Tôi biết giá trị của thành công: cống hiến, làm việc chăm chỉ, và sự hy sinh không cần bù đắp cho những việc bạn muốn nó xảy ra.

Frank Lloyd Wright

 
 
 
 
 
Tác giả: Linda Howard
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2023-06-17 16:09:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
ô tìm được một mảnh giấy trong khi dọn dẹp tư trang trên bàn làm việc của cha. Michelle Cabot mở tờ giấy ra với sự tò mò đơn thuần như cô đã từng mở những tờ giấy khác, nhưng chỉ vừa mới đọc đoạn đầu tiên thôi đã khiến cho cô lạnh sống lưng và những đầu ngón tay bắt đầu run lẩy bẩy. Một lần nữa cô cảm thấy choáng váng, đôi mắt cô mở to với nỗi kinh hoàng.
Chúa ơi, không phải ai khác mà lại chính là anh ta.
Cô nợ John Rafferty một trăm nghìn đô la. Và chắc chắn là còn cả lãi nữa. Nhưng là bao nhiêu phần trăm? Cô không thể tiếp tục đọc để tìm ra đáp án cho câu hỏi của mình; thay vào đó cô để tờ giấy trên bề mặt chiếc bàn đầy giấy tờ và ngả lưng vào chiếc ghế làm bằng da thuộc mà trước đây cha cô vẫn thường ngồi, cô nhắm chặt mắt lại để chống lại cơn buồn nôn vì quá sốc, kèm với đó là nỗi khiếp sợ và cảm giác kinh tởm khi niềm hi vọng bị dập tắt. Cô đã từng phải hạ mình và khoản nợ này cũng đã khiến cho cô mất nhà mất cửa.
Tại sao cứ phải là John Rafferty? Tại sao không phải là một ngân hàng bâng quơ nào khác? Tất nhiên là kết cục rồi cũng như nhau cả thôi nhưng chí ít cô sẽ không bị làm cho bẽ mặt. Ý nghĩ về việc phải đối mặt với anh ta khiến cho lòng cô thắt lại.
Cô đã luôn phải che giấu sự mềm yếu của bản thân mình. Và nếu Rafferty biết được điều đó thì cô sẽ chết mất.
Tay cô vẫn run run khi cô cầm mảnh giấy lên để đọc lại nó và tìm ra được chi tiết của
những thỏa thuận tài chính. John Rafferty là chủ khoản nợ một trăm nghìn đô la của cha cô – ông Langley Cabot với phần trăm lãi ít hơn so với bên ngoài là hai phần trăm và khoản nợ này đã đến kì hạn từ bốn tháng trước. Cô biết nó đã không được hoàn trả, vì cô đã lật từng trang sách của cha cô với nỗ lực tận dụng được cái gì đó từ thảm họa tài chính mà ông đã để lại trước khi qua đời. Cô đã phải liên tục thanh lí gần như mọi thứ để trả nợ tồn đọng, mọi thứ ngoại trừ trang trại này vì đây là niềm mơ ước của cha cô và bằng cách nào đó nơi đây có thể cho cô một chỗ trú chân. Mười năm trước đây cô không hề thích Florida, khi đó cha cô đã bán nhà và khiến cô phải xa rời cuộc sống vốn êm đềm và ngăn nắp và rồi là sự nóng nực cùng ẩm ướt ở trang trại gia súc, nhưng đó là một thập kỉ trước, bây giờ mọi thứ đã đổi thay. Con người không còn như xưa nữa, đúng là thời gian làm thay đổi con người. Trang trại này không còn là tình yêu và ước mơ của cô nữa, nó chỉ đơn giản là thứ còn sót lại. Cuộc sống đã từng rất phức tạp, nhưng điều đáng kể là những điều tưởng chừng như đơn giản sẽ thế nào khi chúng phải đối mặt với vấn đề sinh tồn.
Thậm chí bây giờ chỉ bỏ cuộc thôi và để mặc những gì chắc chắn xảy đến cũng thật khó. Ngay từ đầu cô đã biết rằng giữ lại trang trại này gần như là không thể, cho dù cô đã phải cố gắng đến cùng. Cô đã từng nghĩ sẽ không thể chịu đựng được chính bản thân mình nếu cô buông xuôi và để trang trại này rơi vào tay người khác.
Nhưng giờ đây sau tất cả cô sẽ phải bán trang trại này đi, hay ít nhất là đàn gia súc; không còn cách nào khác để trả khoản nợ một trăm nghìn đô la nữa. Điều đáng ngạc nhiên là Rafferty vẫn chưa yêu cầu trả nợ. Nhưng nếu cô bán đàn gia súc, thì trang trại còn gì nữa đây? Cô đã phải sống phụ thuộc vào những khoản tiền từ những đàn gia súc này, và nếu không còn khoản thu nhập ấy cô sẽ phải bán tiếp trang trại này.
Việc buông xuôi trang trại này thật khó nghĩ; cô gần như phải bắt đầu hi vọng rằng mình có thể giữ lại nó. Cô đã từng rất sợ phải đặt niềm tin, sợ phải cố gắng, nhưng lúc ấy vẫn còn đó niềm lạc quan nhỏ nhoi le lói.
Giờ đây cô đã thất bại với nó, cũng như với hết thảy mọi thứ trên đời. Thậm chí nếu Rafferty có mở rộng khoản nợ, hay điều gì đó mà cô không mong chờ thì cô cũng chẳng có khả năng chi trả khi đến kì hạn. Một sự thật trần trụi là cô không hề mong đợi bất kì điều gì, cô đơn thuần chỉ là dựa dẫm vào một điều gì đó.
Cô sẽ nói chuyện với Rafferty, có thể đó là việc làm tốt nhất bây giờ. Bây giờ vẫn chưa đến chín giờ ba mươi và Rafferty sẽ vẫn còn thức. Cô tìm số điện thoại của anh ta và bắt đầu quay số, như một phản ứng đã ăn sâu. Thậm chí trước khi tiếng chuông đầu tiên bắt đầu đổ, những ngón tay cô đã nắm chặt ống nghe điện thoại đến nỗi chúng trở nên trắng bệch còn trái tim cô thì đập liên hồi cho cô cái cảm giác như là cô đang chạy. Căng thẳng khiến bụng cô quặn lại. Chết tiệt! Cô sẽ không thể nói chuyện một cách mạch lạc nếu cô không kiềm chế được bản thân như thế này.
Sau sáu hồi chuông thì cuối cùng cũng có người nhấc máy, và ngay sau đó Michelle chuẩn bị sẵn tinh thần để nói chuyện với anh ta. Khi người quản gia nói, “Nhà Rafferty xin nghe,” Giọng Michelle trở nên điềm tĩnh một cách hoàn hảo và thậm chí cả khi cô yêu cầu để được nói chuyện với Rafferty.
