Số lần đọc/download: 2896 / 5
Cập nhật: 2016-06-02 00:11:01 +0700
Chương 2
M
inh Đạt lái xe đưa Jenni Uyển Thư đi chơi. Jenni Uyển Thư từ Canada mới về Việt Nam tìm Minh Đạt. Cô tươi cười tuyên bố với anh:
- Em sẽ ở hẳn Việt Nam lập nghiệp cùng với... anh.
- Với ai?
Minh Đạt hỏi nhanh và nhìn Uyển Thư. Uyển Thư có thân hình bốc lửa, lại ăn mặc cực kỳ tươi mát, váy ngắn, áo lửng hở cổ, hai dây cực nhỏ.
Hai cánh tay trần trắng mịn như hai chiếc ngà voi của Uyển Thư quấn lấy cổ Minh Đạt khi anh đang lái xe.
Minh Đạt nhăn mặt:
- Em ngồi yên cho anh lái xe chứ.
Jenni Uyển Thư phả hơi thở thơm lừng nước hoa ngoại đắt tiền vào gáy Minh Đạt, giọng nũng nịu:
- Anh lái xe bằng tay cho em mượn cái cổ có sao đâu?
Cho em mượn cái cổ cũng ảnh hưởng đến tay lái của anh vậy.
Vẫn bá cô Minh Đạt, Uyển Thư còn tựa hẳn người vào lưng anh cười khúc khích:
- Sợ chệnh choạng tay lái sao anh? Như vậy là xoàng quá!
Có lẽ vì sợ bị người đẹp đánh giá là xoàng quá nên Minh Đạt buông một tay lái choàng qua ôm eo Uyển Thư thật chặt.
Uyển Thư thích thú cười vang. Tiếng cười trong vắt như pha lê, Cô lại tựa đầu vào vai Minh Đạt, chiếc áo hở cổ lồ lộ khuôn ngực trắng hồng đang phập phồng cháy bỏng.
Phát hiện tia nhìn đăm đăm của Minh Đạt, Uyển Thư thật thú vị. Anh không thoát khỏi Uyển Thư này đâu dù là cừu non hay cáo già. Đam mê, khao khát là bản tính của đàn ông mà.
Uyển Thư dụi đầu vào cánh tay Minh Đạt và cười vang. Minh Đạt hơi loạng choạng, xe suýt va vào con lươn phân vạch đường ranh hai bên.
Uyển Thư cười giòn tan.
Minh Đạt nhăn mặt:
- Coi chừng công an phạt!
- Tội gì mà bị phạt?
Minh Đạt đáp rành rọt:
- Vi phạm luật giao thông.
Uyển Thư nói ngang:
- Công an sẽ không phạt những người yêu nhau ngồi bên nhau khi lái xe đâu.
Minh Đạt bật cười:
- Lý sự cùn.
- Thôi lái tiếp đi tài xế!
Uyển Thư làm một cứ chỉ ra hiệu. Minh Đạt tiếp tục lái xe thẳng hướng biển Vũng Tàu.
Cựa quậy trên xe, Uyển Thư nhắc lại:
- Em sẽ về Việt Nam lập nghiệp đó nhe!
Minh Đạt thờ ơ:
- Thế à?
- Anh không hoan nghênh sao?
- Tùy em chứ!
- Em về đây với anh Khải Hưng.
Khải Hưng là bạn thân của Minh Đạt hồi ở Canada.
Minh Đạt bỗng hỏi:
- Sao em không ở Canada có sướng hơn không?
Uyển Thư xí nhẹ.
- Anh về Việt Nam thì em cũng phải về chứ.
- Anh khác. Mẹ anh quyết định về hẳn quê nhà, anh con một phải theo mẹ.
- Còn em thì theo anh.
Uyển Thư buông một câu đầy ý nghĩa rồi khẽ chớp đôi rèm mi cong mượt nhìn Minh Đạt.
Minh Đạt khê hỏi lại:
- Em về đây thật à?
Uyển Thư nũng nịu:
- Còn thật giả gì nữa. Em về đây được là em về hà.
