thợ cắt tóc phẫn nộ.- Sauk hi tóc mọc lên ở đây…- Ông chỉ vào lòng bàn tay béo hồng của mình. – Bọn trẻ của tôi đá như sách.
- Còn kém xa!- Váp-du-sắc nhận xét.- Ông hãy nhìn kỹ thằng em tôi kìa. Nó mới có tài năng. Ông sẽ thấy nó trở thành danh thủ như thế nào.
Ông Sô-ren-ca rút khăn mùi soa chùi trán hói đẫm mồ hôi. Cái nhìn không thân thiện lắm cả ông trùm lên gã thanh niên.
- Còn kém xa hở? – Ông thợ đỏ mặt vì cáu.- Có bọn cá anh kém chúng thì có. To lớn thế kia mà không sút lọt lưới bọn nhãi nhép quả nào. Hãy để cho bọn chúng học đá bóng bưởi đi đã. Rồi sau hãy đá bóng da này. Nhục! – Ông nhổ tọet bãi nước bọt ngay cạnh đôi giày của gã bảnh trai.
- Này, ông chú ý nhìn xem, trên sân đó,- Váp-du-sắc cười nhạo. Hắn ném tới ông thợ cắt tóc cái nhìn khiêu khích.
Bóng đang ở chân bọn trẻ đội “ Cơn lốc”.- Skum-ba chuyển bóng ra cánh. Từ cánh, bóng được tạt vào cho Cơ-rô-lê-vích. Đứa này vượt dần qua một hâuh vệ rồi sút mạnh vào góc gôn. Cái áo vàng của Pê-rê-ca bay lên không trung. Thân hình của cậu bé uốn cong. Đôi bàn tay như có nhựa tóm gọn quả bóng nguy hiểm.
Ông Sô-ren-ca nhảy lên vì vui mừng.
- Hoan hô! Hoan hô!- Ông vỗ tay lia lịa- Anh thấy chưa?- Quay lại người ngồi cạnh, ông nói tiếp: - Anh thất nó bắt chưa? Các anh sẽ chẳng bao giờ có được thủ môn như vậy. Tuyệt vời! Tuyệt vời!- Ông già nhắc đi nhắc lại. Bỗng ông sững lại. Đội “ Cơn lốc” lại đang mở đợt tấn công mới.
Bây giờ ngay cả gã thanh niên lạnh lung cũng đứng bật dậy. Vừa giũ vội ống quần là rất mẫu mực, gã vừa theo dõi. Tiền vệ cánh trái của đội “ Cơn lốc” đá phạt góc. Quả bóng bay cao trên đầu đám đông cầu thủ trước khung thành. Pê-rê-ca bé nhỏ lại dẻo dai bật lên cao. Câuh bé muốn bắt bóng. Nhưng Cơ-rô-lê-vích nhảy nhanh hơn, dùng đầu đẩy bóng ra cánh phải. Ở đó Skum-ba như từ dưới đất chiu lên giữ được bóng. Không suy nghĩ gì thêm, nó quất mạnh chân. Pê-rê-ca không kịp đẩy bóng ra. Bóng cách tay nó vài cen-tu-mét. Hồi còi dài của trọng tài báo hiệu bàn thắng thứ nhất. Xung quang sân náo nhiệt hẳn lên.
Rô-mếch Váp-du-sắc phủi ống quần. Gã trải khăn mùi soar a cỏ rồi ngồi lên trên. Gã khoái trá nhìn ông thợ cắt tóc:
- Sao? Đã có những sợi tóc đầu tiên ở lòng bàn tay ông chưa?
Ông thợ lấy tay che đôi mắt nhỏ, xanh như nước biển.
- Tôi không thể nhìn cảnh đó.- Ông thở dài thống thiết.- Bọn trẻ đã để lọt. Lũ to khỏe đã sút vào.
- Ông cứ đợi đấy,- Váp-du-sắc chọc tức ông thợ.- Sẽ còn tiếp vài quả nữa. Ông hãy gửi lũ trẻ của ông đến lớp vỡ lòng đi. Bọn nó phải học đếm đã, không có khi thua liên tiếp lại không biết tính. Ông thấy thằng I-u-ếch nhà tôi chưa? Hà, nó đánh đầu thế nào? Loại một! Loại 1 nhé! Những cú đánh đầu như vậy chỉ có ở các trận hạng A.