“Rất xin lỗi, ông ấy không có ở nhà. Cô có thể để lại tin nhắn.” Điều này gần như là một sự ân xá, nhưng điều đó đồng nghĩa với việc cô sẽ phải làm lại điều này nhiều lần nữa. “Làm ơn nói với ông ấy gọi lại cho Michelle Cabot,” cô nói, và cho vị quản gia số điện thoại. Sau đó cô hỏi, “Ông ấy liệu có về sớm không?”
Một thoáng lưỡng lự trước khi người bên kia đầu dây trả lời, “Không, tôi nghĩ là ông ấy sẽ về khá trễ, nhưng tôi sẽ chuyển lời nhắn của cô vào ngay sáng hôm sau.”
“Cám ơn,” Michelle nói và cúp điện thoại. Lẽ ra cô phải biết rằng anh ta không có ở nhà chứ. Rafferty là một người nổi tiếng, và rất có thể còn khét tiếng trong một thế giới khác nữa cho những ham muốn tình dục và những cuộc phiêu lưu của anh ta. Nếu anh ta muốn yên tĩnh trong suốt những năm qua thì chắc hẳn anh ta sẽ chìm sâu trong địa ngục của chính mình. Theo như những lời đồn đại mà cô nghe được thì anh ta có ham muốn tình dục rất mãnh liệt, chỉ một cái liếc nhìn từ đôi mắt đen sâu thẳm kia cũng có thể khiến cho nhịp tim của những quý cô đập loạn xạ và anh ta đã nhìn rất nhiều phụ nữ, nhưng Michelle không nằm trong số đó. Mười năm trước, ngay buổi gặp mặt đầu tiên đã chứng kiến sự thù địch giữa họ và mối quan hệ này là một sự bế tắc. Cha cô đã từng là cầu nối giữa hai người, nhưng giờ đây ông đã không còn, và cô mong chờ điều tồi tệ nhất.
Có lẽ tối hôm nay cô không thể làm được gì để giải quyết khoản nợ kia, và cô cũng không còn tâm trạng để tiếp tục phân lọai đống giấy tờ của cha cô nữa, nên cô quyết định sẽ đi ngủ. Cô chỉ tắm qua loa, khắp người cô đang cực kỳ đau nhức đòi hỏi được tắm lâu hơn nữa nhưng cô sẽ làm tất cả để hóa đơn tiền điện luôn ở mức thấp nhất có thể, và vì vậy cô lấy nước tắm từ giếng và nước được bơm từ một cái bơm điện, một chút xa xỉ nhỏ bé này để đổi lại những thứ quan trọng hơn, như chuyện ăn uống hàng ngày chẳng hạn.
Mặc dù cô rất mệt nhưng khi nằm trên giường cô không tài nảo chợp mắt nổi. Trong đầu
cô lại tiếp tục là viễn cảnh của cuộc nói chuyện với Rafferty, và một lần nữa, trái tim cô lại đập liên hồi. Cô cố gằng hít một hơi thở sâu và thật chậm. Chuyện này vẫn luôn xảy ra với cô, cứ như là một quy luật tự nhiên xoay vòng, và dường như mọi việc còn tồi tệ hơn khi cô phải mặt đối mặt với anh ta. Giá mà anh ta không quá cao lớn như vậy! Nhưng anh ta lại cao những sáu feet ba inch (= 1.905m ) và nặng gần hai trăm pounds (= 90,7kg ), anh ta rất giỏi trong việc làm cho người khác trở nên tự ti với chiều cao của mình. Mỗi khi anh ta đến gần, Michelle lại cảm thấy run sợ và chỉ nghĩ về anh ta thôi cũng đủ khiến cô cảm thấy nghẹt thở. Không một người đàn ông nào trên thế giới này lại khiến cô có phản ứng như vậy ngoài anh ta ra, không ai có thể làm cô tức giận, vì vậy cô luôn phải đề phòng anh ta nhưng đâu đó trong cô tràn ngập cảm giác thích thú theo cái cách nguyên thủy nhất.
Tất cả những thứ ấy đã tồn tại ngay từ đầu, từ cái khoảnh khắc cô lần đầu gặp anh ta mười năm trước. Năm ấy cô mười tám tuổi và ngang ngạnh như cái cách anh buộc tội cô, và cũng kiêu kì như một cô nàng mới lớn. Còn anh ta là một người danh tiếng, danh tiếng đi kèm với tai tiếng, và Michelle đã quyết tâm thể hiện cho anh ta biết rằng cô sẽ không bao giờ như những người phụ nữ vẫn luôn khao khát anh ta. Anh ta không đời nào thích một cô nàng mới lớn đâu, cô nghĩ một cách châm biếm và xoay mình trên giường để tìm kiếm sự thoải mái. Cô đã từng là một đứa trẻ, một đứa trẻ ngớ ngẩn, ngang ngạnh và cũng tràn đầy sợ hãi.
Bởi vì John Rafferty đã thực sự làm cô thấy kinh sợ, dù cho anh ta đã làm mọi thứ trừ bỏ việc để ý đến cô. Hay đúng hơn là những phản ứng của cô, chính chúng đã dọa nạt cô. Khi ấy anh ta là một người đàn ông hai mươi sáu tuổi, nhưng rất khác những người đàn ông mà cô từng biết, người đàn ông này đã biến một trang trại gia súc nhỏ ở trung tâm Florida thành một đế chế đang trên đà phát triển thịnh vượng bằng chính ý chí, nghị lực của mình cùng với bao năm làm thêm không biết mệt mỏi sau giờ hành chính.
Ánh mắt đầu tiên lúc cô nhìn anh ta, khi cha cô và anh ta đang nói về đàn gia súc, đã dọa cô gần chết. Cho đến tận bây giờ cô vẫn có thể nhớ rõ mồn một cái cảm giác ngực không thông, tim ngừng đập lúc đó cứ như thể cô bị một ai đó thụi vào bụng vậy. Nó thật đáng sợ!
Cô đã có lần đứng cạnh con ngựa của anh ta. Rafferty nhanh chóng vòng một tay qua yên ngựa và tay còn lại đỡ lấy hông mình. Với chiều cao tuyệt đối và những vòng cơ bắp cường tráng của mình, anh ta luôn làm người khác có cảm giác là anh ta có thể áp đảo con vật to lớn này với ý chí của riêng anh ta.
Cô đã từng nghe qua về anh ta trước đó rồi; những người đàn ông vẫn luôn cười và gọi anh ta là “stud” trong cái giọng ngưỡng mộ nhất ( Ngọc Mai: sorry các bạn, mình nghĩ từ này nên để nguyên văn vì nếu dịch ra thì sẽ mất đi văn phong, đại khái là người trẻ tuổi có phong độ để hiểu thêm các bạn tự tra từ nha!), và phụ nữ thì cũng gọi anh ta như vậy – chỉ có điều là luôn với những tiếng thì thầm chứa đầy sự hứng thú và nửa như sợ hãi, kính trọng.