Minh Đạt nín thinh, chẳng có ý kiến gì. Ở Canada, anh và Khải Hưng rất thân nên anh cũng rất thân mật với Uyển Thư.
Uyển Thư còn muốn mối quan hệ đó đạt tới mức tối đa. Uyển Thư biết bà Lệ Minh rất dị ứng với cô. Nhưng điều đó chẳng ngăn cản được cô. Có gì đâu, dường như bà không thích Uyển Thư trang điểm phấn son quá mức. Bà già cổ lỗ sĩ, làm đẹp là nhu cầu cấp thiết của người phụ nữ mà.
Đưa một ngón tay lên môi Minh Đạt, Uyển Thư như muốn chặn anh lại:
- Bộ không muốn cho em về Việt Nam sao hỏi hoài vậy? Anh không cho em cũng về à.
Minh Đạt cười cười:
- Anh đâu phải là chủ tịch nước mà có quyền cho em về hay không.
Uyển Thư nghiêng đầu ngó Minh Đạt:
- Nói cho anh biết, nhà nước đang khuyến khích Việt Kiều về đầu tư làm ăn đó nha!
- Ái chà, em am hiểu chính sách ghê!
Đôi môi đỏ chót nhoẻn miệng cười tươi rói:
- Thật ra em muốn am hiểu anh hơn.
Minh Đạt khẽ lắc đầu:
- Am hiểu anh để làm gì?
Uyển Thư đáp tỉnh bơ:
- Để đầu tư vào... anh. Để làm trợ lý cho anh.
Minh Đạt tròn mắt:
- Làm trợ lý cho anh à?
Uyển Thư cười rúc rích:
- Làm gì mà như trên trời rơi xuống vậy? Anh làm ông giám đốc thì em làm trợ lý cho anh chứ sao.
- Anh chưa làm giám đốc mà!
- Xí làm như người ta không biết vậy. Công ty gốm sứ Ngọc Ngà đang hoạt động, anh không làm giám đốc thì ai hả con trai của bà tổng... Lệ Minh?
Minh Đạt cười cười:
- Không ngờ ở Canada mới về mà em biết rành quá nhỉ?
Nghiêng mặt qua vai Minh Đạt. Uyển Thư Thư kiêu hãnh đáp:
- Người mình quan tâm thì phải biết rành chứ anh.
Rồi cô nói thêm:
- Em nhất định làm trợ lý cho anh.
Minh Đạt giải thích:
- Chuyện công ty là mẹ anh quyết định và bà bắt, anh ngồi làm giám đốc.
Uyển Thư thản nhiên:
- Và anh chỉ định em làm trợ lý.
- Anh chưa điều hành công ty. Trong thời gian này mẹ anh vẫn tuyển nhân viên đấy.
- Thế thì em sẽ thi tuyển vậy.
Minh Đạt động viên:
- Em cứ thi tuyển xem sao?
- Em nhất định phải đạt cho ảnh xem...
Đến Vũng Tàu, Minh Đạt hỏi:
- Em muốn đi đâu trước.
- Tắm biển.
Hai người đi thay đồ và cùng lao ra bãi biển đùa nghịch cùng sóng biển.
Uyển Thư đập nước văng tung tóe vào người Minh Đạt. Anh chỉ mặc chiếc quần tắm để lộ thân thể cường tráng. Uyển Thư thích thú bơi trong sóng và ngả người vào Minh Đạt để cho đôi tay rắn rỏi của anh đỡ lấy.
Chỉ một chút trở ngại nơi bà Lệ Minh, Uyển Thư sẽ không nản chí. Cô nhất định phải chinh phục được trái tim đa tình của Minh Đạt và làm trợ lý cho anh.
Nước biển mát lạnh, sóng biển nhấp nhô. Trong vòng tay Minh Đạt, Uyển Thư thấy xao động dạt dào.
Uyển Thư nũng nịu bảo Minh Đạt:
- Anh làm phao cho em bơi nghen!
Minh Đạt bông đùa:
- Làm phao cho em sắp chết đuối nữa.