Ông thợ cắt tóc bỏ tay xuống:
- Anh bạn thân mến ạ, trận đấu chưa kết thúc cơ mà. Tôi đem đầu ra bảo đảm rằng bọn trẻ của tôi sẽ thắng.
- Bằng mồn!- Váp-du-sắc phá lên cười sặc sụa.
Ông thợ phát cáu. Mặt ông bừng bừng giận:
- Cược gì nào?- Ông thợ nhìn rất hiếu thắng, thách thức. Nhưng gã thanh niên chỉ lắc đầu:
- Thương hại ông già quá. Tóc sẽ mọc trong lòng bàn tay ông. Đầu ông sẽ mất. Ông lại còn muốn thua cược.
- Anh không dám cược?
Nhất định ông muốn thua?
- Nào, thì một chai Vốt-ca nhé, đồng ý không?
- Đồng ý.
Hai người nhìn nhau như hai đối thủ lớn. Trong khi đó từ sân vọng tới hồi còi dài. Trọng tài báo hiệu hết hiệp một. Các cầu thủ lấm láp, mệt nhọc rời sân. Ma-nhút có bộ mặt rất thảm hại. Nó không thể tự tha thức vì chưa sút được gôn nào. Nó cúi thấp đầu mà bước. Liếc thấy đội trưởng đi bên cạnh, cậu bé nói:
- Bọn nó lột da chúng ta một cách “ hợp pháp”- Giọng cậu bé nghe thê thảm, buồn rượi.
Ma-da-rô cười gượng gạo.
- Chưa sao.- Cậu bé nói.- Hiệp đầu 0:1.
o O o
Tiếng reo hò từ giữa khu nhà đổ nát đã đánh thức những người dân ở gần đó. Không những thế mà cả dân chúng đi đuờng lo lắng. Họ dừng chân, nghiêng ngó, nghe ngóng, rồi họ tò mò hỏi xem cái gì đang xảy ra. Những đứa trẻ chưa có cách nào lọt vào sân còn tụ tập ở chân tường. Chúng trịnh trọng báo cho họ biết là âm điệu cảu trận đấu lơn. Trận đấu giành vị trí số một trong nền bóng đá ở khu Vô-la.
Đi xe qua phố Gu-chép-xca, anh Xtê-pa-nếch dừng chiếc “ja-va” cạnh đường. Anh chăm chú lắng nghe bản nhạc quen thuộc trên cách sân bóng. Mắt anh dừng lại nơi tờ áp phích. Hình vẽ ngộ nghĩnh, cùng với lỗi chính tả làm người cầu thủ nổi tiếng phải mỉm cười. Sau một chút suy tính, anh quyết định vào xem. Anh nhớ lại những bước chân đầu tiên của mình trong làng bóng đá. Ở đây chính nơi đây, phố Gu-chép-xca này, anh đã đấu trận bóng đầu tiên với quả bóng bằng giẻ cuốn, chính ở đây anh đã hưởng những hứng thú đầu tiên của trận bóng. Ở đây, anh đã học những vần chữ cái của bóng đá. Người cầu thủ dựa chiếc xe máy vào bức tường đổ. Khi anh định bước qua khe thủng của tường thì một cậu bé chắn ngang.
- Anh có vé chứ?
Anh Xtê-pa-nếch không một lời phản đối trả tiền lấy vé. Đắm mình trong hồi tưởng, anh bước vào sân bóng đang náo động. Nhìn đám trẻ rách rưới, nhem nhuốc đang đuổi theo bóng, anh lại tự mỉm cười với mình.
Lòng đầy cảm xúc, anh ngồi xuống cạnh vị khán giả to bé có chiếc mũ cói.
- Trận đấu thế nào?- Anh rụt rè hỏi.
Ông Sô-ren-ca không quay sang.
- Anh đừng làm phiền nào. Anh không thấy chúng nó đang đá sao? – Im lặng một lúc ông tiếp.- Đội “ Nữ thần cá” của chúng ta gặp đội “ Cơn lốc” ở phố Ô-cô-pô-va …- chưa kịp nói xong câu, ông vụt đứng dậy như ngồi phải tổ kiến. Tay khoắng tròn chiếc ô đã cụp lại, miệng ông la lớn:
- Lên đi, Pa-ra-gôn, lên đi!