Một người phụ nữ sẽ có thể bị nghi ngờ có dính líu đến anh ta sau lần đi chơi đầu tiên, nhưng nếu cô ta đã đi chơi với anh ta hai lần thì cũng có nghĩa là cô ta đã lên giường cùng Rafferty. Tại thời điểm đó, Michelle chưa từng coi rằng danh tiếng mà Rafferty có được chỉ là do người đời phóng đại. Đến bây giờ cô vẫn chưa từng nghĩ như vậy. Có một điều gì đó về ngoại hình và phong thái của Rafferty đã khiến cho mọi người phụ nữ phải tin về những câu chuyện xung quanh anh ta.
Nhưng kể cả danh tiếng của Rafferty dường như cũng vẫn làm cô cảm thấy luôn không sẵn
sàng khi đối diện con người thật của anh ta – đối diện với sự áp bức vốn có cùng với nguồn nhiệt năng lượng tỏa ra từ anh ta. Tạo hóa đã ban cho một số người những quyền năng đặc biệt hơn, hấp dẫn hơn, và tỏa sáng hơn những người xung quanh họ; và John Rafferty là một trong số đó. Có thể nói, anh ta là một ngọn lửa trong bóng tối, chiếm ưu thế và vượt trội hơn hẳn thế giới xung quanh anh ta với chiều cao cũng như dáng người cân chuẩn; thống trị người khác với sự mạnh mẽ, dứt khoát, cá tính và có thể cả sự tàn nhẫn nữa.
Michelle chìm đắm trong cái bóng hào nhoáng về Rafferty khi cô nhìn thấy anh ta lần đầu tiên – ánh sáng mặt trời lấp lánh trên tóc của anh, đôi mắt sâu thăm thẳm nổi bật
dưới đôi lông mày đen rậm cùng vầng trán cao ngần, và còn bộ râu gọn gàng mà tinh tế như muốn làm nổi bật đường nét sắc sảo của làn môi gợi cảm đó nữa chứ. Anh ta sở hữu một làn da ngăm đen mà khỏe mạnh, nhờ vào việc phải đi làm bên ngoài vào mọi mùa trong năm; và khi cô ngắm nhìn anh ta, cô vẫn luôn thấy được một dòng mồ hôi tuôn chảy vòng quanh từ vầng thái dương đến bộ xương quai hàm trước khi xuống đến chiếc cằm vuông nam tính ấy.
Những mảng mồ hôi dần thấm ướt đẫm cái áo xanh nước biển – vùng dưới tay, phía trước
ngực và cả ở sau lưng. Nhưng mồ hôi và bụi đất bẩn vẫn ko thể làm giảm bớt đi cái hơi hướm đầy khí thế tỏa ra từ anh – từ một người đàn ông gợi cảm, nam tính, bá đạo và mãnh liệt; mà có lẽ nó chỉ đóng vai trò tô điểm. Tay anh ta đang đặt trên hông đã thành công lôi kéo Michelle nhìn chằm chằm xuống phần hông và đôi chân dài khỏe khoắn của anh, mà cái quần jeans bạc màu đã phác nên những đường nét trên cơ thể anh ta một cách chân thật nhất làm yết hầu cô trở nên khô ráo.
Trong khoảnh khắc, trái tim cô đã bị lỗi nhịp, và rồi nhanh chóng đập rộn ràng với một nhịp điệu mạnh mẽ. Thời khắc đó, cô mới chỉ mười tám tuổi, vẫn còn quá trẻ để có thể đối mặt với cảm nhận của mình, quá trẻ để đối mặt với một người đàn ông, và phản ứng của chính bản thân đã thực làm cô thấy hoảng sợ. Và vì như thế, Michelle, với sự kiêu kỳ nhất có thể, đã đi tới bên cạnh ông bố của mình để được giới thiệu làm quen với anh ta.
Họ đã luôn như thế từ trước đến giờ. Cô có lẽ là người phụ nữ duy nhất trên thế gian này hay xung đột với Rafferty đến như thế, và cô cũng không chắc – kể cả bây giờ, là cô muốn thay đổi điều này. Ở một khía cạnh khác, cô cảm thấy an toàn hơn khi biết rằng anh ta không có hứng thú gì với cô; ít nhất anh ta cũng chưa từng giở cái bộ mặt có sức quyến rũ chết người ấy lúc ở bên cạnh cô. Thái độ chống đối và thù địch Michelle dành cho Rafferty mang lại cho cô một cảm giác an toàn nhất định.
Đột nhiên, cô cảm thấy rùng mình khi nằm trên giường và nghĩ về cả anh ta lẫn những gì cô đã phải tự thừa nhận với bản thân về cảm xúc của mình với con người đáng sợ đó: cô cũng chẳng miễn dịch với sức hút của anh ta như mọi người vẫn nghĩ, hay nói cách khác, cô từng thích anh ta không kém vô số những người phụ nữ vẫn luôn vây quanh anh ta, chỉ có điều họ không hề tự bài trừ cảm xúc của mình mà cũng không kháng cự lại nó như cô mà thôi.
Cô vẫn còn an toàn, chừng nào Rafferty không nhận ra sự kháng cự yếu ớt, mỏng manh của cô mỗi khi phải đối mặt với sự nam tính không thể chống cự ấy của anh ta. Anh ta hẳn sẽ vui sướng lắm nếu có thể lợi dụng được ảnh hưởng của mình đối với cô hẳn là sẽ bắt cô trả giá về những lời phê bình gay gắt mà cô đã nói về anh ta trong suốt bao năm qua, và cả bao thứ anh ta không thích ở cô nữa chứ. Để bảo vệ bản thân mình, cô đã và đang luôn phải giữ khoảng cách với anh ta bằng thái độ thù địch của mình; và vì thế, thật mỉa mai làm sao khi giờ đây, cô lại cần chút thiện chí của anh ta để thoát khỏi khó khăn tài chính.
Cô dường như đã quên mất làm thế nào để có thể cười, trừ những nụ cười giao tiếp mà cô luôn phải dùng đến dù cho rằng trong lòng không cảm thấy có chút xíu gì là hài hước, hay là trừ bỏ đi những nụ cười cay đắng cô phải phủ lên tấm mặt nạ vô hình của mình để không bị người khác thương hại; nhưng giờ đây, trong bóng tối và chút riêng tư còn lại trong phòng ngủ này của cô, cô lại cảm thấy một nụ cười châm biếm đang xuất hiện trên đôi môi mình. Nếu cô phải dựa trên lòng tốt của Rafferty để tồn tại, cô thà tự đi ra một bãi cỏ, đào một cái hố lớn và tự phủ đất lên trên mình để tiết kiệm cho anh ta chút ít thời gian và tâm tư.