Uyển Thư phụng phịu:
- Nói chuyện hỏng hên không hà. Trù cho em chết đuối hả?
Minh Đạt nhe răng cười:
- Anh bảo là em chết đuối thì có anh vớt.
Uyển Thư tát nước tới tấp vào Minh Đạt:
- Ham lắm mà! Anh muốn làm cứu tinh, làm anh hùng chứ gì.
Minh Đạt thản nhiên:
- Không có cứu tinh, không có anh hùng thì ai vớt em khi chết đuối.
Uyển Thư khôn ngoan đáp:
- Có anh, em sẽ không bị chết đuối đâu. Anh là thần hộ mệnh của em.
Minh Đạt lắc đầu:
- Không dám làm thần hộ mệnh của em đâu - Vậy anh làm gì?
- Chẳng làm gì cả.
Uyển Thư hỏi lại:
- Anh không muốn làm thần giữ của sao?
- Của đâu mà giữ?
Chớp mắt nhìn Minh Đạt, Uyển thư tự hào đáp:
- Em nè!
Rồi cô còn lém lỉnh bảo:
- Cho anh giữ luôn đó.
Minh Đạt lắc đầu.
- Thôi giữ của mệt lắm! Anh thích thảnh thơi hà!
Uyển Thư vờ hăm he:
- Của quí mà anh không chịu thì mất ráng chịu đó nghen!
Minh Đạt đối đáp:
- Chừng nào của Anh. Anh mới lo gìn giữ.
- Hay nhỉ!
Uyển Thư ấm ức tát nước văng tung tóe vào Minh Đạt.
Huyền Trinh than thở:.
- Chán ghê! Khi không bị thất nghiệp:
Thật ra Huyền Trinh bị nghỉ việc cũng có lý do. Công ty sơn mài bị vỡ nợ vì hàng giả cạnh tranh trên thị trường. Huyền Trinh và nhiều công nhân phải tạm nghỉ ngơi.
Phải tạm nghỉ việc hay là nghỉ luôn, không thể biết được.
Thảo Vân rủ Huyền Trinh:
- Mi xin vào công ty gốm sứ Ngọc Ngà làm với ta.
Mắt Huyền Trinh sáng lên:
- Cùng làm với mi hay quá! Nhưng xin biết có được không?
- Chắc chắn được mà!
- Mi là ma cũ, mi nói phụ cho ta.
Thảo Vân ân cần động viên:
- Được rồi, mi mua và chuẩn bị mọi hồ sơ đi rồi đi nộp cùng ta.
Huyền Trinh ngập ngừng:
- Chẳng biết qua công ty gốm sứ của mi, ta làm cái gì đây nữa.
Thảo Vân sốt sắng:
- Khỏi lo gì cả. Đây là công ty mới thành lập, người ta sẽ đào tạo việc làm chuyên môn cho công nhân viên sau khi tuyển dụng.
Huyền Trinh kêu lên:
- Hay quá nhỉ! Vậy là ta sẽ biết làm công việc.
Thảo Vân trêu chọc bạn:
- Công việc của mi là sơn sơn, mài mài.
Huyền Trinh cười:
- Hết sơn hết mài rồi.
- Tới gõ cho bể.
Huyền Trinh ngạc nhiên:
- Cái gì gõ bể.
Thảo Vân kể lại hành động kỳ lạ của Minh Đạt cho Huyền Trinh nghe.
Huyền Trinh cười ngất rồi hỏi:
- Thế anh chàng có giải thích lý do tại sao gõ cho bể không?
Thảo Vân lắc đầu:
- Ta lo đòi méc giám đốc đuổi việc kẻ phá hoại chứ đâu có hỏi tại sao.
Huyền Trinh gục gặc:
- Đúng là kẻ phá hoại, sản phẩm người ta làm ra lại đập bể.
Chỉ tại bởi anh ta làm giám đốc nên phá hoại cũng không sao. Có ai dám rầy.