Lúc này Ma-nhút Pa-ra-gôn cướp được bóng chạy nhanh về phía khung thành đối phương. Trước mặt cậu bé hiện ra thân hình to lớn của hậu vệ to lớn của đội “ Cơn lốc”. Ma-nhút chọc bóng qua giữa hai chân đối thủ như một cầu thủ lão luyện. Cậu bé đuổi kịp bóng. Cậu tạt bóng vào vòng cấm địa. Quả bóng bay theo một đường cong rồi rơi xuống cách không xa điểm trắng đánh dấu 11m. Ở đó Ma-da-rô giữ bóng lại rồi nhẹ nhàng tạt ngang cho I-gờ-nát vừa chạy đến. Cậu bé này sút ngay. Cú sút nhanh như phát tên bắn. Thủ môn không kịp giơ tay. Quả bóng bay sạt qua người nó. TRọng tài thổi 1 hồi còi dài. Bàn thắng thứ hai của trận đấu đã được ghi.
Trên khán đài tiếng reo hò lại ầm lên, ào ào như sóng biển.
- Hoan hô I-gờ-nát! Hoan hô Ma-da-rô! Hoan hô Pa-ra-gôn! – Đám khán giả nhảy nhót, xô đẩy nhau.
Các cầu thủ ôm nhau, tranh nhau hôn I-gờ-nát, thủ môn “ Cơn lốc” quát ầm ĩ các hậu vệ:
- Đấy là tại các cậu. Các cậu không kèm được nó. Các cậu đứng như trời trồng. Lại còn che cả mắt tớ!
Ông Sô-ren-ca điên lên vì phấn khởi. Ông khoắng chiếc ô tung cao mũ cói, giậm chân, cười hả hê, rồi ông nhảy cẫng lên. Đúng là một khán giả chân chính ở trận đấu chân chính. Khi đã nguôi dần, ông lấy ô đập vào vai Rô-mếch Váp-du sắc lùc này đang ngồi im, tay bó gối.
- Này, sao rồi nhỉ? Tôi không nói là chúng sẽ gỡ hòa sao? Anh bạn thấy thế nào? Anh muốn thách cược cơ mà. Anh chạy đi mua Vốt-ca đi. Bây giờ các con cưng của tôi sẽ cho biết thế nào là bóng đá!
Gã bảnh trai không nhìn ông thợ cắt tóc đang hân hoan. Gã gằn giọng:
- Cứ đợi đấy!
- Một đợt tấn công đẹp.- Anh Xtê-pa-nếch vừa ngắm điệu nhảy khoái trá của vị khán giả già vừa nói.
Ông Sô-ren-ca nhìn anh ta như một vật kỳ dị lắm.
- Anh bạn không hiểu tý gì về bóng đá. Hừ, thế mà lại dám nhận xét. Không phải đẹp mà tuyệt vời. Tuyện vời, anh hiểu chứ? Nếu mà đội Pô-lô-nha đá như thế này thì đã ở bảng A từ lâu rồi. Anh không thấy Pa-ra-gôn yêu quý của tôi tạt bóng vào vòng cấm địa tuyệt thế nào sao? Anh không thấy Ma-da-rô giữ bóng, rồi chuyền cho đồng đội chính xác thế nào sao? Anh có thấy chú bé kia sút thế nào không? Anh không thấy à? Làm sao anh lại có thể không thấy nhỉ? Mà đã không thấy thì anh ngồi yên đi, đừng có nói. Phải như tôi đây này, tôi mới là người hiểu biết về bóng đá.
Danh thủ của đội Pô-lô-nha sửng sốt nghe giáo huấn. Khi ông thợ kết thúc, anh cười lấy lòng rồi hỏi:
- Còn tiền vệ cánh, tay nào vậy?
- Đấy là Pa-ra-gôn, cầu thủ khá nhất trên sân. Vài năm nữa anh sẽ còn nghe thấy nói nhiều về nó. Tôi đã dạy nó đá bóng. Đấy là học trò của tôi.- Ông Sô-ren-ca tiếp lời. Bằng con mắt độ lượng, ông nhìn người mới đến.