Sáng hôm sau cô đi quanh quẩn rồi lại vòng quanh ngôi nhà để chờ anh ta gọi, nhưng cô còn bao việc phải làm, và lũ gia súc thì không thể chờ đợi nữa. Cuối cùng, cô từ bỏ ý định này và lê chân tới khu chuồng động vật. Đầu óc cô đã bị lấp đầy bởi một trăm lẻ một những vấn đề hàng ngày của nông trại. Cô còn mấy cánh đồng cỏ chưa cắt và đóng lại thành kiện, nhưng cô đã bị ép phải bán đi cái máy cắt cỏ và máy kéo; cách duy nhất để có thể cắt cỏ và đóng lại là tặng cho người nào đó một phần cỏ khô nếu họ cắt cỏ và đóng chúng thành kiện giúp cô. Cô lùi xe tải vào trong mấy cái chuồng và trèo vào vựa cỏ khô, đếm số kiện cỏ còn lại. Kho dự trữ đang càng ngày càng hạn hẹp; cô cần phải làm gì đó sớm nhất có thể.
Chắc chắn rằng không có cách nào để cô có thể tự mình nâng những vựa cỏ lên, nhưng cô đã xây dựng hệ thống của riêng mình để xử lý việc này. Cô đã đỗ chiếc xe tải ngay bên dưới cánh cửa hướng tới vựa cỏ khô, và rồi mọi việc còn lại chỉ là đẩy kiện hàng tới cánh cửa mở và đẩy chúng xuống dưới. Tuy vậy, để đẩy được đống cỏ lại không phải là việc dễ dàng gì vì ước chừng chúng phải nặng đến nửa tạ, điều đó có nghĩa là cô chỉ nặng hơn đống kiện hàng này có 8,2 cân nếu không phải cô đã giảm cân điều mà cô nghĩ rất có thể đã xảy ra, và phải chăng kiện hàng này chỉ có đúng 50 kg – điều mà cô đoán là cũng không thể. Cân nặng của mỗi loại là khác nhau, nhưng cũng có vài loại khiến cô không thể cử động được dù chỉ là 1 inch.
Cô lái cái xe tải đồng cỏ tới nơi nông trại cho gia súc ăn cỏ, đầu ngẩng cao lên, quan sát để tìm kiện cỏ quen thuộc, và đám gia súc đang di chuyển thật thong thả tới chỗ cô. Michelle dừng xe và trèo lại vào bên trong. Ném cái kiện hàng nửa tạ này đi thì quả thật là việc không tưởng, vì thế cô cắt sợi dây bện ở phía sau xe ra và nới lỏng cỏ với cái chĩa cô đã sớm chuẩn bị, rồi ném đống cỏ vào những bụi cây rậm lớn.
Cô quay trở vào xe, lái xe lui xuống phía dưới đồng cỏ một chút, rồi dừng lại và lặp lại quá trình lúc nãy. Cô làm như thế cho đến khi phía sau của chiếc xe tải không còn lại gì, và cùng lúc cô kết thúc công việc thì vai của cô cũng đau rã rời, các cơ bắp của cô có cảm giác như là đang cháy rực lên. Nếu như số lượng đàn gia súc không bị giảm đi nhiều so với lúc đầu chúng vốn thế thì cô đã không thể xử lý được vụ này. Nhưng nếu đàn gia súc có nhiều hơn, cô tự nhắc bản thân mình, thì cô đã có thể có đủ khả năng để nhờ sự giúp đỡ. khi cô nhớ lại số người đã từng làm việc ở nông trại, số lượng người cần để trang trại có thể hoạt động bình thường, một gợn thất vọng xuất hiện. Sự lô-gic bảo với cô rằng cô sẽ chẳng có cách nào để tự mình làm tất cả.
Nhưng theo như lô-gic cô phải làm gì với hiện thực tàn nhẫn này? Cô phải tự mình làm việc đó bởi vì cô chẳng còn ai khác nữa. Đôi khi cô nghí rằng đó là một điều mà cuộc sống hình như đã định là để dạy cô: rằng cô chỉ có thể phụ thuộc vào chính mình, rằng không ai có thể tin tưởng được, không một ai cô có thể dựa vào, không ai đủ mạnh mẽ để đừng đằng sau cô và chống đỡ cho cô khi cô cần phải nghỉ ngơi. Đã có những lúc cô cảm nhận được sự cô đơn ghê gớm, đặc biệt là từ sau khi cha của cô qua đời, nhưng cũng có một sự thoải mái không tên rất vô lý khi biết rằng cô không thể tin tưởng được ai ngoài chính bản thân mình. Cô không mong chờ bất cứ điều gì từ người khác, vì thế cô không bị thất vọng nếu họ không thể đáp ứng được sự mong đợi của cô. Cô đơn giản là chấp nhận sự thật như nó vốn thế mà không cần sự ngụy trang đẹp dẽ nào, làm những gì cô phải làm, và đi tiếp từ đó. Ít nhất thì bây giờ cô cũng đang được tự do, và không còn phải thức dậy với nỗi khiếp sợ mỗi ngày.
Cô mệt mỏi lê bước xung quanh đồng cỏ và làm những việc vặt, không nghĩ ngợi gì cả và đơn giản là để cơ thể cô được vận động. Theo cách đó thì dễ dàng hơn; cô có thể chú ý hơn đến sự đau nhức của mình và những vết thâm tím khi mà tất vả những công việc đó được hoàn thành, nhưng cách tốt nhất để mọi việc được hoàn tất đó là lơ đi sự chống đối của những cơ bắp và những vết đứt và những vết thâm tím của cô. Không ai trong số những người bạn cũ của cô có thể tin rằng Michelle Cabot lại có thể để hai bàn tay xinh xắn của cô đụng vào những công việc lao động nặng nhọc. Đôi khi điều này làm cô thấy thích thú khi hình dung ra phản ứng của họ sẽ như thế nào, một trò chơi trí tuệ khác mà cô tự chơi với mình để giết thời gian. Michelle Cabot đã từng luôn luôn sẵn sàng cho một bữa tiệc, hoặc là đi shopping, hay là một chuyến đi tới St. Moritz, hay một chuyến đi biển trên chiếc du thuyền của ai đó. Michelle Cabot đã từng luôn luôn tươi cười, chế giễu thứ tốt nhất của họ; cô đã từng trông rất hoàn hảo với một ly sâm-panh trên tay và những viên kim cương lấp lánh trên đôi tai cô. Cô Gái Vàng, chính là cô.