Thảo Vân cười bảo:
- Chỉ có anh ta mới dám đập bể thôi:
- Anh ta là ai mà dám gõ bể sản phẩm của công ty.
- Là... ai! Mà thôi mai mốt mi vào công ty gặp anh ta thì sẽ rõ.
Thảo Vân không trả lời, cũng chẳng cho Huyền Trinh biết anh chàng Sơn Duy là người của công ty, để Huyền Trinh gặp anh ta sẽ bất ngờ.
Hai cô bạn đang say sưa trò chuyện thì Thảo Vi và Thảo Lan em Thảo Vân đi học về đến:
- Chào chị Huyền Trinh?
- Ủa chủ nhật mà cũng đi học nữa sao?
Thảo Vi đáp:
- Tụi em học thêm Anh văn.
Hai cô bé sinh đôi giống nhau như đúc nên Huyền Trinh cứ nhìn chăm chăm.
Dù là bạn thân của Thảo Vân, đến chơi thường, nhưng đôi lúc Huyền Trinh cũng không nhận ra.
Huyền Trinh thường ghẹo:
- Cười lên để xem ai đây?
Thảo Vi láu táu:
- Vi đây chị? Vi bên trái.
''Vi bên tráí' tức là Thảo Vi có chiếc đồng tiền tròn xoe trên má trái, còn Thảo Lan có lúm đồng tiền bên má phải. Muốn phân biệt phải bảo hai cô bé cười.
Hai cô bé đang học lớp 11. Tính tình rất hiền dịu dễ thương.
Huyền Trinh cắc cớ dặn hai cô bé:
- Có anh chàng nào muốn làm quen đi tìm thì nhớ hỏi kỹ là tìm "bên phải".
hay "bên trái" nha!
Thảo Vân tự hào khoe:
- Mọi người phải mất công tìm hiểu ''bên phảí' hay ''bên tráí' chứ ta thì khỏi.
Huyền Trinh thắc mắc:
- Mi phân biệt bằng cách nào?
- Ta có sợi dây huyết thống ràng buộc, nhìn là biết ngay.
Huyền Trinh cười như nắc nẻ:
- Chứ mi là chị mà không nhận diện được hai đứa em thì đem làm mồi cho cá sấu ăn đi!
Thảo Vân nguýt mắt:
- Xí! Ta mà làm mồi cho cá sấu à?
Huyền Trinh lanh chanh hỏi:
- Không phải con cá sấu thì con gì? Cọp hén?
- Mi làm mồi cho cọp thì có.
Thảo Vi và Thảo Lan vào trong. Thảo Vân và Huyền Trinh vẫn tiếp tục trò chuyện.
Hai cô bàn kế hoạch làm hồ sơ đem nộp cho Huyền Trinh.
Sáng thứ ba, Thảo Vân đến nhà Huyền Trinh:
- Hôm nọ mi chở ta đến công ty gốm sứ xin việc làm, được nhận một cách suôn sẻ, tốt đẹp. Hôm nay đến phiên ta chở mi, mong là cũng gặp điều may mắn.
Ngồi sau xe Thảo Vân mà Huyền Trinh thấy hồi hộp lạ thường. Bình thường thì sôi nổi láu táu, bây giờ thì im re. Đúng là đi xin việc làm, đến công ty chắc còn rụt rè lúng túng nữa đây.
Để đỡ căng thẳng, Huyền Trinh ôm eo Thảo Vân thật chặt và cất tiếng hát:
- ''Xe đạp ơi? Xe đạp ơi! Chạy mấy vòng tuột... sên''.
Thảo Vân ré lên:
- Ta không phải là chàng chở nàng dạo chơi tình tứ đâu nha.
Huyền Trinh lý lắc:
- Cứ tưởng tượng như thế cũng tốt chứ sao?
Thảo Vân phàn nàn:
- Con khỉ? Người ta đạp mệt muốn bở hơi tai mà tưởng tượng tầm xàm.
- Tướng tượng lãng mạn vậy mà tầm xàm.
Xe đạp chạy ngang qua vườn cao su, Thảo Vân bảo:
- Muốn lãng mạn thì mi ca bài hoa cao su cho ta nghe kìa?