Anh Xtê-pa-nếch suy nghĩ nao núng.
- Không hiểu tôi đã biết nó, gặp nó ở đâu?- vừa nói xong, lập tức anh nhớ ra cậu bé có mặt ở Côn-vích-to-xca. Gần đây chú đã nhặt bóng giúp các anh trong lúc tập. Cùng lúc mắt anh dõi theo quả bóng đang lăn trên bãi. Quả bóng giống một cách kỳ lạ quả bóng đã biến mất trong buổi tập hôm nọ.
- Đúng vậy! Đấy là một tay khá,- anh tự nói với mình.
Trong khi đó trận đấu mỗi lúc một sôi nổi, căng thẳng. Bây giờ đội “ Cơn lốc” dồn hết sức tấn công. Bằng mọi giá, bọn chúng muốn giành phần thắng. Chúng dồn “ Nữ thần cá” vào vòng cấm địa rồi “ vò xé” không thương tiếc. Chốc chốc chiếc áo vàng của Pê-rê-ca lại bay tung lên cao. Thủ môn bé nhỏ này hóa ba, hóa bốn. Cậu bé chạy ra ngòai khung thành, lăn ra đất giật cướp lấy bóng từ chân đối phương. Cậu bé đấm phá, bắt bóng trong những trường hợp không có hy vọng. Tỷ số vẫn là 1:1.
- Tốt rồi, tốt rồi!- Ma-nhút nói thầm với mình. – Mong sao giữ được tỷ số này. Cậu bé đã đuối sức lắm rồi. Đôi chân cậu đã lỏng lẻo, mỏi rời. Cậu lui về gần khung thành đội nhà, xông vào tranh bóng. Skum-ba lúc này có bóng. Nó lướt qua Cơ-rích Xlô-nết-xki đã vấp ngã lăn ra sân. Thằng bé này sút rất nhanh. Pê-rê-ca chỉ kịp lao về phía bóng mà không kịp chộp bắt. Thủ môn nhỏ bé nằm dưới đất hoảng hốt nhìn theo quả bóng.
- V…à…o! – Lũ trẻ từ Ô-cô-pô-va đến reo ầm lên.
- Vào!- Ông Sô-ren-ca nhắc lại như tiếng vọng. Ông ngồi phịch xuống cỏ, tay ôm chặt đầu.
- Hai một!- Rô-mếch Váp-du-sắc lắp bắp. - Tôi đã nói với ông. Lít vốt-ca trong tay tôi rồi.
Ông thợ cắt tóc lôi chiếc đồng hồ quả quýt từ túi gi-lê.
- Còn mười phút nữa mới hết giò. Chúng còn có thể thắng lại.- Ông đứng vụt dậy, giật mũ xuống, rồi vung lên khoắng lia lịa. Ông gọi lớn:
- “ Nữ thần cá” lên đi! “ Nữ thần cá” không được nản! “ Nữ thần cá” lên đi!
- “ Nữ thần cá” lên đi!- Lũ trẻ nhỏ hòa theo.
Bọn trẻ ở Gu-chép-xca nghe lời thúc giục. Chúng ngoan cường lao lên.
Tình thế mỗi lúc một căng thẳng. Tiếng hò hét vang rền, không dứt. Pa-ra-gôn đuổi theo bóng. Cậu bé cảm thấy trong ngực trống giỗng. Mò hôi chảy xuống mắt cay xè. Nhưng cậu không còn muốn chùi nữa. Cậu nghiến răng dẫn bóng chạy. Cậu nhìn các cầu thủ khác đang chạy tới như nhìn qua lớp sương mù. Cậu nhẹ nhàng xoay người vượt qua đối thủ thứ nhất. Quả bóng được đẩy vượt qua đối thủ thứ hai. Cậu né tránh cầu thủ ấy, rồi rạp người đuổi theo giữ bóng lại ở sát đường biên. Bằng sức lực cuối cùng, cậu tạt bóng vào trung lộ, I-gờ-nát chạm bóng đầu tiên. Cậu bé nhảy lên, gẩy bóng bằng đầu về phía Ma-da-rô. Cậu này thấy quá đông người trước khung thành, nên chỉ lừa qua một đối thủ lấy chỗ chuyền bóng lại cho Pa-ra-gôn. Ma-nhút rê bóngvài bước nữa. Một hậu vệ xông tới cản. Ma-nhút lừa qua đối thủ này. Cậu bé đã nhìn thấy trước mặt chiếc áo ca-rô của thủ môn. Bóng vẫn lăn nhanh. Ai sẽ là người tới bóng trước. Thủ môn hay cậu? Ma-nhút lao lên trước. Cậu dùng mũi giày chọc bóng đi. Quả bóng bay cao qua người thủ môn đã ngả ra để cản bóng. Lăn lông lốc trên đất, cậu nghe như từ rất xa tiếng la hét thắng lợi của đồng đội:
- V…à…o!
