Love is the only way to grasp another human being in the innermost core of his personality.

Viktor E. Frankl

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Lop van Truong
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7697 / 11
Cập nhật: 2015-11-23 12:45:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
iấy báo trúng tuyển và gọi đi làm của công ty ViNa, Mỹ Thanh vui mừng nhảy tung lên, rồi chạy ào vào phòng khách lúc bà Minh Châu đang xem ti vi.
Mỹ Thanh hét to:
- Mẹ! Con đã được tuyển dụng, giấy báo gọi con đi làm nè, vui quá là vui.
Thái độ hớn hở sôi nổi của Mỹ Thanh lây sang bà Minh Châu, bà ầu yếm:
- Chúc mừng con!
- Con nhờ sự tự tin của mẹ truyền cho con đó.
Thấy con bé nịnh quá, ông Kiệt chọc:
- Có phải định vòi vĩnh mẹ con cái gì đây không?
Mỹ Thanh phụng phịu lườm cha:
- Con đang vui, ba làm quê con nha. Lẽ ra ba phải thưởng cho con gái yêu tài giỏi của ba chứ.
- Phải phải, ba thưởng cho con.
Mỹ Thanh xòe tay ra:
- Vậy cho con tiền may quần áo đi.
Ông Kiệt cười:
- Ba biết ngay mà. Muốn bao nhiêu?
- Tùy ba, nhưng đừng dưới một triệu ba nhé.
- Con bé này, mới nói tùy cha đã thòng một câu nữa rồi. Được rồi, ba cho con một triệu rưỡi.
- Hoan hô ba!
Mỹ Thanh sả vào ôm cổ cha, cô hôn vào má ông:
- Cám ơn ba! Con đi tìm Thiên Ngọc báo tin mới được.
- Ôi! Ai nói đến tên Thiên Ngọc?
Thiên Ngọc đi vào, cô lễ phép chào ông Kiệt và bà Minh Châu.
- Cháu chào hai bác!
Mỹ Thanh tíu tít:
- Cậu đến đúng lúc lắm, mình định đi tìm cậu, mình đã trúng tuyển công ty LG ViNa giấy mời tập trung và ký hợp đồng nè.
- Vậy hả! Chúc mừng cậu nghen.
- Lên phòng mình đi.
Mỹ Thanh lôi Thiên Ngọc lên phòng cả hai nằm soài lên nệm.
- Hôm phỏng vấn mình hồi hộp ghê, cứ sợ ngưới ta không thèm nhận, có nước về phụ gia đình buôn bán thôi. Bây giờ đậu rồi, mình vui quá.
Mãi hớn hở, Mỹ Thanh không thấy cái nhìn cùng nụ cười như ẩn chứa điều bí mật của Thiên Ngọc. Mỹ Thanh hồn nhiên:
- Thật khó tin được nghen, cô Quân Nghi lại là mẹ anh Việt Chương, mẹ đáng yêu bao nhiêu, ông con lại đáng ghét bấy nhiêu.
Thiên Ngọc phì cười:
- Mình không hiểu sao cậu lại có thành kiến với anh Chương nữa, mình lại thấy ở anh ấy rất nhiều đức tính tốt.
Mỹ Thanh bĩu môi:
- Tại anh ta là anh nuôi cậu nên cậu ngưỡng mộ, chứ còn mình hả, còn lâu mới ưa anh ta.
- Coi chừng cậu ghét của nào, trời sẽ trao cậu của ấy.
- Còn lâu! Ở giá thì ở giá, cũng không ai thèm yêu anh ta.
- Tại cậu ghét anh ấy, chứ anh ấy là người con rất có hiếu. Với xã hội anh ấy là người tài và mới mình, anh ấy là ông anh tuyệt vời.
- Tuyệt vời với cậu thôi, nên nói rõ như vậy.
Mỹ Thanh lườm Thiên Ngọc. Thiên Ngọc tỉnh bơ:
- Ừ! Tuyệt vời với mình, mình ngưỡng mộ anh ấy.
Giọng điệu của Thiên Ngọc làm Mỹ Thanh ghét quá chừng, cô nhào tới thụi vào hông bạn một cái, Thiên Ngọc nhảy tránh qua, kêu lên:
- Ơ, kỳ không?
Thiên Ngọc còn trêu già hơn nữa:
- Coi chừng ghét của nào trời sẽ trao của đó.