Huyền Trinh gục gặc:
- Vậy ta là chàng hát cho nàng nghe hén!
Nói xong Huyền Trinh hắng giọng cất tiếng ca lảnh lót:
''Hoa cao su Bình dị Như em Cô gái hồn nhiên Đã đến Bên đời anh Ơi em Hoa cao su mộc mạc Mà hương thầm man mác Tỏa ngát hồn anh''.
Thảo Vân vờ khen:
- Hay ghê! Giống nam ca sĩ Quyền Linh.
- Tầm bậy cũng nói, Quyền Linh là diễn viên điện ảnh.
- Tại mi là Huyền Trinh giống Quyền Linh.
- Giống tên thì được.
Huyền Trinh trả lời rồi nhận định:
- Chắc ông nhạc sĩ nào viết bài hát này cho mi đó vì mi giống hoa cao su.
- Còn mi giống hoa mù u.
Huyền Trinh ré lên:
- Con khỉ! Định nói ta vừa mù vừa u hả? Không dám đâu nha! Hoa mù u trắng nõn, thơm lừng đẹp lắm à nghen!
Thảo Vân trêu chọc:
- Mi muốn nói mi đẹp chứ gì?
- Thì sao?
- Thì có ngoại hình.
Thảo Vân trả lời rồi nhận định:
- Điểm này quan trọng lắm nha! Có ngoại hình số một khi xin việc làm đó nha!
Huyền Trinh cắc cớ hỏi:
- Làm gốm sứ mà có ngoại hình để chi?
- Để làm hàng cho đẹp. Thế nào món đồ cũng giống người làm ra nó.
Huyền Trinh hếch mũi lên:
- Nói dễ nghe!
Thảo Vân còn giải thích tiếp:
- Có ngoại hình đẹp, mi giới thiệu sản phẩm nhiều người mua, sẽ bán đắt lắm đấy!
Huyền Trinh lắc đầu:
- Bán sản phẩm là chuyện của giám đốc, còn mình là làm ra sản phẩm.
Thảo Vân tinh nghịch:
- Ta sẽ đề nghị với giám đốc để cho mi giới thiệu bán hàng.
Huyền Trinh bông đùa:
- Bán ế đem về xài.
- Không xài thì cho.
Huyền Trinh lém lỉnh:
- Cho mi tặng người yêu.
- Con khỉ!
Thảo Vân và Huyền Trinh nói chuyện tíu tít bên nhau nên đạp xe quên cả đoạn đường dài. Đến công ty lúc nào chẳng hay.
Huyền Trinh tươi cười khi cả hai bước vào cổng công ty.
- Chừng nào được đi làm ta với mi mỗi đứa đạp cho thong dong.
- Chứ sao? Chở hoài ai mà chở cho nổi.
Thảo Vân cùng Huyền Trinh vào văn phòng giám đốc.
Lại Sơn Duy tiếp hai người.
Huyền Trinh muốn dội ngược trở ra. Trong khi Thảo Vân tỉnh bơ:
- Nhỏ bạn tôi là Huyền Trinh xin việc. Mong được anh giải quyết.
Nói xong Thảo Vân vội vã bước ra. Huyền Trinh quýnh quáng kêu lên:
- Ơ kìa! Sao mi đi ra!
Thảo Vân nháy mắt với bạn:
- Mi ở đây cho giám đốc phỏng vấn.
Huyền Trinh đưa mắt nhìn Sơn Duy. Anh lịch sự:
- Mời cô ngồi?
Sau khi Huyền Trinh an tọa, Sơn Duy vội đính chính:
- Điều trước tiên xin nói tôi không phải là giám đốc.
Không phải là giám đốc mà hắn có quyền nhận người vào công ty hay không, lạ nhỉ?
Chẳng biết Sơn Duy nói đùa hay nói thật. Nhưng anh có làm giám đốc hay không chẳng mấy quan trọng.
Điều quan trọng là Huyền Trinh đã nhận ra Sơn Duy và anh cũng đã nhận ra cô.