Một đứa nào đó nâng cậu dậy. Đứa khác chìa tay. Nhưng Ma-nhút bị choáng váng đến nỗi lại tụt phịch xuống sân đất. Trong tai cậu ù vang tiếng reo hò phấn khỏi, chiến thắng. Vậy là các cậu lại gỡ hòa. Bây giờ chỉ cần giữ vững tỷ số hòa này là trận đấu sẽ kết thúc thắng lợi.
- Cậu làm sao thế? – Ma-nhút nghe tiếng Ma-da-rô nói từ phía trên cao.
- Không, không việc gì cả,- Cậu bé nhỏen miệng cười ranh mãnh theo lối riêng của mình. Cậu nặng nhọc chống tay nhổm dậy.
- Tiếp tục được chứ?
- Ừ.- Cậu bé nhắm nghiền mắt, lắc lắc đầu. Khi mở mắt ra, cậu bắt gặp gương mặt nhăn nhó của Skum-ba. Đội trưởng “ Cơn lốc” đang đặt bóng ở điểm vôi giữa sân. Bọn trẻ bao lấy Pa-ra-gôn ở mọi hướng. CHúng ôm hôn nhau, siết chặt tay nhau, hòan tòan như trận đấu hạng A. Ma-nhút vươn người. Cậu cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc vô cùng. Cậu nhảy cẫng, rút tay ra rồi chạy về vị trí của mình. Cậu gào:
- Vững nhé các cậu. Thế là tốt rồi.
Ông Sô-ren-ca nóng ruột, chốc chốc lại nhìn chiếc đồng hồ quả quýt. Thời gian như đứng dừng lại. Rô-mếch Váp-du-sắc đến giờ cũng mất vẻ lạnh lung, phớt đời. Gã đứng dậy, phủi quần, bước lại gần đường biên. Đôi mắt gã ánh lên hằn học. Gã không vừa ý về lối đá của đội “ Cơn lốc”. Khi đã tiến lại gần sát đường biên, gã gọi em:
- Gõ vào mắt cá chân ấy, I-u-lếch! Cho chúng biết thế nào là…
Anh Xtê-pa-nếch thấy vậy cũng đứng dậy, kéo tay gã:
- Sao lại xui nó chơi xấu?
- Còn sao nữa? Hay là để thua lũ nhóc còn sặc mùi sữa mẹ này?
- Anh có lời chỉ dẫn tốt quá đấy!
Con ngươi mắt gã bảnh chọe long lên dữ dội:
- Anh đừng có dính vào việc của người khác! – Gã gầm lên rồi quay phắt lưng lại. Lần nữa gã hét:
- I-u-lếch! Gõ vào “ ống đồng”! “ Mua” đi!
Ông Sô-ren-ca chăm chú theo dõi diễn biến trên sân đến mức không nghe thấy tiếng cãi nhau. Nhìn thấy đội “ Cơn lốc” dồn ép “ Nữ thần cá” phải về phòng thủ, ông thợ nhắc đi nhắc lại thầm thì, môi ông run run:
- Cố lên, các chú nhro yêu quý! Giữ vững gôn, các chú nhỏ yêu dấu của ta!
Bây giờ I-gờ-nát được bóng. Lợi dụng sự hỗn độn, cậu lao lên phía trước. Theo sau là Ma-da-rô. Tất cả xảy ra rất nhanh khiến hàng hậu vệ “ Cơn lốc” đang ở vòng cấm địa “ Nữ thần cá” không kịp quay về. Từ khán đài tiếng hét lảnh lót:
- Thẳng vào gôn, I-gờ-nát, bắn thẳng vào gôn!