Tức mình, Mỹ Thanh rượt Thiên Ngọc chạy vòng vòng. Chạy một lúc Thiên Ngọc kêu lên:
- Mệt quá, mình chịu thua.
- Cậu làm con mèo đi thì mình tha cho cậu.
- Ừ! Meo meo... tớ làm con mèo ngái ngủ trong tay cậu.
Đôi bạn ôm nhau cười nắc nẻ, họ vẫn còn trẻ con dù đã ra trường và đi làm.
Đúng bảy giờ sáng, Mỹ Thanh cô mặt tại công ty LG ViNa, cô hồi hộp đưa tay lên ngực, được vào công ty LG ViNa đối với cô là một ước mơ. Hít sâu một hơi sâu vào buồng phổi, Mỹ Thanh bước đi những bước tự tin.
Mỹ Thanh tươi cười gật đầu chào anh bảo vệ. Không biết anh ta có biết cô là một nhân viên mới và hôm nay là ngày đầu tiên đi làm của cô.
- Chào anh. Tôi là một nhân viên mới, hy vọng được anh giúp đỡ.
Được một cô gái xinh xắn chào hỏi một cách trân trọng, anh bảo vệ có cảm tình ngay, nên thân thiện:
- Chào cô. Chúc cô may mắn.
- Vâng, cám ơn anh.
Mỹ Thanh không mấy khó khăn khi tìm ra phòng kinh doanh, cô chưa vội vào mà đến phòng tiếp tân. Có hai cô tiếp tân duyên dáng, Mỹ Thanh cười làm quen:
- Em là Mỹ Thanh, nhân viên mới của phòng kinh doanh. Hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm đến nhận việc, hai chị cho em hỏi cần gặp ai?
Hai cô tiếp tân đưa mắt nhìn Mỹ Thanh, một cô lên tiếng:
- Chị ngồi chơi một chút, tôi liên hệ vào trong. Chị đưa giấy mời đây.
Cô ta quay điện thoại gọi vào trong:
- Anh Đông ơi! Có nhân viên mới tên Mỹ Thanh đến nhận việc ở phòng kinh doanh, em cho vào gặp anh nhé.
Tiếng vọng ra hơi khàn một chút:
- Em hướng dẫn cô ấy vào giùm anh, À! Gọi phục vụ mang cho anh hai tách trà.
- Dạ!
Gác điện thoại, cô vui vẻ quay sang Mỹ Thanh:
- Tôi hướng dẫn chị vào.
Mỹ Thanh hồi hộp đi theo, công ty LG ViNa to hoành tráng quá, làm Mỹ Thanh thấy hơi khớp, cô cố ra vẻ thân mật gợi chuyện:
- Chị vào đây lâu chưa?
- Gần một năm. Ở đây nề nếp kỹ luật nghiêm lắm, chỉ cần học nội qui.
- Cám ơn chị đã nhắc nhở.
Hai người đến phòng số ba, phía trên ghi bốn chữ:
"Giám đốc nhân sự".
Đông Thy gõ cửa, bên trong vang tiếng ra ngay:
- Vào đi!
Đông Thy đẩy cửa cho Mỹ Thanh vào:
- Chị vào đó đi, đó là giám đốc phòng nhân sự tên Đông.
- Vâng, cám ơn chị.
Mỹ Thanh cúi chào giám đốc Đông. Anh ta ngước lên nhìn Mỹ Thanh:
- Cô ngồi xuống đó đi!
Mỹ Thanh rụt rè ngồi xuống. Đông vào đề ngay:
- Hoan nghinh cô gia nhập vào tập đoàn công ty LG.
Đẩy một tờ giấy đến trước mặt Mỹ Thanh, Đông tiếp:
- Cô hãy xem nội qui công ty và đọc qua những qui định của hợp đồng.
Xong, nếu đồng ý cô ký tên vào bên dưới. Ngày mai chúng tôi sẽ cấp cho cô thẻ nhân viên để cô tiện ra vào công ty.
Mỹ Thanh đón tờ nội qui, cô đọc chăm chú, trong lúc Đông Thy trở lại với hai tách trà nóng để lên bàn. Đông mỉm cười:
- Cám ơn nghen Đông Thy.
Đông Thy cười:
- Nhiệm vụ của em mà.
- Lát nữa em hướng dẫn cô Thanh xuống phòng kinh doanh giùm anh nghen.
