Số lần đọc/download: 4582 / 185
Cập nhật: 2015-01-22 22:33:54 +0700
Chương 11
D
ạo này, bà Rougemont có vẻ lo lắng. Bà thường lẳng lặng, gần như sợ hãi, đi từ phòng này sang phòng kia, ném ra xung quanh mình những cái nhìn lo ngại, cứ như thể bà đang sợ có ai đó hiện lên dọa bà và túm lấy quần áo bà. Bà lục lọi chỗ này chỗ nọ, tự nhiên quay ngoắt lại, xem xét các ngăn tủ, tóm lại, việc tề gia nội trợ của bà rất lạ lùng và mọi người đều nhận thấy thế cả. Cũng cần phải nói thêm, bà Rougemont không mạo hiểm vào các phòng không người. Xin đánh cuộc là bạn đọc cũng không thể thấy bà ở dưới tầng hầm hay tầng sát mái. Một căn phòng có vẻ đặc biệt nguy hiểm. Đó là một phòng ở tầng dưới, có tiếng vang, ở đó mỗi bước chân đều phát ra tiếng vọng và là nơi những bức chân dung các cụ tổ của Claire cứ nhìn bạn chằm chằm. Mỗi khi bà Rougemont có việc đến đấy, bao giờ bà cũng tìm được lý do để buộc Tinette vào cùng. Nhưng Tinette cũng không thích thú gì việc đó, cô ta cầu viện Sebastien, mà anh này thì cũng nhăn mặt và yêu cầu anh xà ích Jean đi cùng bà. Trong khi đó, bà đầu bếp già lắc lắc đầu và tỏ vẻ kinh ngạc trước những gì chứng kiến. Vừa rửa hoa quả, bà ta vừa không ngừng lặp đi lặp lại:
- Sao lại thế được! Sao lại thế được!
Quả là có những chuyện khá lạ lùng xảy ra trong ngôi nhà vốn dĩ bình lặng. Cửa ra vào được đóng rất cẩn thận vào buổi tối, sáng nào cũng bị mở toang. Bọn chúng đã lấy cắp những gì? Mọi người xem xét từng phòng một và ngạc nhiên nhận thấy rằng, chẳng có gì biến mất cả. Điều đó khiến cho sự việc càng thêm bí ẩn. Mọi người tăng cường các biện pháp đề phòng. Khóa cửa được kiểm tra kỹ và người ta còn chống một thanh gỗ nặng để chặn cửa. Vô ích. Sáng ra, khi cả thành phố còn đang ngủ thì cửa nhà ông Gérard đã mở. Không thể cứ thế mãi được. Hội đồng chiến tranh được nhóm họp. Bà Rougemont nói một thôi một hồi và mọi người thấy rõ là bà ta run lên khi ra mệnh lệnh cho các gia nhân.
Và đây là những gì đã quyết định: Sebastien và Jean, anh xà ích, sẽ qua đêm trong căn phòng lớn ở tầng dưới. Bà Rougemont mang đến cho họ vũ khí và một chai rượu mùi để họ giữ vững tinh thần. Đương nhiên điều cần phải đến đã đến. Hai người lính gác dũng cảm sau khi rượu vào thì cảm thấy đời như nở hoa và lên cơn buồn ngủ. Khi chuông đồng hồ trên nhà thờ cổ điểm nửa đêm, Sebastien thức dậy và gọi đồng đội. Jean xoay người lại và ngủ còn say hơn. Không có một tiếng động nhỏ. Sự yên lặng như tờ khiến Sebastien đâm khó chịu. Đến khi nghe chuông điểm một giờ thì anh ta lay bạn dậy bằng được. Nhận thấy rằng mình đã ngủ, người này muốn chuộc lỗi và dũng cảm nói:
- Nào, đi xem nào!
Anh ta cẩn trọng mở cửa phòng và bước ra hành lang. Vừa lúc đấy một luồng gió đến từ phía cửa ra vào mở toang thổi tắt ngọn nến. Jean lùi lại đột ngột, đẩy lui cả Sebastien vào trong gian phòng lớn và đóng cửa lại. Anh ta vội vàng khóa trái cửa và thắp lại nến. Sebastien không nhìn thấy gì hết nên rất lo lắng khi trông mặt Jean trắng bệch ra và người thì run bắn lên.
- Cậu tái nhợt như xác chết vậy. - Anh ta thì thào.
- Ừ. - Jean trả lời mà không rõ mình đã làm gì.
- Thế cậu đã nhìn thấy gì?
- Cửa ra vào mở toang! Tớ thề với cậu là đã nhìn thấy thế.
- Không thể thế được!