I-gờ-nát do dự trước của khung thành.
- Sút đi!- Khán giả la ầm.
Nhưng I-gờ-nát bị bất ngờ trước tình thế không đợi mà có. Lẽ ra phải sút mạnh vào gôn thì cậu bé lại tạt bóng ngang cho Ma-da-rô. Cùng lúc thủ môn lao ra, văng người cướp bóng ngay trước chân Ma-da-rô.
I-gờ-nát ôm đầu, người ngửa ra sau thất vọng.
- Phí quá, tiếc quá!- Nó gào lên.
- Sao cậu không sút ngay đồ ngốc!- Ta-đếch Pu-khan-xki chạy tới la.- Có phải chúng ta thắng không. Thương thay cho cậu. Sao cậu lại không bắn thủng vào gôn. Đồ bỏ đi ơi? …
- Thôi để cho nó yên!- Đội trưởng “ Nữ thần cá” cắt ngang.- Làm như cậu đá khá lắm đấy. Trong trường hợp như vậy cậu cũng hóa lừa.
Trọng tài thổi còi hết trận đấu.
Ông Sô-ren-ca lại giật mũ khỏi đầu. Để chứng tỏ sự phấn khởi, ông tung mũ lên cao hai lần. Ông thợ thở nặng nhọc, tay chùi chiếc trán bóng, đẫm mồ hôi.
- Ôi, thế mà tôi nóng cháy cả ruột gan.- Ông quay lại phía Rô-mếch Váp-du-sắc.
Gã này buồn rầu, ủ rũ đứng lặng yên. Không nhìn xung quanh, hắn lẩm bẩm tức tối:
- Với bọn nhãi nhép mà thua, với bọn nhãi nhép mà…
- Thế còn thế nào với vật cược?
Rô-mếch nhún vai. Ông Sô-ren-ca vỗ vai gã:
- Thôi đi uống bia đi. Tôi thiết đãi. Tôi thiệt thòi cũng được. Bọn trẻ của tôi đá như sách.
- Bọn nhỏ khá đấy!- Anh Xtê-pa-nếch đứng cạnh nhận xét.
- Khá?- Ông thợ cắt tóc sừng sộ.- Hừ thế thì anh chẳng hiểu gì về thể thao cả. Tuyệt diệu! Tôi nói với anh: rất tuyệt diệu!
o O o
Cậu bé Pa-ra-gôn vui nhất. Cậu lần lượt ôm từng đứa bạn. Mỗi lần như vậy, cậu thì thầm không ra nói với bạn, không ra nói với mình:
- Các cậu! Chúng ta đã cho bọn “ Chin trĩ” biết thế nào là bóng đá. Chỉ tẹo nữa là chúng ta thắng. Hòa 2:2 cũng đẹp mắt khán giả lắm rồi. Quỹ lại đầy ắp. Không thua lỗ gì. Lần sau còn khá hơn nữa.
Cậu bé nhảy cẫng như con choi choi. Giọng cười của cậu rất thỏai mái. Ngày hôm nay là một ngày vui sướng nhất của đời câu. Bỗng nhiên tiếng cười vui vẻ, sảng khoái của cậu vé vụt tắt ngấm. Trong đám người còn lại trên sân, cậu bắt gặp khuôn mặt rám nắng, kiên nghị của anh Xtê-pa-nếch. Cậu lẩn ra sau lưng đứa cao lớn nhất bọn là Ma-da-rô. Nhưng anh Xtê-pa-nếch bước lại gần. Khốn khổ, anh ta lại đi thẳng đến chỗ cậu.
- Đợi tẹo chú bé. – Anh vẫy cậu.- Chú tên là gì?
Đôi chân mệt mỏi của Pa-ra-gôn muốn gập khụy xuống. Tiếng nói như mắc trong cổ. Hai gò má cậu bé ửng đỏ.
- Em… em là… Ma-ri-an Cát-chích.- Cậu bé nặng nhọc thốt lên lời.