Anh chàng chạy xe ấu tả làm cho đất đá văng bắn tung tóe lấm lem quần áo Thảo Vân đã bị Huyền Trinh chanh chua mắng cho một trận.
Vì cái tội chanh chua đó mà Huyền Trinh sẽ không được nhận vào làm trong công ty gốm sứ đâu. Sơn Duy trả thù cô cho mà biết.
Nhỏ Thảo Vân cũng không nói cho Huyền Trinh biết anh ta ở đây. Nếu biết là Sơn Duy thì Huyền Trinh dàu có nhọc lòng mang hồ sơ đến. ''Con quỉ nhỏ'' rồi im sẽ biết tay ta về cái tội làm thinh không cho biết ''hắn'' là kẻ xét duyệt hồ sơ.
Trong khi Huyền Trinh ngồi nguyền rủa Thảo Vân thì Sơn Duy ngồi đọc hồ sơ của Huyền Trinh.
Chẳng biết đọc tới mục nào mà Sơn Duy cười tủm tỉm.
- Trần Huyền Trinh! Cô là cháu mấy đời của công chúa Huyền Trân vậy?
- Tám mươi đời.
Huyền Trinh trả lời gọn bơ, rồi còn hỏi lại Sơn Duy:
- Đó là câu anh phỏng vấn khi tuyển dụng nhân viên à?
Sơn Duy không nao núng trước ánh mắt sắc như gươm vừa ném về phía anh.
- Đúng đấy! Câu tôi hỏi vẫn liên quan đến lý lịch của cô mà!
Huyền Trinh nghiêm túc bảo:
- Tôi không dám nhận bà con với công chúa, hoàng tộc. Tại anh gán ghép đó nha!
Sơn Duy cười khì:
Có bà con, cô cứ nhận đi?
- Nhận chỉ tám mươi đời xa lắc rồi anh ơi? Mỗi đời tới một trăm năm lận.
Sơn Duy buột miệng khen:
- Cô giỏi tính toán ghê!
Huyền Trinh khẽ đùa:
- Tôi là kế toán mà!
Sơn Duy buông gọn:
- Nhưng công ty sẽ không nhận cô làm kế toán.
Mặt Huyền Trinh ỉu xìu:
- Tôi biết công ty không nhận tôi vào làm.
Nheo mắt nhìn Huyền Trinh Sơn Duy cất giọng tinh quái:
- Cô có tài nói năng, lý sự. Công ty sẽ nhận cô vào khâu tiếp thị sản phẩm.
Đôi mắt tròn to mở lớn nhìn Sơn Duy, Huyền Trinh đang tìm hiểu xem Sơn Duy nói đùa đến mức độ nào. Mà sao câu đùa của anh cũng giống câu đùa của Thảo Vân nhỉ?
Huyền Trinh vờ khẹn:
- Anh nói đùa có trình độ ghê!
Sơn Duy đính chính:
- Cô tưởng tôi đùa à? Không đâu! Tôi vốn làm việc nghiêm túc. Tôi sẽ giới thiệu cô vào khâu tiếp thị sản phẩm.
Không đùa à? Sơn Duy nói thật ư? Huyền Trinh mừng rơn, con tim đập rộn.
Tuy nhiên cô vẫn tỏ ra điềm tĩnh:
- Tức là tôi sẽ giới thiệu sản phẩm của công ty với khách hàng.
- Đúng vậy! Cô sẽ cùng phòng tiếp thị với tôi, thường xuyên đi giới thiệu hàng hóa.
Huyền Trinh lúng túng hỏi:
- Đi tiếp thị với anh ư?
Sơn Duy cắc cớ hỏi:
- Sao, không chịu à?
Huyền Trinh lém lỉnh bảo:
- Đi với anh thì tốt chứ sao? Tôi cứ đứng không nghe anh giới thiệu.
- Cô có tài lý sự! Tôi không để cho cô đứng không đâu mà cô phải phát huy tài năng.
Huyền Trinh nguýt mắt:
- Anh mới là dẻo miệng, giỏi lý sự hơn tôi.