Ồ, Cô Gái Vàng có những đàn gia súc cần phải cho ăn, có cỏ để cắt, những hàng rào cần phải sửa chữa, và đó chỉ là đỉnh của núi băng trôi. Cô cần phải tắm cho lũ gia súc, nhưng vẫn còn một vài thứ khác cô vẫn chưa tìm ra làm thế nào để tự mình quản lý. Đó là việc đóng nhãn, và cả gây giống nữa. Khi mà cô để bản thân mình nghĩ về tất cả những thứ cô cần phải làm, cô bị choáng ngợp trong nỗi tuyệt vọng, chính vì vậy mà cô thật sự không muốn chìm sâu vào dòng suy nghĩ ấy. Ngày nào cũng vậy, cô bước những bước đi nặng nề và làm những gì mình có thể. Đây chính là sự sinh tồn và cô đã thích nghi khá tốt với cuộc sống này.
Đến mười giờ tối hôm đó mà Michelle vẫn chưa nhận được cuộc gọi nào từ Rafferty, cô tự ép bản thân phải gọi đến nhà anh ta một lần nữa. Và người quản gia lại nhấc máy, Michelle cố kìm nén một tiếng thở dài, tự hỏi có bao giờ anh ta chịu ngủ ở nhà của mình hay không.
“Tôi là Michelle Cabot. Tôi muốn nói chuyện với ông Rafferty một lát. Xin hỏi ông ấy có nhà không ạ?”
“Vâng, ông chủ đang ở dưới kho thóc. Phiền cô đợi máy một lát, tôi sẽ nối máy của cô với ông chủ ngay bây giờ.”
Điều đó có nghĩa là anh ta có một cái điện thoại ở kho thóc! Trong một khắc cô bỗng cảm thấy ghen tỵ với những gì anh ta có; trong lúc này cô nghe được vài tiếng click ở bên đầu bên kia. Cứ nghĩ cái trang trại của anh ta thì cô lại bất giác không kìm nén được một tiếng thở dài.
“Rafferty” một giọng nam trầm ấm vang lên bên tai cô, và đương nhiên, với vẻ rất không kiên nhẫn. Trái tim cô bỗng nhảy vọt lên, bàn tay bất chợt nắm chặt cái máy điện thoại.
“Vâng, tôi là Michelle Cabot.” Cô cố giữ sao cho giọng mình nghe thờ ơ nhất.
“Tôi có chuyện muốn nói với anh, nếu hiện giờ anh đồng ý dành cho tôi chút thời gian.”
“ Đáng tiếc là hiện giờ tôi lại đang rất thiếu cái mà cô gọi là thời gian. Tôi đang có một con ngựa sắp sinh, vì thế làm ơn hãy nói nhanh lên một chút.” (nguyên văn tác giả dùng chữ “spit”, có nghĩa là khạc nhổ, nhưng mình nghe như thế không xuôi mà cũng không hay lắm)
“ Ồ, tôi nghĩ là sẽ mất nhiều thời gian hơn thế. Tôi muốn hẹn anh một buổi gặp mặt. Liệu anh có cảm thấy phiền không nếu tôi ghé qua vào sáng ngày mai?”
Anh ta cười, một tiếng cười không hề mang theo chút hài hước “ Đây là một nông trại đang hoạt động, cưng à, không phải là một sự kiện xã hội. Tôi không có thời gian cho cô vào sáng ngày mai.”
“Vậy thì khi nào thì được?”
Cô nghe tiếng anh ta lầm bầm chửi thề không hề kiên nhẫn ở đầu dây bên kia. “ Nghe này, tôi không có thời gian cho cô bây giờ. Tôi sẽ ghé qua trên đường xuống thị trấn vào chiều mai, khoảng sáu giờ. Rồi anh ta cúp máy ngay trước khi cô kịp nói xem cô có đồng ý hay không.
Nhưng rồi khi dập máy, cô cũng tự nhủ một cách rầu rĩ rằng anh ta đang nắm mọi thứ của
cô trong tay, thế nên việc cô có thể đáp ứng thời gian anh ta đặt ra hay không cũng không thể nói là một vấn đề. Ít nhất thì cô cũng đã thành công trong việc hẹn gặp anh ta; và từ bây giờ đến lúc đó cô còn gần hai mươi tiếng đồng hồ để chuẩn bị tinh thần đối mặt với anh ta.
Cô quyết định nghỉ làm để có thể tắm gội thật sạch sẽ, sau đó là trang điểm cùng xịt chút nước hoa, và cuối cùng là mặc vào cái quần lanh và áo lụa trắng. Ít nhất khi nhìn thấy cô, Rafferty sẽ không bao giờ nghi ngờ cô nữa, rằng cô không hơn cái con người mà anh ta vẫn luôn nghĩ đến là bao- ngang ngạnh do quá được nuông chiều và vô tích sự.
Đã là chiều muộn rồi, mặt trời như đang muốn thiêu đốt nhân loại và đẩy cái nắng lên đến 40°C, đàn gia súc đã bắt đầu lồng lên một cách bất kham. Rafferty đang rất nóng, chảy đầy mồ hôi, trên người cũng toàn bụi bặm và dễ gắt gỏng; và người làm của anh cũng thế. Họ đã dành quá nhiều thời gian đuổi theo lũ gia súc chạy lang thang thay cho việc phải hoàn thành những thứ quan trọng hơn; và giờ đây khi nghe thấy tiếng sấm vang dội báo hiệu cho một cơn bão mùa hè đặc trưng thì mọi người đều đang cố gắng hoàn thành công việc một cách nhanh nhất.
Bụi bắt đầu tung lên trong không khí khi mà tiếng sấm đang ngày càng rền rã và vang dội hơn. Rafferty gắng sức làm việc cùng mọi người, không hề ngại ngần kể cả những công việc có bẩn thỉu đến thế nào. Dù gì thì trang trại này vẫn luôn là tất cả đối với anh. Công việc ở nông trại này đúng là có khó khăn cực nhọc và lại mang theo sự bẩn thỉu ở một khía cạnh nào đó, nhưng anh cũng thu được lợi nhuận từ nó nhiều hơn bất kì kẻ nào khác– bằng chính mồ hôi công sức cũng như ý chí quyết tâm phi thường của mình.
Mẹ anh đã lựa chọn rời bỏ con cái còn hơn là chịu đựng một cuộc sống vất vả, cực nhọc như thế với trang trại của bố anh – lẽ đương nhiên là hồi đó nó còn nhỏ hơn thế này rất nhiều. Bố anh cùng với nông trại này lúc đó đã không thể cho mẹ anh một cuộc sống theo cái cách mà bà muốn. Nhiều lúc, Rafferty cảm thấy trong lòng dâng trào một niềm cảm xúc thỏa mãn nhưng cũng rất tàn nhẫn rằng mẹ anh giờ đây đang hối hận biết bao vì đã quá vội vàng rời bố con anh mà đi như thế. Anh không hận bà; nhưng anh cũng không phí phạm công sức của mình cho bà. Đơn giản chỉ là anh không có tác dụng gì cho bà bây giờ nữa, hay kể là cho những người trọc phú, hư hỏng, nhàm chán và vô dụng mà bà luôn coi là bạn.