- Còn nữa, một cái bóng màu trắng lẩn đi, không một tiếng động, trước mặt tớ, bên ngoài hành lang.
- Một cái bóng màu trắng à?
- Trắng toát, còn trắng hơn cả tuyết nữa.
Hai người đàn ông run lập cập. Họ ngồi thu mình trong ghế bành và nóng ruột đợi trời sáng. Ánh sáng ban ngày chắc chắn sẽ khiến họ cảm thấy yên tâm hơn và xua đi nỗi sợ hãi của buổi đêm. Nhưng gì thì gì, họ sẽ không bao giờ nhận nhiệm vụ canh gác như thế nữa!
Khỏi cần phải nói với bạn đọc rằng họ đã báo cáo lại chi tiết với bà Rougemont và bà này thì không làm sao giấu được nỗi xúc động. Phải khó khăn lắm bà ta mới cầm được bút viết cho ông Gérard. Trong tình trạng tê liệt vì hoảng sợ, bà ta đã phải cố gắng phi thường để có thể kết thúc được bức thư.
"Thưa ông Gérard, xin ông hãy về gấp. ở nhà xảy ra những việc đáng sợ đến nỗi tôi không thể viết đúng chữ nghĩa được. Ông hãy về gấp! Ông sẽ thấy rằng sáng nào cánh cửa mở ra đường cũng bị mở. Sebastien và Jean đã nhìn thấy một cái bóng màu trắng lang thang trong hành lang. Tất cả những chuyện này khiến chúng tôi hoảng loạn và sức khỏe của Claire rất bị ảnh hưởng. Chúng tôi chỉ còn biết trông chờ vào ông!"
Ông Gérard vội trả lời bà Rougemont.
"Tôi không thể rời Paris ngay được. Công việc còn giữ chân tôi ở đây một thời gian nữa. Cần phải bình tĩnh và trấn an mọi người. Chuyện hồn ma này thật lạ lùng, tôi đồng ý, và tôi sẽ rất hài lòng khi chúng ta có được lời giải thích. Bà hãy bình tĩnh và đợi tôi về. Khi ấy, tôi sẽ làm những gì cần thiết. Nhưng nếu tình hình cứ tiếp tục xấu đi, tôi khuyên bà hãy báo cho mẹ tôi, cụ sẽ, tin tôi đi, làm sáng tỏ sự việc bí hiểm này!"
Bà Rougemont mỗi lúc một thêm hoảng loạn, liền gửi cho cụ Gérard một bức thư và được cụ trả lời ngay khi người đưa thư trở về.
"Tôi không thấy những điều bà kể là nghiêm túc, và tôi không thể thực hiện một chuyến đi xa tới tận Francfort để đuổi các hồn ma! Làm sao bây giờ lại có chúng, khi mà trước kia không bao giờ có chuyện ma quỷ trong ngôi nhà chúng ta?... Vậy nên bà hãy xem xét tình hình một cách bình tĩnh và có lý. Xung quanh bà chỉ có những con người sống mà thôi. Hãy cố thu xếp cùng họ và làm sao để họ yên tâm. Suy cho cùng thì đó là vai trò của bà, thay vì làm cho họ càng thêm sợ hãi như cách bà đã làm. Và nếu đúng là bà vẫn tiếp tục tin vào ma quỷ, rằng chúng mở cửa, thì chớ có đi qua đi lại nữa mà hãy báo cho cảnh sát và những người gác đêm. Họ sẽ bảo vệ bà, nếu như không phải là nhạo báng bà!"
Giọng điệu của bức thư không làm cho bà quản gia thích thú chút nào. Cho tới lúc đó, bà ta không dám nói gì với bọn trẻ, sợ các cô sẽ không chịu ở một mình lấy một phút. Nhưng vì tức giận mọi người không muốn giúp mình, bà ta hấp tấp lên phòng học để kể cho các cô, bằng một giọng kịch tính đầy bí ẩn, rằng có ma xuất hiện trong đêm. Claire bị tác động ngay tức khắc:
- Cháu sợ lắm, - cô nói, - và cháu không muốn ở một mình. Bà Rougemont hãy cho mang giường của bà tới đây và ngủ lại trong phòng. Bà hãy viết tiếp cho bố cháu.
- Tôi sẽ viết, nhưng công việc không cho phép ông trở về ngay.
- Heidi cũng phải ngủ ở đây. Cháu không muốn em phải ở một mình. Sebastien và Tinette phải trực ngoài hành lang. Nếu hai người thấy có gì lạ họ chỉ việc hét lên để đuổi ma đi.
- Tôi sẽ ngủ ở đây, - bà Rougemont nói, - còn Tinette thì đến phòng Heidi.