Người cầu thủ đội Pô-lô-nha cười thân thiện:
- Chú đá khá đấy.,- Anh Xtê-pa-nếch kéo đứa bé lại gần mình.- Chú có triển vọng, có khả năng trở thành cầu thủ chân giày. Bàn thắng do chú ghi thuộc loại một.
Ma-nhút thở ra. Cậu bé nháy mắt ranh mãnh.
- Cũng thường thôi anh Va-xếch ạ.- Cậu nói thêm ngay,- em đã biết anh rồi. Trận đấu nào ở Côn-vích-to-xca em cũng có mặt.
- Các buổi tập chú cũng đến?
Ma-nhút co rụt cổ như có ai đổi cốc nước lạnh vào lưng. Không để người ngoài thấy mình lúng túng, cậu bé táo bạo trả lời:
- Thì cũng thỉnh thoảng thôi. Đến để học lóm.
Anh Xtê-pa-nếch nhìn quanh. Thấy I-gờ-náy Pa-ra-đốp-xke cầm quả bóng mới, anh quay lại phía cậu này.
- Chà, các chú có bóng mới nhỉ. Cho xem nào, người an hem!- Anh ta ngắm kỹ quả bóng. Ma-nhút thấy như có kiến bò trên lưng mình. Cậu đổi chân liên tục như đứng trên than hồng. Lúc này cậu bé rất muốn bay vù lên trời, hay chui tọt xuống đất. Hình như anh Xtê-pa-nếch đang chăm chú nhìn cậu. Cậu vé nghe thấy: “ Các chú lấy ở đâu ra đấy?”
Yên lặng hồi lâu. Anh Xtê-pa-nếch hỏi lại. Ma-da-rô trả lời thay cho Pa-ra-gôn:
- Chúng em đã “ tổ chức” được, anh ạ.
- Thế à, nhưng…- Anh ra vẻ ngạc nhiên.- Do đâu mà các chú “ tổ chức” được vậy?
Ma-nhút mặc đầu bị túng túng, vẫn gắng bình tĩnh. Cậu vé nháy mắt, cười và nói:
- Chúng em mượn về đấu 1 trận.
- Các chú muộn ở đâu?
- Ở Pô-lô-nha, anh Va-xếch ạ.
Sắc mặt anh Xtê-pa-nếch nặng xuống. Anh nắm cánh tay Ma-nhút kéo lại:
- Tại sao chú nói dối?- anh hỏi nhanh.
Mặt cậu bé trắng bệch, nhăn nhó. Mắt cậu đảo tròn, rồi chớp chớp lia lịa:
- Thế chúng em đá bằng gì? – Cậu bé ấp úng. – Chả nhẽ đá bằng bóng giẻ rách.
- Thế chú không thể hỏi mượn được à?
- Em không dám.
- Lấy trộm thì dám?
Ma-nhút vùng vằng, giãy giụa. Trong đôi mắt nhỏ của cậu bé hiện lên sự phẫn nộ.
- Em không ăn cắp! Em muốn trả lại sau trận đấu.
- Lúc ở buổi tập chú lấy không thèm hỏi!
- Vì trận đấu đã sát nút… mà… em đã nói với bạn là sẽ cố gắng kiếm bóng.
- Tớ chẳng nói là sẽ lôi thôi à!- Ma-da-rô đứng cạnh thốt lên.
Mắt Ma-nhút đẫm lệ. Cậu bé ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào mặt anh Xtê-pa-nếch.
- Chúng nó không biết gì về việc này. Mình em làm việc này.
Anh Xtê-pa-nếch thả tay cậu bé. Đập bóng xuống đất vài lần, anh nói:
- Cần phải đến hỏi mượn. Chúng tớ sẽ cho mượn tử tế. Còn giờ thì sao. Các chú đã đá quả bóng lấy trộm.- Không đợi câu trả lời, anh ta len qua vòng trẻ con vây quanh bước về phía cổng. Khi đã tới gần khe thủng ở tường, anh quay lại, vẫy tay bảo bọn trẻ: - Năm giờ ngày mai các chú đến sân Pô-lô-nha. Rồi ta sẽ nói chuyện.
Bọn trẻ đứng im. Không đứa nào hé miệng.
Hiệp Đầu 0-1 Hiệp Đầu 0-1 - A-Dam Ba-Hơ-Đai Hiệp Đầu 0-1