- Dạ!
Đông nói như ra lệnh:
- Cô uống trà với tôi, sau đó theo cô Đông Thy xuống phòng kinh doanh làm thủ tục ký hợp đồng nhận việc.
Mỹ Thanh bưng tách trà lên uống, đúng ra ông giám đốc phòng nhân sự cũng lịch sự gớm, có thể ông ta không cần mời cô dùng trà, nhưng dù sao cung cách của ông ta cũng cho Mỹ Thanh ấn tượng tốt đẹp đầu tiên, không giống như ông giám đốc cũ ''hắc ám'' của cô.
Uống hớp trà xong, Mỹ Thanh đứng lên xin phép đi cùng với Đông Thy xuống phòng kinh doanh.
Không biết Đông Thy có đùa không mà khi đưa cô đến phòng kinh doanh lại bảo Mỹ Thanh vào còn dặn dò:
- Nhiệm vụ của tôi đã xong, bây giờ thì chị vào đó đi. Ở đây mọi người đều xem như đang ở trong một gia đình cả.
Mỹ Thanh chưa kịp trả lời, Đông Thy bỏ đi. Mỹ Thanh do dự rồi đẩy cửa bước vào, trong phòng đang rất đông người. Mỹ Thanh tiến lại bàn trưởng phòng chào anh ta:
- Tôi là Mỹ Thanh, nhân viên mới.
- Vâng, chào cô!
Một không khí thân thiện cởi mở, Mỹ Thanh thấy mình hòa đồng được ngay vào, cô ngầm hiểu chữ gia đình Đông Thy nói lúc nãy. Hải Lâm tự giới thiệu, anh cho sắp xếp một chỗ ngồi cho Mỹ Thanh.
- Cô được tuyển dụng vào vị trí trợ lý kinh doanh, chính vì vậy nhiệm vụ cô cũng khá quan trọng, cô cần học hỏi và tiếp thu. Làm quen với công việc và bắt đầu bằng cách xem file hồ sơ trước mặt cô, không hiểu gì cứ hỏi tôi.
- Vâng, cám ơn anh.
Mỹ Thanh ngồi xuống ghế xem hồ sơ, cô thầm hài lòng yì mình được xem trọng, có lẽ họ đang thực hiện khẩu lệnh:
''Một gia đình một trái tim'', logo được dán nổi bật trên tường.
Buổi chiều Mỹ Thanh nhận được thẻ nhân viên có ảnh của cô, Mỹ Thanh đeo lên cổ, cô vui vì mình chính thức là nhân viên của LG ViNa, Những đồng nghiệp của cô thì luôn nhắc đến vị tổng giám đốc của mình như một thần tượng, làm cho Mỹ Thanh phải nghĩ đến, đó là ''một công tử bột'' rập theo khuôn mẫu con nhà giàu đẹp trai, nhưng cái khoản thông minh học hỏi có lẽ cần nên xem xét lại.
Mỹ Thanh phì cười vì ý nghĩ này. Cô chẳng bao giờ có tình cảm với một người như thế. Đám con gái càng cần, càng ngưỡng mộ anh ta, thì anh ta lại xem đám con gái như là cỏ rác.
- Vào đi!
Mỹ Thanh rụt rè đẩy cánh cửa phòng tổng giám đốc, cô đi làm có một tháng nay và hôm nay là lần đầu tiên cô đến phòng tổng giám đốc để đưa bảng báo cáo về tình hình kinh doanh trong tháng. Thật ra đây không phải là nhiệm vụ của Mỹ Thanh, cô chỉ có nhiệm vụ làm bảng báo cáo, song Mỹ Thanh muốn trình bày một chút về quan điểm của cô, góp cho phòng kinh doanh điều hành tốt hơn.
Vị ''tổng giám đốc trẻ đẹp traí' ngồi trên ghế rộng, lưng quay ra cửa nên Mỹ Thanh chỉ có thể chào sau lưng:
- Thưa tổng giám đốc, tôi lên nộp báo cáo trong tháng.
- Cô để lên bàn đó đi!
Cái lưng to rộng thất đáng ghét vẫn không quay lại, vậy mà các cô ở đây luôn khen ông ta lịch lãm và cư xử thân thiện với nhân viên ư? Đồ kênh kiệu, ít ra ông ta phải quay lại nhìn cô một chút, xem cô là ai chứ?