Sơn Duy nhe răng cười:
- Vậy là cô công nhận mình hay lý sự.
Huyền Trinh thản nhiên:
- Anh cứ gán cho tôi hoài thì tôi nhận luôn cho rồi.
Sơn Duy hỏi lại:
- Vậy là cô đồng ý làm ở khâu tiếp thị?
Huyền Trinh thật lòng đáp:
- Được anh phân công, tôi đâu dám từ chối! Việc gì tôi làm cũng được.
- Việc tiếp thị là đúng khả năng của cô nhất phải không?
- Tôi không biết mình có khả năng đó không?
- Khả năng của cô. Cô phải biết chứ?
Huyền Trinh lắc đầu:
- Làm sao tôi biết. Tại anh cứ gán cho tôi. Tôi sợ mình không tiếp thị được quá?
Sơn Duy khích tướng:
- Không được thì cô nghỉ việc.
"Hừ, mới vừa nhận lại hăm he cho nghỉ".
Huyền Trinh cứng cỏi đáp:
- Không lý do gì anh tuyển dụng nhân viên rồi cho nghỉ?
- Nếu nhân viên không biết làm việc.
- Anh phân đúng chuyên môn thì ai mà không biết làm việc.
Sơn Duy cười cầu hòa:
- Bảo đảm tôi phân công là đúng chuyên môn của cô đó.
Huyền Trinh châm chọc:
- Tôi mới vừa xin việc mà anh phân công đúng chuyên môn, thật là tài đấy!
- Tôi phải biết mình, biết người mới làm việc cho công ty được chứ! Nếu không thì đâu có yên với Minh Đạt.
Huyền Trinh tò mò:
- Minh Đạt là ai?
- Giám đốc!
- Vậy anh không phải là giám đốc thật chứ?
- Ồ, tôi đâu dám mạo nhận.
- Không phải giám đốc mà anh có quyền điều hành cả công ty thì cũng như giám đốc rồi.
Sơn Duy nhún vai:
- Không phải giám đốc mà phải làm công việc của giám đốc mới khổ chứ.
Huyền Trinh mỉm cười nhận xét:
- Tức là anh được tín nhiệm!
- Không phải đâu, tại phải làm thế thôi.
- Thế ai?
- Thế giám đốc.
Huyền Trinh hạ một câu:
- Anh nói chuyện đùa hay ghê!
- Tôi không đùa đâu.
Sơn Duy trả lời và nhìn Huyền Trinh đăm đăm. Ở cô có cái vẻ gì đó vừa tinh nghịch, sôi động cũng vừa dịu dàng. Dù đã bị cô lách chách cho một trận hôm trước, Sơn Duy vẫn thấy thích cô gái hơi ngang bướng này.
Bất chợt Sơn Duy cất tiếng hỏi:
- Cô là bạn của Thảo Vân?
- Bạn thân.
- Cô vào khâu tiếp thị, hai ngày nữa đi làm được chứ?
Huyền Trinh gật nhẹ:
- Được! Cám ơn anh!
Rồi cô buột miệng nói tiếp:
- Tôi đang tự hỏi, nếu tôi không là bạn của Thảo Vân, chẳng biết có được anh nhận vào công ty không?
Sơn Duy cười giải thích:
- Cô được nhận theo năng lực. Nhưng nếu có người quen giới thiệu thì là điều lợi.
Huyền Trinh thấy Sơn Duy quả là một người đàn ông dễ chịu và cởi mở.
Nếu Sơn Duy nhố nhen chắc anh ta oán ghét và sẽ trả thù cái miệng chanh chua của cô.
Sơn Duy dặn dò:
- Thứ hai cô đến, tôi sẽ trao đổi một số vấn đề.
Huyền Trinh đứng dậy chào Sơn Duy với giọng lém lỉnh:
- Vâng! Tôi sẽ đến. Một lần nữa xin cám ơn anh quyền... giám đốc!
Sơn Duy mỉm cười trước sự liến thoắng của Huyền Trinh.