- Cháu không cần ai hết. - Heidi nói. Cô bé chả có chút thiện cảm gì với Tinette cả. - Cháu sẽ ngủ đêm một mình, như mọi khi. Cháu không sợ ma, vả lại cháu chưa bao giờ thấy chúng.
Ông Gérard lại nhận được một lá thư mới, và lần này lá thư đã buộc ông phải trở về Francfort không chậm trễ. Bà Rougemont đã chạm đúng điểm yếu của ông khi nói về cô con gái Claire:
"Tình hình càng ngày càng nghiêm trọng, bà ta viết. Sự lo sợ ngự trị trong nhà và tôi thật sự lo ngại cho sức khỏe con gái ông. Thể trạng của tiểu thư vốn dĩ đã yếu, sẽ không chịu được những nỗi xúc động này. Tôi rất sợ tiểu thư bị khủng hoảng thần kinh."
Hai ngày sau, chuông bị kéo rung dữ dội đến nỗi Sebastien thực sự tin rằng tất cả ma quỷ trên thế gian này đến hỏi thăm anh ta, ngay giữa ban ngày ban mặt. Anh chàng hé mắt thận trọng nhìn ra ngoài và nghe thấy có người đang đập cửa thình thình.
- Không phải hồn ma. - Anh ta tự nhủ.
Quả thật, ông Gérard không kịp cởi trang phục đi đường đã lên thẳng phòng con gái. Thấy cha, sắc mặt cô hồng hào trở lại và nụ cười xinh xắn lại nở trên môi.
- Ma quỷ thật là tốt đã làm cho ba trở về! - Cô vừa nói vừa ôm hôn người cha thân yêu.
Nhìn thấy bà Rougemont, ông Gérard mỉm cười hỏi bà:
- Thế nào bà quản gia? Con ma của bà vẫn khỏe chứ?
- Ông sẽ nhìn nhận vấn đề một cách khác sau khi nghe tôi giải thích mọi chuyện và tự ông chứng kiến những hiện tượng khác thường quấy nhiễu ngôi nhà của chúng ta...
- Dù sao, - ông Gérard nói, vẫn giữ nguyên nụ cười bi quan, - tôi mong bà không đổ lỗi cho các cụ tổ của tôi mà những bức chân dung của các cụ được treo trong phòng lớn. Không bao giờ các cụ lại hạ mình trêu chọc chúng ta như vậy.
Ông Gérard bắt đầu cuộc điều tra với việc tra hỏi riết róng Sebastien.
- Tôi cảm thấy, - ông nói, - anh không có thiện cảm cho lắm với bà Rougemont.
- Đúng vậy. - Người gia nhân thẳng thắn thừa nhận. - Vả lại bà ta cũng chẳng tử tế gì.
- Tốt. Liệu có phải anh chơi xỏ bà ta và đóng giả ma không?
- Xin thề với ông là không. - Sebastien nói với vẻ chân thành không thể nghi ngờ.
- Ta không nhận ra anh nữa, - ông Gérard nói, - làm sao mà một người như anh lại thần hồn nát thần tính như thế được. Chúng ta sẽ làm sáng tỏ sự thật và anh sẽ là người đầu tiên cười về nỗi sợ hãi của mình. Hãy đến gặp ông bác sĩ già và đề nghị ông đến đây, vào lúc chín giờ tối, và yêu cầu ông bằng được, nếu điều đó là cần thiết, bằng cách nói rằng ta từ Pháp trở về chỉ để nói chuyện với ông.
- Tôi đi ngay ạ, thưa ông. - Sebastien nói.
Ông Gérard đi gặp Claire và khẳng định với con gái rằng, từ ngày mai, mọi việc trong nhà sẽ lại ổn cả.
- Con biết mà. - Cô nói. - Ba mạnh hơn tất cả!
Đồng hồ điểm chín giờ thì cũng là lúc ông bác sĩ già bước vào nhà. Mặc dù tóc đã bạc, mặt ông trông vui vẻ và ánh mắt thì thật là tinh nghịch. ông thân mật vỗ vỗ vai ông Gérard và nói:
- A! A! Người bệnh đâu đến nỗi nào, không biết tôi đến đây để làm gì nhỉ?
- Không phải là chuyện tôi ốm, - ông Gérard nói, - và cái người mà chúng ta sắp tóm sẽ cần đến chuyên môn của ông, vì tôi tự hứa với mình rằng sẽ trừng trị nó một cách xứng đáng!
- Tôi không hiểu gì cả. - ông bác sĩ già nói. - Tại sao người bệnh lại cần phải tóm?
- Bởi vì đó là một hồn ma, - ông Gérard tiếp, - một hồn ma khuấy động sự bình yên
trong ngôi nhà chúng tôi và dọa