Mỹ Thanh cố nén cái bực vì bị xem thường. Cũng phải, ông ta là tổng giám đốc, còn cô chỉ là một nhân viên hợp đồng. Sao mày khó tính như vậy hả Mỹ Thanh?
Mỹ Thanh dạ khẽ một tiếng, cô chưa đi ra, mà lên tiếng:
- Tổng giám đốc, tôi muốn thưa với ông một chuyện, chuyện về khâu kinh doanh của công ty.
Lúc này vị tổng giám đốc đẹp trai mới từ từ quay cái ghế ngồi lại, dường như anh ta không mấy ngạc nhiên khi nhìn thấy Mỹ Thanh. Còn cô, cái mồm to còn hơn cả đoàn tàu.
- Là... anh à?
Việt Chương lạnh lùng:
- Cô có ý kiến gì về khâu kinh doanh, nói đi!
Anh ta làm như không quen cô. Mỹ Thanh tự ái cắn nhẹ môi. Đã như thế cô nên ở đúng cương vị của mình, cô nói:
- Tôi xin nói...
Việt Chương ngồi yên lắng nghe, hơi ngạc nhiên và thán phục trước ý kiến của cô gái trẻ. Anh gật đầu:
- Tôi tiếp thu ý kiến của cô và sẽ bàn lại với trưởng phòng kinh doanh. Cô còn muốn trình bày gì nữa không?
- Dạ hết rồi!
Nói tiếng ''dạ" rồi, Mỹ Thanh tức mình, sao cô phải lễ phép ''dạ thưá' với anh ta? Vì anh ta là tổng giảm đốc của cô ư? Đúng là như Thiên Ngọc nói:
ghét của nào trời trao của đó mà.
Và bây giờ cái ghét của Mỹ Thanh dành cho Việt Chương càng nhiều hơn, chính cô cũng không hiểu tại sao mình lại ghét anh ta nữa.
Việt Chương cũng thấy rõ điều đó qua đôi mắt thông minh hướng vào anh, cho nên thay vì bảo cô có thể đi ra, anh lại hỏi cô:
- Sao, làm việc có thoải mái không?
Dĩ nhiên là Mỹ Thanh phải nói thoải mái, vì đây là sự thật, nhưng lúc này khi biết cái kẻ mình ghét là tổng giám đốc của mình, Mỹ Thanh lại phát bực. Cô trả lời nhát gừng:
- Tàm tạm!
Việt Chương nhướng mắt:
- Tàm tạm là như thế nào?
Trời ạ! Đúng là cơn người đáng ghét! Anh ta đang kiếm cớ bắt nọn cô đây mà. Và cũng là lúc Mỹ Thanh sực nhớ tại sao cô được vào LG ViNa, tại sao cô được ưu đãi, có phải vì mối quan hệ của mẹ cô và bà Quân Nghi, mẹ của anh ta?
Ý nghĩ vừa đến khiến Mỹ Thanh muốn ''chóng mặt", đôi môi cong tô một chút son màu cánh sen khẽ cắn vào nhau. Cô hết mặt nhìn anh:
- Tôi sẽ thoải mái tuyệt đối nếu anh không là sếp của tôi.
Việt Chương bật cười đầy thú vị:
- Cô có thể nói rõ hơn không?
- Không! Tùy anh hiểu như thế nào thì hiểu.
Đôi hàng chân mày rậm như con sâu róm của Việt Chương nhíu lại gần như đụng vào nlau:
- Lúc nãy cô trình bày kế hoạch mới nghe rất thuyết phục, sao bây giờ nói về ông sếp của mình lại vụng về như vậy hả? Tôi phải hiểu như thế nào đây?
Giọng nói nhưgiễu cợt, Mỹ Thanh điên tiết quát:
- Nè, anh đang xem tôi như con rối diễn trò hề hay sao?
Tỉnh bơ trước vẻ giận dữ của Mỹ Thanh, Việt Chương nhún vai:
- Nên nhớ tôi là sếp của cô đấy, chớ có nổi nóng ở đây mà quát to lên như thế.
Mỹ Thanh gườm gườm một cách trẻ con:
- Tôi còn muốn hét cho to lên nữa kìa, nhưng tôi sợ ''sập'' tòa nhà mười ba tầng lầu này, nguy hiểm cho mọi người.