Nev Luther sắp xếp hoàn chỉnh mọi việc về đàn bê con, gạt đi mồ hôi trên mặt bằng vạt
áo, ngẩng đầu lên trời và thấy ngay những đám mây cuồn cuộn xám xịt đang ùn ùn kéo đến. “Hừ, thế đấy,” anh ta càu nhàu. “Chúng ta nên nhanh lên thôi trước khi bão đến!” Rồi anh ta lướt mặt qua ông chủ của mình “Không phải anh định đi gặp cái cô Cabot gì gì đó hôm nay ư?”
Nev đã ở trong chuồng gia súc khi mà Rafferty nói chuyện với Michelle, chính vì vậy anh ta tình cờ nghe được cuộc nói chuyện đó. Lướt nhìn đồng hồ, Rafferty chửi thề. Anh đã quên mất cô ta, nhưng anh cũng chẳng biết ơn Nev vì đã nhắc cho anh nhớ. Có rất ít người trong thế giới này có thể làm anh tức điên lên như Michelle Cabot.
“ Chết tiệt! Tôi nghĩ tôi phải đi thôi.” Rafferty bất đắc dĩ nói. Anh biết cô ta muốn điều gì. Dù thế nào thì anh cũng thấy có phần kinh ngạc khi cô ta đã tự biết đường mà gọi trước, thay vì tiếp tục lờ đi cái giấy báo hết hạn thời gian trả nợ.
Chắc cô ta sẽ than vãn với anh rằng cô ta còn mỗi một ít tiền nữa thôi, và không thể kiếm được ngần ấy tiền trong thời gian ngắn như thế.
Cứ nghĩ đến cô ta thôi là anh lại muốn tóm lấy và lắc mạnh thân hình cô ta. Hay ít ra thì cũng phải lấy một cái thắt lưng thắt chặt vòng quanh hông cô ta. Ở Cabot hội tụ những gì mà anh ghét nhất: một đứa con gái ăn bám hư hỏng, ích kỷ mà vô tích sự – chưa hề phải đụng tay đụng chân đến bất cứ thứ gì nặng nhọc.
Langley Cabot đã tự làm mình phá sản khi phải chi tiêu cho những cuộc ăn chơi của cô ta. Dù vậy, chả có gì tốt đẹp đã đến được với Michelle bé nhỏ cả, không một thứ gì hết. Chết tiệt, cô ta luôn làm anh phát cáu! Cô ta chọc tức anh ngay từ giây phút đầu tiên anh gặp cô ta, vênh váo bước tới chỗ cha cô ta đang đứng nói chuyện với anh, vểnh cái mũi cao ngất lên trời một cách kiêu kỳ như thể cô ta đã ngửi thấy một thứ gì tệ lắm vậy.
Mà cũng có thể là cô ta đã ngửi thấy thứ gì như thế thật. Mồ hôi – sản phẩm của những công việc thể chất nặng nhọc, luôn là một thứ mùi đáng khinh đối với cô ta. Cô ta đã nhìn anh với ánh mắt khi người ta nhìn một loài sâu bọ đáng ghê tởm, lờ anh đi như thể anh là một người không đáng để mắt tới, rồi quay lưng lại với anh trong khi cô ta ngoe nguẩy quanh người cha của mình – nịnh hót và tán dương ông trong vai cô con gái rượu.
“Ông chủ của tôi ơi, anh chỉ cần nói anh không muốn đến gặp người đẹp đáng yêu đó, thì tôi sẽ rất sẵn lòng thế chỗ của anh mà”. Nev đề nghị với nụ cười rộng đến tận mang tai
“ Uhm, lời mời hấp dẫn thật đấy” Rafferty nói một cách cáu kỉnh, xem lại đồng hồ một lần nữa. Anh có thể về nhà để tắm rửa thật sạch sẽ, nhưng anh sẽ muộn mất. Hiện giờ nơi anh đang ở cũng không xa trang trại nhà Cabot cho lắm, và anh ta cũng không có hứng lái xe vòng xuống tận nhà của mình, tắm rửa, và rồi lại lái xe vòng lại nhà cô ta chỉ để không làm phiền đến cái mũi của cô ta.
Cô ta sẽ phải chịu đựng anh trong bộ dạng này thôi – bẩn thỉu và đầy mồ hôi khắp người. Dù sao thì cô ta cũng mới là người muốn có buổi gặp mặt này cơ mà.
Với tâm trạng này, anh có thể yêu cầu cô ta phải trả nợ ngay lập tức dù biết rõ rằng cô ta không bao giờ có đủ số tiền đó. Anh tự hỏi, với sự châm biếm khinh thường đến tột cùng, nếu cô ta chịu trả khoản nợ theo một cách khác. Hẳn cô ta phải kinh tởm lắm khi nghĩ đến cảnh anh và cô ta cùng nhau trên giường, khi anh sở hữu thân hình cô ta. Xét cho cùng, anh là người rất hung dữ, luôn mang bụi bẩn trên người, và là người làm việc vất vả để có thể kiếm được cái ăn.
Sải chân bước đến bên chiếc xe tải của mình, anh vẫn không thể xóa cái viễn cảnh ấy ra khỏi đầu mình – hình ảnh Michelle Cabot nằm dưới thân anh, thân hình mảnh dẻ mềm mại đang vòng quanh anh, mái tóc vàng óng trải đầy trên gối của anh trong lúc anh đi vào thân thể cô ta. Rafferty chửi thề một tiếng khi bỗng cảm thấy phần dưới bụng của mình căng lên – phản ứng lại cái viễn cảnh khiêu gợi đang hiển hiện ra trước mắt anh. Chết tiệt cô ta đi và cả anh nữa. Anh đã ngấm ngầm quan sát cô ta bao năm nay, anh dành cho cô ta một ham muốn mãnh liệt nhưng đồng thời cũng lại muốn chỉ giáo cho người con gái hư hỏng, mất nết và ích kỷ này một bài học thật đích đáng.
Mọi người thường không nhìn ra Michelle là một người như vậy; cô ta có thể rất duyên dáng khi cô ta muốn thế, và cô ta đã quyết định bày ra cái dáng vẻ dễ ưa này đối với những người xung quanh, có thể chỉ là để cho cô ta có thể cười nhạo vào tính cả tin cùng khờ dại của họ sau đó. Những người nông dân và chăn nuôi gia súc ở khu vực này rất thân thiện, luôn chăm chỉ làm việc một cách đoàn kết, hòa đồng; hầu hết mọi dịp cuối tuần đều tổ chức tiệc hay tiệc nướng, và lạ ở chỗ là Michella đã quy phục được hết tất cả bọn họ.
Họ hẳn chưa từng được nhìn thấy một mặt khác trong con người cô ta mà cô ta đã luôn luôn bộc lộ cho anh thấy; cô ta luôn tươi cười, vui vẻ nhưng chưa từng như thế với anh; cô ta sẵn sàng nhảy với bất kỳ người đàn ông nào nhưng lại chưa từng chịu nhảy với anh. Anh công nhận là anh cũng đã từng ngắm nhìn cô ta không biết bao nhiêu lần, ừ mà cũng đúng thôi, anh chỉ là một thằng đàn ông khỏe mạnh với bao cơ sinh lý học bình thường và anh đã không thể ngăn cơ thể mình phản ứng một cách hết sức tự nhiên đối với thân hình yểu điệu mà quyến rũ không thể tả cùng với nụ cười lấp lánh của cô ta; dù cho rằng anh ta đã tự tức giận với bản thân mình bao nhiêu lần khi có cái loại phản ứng như thế trước cô ta. Anh không hề muốn mình lại như vậy, nhưng chỉ cần nhìn thấy cô ta thôi là anh lại không thể kiềm chế được bản thân mình.
Đương nhiên là chỉ cần là đàn ông thì ai cũng nhìn cô ta một cách thèm muốn như vậy cả
thôi, trong số đó bao gồm cả Mike Webster. Rafferty không nghĩ là mình có thể tha thứ Michelle cho những gì cô đã làm với Mike – người đang có một cuộc hôn nhân vô cùng mỏng manh ngay cả trước khi Michelle kịp xen vào cùng với vẻ ve vãn lẳng lơ và nụ cười lấp lánh của mình. Dù Mike không hợp với cô ta ở bất kỳ điểm nào, anh ta vẫn phải lòng cô ta – nhanh chóng và cuồng nhiệt; và vì thế nên cuộc hôn nhân nhà Webster sắp đặt đã tan như mây khói. Vậy mà sau đó người
con gái đáng ghét ấy đã có thể nhẹ nhàng quay sang một đối tượng mới khác, để lại cho Mike chẳng gì ngoài một cuộc đời đã bị hủy hoại. Chàng trai chăn nuôi gia súc trẻ đã mất mọi thứ anh có trong đời, bị ép phải bán đi nông trại để dàn xếp ổn thỏa vụ ly hôn.
Dù sao thì Mike cũng chỉ là một người đàn ông ngẫu nhiên khác bị Michelle hủy hoại, cũng là việc cô ta đã làm với bố mình. Kể cả khi Langley đã dính sâu vào khủng hoảng kinh tế thì ông ta vẫn luôn đồng ý chi trả cho cuộc sống đắt đỏ của Michelle. Cha mình thì đang dần phá sản, vậy mà cô ta vẫn luôn khăng khăng đòi mua áo quần lụa và trang sức đắt tiền, ấy là chưa kể đến những cuộc đi nghỉ xa hoa ở St. Moritz đâu đấy. Chắc chắn phải là một người đàn ông cực giàu thì mới có thể đáp ứng nổi Michelle Cabot. Cái ý nghĩ phải là người chu cấp những thứ đó và vì thế có một loại quyền hạn nhất định với cô ta cứ luẩn quẩn trong đầu Rafferty, đeo bám anh một cách dai dẳng mà khó chịu. Nhưng dù cho có tức giận, ghê tởm, chán ghét với Michelle đến thế nào thì anh cũng không thể tự kiểm soát nổi phản ứng của cơ thể mình khi nghĩ đến cô ta.
Có một điều gì đó ở cô khiến cho anh cảm thấy chỉ muốn sở hữu cô ngay lập tức. Ngoại hình, mùi hương và giọng nói của Michelle luôn toát ra một vẻ quý phái rất riêng biệt; anh luôn muốn biết liệu cô ta có thực sự ngọt ngào mà quý phái như vậy hay không, hay làn da trắng muốt ấy có nuột nà như bề ngoài của nó hay không. Anh muốn được chôn vùi đôi tay mình vào trong làn tóc vàng óng luôn chan hòa ánh nắng của cô ta, được nhấm nháp mùi vị đôi môi đầy đặn mà mềm mại, được dùng chính đầu ngón tay của mình vuốt ve đôi gò má hoàn hảo, tinh tế ấy và được thưởng thức hương thơm ngào ngạt của riêng cơ thể cô ta nữa chứ.
Anh có thể ngửi ngay thấy mùi nước hoa độc đáo từ trên tóc và người cô ta lẫn với sự ngọt ngào của da thịt ngay vào giây phút họ gặp nhau lần đầu. Hiển nhiên cuộc sống của cô ta luôn rất xa xỉ, quá xa hoa với Mike Webster, và hiển nhiên là vượt quá khả năng ông bố của mình. Rafferty ao ước được lạc lối trong sự xa xỉ này của Michelle, một khuynh hướng phát sinh một cách hết sức tự nhiên và nguyên thủy của một người đàn ông với một người phụ nữ hấp dẫn đến nhường vậy. Có thể mục đích của Michelle chỉ là để chơi đùa, chòng ghẹo nhưng có một sự thật không thể phủ nhận và cô ta hội tụ đủ mọi dấu hiệu và yếu tố để có thể làm đàn ông vây quanh mình như loài ong hút loại mật ngọt ngào nhất.
Hiện giờ Michelle còn đang được trợ cấp, nhưng anh biết là sẽ không lâu nữa đến cái ngày cô ta phải tìm đến một người đàn ông khác. Và tại sao anh không thể là người đàn ông đó nhỉ? Anh đã chán ngấy cái cảnh chỉ có thể ngắm nhìn, thèm muốn cô ta từ xa và để mặc cô ta vênh mũi lên với mình rồi. Cô ta sẽ không thể nắm anh trong tay dễ dàng như trước đây nữa, dù sao thì đây cũng là cái giá cô ta phải trả cho lối sống xa hoa của mình mà thôi. Rafferty hơi nheo mắt lại để mưa không hắt vào mắt, hài lòng nghĩ đến việc Michelle sẽ phải dựa dẫm vào anh trong việc ăn mặc sinh hoạt hàng ngày. Còn anh, anh chắc chắn sẽ dùng cô ta để thỏa mãn lòng thèm muốn đã ấp ủ từ lâu, nhưng đương nhiên anh sẽ không để cô ta đến đủ gần để phủ đầy đầu óc và làm mờ óc phán đoán của mình.