Việt Chương cố nén tiếng cười, nhún vai một cái nữa:
- Tôi thật ấn tượng về cô, chúng ta gặp nhau lần này là lần thứ ba đúng không? Và phát hiện ra cô chẳng những đanh đá như Thị Hến còn có biệt tài nói "xóc óc" người khác.
Mỹ Thanh đỏ mặt. Anh ta đang chê cô bằng lời khen ''xóc óc'' gấp trăm lần lời nói của cô kìa. Mỹ Thanh lầm bầm:
- Đáng ghét, trơ trẽn!
- Này!
Việt Chương đứng bật dậy, hai tay anh dằn mạnh lên vai Mỹ Thanh:
- Cẩn thận lời nói, nên nhớ cô là nhân viên của tôi, chớ có phát ngôn bừa bãi!
- Anh đuổi việc tôi chăng, tôi có thể nghỉ việc đấy.
Dứt lời, Mỹ Thanh gạt tay Việt Chương ra, cô cởi sợi dây đeo qua cổ mình mang thẻ nhân viên đặt lên bàn xong đi lại cửa.
Việt Chương khoanh hai tay trước ngực:
- Đừng có quên cô ký hợp đồng ba năm, sẽ bị đền hợp đồng nếu nghỉ ngang, tôi không tin cô không đọc điều lệ hợp đồng trước khi ký tên. Thái độ của cô khó mà tìm việc hay làm việc cho ai được đâu.
Hừ! Anh ta đang nhắc nhở cô, cô từng bị đuổi việc chứ gì? Mặt Mỹ Thanh đỏ lên vì giận và cả xấu hổ. Cô căm ghét Thiện Ngọc đã học tâm học để với anh ta và có lẽ vì vậy mà cô được cả hai bà mẹ giúp cô vào công ty này.
Mỹ Thanh đứng lại, cô chưa biết nói câu nào để ''độp'' lại Việt Chương, anh đã tiến ba bước là đứng chặn ngay trước mặt cô:
- Đừng vì ghét người mà bỏ việc như thế, trẻ con quá. Tôi giữ cô vì cô có năng lực làm việc, như vậy thôi.
Việt Chương trở lại bàn làm việc, anh cầm lên xấp giấy:
- Đây là công việc của cô trong ngày hôm nay, nếu cô hoàn thành tốt, tôi sẽ ghi mười điểm. Cứ trong vòng một tháng, cô hoàn thành được ba trăm điểm liên tục, như vậy trong năm tháng cô sẽ được trả ba năm tiền lương hợp đồng, sau đó muốn làm việc tiếp hay nghỉ việc tùy cô.
Mỹ Thanh trừng mắt nhìn xấp giấy trên bàn tay Việt Chương:
- Anh giao nhiều như vậy làm sao tôi làm nổi?
- Cô không tự tin vào năng lực của mình sao?
Một câu nói khích chạm vào lòng háo thắng của Mỹ Thanh, cô chộp ngay xấp giấy:
- Được, tôi sẽ làm và không tin là tôi không làm được.
Mỹ Thanh hầm hầm xông ra cửa, Việt Chương gọi giật:
- Này!
Mỹ Thanh quay lại, cô đang giận dữ mà Việt Chương cứ như đùa vậy, anh chỉ vào tấm thẻ nhân viên của cô:
- Còn quên thứ này, mất công cô phải trở lại gặp tôi đấy.
Đúng là đáng ghét mà, sao mình trở nên thô thiển vụng về như, con rối trước mặt anh ta vậy. Mỹ Thanh đi nhanh lại lấy thẻ nhân viên đeo vào cô, rồi đi nhanh ra ngoài. Cô không thấy nụ cười của Việt Chương đang cười cô.
Xuống đến phòng làm việc, Mỹ Thanh ném xấp giấy lên bàn, cô lầm bầm:
- Thiên đường mở lối sao không đi, địa ngục đóng cửa lại chui đầu vào thế, Mỹ Thanh! Kiểu này từ nay ''sống" không yên thân rồi.
Ngồi xuống ghế, Mỹ Thanh còn tức giận, cô mở sổ sách ra, mà không tài nào tập trung để làm việc, cơn giận cứ "cành hông" lên, như ăn quá no bị tức bụng.
Gọi Tình Yêu Quay Về Gọi Tình Yêu Quay Về - Trần Thị Thanh Du Gọi Tình Yêu Quay Về