Anh chưa từng trả tiền để có một người đàn bà, nhưng nếu tiền có thể là cầu nối khiến anh có được Michelle Cabot, anh sẽ làm như vậy. Anh chưa từng ham muốn một người phụ nữ nào như cái cách anh nghĩ về Cabot, vì thế anh nghĩ việc này là hòa cả đôi bên.
Cơn bão bất chợt bùng nổ làm một trận mưa ào ào chảy xuống, đập mạnh vào cửa kính xe ở phía trước làm mờ đi tầm nhìn của anh dù cho cái cần gạt có hoạt động nhanh đến thế nào. Những cơn gió mạnh xô đẩy chiếc xe, làm anh phải dùng sức mới giữ được nó chuyển động bình thường trên mặt đường. Tầm nhìn bị che khiến anh suýt nữa thì đi qua lối rẽ vào trang trại nhà Cabot dù anh đã quen với con đường này như quen với chính khuôn mặt mình vậy.
Và vì thế, Rafferty đến nhà Cabot trong một tâm trạng cực kỳ khó chịu; và sự chán ghét của anh lại càng tăng lên khi nhìn thấy quanh cảnh xung quanh. Dù mưa đang rất nặng hạt, anh vẫn có thể chắc chắn rằng khu nông trại đã xuống cấp một cách trầm trọng. Khu vườn chứa đầy cỏ dại, kho thóc cùng chuồng ngựa toát lên một vẻ cô quạnh, trống trải và không hề được chú ý đến. Cái xứ sở bé tý mà Michelle từng luôn tự coi mình là nữ hoàng này đang dần sụp đổ rồi.
Dù đã đỗ xe rất gần nhà thì anh cũng đã ướt hết từ đầu đến chân cùng lúc chạy vào đến cổng vòm nhà Cabot. Anh vẩy hết nước từ trong mũ ra, nhưng không đội lại lên đầu. Trước khi anh kịp giơ tay lên gõ cửa thì cánh cửa đã được mở ra trước.
Michelle đứng đó nhìn anh với vẻ khinh khỉnh quen thuộc tràn ngập trong đôi mắt xanh mát. Cô chần chừ một giây, như thể bất đắc dĩ chờ anh vẩy hết nước trên người ở cái thảm trước khi bước vào nhà, rồi mới mở rộng cánh cổng và nói “Vào đi”. Anh tưởng tượng cô ta đã phải chuẩn bị bao tinh thần mới có thể đối xử tử tế với anh một chút chỉ vì cô ta đang nợ anh một trăm nghìn đô la.
Anh lướt qua người cô, và thấy được cái khoảnh khắc cô ta bước lùi lại để anh không chạm được vào người cô ta. Cứ chờ đấy, anh gắt gao nghĩ. Sớm thôi, anh sẽ làm nhiều hơn là chỉ chạm vào người cô ta và đảm bảo rằng cô ta cũng sẽ thấy thích thú không hề kém. Cô ta có thể đang khinh khỉnh mà vểnh mũi lên trước mặt anh bây giờ, nhưng mọi việc sẽ khác hẳn ngay khi cô ta nằm dưới thân anh lõa thể chân vòng qua eo anh trong lúc quằn người lên vì khoái lạc. Anh không chỉ muốn sở hữu cơ thể cô ta mà còn muốn cô ta cũng muốn anh như thế, cũng thèm khát và ám ảnh như anh vậy.
Dù thế nào thì nó cũng chỉ là một sự công bằng chính đáng mà thôi, sau bao người đàn ông cô ta đã lợi dụng. Anh thậm chí đã mong muốn cô ta có thể nói một câu gì ác ý ngay bây giờ, giúp anh có lý do để vòng tay lên người cô, kể cả trong cơn giận. Anh muốn được chạm vào cô, không cần biết lý do là gì; anh muốn cảm nhận thân hình ấm áp mềm mại trong tay mình; anh muốn làm cô ta cũng có phản ứng với anh.
Nhưng giờ đây cô ta đã không còn chặn lời anh khi anh nói như trước đây nữa. Thay vào đó, cô ta chỉ nói “Hãy đi vào phòng làm việc của cha tôi” rồi đi trước dẫn đường với mùi nước hoa thơm thoang thoảng cuốn theo phía sau như để chọc tức anh. Lúc này đây, Michelle trông xa cách hơn bao giờ hết trong chiếc áo lụa trắng đang duyên dáng ôm những đường cong quyến rũ của cô, nhưng Rafferty vẫn thèm muốn được chạm vào cô ngay lập tức. Mái tóc vàng nhạt óng ả được cô cặp lên gọn gàng ở sau gáy bằng một chiếc cặp lớn màu vàng.
Ngoại hình hoàn hảo không tỳ vết của Michelle lúc này thực sự là đối lập với bề ngoài của anh,và anh tự hỏi cô sẽ làm gì nếu anh chạm vào người cô, nếu anh ghì chặt cô vào người anh và làm ướt đi cái áo lụa trắng đó. Rafferty tự nhận thấy khắp người đang ướt, đầy mồ hôi và bám đầy bụi bẩn, lại còn mang theo mùi hôi của ngựa nữa chứ. Cô ta chắc chắn sẽ không để anh chạm vào người lúc này đâu.
“ Mời anh ngồi” cô ta nói, chỉ cho anh cái ghế phủ lông có trong văn phòng; “ tôi nghĩ là anh biết vì sao tôi lại gọi.”
“ Đúng vậy.” Giọng anh càng trở nên khinh thường, mỉa mai hơn.
“ Tôi vừa tìm thấy cái giấy báo nợ khi đang dọn dẹp văn phòng của cha hôm kia.
Tôi không muốn anh nghĩ là tôi sẽ tìm cách né tránh khoản nợ này, nhưng tôi không có đủ số tiền đó ngay bây giờ để giao cho anh.”
“ Đừng lãng phí thời gian của tôi nữa” anh chặn lời nói tiếp theo của cô ngay lập tức.
Michelle nhìn chằm chằm vào con người đang đứng quá gần trước mặt mình, anh ta đã không ngồi vào chỗ cô chỉ. Và cái nhìn trong ánh mắt của anh ta khiến cô không khỏi mà rùng mình.
“ Hả?”
“ Bài ca bất hủ này của cô ấy, đừng làm mất thời gian của tôi nữa. Tôi biết cô chuẩn bị yêu cầu điều gì, và tôi chấp nhận. Tôi đã muốn tay mình được ở trong cái quần lót của em từ lâu rồi, cưng ạ. Chỉ là em đừng có mắc sai lầm mà nghĩ rằng chỉ với vài mánh khóe mà chúng ta có thể hòa nhau, vì chúng sẽ không đâu. Tôi tin vào giá trị số tiền mình đã bỏ ra và mong chúng không bị lãng phí.”
Heartbreaker (Tiếng Việt) Heartbreaker (Tiếng Việt) - Linda Howard Heartbreaker (Tiếng Việt)